← Ch.0592 | Ch.0594 → |
- Nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất trong sự kiện thiện ác trọng đại Cửu Tiêu Thần Cách: phá huỷ đội buôn buôn lậu ma túy trong phạm vi thần quốc; mục tiêu nhiệm vụ: phá huỷ ba đội buôn lậu ma túy; thời hạn nhiệm vụ: không hạn chế; phần thưởng nhiệm vụ: công đức huyền điểm 5000000 điểm, thần nguyên 10000 điểm; trước mắt đã hoàn thành tiến độ: 1/3.
- Đây là...
Diệp Dương Thành đang lái xe trên đường cao tốc, sau khi đọc được tiêu đề này cũng sợ hết hồn, thiếu chút nữa không kịp phản ứng, sau khi đạp thắng xe, vẫn duy trì tốc độ thấp nhất sáu mười km, đầu óc Diệp Dương Thành có chút mơ hồ phát mộng.
Tiêu đề này xuất hiện thật sự quá đột nhiên.
Chuyện này là thế nào? Bất kể là nhiệm vụ hành thiện hay là sự kiện thiện ác trọng đại, thần sử cũng không có tư cách gây ra, nhất là sự kiện thiện ác trọng đại, thần sử thậm chí cũng không thể thay thế Diệp Dương Thành đi hoàn thành nhiệm vụ, bất luận là nhiệm vụ nào, cũng cần Diệp Dương Thành đích thân đi xử lý, mới có thể được Cửu Tiêu Thần Cách nhận định là hữu hiệu.
Cho nên, khi Diệp Dương Thành nhìn thấy tiêu đề này, hắn khó tránh khỏi có chút hồ đồ, vừa rồi hắn chỉ lái xe, đừng nói là giết chết tay buôn ma túy, gây ra nhiệm vụ sự kiện thiện ác trọng đại, ngay cả một con chuột cũng không bị hắn bóp chết.
Tình huống này căn bản không nên xuất hiện mới đúng.
Sau mấy phút suy tư, Diệp Dương Thành vẫn không cách nào biết rõ chân tướng của chuyện này, nhưng điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là, nhiệm vụ sự kiện thiện ác trọng đại lần này, vốn không phải do hắn tạo ra, trong đó còn ẩn tàng một số tình huống hiện tại hắn không biết.
Hơn hai phút sau, khi chiếc xe đang tạm thời dừng lại ở một bãi đậu xe, Diệp Dương Thành cũng không cởi giây nịt an toàn đẩy cửa xuống xe, mà trực tiếp ngồi trên xe, bắt đầu liên lạc với đám người Dương Đằng Phi và Đường Thái Nguyên, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân từ bọn họ.
Nhưng bất luận là Dương Đằng Phi hay là Đường Thái Nguyên, vừa nghe thấy hỏi thăm của Diệp Dương Thành đều không biết là chuyện gì, hiển nhiên, bọn họ căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Sau một vòng hỏi thăm, Diệp Dương Thành cũng không thể nhận được kết quả hắn muốn, khi hắn đang vô cùng nghi hoặc, thần ngục Diêm La bị hắn quên lãng, Hình Tuấn Phi lại đột nhiên chủ động liên lạc với Diệp Dương Thành...
- Chủ nhân, thần ngục đột nhiên nhận được một chỉ thị nhiệm vụ, về diệt trừ đội buôn lậu ma túy...
Thanh âm của Hình Tuấn Phi vang lên trong đầu Diệp Dương Thành.
- Chỉ thị nhiệm vụ?
Diệp Dương Thành vui mừng quá đỗi hỏi tiếp:
- Nhận được lúc nào? Phía trên còn có miêu tả gì không?
- Hơn bảy phút trước.
Hình Tuấn Phi có chút khó hiểu hồi đáp:
- Có một tên ngục tốt bắt giữ của thần ngục khi bắt một gã tội phạm, đã phát sinh xung đột với mấy tên lưu manh ở đó, hắn giết chết mấy tên côn đồ cắc ké cầm đao chống lại lệnh bắt, sau đó... Sau đó trước mặt lão bộc đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, trên đó viết: có tiếp nhận nhiệm vụ sự kiện thiện ác trọng đại hay không, lão bộc vừa nghĩ, nhận thì nhận...
- Thì ra là như vậy...
Nghe xong miêu tả của Hình Tuấn Phi, tâm tình của Diệp Dương Thành nhất thời vô cùng mừng rỡ, sắc mặt vui mừng, trong miệng rù rì nói:
- Thì ra là như vậy... thì ra thần ngục có thể tham dự vào thi hành nhiệm vụ thiện ác trọng đại.
Đây là một tin tốt, không, đây là một tin cực tốt đối với Diệp Dương Thành, hắn vốn tưởng rằng không có chuyện gì có thể khiến hắn cao hứng hơn đạt được đại lượng công đức huyền điểm, vì thành lập thần ngục mà hắn đã hao phí tám mươi vạn điểm thần nguyên, còn hiện tại, ngục tốt trong thần ngục, lại có tư cách thực hiện nhiệm vụ trong sự kiện thiện ác trọng đại.
Tám mươi vạn điểm thần nguyên thật sự quá giá trị, không chỉ có thể kiếm lời, quả thực có thể kiếm được rất nhiều.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Diệp Dương Thành lập tức lung lay mở ra, tạm thời cắt đứt liên lạc tâm linh với Hình Tuấn Phi, lập tức liên lạc với Dương Đằng Phi còn đang ở huyện Ôn Lạc, hỏi Dương Đằng Phi:
- Bây giờ còn bao nhiêu thần sử chưa được phân công?
Dương Đằng Phi đang tu luyện bất chợt nhận được liên lạc tâm linh của Diệp Dương Thành, sau khi sững sờ trong chốc lát mới phục hồi tinh thần, vội vàng đáp:
- Hồi bẩm chủ nhân, trước mắt còn ba mươi bảy thần sử chưa được phân công, và bốn mươi sáu thần sử đã phân công nhiệm vụ nhưng còn chưa đi tiền nhiệm.
- Ba mươi bảy.
Nghe được trả lời của Dương Đằng Phi, Diệp Dương Thành phân phó nói:
- Ngươi lập tức sai ba mươi người, đến thần ngục tìm Hình Tuấn Phi báo cáo.
Trong lúc nhất thời không biết chuyện gì xảy ra, Dương Đằng Phi chỉ có thể gật đầu đáp ứng:
- Vâng, chủ nhân lão bộc lập tức đi an bài...
Không đợi Dương Đằng Phi nói hết lời, lòng như lửa đốt, Diệp Dương Thành chặt đứt liên lạc tâm linh với hắn, một lần nữa liên lạc với Hình Tuấn Phi, Diệp Dương Thành nói:
- Chờ ba mươi thần sử cấp một tới thần ngục, ngươi hãy lấy hai mươi người, trực tiếp an bài làm ngục tốt bắt giữ, còn lại mười ngươi tùy tình huống đưa ra an bài thích hợp.
Diệp Dương Thành trầm ngâm phân phó:
- Sau đó trong số ngục tốt bắt giữ tiền nhiệm, phân ra mười người, đặc biệt chịu trách nhiệm xử lý nhiệm vụ thiện ác trọng đại mà ngươi nhận được, hành động phải nhanh, hiệu suất phải cao.
Đối mặt với giao đãi của Diệp Dương Thành, Hình Tuấn Phi vẫn một mực cung kính đáp ứng, đối với mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, hắn chỉ biết cẩn thận hoàn thành
- Lão bộc hiểu rồi.
Hình Tuấn Phi đáp ứng.
Cho đến lúc này, Diệp Dương Thành mới chính thức chặt đứt tất cả liên lạc tâm linh, tựa vào ghế lái thở ra nhẹ nhõm, vẻ vui mừng hiện ra trên mặt,
Nếu ngục tốt bắt giữ của thần ngục có thể tham dự vào hành động thiện ác trọng đại, như vậy, không đi lợi dụng ưu thế lớn như vậy, hiển nhiên không phải là phong cách của Diệp Dương Thành.
Có kinh nghiệm làm nhiệm vụ lần trước, hơn nữa lần này người tham dự nhiệm vụ còn hơn mười người... Diệp Dương Thành đã có thể loáng thoáng thấy được ánh sáng của thần cách cấp mười hai rồi.
Huyện tự trị dân tộc Miêu và dân tộc Bố Y Tử Vân nằm ở phương hướng tây nam Quý Châu, có một hương của dân tộc thiểu số tên là Tây Đại Trại, cảnh nội của Tây Đại Trại hương, nơi cao nhất so với mặt biển là một ngàn năm trăm hai mươi ba thước, nơi thấp nhất so với mặt biển là sáu trăm hai mươi bốn thước. Toàn bộ hương có diện tích 158 cây số vuông, toàn hương phân chia làm mười bảy thôn ấp hành chính, chín mươi hai nhóm thôn dân, một trăm hai mươi mốt thôn trại.
Ở Tây Đại Trại hương, tổng cộng có hơn một vạn tám ngàn hương dân, thu nhập bình quân là sáu trăm tám mươi đồng, có hơn hai nghìn hai trăm trẻ em, trong mười bảy thôn ấp hành chính còn có nhiều thôn chưa có điện, trong hương cũng không có ngành sản xuất chủ yếu hoặc là phương hướng phát triển, là một hương nghèo khó, xa xôi.
← Ch. 0592 | Ch. 0594 → |