Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0592

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0592: Có ta ở đây, không ai mang ngươi đi được
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


- Có lẽ...

Không đợi Agustin nói hết lời, trên mặt bộ trưởng bộ tài chính Hilda để lộ ra nụ cười cổ quái, như có điều suy nghĩ nói:

- Chúng ta không cần đến Trung Quốc, cũng không cần thông qua chính phủ Trung quốc...

- Sao?

Nghe được lời nói tràn ngập thâm ý của Hilda... , đám người Strong nhất tề sửng sốt, ánh mắt tìm kiếm dừng lại trên người Hilda.

Còn Hilda thì trực tiếp giơ tay lên, chỉ vào vách tường đối diện:

- Các ngươi nhìn xem.

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung đến vách tường đó, sau đó, con ngươi của bọn hắn chợt co rụt lại, hô hấp cũng từ từ trở nên dồn dập...

- Đây là...

Tổng thống Strong mạnh mẽ đứng dậy, trên mặt chất đầy thần sắc phức tạp khó có thể nói nên lời.

Trên vách tường màu trắng trong phòng họp, không biết từ khi nào xuất hiện rất nhiều con kiến, ngàn vạn con kiến hợp thành từng chuỗi ký tự trên vách tường, khiến người ta có một loại cảm giác sởn gai ốc.

Đối phương điều động đại quân kiến tiến vào phòng họp, hơn nữa hợp thành từng chuỗi ký tự trên vách tường, mặc dù tạm thời còn chưa biết đối phương đang truyền lại cái gì với bọn họ, nhưng có thể khẳng định một điều, người ngân giáp kia, cũng không có ý định lấy đi tính mạng của bọn họ.

Đây chính là tin tức tốt lớn nhất, Strong có thể xem hành động này là tín hiệu hữu hảo của đối phương, cũng có thể lý giải nguyên nhân đối phương không có ý định đối địch với bọn họ, bất luận là nhìn điểm nào, đối với Strong, đối với Nhà Trắng, thậm chí đối với cả nước Mỹ mà nói, đây là một việc vô cùng đáng ăn mừng.

Trong loại cảm xúc vô cùng phức tạp này, các đại thần Nhà Trắng nín thở tĩnh khí, ánh mắt không nhúc nhích nhìn thẳng vào vách tường, nhìn đàn kiến bò đi bò lại trên vách tường, không ngừng biến hóa trận hình, hiện ra các ký tự.

Một gã Bộ trưởng am hiểu Nhật ngữ, sau khi được Hilda nhắc nhở, vừa chú ý biến hóa của đàn kiến trên vách tường, đồng thời trong tay cầm bút nhanh chóng ghi chép lại những tin tức đàn kiến truyền tới.

Cả quá trình kéo dài khoảng ba phút, khi đại quân kiến bò xuống vách tường, tản đi các nơi, Strong kinh ngạc phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

- Hilda, đã ghi chép lại chưa?

Sau khi cố gắng làm cho tâm tình gần như bình tĩnh, Strong mới xoay người lại hỏi Hilda.

- Cũng ghi chép không sai biệt lắm.

Nghe thấy Strong hỏi thăm, Hilda thuận thế hoàn thành những từ cuối cùng, đặt bút xuống, từ trên ghế salon đứng dậy, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hãi:

- Tổng Thống tiên sinh, có lẽ chúng ta nên cám ơn ác ma phương Đông này.

- Hilda, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tâm tình của Strong rất phức tạp.

- Những con kiến này sắp hàng ra bảy mươi chín cái tên.

Hilda hít vào một hơi thật sâu, sợ hãi nói:

- Những người này có liên quan đến kế hoạch thẩm thấu với chính phủ Nhật Bản, ác ma kia nói, kêu chúng ta diệt trừ những nội gian này, giữ kín tin tức kim khố bị trộm...

- Hắn... Hắn kêu chúng ta giữ kín tin tức kim khố bị trộm?

Nghe được lời nói của Hilda... , Strong nhất thời lộ ra nụ cười khổ:

- Hilda, ngươi nói cho ta biết, chúng ta yếu thế như vậy sao?

Diệp Dương Thành cướp sạch kim khố của nước Mỹ, đồng thời còn mang theo chiếc xe tăng mới nhất của nước Mĩ, nghiêm khắc mà nói, chính phủ nước Mỹ nên đối đầu với Diệp Dương Thành mới đúng.

Nhưng Diệp Dương Thành không cho là như vậy, thậm chí ngay cả đám người Strong, cũng không cho rằng mình là đối thủ của Diệp Dương Thành, dưới loại tình huống vô cùng quỷ dị, Diệp Dương Thành lại quay đầu báo cho người bị hại là chính phủ nước Mỹ, giữ kín tin tức hoàng kim bị trộm...

