Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 03

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 03: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Lazada


Sau đám cưới, cuộc sống hai vợ chồng trẻ cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, bởi vì Tử Ngâm có thai nên tạm xin nghỉ học ở trường, an tâm ở nhà đợi con yêu chào đời.

Mã Kiều Dật, chuyện hạnh phúc nhất mỗi ngày đã từ chờ Tử Ngâm tan học biến thành về nhà tản bộ cùng Tử Ngâm. Buổi tối hai người nằm trên giường tra từ điển, vừa đoán giới tính con, vừa chọn tên cho đứa con tương lai của mình.

Hai người mơ ước cuộc sống tương lai ngọt ngào, nhưng nguy hiểm trí mạng đã chậm rãi nhích đến gần họ.

Rất tối, rất tối, không nhìn thấy gì cả, ở phía trước như có một tia sáng, anh cố gắng chạy đến nhưng mãi không đến đích. Phía trước là gì? Mình đang ở đáu? Đương suy nghĩ, bỗng nhiên xung quanh bừng sáng. Một con ác quỷ mặt mày dữ tợn vọt ra từ bóng tối bên cạnh, anh nhìn thấy vẻ mặt cười ác độc kinh khủng của nó.

Kiều Dật thậm chí còn nghĩ, hình như ánh sáng vừa lóe lên ấy chỉ để mình thấy rõ mặt mũi con quỷ, anh cảm thấy rất sợ hãi. Thấy vậy, con quỷ kia dường như rất hài lòng với kết quả mình tạo ra.

Ác quỷ nhe rang lao về phía anh. Kiều Dật muốn chạy, song lại kinh ngạc phát hiện bản thân không cách nào nhúc nhích nổi. Nó đang xông về phía Kiều Dật, lúc đó anh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Aaaa!

Kiều Dật bỗng mở mắt ra, anh ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, không có gì cả.

Lại gặp ác mộng.

Anh lau mồ hôi trên đầu, cầm lấy điện thoại bên giường nhìn thời gian, ba giờ sang.

Đây là lần thứ mấy anh mơ thấy cảnh tượng này rồi? Hình như khoảng cách giữa mỗi cơn ác mộng càng lúc càng ngắn.

Lần đầu tiên anh mơ thấy ác mộng là thời điểm tân hôn, nhưng khi đó chỉ thấy mình ở trong đêm tối mà thôi, phải vùng vẫy cả đêm mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ, vì thế nên anh đã đi làm trễ.

Lần thứ hai, hình như là một tháng sau. lần đầu tiên anh đi theo Tử Ngâm khám thai. Buổi tối hôm đó anh lại mơ thấy cảnh đêm đen, chỉ là khi đó anh vừa nằm mơ đã bị Tử Ngâm đánh thức. Thai phụ rất nhanh đói, mà khoảng thời gian đó Tử Ngâm ốm nghén cũng rất dữ dội, không ngửi được khói dầu, vì vậy mới đánh thức anh, cùng may là cô đánh thức nên anh không còn thấy giấc mơ kinh khủng kia nữa.

Những ngày sau đó, cứ cách một khoảng thời gỉan anh sẽ gặp giấc mơ khủng khiếp ấy một lần, mà sau mỗi lần nằm mơ đều thấy thêm vài cảnh tượng. Gần đầy cơn ác mộng này tới càng ngày càng thường xuyên, lần này trong mơ lại có một con ác quý mặt mày dữ tợn bổ nhào về phía anh, còn anh thì muốn chạy nhưng lại không thể nhúc nhích.

Nhớ lại cảm giác tuyệt vọng trong mơ kia, anh cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi. Có phải gần đây anh căng thẳng quá hay không?

Kiều Dật nhìn vợ mình đang ngủ say, Tử Ngâm đã mang thai tám tháng, còn một tháng nữa thì kết tinh tình yêu của hai người sẽ đến thế giới này. Ôi, không phải tà mình mắc chứng rối loạn lo âu tiền sản đấy chứ...

Cúi người hôn lên mặt Tử Ngâm, Kiều Dật nhắm hai mắt lại, sự định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, anh không thấy rằng trong một chớp mắt ấy, con ác quỷ anh nhìn thấy trong mơ lại hiện ra bên giường, ác độc nhe răng cười với anh...

