← Ch.0270 | Ch.0272 → |
Rõ ràng khi đó có thể một hơi đánh tan Phủ Thủ bang nhưng hắn cứ nghĩ dùng trò chia rẽ tự cai trị gì đó. Nếu Diệp Dương Thành dứt khoát dao sắc chặt đay rối thì đâu xảy ra chuyện hôm nay?
Diệp Dương Thành bực bội giậm chân:
- Do dự thiếu quyết đoán, do dự thiếu quyết đoán!
Diệp Dương Thành hít sâu, nhỏ giọng nói:
- Sau này sẽ không do dự như vậy nữa.
Diệp Dương Thành ngoắc Đại Ca tên du côn, năm mươi con ong vàng cường hóa chung cực, một trăm con ong vàng cường hóa cao giai đang bay trên bầu trời vào phòng mình. Diệp Dương Thành nhìn mười lăm hàng, mỗi hàng mười con ong vàng đậu dưới đất, lại nhìn Đại Ca ruồi trâu 'cúi đầu nghiêm nghị' nằm sấp đằng trước nhất, tâm tình hắn tốt hơn một chút.
Diệp Dương Thành giảm bớt quyết tâm thực hiện hành động đánh tan vào tối nay. Trời có đức hảo sinh, chỉ cần không phải kẻ đáng chết thì Diệp Dương Thành sẽ cho bọn họ một cơ hội thay đổi làm lại con người mới. Cuối cùng bọn họ có thật sự đổi tính làm người tốt hay không phải xem suy nghĩ, giác ngộ của mỗi người.
Diệp Dương Thành đứng trước cửa sổ, kiên nhẫn chờ Sở Minh Hiên đưa tư liệu thành viên Phủ Thủ bang cho mình, cũng chờ bóng đêm buông xuống.
Trong phòng lầu ba khách sạn bình thường Âu Dương khu. Cửa sổ gần đường cái mở ra một cái khe nhỏ, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng trước khung cửa sổ nhìn xuống người qua đường tới lui, tên du côn xen lẫn trong đám đông. Nam nhân hơn ba mươi tuổi nở nụ cười như có như không.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng yên không nhúc nhích một tiếng sau ngước lên nhìn sắc trời tối sầm, nhỏ giọng nói:
- Chắc... Ngươi sẽ ra tay?
Không ai trả lời nam nhân hơn ba mươi tuổi, gã lại bổ sung câu khẳng định:
- Ngươi đừng để ta thất vọng.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nói xong hai câu trước sau mâu thuẫn, gã cười kỳ dị, đóng kín cửa sổ, biến mất sau màn che.
Buổi tối mau đông luôn dến sớm. Mới năm giờ rưỡi chiều sắc trời đã đen ngòm. Tối hôm qua xảy ra rối loạn dường như không ảnh hưởng người ta đi dạo phố, sống về đêm trong Âu Dương khu. Nơi đây vẫn ồn ào tiếng người, chìm trong thế giới hoa hồng rượu chè.
Trên bàn trà chất đống hồ sơ tài liệu, Diệp Dương Thành tùy tay rút ra một xấp.
- Bắt đầu từ ngươi đi.
Diệp Dương Thành kinh ngạc phát hiện người đầu tiên là Lâm Hải Đông mưu tính dụ dỗ Lâm Mạn Ny. Diệp Dương Thành nhìn lướt qua hồ sơ, khóe môi cong lên, chậm rãi khép mắt.
Sở Minh Hiên, Triệu Dung Dung, Đường Thái Nguyên, Tiểu Thương Ưu Tử khoanh tay đứng sau lưng Diệp Dương Thành, tùy thời chờ lệnh.
Diệp Dương Thành nhắm mắt lại, một trăm năm mươi con ong vàng tụ tập trong phòng khách vỗ cánh bay nhanh hướng Âu Dương khu. Diệp Dương Thành bám vào Đại Ca ruồi trâu bay nhanh đi Âu Dương khu.
Trong đầu Diệp Dương Thành có gợi ý định vị của Cửu Tiêu thần cách. Khiến Diệp Dương Thành bất ngờ là Lâm Hải Đông đã xuất viện, đang ăn mì cay trong quán ven đường cái, nóng chảy mồ hôi.
Có gợi ý định vị của Cửu Tiêu thần cách, Diệp Dương Thành muôn tìm Lâm Hải Đông không hề khó khăn. Diệp Dương Thành xua một trăm năm mươi con ong vàng đến các góc Âu Dương khu chờ lệnh, hắn bám xác ruồi trâu xoay quanh trên đầu Lâm Hải Đông.
Diệp Dương Thành suy nghĩ giây lát, quyết định sử dụng thần quyền phán định thiện ác. Dù Diệp Dương Thành rất muốn đưa Lâm Hải Đông đi gặp Diêm Vương ngay.
Ý định của Diệp Dương Thành là phán định ra đẳng cấp thiện ác, sau đó không chút áp lực tâm lý xóa sổ Lâm Hải Đông. Nhưng khiến Diệp Dương Thành bất ngờ là Cửu Tiêu thần cách phản hồi tin tức Lâm Hải Đông chỉ đến đẳng cấp nghiêm trị, chưa tới nông nỗi xóa sổ.
Giết hay không? Diệp Dương Thành phân vân.
Lâm Hải Đông lừa gạt Lâm Mạn Ny, dụ nàng đến quán bar Hải Đế định ép nàng bán dâm trả nợ cho gã. Chỉ một điểm này Diệp Dương Thành đã thấy Lâm Hải Đông tội ác tày trời.
Nhưng nghĩ kỹ thì vì Diệp Dương Thành nhúng tay nên Lâm Hải Đông không thành công, ai đều có lúc lỡ lầm, chẳng lẽ làm sai một lần thì đáng bị xóa sổ sao?
Lâm Hải Đông ngồi trước bàn quán ven đường ăn mì cay không hay biết trên đầu gã có đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Lâm Hải Đông uống hết bát mì, chùi mép đứng dậy.
Lâm Hải Đông hỏi:
- Ông chủ, bao nhiêu tiền?
Ông chủ trung niên đang bận rộn trước cái nồi to quay đầu lại:
- Hai chuỗi rau xanh một khối tiền, phấn thì hai khối, tổng cộng ba khối tiền.
Ông chủ cười hỏi hỏi Lâm Hải Đông:
- Còn muốn cái gì khác không?
- Cái này...
Lâm Hải Đông hơi đáu bụng, nhưng gã sờ túi chỉ có ba khối tiền.
Lâm Hải Đông cười xấu hổ, lắc đầu, nói:
- Không ăn, no rồi.
So với Lưu Tồn Huy ngủ đầu đường, kiếm ăn trong đống rác thì Lâm Hải Đông hạnh phúc hơn nhiều.
Lâm Hải Đông tính tiền xong chui vào một con hẻm nhỏ. Diệp Dương Thành quyết định.
Diệp Dương Thành khẽ nói:
- Xây dựng ảo cảnh tu di sơ giai.
Tinh thần Lâm Hải Đông mơ hồ.
Khi Lâm Hải Đông mở mắt ra, gã lắc đầu khó hiểu nhìn con hẻm, không hiểu ra sao.
Con hẻm vẫn như cũ nhưng tại sao Lâm Hải Đông cứ cảm giác nó khác? Lâm Hải Đông sờ tường, xi măng thô ráp xóa bỏ chút nghi ngờ trong lòng gã. Lâm Hải Đông cười tự giễu, tiếp tục đi sâu vào hẻm nhỏ.
Lâm Hải Đông chưa đi được vài thước thì sau lưng bỗng vang lên thanh âm gã vừa khao khát nghe vừa sợ hãi.
Giọng nữ quen thuộc nói:
- Ngươi còn muốn ta đi bán thân không?
Nghe thanh âm trong trẻo kia, Lâm Hải Đông cứng người, ngây như phỗng. Lâm Hải Đông không xoay người lại cũng không bước tiếp, gã đứng như khúc gỗ.
Sau lưng vang tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng chân bước tới càng gần là tâm tình Lâm Hải Đông càng căng thẳng hơn. Lâm Hải Đông bản năng cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
- Ta nhớ lúc trước khi chúng ta ở trong cô nhi viện thì ngươi hết mực quan tâm chăm sóc ta.
Giọng Lâm Mạn Ny có chút buồn phiền, ai oán:
- Ta luôn xem ngươi như đại ca ca của mình, lúc trước ngươi mua kem cây cho ta...
Lâm Hải Đông rít gào ngắt lời Lâm Mạn Ny kể lại:
- Đừng nói nữa!
Lâm Hải Đông vụt ngoái đầu trừng Lâm Mạn Ny làm nàng sợ hãi thụt lùi mấy bước, biểu tình kinh hoàng nhìn gã.
- Cầu xin nàng đừng nói nữa!
Lâm Hải Đông quỳ xuống, gã nằm sấp dưới nền đất lạnh khóc rống:
- Cầu xin nàng, xin nàng hãy đi đi, đừng để ta gặp lại nàng được không? Đi đi, hu hu...
Một nam nhân lại nằm dưới đất gào khóc.
Lâm Mạn Ny do dự một lúc khẽ hỏi:
- Sau đêm đó ngươi có hối hận không?
Lâm Hải Đông ngừng khóc:
- Ta hận không thể giết mình!
Lâm Hải Đông ngồi bệch dưới đất không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:
- Thật sự, ta là đồ súc sinh, khốn nạn đáng bị băm vằm thành nhiều mảnh...
Trong khi Lâm Hải Đông lẩm bẩm thì tiếng cười vang dội truyền vào tai gã.
- Ha ha ha ha ha ha!
Lâm Hải Đông chưa kịp ngẩng đầu lên thì bầu trời tối đen trong phút chốc sáng sủa, gã ngước nhìn. Một nam nhân tay cầm cây búa và chùy, ăn mặc như Thiên Lôi trong ti vi đang đứng trên áng mây.
Thanh âm uy nghiêm trang trọng ồm ồm vang dội:
- Biết sai sửa thiện là hết sức tốt lành. Nhưng đã làm ác, miễn tội chết nhưng khó tránh tội sống. Lâm Hải Đông, ngươi có nhận tội không?
Đầu óc Lâm Hải Đông ù vang, gã ngồi bệch dưới đất nhìn Thiên Lôi, não rỗng.
Lâm Hải Đông ngơ ngá quên trả lời, Thiên Lôi trang nghiêm nhìn gã.
Thiên địa tĩnh lặng, vài giây sau Lâm Hải Đông như bị điện giật nhảy cẫng lên, ngoái đầu nhìn lối ra con hẻm gần đó. Lâm Hải Đông liên tục biến đổi sắc mặt mấy bận, tiếc nuối thu tầm mắt về.
Lâm Hải Đông quỳ xuống nói:
- Ta... Nhận tội.
Thiên Lôi đứng trên bầu trời ồm ồm hỏi:
- Nhận tội gì?
Thanh âm chấn động tinh thần Lâm Hải Đông hoảng hốt. Thật ra Diệp Dương Thành hóa trang thành Thiên Lôi, mặc dù Lâm Hải Đông đã tỏ ra hối lỗi khi đối diện Lâm Mạn Ny giả nhưng gã đạt đẳng cấp đáng bị nghiêm trị. Tức là trừ ý định dụ dỗ Lâm Mạn Ny ra Lâm Hải Đông đã làm chuyện ác khác chẳng qua chưa từng giết người.
Đối diện Thiên Lôi Diệp Dương Thành, Lâm Hải Đông do dự một lúc sau quỳ dưới đất trả lời:
- Năm ngoái khi ta mới vào Phủ Thủ bang đi theo đại ca bắt nạt học sinh trung học, đánh nhau trong quán rượu vì tán gái. Có một lần đánh gãy hai tay một người trẻ tuổi, sau khi gây chuyện ta đi ra ngoài lánh nạn một tháng, rồi...
Lâm Hải Đông một hơi nói ra từng hành động phạm tội của mình. Lâm Hải Đông đã nghĩ thông, gã quỳ dưới đất lặng im chờ Thiên Lôi trừng phạt.
Có lẽ làm nhiều chuyện ác càng tích lũy áy náy nặng nề trong lòng, chỉ khi gặp trừng phạt tương đồng mới xóa đi cảm giác áy náy này.
Diệp Dương Thành nghe Lâm Hải Đông kẻ lại tội ác của mình, phát hiện gã trừ đánh bị thương vài người ra không phạm tội ác nào quá nghiêm trọng. Hèn gì Cửu Tiêu thần cách chỉ phán định Lâm Hải Đông trong đẳng cấp nghiêm trị, không lên đến đẳng cấp cao nhất là xóa sổ.
Diệp Dương Thành đứng trên mây nhìn xuống Lâm Hải Đông quỳ dưới đất, hắn trầm ngâm một lúc sau có quyết định. Diệp Dương Thành làm bộ làm tịch giơ búa và cái dùi. Bùm một tiếng, hai tia chớp giáng xuống hai mu bàn tay của Lâm Hải Đông.
Chợt vang tiếng xèo xèo, Lâm Hải Đông gao rú.
- Tuyên án.
Diệp Dương Thành như không nghe tiếng la hét, thản nhiên nói:
- Giáng sét hai cái phạt nhẹ, quay về không được nói ra ngoài những gì thấy và nghe được lúc này. Trong vòng ba giờ tự động đi đồn công an tự thú, tội danh là ẩu đả làm người bị thương. Sau khi đi tù nhớ thay hình đổi dạng làm lại con người mới, đi đi.
Tờ giấy đỏ lơ lửng trong không trung ghi lại Diệp Dương Thành tuyên án, giấy cuộn lại biến thành luồng sáng nhập vào đỉnh đầu Lâm Hải Đông sau đó biến mất.
Lâm Hải Đông hốt hoảng ngước lên, mờ mịt giơ hai tay nhìn mu bàn tay cháy đen.
Lâm Hải Đông lẩm bẩm hai chữ tự thú:
- Tự thú.
Lâm Hải Đông quay đầu ra khỏi hẻm nhỏ chạy hướng đồn công an khu vực tự thú.
- Thẩm phán thành công, cân nhắc mức hình phạt đúng độ, được +300 công đức huyền điểm. Xin người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách không ngừng cố gắng, phán hết việc thiện ác trong nhân gian, phán hết ấm lạnh tình người trên thế gian.
Nhận được gợi ý của Cửu Tiêu thần cách, cuối cùng Diệp Dương Thành hoàn toàn khẳng định. Xóa sổ và thẩm phán thu được công đức huyền điểm cũng khác.
Diệp Dương Thành khẳng định một điều, thẩm phán nhân vật nhỏ như Lâm Hải Đông cùng lắm là thu chi cân bằng. Bởi vì xây dựng ảo cảnh tu di ảo cảnh tu di sơ giai chỉ tính tiêu hao công đức huyền điểm đã hơn hai trăm điểm, nếu như từ phạt nhẹ đến nghiêm trị thì ngang ngửa như nhau.
Diệp Dương Thành ngồi trên sofa, khóe môi cong lên:
- Nhưng cho người cơ hội có cuộc sống mới cũng là việc thiện lớn.
Diệp Dương Thành mở mắt ra, cầm xấp tài liệu thứ hai lên.
Cục trưởng phân cục công an Âu Dương khu từ lúc nhậm chức đến nay mới có hai năm. Từ sau khi cục trưởng trước bị Phủ Thủ bang làm thịt, cục trưởng hiện tại ngồi trên ghế này rất là pahạp phồng lo sợ. Không cần Phủ Thủ bang làm những thứ gì, chỉ đội cái mũ cục trưởng phân cục công an đã khiến gã sợ hãi hùng.
Cục trưởng phân cục công an hay châm biếm mình là:
- Trong toàn quốc làm cục trưởng phân cục công an khu vực như ta chắc không được bao nhiêu người.
Cục trưởng phân cục công an không cần công lao, giữ thái độ như gần như xa với Phủ Thủ bang, không gây sự cùng Phủ Thủ bang, cũng không giúp sức cho Phủ Thủ bang. Tuy cục trưởng phân cục công an biết bí thư bên cạnh mình, phó cục trưởng, thậm chí là đồn công an khu vực đều hoàn toàn bị Phủ Thủ bang thẩm tháu nhưng gã vẫn không thỏa hiệp.
Cục trưởng phân cục công an có thỏa hiệp hay không chẳng có ý nghĩa gì với Phủ Thủ bang. Điều Phủ Thủ bang muốn làm, dù cục trưởng phân cục công an không làm thì bên dưới còn phó cục trưởng, còn sở trưởng đồn công an làm thay.
Cho nên hai năm nay mặc dù cục trưởng phân cục không có công lớn cũng không gây ra sai lầm to. Cục trưởng phân cục hòa bình qua hai năm, cố gắng hoạt động mong mỏi được điều khỏi Âu Dương khu. Đôi khi cục trưởng phân cục thầm nghĩ chỉ cần được điều khỏi Âu Dương khu, cho gã làm sở trưởng đồn công an cũng được.
Từ đó thấy được uy thế của Phủ Thủ bang trong Âu Dương khu lớn cỡ nào.
Nhưng chuyện xảy ra mấy ngày trước cho cục trưởng phân cục đại nhân nhìn thấy hy vọng. Lưu Tồn Huy đại ca Phủ Thủ bang bị khùng đối với cục trưởng phân cục sống ngoi ngóp hai năm dưới dâm uy của Lưu Tồn Huy là tin tức siêu tốt đẹp.
Trong khi cục trưởng phân cục do dự có nên nhân cơ hội này bứng gốc Phủ Thủ bang hay không thì xảy ra vụ huyết án tổng hội từ thiện Trung Hoa. Cục trưởng thị cục bị xe đụng bay ngay ngoài cửa tòa nhà hành chính cục công an, xe còn cán dẹp cơ thể.
Cục trưởng phân cục từ bỏ ý nghĩ nguy hiểm kia, đối với Phủ Thủ bang thì gã làm ngơ như không nghe thấy.
Yên tĩnh qua hai ngày, cục trưởng phân cục vừa kết thúc công tác một ngày đang định tan tầm về nhà thì điện thoại trên bàn reo chuông vang dội.
Ring ring ring!!!
Cục trưởng phân cục do dự giây lát, cầm điện thoại lên:
- A lô?
- Bành cục trưởng, đám du côn Phủ Thủ bang bị điên rồi.
Đầu dây bên kia nói câu đầu tiên Bành cục trưởng giật nảy mình, bây giờ ba chữ gã không muốn nghe nhất chính là Phủ Thủ bang.
Tâm tình Bành cục trưởng căng thẳng:
- Lại xảy ra chuyện gì?
Bành cục trưởng vội nói:
- Ngươi mau đi dàn xếp với mấy tên trùm Phủ Thủ bang, kêu bọn họ một vừa hai phải, đừng có...
Người kia nhanh chóng lắc đầu phủ định Bành cục trưởng suy đoán, nói:
- Không phải, Bành cục trưởng, ta không có ý đó.
Thanh âm quái dị nói:
- Sáu giờ bốn mươi mấy phút có một người đi đồn công an Hồng Thụ khu nói là tự thú. Người kia là một tên du côn trong đường Triêu Hồng của Phủ Thủ bang. Theo tên du côn miêu tả, đồn công an Hồng Thụ khu soạn tư liệu, quả nhiên có một vụ án treo cố ý đánh người bị thương vào hơn một năm trước. Tên du côn đó đã bị tạm giam, nghe bên đồn công an báo tin thì hắn tự thú thẳng thắn kể những tội đã phạm, còn nói...
Bành cục trưởng nhíu mày hỏi:
- Nói cái gì?
Chuyện này thật lạ.
Nam nhân gọi điện thoại cũng rất hoang mang, nhưng gã không tạm dừng:
- Nói là khi phán tù làm ơn tăng nặng mấy năm.
← Ch. 0270 | Ch. 0272 → |