← Ch.0532 | Ch.0534 → |
Lúc này, hắn nhận được điện thoại của Phó Diệc Chi, ý tứ đại khái chính là đề nghị mở buổi đấu giá từ thiện, đối với loại phương thức che dấu nơi phát ra tài chính này, Diệp Dương Thành dĩ nhiên giơ hai tay tán thành.
Cho nên, sau khi nhận được điện thoại của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành lên đường rời khỏi căn phòng của mình, chạy thẳng tới trụ sở quỹ từ thiện Dương Thành.
Bởi vì huyện tự trị Tử Vân Miêu Tộc Bố Y Tộc bắt đầu hoạt động hành thiện, trong quỹ từ thiện Dương Thành chỉ để lại hai nhân viên chịu trách nhiệm xử lý công việc hàng ngày, chuyện bình thường các nàng có thể xử lý, nhưng liên quan đến hoạt động quyên tiền của loại đấu giá từ thiện, năng lực của các nàng cũng khó tránh khỏi có chút không đủ.
Dĩ nhiên, hiện tại Diệp Dương Thành tới đây cũng không phải đi giải quyết vấn đề, mà là muốn thu một khoản "quyên góp ẩn danh" cho quỹ từ thiện Dương Thành, bởi vì phần lớn tài chính bên trong quỹ đều bị đám người Lâm Mạn Ny rút đi rồi...
- Hi vọng Lâm viện trưởng có thể chủ trì tốt buổi đấu giá từ thiện lần này.
Nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó của mình với Lâm Đông Mai, kêu Lâm Đồng Mai ra mặt chủ trì buổi đấu giá từ thiện lần này, Diệp Dương Thành cảm giác mình thật sự quá lười biếng, Lâm Đồng Mai bệnh nặng mới khỏi, đã bị hắn kéo tới chủ trì buổi đấu giá này.
Hi vọng Mạn Ny biết sẽ không trách ta.
Giơ tay phải sờ sờ lỗ mũi, trong lòng có chút buồn cười nghĩ đến.
Vừa lúc đó...
- Cướp người rồi, cướp người rồi... Một tiếng hô dồn dập sắc lạnh, the thé vang lên, truyền đến tai Diệp Dương Thành.
Vị trí hiện tại của Diệp Dương Thành, là đường Nhiễu Đông của huyện Ôn Lạc, nghiêm khắc mà nói, nơi này là thành khu cũ, phần lớn kiến trúc xung quanh đều là của những năm 60 -70 của thế kỷ trước, nhìn qua lộ ra vẻ rất cũ kỹ, cũng có một chút cảm giác tan hoang.
Nhà dân hai bên bình thường đều được chủ nhà cho những nhân công đến huyện Ôn Lạc làm việc thuê trọ, vì vậy khu vực này có lượng nhân viên lưu động khá lớn, ngày thường cũng có một loại cảm giác phức tạp, là khu vực khiến các bộ phận chính quyền nhức đầu.
Phương hướng thanh âm truyền đến từ của một tiệm tạp hóa đối diện vị trí của Diệp Dương Thành, người phát ra tiếng kêu the thé này, là một nữ nhân hai mươi lăm Ṇ tai, bên cạnh nàng còn có một chiếc xe đẩy con nít bị ngã xuống đất.
- Con trai ta, con trai ta bị cướp rồi, người nam nhân kia cướp con trai của ta.
Nữ nhân lộ ra vẻ vô cùng kích động, thét chói tai đuổi theo một nam tử trung niên đang chạy như điện phía trước, trong ngực nam tử trung niên, ôm một đứa bé nhìn qua chỉ có bảy tám tháng.
Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành lập tức phản ứng, không nói hai lời nhắc chân đuổi theo nam tử trung niên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trên đời này Diệp Dương Thành hận nhất mấy loại người, trong đó bao gồm bọn 8 buôn người, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, giữa ban ngày ban mặt, lại có g thể có người cướp đoạt một đứa trẻ ở trên đường?
Quả thực là vô pháp vô thiên, nhất là chuyện này còn phát sinh trước mặt Diệp Dương Thành.
Càng nghĩ như vậy, sắc mặt Diệp Dương Thành lại càng khó coi.
Vì để tránh đưa tới phiền toái không cần thiết, mặc dù Diệp Dương Thành gấp gáp muốn đuổi kịp người nam nhân phía trước, nhưng cũng không thể để tốc độ quá nhanh, chỉ có thể khống chế tài nghệ tương đối bình thường, đuổi sát nam nhân kia.