"Ông xã, gần đây có phải anh mệt mỏi quá không? Sao tinh thần kém vậy?" Sáng sớm khi Kiều Dật tỉnh lại, Tử Ngâm đã rời giường làm xong bữa sáng, cô nhìn chồng mới vừa thức dậy, ân cần hỏi han.

"Không có gì, anh không sao" Theo bản năng, Kiều Dật không kể giấc mơ của mình cho Tử Ngâm biết. Tử Ngâm nhát gan, lỡ cô ẩy sợ thì lại không tốt, dù sao cũng chỉ là một giấc mộng thôi.

"Vậy anh dậy ăn sáng đi, hôm nay là Chủ nhật, chúng ta đi mua đồ cho con nhé?" Tử Ngâm vuốt cái bụng đã tám tháng của mình, phấn khởi nói với Kiều Dật.

"Được, em đến phòng ăn chờ anh đi, anh rửa mặt xong sẽ tới ngay."

Kiều Dật đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương có vẻ như tinh thần đúng là rất kém, dưới đôi mắt là quầng thâm đen.

Kiều Dật cầm lấy dao cạo trên bồn rửa mặt, vừa cạo râu vừa nhìn mình trong gương.

Đột nhiên anh thấy trong gương có một bóng dáng phía sau mình, nó nhe răng quan sát anh như thể đang suy nghĩ nên xuống tay từ đâu, mà bóng dáng kia chính là con ác quỷ trong giấc mơ tối qua.

Xoẹt...

Dao cạo râu trong tay rơi xuống đất, Kiều Dật bịt vết thương do hoảng sợ mà cứa phải lại, anh quay phắt ra sau nhưng không có gì cả.

"Ông xã, anh làm gì vậy, sao lại lâu thể?"

"Ông xã, mặt anh sao vậy? Sao lại chảy máu?"

"Anh không sao, lúc cạo râu nhìn thấy mình trong gương đẹp trai quá, phân tâm nên nhỡ tay. Em đừng lo."

Kiều Dật kéo Tử Ngâm lại, cầm khăn lông trên kệ lau qua loa.

"Em xem, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao đâu. Nào, ăn sáng trước, sau đó anh đưa em đi dạo phố."

Kiều Dật ôm Tử Ngâm ra khỏi phòng tắm, ra khỏi cửa phòng Kiều Dật bất giác quay đầu lại nhìn, không có gì hết. Anh lắc đầu, xem ra mình thật sự là mắc chứng rối loạn lo âu nên thấy ảo giác rồi, hôm nào phải tìm bác sĩ tâm lí mới được.

Hai vợ chồng không ai phát hiện, vào lúc này, vết máu dính trên chiếc dao cạo râu rơi xuống đất kia như thể được ai đó lau đi, chậm rãi biến mất.

*****

Đêm khuya, Kiều Dật lại bị cơn ác mộng đánh thức, thật đáng sợ, lần này anh không chỉ mơ thấy con ác quỷ kia xông về phía mình, thậm chí nó còn cắn vào vai phải của anh. Quá chân thật, Kiều Dật định đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ uống nước.

Vừa mới cử động thì cơn đau nhói khiến Kiều Dật sững lại, anh sờ nơi bị đau, nghi ngờ đi đến phòng tắm. Nhìn vào gương, anh cởi nút áo ngủ vạch vai phải của mình ra, sao lại vậy?

Kiều Dật dụi dụi mắt nhìn vai phải của mình trong gương một lần nữa, không phải là ảo giác, rõ ràng có một dấu răng khổng lồ, ngay cả vị trí bị cắn cũng giống như trong giấc mơ anh thấy.

"Aaaa!"

Tiếng thét thất thanh của Tử Ngâm từ phòng ngủ vọng tới, Kiều Dật không quan tâm đến vết thương trên người mình nữa, chạy vội về phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một mình Tử Ngâm, anh vội vàng ôm lấy cô.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nhiều máu lắm, ông xã, em nằm mơ thấy anh trong một căn phòng tối đen, bị một con quỷ rất lớn rất đáng sợ cắn, rất nhiều máu, hu hu hu..."

