← Ch.108 | Ch.110 → |
- Cường Tử nuốt thứ kia thật thần kỳ con mẹ nó a, đợi Cường Tử tỉnh lại để lão tử nhất định phải đi theo hắn có một cân hai cân để ở bên cạnh, gặp phải nguy hiểm nuốt vào trong miệng có thể biến thân thành người Siêu Xay Da, ngẫm nghĩ cũng phong độ con mẹ nó a. Chỉ là Cường Tử ngay từ đầu tại làm sao không nuốt nhỉ? Nếu như không phải đợi đến kiên trì hết nổi mới nuốt xuống, chẳng lẽ là muốn tạo ra bất ngờ?
- Thúi lắm!
Chu Bách Tước bỗng rống giận một tiếng.
- Anh biết cái gì? Hắn đây là đang muốn chết!
Cáp Mô bị tiếng quát của Chu Bách Tước doạ nhảy dựng, từ trong mắt có thể ăn thịt người của Chu Bách Tước anh ta dường như cũng nhìn ra được điều gì đó. Anh ta sợ hãi vẻ dữ tợn trên mặt và lửa giận trong ánh mắt Chu Bách Tước, cười gượng không có nói nữa.
- Chu thúc... chú không cần suy nghĩ nghiêm trọng như vậy.
Không biết khi nào, Cường Tử đã tỉnh. Hắn vẫn vô lực nằm ở chỗ ngồi đằng sau chỉ là trong con ngươi mở to có cái nhìn lay động, nói rõ hắn thật sự không có vẻ nghiêm trọng giống như Chu Bách Tước suy đoán.
- Cậu đã tỉnh? Con thỏ nhãi nhép nhà cậu!
Chu Bách Tước hết sức lo lắng nhìn sắc mặt Cường Tử, lập tức ngoác miệng mắng.
- Tỉnh được một lát rồi, nghe Cáp Mô ca nói sự tích huy hoàng của con với giống như những giáo sư trên bục giảng kia, nghe trong lòng nhiệt huyết sôi trào a. Con cũng hoài nghi Cáp Mô ca nói đại hiệp kia có phải là con hay không, con từ khi nào có uy phong bốn phương tám hướng như nay rồi? Chú khoan hãy nói, Chu thúc, trận đánh vừa nãy, con vẫn chưa có dùng chiêu đá đũng quần!
- Thuốc cậu nuốt ai đưa cho cậu, bây giờ chúng ta phải đi tìm hắn, xem thử có cách gì cứu chữa hay không.
- Không có người cho, con tự mình làm ra.
- Chính cậu?
- Chu thúc chú quên con từng nói qua việc lúc con nằm viện với chú rồi sao?
- À... thuốc kia cũng là dựa theo nhưng thứ kia nghĩ ra sao?
- Đúng vậy, đã sớm làm ra vài viên, chỉ là luôn lo lắng có tác dụng phụ không dám dùng. Cũng không có gặp phải kiếp nạn gì không vượt qua được, có thể không dùng thì không dùng. Con hỏi Ngô lão gia tử cũng là có ý này, sợ thật sự có tổn thương gì đối với thân thể. Chỉ có điều đụng phải tên Đông Nguyệt Tu Nam thật sự rất mạnh, con đánh không lại hắn cũng không muốn chết, đành phải liều mạng một lần đánh cuộc xem mình ăn ở thế nào.
Chu Bách Tước hỏi:
- Vậy cậu bây giờ cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào không khoẻ hay không?
Cường Tử nhếch miệng cười, vết máu ở khoé miệng đã khô rồi.
- Đau, thực sự đau lắm. Toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đau, tay chân dường như không phải của con nữa. Vừa nãy con còn đang nghĩ, trận đánh hôm nay chịu thiệt rồi, sau này tiểu gia ta tìm chúng đòi lại.
Một mình hắn giết hơn một trăm mạng người, máu tanh khắp nơi trên mặt đất, lại còn nói đánh trận này thiệt thòi!
- Bây giờ chúng ta đi chỗ nào?
Cường Tử hỏi.
Chu Bách Tước do dự một thoáng, lập tức liếc nhìn Lân Tứ vẫn đang lái xe. Dường như cảm thấy được lời hỏi thăm trong ánh mắt Chu Bách Tước ném sang, Lân Tứ vừa lái xe vừa nói:
- Về trụ sở của chúng tôi, Yêu Ma cũng ở chỗ đó. Trước đó Trần trưởng quan đã dự định để cho cậu cùng tiếp nhận chữa trị của Lân Nhất với anh ta, chỉ có điều tên kia bướng bỉnh vô cùng, cậu không đến anh ta cũng không tiếp nhận chữa trị. Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta đã kết thúc, bộ an ninh quốc gia và phòng công an tỉnh đã tham gia. Tập đoàn Cửu Nhật và tập đoàn Thập Chu căn bản coi như xong rồi, công việc kế tiếp không phải chuyện của chúng ta. Câu có thể vừa tiếp nhận chữa trị vừa nghỉ ngơi, cống hiến của cậu với đất nước sẽ được nhớ kỹ, chắc chắn sẽ có ban thưởng cho cậu.
Giọng điệu quan quyền đầy miệng, nói chuyện giống như loại thanh âm máy tự động tiếp nhận công việc, bình đạm giống người chẳng liên quan gì.
- Ban thưởng cọng lông...
Cường Tử nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Chữa trị không cần, tiểu gia bây giờ chỉ muốn ngủ.
- Không được, cậu cần phải đi. Cậu không đi kẻ dám tự gọi mình là Yêu Ma kia cũng sẽ không tiếp nhận chữa trị. Cho dù cậu không chữa trị, anh ta cũng cần chữa trị.
- Anh ta chữa trị hay không chữa trị có liên quan cái thối tha gì đến tôi? Tôi quản làm gì?
Cường Tử hỏi một câu, làm Lân Tứ nghẹn cứng.
Nói xong nhắm mắt lại không nói gì thêm, Chu Bách Tước cũng bị khẩu khí của Lân Tứ làm cho hết sức tức giận. giống như Cường Tử căn bản không quan trọng, giống như nếu không phải bởi vì Yêu Ma gì kia Cường Tử ngay cả quyền lợi tiếp nhận chữa trị cũng không có, quả thật khinh người quá đáng.
Lân Tứ dường như không hề cảm thấy được sự không hài lòng trong giọng nói của Cường Tử và ánh mắt không thiện cảm của Chu Bách Tước cùng với Cáp Mô ném sang cô ta, vẫn nói như không có gì xảy ra:
- Anh ta rất quan trọng đối với đất nước, không thể xuất hiện chuyện gì không hay. Cho nên mời cậu phối hợp công việc với chúng tôi, để cho Yêu Ma mau chóng tiếp nhận chữa trị. Thêm nữa thương thế của anh ta là do cậu đánh, cậu phải có nghĩa vụ làm như vậy.
Cường Tử nín cả thở, tự nhủ thế nào còn có phụ nữ không nói lý lẽ như vậy. Hắn tức giận cho nên theo đó mở to hai mắt gắng sức nhìn đôi mắt của Lân Tứ, thấy không phải gái đẹp hắn càng tức giận.
- Nghĩa vụ cọng lông...
Chu Bách Tước chạm vào Cường Tử, hắn nén nửa phía sau câu nói trở vô. Ban đầu hắn muốn chọc tức phụ nữ không có nữ tính này. Nếu Chu Bách Tước đã ra hiệu hắn bình tĩnh thì cũng nên bỏ qua, thêm nữa Cường Tử từ trước đến nay không không bao giờ phân cao thấp với phụ nữ, đối với phụ nữ hắn nhường nhịn ba phần.
- Hừ!
Cường Tử toàn thân không có một chút khí lực, tuy rằng thuốc hắn điều chế không phải trả giá bằng sức sống, không có tác dụng phụ lớn như thuốc trong truyền thuyết kia. Nhưng thứ này cũng không thể coi là thuốc mát gan bổ phổi, không có hiệu quả gì đối với thận suy khí huyết hư. Thuốc Cường Tử tự điều chế coi như còn tốt, chỉ là sau khi tan hết sẽ yếu nhược hai ba ngày. Sức khoẻ của hắn sau hai ba ngày này sẽ giống như trải qua quá trình rắn lột da, chậm rãi khôi phục thể lực và chữa trị vết thương ngoài da.
Nội thương tạo ra sau trận đấu với Yêu Ma cũng tăng thêm rất nhiều, tuy nhiên vẫn còn ở trong phạm vi có thể khống chế. Sau khi trở về bảo Ngô lão gia tử sắc cho một chén thuốc bắc khó uống nhưng rất tốt, không cần đến mấy ngày đã có thể khôi phục hoàn toàn.
Bây giờ trong đan điền hắn thật giống như một đập chứa nước cạn khô, trong đập nước tất cả nước đều bị hắn rút khô. Đập nước khô cạn cần có phần nước bổ sung rất lớn, mà an tâm tĩnh dưỡng và rèn luyện là biện pháp khôi phục thích hợp tốt nhất. Hơn nữa thuốc của Ngô lão gia tử sắc, Cường Tử cũng không lo lắng có gì xảy ra với thân thể của mình.
Sức mạnh thân thể của mình hắn hiểu rất rõ, nếu như đổi lại võ giả bình thường, liên tục ác chiến như vậy sớm đã hết sạch chân nguyên kiệt sức mà chết. Mà hắn chỉ cần phải tĩnh dưỡng thật tốt một thời gia sẽ không có trở ngại xa trời cách đất gì. Lại nói võ giả bình thường nếu như giao thủ cùng cao thủ Kim Bảng Đông Doanh, liên tục gánh chịu trọng kích chỉ sợ gân mạch cũng đã sớm đứt từng khúc rồi.
Nói thật, ngày đó cùng Tiêu Lôi về biệt thự Ly Hồ gặp phải đánh lén đi bệnh viện, là bước ngoặc lớn đầu tiên trong cuộc đời Cường Tử, lúc trước hắn chưa bao giờ ảo tưởng qua một ngày kia chính mình sẽ biến thành người như vậy. Bây giờ sự tình hắn tiếp xúc trước đó hắn nằm mơ cũng sẽ không mơ đến.
- Chu thúc, gọi điện thoại cho Triệu ca, anh ta và kim Tiểu Chu vốn trông chừng Bùi Nhược, không biết có quay về chưa. Gọi điện cho Lý Vạn Thành lần nữa, anh ta cùng Triệu Bá trông chừng cô giáo Tôn, con vẫn có chút không yên tâm.
- Ừ!
Chu Bách Tước đáp một tiếng, lấy điện thoại di động vừa muốn bấm số điện thoại.
- Hỏi thử Triệu ca, Lân Cửu thế nào.
Cường Tử giọng điệu bình đạm thêm vào một câu, dường như là nói rất tuỳ ý.
Nghe được câu này thân thể Lân Tứ đang lái xe run rẩy nhè nhẹ, lập tức bị cô ta giấu đi. Ngoại trừ Cáp Mô ra cũng không có ai nhìn thấy chi tiết này, mà Cáp Mô cũng không có để ý lắm.
Sau khi đã gọi điện thoại Chu Bách Tước nói với Cường Tử:
- Triệu Long Tượng và Kim Tiểu Chu đã trở về Nhất Trung, Lân Cửu giao cho Trần Đông Thanh, cô ta chỉ là quá mệt mỏi không có việc gì lớn. Phía bên Vạn Thanh và Triệu Bá cũng không có việc gì. Việc hôm nay náo động như vậy, đoán chừng đối phương không có thời gian động tay chân lẩn nữa.
Sau khi Cường Tử đáp một tiếng nhắm mắt lại, mệt mỏi quá độ và đau nhức toàn thân khiến cho hắn mơ hồ không kéo lên nổi một chút tinh thần. Vừa nãy vì không để cho Chu Bách Tước và Cáp Mô lo lắng mới gắng gượng nói chuyện cười giỡn, bây giờ trong việc lo lắng trong lòng đã cởi bỏ cũng gắng gượng không nổi nữa.
- Chu thúc, chúng ta về nhà đi.
Cường Tử nhắm mắt lại, giọng nói rất thều thào nói một câu.
- Ừ! Chúng ta về nhà!
Chu Bách Tước nói.
- Không được! Các anh phải theo tôi về căn cứ. Yêu Ma anh ta một mực không chịu tiếp nhận chữa trị, anh ta nói ngoại trừ nhìn thấy người đánh bại anh ta, nếu không chắc chắn sẽ không phối hợp. Anh ta bây giờ đã mất di trí nhớ, có ấn tượng duy nhất chính là người đánh bại anh ta. Anh ta chỉ nhớ được mình có một việc hứa hẹn với người này, những thứ khác đều không để ý.
Không mặt Lân Tứ không có một chút biểu tình nói.
- Cáp Mô ca, dừng xe.
Cường Tử gọi khẽ một câu.
- Ừ!
Cáp Mô không có một chút do dự, ngồi ở ghế phụ lái mạnh mẽ đạp phanh. Chiếc Audi sau một tiếng lốp xe chà sát bén nhọn, ma sát trên đường lớn hơn năm mươi mét mới dừng lại được. Quán tính cực lớn khiến cho Lân Tứ gần như không giữ được thân thể, nếu như không nhờ phản ứng nhanh nhẹn của cô ta đầu của cô ta nhất định đụng mạnh trên kính chắn gió.
Cáp Mô có sự chuẩn bị, Chu Bách Tước khi Cường Tử nói chuyện đã đoán được hành động của Cáp Mô, cho nên trước tiên trụ vững thân hành ôm chặt Cường Tử, chỉ có Lân Tứ có vẻ hết sức chật vật.
- Các anh muốn làm cái gì!
Lân Tứ sau khi ổn định thân thể nhanh chóng rút súng lực từ bên hông ra, vừa giơ súng lên đã phát hiện một thanh dao găm lạnh như băng chĩa vào cổ họng của cô ta. Cáp Mô nắm dao găm trong tay lắc đầu rất có phong cách, cười giả lả nói với Lân Tứ, thuận tay hạ súng của Lân Tứ xuống.
- Gái đẹp, tuy rằng cô là một người duy nhất không dựa vào bộ ngực lớn mông lớn khiến cho vưu vật của anh đây thần hồn điên đảo. Tuy nhiên đáng tiếc, lão tử vẫn là phải xem trọng tình huynh đệ hơn gái đẹp. Cường Tử rất nghĩa khí đối với tôi chính là huynh đệ với tôi, huynh đệ bảo tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, đừng ghi hận tôi, anh trai còn muốn kết giao với cô. Trước hết kết hôn sinh con nuôi con cũng được, cảm tình từ từ vun đắp.
Lân Tứ hung hăng trừng mắt nhìn Cáp Mô, quay đầu nói với Cường Tử:
- Anh đây là đang trở ngại tôi chấp hành nhiệm vụ! Anh nghĩ rõ ràng hậu quả chưa!
Cường Tử không đếm xỉa cô ta, nói với Cáp Mô:
- Bảo cô ta xuống xe, tôi vội về nhà ngủ, chiếc xe này bị trưng dụng.
Cáp Mô đưa dao găm trong tay về phía trước một chút, đao bén lạnh lùng đã dán ở trên cổ trắng nõn của Lân Tứ. Chỉ cần đưa một ly lên phía trước nữa, trên cần cổ thon dài trắng nõn của Lân Tứ sẽ bị cắt ra một vết thương.
- Gái đẹp, thật sự xin lỗi. Tôi là thập lần trăm lần vạn lần vạn lần tôn trọng cô. Chẳng qua tình thế bây giờ cô cũng nhìn ra được, chúng tôi ba thằng đàn ông cần phải về nhà ngủ. Cô nếu như không hứng thú chơi Foursome (làm tình tay bốn) vậy thì đành phải mời cô xuống xe, ngàn vạn lần đừng ghi hận tôi, tôi thật sự muốn tán tỉnh... À không, đuổi cô.
Đưa súng trong tay cho Chu Bách Tước, trên gương mặt bao phủ khe rãnh của Cáp Mô đều làm ra vẻ mê đắm. Lân Tứ trừng mắt nhìn Cường Tử ở ghế sau Cáp Mô, bỗng nhiên cười, nói câu cảm ơn. Sau đó xuống xe gọn gàng linh hoạt, đợi Chu Bách Tước lái chiếc Audi của cô ta đi rồi, cô gái khiến người ta nhìn không thấu này bất ngờ còn vẫy tay.
Bộ đồng phục màu đen, thoải mái tự nhiên vén tóc lên, sải bước đi về phía trước, Lân Tứ dịu dàng không ngờ cũng có một mặt hiên ngang.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |