← Ch.109 | Ch.111 → |
- Bây giờ chúng ta ở chỗ nào?
Lý Bát Nhất ngồi ở trong một chiếc Nissan Sedan biển số bình thường, nhắm mắt lại chợp mắt, khi thuốc lá trên ngón tay đốt sắp hết nóng đến ngón tay mới thoát ra từ trong suy nghĩ hỗn loạn. Lông mày của hắn nhíu chặt, gút lại thành mấy đường khe núi khó thể vượt qua.
- Thái tử, bây giờ đã ra khỏi Đông Đỉnh hơn một trăm cây số. Ngài vẫn là không thay đổi chủ ý sao? Nếu như mượn trợ giúp từ thế lực gia tộc của ngài, có lẽ sự việc còn có đường rẽ còn có lối thoát.
Người lái xe là Phương Lạc, mặc áo sơ mi kẻ sọc hiệu Mark, mang kính mát rất lớn.
- Câm miệng!
Lý Bát Nhất quát.
Về nhà? Đừng nói không có người đứng ra giúp đỡ hắn, ông già còn đang ở trong nhà kia nếu như không phải trước tiên tự tay trói hắn lại đưa đến cục công an, vậy hắn không cần phải năm đó tự tay đập chết Lý Đoàn Trường đứa em ruột của mình kia! Vì lợi ích quốc gia, vì lợi ích gia tộc, hy sinh hắn một tên Lý Bát Nhất đời thứ ba của gia tộc, đối với Lý gia thật chẳng coi là việc tổn thương gân cốt gì!
Về nhà chỉ có một con đường chết, cho dù cha mẹ hắn chịu sắp xếp ổn thoả cũng không có lo hết được mọi việc, ông già chắc chắn sẽ là người dẫn đầu bước ra làm thiết diện vô tư quân pháp bất vị thân, con đường này ông già hắn không phải chỉ làm một lần hai lần, đối với thân nhân của mình vẫn phải xuống tay tàn nhẫn mới được coi như là chính khách đúng đắn.
Bây giờ còn có hai lựa chọn có thể suy xét, một cái chính là người Nhật Bản cho tới nay vẫn luôn hợp tác vui vẻ với mình, một cái khác là con bải tẩy của mình, con bài tẩy cho tới nay chưa từng lộ ra. Tập đoàn Thập Chu đã bị người ta dễ dàng huỷ đi, muốn tiếp tục hợp tác tiếp tục hợp tác với người Nhật Bản chỉ có thể lộ ra con bài tẩy của mình.
Thật không cam lòng a!
Hắn khổ tận cam lai dốc sức tám năm mới tạo dựng nên tập đoàn Thập Chu, mạng lưới quan hệ mới vưa tạo dựng nên, hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt. Nếu như là án mạng bình thường, bằng vào quan hệ kinh doanh những năm nay của hắn cũng không khó thu xếp. Nhưng nghĩ cũng nghĩ không ra sẽ bị người ta moi ra được việc của người Nhật Bản, muốn xoay người cũng khó như với tay tới trời.
Lý Bát Nhất vẫn luôn có một phần cố chấp, vẫn muốn cải tạo Thái Tử Đảng huy hoàng trong vòng hai mươi năm, trong một đêm mất đi tất cả cảm giác khiến cho hắn đau tận đáy lòng. Hắn không quay về nhà, cũng không thể xuất hiện tham dự các loại tiệc tùng của các nhân vật nổi tiếng nữa, không thể nghênh ngang ra vào chính quyền thành phố thậm chí là hội đồng nhân dân tỉnh uỷ. Mọi thứ của hắn đều biến thành màu đen, cũng không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Dù rằng Lý Bát Nhất thấu hiểu đạo lý thỏ khôn có ba hang, trước đó rất sớm đã sắp xếp đường lui. Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ không đến đường cùng hắn thật sự không muốn rơi vào trong bóng tối, một khi té xuống, vậy trọn đời thoát thân không được.
Bây giờ trốn đi với mình chỉ có một mình Phương Lạc, những người khác còn chưa kịp thông báo cho biết đoán chừng cũng đã bị bắt nhốt. Hắn và Phương Lạc khi trốn đi gọi vài cuộc điện thoại, tuy rằng từng người đều nhận điện thoại nhưng cùng hỏi một câu giống nhau hắn bây giờ đang ở chỗ nào, đây chỉ có thể nói rõ một việc, đó chính là những người này đều đã bị khống chế rồi.
Lý Bát Nhất cũng nghĩ qua, nếu như mình về nhà cầu khóc van xin, nói không chừng ông già sẽ có biện pháp bảo vệ mạng cho mình. Nhưng hắn sợ, việc xác xuất thành công chưa tới bảy phần hắn từ trước đến nay không làm, huống chi ngay cả năm phần cũng không có.
May mà tiền đã có dữ trự một phần trong ngân hàng nước ngoài, mình coi như là mai danh ẩn tích cũng không trở thành ăn khổ chịu mệt. Hơn nữa, một khi hắn lộ ra con bài tẩy trong tay, vậy hắn sẽ có vốn liếng trở thành thế lực mới của cả xã hội đen phương nam, thậm chí trở thành bá chủ một phương!
Cho nên Lý Bát Nhất chỉ có mệt mỏi và đau buồn, không có tuyệt vọng.
- Phương Lạc, ta ở nước ngoài có bao nhiêu tiền?
Những việc này đều qua tay Phương Lạc, Lý Bát Nhất rất may mắn khi xảy ra việc Phương Lạc ở cùng với mình, bằng không nếu Phương Lạc cũng bị bắt, mình thật sự thành kẻ khốn cùng không còn đồng nào.
- Thái tử, khoản tiền gửi của ngài ở nước ngoài tổng cộng là ba phẩy sáu tỷ, chỉ cần có thể ra nước ngoài bằng với trí tuệ của ngài, Đông Sơn tái khởi dễ như trở bàn tay. Ngài đừng quá đau buồn, đại nạn không chết tất có hậu phúc đây là ngạn ngữ, khẳng định có đạo lý!
- Ừ, chỉ mong vậy.
Nghe thấy Phương Lạc báo ra con số, trong lòng Lý Bát Nhất an định một chút. Ba phẩy sáu tỷ, đối với tập đoàn Thập Chu quả thật không coi ra gì, tài sản không đến một phần trăm. Nhưng số tiền kia bây giờ trở nên rất có giá trị, đây là vốn liếng để hắn xoay sở.
Chiếc Nissan Sedan biển số bình thường không mở đèn, Phương Lạc lái xe đã không dám lên cao tốc còn phải chọn đường nhỏ để đi. Lý Bát Nhất từ trong đường ngầm trốn ra bây giờ đã như từ trên mây rơi thẳng xuống đất. Chỉ cần có thể trốn qua hôm nay, chờ đến khi bản thân khổ cực kinh doanh một mảnh địa bàn khác mới có thể an tâm trở lại.
Chiếc xe ở trên đường nhỏ xóc nảy tiến về phía trước, tốc độ cũng không tăng lên, điều này khiến cho trong lòng Lý Bát Nhất hết sức nóng giận.
Phương Lạc cũng vội, chỉ là bây giờ tình hình con đường này gấp gáp cũng không phải cách.
Lý Bát Nhất nhìn phía trước vẫn là loại đường nhỏ này, nếu như tức giận cũng không được gì chỉ đành nhắm mắt lại ngủ một lúc. Cả đêm không ngủ nhưng không có một chút buồn ngủ, trong lòng thật sự không thể bình tĩnh trở lại.
- Thái tử, phía trước có xe!
- Hả?!
Phương Lạc thấp giọng kêu lên, Lý Bát Nhất như chim sợ cung ngồi thẳng người, rướn cổ lên ngóng về phía trước. Hắn nhìn thấy xa xa trên con đường nhỏ phía trước quả nhiên dừng một chiếc xe, khoảng cách xa nhìn không rõ biển số gì, cũng nhìn không ra là xe gì. Chiếc xe màu đen, cũng không hề cản trở đường đi, chỉ là dừng ở bên đường.
Ở một nơi vắng vẻ như vậy trước không có làng sau không có quán trọ, ngừng một chiếc xe có vẻ rất có giá trị, quả thật có điểm không bình thường.
- Có lẽ là ra đây chơi xe vượt địa hình, chạy qua đi đừng bận tâm.
Lý Bát Nhất không biết tại làm sao trong lòng dấy lên loại suy nghĩ này, sau khi nói ra chính mình cũng hết sức hối hận. Đến lúc nào rồi mình không ngờ vẫn có loại suy nghĩ này, lại nói ai sẽ chạy đến loại chốn hoang vu này chơi xe vượt địa hình. Hắn có lẽ không biết, đây là một loại tâm lý may mắn, người đang trong nghịch cảnh thường thường đều sẽ sinh ra tâm lý may mắn như thế này.
