← Ch.0135 | Ch.0137 → |
Bảy tên du côn hùng hổ nhào tới cửa nhà Diệp Dương Thành. Nhung Cầu canh trước cửa nhà lập tức chồm dậy, nhe răng trợn mắt hướng bảy tên du côn.
- Tổ... Tổ cha nó!
Bảy tên du côn vừa thấy Nhung Cầu trông cửa thì khi thế tụt dốc không phanh, suýt ném gậy chạy vắt giò lên cổ.
Tên du côn ban đầu đi đằng trước nhất không biết trốn ra sau từ bao giờ.
- Con... Con chó này...
Tên du côn nhìn Nhung Cầu đi qua đi lại trước cửa nhà Diệp gia, run cầm cập, chịu bó tay. Vóc dáng Nhung Cầu quá to lớn, ai nhìn thấy đều bất giác nổi lên cảm giác mâu thuẫn và tưởng tượng, ví dụ như Nhung Cầu lao lên táp một miếng cắn đứt cổ.
Cổ Nhung Cầu không cột dây xích, một tên du côn to gan bước ra một bước nhỏ, gân cổ rống lên:
- Chó... Chó nhà ai vậy?
Tên du côn định kêu chủ nhân con chó ra dắt nó đi, hoặc đe dọa chủ nhân dắt chó đi.
Nhưng tên du côn kêu mấy tiếng không có ai đi ra dắt chó. Vương Tuệ Tuệ, Ngô Ngọc Phương ở lầu hai nghe tiếng mở cửa sổ, cúi đầu nhìn.
Diệp Dương Thành nhận được điện thoại Vương Tuệ Tuệ gọi, mặt Diệp Dương Thành sa sầm:
- Cái gì?
Diệp Dương Thành vội dặn:
- Nàng và mẫu thân của ta ở trên lầu đừng đi xuống, ta gọi điện cho bằng hữu ngay. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng xuống lầu!
Vương Tuệ Tuệ cũng sợ hết hồn, vừa gọi điện thoại vừa giậm chân:
- Ngươi mau lên đi, có tận bảy, tám người!
Vương Tuệ Tuệ chưa từng thấy côn đồ vênh váo như vậy, bọn họ không cầm tăm xỉa răng mà là ống sắt.
Diệp Dương Thành không yên tâm dặn lại lần nữa:
- Ta gọi điện ngay, các người đừng xuống lầu!
Diệp Dương Thành cúp máy, lại bấm số di động của Trần Thiếu Thanh. Điện thoại nối máy, Trần Thiếu Thanh chưa kịp hỏi ai thì Diệp Dương Thành đã nói một chuỗi.
- Thiếu Thanh, có bảy, tám tên côn đồ vây quanh trước cửa nhà ta, tay cầm vũ khí. Ngươi hãy mau dẫn người đi qua giải quyết, nhanh lên!
- Cái gì???
Trần Thiếu Thanh đang ở trong văn phòng thấp thỏm tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra vào buổi tối, đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Dương Thành làm gã sợ hết hồn.
Trần Thiếu Thanh dứng dậy ngay, liên tục nói:
- Rồi rồi, ta kêu người đi ngay! Ngươi nhớ dặn mẫu thân ngươi tuyệt đối đừng xuống lầu, năm phút sau người bên ta sẽ đến!
Mười phút sau, trong phòng riêng một khách sạn Bảo Kinh Trấn.
Rầm!
Lại một ly rượu bị đập mạnh xuống đất, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.
- Khốn kiếp!
Con trai cả La Chí Dân, đám cậu ấm gọi là La thiếu gia giờ mặt âm trầm, núi lửa sắp phun trào.
- La đại thiếu gia, chúng ta nên làm sao đây?
Bọn họ bỏ tiền ra thuê bảy tên du côn bị cảnh sát nghe tin chạy tới bắt đi hết. Khi tin tức truyền về bộ chủy huy tạm thời, mấy cậu ấm giật nảy mình. Bọn họ không ngờ Trần Thiếu Thanh sở trưởng mới của đồn công an thật sự dám chống đối lại.
Trần Thiếu Thanh không định đối nghịch với bọn họ, vì nói sao gã cũng là sở trưởng đồn công an, quan phó khoa. La Chí Dân chỉ là phó khoa, đẳng cấp như nhau, con cái của quan viên ngang đẳng cấp còn cần Trần Thiếu Thanh ra mặt đối nghịch sao? Vậy chẳng khác nào tự làm mình mất mặt.
