← Ch.267 | Ch.269 → |
Không đợi Phong Vân Vô Ngân lấy lại tinh thần, 8 tên sinh vật hình người, ở dưới nước biển tách ra, cười mỉm đi tới.
Tám tên sinh vật hình người, hình tượng khác nhau, bọn chúng hình dạng đều cực kỳ tà dị, lãnh khốc, có khí độ coi thường sinh tử, khí tức toàn thân bọn họ cuồn cuộn, thanh âm ầm ầm từ trong cơ thể của bọn họ truyền ra, nước biển chung quanh thân thể bọn họ, đều đang không ngừng bốc hơi. Không gian tựa hồ cũng chịu không được khí thế của bọn họ, thành phiến không gian bong ra từng màng, phát ra tiếng vỡ thanh thúy. Đỉnh đầu bọn họ Thánh Quang chiếm giữ, Chưởng Khống Thiên Hạ, nắm quyền sanh sát trong tay, tám tên hình người sinh vật, là 8 tên Đại Yêu, đều là Thánh Giai.
Tám tên Đại Yêu vừa xuất hiện, liền phong kín tất cả đường lui của Phong Vân Vô Ngân.
Từng cổ áp bách vô hình có chất, đem không gian chung quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, đều đông lại, mỗi một tấc không gian, đều so với núi cao còn muốn trầm trọng hơn.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm hô không may, trên mặt cố ý làm ra cung kính.
- Các vị Đại Yêu, đa tạ các vị vừa rồi trượng nghĩa ra tay, trợ giúp tiểu tử giải vây khốn. Các vị Đại Yêu, tu vi cường hãn, giơ tay nhấc chân, có thể đánh tan nhân loại Thánh Giai, tiểu tử cực kỳ bội phục.
Phong Vân Vô Ngân lấy lòng nói, hắn cũng không phải hoàn toàn nói mò. Vừa rồi, những Đại Yêu này cùng bốn tên nhân loại thánh gia muốn bắt Phong Vân Vô Ngân mạnh hơn một ít, vừa ra tay, liền đánh lui nhân loại Thánh Giai.
Nghe xong Phong Vân Vô Ngân khen ngợi, mấy tên Đại Yêu vẻ mặt biểu lộ, cũng hòa hoãn hơn một ít.
Tên cự hán, vẻ mặt vui mừng, nói chuyện giống như tiếng chuông, khí thế rộng rãi.
- Ha ha ha, nhân loại Thánh Giai, hoàn toàn không là đối thủ của chúng ta, yêu thú chúng ta, tu luyện tới Thánh Giai, chiến lực đều tăng vọt, nếu như biến ảo ra bản thể, có thể rất nhẹ nhàng nghiền chết nhân loại Thánh Giai đồng cấp. Tiểu tử, ngươi rất tinh mắt, biết rõ sự lợi hại của chúng ta. Đúng là không tệ, không tệ.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng vui vẻ, xem ra, những Đại Yêu này vẫn còn tương đối dễ nói chuyện, tùy ý khen bọn hắn vài câu, địch ý bọn hắn liền tiêu tán phần lớn.
Lúc này một tên mũi ưng Đại Yêu, hai mắt hung ác, khí tức u lãnh, lại nói.
- Tiểu tử, mau đưa bí mật của ngươi nói ra, Bổn tọa không tin, nếu như không có ích lợi thật lớn, mấy tên nhân loại Thánh Giai, sẽ không liều lĩnh muốn bắt ngươi như vậy. Trên người của ngươi, khẳng định có rất nhiều bí mật, nếu có cự bảo nhanh kính dâng lên, giao cho chúng ta mau.
Phong Vân Vô Ngân lúc này thật sự là không ngừng kêu khổ, hắn vừa mới đào thoát khỏi mấy tên nhân loại thánh giai đuổi giết, hiện tại lại bị 8 tên đại yêu nhìn chằm chằm vào. Chính xác là mới thoát miệng hổ, lại nhập vào Hang Sói rồi. Hiện tại 8 tên đại yêu này, từng bước ép sát, đều đang truy vấn bí mật trên người Phong Vân Vô Ngân.