- Hiểu rồi!
Phương Lạc lên tiếng, anh ta không có để ý Lý Bát Nhất nói cái gì, tinh thần đều tập trung trên chiếc xe kia. Thần kinh anh ta bây giờ cũng căng thẳng vội vã, cả đêm nay bỏ mạng chạy trốn quả thật mệt mỏi, tâm lý sinh lý đều mệt mỏi. Anh ta là giám đốc phòng tài nguyên nhân lực tập đoàn Thập Chu, cũng là người Lý Bát Nhất tin cậy nhất, bằng không cũng sẽ không giao tài khoản gửi tiền ở nước ngoài cho anh ta.
Anh ta ở trong xã hội đen thành phố Đông Đỉnh cũng là người tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì việc Lý Bát Nhất không tiện làm đều giao cho anh ta làm. Cho nên ở trong thành phố Đông Đỉnh đều biết rõ anh ta, thích kết giao bạn bè, tiêu tiền như nước, chính là phong cách làm việc người trong giang hồ yêu thích. Vung tiền như rác hào sảng thêm nữa bối cảnh hiển hách trong tập đoàn Thập Chu, cho nên Phương Lạc cũng từng là khách quý ở nhiêu nơi, bây giờ rốt cuộc biết chán nản có mùi vị gì, mùi vị chờ đợi lo lắng anh ta cũng không muốn thử qua lần nữa.
Phương Lạc cố gắng ổn định lại hai tay nắm chặt bánh lái trong tay, theo đó nhấn chân ga muốn chạy qua bên cạnh chiếc xe màu đen kia.
Khi đến cách đó không xa Phương Lạc nhìn sang, chiếc xe là một chiếc Bentley. Trên biển số cho biết chiếc xe này không phải của nơi này, điều này khiến cho trong lòng Phương Lạc hơi buông lỏng, biển số là MÔNG BXXXX, hẳn là xe Nội Mông Cổ. Phương Lạc cười tự giễu, bây giờ mình thật là thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc.
Mắt thấy đã đến trước mặt chiếc Bentley màu đen, dùng chưa đến một phút đồng hồ sẽ có thể xông qua, Phương Lạc theo phản xạ liếc nhìn Lý Bát Nhất, vị Thái tử ngày thường cao cao tại thượng như ngồi trên đám mây này cũng vẻ mặt khẩn trương.
Bỗng!
Cửa vị trí lái xe chiếc Bentley mở ra, một người đàn ông to lớn thân cao ngoài một thước tám, mặc bộ áo gió màu đen rất dài từ trên xe bước xuống, chắn ở giữa con đường nhỏ.
Người đàn ông này thân thể vô cùng cao lớn mạnh mẽ, áo gió rộng lớn cũng che chắn không được cơ ngực phồng cao lên. Hai cánh tay thô to làm căng lên tay áo gió, vẻ mặt dữ tợn còn mang một bộ kính râm che khuất nửa khuôn mặt. Chỗ chói mắt nhất của người đàn ông này, phải thuộc về quả đầu láng dưới ánh sáng mặt trời có thể phát ra ánh sáng kia, dường như trên đỉnh đầu có vẽ đồ án gì đó, dưới ánh mặt trời kim quang lập loè.
(Buổi tối lấy đâu ra ánh sáng mặt trời??)
Gã đàn ông to lớn mặc áo gió đen đứng ở chính giữa đường nhỏ, mặt không chút biểu lộ ra bên ngoài ngẩng đầu giơ tay lên ra hiệu Phương Lạc dừng xe. Hai người Lý Bát Nhất và Phương Lạc vốn hơi có chút an tâm sau khi nhìn thấy đầu láng tâm tình trong nháy mắt căng thẳng trở lại, nhịp đập trái tim tăng mạnh hơn, dường như lúc nào có thể nhảy ra khỏi cuống họng.
- Đâm chết hắn xông qua!
Lý Bát Nhất dữ tợn nghiêm mặt hô lớn.
Phương Lạc không do dự, một chân nhấn xuống chân ga tăng thêm tốc độ phóng đi! Chiếc Nissan giống như một con trâu đực giơ lên bốn vó khuấy động ra một mảng bụi đất, hung hăng đâm về phía đầu láng ngăn đường đi.
Mắt thấy xe đến trước người đầu láng, nhìn thấy gã tướng mạo hung hãn kia một chân đạp về phía sau, duỗi hai tay ra đẩy ở trên nắp động cơ phía trước chiếc Nissan.
Rốp!
Sau một tiếng vang bị bóp nghẹt đầu láng bị chiếc Nissan đụng lùi về phía sau khoảng chừng hai mét, nhưng chiếc xe bỗng nhiên bị hắn chặn cứng ngắt!
Xuyên qua sức lực hai tay thô to mạnh mẽ, sau âm thanh vải bị xé rách vang lên tay áo gió bị bắp thịt toàn thân chấn nát!
Hai chân đầu trọc đạp đất kéo lê hai đường rãnh sâu ở trên đất, khuôn mặt hắn ban đầu trông đã có vẻ hung ác giờ càng thêm làm cho người ta hoảng sợ. Quán tính chiếc Nissan bị ngăn cản bởi sức mạnh khủng khiếp của gã đầu láng, hai tay của hắn giữ ở trên vị trí bị đè ra hai cái hố to trên mui xe trước!
Gã đàn ông đầu láng sau khi ngăn cản được chiếc xe quát mạnh một tiếng, lần nữa dồn sức không ngờ còn bật ngược chân ga đẩy chiếc Nissan đi lùi về phía sau mấy bước!
Loại sức mạnh này quả thật không phải một con người có thể có được, đây là thần uy!
Chiếc Nissan ở trên đường nhỏ tăng tốc, tốc độ xe đã đạt đến khoảng chừng bảy mươi câu số giờ. Tốc độ như vậy cộng thêm cân nặng riêng của bản thân chiếc xe mang theo sức mạnh lớn bao nhiêu! Ai có thể nghĩ được gã đàn ông đầu láng không ngờ có thể ngăn lại chiếc xe bằng hai bàn tay không, thậm chí còn đẩy xe lui về phía sau vài bước!
Người đàn ông đầu láng nhếch miệng cười với Phương Lạc đang lái xa, dáng vẻ bên ngoài giống như quỷ dữ địa ngục câu hồn vốn đã rất đáng sợ rồi, vừa ra tay thực lực thể hiện ra ngoài biến thái như thế càng làm Lý Bát Nhất và Phương Lạc nhìn nhau sợ hãi, hai người mở to đôi mắt ai cũng không biết nên làm cái gì.
Gã đàn ông đầu láng sau khi ngăn cản chiếc xe hất đầu với Lý Bát Nhất Phương Lạc, ý bảo hai người xuống xe. Phương Lạc móc súng lục từ trên thắt lưng ra muốn bắn, còn chưa kịp chĩa thẳng ra đã nhìn thấy gã đàn ông đầu láng kia một tay mở ra cái nút áo gió, chỉ thấy hắn từ trong ngực móc ra một khẩu súng trường liên thanh, một tay ghìm súng chĩa thẳng vào hai người trong xe.
Lý Bát Nhất và Phương Lạc đều là người hiểu chuyện, biết rõ khoảng cách gần như vậy đạn súng trường có thể dễ dàng bắn chết cùng lúc hai người. Hai người ngồi trong xe do dự mấy chục giây, cuối cùng vẫn phải chọn cách xuống xe.
Nhìn thấy hai người rốt cuộc từ trong xe bước xuống, gã đàn ông đầu láng nhếch miệng cười, nụ cười vốn phúc hậu nhưng ở trên mặt của hắn lại giống như nụ cười quỷ quái của Dạ Xoa đòi mạng.
Lý Bát Nhất và Phương Lạc đi xuống xe lúc này mới nhìn rõ, hoa văn trên đỉnh đầu gã đàn ông đầu trọc chính là thần ưng kim sắc đang vỗ cánh bay lượn!
- Đại ca tôi muốn gặp hai người, gặp xong rồi hai người có thể đi!
Sau khi nhìn thấy hai người xuống xe gã đàn ông đầu láng thu lại súng trường, không liếc qua hai người bọn họ một lần nào.
Giọng nói phát ra từ cổ họng của gã đàn ông đầu láng và thân thể của hắn không hợp nhau lắm, uy vũ tráng kiện không ngờ có một cuống họng nhẹ nhàng trong trẻo.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |