Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0738

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0738: Diệp Dương Thành bá đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


So với cái gọi là danh môn, hiện nay chỗ dựa và bối cảnh mới là trọng yếu nhất, không có những vật này, cái gì cũng là vô nghĩa, cho dù... Diệp Dương Thành nói tổ tông Trần Thiểu Thanh chính là Trần Thế Mỹ.

- Tôi đã nói thế, đương nhiên là đã chuẩn bị thật tốt.

Diệp Dương Thành cười ha hả, từ trong túi tiền ném một tờ giấy lên bàn trà:

- Cả hai xem đi!

Nhìn qua Diệp Dương Thành ném tờ giấy, Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu tâm thần bất định, không biết Diệp Dương Thành ghi cái gì trong tờ giấy nhưng dù sao nó cũng là hy vọng cuối cùng của bọn họ, có thể quang minh chính đại mang bạn trai về nhà, còn tốt hơn là tránh né a?

Nhìn vào tờ giấy Diệp Dương Thành đặt lên bàn trà, cuối cùng vẫn Tằng Diệu Diệu duỗi tay ra, mặt không đổi sắc mở tờ giấy.

Kết quả chính là, nàng vừa nhìn nội dung ghi trong tờ giấy, sắc mặt của nàng suy sụp, lại không có mở miệng nói chuyện, mà lừa yên lặng đưa cho Trần Thiểu Thanh.

Trần Thiểu Thanh phản ứng cũng không tốt hơn Tằng Diệu Diệu bao nhiêu, cầm tờ giấy đọc đi đọc lại nhiều lần, cuối cùng xác định trên tờ giấy ghi tên và số điện thoại, trừ chuyện đó ra không có chuyện khác.

- Lão Diệp, anh vui đùa hơi lớn rồi đấy...

Trần Thiểu Thanh cũng không có tức giận, hắn cười khổ nhìn qua dãy số mà Diệp Dương Thành đưa, nhún vai nói:

- Chỉ có những dãy số này có thể làm cái gì?

- Số của những người này em đều có.

Cho đến lúc này Tằng Diệu Diệu hít khí lạnh nói ra, nói:

- Nhưng có thể liên lạc với bọn họ, chưa hẳn là cùng một hệ với họ!

Đứng dậy cầm tờ giấy trong tay đưa lại cho Trần Thiểu Thanh, lần nữa nhìn xem về sau, Tằng Diệu Diệu ngẩng đầu lên nói:

- Hơn nữa những người này toàn bộ không phải đứng đầu, bất luận người nào cũng không thể làm Tằng gia cảm thấy áp lực, cho dù cuối cùng đầu nhập vào một người, chỉ sợ rằng...

- Ai nói phải đầu nhập?

Nhìn qua Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu đôi tỉnh tình lữ kẻ xướng người họa, Diệp Dương Thành thần sắc quái dị, nói:

- Không thể đầu nhập toàn bộ vào sao?

- À?

Tằng Diệu Diệu cùng Trần Thiểu Thanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ căn bản không nghĩ tới Diệp Dương Thành lại có thể nói như thế! Trên tờ giấy ghi lại quan to một tỉnh, nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều là quan chức cấp phó bộ, không có ai là cấp bộ cả.

Phía trên có tổng cộng mười chín số liên lạc, không chỉ bao trùm cả khu Hoa Đông, đồng thời còn có bốn quan to cấp phó các tỉnh còn lại, không cần thành lập quan hệ với mười chín người này, chỉ cần có ba người trong đó ủng hộ Trần Thiểu Thanh, Tằng gia sẽ không cản trở tình cảm của Tằng Diệu Diệu cùng Trần Thiểu Thanh nữa.

Nhưng vấn đề mấu chốt là, có thể sao? Đó căn bản là chuyện đầm rồng hang hổ.