Với tính tình của Phong Vân Vô Ngân, tự nhiên không có khả năng đem bất luận cái bảo vật gì chắp tay để cho người. Phong Vân Vô Ngân lúc này tròng mắt chuyển động, hắn chuẩn bị một ít lí do thoái thác, muốn lừa dối cho qua.
- Hừ! Nhân loại là giảo hoạt nhất, thiếu niên, xem ra ngươi chuẩn bị nói dối rồi.
Mũi ưng yêu thú, hừ lạnh một tiếng.
- Được rồi, để ngươi giao ra bí mật, ta cưỡng ép rút ra trí nhớ của ngươi. Cạc cạc cạc... Sưu Hồn Đại Pháp.
Bỗng nhiên Mũi ưng hai mắt ánh sáng âm u tách ra, bắn ra đến hai đạo hào quang xanh nhạt quỷ dị, trực tiếp đâm vào trong con mắt Phong Vân Vô Ngân, sau đó thẳng đến linh hồn Phong Vân Vô Ngân, hai đạo hào quang quỷ dị, vô hình vô chất, bày ra rất nhiều Yêu tộc chữ viết, khí tức Thượng Cổ Man Hoang, cuốn đến xâm nhập tất cả linh hồn Phong Vân Vô Ngân, muốn đem trí nhớ Phong Vân Vô Ngân đều thu lại, đây là một môn công pháp cực kỳ âm tà bá đạo.
Lúc này ở bên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, nguyên một đám phù văn ấn ký, đồ đằng văn chương đánh ra, đem linh hồn di động kiếm ý, gắt gao ngăn chặn, trí nhớ Phong Vân Vô Ngân, bắt đầu buông lỏng, lại muốn đổ xuống, dung nhập vào trong đám phù văn ấn ký kia.
- Không tốt.
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm buồn bã hô lên.
Đúng lúc này...
- Ông!
Trong nạp giới kiếm tiên đồ lục, hoàng kim ý chí dâng lên, từng đạo huy hoàng thần mang như trụ, đánh vào linh hồn Phong Vân Vô Ngân.
Khống chế thiên hạ, không ai dám không theo ý chí thần thánh, đem năng lượng bên ngoài tiến vào linh hồn Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ khu trừ.
Một tay thanh âm phảng phất đến từ trên chín tầng trời, tại trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân ngâm hát lên.
- Kẻ khinh nhờn, chắc chắn bị trừng phạt.
Thanh âm này, ý chí mông lung yếu ớt, nhưng chí cao vô thượng, không ai có thể khinh nhờn, không ai có thể kháng cự.
- Ah!
Mũi ưng đột nhiên kêu nên tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng, sám hối, hai tay hắn ôm đầu liền lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng như tờ giấy, khóe miệng thấm từng sợi tơ máu, toàn thân lạnh rung run run giống như đã trải qua một hồi ác mộng đáng sợ.
- Vâng... Phải.. Là cái gì... Thiếu niên, đó là cái gì... ở bên trong linh hồn ngươi, tại sao có ý chí vĩ đại như thế... Ta... thần hồn của ta, đều thiếu chút nữa bị tàn phá... Quá cường đại... Là Đế cấp ý chí?
Mũi ưng thở dốc nói ra, trong đôi mắt toàn bộ đều là nghĩ mà sợ, lòng còn tràn đầy sợ hãi.
- Chuyện gì xảy ra?
7 tên đại yêu còn lại, đồng thời kinh hô.
- Thiếu niên này được một cường giả che chở lưu lại một đám ý chí, bảo hộ linh hồn hắn, ta dùng Sưu Hồn Đại Pháp, muốn rút ra trí nhớ thiếu niên này, lại bị cắn trả, thiếu một chút nữa thần hồn đều diệt, vạn kiếp bất phục.