Tử Ngâm ôm Kiều Dật, run rẩy kể lại cơn ác mộng của mình. Kiều Dật giật mình, Tử Ngâm cũng mơ thấy anh bị cắn ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tử Ngâm thấy chồng không lên tiếng trả lòi, ngẩng đầu nhìn anh.

"Ông xã, vai của anh?"

Tử Ngâm chỉ vào bả vai của Kiều Dật, cô run rẩy còn mạnh hơn.

"Em... em thấy vị trí anh bị cắn trong mơ cũng là ở chỗ này? Tại sao trên ngưòi anh có vết cắn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kiều Dật thấy Tử Ngâm phát hiện ra vết thương trên bả vai mình, vội vàng chỉnh lại đồ ngủ, che vết thương, sau đó ôm Tử Ngâm an ủi.

"Em đừng sợ, không có chuyện gì đâu."

Tử Ngâm nhìn chồng không chịu nói thật với mình, nước mắt rơi lã chã.

"Xảy ra chuyện gì rồii? Tại sao em lại nằm mơ thấy vậy? Tại sao trên người anh cũng xuất hiện vết cắn? Có điều gì không thể nói với em ư?"

Nhìn Tử Ngâm kích động, Kiều Dật đành kể rõ ràng từ đầu đến đuôi cơn ác mộng của mình.

Nghe vậy, cô cảm thấy mình phải tìm thầy âm dương xem thử.

Con của họ sắp chào đời rồi, nếu lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ không tài nào chịu đựng nổi. Cô nói ý mình với Kiều Dật, anh suy nghĩ một chút, cũng đồng ý với cô. Để người nhà bớt lo lắng, hai vợ chồng quyết định tự đi tìm thầy âm dương.

Lúc này tại một nơi xem quẻ ở khu Đông thành phố A, một người đàn ông bốn mươi tuổi đang điều khiển một vật thể quái dị màu đen làm phép trên một người rơm có dán tờ giấy.

Trên tờ giấy đó là ngày sinh tháng đẻ của Kiều Dật, ông ta cười nham hiểm, lấy một sợi tóc quấn vào người rơm, miệng không ngừng niệm chú mà người khác nghe không hiểu.

Người đàn ông này chính là thầy Thôi, kẻ nói Kiều Dật và Tử Ngâm phạm thai sát, hơn nữa còn bày trận trong phòng ngủ của họ.

Theo tiếng niệm chú càng ngày càng nhanh, xung quanh ông ta bỗng chốc nổi lên một luồng gió lạnh vây quanh cả phòng, thoáng chốc trong phòng cũng tràn ngập âm khí, ông ta thỏa mãn ngưng niệm chú.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, sắp rồi, không ngờ gặp được âm thai trăm năm hiếm có này, giờ giết tên đàn ông kia, bước kế tiếp chính là "âm thai" (*) trong bụng người phụ nữ. Nếu chuyện này thành công, quyền lợi tiền tài gì đều là vật trong túi của ta. Ha ha ha ha ha."

(*) Âm thai là người sinh ra vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Truyền thuyết là quỷ chuyển thế. Còn một cách nói khác cho rằng âm thai là đứa trẻ chào đời vào lúc nhật thực. Người chào đời vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm không nhất định là quỷ chuyển thế, nhiều khi là linh nhi trời ban.

Tại nhà số 2008 đường Thanh Lâm, Tô Mạt đang ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói gì, không ngờ lại có âm thai sắp xuất thế, nhìn kiểu này chắc đã có người chú ý đến âm thai. Rảnh rỗi đã lâu, xem ra lại có chuyện để làm rồi, tuy nhiên vận mệnh đã định trước số phận, mình chi có thể làm hết sức thôi, tiếc cho cả gia đình này. Tô Mạt thở dài, quay người trở vào tiệm.

Sáng sớm, Kiều Dật và Tử Ngâm lái xe đến chỗ thầy Thôi.

Vừa vào nhà, Kiều Dật chợt cảm thấy choáng váng, anh lắc đầu để tỉnh táo lại, Tử Ngâm đứng cạnh thấy vậy lo lắng, "Anh không sao chứ?"

Kiều Dật lắc đầu ý bảo mình không sao, sau đó mở miệng hỏi, "Có ai ở đây không? Thầy Thôi có ở đây không?"