Tằng Diệu Diệu liên tục cười khổ, nói ra:

- Tuy em không theo chính trị, nhưng những quan to cấp tỉnh này em hiểu một chút, bọn họ thuộc trận doanh khác nhau, chỉ cần mười chín người trong tờ giấy này, ít nhất cũng liên quan tới mười trận doanh, bảo bọn họ cùng làm chỗ dựa cho Thiểu Thanh, chỉ sợ là...

Tằng Diệu Diệu không có nói lời phía sau ra, dù sao Diệp Dương Thành tới đây là nghĩ biện pháp giúp bọn họ... Kỳ thật nàng muốn nói đây là chuyện không có ý nghĩa.

- Lão Diệp, mày cảm thấy thế nào?

So sánh với Tằng Diệu Diệu không tín nhiệm, Trần Thiểu Thanh lại cảm thấy Diệp Dương Thành đêm nay biểu hiện có chút cổ quái, dựa theo hắn hiểu về Diệp Dương Thành, loại vấn đề mấu chốt này hắn không có vui đùa

Quan hệ tín nhiệm bao nhiêu năm qua, Trần Thiểu Thanh không có gấp gáp bác bỏ Diệp Dương Thành đề nghị, mà là nhìn về phía Diệp Dương Thành hỏi thăm.

- Biện pháp chính là biện pháp tao vừa nói.

Diệp Dương Thành nhìn qua Trần Thiểu Thanh, cười nói:

- Tao cho mày tờ giấy này, phía trên ghi mười chín người, chỉ cần mày nói với bọn họ mày là huynh đệ Diệp Dương Thành thì bọn họ sẽ ủng hộ mày.

Lời nói tràn đầy tự tin làm cho Trần Thiểu Thanh ngây người, Tằng Diệu Diệu lại cho rằng Diệp Dương Thành đang mạnh miệng, cười khổ lắc đầu, cũng không có nói gì..

- Nếu không tin thì hiện tại gọi qua xác nhận đi.

Diệp Dương Thành tâm tính rất nhẹ nhàng, cũng không có bởi vì Tằng Diệu Diệu không tin mà bỏ qua, bởi vì hắn biết rõ sự thật cuối cùng sẽ chứng minh tất cả, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ ít xuất hiện.

Cho Trần Thiểu Thanh tờ giấy ghi chép quan to, kỳ thật đều là thủ hạ thần sứ của Diệp Dương Thành đảm nhiệm, hơn nữa mười chín người này chỉ là bộ phận nhỏ mà thôi, làm cho Trần Thiểu Thanh thành lập liên hệ với bọn họ, chỉ sợ không người nào trong nước dám cầm thái độ quái thái với Trần Thiểu Thanh!

Thân phận chân thật của Diệp Dương Thành chỉ cực hạn là các thủ trưởng biết, bọn họ tự nhiên cũng khẳng định quan hệ giữa Trần Thiểu Thanh cùng Diệp Dương Thành. Bỏ những nhân vật đầu não ra, bộ trưởng cũng tốt, phó bộ trưởng cũng được, đối mặt mười chín thế lực quan to cấp phó tinh ủng hộ Trần Thiểu Thanh, ai còn dám xem thường hắn?

Thời điểm cao điệu, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ không lựa chọn ít xuất hiện, tới trình độ của hắn, cao điệu cùng ít xuất hiện cũng chỉ là một ý niệm mà thôi, đừng nhìn hắn bình thường ít xuất hiện, nhưng nếu cao điệu thì người bình thường sẽ bị dọa thật lớn.

Nhìn qua Trần Thiểu Thanh chần chờ bất định, Diệp Dương Thành tối nay làm chuyện xong xuôi, lập tức đứng dậy, nói:

- Dựa theo tao nói mà làm đi, đã gọi điện thoại cho người ta là biết thật giả ngay, với tư cách huynh đệ Diệp Dương Thành, ai có thể xem thường mày chứ?

- Tạo...

Nhìn qua Diệp Dương Thành khí thế bá đạo, Trần Thiểu Thanh khó tránh khỏi há hốc mồm, há hốc mồm không nói ra lời, hai tay cũng đã nắm thật chặc thành nắm đấm, không biết nên giải thích cảm xúc thế nào, trong lòng khó bình tĩnh được.

