← Ch.0409 | Ch.0411 → |
Diệp Dương Thành đứng yên nhìn lướt qua mảnh đất cửu âm trống rỗng, mỉm cười gật gù.
Diệp Dương Thành nói với Viên Đình Đình cung kính đứng sau lưng mình:
- Sau khi đám âm linh biến mất chắc quỷ hồn đến nơi này chuyển hóa lệ quỷ sẽ hoàn thành thuận lợi?
- Chủ nhân, quỷ hồn là dị loại nhảy ra ngũ hành, không có trong luân hồi. Dù không còn âm linh uy hiếp thì quỷ hồn khó thể thuận lợi chuyển hóa.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Viên Đình Đình trả lời:
- Trong quá trình chuyển hóa nếu không hấp thu âm lực đúng tiết tấu sẽ hút âm lực quá đà, cuối cùng nổ tung hồn phi phách tán.
Diệp Dương Thành giải quyết một vấn đề lại có cái khác kéo đến.
- Tiết tấu hấp thu âm lực?
Diệp Dương Thành sờ cằm ngẫm nghĩ, bỗng mắt hắn sáng lên.
Diệp Dương Thành phất tay nói:
- Vậy vất vả nàng một chút. Nàng hãy canh giữ tại đây, mấy ngày sắp tới có lẽ ta sẽ đưa một số quỷ hồn đến, từ nàng khống chế chúng nó tiết tấu hấp thu âm lực chắc không thành vấn đề?
Viên Đình Đình kinh ngạc nói:
- Ta...
Diệp Dương Thành giao cho nhiệm vụ dù khiến Viên Đình Đình áp lực nặng nề nhưng nàng đành khom lưng, gật đầu, nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
- Ừm! Nếu nàng không có ý kiến thì cứ quyết định vậy đi.
Diệp Dương Thành cười hỏi:
- Còn vấn đề gì không?
Viên Đình Đình im lặng một lúc sau lắc đầu, nói:
- Bẩm chủ nhân, Đình Đình không có.
Diệp Dương Thành gật gù:
- Vậy được rồi, nàng hãy chờ tại đây đi, nếu nhanh thì ngày mai ta sẽ đưa vài quỷ hồn tới.
Diệp Dương Thành bỏ lại một câu sau đó rời đi, mặc cho Viên Đình Đình cô đơn trong mảnh đất cửu âm âm u lạnh lẽo, chờ đợi Diệp Dương Thành đưa quỷ hồn đến chuyển hóa thành lệ quỷ.
Dù bây giờ Viên Đình Đình là thần sử nhất giai, mảnh đất cửu âm nằm trong khu vực Diệp Dương Thành quản lý nhưng lúc nàng còn sống là một thiếu nữ, mới trở thành thần sử nhất giai được bao nhiêu tiếng? Một mình ở trong môi trường âm u này, có Diệp Dương Thành ở bên cạnh còn đỡ, Viên Đình Đình làm bộ bình tĩnh, nhưng bây giờ hắn đã đi...
Viên Đình Đình cắn môi suýt bật khóc.
Diệp Dương Thành bơi lên bờ, hắn đang suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu tìm quỷ hồn chết oan đưa tới nơi này chuyển hóa lệ quỷ mở rộng tay sai thì giọng non nớt trung tinh của Tiểu Ô vang lên trong đầu hắn.
- Chủ nhân, Tiểu Ô có chuyện cần báo!
Diệp Dương Thành kinh ngạc nói:
- Có chuyện gì?
Diệp Dương Thành cười khẽ hỏi:
- Quân hạm người Mỹ đã vào phạm vi vùng cấm sao?
Tiểu Ô bản năng gật đầu:
- Vâng...
Tiểu Ô lắc đầu phủ định ngay:
- A, không phải!
Diệp Dương Thành khó hiểu.
Tiểu Ô nói:
- Chủ nhân, Tiểu Ô vừa thấy có ba nam nhân, không đúng, là ba nam nhân mặc quần cộc lưng không đeo bình dưỡng khí, không có bất cứ thiết bị gì một hơi lặn xuống đáy biển hơn hai trăm thước, sau đó bọn họ...
Tiểu Ô báo cáo kéo dài năm phút, kể lại tỉ mri những gì đã thấy, nghe được cho Diệp Dương Thành biết. Bao gồm ba nam nhân biến mất trong bãi cát như thế nào, trong không gian dưới cát vọng lên tiếng thảo luận ra sao.
Diệp Dương Thành nghe Tiểu Ô báo cáo, biểu tình dần trở nên trầm trọng. Tiểu Ô nói xong hết, mặt mày Diệp Dương Thành âm trầm nhỏ nước. Thánh chủ, thánh mẫu, phá quan ra?
hai chữ mấu chốt làm tim Diệp Dương Thành đập nhanh.
Diệp Dương Thành kiềm chế cảm xúc dao động, nhẹ gật đầu, nói:
- Biết rồi. Ngươi cứ mặc kệ bọn họ, đừng trêu vào, cứ xem như chưa từng thấy họ. Các ngươi... Không phải đối thủ của bọn họ.
Tiểu Ô không tin lời Diệp Dương Thành nói nhưng nó ngoan ngoãn nghe lời:
- A? Tiểu Ô đã hiểu.
Diệp Dương Thành xoa trán, phất tay:
- Trở lại nghỉ ngơi đi.
Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc tinh thần với Tiểu Ô, hắn không rời khỏi bờ hồ chứa nước Cửu Long ngay. Trong đầu Diệp Dương Thành lặp đi lặp lại mấy điểm quan trọng trong báo cáo của Tiểu Ô, đắn đo các tin tức.
Bóng đỏ Tiểu Ô trông thấy làm hắn liên tưởng đến đám quái vật không có chút lý trí. Nếu bóng đỏ Tiểu Ô trông thấy là những quái vật Diệp Dương Thành từng tiếp xúc, vậy ba nam nhân nói thánh chủ, thánh mẫu tuyệt đối là thần tù giả bị nhốt trong không gian thần cấm.
Nửa tháng sau thánh chủ, thánh mẫu sẽ phá quan ra? Nghĩa là sau nửa tháng hai thần tù giả chính thức thoát khỏi không gian thần cấm giam cầm, phá vỡ bình chướng trốn ra khỏi không gian thần cấm?
Nghĩ đến khả năng này làm lòng Diệp Dương Thành thít chặt. Hai tên khốn bị nhốt trong không gian thần cấm đã không yên phận, nếu thánh chủ, thánh mẫu ra khỏi không gian thần cấm, được tự do thì... Trên trái đất sẽ bị khuấy động gió tanh mưa máu đến đâu?
Lại còn Tĩnh Quốc thần xã, đó là đền thờ của Nhật Bản? Tây Viên Tự là đền hay ý chỉ người nào? Điều cuối cùng, thánh kinh là cái gì?
Trong tin Tiểu Ô báo cáo có nhiều điều Diệp Dương Thành hiểu ra, nhưng cũng có nhiều thứ làm hắn khó hiểu. Bây giờ có mấy điều Diệp Dương Thành chắc chắn. Thứ nhất, hai thần tù giả trong không gian thần cấm không lâu sau sẽ trốn thoát. Thứ hai, trong Tĩnh Quốc thần xã Nhật Bản có báu vật hai thần tù giả làm mất. Thứ ba, nghe thì thánh kinh gì đó là vật vô cùng quan trọng với hai thần tù giả, tuyệt đối không thể để thánh kinh trở về tay bọn chúng.
- Nhật Bản, Tĩnh Quốc thần xã sao?
Diệp Dương Thành đứng một mình bên bờ đập nước Cửu Long, sờ cằm nhỏ giọng nói:
- Tuy rằng lão tử không biết thánh kinh gì đó có tác dụng gì nhưng nếu ngươi đã nôn nóng muốn có được thì ta cố tình không cho ngươi như ý!
Diệp Dương Thành quyết định xong xoay người lao nhanh xuống núi, hắn cần nhanh chóng tìm chỗ tăng đẳng cấp thần cách lên cửu giai. Diệp Dương Thành thầm mừng cho đến nay hắn chưa hề lơ là, thả lỏng bỏ qua cách nào tăng công đức huyền điểm.
Nếu ban dầu Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách đã thỏa mãn những gì mình có, không thăng cấp thần cách lên thì bây giờ sẽ không kịp làm gì.
Ngay từ đầu thần tù giả đa đối địch với Diệp Dương Thành, hắn không tin hai tên khốn đó trốn khỏi không gian thần cấm sẽ tha cho hắn sống yên.
Diệp Dương Thành không định bỏ qua cho hai tên khốn núp sau màn làm mưa làm gió, sớm muộn gì sẽ đối đầu, nắm chặt mọi cơ hội nâng cao thực lực của mình mới là lẽ phải.
Trong đầu Diệp Dương Thành suy nghĩ đủ thứ chuyện, hắn không định quay về Khánh Châu thị rồi mới thăng cấp thần cách. Diệp Dương Thành xuống núi lái xe lao vào nội thành Cù Hằng thị cách mấy chục km. Diệp Dương Thành chọn đại một khách sạn bên đường, làm thủ tục đăng ký rồi vào một căn phòng, ngồi xuống sofa.
Lúc này Diệp Dương Thành không để ý có đủ tay sai hay không, nửa tháng nữa là thần tù giả sẽ rời khỏi không gian thần cấm. Từ khi có được Cửu Tiêu thần cách, lần đầu tiên Diệp Dương Thành cảm giác không thể gấp gáp như vậy. Tăng đẳng cấp thần cách, ngay bây giờ.
Diệp Dương Thành không nghĩ lung tung nữa, hắn xòe lòng bàn tay trái ra, triệu hoán Cửu Tiêu thần cách rời khỏi cơ thể mình. Diệp Dương Thành chưa kịp giở trang giấy Cửu Tiêu thần cách thì máy thông tin trong túi quần bỗng reo lên tiếng chuông réo rắt.
Diệp Dương Thành móc máy thông tin ra, nhìn số trên màn hình, đuôi chân mày nhướng cao.
Diệp Dương Thành khẽ kêu, ấn nút nghe:
- A lô?
Thanh âm người trẻ tuổi cung kính phát ra từ loa máy thông tin truyền vào tai Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân.
Người liên lạc với Diệp Dương Thành chính là Võ Điền Cát Dã cướp xác nhi tử Võ Điền Long Thứ Lang của mình.
Từ khi Võ Điền Long Thứ Lang sống lại trong xác nhi tử của mình, lại quản lý Võ Điền gia tộc, đây là lần đầu tiên chủ động liên lạc với Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành cũng chưa từng chủ động liên lạc với Võ Điền Cát Dã.
Diệp Dương Thành phẩy tay thu Cửu Tiêu thần cách vào cơ thể, hít sâu lên tiếng hỏi:
- Có chuyện gì?
Võ Điền Cát Dã là quỷ phó chính tông, không phải những thần sử linh phó cam tâm tình nguyện nghe Diệp Dương Thành điều khiển. Võ Điền Cát Dã liên lạc với Diệp Dương Thành trừ có công chuyện ra chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nỗi gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe ông chủ Diệp Dương Thành?
Diệp Dương Thành không tin Võ Điền Cát Dã sẽ làm chuyện nhàm chán đó, gã liên lạc với hắn chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó cần báo cáo với hắn.
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Võ Điền Cát Dã không nói dài dòng, không dám quanh co gợi tò mò.
Võ Điền Cát Dã im lặng giây lát tìm từ ngữ biểu đạt, mở miệng nói:
- Chủ nhân, Đại Trủng Cương Trí Hoành đi máy bay đến Trung Quốc. Theo tình huống tiện phó biết được thì mục đích chuyến đi là nhằm vào chủ nhân.
- Nhằm vào ta?
Võ Điền Cát Dã nói không đầu đuôi làm Diệp Dương Thành hoàn toàn không hiểu ra sao.
Diệp Dương Thành lấy làm lạ hỏi:
- Đại Trủng Cương Trí Hoành là ai?
Võ Điền Cát Dã tưởng dâu Diệp Dương Thành nắm rõ tình huống Nhật Bản, giờ nghe hắn hỏi làm gã sửng sốt.
- Cái này... Hắn là chủ trì mới của Tĩnh Quốc thần xã.
Võ Điền Cát Dã giải thích rằng:
- Chủ trì đời trước Tây Viên Tự là sư phụ của Đại Trủng Cương Trí Hoành. Đoạn thời gian trước một hạm đội căn cứ hải quân Nhật Bản Hoành Tu Hạ thị bị chủ nhân đánh đắm, trong số người chết có phụ thân của Đại Trủng Cương Trí Hoành.
- A... Đến tìm ta báo thù?
Diệp Dương Thành phản ứng rất nhanh, gật gù hiểu ra:
- Như thế nào? Hắn rất lợi hại sao?
- Hắn...
Võ Điền Cát Dã đang định giải thích thân phận của Đại Trủng Cương Trí Hoành thì Diệp Dương Thành lên tiếng ngắt lời:
- Chờ đã.
Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Ngươi mới nói gì? Đại Trủng Cương Trí Hoành là chủ trì mới của Tĩnh Quốc thần xã Nhật Bản?
Võ Điền Cát Dã không biết Diệp Dương Thành hỏi vấn đề này là có ý gì, hết sức cẩn thận gật gù khẳng định:
- Đúng... Đúng vậy.
- Ngươi còn nói chủ trì đời trước của Tĩnh Quốc thần xã, Tây Viên Tự là sư phụ của Đại Trủng Cương Trí Hoành?
Khi Diệp Dương Thành hỏi câu này thì tròng mắt sáng rỡ, đây chính là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu?
- Đúng... Đúng vậy.
Võ Điền Cát Dã ngần ngừ gật đầu, nói:
- Nhưng Đại Trủng Cương Trí Hoành đã giết Tây Viên Tự. Chủ nhân, xin thứ cho tiện phó nói thẳng. Tây Viên Tự được công nhận là cường giả số một Nhật Bản, một tháng trước Tây Viên Tự qua sinh nhật một trăm ba mươi tuổi. Năm nay Đại Trủng Cương Trí Hoành mới có hai mươi bảy tuổi đã ra tay giết Tây Viên Tự, e rằng...
Diệp Dương Thành không mấy bận tâm danh hiệu cường giả số một Nhật Bản, hắn trêu đùa hỏi:
- Cường giả? Mạnh cỡ nào?
Diệp Dương Thành không cho Võ Điền Cát Dã thời gian giải thích, tiếp tục hỏi:
- Phải rồi, ngươi có biết trong Tĩnh Quốc thần xã có cái gì... Hưm, gọi là thánh kinh không?
Võ Điền gia tộc là một trong mấy tập đoàn tài chính lớn tại Nhật Bản, trong nội các có bóng dáng của bọn họ. Võ Điền Cát Dã là tộc trưởng Võ Điền gia tộc, có thể nói là đại nhân vật quyền thế ngập trời trong Nhật Bản, nên có nhiều tình huống người ngoài không biết còn gã thì rất rành.
Nghe Diệp Dương Thành nhắc đến thánh kinh, Võ Điền Cát Dã nhíu mày.
Võ Điền Cát Dã khom người nói:
- Chủ nhân, tiện phó không nghe nói về thánh kinh, nhưng thánh kinh biết trong Tĩnh Quốc thần xã có một bộ sách kinh màu đen tên là thánh điển. Không biết chủ nhân nói thánh kinh có phải là quyển thánh điển này không?
- Thánh điển?
Diệp Dương Thành nhớ lại Tiểu Ô báo cáo, ngần ngừ gật đầu, hỏi:
- Ta chưa thấy thứ đó, nếu trong Tĩnh Quốc thần xã chỉ có một quyển thánh điển kia thì chắc đúng là nó. Ngươi có biết thánh điển hiện đang ở đâu không?
Võ Điền Cát Dã phát hiện Diệp Dương Thành hoàn toàn không biết gì về thánh điển, gã không trả lời câu hỏi ngay mà giải thích rõ hơn về thánh điển.
- Thánh điển là căn bản của Thiên Ảnh Vệ tồn tại.
- Tĩnh Quốc thần xã chỉ là một ngụy trang, chủ trì sống trong Tĩnh Quốc thần xã mới là bí mật lớn nhất Tĩnh Quốc thần xã.
Võ Điền Cát Dã tạm dừng giây lát, tiếp tục bảo:
- Nghe đồn mỗi tháng thánh điển cần hấp thu máu của đồng nam và xử nữ, sau đó phát ra một loại năng lượng thần kỳ không thể dùng khoa học giải thích, cải tạo người bình thường thành đại thần thông giả có thể bay lên trời lặn xuống đất, giơ tay nhấc chân hô mưa gọi gió, cát bay đá chạy. Đại thần thông giả chính là thống soái của Thiên Ảnh Vệ, trực thuộc Thiên Hoàng, là tổ chức bạo lực có sức uy hiếp mạnh nhất trong tay mạch Thiên Hoàng.
- Dưới tay đại thần thông giả có ảnh vệ số lượng khác nhau. Thực lực của những ảnh vệ đến từ đại thần thông giả ban phát. Tuy bọn họ không mạnh bằng thống soái nhưng cũng là một dám tiểu thần thông giả thực lực cường đại. Những người này quay quanh thánh điển thành tổ chức bạo lực có quyền lực lớn nhất, thực lực mạnh nhất Nhật Bản.
- Dù là thủ tướng nội các Nhật Bản khi thấy thống soái Thiên Ảnh Vệ, tức mặt ngoài là chủ trì Tĩnh Quốc thần xã đều phải cúi đầu hành lễ biểu thị tôn kính.
- Thời gian thánh điển xuất hiện đại khái là công nguyên chín trăm mấy năm. Cho đến nay võ giả Nhật Bản xem là bảo điển võ học cao nhất, khi đó gây ra vô số gió tanh mưa máu. Mãi sau này một hoàng tử của hoàng tộc Nhật Bản có được thánh điển, dùng thực lực tuyệt đối trấn áp những võ giả mưu toan cướp thánh điển.
- Cho đến công nguyên một ngàn chín trăm bảy mươi sáu, một nhóm người Châu Âu xông vào Tĩnh Quốc thần xã định cướp thánh điển nhưng bị chủ trì Tây Viên Tự lúc bấy giờ giết hết dưới đao võ sĩ.
- Chiến đấu cụ thể thế nào thì tiện phó chưa từn gặp nên không thể miêu tả thực lực của chủ trì Tây Viên Tự ra sao. Nhưng nghe đồn có một trăm ba mươi mấy người Châu Âu xông vào Tĩnh Quốc thần xã, thấp nhất là dị nhân cấp gì đó, thế nhưng tất cả bị Tây Viên Tự giết sạch, máu chảy thành sông trong Tĩnh Quốc thần xã.
Võ Điền Cát Dã một hơi nói đến đây tạm dừng thở dốc. Diệp Dương Thành không nêu câu hỏi, chỉ yên lặng nghe.
Võ Điền Cát Dã tiếp tục bảo:
- Đại Trủng Cương Trí Hoành được tiếng là thiên tài võ học ngàn năm hiếm gặp của Nhật Bản. Mới hai mươi năm Đại Trủng Cương Trí Hoành đã hoàn toàn vượt qua sư phụ của hắn là chủ trì Tây Viên Tự.
← Ch. 0409 | Ch. 0411 → |