Một người đàn ông hơm bốn mươi tuổi đi ra khỏi phòng, ông ta nhìn Kiều Dật trước sau đó nhìn chằm chằm bụng Tử Ngâm, nở nụ cười thoáng nét thâm độc.

Nhìn thấy nụ cười quái dị của thầy Thôi, Tử Ngâm bảo vệ bụng mình theo bản năng, thầy Thôi kia cũng ý thức được mình bất lịch sự, hắng giọng, "Có chuyện gì không? Nào, ngồi xuống trước rồi nói"

Kiều Dật thấy thầy Thôi ngồi xuống thì tranh thủ kể tỏ tường việc xảy ra gần đây cho ông ta nghe, hơn nữa còn vén áo lên cho ông ta nhìn thấy dấu rang.

Thầy Thôi đứng lên nhìn một chổc, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, song ông ta che giấu rất tốt nên Kiều Dật và Tử không thấy được.

Lăo xem vết thương trên người Kiều Dật xong, ngồi lại xuống ghế, trầm tư một lát rồi nói, "Bây giờ sắp đến tháng cô hồn, khó tránh khỏi việc yêu ma quỷ quái ra ngoài gây ác. Không sao đâu, tôi vẽ cho cậu một lá bùa, bảo đảm từ nay về sau không cần lo lắng chuyện gì nữa."

Kiều Dật và Tử Ngâm vừa nghe, vội vàng đứng dậy nói cảm ơn.

"Đây cũng là chuyện trong phận sự của tôi, cô cậu chờ ở đây, giờ tôi đi vào phòng vẽ bùa. Xem ra vợ cậu cũng sắp sinh, để phòng ngừa bị tà vật quấy nhiễu, tôi cũng sẽ cho cô ấy một lá bùa." Nói xong, ông ta quay người vào phòng, không để ý đến lời cảm ơn rối rít của Kiều Dật và Tử Ngâm.

Kiều Dật và Tử Ngâm nghe thầy Thôi nói có thể hóa giải, còn vẽ bùa giúp họ tránh được lo âu thì thở phào.

Thầy Thôi đi vào trong phòng, đến bên cạnh bàn làm phép, lấy ra hai lá bùa rồi đ ira ngoài. Vừa đến cửa, dường như nhớ đến gì đó, ông ta dừngb ước, sau đó quay lại bàn, cầm bút Chu Sa (*) vẽ thêm vài nét trên lá bùa rồi mới đi ra ngoài.

(*) Bút Chu Sa: Bút lông chấm mực đỏ

Thầy Thôi cầm hai lá bùa đưa cho Kiều Dật và Tử Ngâm, "Nhớ là nhất định không được để người khác thấy cô cậu đeo, dù làm gì cũng không được tháo ra, tai họa sẽ được hóa giải."

Đêm hôm đó Kiều Dật ngủ rất an ổn.

Đêm đó cũng chính là đêm cuối cùng của anh...

*****

Bởi vì có khách hàng ở thành phố khác nên Kiều Dật phải rời khỏi thành phố A vài ngày, anh đi đến công ty báo cáo hành trình thường nhật rồi lái xe đến thành phố D.

Dọc đường Kiều Dật cảm thấy dường như có chỗ nào là lạ, nhưng lạ thế nào thì anh hoàn toàn không thể nói rô. cứ thế một đường vô sự đến thành phố D. Sau khi liên lạc vói khách hàng, Kiều Dật gọi cho Tử Ngâm báo mình đã đến nơi bình an rồi cúp máy, anh lấy điện thoại khách sạn đặt bữa tối, sau đó vừa ngồi chờ cơm tối vừa xem hợp đồng.

Bỗng nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng động rất lớn. Kiều Dật vội vàng đứng dậy đi vào, chiếc gương trong phòng tắm không biết sao lại vỡ nát, mảnh kính rơi đầy đất, tiếng động vừa rồi có lẽ là tiếng kính vỡ tan tành.

Kiều Dật kinh hãi, chiếc gương dang yên đang lành sao lại vỡ chứ? Trong phòng này ngoại trừ anh thì không có người thứ hai mà? Anh muổn đi lấy điện thoại trên tủ đầu giường, vừa quay người thì một bóng đen khổng lồ đã im hơi lặng tiếng đứng phía sau anh.

"Aaaa!"

Kiều Dật sợ đến mức không kìm nổi tiếng thét, vật phía sau anh đúng là con ác quỷ mặt mày dữ tợn trong mơ, anh vội vàng lấy tấm bùa mang theo bên người mà thầy Thôi cho, run rẩy giơ lá bùa trước người, đối mặt với ác quỷ kia.

Ác quỷ kia nhìn hành động của anh, gương mặt dường như có biểu cảm nhưng càng thêm vẻ đáng sợ, giống như đang cưòi nhạo Kiều Dật không biết tự lượng sức mình. Kiều Dật cầm chặt lá bùa, chậm rãi lui đến cạnh cửa định mở cửa chạy trốn, lại phát hiện cửa mở không được, anh đã bị nhốt trong căn phòng này.

Kiều Dật tuyệt vọng vô cùng, không thể tưởng tượng nổi ại sao mình lại gặp phải chuyện này, cuộc sống của anh giờ mới bắt đầu, anh vừa có một tổ ấm mỹ mãn, con anh sắp chào đời, Tử Ngâm đang ở nhà chờ anh về.

"Tử Ngâm ơi, con ơi."

Kiều Dật thì thầm, bỗng nhiên tinh thần phấn chấn hẳn lên. Đúng vậy, vợ và con còn đang ở nhà chờ anh, dù liều mạng cũng phải thử một lần. Kiều Dật cầm lá bùa trong tay nhào đến ác quỷ trong phòng, ác quỷ thấy hành động của anh cũng không tránh né, vươn tay đánh về phía Kiều Dật.

Lá bùa văng khỏi tay Kiều Dật rơi xuống đất, anh ngã sấp ở cửa phòng tắm, cố gắng nhặt lấy lá bùa cách đó không xa, đáng tiếc là anh không còn cơ hội nữa.

Ác quỷ nhìn thấy Kiều Dật ngã xuống thì cười khùng khục, đi đến bên cạnh nhấc bổng anh lên.

Phập.

Bàn tay lớn của ác quỷ thọc vào vị trí trái tim anh, xoáy một vòng, móc tim anh ra nhét vào miệng mình nhai ngấu nghiến.

Ăn xong trái tim, dường như ác quỷ còn chưa thỏa mãn lại há mồm muốn ngoạm đầu Kiều Dật, chợt một giọng nữ khẽ khàng vang lên làm gián đoạn hành động của nó.

"Ôi, mình chậm một bước rồi."

Ác quỷ nghe thấy tiếng nói từ phía sau mình thì dường như hơi hoang mang. Trong phòng có người khác từ lúc nào thế? Nó ngỡ ngàng quay lại, phía sau là một cô gái mặc bộ đồ thể thao nhưng trên người lại có Phượng Hoàng sắc vàng vờn quanh, cô gái đó chính là Tô Mạt tối hôm qua nhìn trời thở dài.

Dường như ác quỷ vui vẻ không thôi vì thấy có thêm một con mồi, nó dùng đôi tay vừa mới giết Kiều Dật đánh về phía Tô Mạt, cô không tránh né mà giơ tay lên, trên tay chẳng biết xuất hiện một vòng lửa từ khi nào, trong ngọn lửa loáng thoáng bóng dáng một con Phượng Hoàng.

"Không biết tự lượng sức."

Tô Mạt cười khẩy, khẽ vung tay, ngọn lửa lao về phía ác quỷ kia.

Ác quỷ kia không tránh kịp, bị ngọn lửa hình Phượng Hoàng đánh trúng, trong thoáng chốc ấy nó tru lên. Tồ Mạt nhìn nó đau đớn lăn lộn dưới đất, đứng dậy đi đến chỗ Kiều Dật ngã xuống, Kiều Dật mở to hai mắt nằm ngửa dưới dất, hiện rõ sự sợ hãi và không cam lòng trước khi chết.

Tô Mạt ngồi xuống vuốt mắt cho anh, sau đó đưa tay đến vị trí đỉnh đầu anh khẽ niệm chú, vật thể màu trắng bốc lên từ đầu Kiều Dật, không ngừng tụ lại, đến khi Tô Mạt ngừng niệm chú vật thể màu trắng kia cũng ngừng ngưng tụ, nhìn kỹ sẽ kinh ngạc phát hiện vật thể màu trắng đó mang hình dáng của Kiều Dật.

Tô Mạt lấy ra một chiểc bình rất nhỏ, vung tay lên thu hồn phách Kiều Dật vừa ngưng tụ vào chiếc bình.

Con ác quỷ đã bị Phượng Hoàng Hỏa thiêu thành tro bụi, Tô Mạt quay người lại, thở dài, lại vung tay lên, thi thể của Kiều Dật cũng bị thiêu thành tro. Cô nhìn sơ qua căn phòng, tìm được một bình hoa nhỏ cất tro cốt của Kiều Dật vao sau đó khoát tay thu hồi kết giới thiết lập khi vừa mới vào phòng.

Vì phòng ngừa trong quá trình mình tiêu trừ yêu quái bị quấy rầy, lúc Tô Mạt vừa vào phòng đã lập kết giới, như vậy dù thế nào hai phòng bên cạnh cũng không nghe thấy tiếng động, người bên ngoài cũng sẽ như bị ma che mắt, không tìm được cửa phòng.

Làm xong tất cả Tô Mạt chuẩn bị rời đi thì bỗng khóe mắt liếc thấy lá bùa của Kiều Dật bị ác quỷ đánh rớt, cô bước đến nhặt lá bùa lên quan sát tỉ mỉ, trách sao cô không tìm được gia đình có âm thai, có người thiết lập trận pháp cho trời giấu vị trí của họ. Tô Mạt đưa lá bùa đến trước lỗ mũi ngửi kỹ, ác quỷ này có thể dễ dàng tìm được Kiều Dật, có lẽ là do trên lá bùa này còn có một dòng chú theo dõi để nó lần theo.

Cũng do mệnh anh ta gặp kiếp số như vậy, cô tính cả buổi chiều mới tìm được hành tung của anh ta, sau đó sử dụng bí pháp đến đây không ngờ vẫn chậm một bước, nghĩ đến mẹ của âm thai cũng có vật này, chi đáng tiếc, bản thân...

Ôi, Tô Mạt thở dài lần nữa, thân hình cô nhỏ dần sau đó biến mất khỏi căn phòng.

*****

"Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."

Tử Ngâm đặt đỉện thoại xuống, gương mặt tiều tụy đồng đầyvẻ lo âu.

Đã hai ngày rồi, Kiều Dật chỉ gọi cho cô một lần duy nhất là lúc đến thành phố D, sau đó thì biệt vô âm tín.

Lúc trước cô vẫn cho rằng có lẽ công việc anh bận quá nên không chú ý đến việc gọi cho mình, thế nhưng cô biết nhiều năm qua anh chưa từng như vậy. Cho đến sáng hôm nay lúc gọi cho anh, phát hiện điện thoại anh tắt máy.

Vừa nghĩ rằng điện thoại Kiều Dật hết pin, Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường thấy đã là chín giờ tối, dù gì cũng nên cắm sạc điện thoại rồi chứ.

Tử Ngâm cầm điện thoại trong tay lo lắng đi tới đi lui trong nhà, cô không biết có phải Kiều Dật gặp phải chuyện gì rồi không, thế nên cho đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với mình.

Đinh đoong...

Tiếng chuông cửa vang lên, Tử Ngâm sửng sốt, lẽ nào là anh về ư? Nhưng tại sao anh lại phải nhấn chuông cửa chứ?

Loáng thoáng chút nghi ngờ, Tử Ngâm đi đến cạnh cửa nhìn ra ngoài từ mắt mèo, chẳng có gì cả.

Tử Ngâm không dám mở cửa bừa, sau khi cẩn thận quan sát thật lâu lại quay người trở về phòng khách. Hiện tại cô đang mang thai, nếu như tùy tiện mở cửa gặp phải người xấu thì làm sao đây?

Cô vừa quay về phòng khách, tiếng chuông cửa lại vang lên, Tử Ngâm càng sợ hơn, không lẽ là trộm đang thăm dò xem trong nhà có người hay không?

