Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0845

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0845: Ngự Long thần tôn, ngự long ah!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Nghe được Diệp Dương Thành hỏi thăm, Tiểu Thương Ưu Tử gật đầu, nói:

- Vâng!

Trong phạm vi nhất đinh, Tiểu Thương Ưu Tử vô cùng nhạy cảm với khí tức qury vật, hiển nhiên nàng cảm thấy không thoải mái chính là do Xích Mi Quỷ Đế ở đây.

- Bộ dáng rất cố sức nha!

Nhìn thấy Xích Mi Quỷ Đế tiến thoái lưỡng nan, Diệp Dương Thành xoa tya.

Hắn cười lên, nói:

- Nếu không chúng ta hảo tâm đi giúp hắn một chút đi?

- Chủ nhân thật lương thiện!

Tiểu Thương Ưu Tử cười khanh khách, nhìn Diệp Dương Thành nháy mắt ra hiệu.

Xích Mi Quỷ Đế sắp thổ huyết, mắt thấy Diệp Dương Thành và Tiểu Thương Ưu Tử không có hảo ý tới gần, hết lần này tới lần khác tám chín phần mười lực lượng của hắn bị thần cách trung giai kiềm chế, đừng nói là đối phó bán thần Diệp Dương Thành, cho dù là một tiểu Quỷ Vương sơ giai giơ tay nhấc chân cũng có thể lấy mạng già của nó.

Làm sao bây giờ? Tiếp tục áp chế thần cách trung giai, hay là...

Có câu nói càng già càng sợ chết, nghĩ tới đây Xích Mi Quỷ Đế đưa ra quyết định.

- Tặng cho ngươi!

Cưỡng ép chặt dứt tấm lưới màu đỏ, vung thần cách bay về phía Diệp Dương Thành.

- Ta cũng có đồ tặng cho ngươi!

Diệp Dương Thành không nghĩ tới tên này quả quyết như thế, đối mặt với thần cách trung giai dụ hoặc vẫn kiên quyết buông tha, nhìn thấy đối phương ném thần cách qua phía mình, hắn nhanh chóng ra tay.

- Hô!

Diệp Dương Thành ngưng tụ áp khí bàng bạc chuẩn bị đối phó thần cách trung giai, bây giờ biến thành một chưởng bay tới, Xích Mi Quỷ Đế chưa chạy thoát đã bị tát một cái.

Tiếng rít mãnh liệt vang vọng không trung tám ngàn mét, Xích Mi Quỷ Đế chưa đào thoát, Diệp Dương Thành đã công kích tới.

Oanh!

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, Xích Mi Quỷ Đế bay đi như cuồng phong, hắn bị đánh bay như đạn pháo.

Thời điểm cướp đoạt thần cách trung giai hắn tiêu hao lực lượng âm linh rất lớn, bây giờ lại trúng một kích tụ lực của Diệp Dương Thành.

Cái tát này suýt nữa lấy mạng già của Xích Mi Quỷ Đế.

Linh hồn chi hỏa trong người lóe lên bất thương, Xích Mi Quỷ Đế rốt cuộc nhìn rõ chênh lệch giữa mình và Diệp Dương Thành là cực lớn, không dám nói thêm cái gì, lập tức bỏ trốn mất dạng.

- Đối phó nó quan trọng hơn!

Diệp Dương Thành ngăn cản Tiểu Thương Ưu Tử định đuổi theo, thần sắc ngưng trọng nhìn thần cách trung giai, thấp giọng nói:

- Nghĩ biện pháp chế trụ nó, ta ra tay đối phó nó!

Một bên là thần cách trân quý, một bên chỉ là râu ria, ác quỷ đã bị trọng thương, huống chi Diệp Dương Thành tụ lực lâu như thế, một tát này đánh xuống, cho dù ác quỷ không chết thì cũng trọng thương khó lành.

- Vâng chủ nhân!

Nghe Diệp Dương Thành phân phó, Tiểu Thương Ưu Tử bỏ đi ý niệm đuổi giết Xích Mi Quỷ Đế trong đầu, gật đầu đáp ứng một tiếng, bắt đầu toàn lực đối phó thần cách trung giai trước mặt.