- Tổng thống tiên sinh, có lẽ chúng ta nên bắt đám gián điệp Nhật Bản trước đã.

Đối mặt với câu hỏi của Strong, Hilda trầm mặc một lúc, liền chủ động chuyển dời đề tài...

Nội các Nhật Bản hoàn toàn bị diệt, rơi vào trong tay thần ngục, cho dù không chết ít nhất cũng phải rụng mấy lớp da. Tội phạm trải qua hình phạt kinh khủng của thần ngục, sau khi ra tù tuyệt đối sẽ không công bố ra ngoài bọn họ gặp phải chuyện gì ở trong thần ngục, bởi vì mỗi tội phạm trước khi hết hạn tù được phóng thích, đều sẽ ký kết một bản hiệp nghị vĩnh viễn giữ bí mật với bên ngoài, một khi ra tù sau tiết lộ bí mật của thần ngục, như vậy.. cứ chờ đợi ngục tốt bắt giữ của thần ngục tới cửa một lần nữa.

Cho nên, cho dù mấy thành viên nội các Nhật Bản không đạt tới tiêu chuẩn tử hình, nhưng sau khi bọn họ ra tù, chắc chắn sẽ không còn giao thiệp với chính trị, hào quang đại thần nội các ngày xưa, đã sớm hoàn toàn tiêu tán khi bọn họ bước chân vào thần ngục.

Tổng giám cảnh sát mang theo mười mấy tấm lệnh bài nặng trịch, thần sắc sợ hãi xuất hiện trong hậu hoa viên Thiên Hoàng cung Nhật Bản, vừa nhìn thấy Chính Nhân Thiên Hoàng đang ngồi trên ghế đá ở hoa viên, lập tức cúi người hành lễ:

- Tổng giám cảnh sát Tá Thôn Thứ Lang, tham kiến Thiên Hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ võ vận trường tồn.

- Tình hình nội các ra sao rồi?

Chính Nhân Thiên Hoàng ngồi trên ghế đá, sắc mặt bình tĩnh đón nhận chào lễ của Tá Thôn Thứ Lang, thần sắc lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh.

- Hồi bẩm Thiên Hoàng bệ hạ, nội các...

Tá Thôn Thứ Lang cắn răng, cúi đầu run giọng nói:

- Cũng không rõ hướng đi của các đại thần nội các, nhưng hạ thần cho là, các đại thần nội các có lẽ đã bị ác ma ngân giáp bắt đi rồi, hơn nữa rất có thể là bị bắt đến đảo Okinawa...

- Trên tay ngươi đang cầm cái gì?

Chính Nhân Thiên Hoàng bình thản hỏi.

- Là vật chứng lưu lại ở hiện trường các đại thần mất tích.

Tá Thôn Thứ Lang vội vàng tiến lên một bước, mở chiếc túi màu đen, lấy từ bên trong ra một tấm lệnh bài màu đỏ sậm, nói với Chính Nhân Thiên Hoàng:

- Bệ hạ, những lệnh bài này đều giống nhau, đều dùng Trung văn viết hai chữ' thần ngục ', mặt khác viết hai chữ "bắt giữ", bởi vậy có thể phán đoán, hung thủ bắt các đại thần nội các, có lẽ cũng là người Châu Á...

- Giữ lệnh bài lại, báo cho lãnh đạo của mấy đảng phái tới đây gặp ta.

Nằm ngoài dự liệu của Tá Thôn Thứ Lang, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng không vì sự mất tích tập thể của các đại thần nội các mà tỏ vẻ không hài lòng, cả quá trình đều bình tĩnh và thong dong.

Chỉ thấy hắn đứng dậy, lẩm bẩm nói:

- Đảng phái Tại Dã, cũng nên xuất hiện một thủ tướng rồi...

- Vâng, bệ hạ.

Vừa nghe thấy Chính Nhân Thiên Hoàng lẩm bẩm, trong lòng Tá Thôn Thứ Lang đột nhiên giật mình, tiện đà hít một hơi thật sâu, cúi người đáp ứng:

- Hạ thần đi an bài.

Phất tay một cái, Chính Nhân Thiên Hoàng không nói thêm gì nữa, cho đến khi Tá Thôn Thứ Lang rời đi, hắn mới tay giơ lên vuốt vuốt cằm, tự nhủ:

- Chủ nhân có ý tứ bồi dưỡng một chính đảng thân Hoa... Xem ra, ta phải chọn lựa một chút...

Sau buổi tối tập thể nội các Nhật Bản mất tích, truyền thông của nhiều nước trên thế giới cũng lần lượt đưa tin, nhưng chuyện oanh động hơn cả chuyện này là, một gã ký giả Anh quốc từ Nhật Bản trở về, mang theo một đoạn phim tài liệu còn lưu lại duy nhất trên hiện trường, khiến cả thế giới khiếp sợ.

Đoạn phim tài liệu này không dài hơn một phút, hơn nữa hình ảnh nhìn qua cũng có chút mơ hồ, nhưng đoạn phim không tới một phút này, chính là bằng chứng nội các Nhật Bản đổ mọi tội lỗi lên đầu ác ma.

Thì ra, hơn chín mươi tư vạn dân bản địa vô tội trên đảo Okinawa, đều không phải bị những quái vật biển tập kích mà dẫn đến cái chết, mà là bị chính phủ Nhật Bản gài bom tàn sát.

Mặc dù đoạn quay phim chỉ hơn một phút đồng hồ, mặc dù ngoài nó ra cũng không có nhiều chứng cớ cho thấy bom là ai mai phục, nhưng chỉ riêng đoạn phim này cũng đủ khiến mọi người dấy lên chất vấn trong lòng.

Những lời này là:

- Nếu như những quả bom kia không phải của đội tự vệ Nhật Bản bố trí, như vậy, tại sao hơn chín mươi vạn dân chúng trên đảo Okinawa lại bị tụ tập đến giữa đảo Okinawa, hơn nữa đứng trên bom? Trùng hợp vậy sao?

Đúng vậy, nếu như không phải đội tự vệ Nhật Bản có ý định tàn sát những người dân thường, trên thế giới làm sao có thể phát sinh chuyện trùng hợp như thế?

Khoa học kỹ thuật của Nhật Bản rất phát triển, cũng chính vì vậy, số lượng quả bom có thể nổ chết hơn chín mươi vạn người sẽ khổng lồ như thế nào? Đội tự vệ Nhật Bản hoàn toàn không có lý do không phát hiện được...

Kể từ đó, những quái vật biển trước đó bị người ta chụp mũ là sát nhân cuồng ma, lập tức được làm sáng tỏ, thậm chí có không ít người có tri thức đứng ra, dựa vào biến hóa trên đảo Okinawa mà can đảm phán đoán, truyền lưu một phiên bản, là như vậy:

Quái vật biển thường lui tới hải vực xung quanh đảo Okinawa thật ra là bị con người khống chế, mà người khống chế quái vật biển, rất có thể chính là một người dân trên đảo Okinawa thượng, bởi vì quân Mỹ trên quần đảo Okinawa tùy ý làm bậy, cho nên, người dân này mới điều động quái vật biển tập kích trụ sở quân Mỹ, cũng bởi vì hành động tàn bạo của chính phủ Nhật Bản, mới khiêu khích sự phẫn nộ của hắn, khiến hơn năm vạn quan binh đội tự vệ Nhật Bản đổ bộ lên đất liền tử trận tập thể...

Bất luận mọi người suy đoán như thế nào, lại truyền ra thanh âm như thế nào, chân tướng sự việc, cũng chỉ có một người biết được mà thôi.

Người đạo diễn của chuyện này, Diệp Dương Thành hoàn toàn không quan tâm đến suy đoán của ngoại giới, đối với hắn mà nói, hành động lần này đã thuận lợi hoàn thành, đám tôm tép nhãi nhép Nhật Bản sau đả kích này sẽ không bao giờ... có thể nhảy dựng lên được nữa.

Cả Nhật Bản trên thực tế đã rơi vào tay Diệp Dương Thành, chỉ cần hắn nguyện ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể khiến cả Nhật Bản rơi vào thế cục rung chuyển, dĩ nhiên làm như vậy rõ ràng vượt ra khỏi điểm giới hạn của hắn, đối với những dân thường, toan tính của Diệp Dương Thành cũng không đạt tới trình độ đủ choáng váng đầu óc.

Sau khi sự kiện ở Nhật Bản chấm dứt, Diệp Dương Thành trực tiếp trở lại huyện Ôn Lạc, đến tổng bộ công ty điện tử Dương Thành, sau khi tìm hiểu tình hình vận hành của công ty, liền dẫn theo Nhung Cầu và Tiểu Thương Ưu Tử, Triệu Dong Dong, đến huyện tự trị Tử Vân Miêu tộc Bố Y tộc tỉnh Quý Châu.

Lúc này tích lũy công đức huyền điểm của Diệp Dương Thành đã đột phá một tỉ điểm, nếu muốn nhanh chóng hoàn thành tấn chức thần cách cấp mười hai... , trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể lựa chọn tăng nhanh tiến độ nhiệm vụ hành thiện, một phương diện khác...

Hắn còn cần hoàn thành giai đoạn thứ năm của sự kiện thiện ác trọng đại, cũng chính là giai đoạn cuối cùng của nhiệm vụ này...

Vừa nghĩ tới phần thưởng có chút làm cho người ta hít thở không thông, trong lòng Diệp Dương Thành cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau khi kết thúc hành trình đến Quý Châu, lập tức tựu bắt tay vào chuẩn bị giai đoạn cuối cùng trong sự kiện thiện ác trọng đại, bởi vì phần thưởng nhiệm vụ thật sự khiến cho hắn có chút khó kìm lòng nổi.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành giơ tay phải sửa sang cổ áo của mình, nhẹ nhấn chân ga tiến về Quý Châu.

Khi Diệp Dương Thành đang lao tới Quý Châu, đồng thời trong văn phòng tổng giám đốc một huyện thành nào đó của tỉnh Tứ Xuyên, không khí ngưng trọng làm cho người ta có chút không thở nổi...

Trong văn phòng có hơn mười nam nhân, ngoài hai nam nhân ở giữa đang yên lặng hút thuốc, trong tay những nam nhân còn lại đều cầm một thanh đao sáng loáng, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chăm chú vào cửa phòng làm việc.

Phía sau những người này, cũng chính là trên bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc, có một tấm lệnh bài màu đỏ sậm...

- Sáu giờ rồi.

Nam tử trung niên phun ra một hơi thuốc, thản nhiên nói.

- Vâng... Là sáu giờ lẻ ba phút.

Vương mặt rỗ đứng bên cạnh nam tử trung niên sợ hết hồn bổ sung một câu.

- Có ta ở đây, không ai dám mang ngươi đi.

Nam tử trung niên nheo hai mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ tự tin nồng đậm.

Nhưng cũng chỉ có Vương mặt rỗ, mới biết những người này sắp sửa đối đầu với quái vật như thế nào.

Trong không khí ngưng trọng, thời gian chậm rãi trôi qua...

- Răng rắc...

Cửa phòng bất chợt vang lên, những người trong văn phòng lập tức khẩn trương, các vị trí nhanh chóng được điều chỉnh, mười mấy người chia làm hai hàng, che chắn trước mặt Vương mặt rỗ và nam tử trung niên kia.

Cửa mở ra, một nam tử mặc trang phục bằng da màu đen, đeo kính đen xuất hiện trước mặt mọi người, vừa nhìn thấy nam nhân đứng ở cửa, sắc mặt Vương mặt rỗ lập tức đại biến, thất thanh nói:

- Chính là hắn.

- Là hắn?

Nghe được lời nói của Vương mặt rỗ... , nam tử trung niên đứng bên cạnh hắn nhíu mày nhìn ngục tốt bắt giữ của thần ngục đến đây thực hiện lời hứa, trầm giọng nói:

- Bằng hữu...

- Thần ngục làm việc, người không liên quan, cút.

Không đợi nam tử trung niên mở miệng nói hết lời, ngục tốt bắt giữ đã lạnh lùng phun ra một câu, tiện đà đưa mắt nhìn Vương mặt rỗ đang phát run, nói:

- Ta nói rồi, ta sẽ tới đón ngươi đi.

- Bằng hữu, ngươi không nên khinh người quá đáng.

Cử động của nam tử hắc y rõ ràng là không xem nam tử trung niên và đám thủ hạ của hắn ra gì, loại cảm giác bị khinh thường này, khiến cho Mã lão đại vốn quen nắm giữ chủ động hết sức không được tự nhiên, hắn móc từ trong túi áo ra một khẩu súng cầm trên tay.

Nhìn thấy nam tử trung niên móc súng ra nhắm thẳng vào đầu mình, nam tử hắc y cũng không để ý, chỉ lắc đầu, nói:

- Trở ngại thần ngục chấp pháp, dùng bạo lực kháng cự chấp pháp giả...

- Chém hắn.

Nam tử trung niên cũng đồng dạng không để cho nam tử hắc y nói hết lời, cầm lấy súng lục, cảm giác mình đã nắm giữ chủ động, người ta nói võ công cao tới đâu cũng sợ đao thương, huống chi còn là một khẩu súng lục? Lúc này khẽ quát một tiếng, hạ lệnh sống mái với nhau.

- Lên.

Vừa nghe thấy nam tử trung niên ra lệnh động thủ, hơn mười tên lưu manh cũng liều mạng quơ đao đánh về phía nam tử hắc y... Đáng tiếc, kết cục của bọn họ nhất định là bi ai....


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)