Trong quá trình truy đuổi, Diệp Dương Thành rõ ràng chú ý tới, mặc dù mẫu thân của đứa bé kia đã thở hồng hộc, nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần sắc vô cùng kiên định... Đáng thương tâm lòng của cha mẹ, bọn buôn người lừa bán phụ nữ nhi đồng, thật đúng là nên bằm thây xẻo thịt.
Trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc, Diệp Dương Thành bắt đầu có ý gia tăng tốc độ đuổi theo của mình, vừa lúc đó, hai bên đường đột nhiên chạy ra mấy nam tử trẻ tuổi, khi Diệp Dương Thành cho rằng đây là đồng bọn của nam tử trung niên kia, hắn thấy một nam tử còn trẻ giơ lên một chiếc ghế đẩu..
- Cút ngay.
Nam tử trung niên hoảng hốt chạy trốn vẻ mặt đại biến, nhìn mấy thanh niên phía trước nhảy ra cố gắng ngăn trở hắn, trên mặt lộ ra hung quang, lớn tiếng gầm thét.
Tựa hồ cảm giác được mình ôm đứa trẻ, căn bản không cách nào thoát khỏi mấy người trẻ tuổi này, nam tử trung niên lập tức làm ra cử động khiến mọi người khiếp sợ.
- Con đàn bà thối, muốn đòi lại sao? Trả cho ngươi.
- Oa oa...
Đứa trẻ bị tên nam tử trung niên vứt lên giữa không trung, phát ra tiếng khóc làm người ta lo lắng...
- Súc sinh.
Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành thật sự bị chọc tức, lúc này hắn cách chỗ đứa trẻ bị ném lên không trung còn mười lăm thước, dựa theo tốc độ bình thường, căn bản không thể nào đỡ được đứa trẻ trước khi rơi xuống đất. Trong nháy mắt nghĩ tới khả năng này, Diệp Dương Thành không chần chờ nữa, giận quát một tiếng súc sinh, mạnh mẽ gia tốc, chạy nước rút đỡ lấy đứa trẻ bắt đầu rơi xuống.
- Oa oa...
Tiếng khóc nỉ non lại vang lên, sau khi mạnh mẽ chạy về phía trước bảy tám thước, Diệp Dương Thành tung người nhảy lên, cả người tựa hồ lao về phía đứa trẻ đang rơi xuống.
Lúc này, những người có mặt ở đó đều cảm giác tim như ngừng đập, mẫu thân của đứa bé kia lại càng phát tiếng thét chói tai tuyệt vọng, thiếu chút nữa ngất luôn tại chỗ.
Cùng lúc đó, nam tử trung niên trực tiếp móc từ trong lòng ngực ra một cây chủy thủ, giống như hung thần ác sát, gầm hét về phía mấy thanh niên cố gắng ngăn cản hắn:
- Cút ngay cho ta, đừng tưởng lão tử không giết người.
Tiếng gầm thét này, cũng khiến mấy thanh niên sợ hết hồn, lại nhìn thấy trong tay đối phương lóe ra chủy thủ lạnh lẽo, hai người trẻ tuổi vọt sang bên cạnh, chỉ để lại một thanh niên giơ băng ghế lên kiên quyết cản đường nam tử trung niên....
Mặc dù thanh niên này hai chân đã có chút run rẩy, nhưng thần sắc vẫn vô cùng kiên quyết.
- Ngươi muốn chết.
Nhìn thấy thanh niên này không tránh ra, ngược lại còn muốn dùng ghế đập mình, nam tử trung niên nổi giận gầm lên một tiếng, quơ chủy thủ xông về phía người trẻ tuổi, đồng thời trong miệng còn mắng:
- Không giết ngươi cũng chết, giết ngươi cũng chết, vậy ta cho người thấy hậu quả của hắng hái làm việc nghĩa.
- Oa oa...
Khi nam tử trung niên đánh về phía người tuổi trẻ kia, Diệp Dương Thành rốt cục cũng đỡ được đứa bé bị sợ hãi đang gào khóc ầm ĩ. Khi đứa trẻ còn cách mặt đất 30cm, hắn giống như một con lật đật, khó khắn lắm mới đỡ được đứa trẻ.
- Đỡ được rồi, đỡ được rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng vốn không thể nào phát sinh này, mọi người đều nhiệt liệt hoan hô.
Nghe được tiếng hoan hô của mọi người, nữ nhân hoàn toàn bị sợ đến choáng váng mới vội vàng phục hồi tinh thần, nước mắt giống như nước lũ lăn xuống, thất thanh khóc rống lên, lao đến ôm lấy đứa trẻ trong tay Diệp Dương Thành:
- Tiểu Hổ, mẹ ở đây, mẹ đây rồi Tiểu Hổ.