Mũi ưng sầu thảm nói, hắn yên lặng nhìn Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt lộ ra suy tư.
- Ah? Thiếu niên này là người nào, tại linh hồn ngươi lưu lại ý chí, bảo hộ ngươi? Ngươi rốt cuộc là có cái địa vị gì?
Cự hán buồn bực nói.
- Huyền Lão Tam là thánh giai nhị chuyển, thực lực cường hoành, một tay che trời, thiếu chút nữa bị sợi ý chí kia gạt bỏ, điều này cũng quá khoa trương rồi.
- Thời khắc mấu chốt kiếm tiên đồ lục cứu ta một mạng. Nhưng hiện tại còn chưa triệt để thoát ly hiểm cảnh, không thể cao hứng quá sớm.
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm thầm kêu may mắn, đương nhiên, ngoại trừ may mắn ra, Phong Vân Vô Ngân cũng còn có một chút ảo não, bởi vì, vừa rồi kiếm tiên đồ lục phân ra một cổ hoàng kim ý chí, đánh lui Mũi ưng Sưu Hồn Đại Pháp, thế nhưng mà kiếm tiên đồ lục thật vất vả bổ sung hoàng kim ý chí, đã tiêu hao một nửa rồi.
Phong Vân Vô Ngân đau lòng vô cùng, mũi ưng không tin tà, lại thi triển đối với Phong Vân Vô Ngân một lần Sưu Hồn Đại Pháp nữa, như vậy, uy năng kiếm tiên đồ lục, sẽ toàn bộ khô kiệt, hao hết, sau đó biến thành ảm đạm.
Đương nhiên, bây giờ là đánh chết mũi ưng, hắn cũng không dám thi triển Sưu Hồn Đại Pháp đối với Phong Vân Vô Ngân nữa.
- A, chư vị đại yêu, thực không dám dấu diếm, sư tôn của ta, ở tại bên trong linh hồn ta, gieo trồng một đạo kiếm khí, một chiêu kiếm pháp, chỉ cần sinh tử, cái đạo kiếm khí này sẽ tự động bảo hộ ta. Vị đại yêu này, vừa rồi, ngươi đối với ta thi triển bí pháp nào đó đúng không? Nếu ngươi xâm lấn linh hồn của ta, đạo kiếm khí kia, vận dụng một phần mười năng lượng, đến bảo hộ ta.
Phong Vân Vô Ngân bịa chuyện nói.
- Cái gì? Một phần mười năng lượng?
Mũi ưng kinh ngạc, rung giọng nói.
- Gần một phần mười năng lượng mà thôi?
- Ách, Nghiêm khắc mà nói, mười một phần hai, hoặc là mười ba phần gì đó.
Phong Vân Vô Ngân nghiêm nghị nói.
Mũi ưng tức giận lẩm bẩm nói.
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, chỉ là một phần mười, mười một phần hai, thậm chí mười một phần ba năng lượng, thiếu chút nữa giết chết gia gia rồi, đáng sợ, thật sự đáng sợ như vậy rồi.
Một thiếu phụ khí chất đẹp đẽ, nhẹ gật đầu, nói.
- Nô gia đã minh bạch, trước kia ta cũng đã được nghe nói, có chút nhân loại thân phận cao quý, trường bối, sư tôn của bọn hắn, có lưu lại một tia thần niệm, thậm chí một cái phân thân để bảo hộ. Thiếu niên, sư tôn của ngươi là ai? Đánh giá ít nhất là thực lực Đế cấp? Ngươi có một cái chỗ dựa lớn như thế, tại sao lại bị thánh giai đuổi giết như vậy.
Phong Vân Vô Ngân tỏ ra vẻ thần bí nói.
- Chư vị đại yêu, xin thứ cho tiểu tử không tiện đem tình huống sư tôn nói ra, thứ lỗi, thứ lỗi.
8 tên đại yêu nhìn nhau, sau nửa ngày không nói tiếng nào, bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình, vậy mà không dám hướng Phong Vân Vô Ngân ra tay.
Phong Vân Vô Ngân mừng rỡ trong lòng, sắc mặt lạnh nhạt nói.
- Chư vị đại yêu, tiểu tử sẽ không quấy rầy chư vị tu hành, cáo từ, cáo từ, sau này còn gặp lại.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân muốn bỏ đi.
- Đợi một chút.
Lúc này, lưng còng lão giả, hướng Phong Vân Vô Ngân vẫy vẫy tay, một đạo thánh quang đánh ra, đem Phong Vân Vô Ngân ngăn lại.
- Vị đại yêu này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thử xem, muốn tiểu tử ra tay?
Phong Vân Vô Ngân trong nội tâm khẩn trương, bộ mặt biểu lộ lạnh nhạt.
Lão giả kia bỉu môi nói.
- Thiếu niên kia, lão hủ cũng biết rõ sự tình ngươi nói, bên trong linh hồn ngươi được một siêu cấp cường giả, gieo trồng một tia kiếm khí, chỉ khi thời khắc sinh tử mới tự động bảo hộ ngươi. Bởi vậy, chúng ta xác thực không dám động thủ giết ngươi lần nữa, cũng không đối với ngươi sử dụng các loại bí kỹ sưu hồn. Nhưng ngươi theo chúng ta đi thôi, trên người của ngươi có bí mật gì, chúng ta luôn luôn nghĩ biện pháp thu được, chỉ cần không đối với ngươi động thủ, ý chí cường giả bên trong linh hồn ngươi cũng không có biện pháp cầm chúng ta, cũng không có khả năng chủ động công kích chúng ta.
Thiểu phụ xinh đẹp hai mắt cũng sáng ngời.
- Đúng vậy, chúng ta có thể đem thiếu niên này nhốt lại, chậm rãi thẩm vấn sau.
Ngừng lại một chút, nàng ngẩng đầu nhìn Phong Vân Vô Ngân nói ra.
- Thiếu niên, yêu thú chúng ta tuổi thọ có thể so sánh nhân loại các ngươi dài hơn nhiều, đặc biệt là thánh thú chúng ta, tuổi thọ kéo dài hơn mười vạn năm, trên trăm vạn năm, đều không là vấn đề. Ngươi theo chúng ta rất tốt sao? Hì hì, ta nhìn ngươi nói hay không, trăm năm trong nháy mắt trôi qua, đối với chúng ta mà nói, thời gian tăm năm không tính là cái gì, thế nhưng đối với ngươi mà nói, đến lúc đó, ngươi là lão già khọm khẹm, ta nhìn ngươi còn trông coi bí mật làm cái gì, Hì hì.
Thiểu Phụ xinh đẹp càng nói càng đắc ý, nhịn không được nhìn chung quanh, nhìn về phía các đồng bạn. Đám đại yêu còn lại, cũng đều mỉm cười gật đầu, liên tục đồng ý.
- Tiểu gia hỏa, San ngũ nương nói đúng, ngươi theo chúng ta hao tổn cái gì? Sớm đem bí mật cống hiến đi.
Cự hán cao hơn một trượng, cười tủm tỉm nói, vẻ mặt tràn đầy hòa khí.
Phong Vân Vô Ngân hét lớn.
- Các ngươi muốn giam giữ ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ sư tôn ta tìm tới tận cửa sao, đem các ngươi giết chết.
- Hắc hắc, thiếu niên, ngươi gào thét cái gì?
Lưng còng lão giả nói ra.
