Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0076

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0076: Hành động rầm rộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Chương 76: Hành động rầm rộ

Diệp Dương Thành bay tới giữa không trung mới thấy rõ thiếu nữ bị đàn em của Lục Thế Minh bắt có trói trên giường. Thấy rõ mặt mũi thiếu nữ làm Diệp Dương Thành suýt té xuống đất.

- Cha nó, tại sao là nàng?

Nơi xa xôi, Diệp Dương Thành nằm trên giường ngồi bật dậy, biểu tình tràn đầy kinh ngạc nói:

- Tại sao nàng bị Lục Thế Minh bắt?

Thiếu nữ nằm trên giường là ai? Lưu Tuyết Oánh!

Tuy miệng thiếu nữ bị nhét cục vải nhưng Diệp Dương Thành liếc sơ liền nhận ra ngay. Nữ nhân này là tình nhân trong tin đồn lúc Diệp Dương Thành học cấp 3.

Diệp Dương Thành nhìn lại trạng thái của Lục Thế Minh, hắn dùng đầu ruồi trâu cũng hiểu được nơi này trong tình huống gì. May mắn quần áo Lưu Tuyết Oánh xốc xếch nhưng chưa có dấu vết bị làm nhục.

Diệp Dương Thành thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào Lục Thế Minh vẫn đang cười dâm, không biết gì. Hắn nên làm sao đây? Nếu bây giờ Diệp Dương Thành xuống tay cắn Lục Thế Minh, tuy có thể giải cứu Lưu Tuyết Oánh khỏi nguy nan nhưng gã phát ra tiếng rú sẽ dẫn đến bốn đàn em canh ngoài cửa chú ý.

Nếu Diệp Dương Thành không cứu, lúc này Lục Thế Minh đã trần như nhộng, hai tay chống mép giường sắp nhào lên. Kêu Diệp Dương Thành trơ mắt nhìn Lưu Tuyết Oánh bị Lục Thế Minh làm nhục?

Trong phút gấp gáp mắt Diệp Dương Thành bỗng sáng lên, hắn điều khiển ruồi trâu xoay vòng trong không trung giây lát rồi như viên đạn từ trên trời giáng xuống lao hướng Lục Thế Minh trần truồng.

Bên kia, Diệp Dương Thành nhắm mắt ngồi trên giường, trong miệng phát ra một chuỗi mệnh lệnh:

- Lấy sòng bạc làm trung tâm, con gián trong phạm vi một công lý hành động, bao vây sòng bạc lại. Bất cứ ai chạy từ bên trong ra đều đẩy ngã hết cho ta!

- Lấy sòng bạc làm trung tâm, năm ngàn con muỗi trong phạm vi một công lý hành động, vào sòng bạc ngay, khống chế toàn sòng bạc rồi đợi lệnh!

- Lấy sòng bạc làm trung tâm, một ngàn con chuột trưởng thành trong phạm vi một công lý hành động, thông qua các con đường như cống thoát nước vào sòng bạc rồi đợi lệnh!

- Lấy sòng bạc làm trung tâm, hai trăm con chó, mèo lang thang trong phạm vi một công lý tụ tập bên ngoài sòng bạc trong vòng năm phút rồi đợi lệnh!

- Ruồi trâu bên suối Kinh, trong vòng mười phút ba trăm con ruồi trâu hành động vào phòng khách lầu ba sòng bạc Bảo Kinh Trấn đợi lệnh!

Diệp Dương Thành mở miệng ra lệnh, con gián, con muỗi, con chuột, chó mèo, ruồi trâu trên Bảo Kinh Trấn nhanh chóngh ành động kéo nhau ùa hướng sòng bạc Bảo Kinh Trấn.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Lục Thế Minh tại lầu ba sòng bạc, bốn tên đàn em đứng canh ngoài cửa nói tục giỡn với nhau làm không khí sôi động lên.

Bỗng trong phòng ngủ vọng ra tiếng rú thảm thiết.

- A!

Nghe tiếng gào, bốn tên đàn em ngây người, biến sắc mặt. Bốn tên không rảnh gõ cửa, tung cước đá mở cửa phòng ngủ.

Rầm!

Bốn người ùa vào trong phòng ngủ, lúc này Lục Thế Minh người trần như nhộng nằm té dưới đất, trên lưng sưng một cục thịt đỏ to cỡ nắm tay thanh niên trưởng thành, nhìn thấy ghê người.

Ba tên đàn em ngơ ngác nhìn cục thịt đỏ trên lưng Lục Thế Minh, nhớ lại các chuyện kinh dị xảy ra trong thời gian gần đây.

Một tên đàn em dường như mới được điều từ vùng đất bên ngoài đến chĩa đầu mâu vào Lưu Tuyết Oánh nằm trên giường.

- Con điếm kia, ngươi làm gì Minh ca?

Tên đàn em muốn nhảy lên giường đánh Lưu Tuyết Oánh nhưng một tên khác kéo tay gã lại.

Tên đàn em này run giọng nói:

- Đừng... Đừng lộn xộn, đi... Đi mau!

Tên đàn em nói chuyện là thân tín cánh tay trái của Lục Thế Minh, gã biết rất nhiều chuyện, bao gồm Lục Hồng Quân chết thảm do bị con muỗi đốt. Lục Đức Tường, tiểu nhi tử của Lục Vĩnh Huy bị ruồi trâu chích một cái mất luôn của quý. Đáng sợ hơn là không chỉ hai người gặp nạn, Lục Vĩnh Huy cũng chết không rõ nguyên nhân.

Tên đàn em này biết những chuyện đó, lại nhìn Lục Thế Minh trước mắt, gã có ngốc đến mấy cũng hiểu có người muốn hại Lục gia. Nhưng không biết là người hay quỷ làm?

Vào phút sống còn này ai rảnh xem xét Lục Thế Minh có chết hay chưa, có cứu được không?

Trong lòng tên đàn em còn lại chút lương tâm nên gã để lại một câu xúi ba đồng bọn mau chân chạy trốn. Tên đàn em bất chấp ba người kia có phản ứng gì, gã quay đầu lao ngay ra khỏi phòng ngủ, co giò chạy xuống lầu một.

Ba tên đàn em còn lại ngây người vài giây, chợt nhớ ra chuyện đó, hoàn toàn biến sắc mặt cắm đầu bỏ trốn.

Nhưng bọn họ có trốn thoát được không? Đáp án là... Không.

Nếu Diệp Dương Thành đã chọn tối hôm nay xuống tay với sòng bạc này thì làm dễ dàng để những người trong đó chạy thoát?

Khi bốn tên đàn em hét chói tai từ lầu ba chạy đến lầu một, những người ở trong sòng bạc cũng nghe tiếng động. Sự thật chứng minh Diệp Dương Thành một lần điều động nhiều sinh vật là lựa chọn chính xác, bởi vì trong sòng bạc trừ mấy tay đàn em ra còn có chủ sòng, người phục vụ, bồi bàn các loại, cộng lại hơn hai trăm người.

- Rời đi, mau chạy khỏi đây!

Bốn tên đàn em vọt tới cửa cái lầu một, kinh hoàng mở khóa cửa định chạy khỏi sòng bạc.

Tuy nhiên Diệp Dương Thành điều khiển ruồi trâu luôn đi theo sau lưng bốn tên đàn em lúc này nằm trên giường, khóe môi cong lên ra lệnh:

- Tất cả mèo chó chuẩn bị... Lên!

Khi cánh cửa mở ra cũng là lúc Diệp Dương Thành ra lệnh xong. Hai trăm con chó, mèo lang thang tụ tập lại như nước lũ lật ngửa bốn tên đàn em té dưới đất. Đám mèo chó không cắn bốn người, chúng nó tản ra canh giữ ở các cửa ra sòng bạc.

Còn bốn tên đàn em bị đụng ngã lăn thì...

Bốn người cùng rú lên:

- Con... Con gián... Má ơi!!!

Đám người trên lầu đang định chạy xuống nghe vậy sợ bay mất hồn vía, bọn họ chưa kịp quay đầu chạy ngược trở về thì thấy một đống đen thui từ trong phòng vệ sinh chạy ra. Nước lũ đen tỏa mùi hôi thối, bọn họ tập trung nhìn kỹ.

- Má ơn, con... Con chuột! Nhiều chuột quá!

Các tầng lầu hỗn loạn, đã mất cơ hội tốt nhất để chạy trốn. Tiếp theo chờ đợi bọn họ là Diệp Dương Thành xét xử, vì bên kia hắn đã có tiêu chuẩn trừng phạt đám người này.

Những con chuột xuất hiện không để cắn người, Diệp Dương Thành muốn thông qua mùi hôi khó ngửi ghê tởm, bề ngoài dữ tợn đáng sợ khiến đám người sợ hãi, Diệp Dương Thành qua đó chọn ra cấp bậc trừng phạt và hành động tương ứng.

Còn những người tội không đáng chết...

- Xem như bị lộ thì ai liên tưởng những chuyện này dính dáng với ta?

Diệp Dương Thành nằm trên giường, cong môi cười gian:

- Con muỗi chuẩn bị!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)