← Ch.0194 | Ch.0196 → |
- Giương đông kích tây?
Đường Thái Nguyên thoáng sững sờ, sau đó lắc đầu nói:
- Không không không, sao có thể xem là giương đông kích tây đây? Đây gọi là đánh bại từng nhóm! Giải quyết xong nhóm các ngươi, chúng ta tiếp tục đi giải quyết nhóm tiếp theo, tuy nói xung đột chính diện thì thực lực chúng ta không bằng các ngươi, nhưng đám ngu xuẩn các ngươi bị phân thành từng nhóm nhỏ, bởi vậy...ngày chết của các ngươi cũng tới!
- Hừ, trâng tráo!
Ngô Húc Đông há mồm trào phúng, trên thực tế hắn đã lấy ra máy truyền tin, điều chỉnh xong kênh, lớn tiếng nói:
- Ngươi cho rằng phân tán chủ lực của chúng ta, tiếp tục dẫn dụ chúng ta đến chỗ chứa nước Thương Khê này là có thể dễ dàng giải quyết chúng ta sao? Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng!
Thanh âm Ngô Húc Đông rất lớn, lời của hắn cũng truyền qua máy truyền tin rơi vào trong tai nhóm người Bạo Liệt Nữ, vì thế tin tức nhóm người Ngô Húc Đông bị vây tại chỗ chứa nước Thương Khê cũng thuận lợi truyền ra ngoài.
Làm xong chuyện đó, nói xong lời vừa rồi, tâm tình Ngô Húc Đông hoàn toàn thả lỏng, thực lực của nhóm người mình không yếu hơn đối phương bao nhiêu, cũng không có kế hay, nhưng muốn cầm giữ không bị bại, chờ đến khi nhóm người Bàn Hạt cùng nhóm người Bạo Liệt Nữ chạy tới, theo hắn xem ra có bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái!
Chỉ cần viện quân chạy đến, chỉ bằng mấy dị nhân cùng linh thể trước mắt...hừ! Ngô Húc Đông cực kỳ khinh thường.
Nhưng Ngô Húc Đông nghĩ tới kế giương đông kích tây, Đường Thái Nguyên nói đánh bại từng nhóm, hắn lại không nghĩ tới còn có một kế càng thêm bí mật: vây điểm đánh viện binh!
- Lập tức chạy tới chỗ chứa nước Thương Khê trấn Nhạc Dương!
Thông qua máy truyền tin biết được tình huống bên Ngô Húc Đông, Bạo Liệt Nữ oán hận giậm chân, cũng không có bao nhiêu thời gian tự hỏi vì sao dị nhân bọn hắn đang truy đuổi lại đột nhiên biến mất?
Điều chỉnh xong kênh, Bạo Liệt Nữ gọi qua cho ba nhóm còn lại:
- Đến lập tức, lập tức!
Mười phút trôi qua.
Năm người Đường Thái Nguyên chỉ vây quanh nhóm người Ngô Húc Đông, cũng không có ý tứ ra tay công kích, lúc này Ngô Húc Đông đang đợi viện quân đến, Đường Thái Nguyên bất động hắn đương nhiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại qua thêm mười lăm phút...
Lúc này Đường Thái Nguyên mới nhận được ánh mắt ra hiệu của tân tấn linh sứ Hình Tuấn Phi, không chút dấu hiệu báo trước, hắn đột nhiên vung tay đánh ra một đạo thanh sắc lưu quang bay thẳng về hướng Ngô Húc Đông, quát:
- Nghỉ ngơi đủ rồi, thì hung hăng đánh cho ta!
Tiếng hô của Đường Thái Nguyên làm Ngô Húc Đông hối hận suýt nữa đụng đầu xuống đất, hơn hai mươi phút thời gian không động thủ, lại là...lại là lén lút nghỉ ngơi khôi phục, điều chỉnh trạng thái tiến hành chiến đấu!
Khả năng đơn giản như thế, vì sao Ngô Húc Đông không nghĩ tới đây? Hận ah, hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Đại chiến giữa dị nhân, nếu dùng toàn bộ cảnh tượng mà mọi người từng gặp qua để hình dung, chính là phóng khói hoa.
Lưu quang đủ màu sắc, thủ đoạn quái lạ không ngừng đan xen một chỗ ngay chỗ chứa nước Thương Khê, tiếng nổ mạnh dày đặc truyền ra thật xa, cũng may phạm vi hơn 20km chung quanh không có bóng người, không cần lo lắng có người nghe được thanh âm sẽ chạy tới xem xét nguyên nhân.
Nhóm người Đường Thái Nguyên vừa hiển lộ ra thực lực, đúng với suy đoán của Ngô Húc Đông, tuy nói có thêm một linh thể S cấp, nhưng nhân số ít hơn bên nhóm người Ngô Húc Đông.
Trận đại chiến tiến hành khí thế hừng hực, nóng nảy phi thường!
Nếu lúc này Ngô Húc Đông có thể bình tĩnh quan sát, nhất định sẽ phát hiện bên bọn hắn đã dùng hết toàn lực triển khai thế công, nhưng bên Đường Thái Nguyên vẫn như đi dạo sân vắng, thoải mái tiêu sái, giơ tay nhấc chân biểu lộ ra một loại khí chất phi thường tự tại.
Đáng tiếc lúc này Ngô Húc Đông đang vội vàng công kích, vội vàng phòng ngự, làm sao còn lòng thanh thản đi quan sát những điều này?
- Mau!
Nhóm dị nhân thứ nhất đuổi tới, là do Bạo Liệt Nữ dẫn đầu, lái hai chiếc taxi cướp đoạt được, dùng tốc độ 100km/h chạy tới trấn Nhạc Dương, lao thẳng tới chỗ chứa nước Thương Khê.
Ngồi bên ghế lái phụ, sắc mặt Bạo Liệt Nữ xanh mét, thật sơ hở, nếu ban đầu không tự tin mù quáng, chia tách chủ lực, nhóm người của Ngô Húc Đông làm sao bị lâm vào vòng vây của đối phương?
Cũng may nhóm người Ngô Húc Đông không phải ngồi không, sau khi liên hệ một phen nghe trả lời còn có thể ứng phó, nói cách khác đám người Ngô Húc Đông đang triền đấu với đám dị nhân huyện Ôn Nhạc!
Nguyên nhân sắc mặt Bạo Liệt Nữ xanh mét là bởi vì biết rõ quỷ kế của đối phương, nhưng còn ngu ngốc lựa chọn phối hợp với kẻ địch, làm người của mình sa cạm bẫy đối phương.
Còn một nguyên nhân khác, chính là lúc nàng gọi qua hỏi tình huống, Ngô Húc Đông dám quát vào bộ đàm mắng nàng một câu "con mẹ nó ngươi còn hỏi nhiều như vậy để làm gì?", những lời này làm Bạo Liệt Nữ vô cùng tức giận.
Xe dần dần đến gần Thương Khê, phía trước mơ hồ truyền ra tiếng nổ mạnh, ngay khi Bạo Liệt Nữ chuẩn bị hạ lệnh toàn thể chuẩn bị, trước mắt xuất hiện hai người, một nam một nữ...
Vừa nhìn thấy hai người kia, ánh mắt Bạo Liệt Nữ híp lại, nàng có thể cảm giác được đây không phải người sống, mà là hai linh thể!
Ngay lúc này, linh thể lại xuất hiện, ngoại trừ là đồng lõa của nhóm dị nhân huyện Ôn Nhạc, còn có ai khác đây?
Không hề có chút do dự, Bạo Liệt Nữ trực tiếp đánh thẳng một quyền vào giữa ngực nữ linh thể, năng lượng khí bạo đem cửa kính xe nổ tung thành mảnh nhỏ, ngay khi năng lượng bị đánh ra, nàng đã thả người nhảy ra khỏi xe taxi!
Hai xe taxi dừng ven đường, bảy người nhảy xuống xe đi theo sau lưng Bạo Liệt Nữ, đều đánh ra năng lực dị hóa của mình, triển khai công kích đôi nam nữ kia, có xu thế như muốn đả kích hủy diệt.
Lúc này Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập chợt xoay người bỏ chạy, thậm chí tránh thoát công kích của đám người Bạo Liệt Nữ!
- Truy!
Nhìn thấy đôi nam nữ chạy vào bụi cỏ biến mất, Bạo Liệt Nữ tự nhiên không để cho họ chạy thoát, lập tức giậm chân truyền mệnh lệnh truy kích.
Kết quả là cách bọn họ chưa đến bảy trăm thước phía trước, nhóm người Hình Tuấn Phi đang đối chiến cùng nhóm dị nhân Ngô Húc Đông, Bạo Liệt Nữ lại dẫn theo bảy dị nhân chui vào bụi cỏ truy kích Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập...
- Chủ nhân, đã đến!
Triệu Dung Dung trôi nổi giữa không trung quan sát tình huống, rất nhanh liền phát hiện Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập dẫn dụ đám người Bạo Liệt Nữ chạy tới, lập tức vô cùng hứng thú bay xuống đất, kêu lên:
- Có tám người đâu!
- Ân, đã cảm ứng được.
Nghe được lời của Triệu Dung Dung, Diệp Dương Thành nhếch môi cười nhẹ một tiếng, lập tức hít một hơi, chậm rãi phun ra bốn chữ:
- Bác đoạt, gạt bỏ...
Trong phút chốc toàn bộ thế giới đều an tĩnh...
Nhóm người Bạo Liệt Nữ đang đuổi theo hai người Tiểu Thương Ưu Tử cùng Tống Lâm Lập đột nhiên dừng phắt lại, bảy dị nhân cứng ngắc ngay tại chỗ, trong khoảnh khắc đã đoạn tuyệt toàn bộ sinh cơ.
Cho dù là Bạo Liệt Nữ đạt tới S cấp đỉnh, cũng chỉ động được vài giây đồng hồ, tiếp theo cứng ngắc thân mình, chẳng qua nàng chết không an tường, mà là thất khiếu chảy máu, thống khổ giãy dụa trước khi tử vong thông qua khuôn mặt vặn vẹo của nàng hoàn toàn biểu đạt ra ngoài.
Tám người cứ như vậy lặng yên bị mạt sát, sau khi tám người tử vong, Ngô Chấn Cương lại đem thi thể tám người thu lại, thông qua phương thức khí lưu xoay tròn, đem tám thi thể trộn thành mảnh nhỏ, theo sau dùng bùn đất che giấu đi, hoàn toàn hủy thi diệt tích.
Nhóm người Bạo Liệt Nữ bị thoải mái gạt bỏ, Diệp Dương Thành đứng dậy rời khỏi nơi ẩn tránh, đi tới chừng trăm thước khoảng cách, tìm một địa phương khác ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi nhóm viện quân thứ hai chạy đến...
- Dừng xe!
Hai chiếc xe tư nhân, một chiếc taxi nối đuôi nhau xuất hiện trên đường, khi Bàn Hạt ngồi trên chiếc xe đầu tiên nhìn thấy hai chiếc taxi còn chưa tắt máy đỗ ngay giữa đường, đột nhiên trong lòng lướt qua một tia bất an, mí mắt không ngừng nhảy mạnh!
Ba chiếc xe ngừng lại, Bàn Hạt dẫn theo tám dị nhân lập tức xuống xe, ngay khi hắn bước lên vài bước, chứng kiến cửa kính xe bị vỡ vụn thoáng ngây người, trong bụi cỏ dại cách đó không xa bỗng nhiên nhảy ra một người, tập trung nhìn lại, là một nữ linh thể như ẩn như hiện, nhìn qua tựa hồ là bị thương nặng, đang chạy trối chết!
Vừa nhìn thấy nữ linh thể chạy ra, lại thấy tình huống hiện tại của nàng, liên tưởng đến cửa kính xe taxi vỡ vụn...
- Truy!
Bàn Hạt lập tức truyền ra mệnh lệnh đuổi giết.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã rơi vào trong lầm lẫn, cho rằng Bạo Liệt Nữ phát hiện nữ linh thể kia, sau đó nổ tung cửa xe dẫn theo người mình đuổi giết, không biết vì nguyên nhân gì nữ linh thể quanh quẩn một vòng bị trọng thương, hoảng hốt chạy bừa trở lại.
Mặc kệ nữ linh thể có phải bị Bạo Liệt Nữ tổn thương hay không, Bàn Hạt không có lý do buông tha cho nàng!
Một ý nghĩ lầm lẫn nho nhỏ, trực tiếp đem Bàn Hạt cùng tám gã dị nhân dẫn vào trong cạm bẫy tử vong mà Diệp Dương Thành đã sớm chuẩn bị cho bọn họ.
Truy theo sau Tiểu Thương Ưu Tử vào trong bụi cây, không đợi đám người Bàn Hạt chạy xa được ba mươi thước, Diệp Dương Thành nhếch môi, truyền ra mệnh lệnh:
- Bác đoạt, gạt bỏ...
Không khí, lại một lần nữa đọng lại...
← Ch. 0194 | Ch. 0196 → |