← Ch.161 | Ch.163 → |
Cự chưởng màu trắng mang theo lực lượng vô bờ, không gì không phá nổi, chậm rãi áp bách xuống đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân. Không khí bị đè nén tới mức liên tiếp nổ tung.
Phải biết rằng, cự chưởng màu trắng này chính là tinh hoa của công lực cùng vũ kỹ cả đời Hoa Thiên Ca, ẩn chứa đại lực lượng của Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ. Hơn nữa, Hoa Thiên Ca dùng Thiên Nhất Thần Thủy tẩy rửa qua cương khí, loại bỏ tạp chất trong cương khí của mình, phẩm chất so với tiên thiên cương khí bình thường thì cao hơn nhiều lắm. Hắn lĩnh ngộ ra 3 phần chưởng ý, dung nhập vào một chiêu chưởng pháp Huyền giai cao cấp này. Một đòn phát ra, giống như đồng thời đánh ra một nghìn chiêu chưởng pháp, toàn bộ phủ kín phương vị trên dưới xung quanh đối thủ, mặc kệ đối phương có né tránh thế nào thì cũng phải chuẩn bị mà ứng phó với hậu chiêu ở phía sau.
- chưởng pháp thực là huyền diệu... đây... đây là thực lực của đại nhân Tiên Thiên thành sao...
- Phong Vân Vô Ngân chết chắc rồi, lần này hắn sẽ chết không toàn thây.
- Đại nhân Tiên Thiên thành tự mình xuất thủ, Phong Vân Vô Ngân không có đường sống.
Trong lòng đám võ giả Hậu Thiên đều đã phán định cho Phong Vân Vô Ngân án tử hình, cũng vì thế mà thở phào một hơi thật dài.
- Chết đi! Ngũ Tuyệt Chưởng Pháp!
Hoa Thiên Ca toàn lực thúc giục cự chưởng màu tráng, trong nháy mắt trấn áp xuống. Chiêu chưởng pháp này là do gia gia ngưng luyện cho hắn, đem năm môn chưởng pháp hòa làm một thể, hy vọng hắn vận dung chiêu chưởng pháp này đạt được xếp hạng trong cuộc giao lưu năm tông một tháng sau, không thể khinh thường.
- Ầm!
Chưởng thế như bài sơn đảo hải, xảo diệu, hùng hậu, sát khí... đủ các loại ý cảnh.
Phong Vân Vô Ngân cũng không dám sơ ý, Thần lực Chùy từ trong nạp giới nhanh chóng bay ra, được hắn năm bằng hai tay, thần lực vượt quá 4 giao lực lập tức ngưng tụ vào chùy, trên đỉnh đầu hiện lên thiên sơn vạn thủy, vô cùng hùng vĩ, trấn áp vạn vật.
Quanh trạch lưu ly đại biểu cho Tiên Thiên Cương Thể bắt đầu lưu chuyển bên ngoài thân thể Phong Vân Vô Ngân, khiến cho hắn thoạt nhìn qua tựa như một pho tượng thần khiến kẻ khác phải cúng bái.
-Phá!
Phong Vân Vô Ngân rống to một tiếng, từ trong đan điền, hai giao long tí xông ra, đón gió mà lớn, trái cương hỏa, phải cương băng, đều có 5 giao thần lực, từ hai bên trái phải trực tiếp vỗ về phía chiếc cự chưởng màu trắng lớn chừng vài mẫu kia. Cùng lúc đó, hai chân Phong Vân Vô Ngân bộc phát ra sức bật kinh khủng, nhảy tới trước mấy chục thước, hai tay giương lên, cự chùy nhằm thắng đầu Hoa Thiên Ca mà đập tới.
Thiên sơn vạn thủy trấn áp.
-Cái gì?
Vẻ mặt Hoa Thiên Ca sợ hãi kinh khủng. Căn bản hắn không hề nghĩ đến, một võ giả Hậu Thiên lại có thể mang tới cho hắn áp lực vô cùng lớn như vậy, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm giác được, Phong Vân Vô Ngân giống như một đầu mãnh thú hình người dã man không thèm nói lý, lực lượng lớn đến vô biên, mạnh mẽ xông tới, muốn đem mình đập chết tươi.
-Man tử!
Song chưởng Hoa Thiên Ca vung lên, hai bàn tay cương khí lớn chừng cái cối xay trực tiếp đập về phía Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng đập ra hai chùy, đánh cho hai bàn tay cương khí kia tan nát, hắn thần lực vô cùng, như tia chớp đập tiếp ra một chùy thứ ba, vẫn là 4 giao thần lực, khí thế không tài nào đỡ nổi.
Còn Ngũ Tuyệt Chưởng kia của Hoa Thiên Ca cũng đã bị hai giao long tí của Phong Vân Vô Ngân đánh thành phấn vụn, không có được chút tác dụng nào.
- Một võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ như ngươi có tư cách gì mà kêu gào? Đệ tử tinh nhuệ La Bách Anh cùng Khâu Bách Long của Thần Kiếm tông, là võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh đỉnh phong, kiếm ý ngập trời, ta còn có thể đánh một trận, khiến cho bọn hắn một chết một bỏ chạy. Ngươi còn kém lắm.
Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ trong lòng.
- A!
Hoa Thiên Ca kinh khủng kêu lên, sự bỉnh tĩnh sát phạt lúc trước hầu như đã biến mất không thấy đâu nữa, còn lại chỉ đều là sợ hãi cùng hoảng loạn. Hắn không dám chính diện liều mạng cùng Phong Vân Vô Ngân, khí thế đã cạn, hơn nữa muốn liều mạng cũng không liều mạng được. Chỉ có thể dốc sức để tránh đi phong mang, triển khai thân pháp nhanh chóng lui về phía sau.
- Rầm rầm rầm!
Phong Vân Vô Ngân đắc thế, truy đuổi không buông tha, chùy này nối chùy kia đập ra, hơn nữa hai giao long tí cũng tìm kẽ hở công kích, chộp, vỗ, quất, dùng mọi thủ đoạn để tấn công.
Không khí bị cự chùy cùng với giao long tí đánh cho tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, không gian nứt gãy, nhật nguyệt lu mờ, trên mặt đất xuất hiện vô số hố sâu, những vết rạn nứt tựa như mạng nhện kéo dài ra vô hạn, bụi cát bay mù mịt. Từng đoàn cương hỏa cùng cương băng bắn ra tứ phía tạo thành nhũng hố lửa hầm băng rải rác khắp nơi.
Hoa Thiên Ca thì tựa như một con ruồi bị đuổi bắt, nhảy nhô nhảy nhót tránh né, tinh thế vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chùy đập chết, bị hai giao long tí vô nát bét. Thinh thoảng hắn cũng thi triển một vài chiêu chưởng pháp phản kích, thế nhưng cũng không tạo nên tác dụng gi lớn. Thế bại đã vô cùng rõ ràng, không thể vãn hồi.
Đây là một cuộc chém giết hoàn toàn nghiêng về một bên.
Một võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, cứ như vậy bị một võ giả Hậu Thiên truy đuổi, đã hoàn toàn mất đi cơ hội trả đòn, chẳng qua chỉ dựa vào thân pháp có chút đặc biệt mà kéo dài hơi tàn.
Đám võ giả Hậu Thiên quan chiến đều ngây ngốc, hai mắt như muốn nứt ra, trong lòng toàn bộ đều là nghi hoặc ngập trời. Đây chính là một loại phá hủy, hoàn toàn phá hủy đi quy tắc thông thường. võ giả Hậu Thiên đuổi giết võ giả Tiên Thiên. Đồng thời bọn họ cũng nghĩ mà sợ hãi, tim gan đều lạnh giá, rơi vào tuyệt vọng.
Nếu như ngay từ đầu, Phong Vân Vô Ngân đã tung gia thế tiến công như vậy để đối phó với họ, không thể nghi ngờ kết quả sẽ là toàn quân bị diệt.
Chúc lão nheo mắt lại nhìn hàng loạt những thủ đoạn sắc bén của Phong Vân Vô Ngân, không khỏi liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ... Thằng nhóc này quả nhiên không phải bình thường. Trong ba năm này, nếu như mỗi một ngày hắn đều nỗ lực phấn đấu, chắc chắn sẽ đạt được thực lực cùng đánh một trận với đám yêu nghiệt Gia Luật Hoành, Bạch Quang.
-Kết thúc đi!
Bất chợt, Phong Vân Vô Ngân thầm kêu một tiếng, một chiếc giao long tí tựa như hoành tảo thiên quân, chiếc trảo khổng lồ chụp tới, gắt gom tóm chặt Hoa Thiên Ca.
Dưới 5 giao thần lực giam giữ, Hoa Thiên Ca không có được nửa phần giãy dụa, cương hỏa vô cùng vô tận quấn quanh chiếc giao long tí, thấu phát ra năng lượng đáng sợ như thể thiêu núi đốt biển.
- Không...
Hoa Thiên Ca giãy dụa vài cái, nhưng không thể nào giãy khỏi được giao long trảo, rốt cuộc cũng gầm lên một tiếng. Toàn bộ những lời lẽ ưu nhã, dáng vẻ phong lưu, hiện giờ Hoa Thiên Ca đã vứt bỏ, thay vào đó là tiếng cầu xin đau khổ:
- Đừng mà Phong Vân Vô Ngân, gia gia ta là Thái thượng trưởng lão, ngươi dám giết ta sao? Thôi, ngươi có được kỳ ngộ, luyện thành một thân ma công, ta không phải là đói thủ của ngươi, ngươi thắng rồi.
- Khối ngọc bài dự thi kia ngươi cứ cầm là được. Ta và ngươi hôm nay hãy kết thành thiện duyên, ngày sau khi nào ngươi có phiền phức, ta sẽ mời gia gia ta trợ giúp cho ngươi!
- Hả?
Phong Vân Vô Ngân khựng lại. Hắn không ngờ rằng, xương cốt Hoa Thiên Ca lại mềm như vậy, sau khi bị bắt, liền mở lời cầu xin tha thứ.
Thanh âm Chúc lão lúc này truyền âm vào trong tai Phong Vân Vô Ngân:
- Thôi, nhóc con Phong Vân Vô Ngân, tuy rằng ngươi không phải kiêng kỵ gì cả, đảm phách hơn người, chẳng qua kẻ này ngươi có thể không giết, tốt nhất là không nên giết. Gia gia của hắn là Thái thượng trưởng lão Ngạo Hàn tông, bối phận so với đương kim tông chủ còn cao hơn hai bậc. Còn về cảnh giới, phàm là Thái thượng trưởng lão, yếu nhất cũng phải có cảnh giới Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong, kinh nghiệm chiến đấu phong phú không gì sánh được. Chọc vào những lão già đó, hậu hoạn vô cùng.
Chỉ trong sát na, Chúc lão đã đem những lợi hại trong đó nói cho Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân trầm ngâm một chút.
Thình lình, cũng chỉ trong khoảnh khắc đó, Hoa Thiên Ca đang một mực đau khổ cầu xin, trong ánh mắt cũng xẹt qua một tia quỷ dị.
Lập tức một vệt lưu quang từ thân thể Hoa Thiên Ca lóe lên, đâm thẳng vào Phong Vân Vo Ngân.
Lưu quang này mang màu đỏ rực, tốc độ nhanh đến mức chưa nghe thấy tiếng gió rít, cơ hồ nó đã lập tức chém giết mà tới.
