← Ch.0357 | Ch.0359 → |
Quỹ từ thiện Dương Thành thành lập chỉ mới vài tháng thời gian, nhưng động tác thật lớn, thường thường tổ chức hoạt động từ thiện khá lớn, tỷ như giúp gia đình nghèo khó chữa trị bệnh tật miễn phí, mà phóng viên truyền thông cũng thật quan tâm vấn đề này, thường thường đều có tin tức quan hệ đến quỹ từ thiện Dương Thành được truyền trong ti vi.
Đương nhiên, Diệp Dương Thành từng nhiều lần nhắc nhở Tống Lâm Lập, để cho hắn quan tâm chuyện của quỹ từ thiện nhiều hơn, nhắn nhủ một tiếng với đài truyền hình, cam đoan khả năng hấp thụ ánh sáng của quỹ từ thiện ngày càng tăng lớn.
Chủ yếu làm như vậy là có hai nguyên nhân, thứ nhất tự nhiên muốn mượn cơ hội này mở rộng lực ảnh hưởng của quỹ hội, hấp thu nhân sĩ ái tâm trên xã hội cùng quyên tiền, phải biết rằng có thêm một người giúp đỡ quyên tiền, Diệp Dương Thành sẽ được gia tăng thu được công đức huyền điểm.
Mà nguyên nhân thức hai cũng chính vì muốn dương danh quỹ từ thiện Dương Thành, đánh tốt trụ cột cho bước phát triển tiếp theo của quỹ hội, đến lúc đó đạt được thêm danh khí, lại có quan trường hỗ trợ, quỹ từ thiện từ quy mô một huyện thành có thể chuyển biến thành quy mô địa cấp thị thậm chí là tỉnh cấp!
Chỉ có đem quỹ hội không ngừng phát triển, từ nay về sau hành động dương thiện của hắn mới có thể không ngừng triển khai, hơn nữa không ngừng mở rộng diện tích hành thiện, đạt được càng nhiều công đức huyền điểm!
Cho nên trong vấn đề tuyên truyền cho quỹ hội, Diệp Dương Thành vẫn luôn dốc hết sức, sự thật chứng minh hắn làm không sai, lúc này đã khiến Trần An Thiến các nàng đều nhớ kỹ Lâm Mạn Ny...
- Quỹ từ thiện Dương Thành...Diệp Dương Thành!
Vương Tuệ Tuệ lẩm bẩm vài câu, hai mắt tỏa sáng gương mặt biến đổi, the thé nói:
- Oa kháo, lão Diệp! Quỹ từ thiện Dương Thành, không phải do anh thành lập đi?
Ba người Trần An Thiến vốn đang cảm giác có chút tên gọi quen thuộc, vừa nghe tiếng thét của Vương Tuệ Tuệ, lập tức phục hồi lại tinh thần, lại nhìn nhìn Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny đang cười khổ không nói chuyện, Trần An Thiến liền nói:
- Không cần đoán, đáp án này không phải hiện rõ trên mặt hai người họ sao?
- Phát tài nha!
Vương Tuệ Tuệ cười cười đánh giá Diệp Dương Thành:
- Khó trách lúc ấy nói mở một cửa hàng mới lại nhẹ nhàng như vậy, được nha lão Diệp, anh giấu diếm thật kỹ đó!
- Được được được, lỗi của tôi, lỗi của tôi được rồi chứ?
Tình cảnh này Diệp Dương Thành chỉ có thể cười gượng nói:
- Trong tay có chút tiền nhàn rỗi, làm chuyện tốt tôi có trêu chọc ai đâu...
Tiếp theo hắn lại giải thích, mình cùng làm từ thiện với mấy vị đại lão bản xí nghiệp, chỉ là đặt tên để dễ dàng hoạt động mà thôi.
Lời giải thích cũng làm cho người ta có cảm giác hợp tình hợp lý, ngược lại nếu Diệp Dương Thành tự đắc nói ra tình hình thực tế, có lẽ chỉ riêng Vương Tuệ Tuệ chịu tin, riêng ba người Trần An Thiến cũng chỉ nghĩ Diệp Dương Thành bất quá là một tiểu lão bản có chút điểm tiền trinh thế thôi.
Quyên ra hơn sáu ngàn vạn làm từ thiện? Đây chẳng phải nói đầu óc bị lừa đá? Huống chi hắn nói mình chỉ quyên chín mươi vạn cũng đủ làm mấy cô gái than thở hồi lâu.
Nghe Lâm Mạn Ny trò chuyện với mấy cô gái, Diệp Dương Thành nhàn rỗi lấy ra di động vuốt vuốt trong tay.
Hơn mười giờ, ngay lúc Diệp Dương Thành định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chợt nghe Trần An Thiến hỏi một câu:
- Mạn Ny, quỹ từ thiện còn thiếu nhân viên không?
Vừa nghe Trần An Thiến hỏi lời này, Diệp Dương Thành tạm thời chưa muốn rời đi, thản nhiên ngồi yên chỗ cũ, bộ dáng tựa hồ có chút không để ý nhưng lời của Lâm Mạn Ny hoàn toàn rơi vào trong tai của hắn...
- Thiếu a.
Lâm Mạn Ny tựa hồ cũng nghe ra được chút ý tứ, nhìn Trần An Thiến thoáng gật đầu, chần chờ nói:
- Nhưng bây giờ chỉ thiếu nhân tài chuyên nghiệp, hơn nữa quỹ hội mới cất bước chưa lâu, bên phương diện tiền lương có chút không như ý...
- Thiếu quản lý hành chính không?
Trần An Thiến ngồi thẳng người, cười nói:
- Qua tết tôi phải tham gia thực tập, tôi học quản lý hành chính, tiền lương nhiều ít không sao cả, mấu chốt là quỹ từ thiện Dương Thành mới cất bước, với tôi mà nói là cơ hội mài luyện không sai!
- Việc này...
Vừa nghe Trần An Thiến nói là đi ra thực tập, tâm tình Lâm Mạn Ny chậm rãi ổn định xuống, không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành, như trưng cầu ý kiến của hắn.
Trần An Thiến ngày trước từng là ủy viên học tập của lớp thời trung học, nhưng tính tình cũng không quá cứng ngắc, ngược lại ở chung thật hòa hợp với đại đa số bạn học, nếu là mấy năm trước Diệp Dương Thành có lẽ không hiểu nguyên do, nhưng hiện tại hắn lại biết nàng biểu hiện lả lướt, đối đãi mọi người đều đúng mực chuẩn xác.
Nàng có thể cùng mọi người cười nói đùa giỡn, lại có thể dịu dàng hiền thục nói năng lễ độ...
Hồi tưởng lại biểu hiện của Trần An Thiến lúc còn đi học, sau thoáng chần chờ Diệp Dương Thành nhìn Lâm Mạn Ny khẽ gật đầu, cũng không mở miệng nói gì, hắn không lo lắng sau khi Trần An Thiến đi làm ở quỹ từ thiện sẽ phát hiện bí mật của hắn, cũng không lo lắng lời nói dối thiện ý khi nãy sẽ khiến cho nàng bất mãn.
Dù sao nàng cũng không phải kẻ ngu ngốc, tuyệt đối hiểu được ý tứ của Diệp Dương Thành, hơn nữa trong quỹ từ thiện ngoại trừ một ít tiền lạc quyên đăng ký tên nặc danh, cũng không có bí mật gì không thể gặp người, mà chính hắn cũng không có ý tưởng giấu diếm thân phận của mình.
Bởi vì hắn duy trì thái độ hoan nghênh đối với sự gia nhập của Trần An Thiến, dù sao Lâm Mạn Ny chưa từng học tập tri thức chuyên nghiệp, có người đi theo cạnh nàng giúp đỡ cũng là chuyện tốt.
Nhìn thấy Diệp Dương Thành đồng ý, Lâm Mạn Ny lộ nụ cười sáng lạn, vươn tay phải với Trần An Thiến:
- Như vậy hoan nghênh cô gia nhập đoàn thể của chúng tôi...
Tới mười một giờ rưỡi, tiệc rượu nhà gái bắt đầu, gia đình cùng thân thích bạn bè của Vương Tuệ Tuệ tiếp đãi Diệp Dương Thành thập phần nhiệt tình, thỉnh thoảng còn trò chuyện với hắn.
Nhưng không biết có phải do nhạy cảm, Diệp Dương Thành luôn có cảm giác phản ứng của cha mẹ Vương Tuệ Tuệ không được thoải mái vui vẻ thực sự trong ngày cưới của con mình.
Buổi tiệc trôi qua hơn hai giờ, Vương Tuệ Tuệ đi cùng Trần An Thiên các nàng đến gần, vui vẻ nói:
- Lão Diệp, mượn Mạn Ny nhà anh dùng một chút, được chứ?
- A?
Diệp Dương Thành ngẩn người hỏi:
- Có chuyện gì?
- Hiện tại chúng tôi muốn đi đến tiệm áo cưới trang điểm chuẩn bị một chút.
Vương Tuệ Tuệ kéo tay Lâm Mạn Ny, nói:
- Lá cây như tôi cũng cần có hoa hồng phối hợp đúng không? Mạn Ny của anh xem như làm dâu phụ đi, vừa lúc anh cũng đến tiệm hoa trang trí xe của anh một chút, chiều nay vất vả, làm xe đưa dâu được không?
- ...
Diệp Dương Thành cười khổ, nhìn thần sắc cợt nhả của Vương Tuệ Tuệ, lại nhìn Lâm Mạn Ny có chút khẩn trương, gật đầu:
- Được rồi, các cô đi thôi...
...
- Đã tới giờ rồi.
Ngay lúc Diệp Dương Thành trang trí xong xe quay trở lại, mẹ của Vương Tuệ Tuệ chạy ra cười nói:
- Mọi người đều lên lầu đi, đợi lát nữa xe chú rể sẽ tới.
Diệp Dương Thành thoáng ngây người, chần chờ vài giây bất đắc dĩ xoay người ngồi lên xe trở lại...
Hai giờ hai mươi ba phút, Diệp Dương Thành chợt phát hiện một chiếc xe mới tinh màu cà phê ngừng lại sau xe của mình, thông qua cửa xe hắn nhìn thấy chiếc xe kia trang trí đồ vật, không khỏi nhíu mày...
← Ch. 0357 | Ch. 0359 → |