Vay nóng Tinvay

Truyện:Bá Khí - Chương 476

Bá Khí
Trọn bộ 770 chương
Chương 476: Trực diện thần giai
0.00
(0 votes)


Chương (1-770)

Siêu sale Shopee


Nói cách khác, Viện trưởng Anh Tử học phủ tùy tiện đi một bước liền giống như một thế kỷ dài dằng dặc.

Đây là một loại ảo giác đứt gãy thời gian.

- Cái này... Cái này... Cảm giác này thật kỳ quái... Rõ ràng chỉ trong chớp mắt mà phảng phất như đã ngàn năm, vạn năm.

Trong lòng Phong Vân Vô NGân cũng kinh nghi bất định.

Chúc lão rốt cục cũng không chịu tịch mịch, chủ động truyền một tin tức cho Phong Vân Vô Ngân.

- Tiểu oa nhi, cẩn thận một chút, đây là một thần giai chính thức! Tuy là thần cấp thấp nhưng trình độ nắm giữ thời gian và không gian của nàng, hoàn toàn không phải bất kỳ một Đế cấp nào, thậm chí là chuẩn thần có thể so sánh. Tiểu oa nhi, ngươi hấp thu hoàng kim kiếm cốt kiếm thần kia, cũng có thể vận dụng một tia pháp tắc thời gian và không gian huyền ảo, có lẽ ngươi cũng rất rõ ràng, sau khi nắm giữ thời gian pháp tắc và không gian pháp tắc thì khi đối đầu với địch nhân đã là chiếm ưu thế. Mà dưới mắt vị Thần giai này thì đối với khống chế thời gian và không gian lại thành thục hơn vạn lần, thậm chí mười vạn lần. Ngươi ngẫm lại nàng có khủng bố không?

Chúc lão thuyết pháp tuyệt không chút khoa trương. Phải biết rằng, Phong Vân Vô Ngân chỉ dung hợp hoàng kim kiếm cốt một thanh Kiếm thần. Hơn nữa, vì cảnh giới bản thân không cao nên Phong Vân Vô Ngân cũng không thể phát huy ra uy lực của kiếm cốt này. Bởi vậy, lúc Phong Vân Vô Ngân vận dụng thời gian pháp tắc, không gian pháp tắc thì tự nhiên không thể so sánh với viện trưởng Anh Tử học phủ.

Đúng lúc này, giọng nói của Chúc lão đột nhiên trở nên kinh ngạc cực độ.

- Hí, tiểu oa nhi, Viện trưởng Anh Tử học phủ này chẳng những là nữ tử mà mà còn giống như đúc nữ tử thần bí lần trước ta với ngươi nhìn thấy ở chuồng ngựa phía sau núi. Đúng thế, ta quả quyết không có gì khác nhau, ngươi nhìn đi!

- ÂN?

Phong Vân Vô Ngân nghe Chúc lão nhắc nhở, thuận thế giương mắt ngưng tụ lại nhìn một cái. Chỉ thấy bên trong từng đoàn tường vân khí lành, ca vũ mênh man, tiên nhạc lượn lờ là một thiếu nữ trẻ tuổi nhanh nhẹn đến gần. Thiếu nữ này mắt ngọc mày ngày, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, lông mày khóe mắt cũng rất thanh thuần. Bất quá khí chất lộ ra lại thập phần tôn quý, khiến người khác không dám nhìn thẳng, hơi chút nhăn lông mày lại, nháy mắt, liền phảng phất như nắm quyền sinh sát muôn dân trăm họ vạn vật trong tay. Nàng thật giống như một đóa tuyết liên hoa trên băng sơn vạn trượng. Bất quá, dung mạo nàng quả thật giống như đúc nữ tử thần bí lần trước Phong Vân Vô Ngân tao ngộ ở chuồng ngựa phía sau núi, không có gì sai biệt!

Bất quá...