Trần Thiếu Thanh nghĩ như vậy không sai, nhưng đám cậu ấm thì không nghĩ thế. Bọn họ đương nhiên cho rằng Trần Thiếu Thanh là nhi tử chủ nhiệm đảng chính bạn của chính phủ thành trấn, chứ không phải sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn. Tính đẳng cấp phụ thân thì La Chí Dân đúng là lớn hơn nhỏ giọng nói: Của Trần Thiếu Thanh một chút.
Cho nên trong mắt đám công tử bột này Trần Thiếu Thanh coi rẻ tức là ngang nhiên khiêu khích, khiến đám cậu ấm nhà giàu mới nổi tự cho rằng là thái tử Bảo Kinh Trấn không nhịn được, quá mất mặt!
La đại thiếu gia híp mắt có vẻ âm hiểm, nhưng lời gã nói ra làm bốn người khác suýt té xuống đất:
- Nếu họ Trần dám ra tay với người của chúng ta chứng minh tiểu tử này không để chúng ta vào mắt!
Còn cần ngươi nói!?
La đại thiếu gia nói nhảm xong rốt cuộc nói ra một câu hữu dụng:
- Bân tử, lúc trước ngươi đi mướn người có bị mấy người đó nhận ra không?
Bân tử gật đầu.
La đại thiếu gia tiếp tục bảo:
- Nếu bị biết mặt, đám côn đồ này xương mềm, họ Trần quyết tâm chống đối chúng ta thì chắc chắn sẽ tra khảo. Đám du côn kia sẽ khai ngươi ra.
- A?
Thanh niên tên Bân tử ngây người, hai chữ kinh hoàng in trên trán gã.
Ngáng chân Trần Thiếu Thanh sau lưng thì không sao, nhưng nếu mấy tên du côn bán tin Bân tử, rơi vào tay Trần Thiếu Thanh thì không chết cũng lột da.
Nghĩ đến đây Bân tử nghẹn ngào nói với La đại thiếu gia:
- La thiếu gia, ta làm việc thay mọi người, thiếu gia không thể thấy chết không cứu!
La đại thiếu gia trầm ngâm nói:
- Đều là huynh đệ cùng nhau chơi tới lớn, sao ta có thể thấy chết không cứu được?
La đại thiếu gia nói ra một cách không mấy hay ho:
- Vậy đi, chắc chắn họ Trần sẽ không chịu tha cho chúng ta. Nếu mấy tên du côn khai ra thì phụ thân của ta khó ăn nói, hay chúng ta thừa dịp bây giờ trốn đi Diên Đãng Trấn?
Nghe đến đây tin tưởng mọi người đã hiểu, mấy 'công tử' này toàn là xương mềm. Trần Thiếu Thanh chưa ra tay ngược lại bọn họ tự hù mình và sắp bỏ chạy.
Nghe La đại thiếu gia nói ra cách giải quyết, một thanh niên do dự hỏi:
- Trốn được mồng một không qua khỏi mười lăm, chẳng lẽ chúng ta không quay về sao?
La đại thiếu gia thật tự nhiên hầm hừ bảo:
- Nghe nói vị trí sở trưởng của họ Trần là ăn bữa hôm lo bữa mai.
- Chờ hắn bị cấp trên cắt chức là chúng ta có thể nghênh ngang trở về, khi đó... Hừ hừ, ta không chỉ đóng hai cửa tiệm mà còn muốn đưa tiểu tử kia vào tù hưởng thụ một phen. Còn có mẫu thân, phụ thân, đệ đệ của hắn, không chừa một ai!
Bốn thanh niên nhìn nhau:
-...
Tuy bọn họ cảm thấy La đại thiếu gia đưa ra cách giải quyết này hơi không đáng tin, nhưng với tình hình hiện nay không có cách nào hay hơn được. Né mấy ngày cũng chẳng sao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
- Vậy mau về nhà thu dọn đồ đạc đi!
La đại thiếu gia thúc giục:
- Muốn đi thì phải nhanh, dĩ nhiên...
Bốn thanh niên khó hiểu hỏi:
- Cái gì?
La đại thiếu gia nheo mắt nói:
- Chờ chúng ta từ Diên Đãng Trấn trở về là lúc tẩy rửa sỉ nhục!
Ánh mắt La đại thiếu gia âm hiểm, rất là gian trá.
* * *
Trần Thiếu Thanh buồn cười đi ra phòng thẩm vấn, đọc khẩu cung của đám du côn, đây là khẩu cung nghi phạm đầu tiên từ khi gã lên làm sở trưởng. Trần Thiếu Thanh khinh thường bĩu môi, xoay người đi vào văn phòng của mình.
Trần Thiếu Thanh cầm điện thoại gọi điện cho Diệp Dương Thành:
- Lão Diệp, đã điều tra rõ ràng.
- Mấy tay lôm côm này được Đới Tử Bân là tiểu nhi tử của Đới Thành Đức, ủy viên chính pháp Bảo Kinh Trấn chúng ta bỏ tiền thuê. Bọn chúng nói Đới Tử Bân dặn phải đánh gãy hai chân bá mẫu để cảnh cáo ngươi đừng không biết điều. Đám côn đồ này toàn là trộm gà bắt chó, hù dọa một chút là ngoan ngoãn khai hết.
Diệp Dương Thành đã chạy về nhà, đang ngồi bên cạnh mẫu thân.
Diệp Dương Thành mỉm cười:
- Ừm! Biết rồi.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Đa tạ.
Đầu dây bên kia, Trần Thiếu Thanh cười mắng:
- Dẹp đi, khách sáo với ta làm gì?
Trần Thiếu Thanh lại bảo:
- Ta sẽ không đi bắt mấy tiểu tử kia, bắt về cũng không làm gì được. Phụ thân của đám đó sẽ cản trở, không lập án được.
Diệp Dương Thành cười ậm ừ, cúp máy.
Chờ Diệp Dương Thành cúp điện thoại, mẫu thân Ngô Ngọc Phương vẫn sợ hết hồn vội khuyên nhủ:
- Dương Thành, ngươi hãy nghe lời mẫu thân, đừng đi trêu chọc đám người đó.
- Chúng ta không mở cửa tiệm được không? Chúng ta không trêu vào bọn họ được. Nhìn xem, mẫu thân không bị gì...
Diệp Dương Thành ngắt lời mẫu thân:
- Mẫu thân!
Diệp Dương Thành nhìn vẻ mặt Ngô Ngọc Phương lo âu, lửa giận càng cháy hừng hực đối với mấy cậu ấm Đới Tử Bân.
Vì để mẫu thân yên bụng, Diệp Dương Thành trái lương tâm cười nói:
- Ta biết rồi, nhi tử của mẫu thân có phải là loại người không biết chừng mực không?
Ngô Ngọc Phương vẫn không yên tâm:
- Ngươi nhớ kỹ là đừng chọc vào bọn họ nữa.
Ngô Ngọc Phương lải nhải dặn dò mấy câu, Diệp Dương Thành liên tục vâng dạ miễn cưỡng làm nàng yên tâm. Diệp Dương Thành nâng Ngô Ngọc Phương lên giường nằm, chốc lát sau đã thiếp ngủ.
Diệp Dương Thành nhìn mẫu thân say ngủ, hắn ra hiệu Vương Tuệ Tuệ yên lặng. Diệp Dương Thành rón rén ra khỏi phòng.
Diệp Dương Thành đưa Vương Tuệ Tuệ đến cửa nhà.
- Hôm nay rất cảm ơn nàng.
Diệp Dương Thành chân thành nói:
- Nếu không có nàng ở đây chăm sóc không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
- Ai bảo ngươi là lão bản của ta?
Khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười tinh nghịch, Vương Tuệ Tuệ nói:
- Nếu ngươi có chuyện gì thì ai chịu bỏ ra hai ngàn tám thuê ta? Hì hì, ngươi vào trong cùng bá mẫu đi, ta về trông coi cửa hàng.
Diệp Dương Thành cười gượng:
- Ừm! Đi đi.
Diệp Dương Thành dõi theo Vương Tuệ Tuệ đi xa, hắn xoay người vào phòng.
Nụ cười gượng chậm rãi đông lại, Diệp Dương Thành đang suy nghĩ buổi tối nên ra tay thế nào thì Dương Đằng Phi bỗng nhiên tới gần, khom lưng trước mặt hắn.
Dương Đằng Phi nói một câu làm Diệp Dương Thành bất ngờ:
- Chủ nhân, lão bộc cảm thấy nếu chủ nhân ra tay với đám người này vừa không muốn bị lộ thân phận thì có thể chọn kiểu công kích âm thầm.
- A?
Diệp Dương Thành đang nhức đầu tối nay nên xuống tay thế nào, nổi hứng nhìn dị nhân, hắn hỏi:
- Kiểu công kích âm thầm là làm sao?
← Ch. 0135 | Ch. 0137 → |