*****
Diệp Dương Thành tiến lên mấy bước, giao đứa trẻ cho nữ nhân này, sau đó xoay người sang chỗ khác, nhìn tên nam tử trung niên đang lao về phía thanh niên cầm ghế.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hoan hô, nam tử trung niên biết đứa trẻ bị hắn vứt đi đã được đỡ được. Hắn biết, nếu không thoát khỏi chỗ này, một khi bị quần chúng vây lại, sợ rằng cảnh sát còn chưa đến, hắn đã bị mọi người đánh chết rồi.
Nghĩ đến đây, lửa giận từ trong lòng hắn bốc lên, đổ tất cả tội lỗi lên người thanh niên ngăn cản hắn, né tránh chiếc ghế đối phương đập tới, hắn nổi giận gầm lên một tiếng:
- Khốn kiếp, chết đi.
- Hô...
Trong nháy mắt, hắn cầm chủy thủ đâm về phía người thanh niên.
Nhưng người trẻ tuổi kia cũng không biết vận khí tốt thế nào, sau khi không đập trúng đối phương, hắn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, né tránh được một dao đối phương đâm tới, giữ được cái mạng.
Nhưng lúc này người trẻ tuổi kia đã bị hù dọa đến xanh mặt, hoàn toàn choáng váng, hắn căn bản không biết, chỉ cần nam tử trung niên kia đâm về phía hắn, hôm nay thì phải nộp đợi ở chỗ này rồi
Nam tử trung niên hiển nhiên cũng đã phát hiện tình huống này, một kích không trúng, nhưng ngay sau đó chủy thủ lại tiếp tục đâm về phía người trẻ tuổi.
- Cút.
Đúng lúc này, Diệp Dương Thành rốt cục chạy tới, nhìn thấy nam tử trung niên ra tay, Diệp Dương Thành phát ra một tiếng gầm thét trầm thấp.
Chỉ một chữ đơn giản, truyền tới tai nam tử trung niên không khác gì sấm đánh giữa trời quang, căn bản không để cho hắn cơ hội phản ứng, hắn liền cảm giác được sau lưng mình truyền đến một lực va đập khổng lồ. Ngay sau đó, cả người hắn bay lên cao, rồi rơi xuống bãi nước bùn trên đường cách đó ba thước.
- Răng rắc.
Bàn tay phải cầm chủy thủ kêu răng rắc, trực tiếp gãy xương, chủy thủ trong tay đương nhiên cũng rơi xuống đất.
- A!
Cảm giác đau đớn truyền khắp người, nam tử trung niên phát ra một tiếng kêu bị thảm.
Nhưng, Diệp Dương Thành chưa bao giờ là nhân vật mềm lòng, nhất là đối với bọn buôn người đáng bằm thấy xẻ thịt này, hắn càng không có lòng thương hại. Sau khi nam tử trung niên rơi xuống đất, hơn nữa tay phải gãy xương, hắn bước tới mấy bước, khom lưng níu lấy cổ áo đối phương, trực tiếp nhấc hắn lên.
- Súc sinh.
Trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử trung niên, Diệp Dương Thành lạnh lùng nhìn hắn, từ trong hàm răng phun ra hai chữ súc sinh, sau đó giơ cao tay phải...
- Bốp.
Tiếng vang vô cùng thanh thúy vang lên, má trái tên nam tử trung niên đã ăn một cái tát, sưng phồng lên, hơn nữa, còn rớt mấy cái răng.
Khóe miệng tràn ra máu tươi, theo bản năng hắn phát ra những lời xin khoan dung:
- Tha cho... ta...
Nhưng hắn không biết, hắn không cầu xin còn được, hắn vừa mở miệng cầu xin tha thứ...
- Tha cho ngươi?
Nghe được lời nói của tên nam tử trung niên này, Diệp Dương Thành giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, phá lên cười:
- Ha ha ha... Tha cho ngươi, thả ngươi đi, để ngươi lại lừa bán những đứa trẻ khác sao?
- Ta... Ta... Ta không dám!
Nam tử trung niên cầu xin tha thứ.
Nhưng..
- Bốp.
Một quyền hung hăng đập lên bụng của hắn, Diệp Dương Thành tức giận nói:
- Khi người lừa bán trẻ con, có suy nghĩ cho người nhà của đứa bé không? Súc sinh giống như người, phải bị treo ngược lên băm thây xẻo thịt.
Mắng xong câu này, Diệp Dương Thành cúi người xuống thấp giọng nói:
- Ngươi đừng tưởng gia môn không giết người.