- Chúc lão... Hình dạng thì đúng là như vậy. Nhưng so với thiếu nữ thần bí lần trước thì ta lại cảm thấy khí chất viện trưởng này hoàn toàn bất đồng. Khí chất viện trưởng này tôn quý bất phàm, vừa thanh thuần lại vừa lõi đời, tang thương. So với nữ tử thần bí lần trước thì phi thường thâm thúy hơn, giống như một hồ nước sâu không thể đo lường được. Hơn nữa thiếu nữ thần bí lần trước cũng không có vẻ cao cao tại thượng, tay nắm quyền hành như nữ tử này.

Phong Vân Vô Ngân trải qua trắc trở, tâm chí kiên nghị, đã luyện được hỉ nộ không lộ. Bởi vậy, tuy thấy viện trưởng trước mắt giống như đúc với nữ tử thần bí hắn từng gặp nhưng cũng không quá kinh ngạc. HƠn nữa. Phong Vân Vô Ngân khẳng định, khách quan mà nói thì hắn có thể phát hiện điểm bất đồng giữa hai nữ tử này.

- Đúng thế, ta cũng phát hiện hai người không phải là một. Linh hồn, khí tức chấn động của các nàng đều hoàn toàn bất đồng. Bất quá, lão đầu tử dự cảm hai cô gái này có liên hệ tuyệt mật. Bởi vậy, ân, nhất định phải bất động thanh sắc, giữ vững vẻ tỉnh táo. Cũng phải giấu diếm chuyện trên núi hoang.

Chúc lão ân cần khuyên bảo.

- Ân, Chúc lão, ta minh bạch. Thiếu nữ lần trước chúng ta nhìn thấy trong núi hoang hiển nhiên là bị giam cầm ở cấm địa trong núi. Việc này thật có ý vị sâu xa, ta gặp phải cũng không biết là phúc hay là họa, bất quá ta sẽ giữ bín như bưng.

Phong Vân Vô Ngân trả lời rất nhanh:

- Chúc lão, tạm thời che dấu khí tức, linh hồn chấn động, ngàn vạn không thể để Thần giai trước mặt khám phá. Hết thảy sự tình cứ để ta tự nhiên xử lý.

- Tốt, tốt.

Chúc lão cũng không dám vô lễ, liền thu liễm khí tức của mình.

- Ngoại môn đệ tử, Phong Vân Vô Ngân!

Lúc này, thiếu nữ thanh thuần mà tôn quý, viện trưởng Anh Tử học phủ kia chạy tới trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân.

- Viện trưởng đại nhân, bái kiến ngài!

Trong chốc lát, một khu vực to như vậy, bất kể là đệ tử Anh Tử học phủ hay những trưởng lão nào, hay là đệ tử tinh nhuệ, nội môn đệ tử, thậm chí là tạp dịch cũng đều quỳ xuống hành lễ.

Mà những thương nhân mậu dịch, du khách đến từ những nơi khác cũng đều quỳ xuống.

Một Thần giai, đừng nói là tại Hỏa Nguyên đại lục, dù là trên tinh cầu Thái Vương Tinh cũng đều được tôn kính. Một vị diện cấp cao thủ vực tại Thái Vương Tinh tinh cầu, muốn sinh ra một thần cấp thấp cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Bất luận là thần cấp thấp gì, đều xứng với cấp giáo chủ, cấp lão tổ. Đừng nhìn viện trưởng thiếu nữ này trẻ tuổi như vậy, đó là vì nàng khám phá ra thần đạo, phá vỡ giới hạn tuổi tác mà thôi. Luận số tuổi thật sự thì chỉ sợ cũng đã mấy vạn tuổi, thậm chí là mấy vạn tuổi.

Quả thật là một nhân vật vô địch, cự đầu một phương.

Dưới tình thế bức bách, Phong Vân Vô Ngân không thể không giả vờ giả vịt, quỳ xuống theo. Bất quá, hắn âm thầm động tay động chân, hai đầu gối cũng không thật sự quỳ mà còn cách mặt đất khoảng một tấc, chợt nhìn thì cũng như quỳ rạp xuống mặt đất.

Phong Vân Vô Ngân cố làm ra vẻ, nói:

- Viện trưởng đại nhân.

Thình lình, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được một cỗ lực lượng to lớn. Hắn hiểu rõ hết thảy, phảng phất như có một ánh hào quang thiên thu muôn đời, phảng phất như có thể xuyên thấu hết thảy trực tiếp bắn về phía mình..

Đó chính là con ngươi trong trẻo của viện trưởng thiếu nữ kia.

- Oanh!

Hòa quang sắc bén cái thế kia phảng phất như nhìn thấu Phong Vân Vô Ngân. Hơn nữa còn thẩm thấu, tiến vào linh hồn đại não của Phong Vân Vô Ngân.

Xem xét không chút kiêng kể!

- Ông!

Đột ngột, mười hai tấm bia đá trấn áp trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân đồng thời sinh ra chấn động, sinh ra một cỗ phản kháng cùng không cam lòng, tựa hồ muốn mạnh mẽ trục xuất đạo hào quang này ra ngoài.

Mà Kiếm Tiên đồ lục trong nạp giới Phong Vân VÔ Ngân cũng rục rịch. Kiếm thần khôi lỗi phong ấn bên trong Kiếm Tiên Đồ Lục tựa hồ cũng muốn một bước trực tiếp bước ra.

Phong Vân Vô Ngân cố gắng khắc chế những át chủ bài của mình bạo động, khiến chúng vâng lời.

- Tốt, tốt...

Đúng vào lúc này, Thiếu nữ viện trưởng thu hồi thần mang, nhìn Phong Vân Vô Ngân như có điều suy nghĩ.

- Chấn động tính mạng chân thật, ngay tại mười mấy tuổi, không tới hai mươi tuổi. Chậc chậc... Dám đại náo học phủ, đánh chết tổng quản tạp dịch, liên tục đánh gục ngoại môn đệ tử học phủ, hiện tại lại muốn lập uy với nội môn đệ tử. Phong Vân Vô Ngân, ngươi đến Anh Tử học phủ, đến tột cùng là có mưu đồ gì?

Những lời chất vấn này như mây trôi nước chảy, lại có một cỗ cảm giác không giận mà uy, theo nàng nói chuyện, bầu trời sáng sủa không mây cũng bắt đầu xuất hiện từng đạo mây đen rậm rạp, thời gian dần qua liền tối lại, phảng phất như hoàng hôn đã đến sớm.

Phong Vân Vô Ngân biết rất rõ, nếu như mình không trả lời, không thỏa mãn viện trưởng thiếu nữ thì chỉ sợ sẽ có phiền toái cực lớn. Phong Vân Vô Ngân nuốt từng ngụm nước bọt, hơi chút sửa sang lại thoáng một phát, tìm từ ngữ, cao giọng nói ra:

- Viện trưởng đại nhân, ta đến từ một vị diện cấp thấp, từ nhỏ đã chịu đủ loại khi nhục, bởi vậy lập chí, muốn một đường tiến lên từ võ đạo, vượt mọi chông gai, diệt sát hết thảy cản trở! Hơn nữa, ta còn lập ra nhiều lời thề, phàm là có người ức hiếp thì ta sẽ cực lực phản kháng! Người khác chém ta một đao, ta sẽ diệt cả nhà hắn. Lúc đệ tử mới đến học phủ đã bị Tổng quản tạp dịch và nhiều ngoại môn đệ tử làm khó dễ, ta nuốt không trôi cơn giận này, chỉ có giết hết bọn chúng mới có thể hả mối giận trong lòng. Ngày hôm nay lại có nội môn đệ tử đến ức hiếp, tuy rằng ta bất lực nhưng cũng chống lại đến cùng. Cho dù bị giết chết thì cũng không hối hận vì đã sống hèn mọn.

Người khác đánh ta một quyền, ta sẽ dẫm chết hắn! Người khác chém ta một đao, ta sẽ giết cả nhà hắn!