Diệp Dương Thành hiện tại còn chưa biết, ác quỷ ra tay cướp đoạt thần cách chính là Xích Mi Quỷ Đế mà hắn muốn diệt trừ cho thống khoái, nhưng mà cho dù hắn biết ác quỷ này là Xích Mi Quỷ Đế, hắn vẫn lựa chọn thần cách, hắn không ngu xuẩn đuổi theo Xích Mi Quỷ Đế.

Nguyên nhân rất đơn giản, Xích Mi Quỷ Đế hiện tại không nằm trong lo lắng của Diệp Dương Thành.

Huống hồ Xích Mi Quỷ Đế có thể sánh bằng một quả thần cách trung giai sao?

- Tiếp tục kiềm chế, lập tức xong rồi!

Diệp Dương Thành vẻ mặt nghiêm túc ngưng kết áp khí, chậm rãi bao phủ hào quang màu cam từ từ yếu đi.

Có lẽ phát hiện mình không thể trốn thoát, thần cách trung giai xao động bất an...

Thành công bắt giữ thần cách trung giai, Diệp Dương Thành phát hiện nó trừ màu sắc khác với thần cách sơ giai về màu ra, hoa văn chỉ phức tạp hơn thần cách sơ giai mà thôi! Nhưng mà so với Cửu Tiêu Thần Cách mà nói, cho dù là thần cách sơ giai hay thần cách trung giai cũng không thể so sánh được.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Cửu Tiêu Thần Cách có thể phong ấn thần cách trung giai, nếu như cấp bậc của Cửu Tiêu Thần Cách thấp hơn thần cách trung giai thì làm sao phong ấn đây?

Tất cả đã chấm dứt, Diệp Dương Thành bình ổn cảm xúc bản thân, nhìn qua Tiểu Thương Ưu Tử nháy mắt ra hiệu, liền trực tiếp quay về huyện Ôn Nhạc.

Chờ tới lúc Diệp Dương Thành quay về huyện Ôn Nhạc thủy tinh hoa uyển, Tiểu Long Nữ đã sớm chờ ở nơi này.

Tiến vào phòng khách, Diệp Dương Thành không nói nhảm cái gì, nhìn Tiểu Long Nữ hỏi thăm:

- Ngươi có nhìn thấy thần cách cao giai không? Thần cách cao giai là dạng gì? Màu sắc gì?

- Thần cách cao giai?

Nghe được Diệp Dương Thành hỏi thăm, Tiểu Long Nữ thẫn thờ một chút, thật lâu sau mới nói:

- Thần cách cao giai phi thường thưa thớt, nhưng mà trong thần ma đại chiến lúc trước, chưa tới ba mươi thần linh cao giai vẫn lạc, không có mấy người nhìn thấy bộ dáng thần cách cao giai.

- Như vậy à?

Tiểu Long Nữ trả lời làm Diệp Dương Thành thất vọng, nhưng mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi:

- Màu của thần cách cao giai là màu gì? Có biết không?

- Nghe nói thần cách cao giai có màu đỏ, màu đỏ thẫm!

Tiểu Long Nữ không có làm cho Diệp Dương Thành thất vọng, nghiêng đầu nhỏ sang, nói:

- Nó lớn nhỏ không khác gì thần cách sơ giai và trung giai, bộ dáng giống nhau!

- Màu đỏ?

Diệp Dương Thành nhíu mày, nhưng mà lắc đầu không nói gì.

Đẳng cấp Cửu Tiêu Thần Cách làm Diệp Dương Thành tò mò, thần cách sơ giai là màu đen, thần cách trung giai là màu cam, thần cách cao giai là màu đỏ, cấp bậc khác nhau thì màu sắc khác nhau.

Nhưng mà Cửu Tiêu Thần Cách lại có thể thuận lợi phong ấn thần cách sơ giai và trung giai, nói cho đúng hơn, Cửu Tiêu Thần Cách thấp nhất cũng phải là thần cách cao giai.

Thấy Diệp Dương Thành nhíu mày không nói, Tiểu Long Nữ và Tiểu Thương ưu Tử hai người không nói gì, khoanh tay đứng chờ.

Thời gian trôi qua, Diệp Dương Thành không suy nghĩ thêm nữa, hắn chậm rãi buông lỏng tâm thần, thời gian đã qua nửa giờ.

- Đi thôi!

Nhẹ nhàng khoát tay, giống như xua tan mây mù, sắc mặt Diệp Dương Thành giãn ra.

Hắn nói:

- Nên đi làm chính sự!

- Chính sự?

Tiểu Long Nữ và Tiểu Thương Ưu Tử nhìn nhau, không ai hỏi thêm cái gì.

...

Chương Tiến Dược là một nhân viên công tác ở rừng cây bạch dương, hơn nữa còn là nhân viên công tác ở nơi này lâu năm.

Từ khi tận mắt cảnh tượng đồ sộ ở rừng cây bạch dương, nhìn thấy nhiều người đang ghi chép lại, khu rừng bạch dương lúc trước chỉ có diện tích hai mươi cây số vuông, bây giờ biến thành bảy mươi cây số vuông, cây cối rậm rạp.

Chương Tiến Dược hiểu rõ, khu rừng bạch dương này bị quân đội phong tỏa hoàn toàn, cho nên tới bây giờ tin tức trong rừng cây bạch dương chỉ truyền ra theo đường nhỏ.

Nhưng mà dựa theo xu thế trước mắt, chỉ sợ không qua bao lâu, nhiều quân đội hơn nữa cũng không thể ngăn cản tin tức này lộ ra ngoài, bởi vì tốc độ sinh trưởng của khu rừng bạch dương quá khủng khiếp, một đêm đã bao phủ mười cây số vuông, ngày hôm sau cây cối cao hơn mười mét.

Mỗi ngày làm bạn với cây bạch dương, Chương Tiến Dược dĩ vãng chưa bao giờ nhìn cây bạch dương sợ hãi như thế, chẳng khác gì nhìn thấy thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Hắn lúc này đứng trước tấm bia ngọc từ trên trời rơi xuống, nhìn thấy trên đó viết Ngự Long thần tôn, hắn cúi người xuống thấp sau đó lẩm bẩm cầu xin.

Đây là bài học thiết yếu hằng ngày của hắn, hơn nữa hắn biết rõ, trừ hắn ra, nơi này còn có ba người, một người là Uông Minh Tuyền lãnh đạo nơi đây, hai người khác mặc quân trang, thần sắc nghiêm túc và trang trọng.

- Lão Chương, tới đây nói đi!

Nghe được nam tử trung niên gọi, Chương Tiến Dược mở mắt ra, hắn nhìn thấy một nam tử trung niên chừng bốn mươi, mặt tròn tươi cười nhìn hắn.

- Ngươi mới tới sao?

Nhìn thấy nam tử này xuất hiện, Chương Tiến Dược cũng tơi cười, đi tới trước hỏi:

- Hôm nay định ở bao lâu?

- Tâm ý là được, thời gian dài ngắn có gì khác nhau?

Uông Minh Tuyền hiển nhiên tùy ý hơn Chương Tiến Dược nhiều, hắn chỉ cười cười, nghiêng người thi lễ với khối bia, sau đó nâng người lên, nói:

- Đi nơi này!

- Ách!

Chương Tiến Dược thấy Uông Minh Tuyền hành động như thế thì sững sờ, thật lâu sau hắn kéo Uông Minh Tuyền qua một bên, thấp giọng nói:

- Lão Uông, hỏi ngươi một chuyện!

- Chuyện gì?

Uông Minh Tuyền sững sờ, ngơ ngác gật đầu nói:

- Ngươi hỏi đi!

- Ngươi cảm thấy...

Chương Tiến Dược xoa tay của mình, nhìn chung quanh vài lần, xác định không có ai khác, thấp giọng nói:

- Ngự Long thần tôn có thật ở đây không?

- Cái này à... Khả năng là có, cũng có khả năng không có...

Uông Minh Tuyền chần chờ nói:

- Nói hắn có, chúng ta ai cũng chưa gặp qua Ngự Long thần tôn, không thể bảo vệ thần tiên hư cấu như hắn, nhưng mà nói hắn không có, khối đá kia xuất hiện trong rừng bạch dương sẽ không thể giải thích.

- Thần tiên tới sao?

Chương Tiến Dược suy nghĩ thật kỹ, hoàn toàn biến thành người khác, hắn nhìn qua bia đá, lúc này nhìn Uông Minh Tuyền nói:

- Có lẽ là do dân chúng hư cấu ra!

Hắn giơ tay chỉ lên trời.

- Bầu trời sét đánh mưa gió tuyết rơi, thời cổ mọi người không cách nào lý giải hiện tượng này cho nên hư cấu ra thiên lôi, điện mẫu, tứ hải long vương... Các loại thần tiên a.

Nói tới đây hắn chỉ tay xuống đất, nói:

- Thu hoạch hoa màu nhiều, đất đai rạn nứt, nạn đói hoành hành, vì vậy mọi người hư câu ra thổ địa công công, thổ địa bà bà.

- Ý của ngươi là...

Nghe được Chương Tiến Dược nói, Uông Minh Tuyền ẩn ẩn hiểu ý hắn, hắn cười lên, không xác định nói:

- Ngự Long thần tôn là hư cấu ra?

- Ta không có nói thế!

Chương Tiến Dược nhanh chóng khoát tay, nói:

- Ta chỉ nghĩ, dù sao điều kiện thời cổ và hiện tại quá khác nhau, thời cổ người ta không lý giải được hiện tượng tự nhiên, hiện tại đã giải thích được, nhưng mà tình huống rừng bạch dương giải thích thế nào đây?

- Có lẽ ba trăm năm sau có người đưa ra kết luận a!

Uông Minh Tuyền cười nói:

- Chúng ta bây giờ không thể giải thích, chẳng lẽ sau này còn có người giải thích hợp lý hơn sao? Nói thật, ta vốn không tin tôn giáp, nhưng mà... Nói như thế nào đây, ta cũng nên có chút điểm tựa tinh thần.

Uông Minh Tuyền tìm cái lý do thích hợp cho mình, Chương Tiến Dược nghe xong gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người dù là ai cũng ôm thái độ hoài nghi với thần tien Ngự Long thần tôn, hắn chỉ cần một điểm tựa tinh thần mà thôi.

Mà giống như tín đồ Cơ Đốc giáo, chẳng lẽ tất cả tín đồ Cơ Đốc giáo tin trên đời này có thiên đường, trên thế giới có thiên sứ tồn tại, có chúa Jesus? So sánh với tín đồ cuồng nhiệt, kỳ thật đa số tín đồ cũng chỉ tìm điểm tựa tinh thần mà thôi.

Mà nếu như tín đồ nghi kỵ thần linh mà mình tín ngưỡng, làm sao sinh ra tín ngưỡng đây?

- Một phú trước Chương Tiến Dược cống hiến hai điểm nguyện lực mỗi ngày! Hiện tại hắn chỉ cống hiến một chút!

Chương Tiến Dược và Uông Minh Tuyền đối thoại bị Diệp Dương Thành ba người tàng hình trong hư không nghe rõ ràng, hắn chỉ vào Uông Minh Tuyền:

- Mà hắn hai ngày trước chỉ cống hiến một điểm nguyện lực!

Nguyên nhân cuối cùng chính là hai người này căn bản không tin Diệp Dương Thành là Ngự Long thần tôn.

Chuyện rừng bạch dương xuất hiện đã sinh ra hiệu quả rung động, nhưng mà theo thời gian qua đi, những chuyện lạ lẫm biến thành thói quen hằng ngày.

Chờ tới lúc Chương Tiến Dược và Uông Minh Tuyền đã hoàn toàn quen với chuyện rừng bạch dương, những người này sẽ không cống hiến chút nguyện lực nào cả.

Hiện tại Diệp Dương Thành cần làm chính là khiến tín đồ của hắn tin tưởng vào Ngự Long thần tôn có tồn tại.

Nghĩ tới phong hào của mình, Diệp Dương Thành không hảo ý nhìn qua Tiểu Long Nữ bên cạnh... Ngự Long thần tôn, ngự long ah!

Tiểu Long Nữ hình thể hiện tại thật gầy gò, nghĩ tới mình cưỡi lên người tử kim long chỉ dài bốn mét, trong đầu Diệp Dương Thành đang hào hứng bừng bừng bị giội gáo nước lạnh.

Ít nhất cũng phải dài ha mươi mét mới miễn cưỡng làm tọa kỵ cho mình a? Đến bây giờ cưỡi một tiểu loli tử kim long tộc bay loạn khắp nơi? Tiểu Long Nữ không mất mặt thì Diệp Dương Thành cũng cảm thấy mất mặt đấy.

Nhìn vẻ mặt chất phác của Tiểu Long Nữ, Diệp Dương Thành áp chế xúc động trong lòng mình, hắn vẫn không nhịn được hỏi:

- Tiểu Long Nữ, ngươi muốn trưởng thành tới hai mươi mét cần bao lâu?

- Hai mươi mét?

Tiểu Long Nữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua Diệp Dương Thành, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Dựa theo tình huống bình thường, phát triển tới hai mươi mét cần thời gian ba ngàn năm.

- Ba ngàn năm?

Diệp Dương Thành trợn mắt há hốc mồm, nói:

- Không phải tình huống bình thường thì sao?

- Nếu được nguyện lực và linh lực cùng điều dưỡng, chỉ cần hai năng lượng này duy trì không ngừng...

Tiểu Long Nữ châm chước một phen mới bảo thủ nói:

- Phát triển cũng cần ba mươi năm...

- Linh lực... Linh lực...

Nghe được Tiểu Long Nữ nói thế, trong lòng Diệp Dương Thành nghĩ tới viễn cổ cự hầu và đại vương ô tặc, bọn chúng sử dụng linh lực cường hóa trực tiếp, như vậy có phải trên ý nghĩa cũng cón thể cường hóa Tiểu Long Nữ?

Nhưng mà sau khi cường hóa, Tiểu Long Nữ chính là thị vệ thiếp thân của hắn, bởi vì mỗi sinh vật cương hóa đều không muốn rời xa Diệp Dương Thành, có đuổi cũng không đuổi đi.

Nhưng mà Diệp Dương Thành không có mâu thuẫn chuyện này quá lớn, mấu chốt là Tiểu Long Nữ nguyện ý, như vậy biện pháp này có thể thử một chút.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành không nhịn được hỏi Tiểu Long Nữ:

- Nếu như ta có biện pháp giúp ngươi phát triển nhanh hơn, ngươi có nguyện ý không?

- Phát triển mau chóng?

Tiểu Long Nữ ngây ngốc, lộ ra thần thái vui mừng, nói:

- Đương nhiên nguyện ý rồi!

Tử kim long tộc phát triển cần thời gian dài, cho dù có năng lượng dồi dào thì một đầu tử kim long tộc ấu niên kỳ cũng cần ba ngàn năm, mà thời gian ba ngàn năm này cũng không phải nói hình thể lớn nhỏ, mà là khai phá linh trí.

Mà Diệp Dương Thành nói cái gọi là phát triển mau chóng chính là hình thể biến lớn, Tiểu Long Nữ hiểu phát triển mau chóng là như thế, cho nên nàng bị Diệp Dương Thành lừa đảo tới mức thần hồn điên đảo.

Đạt được Tiểu Long Nữ khẳng định, trong lòng Diệp Dương Thành vui vẻ, nhưng mà không có gấp gáp kéo nàng đi cường hóa, mà là đưa mắt nhìn qua Uông Minh Tuyền hai người bên dưới, trên mặt đầy nghiền ngẫm.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)