Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0576

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0576: Chơi lớn như vậy, các ngươi cũng không sợ thua
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


- Nói thí dụ như, khi công bố đoạn quay phim này, sẽ có ký giả đứng ra hỏi, địa điểm của đoạn quay phim này nơi đâu? Sau đó, người công bố tin tức sẽ trả lời, địa điểm quay phim chính là bầu trời Nam Hải Trung Quốc, tiếp theo, sẽ có ký giả thứ hai đứng lên hỏi, người trong đoạn phim rút cuộc là người của quốc gia nào?

- Lúc đó người tuyên bố tin tức sẽ lấy ra một tấm hình phóng đại hơn rất nhiều, lợi dụng bộ ngân giáp ngài mặc trên người và Bàn Long ngân thương trên tay ngài làm mồi dẫn, nói cách khác, sau khi tấm hình này xuất hiện, sẽ có một ký giả kinh hô, nói sinh vật quay quanh ngân thương, là Thần Long trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc.

- Như vậy, thân phận của chủ nhân sẽ được xác định thành người Châu Á, chắc chắn sẽ không ai hoài nghi vấn đề quốc tịch của chủ nhân...

Nói tới đây, Dương Đằng Phi hít một hơi thật sâu, tiếp theo mới nói:

- Dùng từng bước hướng dẫn, chính phủ Nhật Bản sẽ lấy ra đòn sát thủ, đó là một đoạn hình ảnh thu được thông qua thiết bị quay phim ở hiện trường lúc ấy, thân ảnh của chủ nhân cũng ra xuất hiện trong hình ảnh.

- Nhưng đoạn quay phim này chắc chắn sẽ bị cắt nối biên tập, bởi vì... trong đoạn phim cũng có cả hình ảnh của ma nữ kia, thậm chí còn có cả thanh âm nói chuyện của hai người...

Nói đến đây, trên mặt Dương Đằng Phi lộ ra nụ cười:

- Chính phủ Nhật Bản muốn thông qua đoạn quay phim bị biên tập cắt nối này để đổ mọi tội lỗi diệt vong gần trăm vạn dân chúng vô tội trên đảo Okinawa lên đầu ngài, đồng thời cũng nói xấu hình tượng của Trung Quốc trên trường quốc tế, sau đó sẽ đưa ra đề nghị, dùng tên lửa xuyên lục địa oanh tạc đảo Okinawa, danh nghĩa là, tru diệt ác ma.

- Ha ha ha...

Nhẫn nại nghe xong tất cả hồi báo của Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành vừa nghe đến bốn chữ cuối cùng, lập tức bật cười ha ha, chỉ có điều trong tiếng cười tràn đầy sát ý khôn cùng:

- Tru diệt ác ma, tru diệt ác ma.

Căn cứ vào hiểu biết của Diệp Dương Thành, tên lửa xuyên lục địa cũng chính là đầu đạn hạt nhân.

Năm đó nước Mỹ từng ném xuống Hiroshima của Nhật Bản hai quả bom nguyên tử khiến cả thế giới choáng váng, Hiroshima cũng trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng dân chúng Nhật Bản, nhưng chính phủ Nhật Bản lại cố gắng lấy danh nghĩa tru diệt ác ma, đề nghị sử dụng đạn hạt nhân tiến hành kiểu oanh tạc bao trùm với đảo Okinawa.

Sau khi biết được toàn bộ kế hoạch của Nhật Bản từ miệng Dương Đằng Phi, với năng lực hiện tại của Diệp Dương Thành, hắn cũng không khỏi tức cười, chỉ có điều trong tiếng cười nghe tựa như sảng lãng, ẩn chứa ác khí mãnh liệt, đủ khiến một người bình thường bị hù dọa, sợ đến ngất đi.

Đảo Okinawa bây giờ là địa bàn của Diệp Dương Thành, vì xây dựng thần ngục trên đảo Okinawa, Diệp Dương Thành hao phí suốt tám mươi vạn điểm thần nguyên, quy ra linh lực chính là bốn tỉ điểm hiện tại, nhưng có người có chú ý đánh lên đầu của hắn, kiểu oanh tạc đầu đạn hạt nhân, quả nhiên là thủ bút cực lớn.

Thần ngục mới vừa kiến thành chỉ khoảng một ngày, mặc dù nói có tam đại trận thế bảo vệ, nhưng tam đại trận thế này có thể bảo vệ được an toàn của thần ngục hay không, Diệp Dương Thành cũng không biết chắc.

Nhưng, Diệp Dương Thành cũng không sợ đầu đạn hạt nhân tập kích vào thần ngục, bởi vì vị trí của đảo Okinawa, tựa hồ cũng là vị trí trái tim trong khu trực thuộc hiện tại của hắn, bất luận đối phương bắn đạn hạt nhân đảo Okinawa từ vị trí nào, Diệp Dương Thành cũng có biện pháp ngăn chặn nửa đường.

Nhưng, Diệp Dương Thành không có cách nào ngăn cản đạn hạt nhân nổ tung, một khi đạn hạt nhân nổ tung... sẽ tạo thành ô nhiễm môi trường, đây cũng không phải kết quả Diệp Dương Thành hi vọng nhìn thấy.

Nếu đã biết kế hoạch của đối phương, lại ngồi đợi đối phương đánh đến tận cửa, vậy không phải là quá ngu xuẩn hay sao, thừa dịp hiện tại Nhật Bản còn chưa kịp hành động, bóp nát kế hoạch điên cuồng của bọn họ khi nó mới hình thành, tựa hồ mới là lựa chọn tốt nhất trước mắt.

Nhưng khi Diệp Dương Thành đang từ từ dừng lại tiếng cười, sát ý trên mặt càng ngày càng rõ ràng, Dương Đằng Phi lại bỗng nhiên đứng dậy, nói ra một câu khiến cho Diệp Dương Thành thay đổi chú ý:

- Chủ nhân, đoạn phim nguyên bản trong quá trình Nhật Bản cố gắng tiêu hủy đã rơi vào trong tay chúng ta... Mà nội các Nhật Bản cũng không biết chuyện này.

- Cái gì?

Vừa nghe thấy lời nói của Dương Đằng Phi, quyết định Diệp Dương Thành mới vừa làm ra lập tức đã bị hắn trực tiếp xóa bỏ, hắn cau mày trầm ngâm chốc lát, một ý nghĩ mông lung từ từ thành hình trong đầu hắn, ước chừng năm phút sau, Diệp Dương Thành nhìn Dương Đằng Phi, dặn dò:

- Báo cho thần sử chịu trách nhiệm giám thị, tạm thời không nên phá hư kế hoạch của Nhật Bản, cố gắng theo dõi và báo cáo tiến triển mới nhất cho ta.

- Vâng, chủ nhân.

Dương Đằng Phi lập tức khom người gật đầu đáp ứng, sau khi ngồi thẳng lên, hắn mới chần chờ hỏi:

- Vậy... chủ nhân, hiện tại ngài muốn đến Nhật Bản sao?

- Hiện tại đến Nhật Bản?

Diệp Dương Thành liếc nhìn Dương Đằng Phi, trên mặt lóe ra nụ cười rét lạnh:

- Trò hay còn chưa trình diễn, hiện tại đến đó làm gì?

- Ồ...

Nhìn sắc mặt Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi như có điều suy nghĩ ồ lên một tiếng, cũng không dám hỏi tới cái gì, khom người tử từ biến mất trong phòng ngủ của Diệp Dương Thành.

- Chơi lớn như vậy, các ngươi cũng không sợ thua sao...

Đợi sau khi Dương Đằng Phi rời khỏi phòng ngủ, Diệp Dương Thành nheo mắt nhìn về phương hướng Nhật Bản, lầm bầm nói.

Hơn sáu giờ sáng hôm sau, Diệp Dương Thành dậy thật sớm, mở hai mắt ngắm nhìn căn phòng một lần nữa, sau đó từ trên giường nhảy xuống. Trải qua một buổi tối tu luyện, lúc này tinh thần sảng khoái, cảm giác một quyền của mình có thể cả tháp Eiffel.

- Chủ nhân, ta tới rồi.

Khi Diệp Dương Thành đang mặc y phục lên người, Triệu Dong Dong cùng Tiểu Thương Ưu Tử đã sớm chờ ngoài cửa cũng nghe được tiếng vang từ trong nhà truyền ra, lập tức xuyên qua cửa phòng, tiến vào phòng ngủ của Diệp Dương Thành.

Nhìn Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử nhận lấy quần áo trên tay mình, Diệp Dương Thành sớm đã quen để nhị nữ hầu hạ cũng cười cười không nói gì, để mặc cho Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử mặc y phục cho mình.

Thậm chí khi Diệp Dương Thành tiến vào phòng vệ sinh, hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào, ngay cả kem đánh răng, nước rửa mặt cũng đã chuẩn bị chu đáo.

Nhìn thoáng qua bày biện trên bồn rửa mặt, Diệp Dương Thành cười khẽ một tiếng, bắt đầu rửa mặt, cùng lúc đó, Triệu Dong Dong ở lại trong phòng thu thập quét dọn, còn Tiểu Thương Ưu Tử thì đi xuống lầu, chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Dương Thành.

Từ lúc rời giường đến khi mặc quần áo rồi rửa mặt ăn cơm, Tiểu Thương Ưu Tử và Triệu Dong Dong đều phục vụ rất chu đáo, cũng khó trách lúc ấy điều phái bọn họ đi trấn thủ một phương, mấy ngày liền Diệp Dương Thành vẫn không cách nào thích ứng với cuộc sống không có bọn họ bên cạnh.

Hiện tại thì tốt rồi, cuộc sống thoải mái đã trở lại, hơn nữa quan hệ giữa Lâm Mạn Ny và Diệp Dương Thành đã xác định, Diệp Dương Thành cảm thấy, hiện tại ngoại trừ công đức huyền điểm và thần nguyên, mình thật sự không còn thiếu cái gì nữa.

Đi xuống lầu ăn cơm, Diệp Dương Thành đứng trong phòng khách làm mấy động tác thể dục, sau khi giãn gân giãn cốt, mới quay đầu lại đi về hướng Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử nói:

- Hiện tại ta phải về Bảo Kinh trấn một chuyến, Dong Dong, Ưu Tử và Dương Đằng Phi, ba người các ngươi đi cùng với ta, những người còn lại ở nhà tu luyện, mau sớm quen thuộc với công pháp tu luyện, ngoài ra khi tu luyện cũng phải chú ý một số nhân tố ngoại giới.

- Vâng, chủ nhân.

Lẳng lặng nghe xong phân phó của Diệp Dương Thành, đám người Triệu Dong Dong nhất tề khom người đáp ứng, sau đó, ba người Dương Đằng Phi, Triệu Dong Dong, Tiểu Thương Ưu Tử cùng theo Diệp Dương Thành rời khỏi nhà mới, đám người Đường Thái Nguyên thì lưu lại trong nhà, tiếp tục nghiên cứu thần tu thuật của mình, tranh thủ sớm ngày tìm kiếm nhân tố ngoại giới có thể gia tăng tu luyện của bọn họ.

Hình Tuấn Phi tu luyện âm thần quyết, tử khí trong thần ngục chính là nhân tố ngoại giới của hắn, hấp thu tử khí tiến hành tu luyện, có thể làm cho hắn mau sớm hoàn thành tiến cấp, cho đến hiện tại, trong số mười thủ hạ thần sử cấp ba của Diệp Dương Thành, cũng chỉ có một mình Hình Tuấn Phi chiếm được nhân tố ngoại giới thích hợp với hắn.

Đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành và đám người Dương Đằng Phi rời đi, Sở Minh Hiên lên tiếng nói:

- Chúng ta trở về tu luyện thôi, không nên phụ tấm lòng của chủ nhân.

- Ừ.

Nghe được lời nói của Sở Minh Hiên, đám người Đường Thái Nguyên đưa mắt nhìn nhau, nặng nề gật đầu.

Diệp Dương Thành biết, hiện tại thời gian không còn sớm, nếu không đến công ty điện tử một chuyến, sợ rằng khi về đến nhà... sẽ không kịp thời gian cả nhà ăn cơm trưa.

- Ngươi đàng hoàng ở lại trong xe, không có sự đồng ý của ta không cho phép xuống xe.

Khi chiếc xe dừng lại trước cửa phân xưởng số một công ty điện tử Dương Thành, Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua Nhung Cầu đang biết điều đứng ở chỗ ngồi phía sau, vì phòng ngừa hù dọa những người khác, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn để Nhung Cầu lại trong xe, không để nó xuống xe.

- Uông Uông...

Đối mặt với lệnh cấm túc của Diệp Dương Thành, trong lòng Nhung Cầu dĩ nhiên rất u oán, nhưng nó nhưng cũng không dám phản bác mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, chỉ có thể là dùng một loại thanh âm vô cùng ủy khuất kêu lên hai tiếng, tựa hồ đang nói... , ta xuống xe cũng sẽ không đả thương người, chủ nhân đừng xem ta giống bọn chó không có trí thông minh, không biết nói chuyện bình thường.

Đáng tiếc, tiếng chó sủa tràn đầy ủy khuất của nó, cũng không thể trở thành lý do Diệp Dương Thành để nó xuống xe.

Đóng cửa xe, Diệp Dương Thành trực tiếp tiến vào cửa phân xưởng số một.

- A...

Sau khi tiến vào cửa phân xưởng, Diệp Dương Thành mới thoáng kinh ngạc dừng bước, kinh ngạc ồ lên một tiếng, sau đó hắn tự tay kéo một nhân viên xa lạ lại hỏi:

- Phòng làm việc ban đầu ở đây đâu?

- Phòng làm việc?

Nhân viên trẻ tuổi này có lẽ cũng mới vào công ty, không nhận ra Diệp Dương Thành, kỳ quái nhìn hắn, nói:

- Phòng làm việc sớm bị tháo dỡ rồi, hiện tại đã chuyển đến văn phòng.

- Văn phòng ở đâu?

Diệp Dương Thành hỏi.

- Ở khu huyện thành, lái xe đại khái hơn bốn mươi phút là đến.

Diệp Dương Thành bất đắc dĩ buông tên nhân viên trẻ tuổi ra, nhún vai một cái, trong ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của người này, rời khỏi phân xưởng, trực tiếp lái xe về phương hướng Bảo Kinh trấn.

Làm chủ tịch của công ty, thậm chí ngay cả tổng bộ của công ty mình dời đi cũng không biết...

Diệp Dương Thành quả thật có chút đỏ mặt.

Đem văn phòng công ty rời xa phân xưởng, trở thành tổng bộ của công ty, sau đó xây dựng nhà xưởng chuyên phụ trách sản xuất, đây là chỉ thị Diệp Dương Thành đưa ra cho Đỗ Nhuận Sinh lúc ấy, đồng thời, Diệp Dương Thành cũng giao toàn quyền chuyện này cho Đỗ Nhuận Sinh chịu trách nhiệm trù tính và an bài, trước khi rời đi còn dặn dò hắn, nếu không có chuyện gì, tận lực đừng liên lạc với mình.

Không ngờ Đỗ Nhuận Sinh cũng là nhân tài, Diệp Dương Thành kêu hắn đừng liên lạc, hắn cũng thật sự không lạc, thậm chí trong quá trình phòng làm việc của di chuyển đến văn phòng, Diệp Dương Thành cũng không biết một chút tin tức, hoàn toàn không biết Đỗ Nhuận Sinh hoàn thành nhiệm vụ này từ lúc nào.

Lái xe rời khỏi huyện thành huyện Ôn Lạc, nghĩ đến cử động lần này của Đỗ Nhuận Sinh, Diệp Dương Thành khó tránh khỏi cảm giác buồn cười, khó trách tiểu tử này trước kia tự mở xưởng liên tục lỗ vốn, với tính cách này của hắn, nếu như kêu hắn làm ra tiền mới là chuyện kỳ quái.

Bởi vì chuyện này, khiến tâm tình âm trầm của hắn cũng giảm bớt không ít, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười vẻ, đạp chân ga mau chóng chạy về phương hướng Bảo Kinh trấn.

Khi Diệp Dương Thành còn đang trên đường trở về Bảo Kinh trấn, Diệp Hải Trung đã ăn xong bữa sáng, cùng mẫu thân của Diệp Dương Thành là Ngô Ngọc Phương xách một bọc nhỏ đi về hướng chợ quần áo, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười, thỉnh thoảng gặp phải người quen trên đường đều lên tiếng chào hỏi.

Khi đi qua đường Triêu Dương, Diệp Hải Trung khẽ chạm vào Ngô Ngọc Phương, nói:

- Nàng đến chợ mở cửa trước đi, ta qua chỗ cửa hàng một lát, hai ngày trước người bán hàng đã xin nghỉ, hiện tại vẫn chưa tuyển được người.

- Được, ngươi đi đi.

Nghe được lời nói của trượng phu Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương dĩ nhiên cũng không có ý kiến gì, gật đầu cười đáp ứng, quay đầu nhìn lướt qua cửa hàng nhà mình trên đường Triêu Dương, cũng không nói thêm gì nữa, một mình đi về chợ quần áo.

Còn Diệp Hải Trung, sau khi đưa mắt nhìn thấy Ngô Ngọc Phương biến mất ở khúc quanh không xa, cũng nhấc chân đi tới trước cửa hàng trên đường Triêu Dương, lúc này ở trước cửa hàng đã có một cô gái hai ba hai tư tuổi đang đứng, móc chìa khóa ra mở cửa.

- A Phương, cửa hàng đã tìm được người chưa?

Diệp Hải Trung mỉm cười, trực tiếp đi tới bên cạnh cô bé, hỏi nàng.

- AA. A. A.. , là Diệp thúc.

Cô gái mở cửa chính là quản lý của cửa hàng trên đường Triêu Dương, cũng là người làm Diệp Dương Thành đã thuê khi mới vừa mở cửa tiệm, vừa nhìn thấy Diệp Hải Trung xuất hiện bên cạnh mình, trên mặt nàng lập tức lộ ra nụ cười, đáp:

- Hôm qua có hai người tới đây nộp đơn, sáng nay có lẽ sẽ qua thử một chút.

- Ha ha, hiện tại người còn chưa tới sao?

Nghe thấy câu trả lời của A Phương, Diệp Hải Trung cười gật đầu, nói:

- Chúng ta dọn đồ ra trước đã.

Cũng không đợi A Phương gật đầu hay lắc đầu, Diệp Hải Trung đã nhấc chân tiến vào. A Phương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, lập tức đi vào theo.

Còn Ngô Ngọc Phương, dĩ nhiên cũng đi thẳng tới chợ quần áo, mặc dù Diệp Dương Thành đã nói, sẽ giao chuyện cửa hàng mặt tiền cho người khác xử lý, nhưng hai lão nhân vì không nỡ bỏ ra một tháng mấy ngàn đồng tiền lương, sau khi bàn bạc vẫn lựa chọn xem nhẹ yêu cầu của Diệp Dương Thành...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)