Ngay trước mặt Thần giai, Phong Vân Vô Ngân chậm rãi nói ra, rất có khí phách, tựa hồ căn bản không chút sợ hãi, nói chuyện không kiêng nể gì cả, vô cùng trực tiếp. Mọi người ở đây nghe vậy mà thấy sóng gió nổi lên từng trận trong lòng.

Trước mặt thần giai mà một thánh giai có thể bốc phét như vậy. Hơn nưa trong lúc nói lại vô cùng có khí thế, trung khí dồi dào, quả thật là một đóa hoa hiếm thấy.

Bất luận kẻ nào cũng biết, mặc dù là một chuẩn thần, trước mặt một chân thần cũng khẳng định sẽ không nói quá trôi chảy, lắp bắp cũng đã là tốt lắm rồi, chỉ sợ vì sợ quá mà không nói nên lời.

Nào có thể ăn nói lưu loát như Phong Vân Vô Ngân?

Hơn nữa, thái độ Phong Vân Vô Ngân biểu hiện ra ngoài lại không chút kiêu ngạo cũng không chút siểm nịnh nào.

Quả thực hiếm thấy!

Đương nhiên, cái này cũng không phải là Phong Vân Vô Ngân gắng gượng, giả vờ là một trang hảo hán.

Trên thực tế, bản thân Phong Vân Vô NGân có một Kiếm thần khôi lỗi, chính là Kiếm thần cấp thấp. Hơn nữa đã từng đạt qua một ít truyền thừa huyết vô thường, là thể chất Long Phượng cổ xưa hiếm thấy. Bởi vậy hắn cũng không e ngại Thần giai.

Hơn nữa, trong núi hoang, Phong Vân Vô Ngân cũng đã từng nhìn thấy qua một thần giai.

- Nha...

Ánh mắt Thiếu nữ viện trưởng lưu chuyển, lại nhìn gương mặt kiên định của Phong Vân Vô Ngân lần nữa, suy tư nói:

- Tốt cho Phong Vân Vô Ngân ngươi, quả thật là thiên phú dị bẩm, trước mặt bổn tọa mà cũng dám nói như thế. Bổn tọa cũng không biết là nên tán dương, đặc xá cho tội của ngươi hay là xử phạt ngươi nữa...

- Viện trưởng đại nhân cứ trách phạt.

Phong Vân Vô Ngân lại mở miệng nói ra. Trong lòng của hắn có một dự cảm, đó chính là tựa hồ thiếu nữ viện trưởng này sẽ không triển khai thủ đoạn lôi đình để đối phó với mình.

Mà lúc trước Phong Vân Vô NGân dây dưa với bọn người Chiêm sư tỷ, Tứ sư ca, Ngũ sư ca, Cẩu sư ca đều có một ý niệm trong đầu. Đó chính là bọn hắn thỉnh viện trưởng đại nhân xử phạt tiểu tử coi trời bằng vung như mình.

Nhưng trước mặt thiếu nữ viện trưởng, những nội môn đệ tử ngày thường hay diễu võ dương oai này cũng không dám ra mặt nói chuyện, chỉ có thể nén giận, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Có thể thấy sự chênh lệch về lòng gan dạ sáng suốt giữa Phong Vân Vô Ngân và bọn nội môn đệ tử này như thế nào.

Rất nhiều cường giả các học phủ, diện vị, kể cả chuẩn thần đến từ đại lục cũng đều cảm thán. Cứ như vậy xem xét, thiếu niên này đã hoàn toàn đè ép nhóm đệ tử nội môn Tử Anh học phủ, mà bọn hắn cũng đáng bị như vậy.

Đúng lúc ày, một mảng mây lớn âm u do thiếu nữ viện trưởng ngưng tụ lại không ngừng nhúc nhích, phát ra hung hiểm. Trên bầu trời, cái bóng mờ che khuất kia tựa hồ hiển hiện ra hình người lờ mờ, nhưng không thể nhìn ra thực hư, hơn nữa còn che đậy hết thảy khí tức.

Một đạo linh hồn chấn động truyền vào trong linh hồn thiếu nữ viện trưởng.

- Viện trưởng đại nhân, một hình chiếu phân thân của ta đã hàng lâm xuống vị diện nơi Phong Vân Vô Ngân xuất thân, ngươi mang hắn đến chỗ có biến, thăm dò tinh tường, thấu triệt.

Thiếu nữ viện trưởng Tử Anh học phủ kia đích thật đã điều động đại năng, phân thân hàng lâm đến viện dị cấp thấp nơi xuất thân của Phong Vân Vô Ngân để điều tra rõ ràng. Lúc này hẳn là đại năng này đã phản hồi, báo báo tình huống cho nàng rồi.

- Viện trưởng đại nhân, Phong Vân Vô Ngân này hẳn là không có quan hệ với tiện nhân kia. Ta đã điều tra rõ ràng tình huống của hắn tại diện vị hắn xuất thân. Tiểu tử này xuất thân từ nơi sơn dã, cha mẹ đều bị một tông môn rác rưởi của một đế quốc diệt sát. Thuở nhỏ đan điền hắn bị niêm phong, thập phần thê thảm. Nguyên vốn là một phế nhân, không có chút chỗ dựa nào. Bất quá sau khi gặp một ít kỳ ngộ, lại trải qua một thời gian thì tận tay diệt trừ tận gốc tông môn kia, làm mưa làm gió, diệt thánh sát đế, thập phần hung hăng ngang ngược. Thủ đoạn tàn bạo khiến người căm hận tới tận xương tủy, động cái là diệt cả nhà người ta, là một nhân vật hung ác. Tại vị diện cấp thấp kia thì còn danh tiếng là ác nhân. Bởi vậy, viện trưởng đại nhân, Phong Vân Vô Ngân này đi vào hỏa nguyên đại lục, về sau đến Tử Anh học phủ chúng ta, liên tục đánh gục tạp dịch tổng quản và mấy đại đệ tử ngoại môn thì cũng không phải là ngẫu nhiên, rất có thể là bị người sai khiến. Hắn nguyên lai là một người vô địch, lại có sát tính rất nặng. Viện trưởng đại nhân, hôm nay ta nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân này quả thật tuổi còn trẻ mà giữa trán đầy đặn, hai mắt bắn ra thần quang, tâm chí bất khuất. Đích thật là một thiên tài vạn năm khó gặp. Viện trưởng đại nhân, ngài hơi chút bồi dưỡng thì chắc chắn Phong Vân Vô Ngân này sẽ làm bá chủ một cõi, không ai bì nổi!

Trong bóng ma, từng đạo truyền âm linh hồn không ngừng truyền vào trong linh hồn thiếu nữ viện trưởng.

- Ân, thì ra là thế. Chỉ là Phong Vân Vô Ngân này thật sự không có nửa điểm liên quan với tiện nhân kia? Bất quá, bổn tọa đã tự mình xem xét qua Phong Vân Vô Ngân này, tu vi thập phần hiếm thấy, lại có được một thể chất không tầm thường, trong cơ thể còn có một căn hoàng kim kiếm cốt săn sóc, thậm chí còn có yêu thai. Nhưng làm bổn tọa hứng thú nhất là trong linh hồn hắn tựa hồ có một tia ý thức có ý đồ bài xích thần khí tức của bổn tọa. Hắn đến cùng có phải là gian tế do tỷ tỷ tiện nhân bổn tọa cài vào hay không thì còn cần phải điều tra thêm. Không thể dễ dàng kết luận, bài trừ hiềm nghi, chuyện này không thể đùa được.

- Viện trưởng đại nhân, nếu như Phong Vân Vô Ngân này thực sự là quan cờ do tiện nhân kia cài vào thì như vậy chắn chắn trong những võ thuật sở tu Phong Vân VÔ Ngân biểu hiện ra sẽ lộ ra một ít truyền thừa của nàng ta.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-770)