Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0641

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0641: Kỳ thật lo lắng cũng đã chậm…
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Mãi đến khi nữ tử kia lao tới năm sáu thước phía xa, bốn công an đi theo mới sực tỉnh, định mở miệng hỏi nam tử trẻ tuổi đi cùng, nhưng không nghĩ tới sắc mặt người này cũng biến đổi, chạy theo sau nữ tử kia thẳng vào nhà của Tiền gia.

- Dương ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Một viên công an trẻ tuổi giật mình khó hiểu, có chút há hốc mồm nhìn viên công an nói chuyện với đôi nam nữ, thần thái có chút kinh ngạc, có chút lúng túng.

Nghe hắn hỏi, Dương ca giật mình tỉnh lại, giậm chân:

- Còn sao bây giờ? Nhanh chạy theo chứ sao? Nếu hai người kia xảy ra chuyện, cục trưởng của chúng ta cũng đảm đương không nổi.

- A?

Công an trẻ tuổi trợn tròn mắt, vừa chạy vừa quay đầu hỏi:

- Dương ca, hai người kia rốt cục là ai? Sao còn cần chúng ta đi cùng?

- Hai người kia là người của quỹ từ thiện Dương Thành, chính là quỹ từ thiện đang ồn ào nhiệt nào trong ti vi thời gian gần đây.

Dương ca vừa chạy vừa đáp:

- Bọn họ đến trong huyện chúng ta giải cứu nhi đồng bị bắt cóc buôn bán, nghe nói còn liên hệ với Bộ công an...tôi nói với cậu chuyện này làm gì, nhanh đuổi theo ah.

- Nga...

Ba công an còn lại lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đáp ứng chạy theo sau đôi nam nữ tới thẳng Tiền gia.

- Lão tử bỏ ra ba vạn mới mua mày về, đánh mày vài cái làm sao vậy? Mày còn trốn tao đánh chết mày có tin không?

Tiền Vĩ Hào một tay cầm chổi lông gà, tay kia cầm cây nhang đốt cháy, nhìn đứa bé bị hắn đánh tím bầm người, âm trắc trắc cười nói:

- Đi ra, quỳ xuống!

- Không...a Bảo sợ...

Đứa bé cuộn tròn thân thể, trốn dưới tủ ti vi, bởi vì trên người đau đớn, thân thể nhỏ gầy không ngừng run rẩy. Thân hình đứa bé tràn đầy vết thương, khuôn mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng cùng sợ hãi cùng cực...

- Mày không đi ra?

Tiền Vĩ Hào vung chổi lông gà, trợn tròn đôi mắt sung huyết:

- Nếu không ra, lão tử sẽ làm thịt mày! Quỳ xuống, liếm đầu ngón chân lão tử, nếu không...

- Phanh!

Một tiếng vang thật lớn, cửa nhà Tiền gia bị người đá văng, nữ tử đứng thẳng trước cửa nhà, chân phải còn vung cao thẳng băng trong tư thế đá cửa...

- Con mẹ nó ai dám đá cửa nhà tao?

Bị tiếng nổ làm sửng sốt, sắc mặt Tiền Vĩ Hào lập tức đại biến, quay người mắng to, vừa nhìn thấy nữ tử tức giận nói:

- Mẹ nó mày không muốn sống phải không? Biết tao là ai không?

- Là ông đánh nhi đồng?

Nữ tử chậm rãi rút chân xuống, nhìn đứa trẻ đang cuộn tròn dưới gầm tủ ti vi, thân thể tràn đầy vết thương, ngữ khí của nàng phi thường lạnh lùng.

- Hắc, dã nha đầu từ đâu xuất hiện?

Tiền Vĩ Hào đánh giá nữ tử, ngữ khí hung hăng:

- Là tao đánh, mẹ nó mày dám làm gì tao? Con tao, tao muốn đánh thì đánh, mắc mớ gì tới mày? Thật không hiểu nổi thứ như tụi mày luôn ngu ngốc nghĩ...

- Ba!

Ảnh tử chợt lóe, Tiền Vĩ Hào chỉ cảm thấy khuôn mặt rát bỏng đau đớn, ngay sau đó một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới, thân hình hắn đột ngột bắn lên cao, phịch một tiếng đánh vào tủ ti vi.

- Ôi...

Tiếng hét thảm vang lên.

- Ai ah? Là ai tới nhà của tao nháo sự đây?

Ngay khi Tiền Vĩ Hào bị nữ tử tát bay ra ngoài, trên lầu truyền ra tiếng rít gào hổn hển:

- Đều không muốn sống có phải hay không? Có biết đại ca của tao làm gì không?

Tiếng rít gào vang lên ầm ĩ, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi mang dép lê đi xuống lầu, còn mặc bộ áo ngủ đỏ đỏ xanh xanh. Khi bà ta đi xuống, nam tử trẻ tuổi cùng bốn công an đã đi vào Tiền gia.

- Các người là ai? Tới nhà của tôi làm gì?

Vừa nhìn thấy bốn viên công an vào nhà, sắc mặt nữ nhân biến đổi, lời nói kháy uy hiếp khi nãy cũng không dám nói tiếp.

- Đứa nhỏ này là người nhà của bà sao?

Nữ tử chỉ vào đứa trẻ lạnh run trốn dưới tủ ti vi, nheo mắt nhìn nữ nhân mặc đồ ngủ, không ai biết hiện tại trong lòng nàng đang nghĩ điều gì.

- Vô nghĩa, cô không thấy nhi đồng ở trong nhà sao? Không phải nhà của tôi chẳng lẽ là nhà của cô?

Nữ nhân mặc áo ngủ có vẻ chột dạ nhìn bốn công an đứng sau lưng nữ tử, theo bản năng bước sang chỗ tủ ti vi, ngăn trở ánh mắt mọi người, nói:

- Công an làm sao vậy? Công an có thể tùy tiện đánh người sao?

- Ôi...

Tiền Vĩ Hào thật phối hợp kêu rên, muốn xác định chuyện công an đánh người. Nhưng nữ tử lại bước lên một bước, lắc đầu nói:

- Người là tôi đánh, không quan hệ tới người khác.

Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nữ nhân mặc áo ngủ, gằn từng tiếng hỏi:

- Nhi đồng là nhà bà sao?

- Hắc, đúng là việc lạ hàng năm có, hôm nay đạo tặc lại nhiều lời.

Nữ nhân lớn tiếng hô:

- Đi ra ngoài đi ra ngoài, cẩn thận tôi tố cáo các người tự tiện xông vào nhà dân.

Chồng bị đánh, người đánh còn nói mình không phải công an, dưới tình huống như vậy nữ nhân nhìn qua có tính tình dũng mãnh kia lại không truy cứu chuyện chồng mình bị đánh...tình huống khác thường như thế lập tức khiến bốn viên công an chú ý.

Dương ca nhíu mày nói:

- Mặc kệ nhi đồng có phải là nhà bà hay không, trước tiên theo chúng tôi đi xem xét kiểm tra ADN...

- Dựa vào cái gì chứ?

Nữ nhân có chút luống cuống:

- Đứa nhỏ này là thịt từ trên người lão nương rơi xuống, các người dựa vào cái gì nói không phải của tôi? Các người dựa vào cái gì?

- Chú...chú công an...

Đứa bé cuộn tròn dưới tủ ti vi đột nhiên lắp bắp:

- Cha...cha cháu nói, là ông ấy bỏ tiền mua cháu về...

- Mày là tiểu súc sinh, con mẹ nó mày còn nhiều lời vô nghĩa, lão nương hiện tại làm thịt mày!

Vẻ mặt nữ nhân đại biến, xoay người quơ lấy chổi lông gà muốn đánh đứa bé, đột nhiên...

- Ba!

Một bàn tay tát mạnh lên má nữ nhân, nữ tử trẻ tuổi lạnh lùng nói:

- Súc sinh!

- Ah...

Nữ nhân bị một tát tai đánh bật lui vài bước, mất thăng bằng ngã xuống đất. Mông vừa tiếp xúc mặt đất, nữ nhân giãy đành đạch khóc rống:

- Làm sao mà sống nổi đây chứ? Công an đánh người, công an đánh chết người...

- Bắt hai người này về!

Dương ca không dám quản chuyện nữ tử đánh người, nhưng hắn cũng không quên mục đích mình tới nơi này, nhăn mặt nói:

- Trước tiên cứu ra nhi đồng rồi nói sau!

- Tên buôn người là thủ phạm chính, bọn hắn là tòng phạm.

Nữ tử đột nhiên quay đầu nói:

- Còn dám ngược đãi nhi đồng như vậy, đây xem như là án kiện hình sự đi?

- Việc này...

Dương ca ngẩn ngơ, sau đó hiểu được ý tứ của nàng:

- Cô yên tâm, vụ án này chúng tôi nhất định xử lý nghiêm khắc.

- Hi vọng đi.

Nữ tử cười cười, bước tới ngồi xổm xuống, trên mặt lộ dáng tươi cười hòa ái, nhìn đứa bé vẫy vẫy tay, nói:

- Anh bạn nhỏ, đi với dì chịu không?

Tuy đứa bé còn e ngại, nhưng biết phân biệt người tốt cùng người xấu, trong quan niệm của đứa nhỏ, cứu mình đều là người tốt.

- Dã chủng, lão tử nuôi không mày sáu năm sao? Mày dám đi thử xem? Mày dám đi lão tử lột da của mày ra!

Tiền Vĩ Hào đột nhiên như nổi điên nhảy lên, trong miệng rít gào bổ nhào về chỗ đứa bé.

- Phanh...

Lúc này nam tử trẻ tuổi nghiêng người, nhíu mày, tung chân phải đá thẳng vào miệng Tiền Vĩ Hào, lạnh lùng nói:

- Cút!

- Ah...

Lại một tiếng hét thảm, Tiền Vĩ Hào bị đá bay ngược ra ngoài...

...

- Sao em lại tới đây?

Bộ dáng Diệp Dương Thành như gặp chuyện kinh dị, nhìn Vương Tuệ Tuệ đứng trước mặt hắn, thật sự giật mình:

- Làm sao em tới đây được?

Vừa nói hắn vừa kéo Vương Tuệ Tuệ vào trong phòng làm việc của mình:

- Bà cô của tôi ah, em mới sinh bao lâu chứ? Nhanh vào đây, vạn nhất bị gió lạnh thì sao bây giờ!

- Em đã đến bệnh viện tái khám, bác sĩ đã nói không có việc gì.

Vương Tuệ Tuệ nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của hắn thật vui vẻ, tùy ý cho hắn kéo nàng vào văn phòng, trên mặt lộ dáng tươi cười đắc ý:

- Về tới nhà ngày thứ ba em đã cảm thấy thân thể mình ngày càng tốt, cũng không có gì khó chịu, hôm qua đến bệnh viện tái khám, bác sĩ cũng hoảng sợ, nhưng sau khi kiểm tra xong...

- Vậy em cũng không nên xằng bậy chứ.

Diệp Dương Thành cười khổ, đẩy nàng ngồi xuống, nói:

- Vạn nhất sau này em bị đau đầu nhức óc, anh còn không bị mẹ mắng chết?

- Bác sĩ đã nói không sao mà, họ còn muốn trả tiền nghiên cứu tình huống của em thêm vài ngày đâu.

Vương Tuệ Tuệ cười nói:

- Anh sợ em xảy ra chuyện sao?

Diệp Dương Thành gật đầu.

- Kỳ thật anh lo lắng cũng đã chậm.

Vương Tuệ Tuệ cười nói:

- Hơn một giờ sáng bốn ngày trước, thừa dịp cha mẹ em còn đang ngủ, em đã ra ngoài đường đi tản bộ, anh xem...

Nàng đứng lên nhảy nhảy trước mặt Diệp Dương Thành, vỗ ngực:

- Đây không phải không có việc gì sao?

- Anh...

Diệp Dương Thành thật hết lời để nói.

- Em tới đây mẹ em biết không?

Diệp Dương Thành trầm mặc, hỏi.

- Đương nhiên.

Vương Tuệ Tuệ có chút đắc ý, gật đầu khẳng định:

- Nếu bà không biết thì ai giúp em trông chừng con gái đây?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1103)