- Sư tôn ngươi là tên tuyệt thế cường giả, điểm này ta không hề nghi ngờ, nhưng sơ hở là ở chỗ này, nếu là tuyệt thế cường giả, không có khả năng cứ ở tại cái vị diện này. Lão phu phỏng đoán, sư tôn ngươi có lẽ đã đi cao cấp vị diện khác tu luyện rồi, có lẽ cũng có thể ẩn nấp tại ở chỗ sâu trong Vô Biên Hải vực giới thứ bảy, giới thứ 8. Tóm lại, là không thể nào xuất hiện tại bên cạnh ngươi, nếu không, những thánh giai nhân loại kia, làm sao dám đuổi giết ngươi? Hơn nữa, cho dù sư tôn ngươi tìm tới tận cửa, chúng ta cũng không sợ. Đây là địa bàn yêu thú đáy biển chúng ta, nhân loại Đế cấp, cũng không dám đánh đến tận cửa đâu. Thiếu niên, ngươi đi theo chúng ta, Ha ha ha! Ngươi yên tâm, chúng ta không đánh ngươi, không chửi mắng ngươi, không giết ngươi, cùng ngươi mài thời gian. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Mười lăm tuổi? Mười sáu tuổi? Ngươi bây giờ rất quật cường là vô dụng. Chờ ngươi 25 tuổi, ta nhìn ngươi có nói hay không, 25 tuổi không nói, ta nhìn ngươi 35 tuổi có nói hay không, 45 tuổi, 55 tuổi ngươi một ngày không nói, chúng ta một ngày không thả ngươi. Ha ha ha, quá hay, quá hay.
- Đi thôi, theo chúng ta trở về.
Cự hán cao hơn một trượng, thuận tay chụp tới, đem Phong Vân Vô Ngân bắt náy, phóng trên bả vai nói.
- Tiểu hài tử, trong nội cung chúng ta, vẫn chưa có người nào, ngươi là người thứ nhất, hắc hắc, thú vị, thú vị.
Mũi ưng lau đi khóe miệng vết máu, cười quái dị nói.
- Thiếu niên, sư tôn của ngươi cường hãn như vậy, ngươi lại bị mấy tên thánh giai liên thủ đuổi giết, chắc hẳn trên người ngươi mang theo bí mật cực kỳ kinh người. Quá tốt rồi, nhưng ta không vội, cũng không ép ngươi, ta chờ ngươi già bảy tám mươi tuổi rồi, chính mình cam tâm tình nguyện đem bí mật nói ra, ha ha ha, vài chục năm thời gian, chúng ta chợp mắt là đã trôi qua rồi.
Bọn đại yêu này, dương dương đắc ý nói ra.
Mà trong nội tâm Phong Vân Vô Ngân, cũng bách chuyển thiên hồi, suy nghĩ tán loạn.
- Giam giữ ta? Cũng tốt, lưu được núi xanh cũng không lo không có củi đốt, so với bị trực tiếp giết chết tốt hơn nhiều, hơn nũa đám đại yêu này thoạt nhìn cũng không phả đám gian ác, so với tâm tư của nhân loại, muốn đơn thuần hơn nhiều. Ta hiện tại bị đuổi giết, vừa vặn cần tìm chỗ tu luyện, cùng đám đại yêu nhốt lại, chẳng nói là thay ta tìm chỗ tu luyện tốt nhất sao, những người truy giết thánh giai kia, dù có lá gan lớn như trời, chỉ sợ cũng không dám đánh đến hang ổ đám đại yêu này?
- Đi thôi!
Lũ yêu cười híp mắt nói.
- Các vị đại yêu, có thể tha ta một mạng hay không? Không cần giam giữ ta?
Phong Vân Vô Ngân biểu lộ thái độ.
- Đợi ngươi nói ra bí mật, chúng ta tự nhiên thả ngươi ra, nghe lời cùng tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ không đánh ngươi, không chửi mắng ngươi, mỗi ngày yêu ngươi.
Vũ mị thiểu phụ nhìn Phong Vân Vô Ngân nháy mắt ra hiệu, giọng nói lại ỏn ẻn nói ra.
- Ha ha ha! San ngũ nương, ngươi không phải là cùng loại tiểu hài tử này cảm thấy hứng thú chứ? Hắn vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi, chưa đủ lông đủ cánh, ngươi quá hung tàn rồi.
← Ch. 267 | Ch. 269 → |