Lúc này tên nam tử trung niên căn bản chỉ có thể phát ra một những thanh âm thống khô, mặc dù lực đạo một quyên kia của Diệp Dương Thành đã bị không chỉ trong phạm vi tương đối bình thường, nhưng vẫn khiến tên nam tử trung niên giống như con tôm bị nấu chín, té trên mặt đất, không ngừng co quắp.
- Giết hắn đi.
Cũng không biết người nào bất chợt hô to một tiếng, rất nhanh được mọi người xung quanh hưởng ứng, ba chữ "giết hắn đi" vang lên khắp nơi, tiếng hố sau còn lớn hơn tiếng hô trước, người nào cũng muốn tiến lên làm thịt tên nam tử trung niên.
Diệp Dương Thành dĩ nhiên hiểu được những người này phần lớn tham gia náo nhiệt hơn là tức giận, đương nhiên không thèm để ý đến tiếng hộ của bọn họ. Ngồi xổm xuống bên người nam tử trung niên, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Dương Thành rơi xuống mặt hắn, thanh âm bị ép tới rất thấp:
- Đồng bọn của ngươi ở đâu?
- Hừ hừ...
Nam tử trung niên tựa hồ cũng không có ý tứ phối hợp với Diệp Dương Thành, chỉ hừ hừ hai tiếng, sau đó ngậm miệng không nói. Có lẽ theo hắn thấy, Diệp Dương Thành không có lá gan giết hắn, cũng có thể do những nguyên nhân khác, tóm lại, hắn lựa chọn không phối hợp.
Sau khi hỏi câu này, Diệp Dương Thành lẳng lặng nhìn hắn, hơn mười giây sau thấy hắn vẫn không có ý tứ mở miệng trả lời, liền phối hợp cười khẽ một tiếng, phủi quần đứng lên.
Nhìn bên ngoài, Diệp Dương Thành tựa hồ không thể làm gì tên nam tử này, nhưng trên thực tế...
Trò hay bây giờ còn chưa tới lúc mở màn, bao nhiêu kẻ mạnh miệng rơi vào tay Diệp Dương Thành, cuối cùng còn không phải biết điều nói ra tất cả đầu mối Diệp Dương Thành muốn biết? Tên nam tử trung niên không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.
Đối với bọn buôn người đáng đâm ngàn đạo này, Diệp Dương Thành từ trước đến giờ không có lòng thương hại, trước kia khi ở Diên Đãng trấn, hắn sai khiến con chuột cắn chết đám buôn người, cũng đủ chứng minh hắn căm hận bọn lừa bán phụ nữ nhi đồng này như thế nào.
Lúc ấy sau khi từ trong miệng Đổng Trường Xuân biết được hoạt động mua bán người của Bàn Tay Ác Ma ở Trung Quốc, Diệp Dương Thành cũng đã quyết định tranh thủ thời gian giải quyết triệt để, chẳng qua hắn không ngờ chính là, sau khi phá huỷ phân bộ của Bàn Tay Ác Ma ở Trung Quốc, chuyện phiền toái liên tiếp xảy ra, hắn căn bản không có thời gian đi làm chuyện gì khác, cũng vì vậy, chuyện này mới bị kéo dài, đến hiện tại cũng không thể tranh thủ thời gian đi giải quyết.
Lần này ở trên đường gặp được chuyện như vậy, cũng là thức tỉnh hắn, thời gian gần đây có thể sẽ tương đối nới lỏng, tại sao không tranh thủ thời gian đi xử lý đám súc sinh này? Càng sớm phá huỷ bọn người này, càng có nhiều người bị hại vô tội được trấn an.
Bọn buôn người lòng dạ độc ác cũng không quan tâm ngươi có phải một đứa con nít hay không, thứ bọn chúng quan tâm chỉ là tiền mà thôi, những đứa trẻ không bán được sẽ bị bọn chúng tìm mọi cách hành hạ, cuối cùng biến thành người tàn tật, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài đi ăn xin, nếu vận khí tốt còn có thể trưởng thành, vận khí không tốt, không đến mấy năm sẽ bỏ mạng ngoài đường.
Hơn nữa, đám buôn người này chẳng qua là tiểu lâu la thấp nhất, bọn buôn người được Bàn Tay Ác Ma tổ chức, mới thật sự là ác ma, phụ nữ nhi đồng rơi vào trong tay bọn chúng, cũng sẽ được phân loại rõ ràng, sau đó thông qua đủ mọi con đường, tiến hành buôn bán.
← Ch. 0532 | Ch. 0534 → |