Lưu quang này ẩn chứa một cỗ khí tức thần thánh khiến cho ngàn vạn người phải cúi đầu.
Lưu quang này dẫn động khiến cho thiên địa thất sắc, phong vân vần vũ, bầu trời lập tức hiện ra dị tượng.
Đây là một thanh phi đao.
Đâm thẳng vào Phong Vân Vô Ngân.
Trong nháy mắt khi phi đao xuất hiện, Hoa Thiên Ca cười ré lên như điên:
- Chuyển bại thành thắng! Ha ha ha! Phong Vân Vô Ngân, ngươi chết đi! Đây là một thanh phi đao được gia gia ta cô đọng ý chí mà thành. Gia gia ta là cường giả Thánh giai, ngươi hãy chết đi!
Cùng lúc đó, Chúc lão cũng thất thanh kêu lên:
- Một luồng ý chí của cường giả Thánh giai, cẩn thận...
Chợt trong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy thiên địa xoay chuyển, dường như ngay cả thiên địa cũng đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, khiến cho hắn bị vây trong hoàn cảnh tứ cố vô thân phảng phất như chỉ khoảnh khắc sau hắn sẽ hoàn toàn bị mạt sát không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Cái loại khí tức thần thánh kia, thật giống như chúa tể, đế vương, khiến cho hắn không tài nào phản kháng nổi.
Sinh tử chi trong khoảnh khắc.
Phong Vân Vô Ngân lúc này không cam chịu, thôi thúc tiềm lực của sinh mệnh, Tiên Thiên giao long chiếm giữ trong đan điền tự động hộ chủ, gào thét điên cuồng lao ra.
- Rống!
Đầu Tiên Thiên giao long vừa lộ ra, một cỗ khí tức hoang dã viễn cổ đã ập tới, gào thét một tiếng khiến cho không gian chấn động đến nát vụn.
Thời không lúc này dưới tiếng gào thét của Tiên Thiên giao long, thoáng cái trở nên ngưng trệ.
Thanh phi đao kia, đạo lưu quang kia, tốc độ cũng đột nhiên chậm lại.
-Gào!
Giao long lập tức mở cái miệng lớn như chậu máu, trực tiếp nuốt lấy thanh phi đao vào trong bụng.
Đây là phương pháp phá giải phi đao duy nhất.
Phải biết rằng, thanh phi đao này ngầm mang theo lực lượng của Thánh giai, là một luồng ý chí của cường giả Thánh giai, uy thế không gì cản nổi, cho dù là giao long tí có mang theo 5 giao thần lực cũng không tài nào đỡ nổi chuôi phi đao này.
Sau khoảnh khấc khi nuốt vào phi đao, Tiên Thiên giao long đã bị thương nặng, thảm thiết rống lên một tiếng, toàn thân co quắp, lập tức chui vào bên trong đan điền Phong Vân Vô Ngân.
Sát khí trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã không tài nào chặn nổi, hai chân đạp mạnh trên mặt đất, tựa như viên đạn bay ra ngoài, giơ chùy nện thẳng xuống Hoa Thiên Ca.
Tiên Thiên giao long trở về đan điền Phong Vân Vô Ngân khiến cho chiếc giao long tí cũng không thể khống chế Hoa Thiên Ca được nữa, hắn thoát khỏi trói buộc, rơi xuống trên mặt đất.
Chăng qua, lúc trước giãy dụa đã khiến cho lực lượng toàn thân Hoa Thiên Ca đã như ngọn đèn cạn dầu. Hắn như con cá mắc cạn, nằm sấp trên mặt đất, không thể nào tin nổi nhìn Phong Vân Vô Ngân đang lao đến, khinh khủng tuyệt luân:
- Làm sao có thể? Phi đao mà gia gia cho ta, đủ để cho một tháng sau ta có thể tiến vào vị trí xếp hạng trong đại hội giao lưu vũ kỹ năm tông... Vì sao... vì sao ngay cả một võ giả Hậu Thiên cũng không thể nào giết nổi? Không có khả năng.
Chẳng qua Hoa Thiên Ca không có thời gian suy nghĩ nhiều, một chùy của Phong Vân Vô Ngân đã đập tới.
- Ngươi dám giết ta? Gia gia ta là...
Hoa Thiên Ca kinh hãi hét ầm lên.
-Rầm!
Không chờ Hoa Thiên Ca nói dứt lời, Phong Vân Vô Ngân đã một chùy đập cho Hoa Thiên Ca nát như tương.
- Ta nên sớm giết chết ngươi, hà tất cho ngươi cơ hội đánh lén? Đây là một kinh nghiệm giáo huấn, lần sau quyết sẽ không tái phạm nữa.
Phong Vân Vô Ngân yên lặng suy nghĩ, sau đó trực tiếp ném đống thịt bầm của Hoa Thiên Ca vào trong nạp giới.
Trận chiến đã kết thúc.
Đám võ giả Hậu Thiên quan chiến lúc này nhìn Phong Vân Vô Ngân như nhìn thấy ma thần, trong nội tâm toàn bộ đều là sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Phong Vân Vô Ngân tuổi tác mới chỉ mười hai, vậy mà có thể khiến cho một võ giả cao cấp của Tiên Thiên thành chết không toàn thây.
Hơn nữa tên võ giả Tiên Thiên thành kia rõ ràng là có chỗ dựa.
Nhớ lại khoảnh khắc khi phi đao xuất hiện, khí thế của nó tuyệt đối là thần cản giết thần, phật cản giết phật.
Hơn nữa đây còn là đánh lén, vậy mà vẫn không thể giết chết được Phong Vân Vô Ngân, việc này đủ để thấy Phong Vân Vô Ngân vô cùng đáng sợ.
Đám võ giả Hậu Thiên kia đều run rẩy, toàn thân lạnh lẽo, như một đàn dê con nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân. Bọn họ bây giờ là cá thịt, còn Phong Vân Vô Ngân lại là dao thớt.
Không có một ai dá đứng dậy chạy trốn.
Phong Vân Vô Ngân ngược lại cũng không hề có ý giết sạch đám kiến hôi này, chẳng qua chỉ nhìn về phía Chúc lão.
Chúc lão khẽ nhướng mày, nhảy xuống từ trên tảng dá, ném lệnh bài trong tay cho Phong Vân Vô Ngân:
- Nhóc con, ngươi đã đánh chết Hoa Thiên Ca, khối ngọc bài dự thi này liền giao cho ngươi. Một tháng sau, ngươi hãy đi hoàng cung của đế quốc Chiến Tần, tham gia thi đấu là được. Chẳng qua thế cục hiện nay, quả thực có chút phiền phức. Ngươi đi theo ta.
Nói xong, Chúc lão liền vung tay lên, một cỗ lực lượng thời không cuốn lấy Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy trước mắt trời đất xoay chuyển, khoảnh khắc sau, hắn đã theo Chúc lão đứng trong một trạch viện u tĩnh.
Bên ngoài trạch viện, bầu trời chỉ là một khoảng, hiển nhiên trạch viên này nằm trong một hoàn cảnh đặc biệt, không liên quan gì tới ngoại giới.
- Nhóc con, ngươi đã giết cháu nội của một cường giả Thánh giai!
Chúc lão ngôi trên một tảng đá bên trong trạch viện, có phần ngưng trọng nói với Phong Vân Vô Ngân.
- A?
Phong Vân Vô Ngân trong lòng run lên:
- Cường giả Thánh giai?
Chúc lão bảo Phong Vân Vô Ngân ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói:
- Thanh phi đao vừa rồi, là do một cường giả Thánh giai dùng một luồng khí tức, một luồng ý chí của bản thân, cô đọng mà thành, vô cùng lợi hại.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |