← Ch.0038 | Ch.0040 → |
- Có manh mối gì không?
Ngay hiện trường vụ án thôn Cửu Phường, bên ngoài ngõ nhỏ có ba chiếc xe công an dừng lại, đầu ngõ đã kéo cảnh giới tuyến, không ít công an cùng hiệp cảnh ra vào nơi này, bên cạnh một xe công an có một gã nam tử hơn ba mươi mặc chế phục đang đứng, trên khuôn mặt tròn tròn đầy vẻ ngưng trọng.
- Đã lấy dấu chân cùng vân tay tại hiện trường.
Đứng trước mặt nam tử là một nữ công an chừng hai mươi bảy hai mươi tám, nghe nam tử hỏi liền gật đầu nói:
- Tiểu Triệu bọn họ đã đi lấy băng ghi hình đêm qua, theo hiện trường vụ án mà xem, đây là một vụ đột nhập giết người cướp của vô cùng nghiêm trọng.
- Ân...
Nghe câu trả lời của nữ công an, sắc mặt nam tử âm trầm khoát cho cho nàng rời đi, đợi sau khi nàng đi vào bên trong cảnh giới tuyến, nam tử quay người ngồi vào trong xe, đóng cửa xe xong đột nhiên hung hăng đấm một quyền lên tay lái:
- Hỗn đản...
Mắt thấy sắp sửa có điều lệnh đưa xuống, nhưng ngay trong thời điểm mấu chốt lại xuất hiện vụ án cướp của giết người, dựa theo quy định bất thành văn trong hệ thống, lần này việc điều lệnh của hắn sẽ xảy ra biến cố khó thể đoán trước, trừ phi hắn có thể ở trong thời gian ngắn phá án, nếu không mà nói thật sự quá nguy cơ.
Ngồi trên xe nhu nhu huyệt thái dương hơn mười phút, nữ công an kia đã quay trở lại, gõ cửa kính xe, chờ cửa kính hạ xuống, sắc mặt có chút khó xem nói:
- Trương sở, băng ghi hình giám thị của thôn Cửu Phường đã hư mất bốn cái, cái còn lại cũng không mở, hoàn toàn chỉ dùng bài trí...
- Không nhìn thấy được chứng nhân sao?
Trương Bảo Khang hít sâu một hơi, ngẩng đầu hỏi:
- Thời gian phát sinh vụ án là mấy giờ?
- Thời điểm phát sinh vụ án hẳn là từ một đến ba giờ sáng.
Nữ công an nghĩ nghĩ, nói tiếp:
- Khoảng thời gian này trong thôn không có ai đi lại, cho nên không có người nhìn thấy, hiện tại chúng ta nắm giữ manh mối quá ít, người hiềm nghi là ai căn bản là mơ hồ...
Ngay khi nữ công an đang báo cáo tình huống với Trương Bảo Khang, một chiếc xe màu trắng bỗng nhiên dừng ngay sau ba chiếc xe công an, một nam một nữ bước xuống, nam khiêng camera, nữ cầm microphone...
- Cái gì?
Trên mặt Trần Thiếu Thanh lộ ra thần sắc phức tạp, nhìn thanh niên có quan hệ khá thân với mình, hạ thấp thanh âm:
- Cậu không gạt tôi đi?
- Tôi lừa cậu có kẹo ăn sao?
Thanh niên tuổi tác tương đương Trần Thiếu Thanh, cũng mặc chế phục hiệp cảnh, nhìn thấy thần sắc hồ nghi của hắn, không khỏi trợn mắt lại nói:
- Nghe nói là bị một đám ruồi trâu đốt tiểu lão nhị, hiện tại đã đưa lên bệnh viện huyện, trước đó nghe Lâm sở nói, họ Lục có thể sẽ bị điều đi khu trực thuộc khác không quay về chỗ này của chúng ta.
- Thật đúng là thần tiên phù hộ...
Nghe xong lời nói của thanh niên kia, sắc mặt Trần Thiếu Thanh hết sức phức tạp, còn mang theo chút giọng điệu cảm khái nói:
- Cậu nói ruồi trâu cắn ở đâu không cắn, lại cố tình cắn tiểu lão nhị của hắn đây?
- Có trời mới biết đây là có chuyện gì.
Thanh niên nhún nhún vai, nói tiếp:
- Nhưng nếu cậu đã trở lại, nhanh đi vào lấy đồ đạc cùng tôi đi tuần tra chứ?
- Ân? Hôm nay không phải tôi trực ban nha?
Trần Thiếu Thanh chợt ngây ra:
- Người trực ban đã chạy đi đâu?
- Cậu...nga, cậu còn chưa biết sao?
Thanh niên đang định mắng hắn vài câu, chợt nhớ ra hắn mới xuất viện, liền mở miệng nói:
- Bên thôn Cửu Phường xảy ra một đại án, đã chết ba người, người của đồn chúng ta vốn đã ít, đều đã điều qua tra xét bên kia, vì vậy không đủ người tuần tra, tôi...
- Tiểu Trần, cậu cùng tôi đi thôn Cửu Phường.
Ngay khi thanh niên đang định giải thích với Trần Thiếu Thanh, cửa một văn phòng mở ra, một nam tử hơn bốn mươi mặc chế phục công an đi ra ngoài, liếc nhìn Trần Thiếu Thanh, cũng không có ý định quan tâm gì cấp dưới, ngẩng đầu kêu hắn một tiếng lại ném xâu chìa khóa đi qua:
- Nhanh đi lái xe tới đây.
- Nga, đã biết.
Trần Thiếu Thanh ngẩn người, tiếp chìa khóa nhanh chóng gật đầu, sau đó nhìn thanh niên cười hắc hắc, nhướng nhướng mày:
- Tuần tra, tự cậu đi thôi.
- Tôi...
Thanh niên há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên.
Bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt bệnh viện huyện Ôn Nhạc.
- Lục tiên sinh, âm hành của Lục thiếu gia bị ruồi trâu đốt, nhưng bởi vì lúc ấy Lục thiếu gia hôn mê không nhận được cứu chữa đúng lúc...
- Nói cho tôi biết kết quả.
Không đợi vị bác sĩ cao gầy nói hết lời, khuôn mặt Lục Vĩnh Huy xanh mét khoát tay, cắt đứt lời của hắn, ngay sau đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bác sĩ, hỏi:
- Sẽ như thế nào?
- Dạ...dạ...
Trong lòng bác sĩ rùng mình, vội vàng nói:
- Âm hành của Lục thiếu gia đã có dấu hiệu bị thối nát, bởi vì ruồi trâu đốt quá nhiều, hiện tại còn chưa thể xác định Lục thiếu gia có bị lây nhiệm bệnh côn trùng hoặc là nhiễm vi khuẩn...nhưng bộ vị âm hành hiện tại đã thối nát rỉ mủ, vì phòng ngừa bệnh tình chuyển biến xấu, hiện tại cách xử lý tốt nhất là...
Nói tới đây, vị bác sĩ không nói được nữa, thật cẩn thận chú ý vẻ mặt biến hóa của Lục Vĩnh Huy, ước chừng qua mười mấy giây, mới ngập ngừng ấp úng nói:
- Là...là cắt bỏ...
- Phanh!
Chuyện nằm trong dự liệu quả nhiên đã xảy ra, bác sĩ vừa dứt lời, nghênh đón hắn chính là một cước hung hăng của Lục Vĩnh Huy, đá thẳng lên bụng bác sĩ, làm hắn ngã ngửa dưới dất, cũng không cho hắn cơ hội thở gấp, Lục Vĩnh Huy đã khom người nắm cổ áo hắn, ánh mắt hung ác trừng trừng vị bác sĩ làm vị bác sĩ kia cũng không dám đối diện.
- Mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, mặc kệ các người dùng cách nào, phải bảo trụ mạng rễ của con trai tôi, nếu không, hừ!
Hừ lạnh một tiếng, Lục Vĩnh Huy buông lỏng tay ra, bác sĩ lại té xuống đất, đau đớn toàn tâm khiến cho hắn phải nhe răng trợn mắt.
Bảo trụ mạng rễ? Nói thật dễ dàng làm thật khó khăn! Nhưng lúc này bác sĩ thật không dám nói thẳng, chỉ đành gật đầu, cơ hồ muốn chạy ra phòng bệnh, nhưng ác mộng của hắn còn chưa chấm dứt, ngay khi hắn mở cửa phòng thì thanh âm băng sương của Lục Vĩnh Huy đã vang lên bên tai hắn:
- Nếu cuối cùng không bảo trụ, cẩn thận chính mạng rễ của mày!
- Phanh...
Bác sĩ sợ đến mức hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên đất...
Bác sĩ té chạy khỏi phòng bệnh chừng mười phút, một gã thanh niên mặc âu phục đen vội vàng xuyên qua hành lang, gật đầu chào hai thanh niên canh cửa, thuận tay đẩy cửa bước vào phòng, một chân còn chưa bước vào đã vội vã mở miệng nói:
- Long ca, đã xảy ra chuyện!
← Ch. 0038 | Ch. 0040 → |