← Ch.0618 | Ch.0620 → |
- Thiếu Thanh có thể kết giao người bạn như vậy, thật sự là kiếp trước tu luyện có phúc.
Lý Ái Bình đứng cạnh chồng, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, tràn đầy ý cười.
Là mẹ của Trần Thiếu Thanh, Lý Ái Bình đương nhiên biết rõ tình bạn thân thiết giữa con mình cùng Diệp Dương Thành, đồng thời lúc này bà hoàn toàn có thể xác định được, sở dĩ con mình được chuyển chính thức, có thể xuôi gió xuôi nước trong con đường làm quan, hoàn toàn là nhờ có người bạn như Diệp Dương Thành ở sau lưng an bài giúp đỡ.
Nếu không cho dù năng lực của Trần Thiếu Thanh có xuất chúng, tuyệt không khả năng đi lên vị trí phó cục trưởng cục công an thành phố Thiệu Hoa như hiện giờ.
Có người bạn thủ đoạn thông thiên đứng sau lưng giúp đỡ, lúc này Lý Ái Bình đã có thể đoán được, đứa con hơn hai mươi tuổi của mình, trên con đường làm quan trong tương lai tuyệt không chỉ cực hạn ở chức phó sở cấp hoặc là chính sở cấp, có lẽ...
Trong lòng có chút run rẩy, trên mặt lại tràn ngập vẻ mừng rỡ, nếu con trai bà có biện pháp đi tới vị trí cao hơn, như vậy người làm mẹ như bà cho dù chết cũng có thể sáng mắt.
Có lẽ đã nhận ra cảm xúc dị thường của vợ mình, cũng có thể do bản thân nghĩ tới việc gì, Trần Viễn Đông quay đầu nhìn vợ, nói:
- Đoạn thời gian trước anh nghe Thiếu Thanh nói, mấy vị lãnh đạo chủ yếu của Thiệu Hoa thị đối với nó tốt lắm, nó có thể nhanh như vậy tiến vào cục công an thành phố đảm nhiệm chức phó cục trưởng, đều dựa vào bí thư thành ủy Thiệu Hoa toàn lực giúp đỡ, Ái Bình, em nói có phải do...
- Ngoài hắn ra, còn có khả năng khác nữa sao?
Lý Ái Bình điều chỉnh lại tâm tình, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười:
- Năng lực của Thiếu Thanh em rất rõ ràng, nếu như không có a Thành sau lưng yên lặng bố trí hết thảy chuyện này cho con, có lẽ bây giờ con chỉ là một tiểu công an mà thôi.
- Phải...
Trần Viễn Đông như có suy nghĩ gì, bỗng nhiên nói:
- Có lẽ, bây giờ chúng ta có thể đi tới một bước này, cũng có quan hệ đến a Thành đi.
- Nếu không anh cho rằng vì sao Trầm bí thư lại xem trọng anh?
Lý Ái Bình hiển nhiên đã hiểu thật rõ ràng, cơ hồ chưa từng suy nghĩ, liền nói thẳng:
- Bởi vì a Thành!
- Phải, bởi vì a Thành...
Không biết Trần Viễn Đông nghĩ tới điều gì, thở dài liền nâng tay tắt ti vi, đứng dậy trực tiếp lên lầu.
Cảm nhận được cảm xúc vắng vẻ của chồng mình, Lý Ái Bình biết ông bị đả kích, ban đầu vốn tưởng rằng mình có năng lực xuất chúng mới chiếm được Trầm bí thư xem trọng, do đó lấy được quyền to chưởng quản trấn Bảo Kinh, nhưng không nghĩ tới con của mình được Diệp Dương Thành chiếu cố, ngay tiếp theo người làm cha mẹ như họ cũng đi theo hưởng phúc...
Nhìn theo bóng lưng vắng vẻ của chồng mình, Lý Ái Bình cũng không để vào trong lòng, chỉ lắc đầu tự nói một câu:
- Đã một phen tuổi như vậy, còn có gì nhìn không thông thấu đây? Con của chúng ta có bạn như a Thành, anh hẳn nên cao hứng mới đúng...
Vừa bước chân lên bậc thang, Trần Viễn Đông nghe được lời nói như lẩm bẩm của vợ, đột nhiên cả người chấn động, đúng vậy, mình còn có điều gì luẩn quẩn trong lòng đây?
Trần Viễn Đông lên lầu, nhưng Lý Ái Bình không theo sau, bà ngồi xuống sô pha cầm điện thoại trên bàn, bấm dãy số của con trai. Bà không xác định con mình có xem được tin tức trên ti vi hay không, nhưng bà cần cùng con chia nhau hưởng lợi nỗi vui sướng từ trên trời giáng xuống như thế.
Dĩ vãng, dù là Trần Viễn Đông hay là Trần Thiếu Thanh, tuy rằng trong lòng một mực suy đoán nguyên nhân, cũng từng hoài nghi lên người Diệp Dương Thành. Nhưng dù sao không có bằng chứng chính xác, cho nên trong lòng hai cha con vẫn luôn có nghi hoặc.
Có lẽ sau hôm nay, nỗi nghi hoặc của họ đã được giải đáp, đã trở thành phi thường rõ ràng, sau đó có thể tiếp tục kiếp sống quan trường của chính họ.
Vào lúc này bên trong một nhà hàng nhỏ nằm gần học viện Cù Châu tại Cù Hằng thị, lúc này đã hoàn toàn chật ních người.
Hiện tại đã hơn chín giờ tối, nhưng sinh ý của nhà hàng rất tốt, trong nhà hàng nhỏ đặt hai ti vi, chung quanh hai ti vi còn có hơn hai mươi bàn ăn nhỏ hình chữ nhật.
Trong nhà hàng đều là sinh viên, ban đầu Diệp Cảnh Long muốn đi tìm một chỗ bán đồ ăn mua về ăn cho xong, nhưng lại bị Mạnh Văn Tuệ dùng lý do giữ gìn sức khỏe cung cấp đủ dinh dưỡng cho thân thể cứng rắn kéo tới nơi này.
- Văn Tuệ, em chậm một chút...
Thân hình Diệp Cảnh Long cao lớn lại bị Mạnh Văn Tuệ nhỏ xinh lôi kéo thật nhanh, thẳng đến khi vào nhà hàng hắn mới cười khổ nói:
- Anh thật sự không đói bụng.
- Em đã hỏi qua bạn học trong ký túc xá của anh.
Nghe Diệp Cảnh Long nói, Mạnh Văn Tuệ dừng phắt lại, nhìn hắn, trong mắt toát ra vẻ tức giận cùng đau lòng, nói:
- Em biết anh muốn học thêm nhiều kiến thức, nhưng cũng không thể mỗi ngày chỉ dùng mì ăn liền giải quyết bụng của mình, anh phải biết mì ăn liền không có dinh dưỡng...
- Anh đã biết...
Nhìn Mạnh Văn Tuệ đầy vẻ nghiêm túc, Diệp Cảnh Long đành giơ hai tay lựa chọn đầu hàng, gật đầu, đi thẳng tới chỗ gọi thức ăn.
Từ sau chuyến đi đến công ty của anh trai, hiểu được thành tựu hiện tại của anh mình, cùng nỗi kỳ vọng mà anh trai ký thác, sau khi quay về trường học Diệp Cảnh Long cơ hồ hoàn toàn thay đổi thành người khác, lúc trước hắn thường xuyên chơi trò mất tích, nhưng bây giờ đều đúng giờ xuất hiện trong phòng học, mà Diệp Cảnh Long thường xuyên chơi bóng trên sân vận động, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Từ sáng sớm rời giường cho đến trước khi đi ngủ, cả ngày hắn đều ép mình vào một hoàn cảnh học tập điên cuồng, tham lam hấp thu hết thảy tri thức. Diệp Cảnh Long có mục tiêu mới, đã bộc phát ra sức mạnh học tập khiến người nào cũng phải kinh động.
Nhưng sau khi tiến vào trạng thái học tập điên cuồng, quy luật học tập cùng nghỉ ngơi của Diệp Cảnh Long tuy rằng bình thường, nhưng vì tiết kiệm thời gian đi căn tin xếp hàng, trong vòng một ngày hắn chỉ đi căn tin một lần, còn lại hai bữa ăn chính cùng ăn khuya chỉ dùng mì ăn liền là chủ yếu.
Chính vì hiểu biết tình huống hiện tại của Diệp Cảnh Long, hôm nay Mạnh Văn Tuệ mới đến tìm hắn, không quản hắn có đáp ứng hay không, mạnh mẽ kéo hắn rời khỏi ký túc xá đi tới nhà hàng này ăn bữa cơm, ăn một bữa cơm đàng hoàng đủ dinh dưỡng.
Thịt kho tàu, cá trích kho, rau xào, thịt xào rau...nhìn Mạnh Văn Tuệ một hơi điểm xuống bảy món thức ăn, đã thật lâu không nếm qua bữa thịnh soạn như vậy, Diệp Cảnh Long theo bản năng chợt nuốt nước bọt, sờ sờ vào túi tiền của mình...
Trước khi về trường, Diệp Dương Thành đã từng đưa cho Diệp Cảnh Long một số tiền đối với hắn mà nói thật xa xỉ, nếu đổi lại ngày trước, sau khi có được số tiền đó Diệp Cảnh Long đã nghĩ đổi máy tính, mua quần áo trang bị đẹp đẽ, cuối cùng rủ rê bạn bè di KTV ca hát, uống bia...
Nhưng hiện tại dù có được số tiền kia hắn vẫn chưa từng động tới dù chỉ một xu, chẳng những như thế hắn còn nỗ lực tiết kiệm tiền bạc trong sinh hoạt của mình, tích góp từng tí một chuẩn bị cuối năm sẽ mở một văn phòng làm việc, trước tiên tiến hành lịch lãm đối với năng lực của chính mình.
Cho nên hiện tại hắn cũng không có nhiều tiền trong người để sử dụng, trong túi chỉ có hơn hai trăm đồng tiền. Dựa theo giá cả của nhà hàng, số đồ ăn mà Mạnh Văn Tuệ đã gọi, phỏng chừng hắn lấy hết tiền trong túi cũng không đủ trả hóa đơn.
- Văn...Văn Tuệ, nhiều đồ ăn như vậy thật quá lãng phí.
Tuy rằng rất muốn ăn bữa cơm no đủ, nhưng sờ sờ túi tiền, Diệp Cảnh Long chỉ có thể hơi đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Hay là...em bỏ bớt hai món đi?
- Thịt heo có thể bổ sung năng lượng mà anh thiếu hụt, cá trích có dinh dưỡng, trong rau xanh...
Mạnh Văn Tuệ liếc mắt nhìn Diệp Cảnh Long, lại tiếp tục cấp ra một loạt lý do khiến Diệp Cảnh Long trợn trắng mắt.
Cuối cùng bất đắc dĩ hắn đành nhỏ giọng nói:
- Anh...trên người anh mang tiền chỉ sợ không đủ...
- Không có tiền còn ăn cơm cái gì?
Vừa lúc đó một thanh âm cực kỳ không hài hòa vang lên, không đợi Diệp Cảnh Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Mạnh Văn Tuệ có chút thay đổi.
Nhìn lại, vẻ mặt Diệp Cảnh Long tối sầm:
- Không có tiền thì không thể ăn cơm sao? Nhà hàng này là của các người mở ra sao?
- Hai tên nhà quê.
Mở miệng nói chuyện là một cô gái ăn mặc thật thời trang, mà bên cạnh cô gái là một thanh niên chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi đang đứng, trên mặt lộ nụ cười ôn hòa, tựa hồ cũng là một tên...lưu manh nhận qua giáo dục đàng hoàng.
Nghe được lời phản bác của Diệp Cảnh Long, cô gái nhẹ nhàng hừ một tiếng, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Mà thanh niên đang mỉm cười, lúc này làm như hữu ý vô ý nâng lên tay trái, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, tựa hồ hiển lộ thân phận cùng địa vị của hắn, lại giống như khoe ra sự giàu có của mình.
Lúc này chỉ nghe thanh niên nói:
- Lỵ Lỵ, đừng động bọn họ, bực bội tổn thương thân thể.
- Dạ...
Cô gái nháy mắt lộ ra tư thế nũng nịu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, gật gật đầu...
Cô gái này tên Cừu Lỵ Lỵ, là nữ sinh viên vũ nhục Mạnh Văn Tuệ trong căn tin lần đó, đối với cô gái này, Diệp Cảnh Long vô cùng khinh thường.
- Hừ...
Lập tức khẽ hừ một tiếng, cũng không nói tới chuyện lui đồ ăn, Diệp Cảnh Long kéo tay Mạnh Văn Tuệ muốn xoay người rời đi.
Nhưng lúc này thanh niên kia lại chặn đường, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng, ngữ khí phi thường nặng nề:
- Tiếng hừ của mày là có ý gì?
- Hừ thì thế nào? E ngại các người sao?
Không đợi Diệp Cảnh Long trả lời, cách đó không xa vang lên thanh âm của một thiếu niên, một thiếu niên có vóc người tương tự Diệp Cảnh Long, nhưng nhìn bề ngoài còn có vẻ vạm vỡ hơn vài phần xuất hiện bên cạnh hắn.
- Di, Đại Tráng, sao cậu cũng ở đây?
Vừa thấy thiếu niên, Diệp Cảnh Long có chút kinh ngạc hỏi.
Đại Tráng cười nói:
- Tiểu Tráng, tôi nói cậu có phải đọc sách đến choáng váng hay không? Nơi này là nhà hàng thôi, chỉ cho cậu đưa em dâu đến dùng cơm, không cho tôi đưa chị dâu cậu đến điền bụng?
- Tiểu tử, mắt của mày tốt nhất sáng một chút.
Bị người bác mặt mũi trước mặt bạn gái, thanh niên nheo mắt nói:
- Có chút người, tụi mày vĩnh viễn không thể trêu chọc nổi.
- Cắt, cho dù có, cũng không phải là mày.
Đại Tráng lật mắt, nói một câu khiến thanh niên tức giận cơ hồ hộc máu:
- Chuyện gì đều dựa vào mồm mép giải quyết, mày thật đúng là ngây thơ.
- Mày...
- Thế nào?
Đại Tráng ỷ vào người cao vạm vỡ, bước tới một bước, với thân thể bộ dạng của hắn, thanh niên kia thật đúng không phải đối thủ của hắn.
Nhìn thần tình mãnh liệt của Đại Tráng, thanh niên hít sâu một hơi, chợt cười:
- Được, đám sinh viên các người thật sự có bản lĩnh.
- Như nhau thôi.
Đại Tráng ngẩng cao đầu như chiến thắng.
Thanh niên hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào mang theo cô gái kia xoay người rời đi.
- Thứ người như vậy ca thấy quá nhiều rồi.
Thấy thanh niên bị mình dọa chạy, trên mặt Đại Tráng mang theo vẻ đắc ý, hất cằm nói:
- Hôm nay xem như hắn thức thời, nếu không tôi sẽ cho hắn biết hoa vì sao hồng như vậy!
- Anh cho rằng hắn sẽ bỏ qua như vậy sao?
Ngay khi Đại Tráng đang khoác lác, Mạnh Văn Tuệ đột nhiên nhíu mày, có chút lo lắng nói:
- Tôi có nghe người ta nói qua, bạn trai của Cừu Lỵ Lỵ là công tử ca của một công ty gì đó, tôi lo lắng...
- Nếu hắn muốn chết, tôi sẽ chôn hắn.
Đại Tráng đầy lòng tự tin hừ hừ nói:
- Công tử ca công ty cái rắm gì, tới chỗ tôi chỉ là kẻ nhát gan!
Nói xong câu đó Đại Tráng quay đầu lại định nói chuyện, chợt thấy Diệp Cảnh Long đang ngơ ngác nhìn sau lưng của mình...
Hắn kỳ quái xoay người, chợt thấy thứ mà Diệp Cảnh Long đang nhìn là ti vi, trong ti vi đang truyền bá nội dung cuộc họp báo nào đó.
- Chuyện gì vậy?
Đại Tráng khó hiểu quay đầu hỏi.
- Không...không có gì...
Diệp Cảnh Long thu hồi ánh mắt, thân hình thoáng run rẩy, cảm xúc có chút kích động, nhưng hắn vẫn siết chặt hai tay lắc đầu, cũng không nói gì.
Ca, em sẽ không để cho anh thất vọng...hồi tưởng lại hình ảnh mình gặp được trong ti vi, Diệp Cảnh Long thoáng cúi đầu, trên mặt thoáng đỏ lên...
← Ch. 0618 | Ch. 0620 → |