Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0558

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0558: Thành thần?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Nghe thấy lời nói của Diệp Dương Thành, Trương Ngọc Mỹ không khỏi chấn động, giật mình kêu lên một tiếng, phải biết rằng, ngọn lửa linh hồn là bộ phận trọng yếu liên quan đến sinh tử của bọn họ, đồng thời cũng là bổn nguyên tính mạng của vạn vật thế gian, ngọn lửa linh hồn tràn đầy, thì sinh mệnh lực tràn đầy, nếu ngọn lửa linh hồn bị tắt, thì đại diện tính mạng mất hẳn.

Đối với linh thể như bọn người Trương Ngọc Mỹ, ngọn lửa linh hồn chính là bộ phận tạo thành rất trọng yếu của bọn họ, nếu linh hồn của thân thể huyết nhục bỏ mạng, ít nhất linh hồn vẫn có thể tiếp tục đầu thai, còn một khi ngọn lửa linh hồn của linh thể như bọn họ bị dập tắt... thì đại biểu hồn phi phách tán.

Nhưng, cho dù ngọn lửa linh hồn quan trọng với bọn họ như thế nào, đối với Diệp Dương Thành mà nói... , Trương Ngọc Mỹ chỉ ngây ra một lúc, sau đó kính cẩn gật đầu đáp ứng, từ từ khép mắt lại, điều động ngọn lửa trong cơ thể mình, từ từ đưa nó ra bên ngoài cơ thể.

Cả quá trình rất cẩn thận, nhất là trong nháy mắt ngọn lửa linh hồn sắp rời khỏi cơ thể, một khi xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi.

Bên ngoài thân thể Trương Ngọc Mỹ chợt sáng lên một trận ánh sáng mông lung, lập loè biến hóa ra hàng nghìn hàng vạn, chỉ nhìn ánh sáng để lộ ra bên ngoài thân thể, căn bản không cách nào xác định ngọn lửa linh hồn của nàng rút cuộc là màu gì.

Mặc dù trong lòng Diệp Dương Thành vẫn canh cánh chuyện trên đảo Okinawa, nhưng cũng biết hiện tại không thể thúc giục Trương Ngọc Mỹ, nếu không, Trương Ngọc Mỹ sẽ sa vào trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Hắn nhẫn nại chờ đợi Trương Ngọc Mỹ đưa ngọn lửa linh hồn đã hoàn thành ra ngoài, sau hơn hai phút, Trương Ngọc Mỹ mới đưa được ngọn lửa linh hồn trong cơ thể mình ra bên ngoài. Trong nháy mắt ngọn lửa linh hồn rời khỏi cơ thể, bộ dạng Trương Ngọc Mỹ nhất thời mờ đi, cảm tưởng chỉ cần một làn gió nhẹ là có thể thổi tan nàng ra vậy.

May là, Diệp Dương Thành cũng không cần nghiên cứu ngọn lửa linh hồn, sau khi nhìn thấy ngọn lửa linh hồn lơ lửng trước ngực Trương Ngọc Mỹ là màu xám nhạt, liền khẽ thở dài, mở miệng nói:

- Thu ngọn lửa linh hồn trở về đi.

- Vâng, chủ nhân.

Trương Ngọc Mỹ hết sức khống chế ngọn lửa linh hồn, không để cho ngoại giới ảnh hưởng nhất thời như được đại xá, vội vàng gật đầu đáp ứng, thu hồi ngọn lửa linh hồn vào trong cơ thể. Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy có chút thấp thỏm chính là, sau khi Diệp Dương Thành nhìn thấy ngọn lửa linh hồn của nàng, khẽ thở dài một hơi.

Tiếng than thở này có ý nghĩa gì? Thất vọng? Hay là... trong lòng Trương Ngọc Mỹ tràn đầy thấp thỏm, nhìn Diệp Dương Thành, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi thăm cái gì, bởi vì lúc này Diệp Dương Thành lại chạy tới trước mặt Tống Lâm Lập, đồng dạng điều tra ngọn lửa linh hồn của hắn.

Trong hơn mười phút, Diệp Dương Thành lần lượt xem xét ngọn lửa linh hồn của bảy người, trong đó, ngọn lửa linh hồn của Tống Lâm Lập là màu lam, Vương Minh Kỳ là màu da cam, Đường Thái Nguyên là màu vàng lợt, Ngô Chấn Cương là màu đỏ, Sở Minh Hiên là màu vàng, Dương Đằng Phi là màu nâu xám, Tiểu Thương Ưu Tử là màu xanh biếc...

Tổng cộng trên tay chỉ có mười thần sử cấp ba, lúc này xem xét tám người nhưng cũng không phát hiện ra màu sắc hắn kỳ vọng, Diệp Dương Thành cũng không vì vậy mà cảm thấy mất mát, chỉ có chút thất vọng mà thôi, ngẩng đầu nhìn Triệu Dong Dong, Diệp Dương Thành nói:

- Dong Dong, ngươi cũng điều ra đi.

- Vâng, chủ nhân.

Đám người Triệu Dong Dong cũng không biết tại sao Diệp Dương Thành muốn kiểm tra ngọn lửa linh hồn của bọn hắn, nhưng đối với mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, bọn họ cũng chưa bao giờ chất vấn, hơn nữa bọn họ cũng hiểu được, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ không hại bọn họ.

Cho nên, Triệu Dong Dong cũng rất dứt khoát gật đầu, nhắm mắt bắt đầu hướng dẫn ngọn lửa linh hồn của mình rời khỏi cơ thể, chỉ có điều, ngọn lửa linh hồn Triệu Dong Dong dẫn ra cũng làm cho Diệp Dương Thành một trận thất vọng, ngọn lửa linh hồn màu trắng, hơn nữa còn là loại ngọn lửa linh hồn thuần sắc trắng.

Đây cũng không phải thứ hắn muốn.

Khẽ lắc đầu, Diệp Dương Thành lại đi đến trước mặt Hình Tuấn Phi, nói:

- Còn ngươi?

- Lão bộc đã chuẩn bị.

Hình Tuấn Phi cũng sớm có chuẩn bị, vừa nghe Diệp Dương Thành gọi mình, lập tức triệu tập ngọn lửa linh hồn từ trong cơ thể của mình ra ngoài... Ngọn lửa linh hồn màu xám trắng, đây chính là thứ cần thiết để tu luyện âm thần quyết.

Vừa nhìn thấy ngọn lửa linh hồn Hình Tuấn Phi đưa ra từ cơ thể mình, Diệp Dương Thành mừng rỡ, cười ha ha nói:

- Chính là ngươi.

Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Hình Tuấn Phi ngây ngẩn cả người, ngay cả đám người Triệu Dong Dong cũng nhất tề sửng sốt, đồng dạng một dấu hỏi lớn xuất hiện trong đầu của bọn hắn... màu sắc của ngọn lửa linh hồn, có ích lợi gì sao?

Nhìn thấy đám người Hình Tuấn Phi lộ ra vẻ ngạc nhiên, Diệp Dương Thành cũng không có hứng thú chơi trò thần bí nữa, trực tiếp mở miệng nói với bọn họ:

- Màu sắc của ngọn lửa linh hồn đại biểu cho phương hướng phát triển bất đồng của các ngươi, mỗi một loại ngọn lửa linh hồn cũng có một loại công pháp tương ứng để tu luyện, nói ví dụ ngọn lửa linh hồn của Dong Dong màu thuần trắng, là có thể tu tập Thần phù hộ quyết, nếu tất cả thuận lợi... , cuối cùng sẽ trở thành thánh thần, chấp chưởng lực lượng thánh khiết trong thiên địa, là khắc tinh của tất cả yêu ma quỷ quái.

Nói tới đây, Diệp Dương Thành lại đưa tay chỉ Hình Tuấn Phi, dừng một chút rồi nói:

- Lại nói ví dụ Hình Tuấn Phi, ngọn lửa linh hồn của hắn là màu xám trắng, công pháp tu tập đối ứng là âm thần quyết, thành tựu cuối cùng chính là âm thần, chấp chưởng luân hồi của vạn vật trong thiên địa, thẩm phán tội ác, giống như Diêm vương gia trong truyền thuyết cổ đại, Địa phủ lớn như thế chính là phủ đệ của hắn.

Đám người Dương Đằng Phi đều nhất thời hóa đá... theo như lời Diệp Dương Thành, trùng kích này đối với bọn họ đúng là quá lớn... Thành thần?

Triệu Dong Dong theo bản năng ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, không hỏi nhiều, cũng không cần hỏi nhiều, khấu đầu ba cái nói:

- Khấu tạ chủ nhân ban thưởng đồng ân.

Cử động này của Triệu Dong Dong lập tức đưa tới phản ứng dây chuyền, đám người Dương Đằng Phi vừa phục hồi tinh thần cũng lần lượt quỳ rạp xuống đất, dập đầu liên tục:

- Khấu tạ chủ nhân ban thưởng đồng ân.

- Được rồi, tất cả đứng lên đi.

Nhìn thấy phản ứng của mười người này, nghe được lời của bọn hắn, tâm tình vốn có chút ngưng trọng của Diệp Dương Thành cũng hơi hóa giải một chút, trên mặt lộ ra nụ cười, gật đầu nói:

- Ta sẽ đưa công pháp tu tập cho các ngươi, cho các ngươi thời gian một ngày tu luyện, sau đó... theo ta đi một chuyến đến đảo Okinawa.

- Vâng, chủ nhân.

Lúc này đám người Triệu Dong Dong mới chợt hiểu, thì ra, ở Okinawa vừa xảy ra chuyện...

Nhìn thấy mọi người gật đầu, Diệp Dương Thành cũng không nói nhiều, trực tiếp khoát tay kích hoạt thần chiến thuật, sau khi tinh thần hoảng hốt một trận, liền thuận lợi tiến vào không gian trong Thần Tộc chiến tu thuật.

Lúc này cách thời gian hắn bái kiến sư phụ lần trước cũng không bao nhiêu, hơn nữa hiện tại hắn cũng mới bắt đầu tu luyện tầng thứ hai Cửu Tiêu thần quyết không bao lâu, đương nhiên không thể nào lại chạy đi tìm sư phụ, như vậy chỉ lãng phí cơ hội học tập.

Huống chi, lần trước lưu lại ba lần cơ hội học tập thần tu thuật, hơn nữa lần này tấn chức thần cách cấp mười một, đạt được tám lần cơ hội, hiện tại Diệp Dương Thành tổng cộng cũng mới chỉ có mười một lần cơ hội.

Nếu như không phải trong đầu còn băn khoăn vấn đề thần ngục, dựa theo tính cách của Diệp Dương Thành, đã sớm không kìm nén được, trực tiếp lao thẳng đến đảo Okinawa, làm gì còn có thể chọn lựa thần tu thuật?

Cho nên, sau khi tiến vào không gian Thần Tộc chiến tu thuật, Diệp Dương Thành liên tiếp lựa chọn, rất nhanh mở ra trang của quyển Chư Hầu, trong nháy mắt đưa mắt nhìn phía trên ba chữ "Âm thần quyết", tay giơ lên cao, nhẹ giọng nói:

- Chính là ngươi.

Ba chữ "Âm thần quyết" được tuyển định nhất thời tăng mạnh ngân quang, sau đó...

Diệp Dương Thành thấy hoa mắt, chờ khi hắn mở mắt ra, đã rời khỏi không gian Thần Tộc chiến tu thuật, trên lòng bàn tay phải của hắn, lại có thêm một hạt châu lớn bằng long nhãn, tản ra ánh sáng xám trắng.

Diệp Dương Thành vốn đã hiểu rõ quá trình này, cũng không gặp khó khăn gì cả, lập tức giơ hạt châu trong tay đưa tới trước mặt Hình Tuấn Phi, nói:

- Nuốt nó vào, sau đó ngồi xuống trực tiếp tu luyện, không yêu cầu tốc độ tu luyện thật là nhanh, nhưng ít nhất phải trong vòng một ngày quen thuộc với các loại pháp quyết cùng với lộ tuyến hành công của quyển công pháp này... , những thứ này rất trọng yếu.

- Vâng, chủ nhân, lão bộc hiểu rồi.

Hình Tuấn Phi không ngờ người đầu tiên nhận được công pháp lại là mình, vừa nghĩ tới tu tập có thể thành thần... trong lòng hắn không nhịn được run rẩy một trận, sau khi hít một hơi thật sâu, cung kính nhận lấy hạt châu, quỳ xuống dập đầu ba cái, lúc này mới ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay phải khẽ run rẩy, trân trọng bỏ hạt châu vào trong miệng mình...

Thời gian thoáng cái đã trôi qua một ngày, phiền toái ở Tây Tạng và Đài Loan đã lần lượt bị áp chế, nhưng cũng chỉ áp chế cực hạn mà thôi.

Bất luận là đầu mục náo động Tây Tạng, hay là đám cặn bã ở Đài Loan, bên cạnh đều có một ảnh vệ thực lực cực mạnh đi theo bảo vệ, chiến sĩ siêu cấp tuy mạnh, nhưng cũng không thể chiếm được chỗ tốt trong tay những ảnh vệ này.

Thậm chí trong thời gian một ngày, vì để bắt được đám quân bán nước này, trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên đã tổn thất ba tên chiến sĩ siêu cấp, ngay cả Phó Diệc Chi cũng vì bị sáu tên ảnh vệ đột nhiên xuất hiện vây công mà thua chạy.

Cho nên, nhìn từ mặt ngoài, phiền toái ở Tây Tạng và Đài Loan đã giảm bớt, nhưng tình huống sự thật là, chỉ cần chưa bắt được đám bán nước, bênh vực cho hành động của Nhật Bản và đám cặn bã nhen nhóm chuyện rắc rối ở khắp nơi, thì chuyện này còn chưa giải quyết xong.

Thực lực của ảnh vệ rất mạnh, Phó Diệc Chi đối phó ba bốn tên cũng không có vấn đề, nhưng một khi đối phương xuất hiện năm sáu tên... Ngay cả hắn cũng phải tạm lánh phong mang.

Nhưng, có Phó Diệc Chi mang theo chiến sĩ siêu cấp chế trụ những ảnh vệ này, đám ảnh vệ nhất thời cũng không dám làm loạn, cho nên, vấn đề phát sinh ở Đài Loan và Tây Tạng, cũng được tạm thời áp chế.

Chỉ cần Diệp Dương Thành có thể mau sớm giải quyết xong vấn đề ở đảo Okinawa, đám ảnh vệ này, cũng sẽ nghênh đón ngày cuối cùng của bọn họ.

Đối với điều này, Phó Diệc Chi hoàn toàn không nghi ngờ.

Cho nên hắn hạ lệnh cho chiến sĩ siêu cấp phân tán ở các nơi, giám sát cử động của ảnh vệ, lại hạ lệnh không được chủ động hành động, hắn đang đợi, đợi Diệp Dương Thành, đợi phụ thần của hắn xuất thủ.

Đã một ngày trôi qua...

- Phụ thần, ngài không có ý định xuất thủ sao?

Phó Diệc Chi đứng trên ban công một phòng khách ở thành phố Lhasa, đưa mắt nhìn về phương hướng huyện Ôn Lạc, hơi có chút chờ đợi, lẩm bẩm tự nói...

Dân bản địa Okinawa rút cuộc là người của quốc gia nào? Đây là một vấn đề làm cho người ta rất bận tâm. Người Nhật Bản xem thường người Okinawa, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng bây giờ Okinawa lại bị nhét vào bản đồ Nhật Bản, nói một cách khác, dân bản địa Okinawa cũng có thể xem là quốc dân Nhật Bản mới đúng.

Nhưng trên thực tế, Okinawa bị Nhật Bản khống chế không bao lâu, liền biến thành nửa thuộc địa của Mĩ, lời nói của một quan viên chính phủ Nhật Bản ở Okinawa, thậm chí còn không hữu dụng bằng một gã quan quân người Mỹ bình thường, bởi vì nước Mĩ Quốc bố trí mấy chục căn cứ quân sự, trú đóng số lượng lớn trang bị vũ khí và quân đội ở Okinawa.

Nhìn từ góc độ này, dân bản địa đảo Okinawa, nên là dân thường của thuộc địa Mĩ, nhiều nhất chỉ là người Nhật trên danh nghĩa mà thôi, bởi vì chính phủ Nhật Bản căn bản không để ý tới dân bản địa Okinawa, bọn họ chẳng qua cũng chỉ xem trọng vị trí địa lý ưu việt của Okinawa mà thôi.

Chưa nói đến vấn đề Okinawa rút cuộc bị người nào khống chế, tiếng nói của dân bản địa trên đảo Okinawa, cũng không phải là Nhật ngữ chính thống, mà là một loại phương ngôn được dân bản xứ gọi là "Lưu Cầu ngữ", loại phương ngôn này giống như tiếng Phúc Nam trong Hán ngữ Trung Quốc.

Mà Lưu Cầu, lại là tiền thân của Okinawa, cũng chính là vương quốc Lưu Cầu trước kia.

Nhìn từ điểm này, không khó nhìn ra rất nhiều dân bản địa Okinawa căn bản không xem mình là một người Nhật Bản, nhất là lão nhân thế hệ trước, tận đáy lòng luôn cho mình là một người Lưu Cầu, mà Lưu Cầu... từ xưa tới nay cũng là nước thuộc địa của Trung Quốc, nói cách khác, người Okinawa, cũng có thể xem là người Châu Á...

Trong tình huống phức tạp như vậy, dân bản địa Okinawa cũng trực tiếp biến thành đám trẻ đáng thương, nói mình là người Nhật Bản sao, lão nhân trong nhà có thể giận đến dựng thẳng lông mày trợn mắt, nói mình là người Mỹ sao, cũng chỉ có thể chọc cho người ta chê cười, nhưng nói là người Châu Á, hiện tại trên thực tế Okinawa lại là nơi thuộc về bản đồ Nhật Bản...

Dưới tình hình như thế, đại đa số lão nhân Okinawa, đều tự xưng là người Lưu Cầu, hoặc tự xưng là người Okinawa, còn một số người Okinawa trẻ tuổi, bất kể có bị quốc dân Nhật Bản xem thường hay không, tóm lại đại đa số đều sẽ tự xưng là người Nhật Bản. Nhưng có thể khẳng định một điều là, trên căn bản không có người nào tự xưng là người Châu Á.

Okinawa rơi vào trong tay Nhật Bản đã nhiều năm như vậy, nước Mĩ lại đang cổ động xây dựng căn cứ quân sự trên quần đảo Okinawa, khi văn hóa của bốn quốc gia Nhật Bản, Trung Quốc, Mĩ, Lưu Cầu hỗn tạp vào nhau, nói thật ngay cả người Okinawa cũng không biết mình rút cuộc là ai.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1103)