Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0694

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0694: Cửu Tỏa liên hoàn tuyệt sát trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Hiện tại trạng thái của tòa nhà giống như một khối sắt yếu ớt, chỉ cần khẽ đung đưa là có thể sụp đổ.

Diệp Dương Thành không ngờ chuyện lại có thể phát sinh biến cố như vậy, nhưng lúc này, hắn cũng không còn chút sức lực suy nghĩ, toàn bộ tòa nhà đang đung đưa, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh sụp đổ.

Tám tên tử sĩ tinh anh đường nổ tung cũng không mang đến cho Diệp Dương Thành thương tổn thực chất gì, nhưng... tên thần sử cấp một kia...

- Thần sử cấp một Tôn Vĩnh Hạo dưới trướng người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách gặp phải thương tổn do âm linh lực trùng kích, linh thể giải tán, linh hồn chi lửa tắt diệt, hiện đã hồn phi phách tán...

Cửu Tiêu Thần Cách trong đầu Diệp Dương Thành hiện ra đề kỳ như vậy, giữa những hàng chữ lộ ra vẻ đau thương chưa bao giờ có.

Thần sử... hồn phi phách tán, kể từ khi Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay, hắn chưa từng gặp phải tổn thất như vậy? Một gã thần sử cấp một lại hồn phi phách tán trong lúc tám tên tử sĩ tinh anh đường nổ tung.

Hai mắt đầy máu, khi nhận được đề kỳ thứ nhất của Cửu Tiêu Thần Cách, sắc mặt Diệp Dương Thành đã lạnh tựa thần chết, hiện tại hắn không biết mình nên làm cái gì, hắn chỉ biết hiện tại mình phải báo thù cho tên thần sử.

- Răng rắc...

Khi Diệp Dương Thành nhận được đề kỳ của Cửu Tiêu Thần Cách, trong nháy mắt sau đó, bức tường của tầng lầu rốt cục không cách nào thừa nhận áp lực cực lớn tầng lầu phía trên mang đến, một trận răng rắc văng lên, toàn bộ tòa nhà bắt đầu vỡ vụn.

- Rầm rầm...

Trong tiếng nổ vang khổng lồ, vô số người hoảng sợ la thét vang dội khắp bầu trời đêm Ginza.

Lúc này, Diệp Dương Thành đã thi triển thuật di động rời khỏi tòa nhà, xuất hiện trên không trung tòa nhà sụp đổ, trong tay cầm Bàn Long ngân thương trơ mắt nhìn vô số dân thường vô tội bị tòa nhà sụp đổ bao phủ, cắn nuốt, nghe tiếng hét hoảng sợ của bọn họ trước khi bị tử vong ập đến, trên mặt đã chất đầy sát ý làm cho người ta khiếp sợ...

- Thánh Tổ, ta phải lấy mạng của ngươi.

Mạnh mẽ nắm chắc Bàn Long ngân thương trong tay, Diệp Dương Thành trầm thấp gầm thét, ở giữa không trung đột nhiên nhìn về vị trí núi Phú Sĩ.

Từ khi có được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay, Diệp Dương Thành thật sự chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, trơ mắt nhìn một gã thần sử bị bạch quang xuyên thấu trước mắt mình, đánh tan linh thể sau đó dập tắt linh hồn chi hỏa... Đây là một món nợ máu, dĩ nhiên cần trả bằng máu.

Diệp Dương Thành là người không có tính cách chịu thiệt còn có thể nén giận, một gã thần sử cấp một chết đi, đối với hắn mà nói chính là tổn thất một khoản tài phú không rẻ, cho dù tên thần sử cấp một này cũng không có nhiều lần tiếp xúc với hắn, nhưng bất luận nói thế nào, lúc này Diệp Dương Thành đã hoàn toàn tức giận.

Trong đôi mắt lóe lên lên sát ý băng hàn, cuối cùng cúi đầu nhìn thoáng qua phế tích tòa nhà sụp đổ, Diệp Dương Thành hít vào một hơi thật sâu, khóa mục tiêu, sau đó trực tiếp thi triển thuật di động, vô thanh vô tức biến mất trên không trung.

...

- Khốn kiếp.

Lúc này trong trang viên dưới chân núi Phú Sĩ, lại một lần nữa vang lên tiếng gầm thét như sấm của Thánh Tổ, trong thanh âm của hắn đầy rẫy sát ý khôn cùng, giống như muốn bầm thây Diệp Dương Thành thành vạn đoạn mới có thể hả giận, rống giận trầm thấp nói:

- Lại làm tổn thương tám âm mộc hộ vệ của ta... Ngươi đúng là muốn chết.

Mỗi một âm mộc hộ vệ đều là hắn vất vả khổ luyện hơn năm trăm năm mới cuối cùng thành hình, hơn nữa, mỗi tên âm mộc hộ vệ đều có tác dụng đặc biệt, bất kể là âm mộc hộ vệ nào bị tổn thương, đối với Thánh Tổ mà nói cũng không cách nào tiếp nhận.

Khi tên âm mộc hộ vệ đầu tiên bởi vì ngón tay nổ tung mà gặp tổn thương, tính tình của Thánh Tổ đã bốc lửa đến cực hạn, hiện tại lại có tám tên âm mộc hộ vệ trực tiếp nổ tung.

Dựa theo số lượng âm linh lực tụ tập trong địa huyệt, muốn khôi phục đoạn tay của một âm mộc hộ vệ cũng cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, nếu như muốn khôi phục đoạn tay của chín tên âm mộc hộ vệ... Ít nhất cũng cần thời gian một năm mới có thể hoàn thành.

Nhưng thời gian của Thánh Tổ cũng không còn nhiều, thoáng cái toàn bộ kế hoạch bị hoãn lại một năm, đối với hắn mà nói... tổn thất trong chuyện này quả thực khó có thể tính ra, cho nên, hắn hoàn toàn tức giận, hắn thề, cho dù phải hợp lại thực lực tụ tập của mình trong ngàn năm qua, cũng phải nghiền xương Diệp Dương Thành thành tro.

Sau khi gầm thét, hắn hơi trầm mặc một lát, sau đó hạ chỉ lệnh với một lão bộc bị hắn hoàn toàn khống chế trong trang viên:

- Truyền mệnh lệnh của ta...

- Giữ đến địa ngục truyền mệnh lệnh của ngươi đi.

Lời của Thánh Tổ vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, trên bầu trời trang viên đã xuất hiện một đạo ngân quang phát sáng, ngay sau đó, Diệp Dương Thành đã tiến vào hình thái chiến đấu liền đột nhiên xuất hiện trong không trung cách mặt đất chưa đầy ba mươi thước, ánh mắt âm lãnh quét về phía trang viên.

Trang viên này mặc dù trải qua mấy đời chủ nhân nhiều lần sửa chữa, nhưng vẫn giữ lại phong mạo tương đối hoàn mỹ ban đầu, đây là một trang viên phục cổ, màu sắc cổ xưa rất dễ làm cho người ta hoài nghi mình có phải đã trở lại thời kì cổ đại hay không, hơn nữa còn đầu thai trong một hộ gia đình giàu có.

Chính giữa trang viên chính là cái gọi là Tinh Anh đường, xung quanh Tinh Anh đường, cũng chính là khu vực để các thành viên ngoại đường nghỉ ngơi, huấn luyện, người có thể được chọn lựa tiến vào trang viên này, bất luận là thành viên ngoại đường hay là Tinh Anh đường đều không phải hạng người tốt, trộm cắp, vụng trộm... Nói cách khác đây là điểm tụ tập của đám cặn bã.

Diệp Dương Thành nhìn thấy trên diễn võ trường thi thể xếp cao như núi, cũng nhìn thấy xung quanh diễn võ trường máu tươi tràn ngập, nhưng đối với những kẻ này, Diệp Dương Thành cũng không để trong lòng, mục đích chủ yếu hắn tới đây hôm nay, chính là giết chết kẻ tên là Thánh Tổ kia.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, rung Bàn Long ngân thương trong tay, thấp giọng quát nói:

- Cho ngươi mười giây ra ngoài quang minh chánh đại đấu với ta một phen, mười giây sau nếu không xuất hiện... Ta sẽ hủy hoại trang viên của ngươi trong chốc lát.

Diệp Dương Thành không biết vị trí cụ thể Thánh Tổ ẩn giấu, cho dù lúc trước nghe được thanh âm của Thánh Tổ, cũng không cách nào thông qua cách này tìm được phương vị cụ thể của Thánh Tổ. Nhưng hắn đồng dạng cũng không muốn thông qua thủ đoạn bình thường tìm được Thánh Tổ.

Nếu hắn có thể ẩn núp trong trang viên này ngàn năm, dĩ nhiên cũng không khó nhìn ra tầm quan trọng của trang viên này đối với hắn. Nếu như không có lý do để hắn kiên trì ở chỗ này, làm sao hắn lại có thể ẩn mình trong trang viên này ngàn năm, không rời trang viên nửa bước?

Cho nên, sau khi nhận rõ tầm quan trọng của trang viên này với người gọi là Thánh Tổ, Diệp Dương Thành cũng không chút lựa chọn làm một kẻ tiểu nhân, dùng phá hủy trang viên để uy hiếp, muốn ép Thánh Tổ từ chỗ trốn ra ngoài, như vậy cũng giảm bớt một phen tìm kiếm.

Chẳng qua Diệp Dương Thành đã tính sai can đảm của Thánh Tổ, cũng tính toán sai lầm chỗ dựa trong tay hắn...

- Ha ha ha...

Nghe được uy hiếp của Diệp Dương Thành, Thánh Tổ rõ ràng ngây ra một lúc, ngay sau đó giống như người bình thường bất chợt trúng số, điên cuồng phá lên cười, dùng Hán ngữ thuần khiết nói:

- Được được... Đây đúng là thiên đình có đường ngươi không đi, địa phủ không cửa ngươi xông tới, nếu biết bổn tôn ở trong trang viên này hơn ngàn năm, ngươi còn dám lấy phá hủy trang viên ra uy hiếp bổn tôn... Quả thực là lớn mật.

Trong giọng nói vô cùng tự tin, giống như Diệp Dương Thành thật sự tự chui đầu vào lưới, trong tiếng cười to ẩn hàm sướng khoái và cao hứng nói không ra lời.

Nghe thấy tiếng cười của Thánh Tổ, Diệp Dương Thành nắm chặt Bàn Long ngân thương trong tay, khẽ cúi đầu nhẹ hít vào một hơi, nói:

- Ngươi đã không biết tốt xấu như thế, không muốn tự chịu diệt vong... vậy thì...

- Âm mộc hộ vệ ở đâu?

Không đợi Diệp Dương Thành nói hết lời, Thánh Tổ đã trầm giọng quát, giống như tướng quân cổ đại xuất chinh. Điều khiến Diệp Dương Thành cảm thấy kinh ngạc chính là, lúc này, tiếng nói của hắn vẫn là Hán ngữ thuần khiết.

Mặc dù mang theo khẩu âm vài chỗ, nhưng tuyệt đối là Hán ngữ thuần khiết, một người tự xưng là Thánh Tổ Nhật Bản, lại có thể nói ra Hán ngữ thuần khiết như vậy... Đây rút cuộc là học trộm, hay hắn vốn là người Châu Á?

Nếu như là học trộm, như vậy Diệp Dương Thành vẫn có thể đủ hơi tha thứ một phen, nhưng nếu là người sau... vậy quả thực tội không thể tha. Không làm một người Châu Á bình thường, lại chạy tới đảo quốc Nhật Bản xưng vương xưng thánh, thậm chí còn nâng đỡ tài phiệt Yamaguchi làm cơ cấu thế tục gây họa thế giới... đúng là tội không thể tha.

- Có thuộc hạ.

Mỗi âm mộc hộ vệ đều là phân thân của Thánh Tổ, nhưng trước khi Thánh Tổ chưa cướp lấy thân thể, bọn họ đều có suy nghĩ độc lập. Thánh Tổ vừa mới trầm thấp quát hỏi, gần trăm tên âm mộc hộ vệ đã phóng lên cao, chạy về phía Diệp Dương Thành, đồng thời cũng phát ra một trận đáp lại chỉnh tề, thanh âm có chút khàn khàn, nhưng vô cùng kinh sợ lòng người.

- Vù vù vù...

Chín mươi chín âm mộc hộ vệ đạp không xông tới, bên ngoài hiện ra bạch quang lạnh lẽo, giống như một đám tượng gỗ được thoa lên lớp dầu màu trắng, có chút khôi hài, nhưng không ai dám cười ra tiếng trước mặt bọn họ... Bởi vì trong tay của bọn họ cầm một thanh cương Đao, vô cùng sắc bén.

Những âm mộc hộ vệ này vững vàng rơi trên mặt đất, trong một giây đã bao vây Diệp Dương Thành lại. Cũng chính vào lúc này, Thánh Tổ vẫn ẩn giấu không chịu lộ diện một lần nữa quát khẽ:

- Giết hắn.

- Rõ.

Chín mươi chín âm mộc hộ vệ cùng kêu lên đáp lại, bất luận là tiếng nói hay là nhất cử nhất động, cũng mang theo hơi thở Trung Quốc, vô cùng nồng nặc.

Chẳng lẽ Thánh Tổ cùng những âm mộc hộ vệ này đều là...

- Giết.

Không để cho Diệp Dương Thành cơ hội tiếp tục suy nghĩ sâu xa, chín mươi chín tên âm mộc hộ vệ tựa hồ cùng phát ra một trận hét hò điên cuồng. Nhưng, chín mươi chín tên âm mộc hộ vệ này rất biết tiến thối, sắp hàng thành trận xông thẳng về hướng Diệp Dương Thành.

Nhưng nếu lúc này có một người am hiểu chiến trận cổ đại Trung Quốc, tuyệt đối có thể phát hiện ra một số đầu mối từ trong trận hình của đám âm mộc hộ vệ, hơn nữa nhìn cẩn thận một phen, là có thể đại khái suy đoán ra, lúc này những âm mộc hộ vệ này đang bày ra chiến trận, tựa hồ chính là thoát thai từ Cửu Tự Liên Hoàn trận của Trung Quốc cổ đại... Trải qua cải thiện trận pháp, lực sát thương trực tiếp bay lên.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành gặp gỡ đối thủ như vậy, chín mươi chín âm mộc hộ vệ chín người một đội, chia làm chín trận hình, chín trận hình này vẫn dung hợp với nhau, quả thực khó có thể phân biệt.

Có trận hình đi về phía trái, có trận hình đi về phía phải, còn không đợi Diệp Dương Thành phục hồi tinh thần, những âm mộc hộ vệ cầm cương đao trong tay, đã từ bốn phương tám hướng xông tới, hoặc bổ hoặc chém, hoặc đâm hoặc chọc, chào hỏi Diệp Dương Thành.

Lúc này, Thánh Tổ hừ lạnh nói:

- Đây là Cửu Tỏa Liên Hồn tuyệt sát trận mà bổn tôn tung hoành thiên hạ ngày xưa, lâm vào trận này, cho dù là đại la kim tiên cũng đừng mơ tưởng chạy thoát, hôm nay bổn tôn phải dùng máu tươi của ngươi, tế điện tuyệt trận ngàn năm này... Giết.

Thân thể của âm mộc hộ vệ có thể so với kim cương, quả thực có thể dùng đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm để hình dung cường thế của nó, hơn nữa, trong tay mỗi âm mộc hộ vệ cầm cương đao cũng không phải là vũ khí bình thường, mà là đồng dạng trải qua không biết bao nhiêu năm tế luyện âm linh lực, cuối cùng mới thành hình vũ khí.

Loại cương đao này ngoài mặt trải hàn quang u lãnh, người bình thường đừng nói là bị nó chặt lên một đao, cho dù là nhích tới gần nó nửa thước, cũng sẽ bị âm linh lực bám phía trên nó xâm nhập thân thể, kẻ nhẹ thì tê liệt, kẻ nặng trực tiếp hồn phi phách tán.

Bởi vì có thuộc tính như vậy, người sử dụng loại cương đao này cũng không cần sợ hãi sợ âm linh lực xâm nhập, nói cách khác, nhân vật có thể sử dụng loại cương đao này, tuyệt đối là một tồn tại dựa vào âm linh lực mới có thể cường đại, nói cách khác...

Sự cường đại của bọn nó thuộc về chí âm chí nhu, cho nên e ngại công kích chí cương chí dương.

Nhận thấy khí tức âm lãnh từ trên người những âm mộc hộ vệ này tản mát ra, Diệp Dương Thành vũ động Bàn Long ngân thương, đồng thời trong lòng cũng đã có phán đoán, phương pháp phá trận, nhưng cũng từ từ có một chút lo lắng.

- Đinh đinh đang đang...

Công kích liên miên không dứt thoáng như sóng biển từ các phương hướng rơi xuống trên người Diệp Dương Thành, chín mươi chín âm mộc hộ vệ tạo thành Cửu Tỏa liên hoàn tuyệt sát trận quả thật không thể coi thường, chỉ dựa vào cái này tựa hồ phong sát tất cả công kích đường lui, cũng đủ để nhìn ra trình độ sắc bén

Của trận pháp này.

Diệp Dương Thành được ngân giáp bao trùm toàn thân, cảm nhận được chút lực đánh mạnh mẽ của cương đao trong tay âm mộc hộ vệ không thể cắt ra ngân giáp, nhưng lại có thể đem lực đánh vào khổng lồ xuyên qua ngân giáp truyền vào trong cơ thể Diệp Dương Thành, khiến cho hắn mơ hồ có chút bực mình.

Dưới loại tình huống này bực mình không rõ ràng này, miễn cưỡng còn có thể thừa nhận. Nhưng ngay khi Diệp Dương Thành điều chỉnh tâm thái, cầm thật chặt Bàn Long ngân thương chuẩn bị phản kích, Cửu Tỏa liên hoàn tuyệt sát trận bất chợt phát sinh biến hóa


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)