Diệp Dương Thành đi, cũng không có uống nước trà sôi đã nguội kia, chỉ để lại Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu hai người ngồi ở phòng khách nhìn nhau, cuối cùng dùng ánh mắt ngờ vực lẫn nhau, tờ giấy kia nặng ngàn cân.

- Nếu không, hiện tại gọi điện thử xem?

Trần Thiểu Thanh nuốt nước miếng, tâm tình bất ổn nói ra.

- Hiện tại mấy giờ, ngày mai lại gọi.

Tằng Diệu Diệu đề nghị làm Trần Thiểu Thanh động tâm, nhưng nhìn thời gian thì chần chờ.

- Điện thoại nếu không nói chuyện, buổi tối hôm nay hai ta cũng đừng ngủ.

Trần Thiểu Thanh cười khổ nói:

- Không giải quyết xong chuyện này, chúng ta có thể ngủ được sao?

- Nhưng mà không thể gọi hiện giờ.

Tằng Diệu Diệu lý trí khắc chế xúc động, nàng nói nhỏ:

- Đã rạng sáng hai giờ, qua năm giờ lại gọi sau!

- Cái này...

Trần Thiểu Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

- Được, bảy giờ gọi!

Sau khi rời khỏi tiểu khu nhà Trần Thiểu Thanh, Diệp Dương Thành tìm khu vực hẻo lánh không người quay về Phù Không Thần Điện, hắn tìm hoa viên vắng vẻ ngồi đó, bắt đầu công việc lu bù.

Bên kia, trong đầu Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu chỉ toàn rối rắm, đang ngồi trên ghế, không ngừng trò chuyện, bọn họ cũng không biết, khi bọn họ chờ đợi trong đêm dài đằng đẳng, ở ngoại ô thành phố Thiệu Hoa còn có hai đang mặc đồ Tây đen đứng đó, bộ dáng dường như bất tỉnh.

Uống bốn ly cà phê nói chuyện tới sáng, rốt cục Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu cũng không còn thấy trăng và ánh sao, bây giờ đã là bảy giờ sáng.

Hai mắt đỏ lên, tròng mắt che kín tơ máu, nghe đồng hồ báo thức trên tường vang lên nhắc nhở đã là bảy giờ sáng, Trần Thiểu Thanh mới từ gế cao nhảy xuống, tinh thần chấn động:

- Đã tới giờ rồi.

- Gọi cho ai trước?

Tằng Diệu Diệu hỏi làm Trần Thiểu Thanh sững sờ.

- Nếu không, gọi cho hắn trước đi.

Cầm tờ giấy xem một hồi lâu, Trần Thiểu Thanh mới duỗi ngón tay ra gọi cho một quan to cấp phó bộ trong phạm vi khu Hoa Đông, hiển nhiên là hắn muốn thí nghiệm từ nhỏ trước tiên.

Nhìn thấy người Trần Thiểu Thanh lựa chọn, Tằng Diệu Diệu cũng gật đầu đồng ý, nói:

- Là hắn!

Hai bên thống nhất ý kiến, Trần Thiểu Thanh xoay người cầm điện thoại lên, cầm lấy tờ giấy hít sâu một hơi, lúc này tay của hắn run run chạm vào bàn phím, sau đó ấn xuống.

Bí bo... Bí bo...

Bên tai vang lên âm thanh kết nối, tâm tình của Trần Thiểu Thanh đã căng tới mức cực hạn, bởi vì hắn biết rõ, dãy số này thành công hay không trực tiếp quyết định tình huống tương lai giữa hắn và Tằng Diệu Diệu, hắn lo lắng là đương nhiên.

Trần Thiểu Thanh gọi điện thoại và tâm tình khẩn trương, Tằng Diệu Diệu đứng bên cạnh hắn làm sao nhẹ nhõm được? Hai tay nắm chặc cánh tay trái Trần Thiểu Thanh sau đó nín thở chờ đường dây bên kia trả lời.

- Alo, vị nào?

Điện thoại khuếch đại âm thanh, vẫn còn tiếng bíp bíp thì có giọng nói hồn hậu vang lên.

Vừa nghe giọng nam tử này, tâm tình Trần Thiểu Thanh khẩn trương vài phần, hắn miễn miễn cưỡng cưỡng trấn định cảm xúc, mở miệng cười nói:

- Xin hỏi là Lâm bí thư đúng không?

- Anh là ai?

Đầu dây bên kia, Lâm bí thư hiển nhiên chưa từng gặp qua số lạ này, lại không thấy gật đầu thừa nhận, cũng không có lắc đầu bác bỏ, ngữ khí ôn hoà mang theo hờ hững.

- Tôi là cục công an Thiệu Hoa... Ách...

Trần Thiểu Thanh đang định tự báo gia môn, Tằng Diệu Diệu cầm tay của hắn lắc mạnh, Trần Thiểu Thanh khôi phục tinh thần lại, vội vàng sửa lời nói:

- Lâm bí thư, tôi... Tôi là huynh đệ của Diệp Dương Thành, Trần Thiểu Thanh.

Câu này vừa ra khỏi miệng, Trần Thiểu Thanh lập tức nhắm hai mắt lại, tim đập cực nhanh, hô hấp dồn dập, tâm tình căng thẳng tới mức hít thở không thông.

Trạng thái của Tằng Diệu Diệu cũng không tốt hơn Trần Thiểu Thanh chút nào, Lâm bí thư này nàng vẫn có chút ấn tượng, tuy là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng quan to tới mức như hắn bình thường sẽ rất ít người hiểu.

Lâm bí thư gọi là Lâm Đình Huấn, xem như người mạnh mẽ, nghe nói trừ rắp tâm thuật bất chính ra, phương diện năng lực đáng khen. Đối mặt Lâm bí thư, Tằng Diệu Diệu phi thường khẩn trương, Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành là ai? Ngươi đánh sai số điện thoại!

Cũng may sự thật có đôi khi thần kỳ như thế, không đợi Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu tâm thần bất định, ngữ khí của Lâm bí thư bên kia biến hóa, trở nên thập phần khách khí:

- Thì ra anh là Trần Thiểu Thanh à? Không tệ không tệ, gần đây thường xuyên nghe người ta nói phó cục trưởng công an thành phố Thiệu Hoa tuổi trẻ tài cao, không nghĩ tới anh là huynh đệ của Diệp tiên sinh, ha ha, tìm tôi có việc gì sao?

Lúc này Trần Thiểu Thanh cùng Tằng Diệu Diệu đều há hốc mồm, vừa rồi ngữ khí không nóng không lạnh, vì sao trong nháy mắt đã khách khí như thế? Phó cục trưởng công an thành phố Thiệu Hoa? Trần Thiểu Thanh cười hai tiếng, đây là khích lệ hắn sao?

Về phần tìm hắn có chuyện gì sao? Trần Thiểu Thanh đúng là không biết mở miệng thế nào, trước đó là muốn gọi điện xác nhận, đúng là quên đi lý do rồi.

Cũng may Tằng Diệu Diệu phản ứng nhanh, lập tức đi qua cười nói vào điện thoại:

- Lâm thúc thúc, cháu là Nam Kinh Tăng gia Tằng Diệu Diệu, ngài còn nhớ cháu chứ?

- Tăng gia Tằng Diệu Diệu?

Lâm Đình Huấn bên kia lặng đi, lại cười nói:

- Thì ra là nha đầu a, năm đó sinh nhật mười tám của cháu ta có đến, như thế nào? Hoài nghi trí nhớ của Lâm thúc thúc sao?

- Hì hì, Lâm thúc thúc quả nhiên còn nhớ rõ cháu đấy.

Tằng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn qua Trần Thiểu Thanh, lúc này dùng ngữ khí làm nũng với trưởng bối:

- Lần trước Lâm thúc thúc tặng quà sinh nhật cho cháu, cháu rất ưa thích..

