← Ch.0459 | Ch.0461 → |
Dương Đằng Phi không biết nên trả lời thế nào, do dự sửa sang suy nghĩ một lúc sao giải thích với Diệp Dương Thành:
- Trước khi Trần Thiếu Thanh được điều làm cục trưởng phân cục công an nội thành Thiệu Hoa thị thì Trần Lợi Mẫn, phó cục trưởng cục công an Thiệu Hoa thị cố ý sắp xếp một người thân vào vị trí đó. Nhưng ngựa ô Trần Thiếu Thanh đột nhiên nhảy ra làm kế hoạch của Trần Lợi Mẫn thất bại.
Dương Đằng Phi tạm dừng một lúc tiếp tục bảo:
- Năm ngoái Trần Lợi Mẫn đã hoạt động tích cực, nhưng Trần Thiếu Thanh vừa nhậm chức, căn Cơ Không ổn định nên không biết chuyện xảy ra bên dưới, vì kéo Trần Thiếu Thanh xuống ngựa, Trần Lợi Mẫn lung lạc phó cục trưởng, chỉ đạo viên sở trưởng đồn công an dưới tay Trần Thiếu Thanh. Bọn họ lên kế hoạch rất lâu, cho nên mới qua Tết đột nhiên tấn công làm Trần Thiếu Thanh không kịp trở tay.
- Hắn cho rằng chỉ bằng những điều này là có thể kéo Trần Thiếu Thanh xuống ngựa?
Diệp Dương Thành khó hiểu hỏi:
- Chẳng qua về chiến tích khó xem, chưa tới mức nghiêm trọng bị cắt chức đi?
- Những gì Trần Thiếu Thanh đang gặp chỉ là món ăn khai vị.
Dương Đằng Phi nói:
- Chưa tới chiêu lợi hại. Theo kế hoạch Trần Lợi Mẫn sắp đặt thì thị trưởng bôi bác chiến tích của Trần Thiếu Thanh, chụp mũ bất tài vô dụng rồi mới tung sát chiêu ra.
Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Sát chiêu đó là gì?
Diệp Dương Thành lộ biểu tình tức giận.
Chơi âm mưu quỷ kế với huynh đệ thân thiết của hắn, đúng là chán sống.
Giọng Dương Đằng Phi rất nhẹ:
- Trần Lợi Mẫn sắp xếp một phó cục trưởng phân cục công an Việt Thành khu mời Trần Thiếu Thanh đi nhà hàng ăn cơm, trước đó bỏ thuốc vào rượu Trần Thiếu Thanh uống. Chờ thuốc có tác dụng, Trần Thiếu Thanh hôn mê thì chuyển vàop hòng khách, sắp xếp hai nữ tiếp viên cởi sạch đồ lên giường với Trần Thiếu Thanh, rồi chụp hình...
Diệp Dương Thành trợn tròn mắt, đập mạnh tay lái, còi xe kêu inh ỏi.
Diệp Dương Thành tức giận quát:
- Bọn chúng đang chơi đùa với lửa, muốn chết!
Thủ đoạn vụng về, âm mưu không ra gì, nhưng Diệp Dương Thành biết nếu hắn không nhúng tay vào thì Trần Thiếu Thanh chắp cánh khó thoát.
Theo Diệp Dương Thành hiểu biết Trần Thiếu Thanh, Trần Lợi Mẫn sắp xếp kế hoạch đánh trúng ngay chỗ yếu của gã. Phó cục trưởng thuộc hạ mời ăn cơm, Trần Thiếu Thanh có lý do nào từ chối? Đặc biệt trong tình huống căn cơ của Trần Thiếu Thanh chưa ổn định, gã càng thích đi.
Trần Thiếu Thanh bước vào nhà hàng là âm mưu đã hoàn thành một nửa. Không cần Trần Thiếu Thanh uống bao nhiêu rượu, chỉ cần uống vào thuốc bỏ trong rượu thì đối phương muốn làm gì gã chẳng được? Trần Thiếu Thanh bị chụp hình, có người tung ảnh ra thì... Chờ đợi Trần Thiếu Thanh là tử cục mười chết không một sống.
Vừa nghĩ đến hậu quả khi Trần Lợi Mẫn thực hiện kế hoạch là sắc mặt như tháng sáu mưa sấm sét, mây đen che kín, sấm chớp đì đùng.
Diệp Dương Thành sắc mặt âm trầm kéo dài vài giây sau, hắn hít sâu mấy bận bình ổn biểu tình tức giận, thầm nhủ:
- Trần Lợi Mẫn này sẽ phải trả giá đắt cho những gì mình làm.
- Nếu điều kiện không thích hợp thì tiễn Trần Lợi Mẫn lên đường, còn đám phó cục trưởng, sở trưởng, chỉ đạo viên đồn công an cùng một giuộc với hắn cũng sẽ đi cùng!
Tuy Dương Đằng Phi sớm đoán được phản ứng của Diệp Dương Thành nhưng lão không ngờ hắn sẽ tức giận đến mức này. Dương Đằng Phi biết nói 'tiễn lên đường' là đi đâu.
Dương Đằng Phi thầm thở dài thay Trần Lợi Mẫn, cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân! Lão bộc đi sắp xếp ngay.
Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc tâm linh với Dương Đằng Phi, hắn điều chỉnh tâm tình, không gọi Điện thoại thông báo cho Trần Thiếu Thanh biết vụ việc có tiến triển. Diệp Dương Thành rõ ràng sớm muộn gì Trần Thiếu Thanh sẽ biết, hắn không muốn giải thích cho gã. Hiểu trong lòng là được, cần gì nói ra?
Diệp Dương Thành nhìn máy thông tin bị ném trên ghế phụ lái, hắn cười khẽ. Diệp Dương Thành bỗng nảy ra suy nghĩ kỳ lạ, không biết từ khi nào mạng người trở nên không đáng một đồng trong mắt Diệp Dương Thành.
Nhưng Diệp Dương Thành thấy nhẹ lòng là hắn chưa từng giết lầm một người tốt, cũng có trường hợp đó nhưng chỉ tới mức trừng trị. Như lúc trước Diệp Dương Thành đã nói, lo hết chuyện bất bình trong nhân gian, giết hết kẻ ác trên đời.
Thưởng phạt rõ ràng, thiện ác rạch ròi. Cho đến bây giờ Diệp Dương Thành chưa làm một việc nào trái lương tâm, hắn có giới hạn đạo đức, có tiêu chuẩn phán đoán đúng sai.
Diệp Dương Thành vuốt sống mũi, suy nghĩ kỳ lạ:
- Có lẽ đây là phân biệt lớn nhất giữa mình và những vị thần cao cao tại thượng.
Dương Đằng Phi rất nhanh truyền chỉ thị mới nhất của Diệp Dương Thành cho năm thần sử nhất giai trấn giữ tại Thiệu Hoa thị. Trước khi Diệp Dương Thành có chỉ thị chính xác thì Nghiêm Kiến Binh đã lo giải quyết việc này, bốn thần sử nhất giai khác không cần ra mặt để tránh bị lộ quan hệ giữa bọn họ không tầm thường.
Nghiêm Kiến Binh nghe Dương Đằng Phi chuyển chỉ thị mới nhất, gã ngồi trên ghế làm việc trong văn phòng, tay phải vô thức gõ mặt bàn, chìm trong suy tư.
Trần Lợi Mẫn làm rất nhiều chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, lấy quyền hiếp người, phù hợp điều kiện xóa sổ. Nghiêm Kiến Binh sẽ không to gan chất vấn mệnh lệnh của Diệp Dương Thành. Điều Nghiêm Kiến Binh nên làm là có sắp xếp tương ứng, nên thông qua thủ đoạn nào đưa Trần Lợi Mẫn lên đường.
Trần Lợi Mẫn chỉ là một người bình thường, nếu Nghiêm Kiến Binh muốn giết gã thì có nhiều thủ đoạn đếm không xuể. Nghiêm Kiến Binh có thể lặng lẽ đưa Trần Lợi Mẫn về chầu trời, bảo đảm xong việc đừng hòng có ai điều tra ra dấu vết.
Nhưng vấn đề là Trần Thiếu Thanh và Diệp Dương Thành có quan hệ chặt chẽ, Trần Lợi Mẫn xuống tay với Trần Thiếu Thanh, ngáng chân gã gần như công khai. Nếu Nghiêm Kiến Binh dùng thủ đoạn vượt qua sự tưởng tượng của người bình thường, gã lo sẽ liên lụy đến Diệp Dương Thành đứng sau màn.
Nếu vì một phút sơ ý của Nghiêm Kiến Binh khiến thân phận Diệp Dương Thành bị lộ thì gã khó thể trốn tránh trách nhiệm. Nghiêm Kiến Binh phủ định suy nghĩ dùng thủ đoạn siêu tự nhiên xử lý vấn đề, ngược lại quyết định vấn đề khác.
Long Hóa huyện chợt nghĩ đến mấy tội chứng của Trần Lợi Mẫn nằm trong tay gã.
- Tại sao không thể là bao che ngay mặt?
Nghiêm Kiến Binh nghĩ đến thông qua cách bình thường giải quyết vấn đề này, gã suy tư đắn đo, bỗng vỗ hai tay vào nhau, quyết định.
Chỉ bằng vào chứng cứ phạm tội của Trần Lợi Mẫn trong tay Nghiêm Kiến Binh, tuy theo tiêu chuẩn mức hình phạt pháp luật không đến nỗi tử hình nhưng một tội phạm vào nhà tù, một phó cục trưởng cục công an, hai thân phận so sánh với nhau hiển nhiên tội phạm càng dễ bị xử mà không khiến người ngoài chú ý.
Chỉ cần khiến Trần Lợi Mẫn vào tù thì Nghiêm Kiến Binh có ngàn vạn thủ đoạn đối phó với gã. Chết sớm hay muộn cũng như nhau, vậy tại sao không chọn cách nào bảo hiểm hơn?
Trong đầu Nghiêm Kiến Binh bài bố đủ thứ, gã đứng dậy cầm Điện thoại trên bàn lên, bấm số văn phòng bí thư.
Đầu dây kết nối, Nghiêm Kiến Binh nói:
- Chuẩn bị xe, hai phút sau ta đi phân cục công an Việt Thành khu.
Bí thư nam mới quang minh chính đại điều tra Trần Lợi Mẫn trở về, gã nhận Điện thoại sau đó ngây người:
- A?
Bí thư nam vội vàng vâng dạ:
- Vâng vâng vâng, ta đi sắp xếp ngay!
Nghiêm Kiến Binh cúp máy, mặc áo khoác đồ tây đen, đứng trước gương sửa sang góc áo. Diệp Dương Thành cầm cặp công tác kẹp dưới nách, mở cửa bước ra ngoài.
Trần Lợi Mẫn là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, có mái tóc đen nhánh sáng bóng, hay mặc đồ cảnh sát, biểu tình uy nghiêm, cho cảm giác lạnh lùng ngăn cách người ngoài ngàn dặm. Người không biết có lẽ sẽ cho Trần Lợi Mẫn là gương mẫu lãnh đạo, dù sao phong cách ăn mặc của gã rất chính trực.
Nhưng từ chín giờ sáng, bí thư của thư ký thị ủy đến văn phòng Trần Lợi Mẫn một chuyến thì vẻ mặt gã lộ ra kinh hoàng.
Bí thư của Nghiêm Kiến Binh đến đây, không né tránh gã mà quang minh chính đại gặp mặt, nói lấp lửng làm Trần Lợi Mẫn nghi ngờ, thấp thỏm.
Trần Lợi Mẫn không biết gã làm sao trêu vào Nghiêm Kiến Binh, càng không biết nam bí thư lấy danh nghĩa điều tra nhưng thật ra là cảnh cáo vì lý do gì? Trần Lợi Mẫn chỉ biết rằng gã gặp nguy hiểm.
Nghiêm Kiến Binh một tay che trời Thiệu Hoa thị, cho đến nay mặt ngoài giả tạo, ngầm thì nổi tiếng tàn nhẫn. Bị Nghiêm Kiến Binh nhìn trúng... Mùi vị không dễ chịu chút nào.
Trần Lợi Mẫn đi tới đi lui trước bàn làm việc, lòng thấp thỏm, trán toát mồ hôi lạnh. Trần Lợi Mẫn nghĩ cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy mình rơi vào tử cục. Phó cục trưởng một thị cục nho nhỏ như Trần Lợi Mẫn sao có thể là đối thủ của thư ký thị ủy Nghiêm Kiến Binh?
Trần Lợi Mẫn không biết tại sao Nghiêm Kiến Binh muốn xuống tay với gã, rốt cuộc gã đã đụng chạm gì đến Nghiêm Kiến Binh?
Trần Lợi Mẫn càng nghĩ càng thấy sợ.
Trần Lợi Mẫn chợt dừng bước, lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Không được!
Trần Lợi Mẫn nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra tại sao mình bị Nghiêm Kiến Binh theo dõi. Suy nghĩ duy nhất của Trần Lợi Mẫn bây giờ đó là tìm cấp trên của mình, phó thị trưởng kiêm cục trưởng cục công an Lôi Chấn Tân, hy vọng từ chỗ gã lấy được chút manh mối hữu dụng, ít ra có hiệu quả hơn một mình suy đoán lung tung.
Sau khi có quyết định, Trần Lợi Mẫn ngần ngừ một lúc, xoay người đi tới két sắt đằng sau bàn công tác, lấy chìa khóa mở tủ bảo hiểm ra. Trần Lợi Mẫn lôi thỏi vàng mới lấy được chưa kịp cầm nóng, dùng vải đỏ bọc lại bỏ vào cặp táp. Trần Lợi Mẫn vội vàng ra khỏi văn phòng chạy hướng văn phòng của Lôi Chấn Tân.
Khiến Trần Lợi Mẫn thấy tuyệt vọng là gã mới gõ cửa văn phòng Lôi Chấn Tân, chưa kịp đóng cửa lại thì bên tai vang giọng Lôi Chấn Tân lạnh nhạt nói:
- Bây giờ biết sợ?
Bùm!
Cặp táp màu cà phê kẹp dưới nách Trần Lợi Mẫn rơi xuống, gã bản năng đóng cửa văn phòng, ngơ ngác nhìn Lôi Chấn Tân đứng dậy.
Trần Lợi Mẫn nuốt nước bọt khan, biểu tình kinh hoàng:
- Lôi... Lôi cục trưởng...
Lôi Chấn Tân hờ hững liếc Trần Lợi Mẫn:
- Chuyện này đã gây lớn ra.
Trước đó Lôi Chấn Tân định hù dọa, cảnh cáo Trần Lợi Mẫn, nhưng nhận được chỉ thị mới nhất từ Diệp Dương Thành thì gã bỏ hết. Khi chuyện này lọt vào tai Diệp Dương Thành thì kết cuộc của Trần Lợi Mẫn đã được quyết định.
Lôi Chấn Tân bình tĩnh nói:
- Họ Nghiêm sẽ không tha cho ngươi, bây giờ ngươi còn có thời gian chuẩn bị, sắp xếp hậu sự đi. Đến chỗ ta cũng vô dụng.
Trần Lợi Mẫn ngây người:
- Ta...
Câu nói của Lôi Chấn Tân như sét đánh Trần Lợi Mẫn ngu ngơ.
Sắp... Sắp xếp hậu sự?
Rầm bịch!
Hai đầu gối Trần Lợi Mẫn mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Lôi Chấn Tân, gã sợ hãi đến quên lấy thỏi vàng ra. Trần Lợi Mẫn dập đầu bùm bùm trước Lôi Chấn Tân.
Trần Lợi Mẫn run cầm cập kêu lên:
- Lôi cục trưởng, người... Người cũng không thể thấy chết không cứu!
Lôi Chấn Tân không muốn nói nhảm với Trần Lợi Mẫn, lắc đầu, nói:
- Đứng lên, ra ngoài đi.
Lôi Chấn Tân phẩy tay nói:
- Nói thật cho ngươi biết, là tự ngươi mù mắt trêu vào một đại nhân vật ghê gớm. Bây giờ đại nhân vật đó muốn khai đao với ngươi, chuyện này ta không giúp gì được.
- Ta...
Trần Lợi Mẫn há mồm muốn hỏi thêm, cầu xin Lôi Chấn Tân giúp gã vượt qua cửa ải sống còn này.
Trần Lợi Mẫn chưa kịp nói thì Lôi Chấn Tân đã không khách sáo đuổi khách:
- Ra ngoài!
Lôi Chấn Tân chỉ hướng cánh cửa, ý định quá rõ ràng.
Hai phút sau, Trần Lợi Mẫn thẫn thờ ra khỏi văn phòng Lôi Chấn Tân, đầu óc ù đặc. Mãi đến lúc này Trần Lợi Mẫn vẫn không biết gã đã trêu vào đại nhân vật nào. Có đại nhân vật nào lại rảnh rỗi gai mắt với phó cục trưởng thị cục nho nhỏ như gã?
Trần Lợi Mẫn biết gã tàn đời, Lôi Chấn Tân đã nói rõ là bất lực.
Trần Lợi Mẫn tuyệt vọng thầm nghĩ:
- Đối phương chắc cũng cỡ quan lớn tướng soái phó bộ cấp?
* * *
Trần Thiếu Thanh không bao giờ ngờ Nghiêm Kiến Binh thư ký thị ủy được tôn xưng là thái thượng hoàng Thiệu Hoa thị đột nhiên đến chơi, trước đó không có chút tin tức nào. Nghiêm Kiến Binh đột ngột đến văn phòng của Trần Thiếu Thanh, còn đóng cửa lại, để bí thư canh cửa.
Trời, Trần Thiếu Thanh suýt té xỉu. Tuy Trần Thiếu Thanh nhậm chức ở Thiệu Hoa thị đã mấy tháng nhưng gã chỉ gặp Nghiêm Kiến Binh được bốn lần, còn trong trường hợp công cộng, nhìn thoáng qua chứ không có tiếp xúc gì khác.
Nhưng bây giờ Nghiêm Kiến Binh đột nhiên đến văn phòng Trần Thiếu Thanh, gã cười tủm tỉm, dường như không đến gây sự.
Trần Thiếu Thanh ngơ ngác nhìn Nghiêm Kiến Binh bước vào văn phòng của mình, trong đầu gã lóe qua nhiều suy nghĩ. Trần Thiếu Thanh thấp thỏm đoán hay là vì trong thời gian phân cục công an Việt Thành khu biểu hiện không tốt nên Nghiêm Kiến Binh tới đây để...
Trần Thiếu Thanh suy đoán nhiều khả năng không cao, chân thì đã nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếc ghế, hồi hộp nhìn Nghiêm Kiến Binh.
Trần Thiếu Thanh hỏi:
- Nghiêm... Nghiêm thư ký, sao người đến đây...
Nghiêm Kiến Binh chú ý thấy phản ứng của Trần Thiếu Thanh, trong lòng gã cũng rất rối rắm. Nói sao thì Trần Thiếu Thanh là bằng hữu thân thiết với Diệp Dương Thành, hắn xung quan giận dữ muốn nhổ tận gốc Trần Lợi Mẫn, từ điều đó không khó nhìn ra quan hệ giữa Diệp Dương Thành và Trần Thiếu Thanh rất thân thiết.
- Ha ha ha ha ha ha! Đừng căng thẳng, ta chỉ đến xem.
Nói cách khác chỉ tính quan hệ giữa Trần Thiếu Thanh và Diệp Dương Thành thì Nghiêm Kiến Binh thấp hơn gã một bậc. Nếu Diệp Dương Thành công khai thân phận với Trần Thiếu Thanh, Nghiêm Kiến Binh thậm chí phải cúi đầu hành lễ. Nghiêm Kiến Binh phải làm như vậy, vì quan hệ giữa Trần Thiếu Thanh và Diệp Dương Thành.
Nhưng vấn đề là Diệp Dương Thành chưa công khai thân phận, tức là Trần Thiếu Thanh không biết Nghiêm Kiến Binh là thần sử thuộc hạ của hắn, là nô bộc cao hơn chút. Nếu Diệp Dương Thành không chủ động công khai thân phận với Trần Thiếu Thanh thì Nghiêm Kiến Binh là nô bộc không dám nói thẳng nói thật với gã, biểu đạt ý định của mình thật kín đáo mới là việc của gã.
← Ch. 0459 | Ch. 0461 → |