- Nha đầu a...

Lâm Đình Huấn cười lên, nói ra:

- Đi đi, không nên giả bộ ngớ ngẩn lừa Lâm thúc thúc, nói đi, tìm Lâm thúc thúc có chuyện gì?

- Lâm bí thư, cháu có chuyện muốn gặp mặt bàn với ngài một chút, ngài xem...

Trần Thiểu Thanh tiếp nhận điện thoại, cắn răng nói ra ý nghĩ của mình.

- Bàn trước mặt? Đương nhiên có thể.

Lâm Đình Huấn biết rõ quan hệ giữa Trần Thiểu Thanh cùng Diệp Dương Thành, đừng nói là bàn trước mặt, cho dù bảo hắn đi tới thành phố Thiệu Hoa gặp Trần Thiểu Thành, hắn cũng sẽ không nói chữ không.

- Vậy rất đa tạ Lâm bí thư.

Nghe được Lâm Đình Huấn trả lời thoải mái, Trần Thiểu Thanh tâm tình khó tránh khỏi bành trướng, hắn tranh thủ thời gian nói:

- Nhưng mà không biết Lâm bí thư lúc nào có rảnh...

- Tùy thời có thể.

Lâm Đình Huấn phi thường thản nhiên cười nói:

- Sau khi tới gọi cho ta là được!

- Vậy buổi tối hôm nay đi.

Trần Thiểu Thanh cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức nói ra:

- Cháu bây giờ đi chuẩn bị vé máy bay!

- Có thể.

Lâm Đình Huấn cười nói.

Qua một phút sau, Trần Thiểu Thanh chấm dứt nói chuyện với Lâm Đình Huấn, hơi có vẻ chất phác nhìn qua Tằng Diệu Diệu, hai người nhìn nhau im lặng.

Hồi lâu sau Tằng Diệu Diệu mới thở sâu, nói:

- Bằng hữu của anh tuyệt đối không phải người bình thường!

Nghe được Tằng Diệu Diệu nói thế, Trần Thiểu Thanh cũng im ắng gật đầu. Hắn không phải người ngu, tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lâm Đình Huấn trước sau khác biệt như vậy, không có tầng quan hệ với Diệp Dương Thành thì Lâm Đình Huấn làm sao đi gặp phó cục trưởng công an của tỉnh khác chứ?

Có thể nói Lâm Đình Huấn có thể bình thản đi gặp mặt Trần Thiểu Thanh có một nửa nguyên do là Diệp Dương Thành, về phần quan hệ với Tằng Diệu Diệu là không đáng kể.

Ngẩng đầu nhìn qua thần thái cổ quái của Trần Thiểu Thanh, Tằng Diệ Diệu lắc lắc cánh tay hắn, nhắc nhở:

- Còn đứng ngây đó làm gì? Anh còn có mười tám người chưa gọi đấy!

- Ah ah nha...

Trần Thiểu Thanh phục hồi tinh thần lại, cầm lấy điện thoại và xem số ghi chép, lúc này tiếp tục ấn số.

Tâm tình Tằng Diệu Diệu hết sức phức tạp, nhưng hưng phấn cùng tung tăng như chim sẻ chiếm cứ đa số, nàng thập phần rõ ràng, nếu như Trần Thiểu Thanh thật sự có thể thành lập quan hệ với mười chín người trên giấy này, như vậy đừng nói hắn bây giờ là phó cục trưởng công an thành phố, cho dù là phó cục trưởng phân cục, sở trưởng đồn công an thì gia đình nàng cũng không cản trở.

Có mười chín núi dựa này tồn tại... Không! Tằng Diệu Diệu lúc này nội tâm chấn động, âm thầm lẩm bẩm, núi dựa của Trần Thiểu Thanh không phải mười chín người này, mà hẳn là Diệp Dương Thành! Chỉ cần Diệp Dương Thành còn thì con đường làm quan ngày sau của Trần Thiểu Thanh sẽ không xuất hiện khó khăn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1103)