Cô đi đến bên cửa lần nữa nhìn ra ngoài, vẫn chẳng có gì cả. Lần này Tử Ngâm không về phòng khách mà đưa tay cầm lấy bình hoa trang trí trên tủ, ôm chặt vào trong ngực, định bụng nếu quả thật là trộm thì dùng bình hoa đập hắn, sau đó chạy ra ngoài kêu cứu.

Chỉ chốc lát sau tiếng chuông cửa lại vang lên, kèm theo đó còn có tiếng điện thoại báo an cố định và tiếng ti vi trong phòng khách, trong lúc nhất thời trong nhà vang lên đủ loại âm thanh, mà trước đó Tử Ngâm không hề bật công tắc thứ nào cả.

Cả người Tử Ngâm run rẩy, cô véo mình một cái, không phải nằm mơ, cô hiểu nhất định mình đã gặp phải chuyện ngoài sức tưởng tượng rồi. Nói vậy, có phải chồng cô đã xảy ra chuyện rồi không?

Tử Ngâm lắc đầu nguầy nguậy, muốn vứt bỏ hết tất cả ý nghĩ không may kia đi. Cô thử mở cửa xem sao, cũng giống như tất cả những câu chuyện kinh dị đã từng xem, cửa không mở được.

Ngoài cửa, tiếng chuông vẫn tiếp tục reo vang, loại âm thanh trong phòng khách vẫn thay phiên nhau kêu inh ỏi, nước mắt Tử Ngâm không kiềm được mà rơi xuống, cô nỗ lực khống chế, không để mình suy sụp.

Bùa hộ mệnh, Tử Ngâm chợt nhớ đến lá bùa hộ mệnh mà thầy Thôi kia cho, cô vội vàng lấy nó từ trong áo nắm chặt trong tay, đáng sợ chính là trong giây phút lấy lá bùa hộ mệnh đó ra, đèn phòng khách bỗng tắt ngúm.

Lúc này trên đường Thanh Lâm, bởi vì vị trí hơi khuất nên thời gian này cả con đường gần như không còn bóng người, nhìn thật kỹ chỉ thấy một căn tiệm nhỏ còn sáng đèn, trên tấm bảng hiệu ngoài cửa tiệm nhỏ là một chữ "Điếm" thật to. Bên trong tiệm Tô Mạt đang suy tính phương hướng của âm thai.

Cô không ngờ mình diệt con ác quỷ kia lại khiến đối phương chó cùng dứt giậu ra tay trước, có lẽ hiện tại người phụ nữ mang âm thai kia đang gặp phải nguy hiểm khôn lường, Tô Mạt suy nghĩ, tay vẫn không ngừng. Lại thất bại nữa, trên đầu cô đã lấm tấm mồ hôi, đây đã là lần thứ sáu rồi.

Đúng rồi, Tô Mạt bỗng ngưng tay. Sao mình lại quên mất anh ta chứ? Cô vội vàng lấy cái bình đựng hồn phách của Kiều Dật, mở phong ấn bình ra, nhìn luồng khí màu trắng bay ra khỏi bình, chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng Kiều Dật.

Kiều Dật chậm rãi mở mắt, đây là đâu? Anh nhớ rõ mình đã bị... Nghĩ đến đây, Kiều Dật rùng mình một cái. Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đứng đối diện.

"Cô là?"

"Đừng quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ cần biết rõ anh đã chết, mà bây giờ cũng không có thời gian giải thích nhiều, mau dẫn tôi đến nhà anh, vợ con anh đang gặp nguy hiểm!"

Kiều Dật vội vàng hỏi, "Họ sao rồi?"

"Ôi trời, anh còn dài dòng nữa là không kịp đâu, mau dẫn tôi đến nhà anh đi."

Kiều Dật nghe xong cũng không hỏi nữa, vội vàng quay người chuẩn bị về nhà.

"Chết, nhà tôi cách đây rất xa, chúng ta đi gì về hả?"

Tô Mạt dở khóc dở cười, "Không cần gì cả, anh đã không còn là người nữa nên không bị hạn chế bởi những thứ đó, anh chỉ cần nghĩ đến phương hướng nhà anh thì tôi sẽ cảm nhận được thôi."

Kiều Dật không nói gì thêm mà cố gắng nghĩ về nhà mình, Tô Mạt thông qua phương hướng trong đầu anh, niệm chú, nhanh chóng chạy đến. Cô vốn muốn dùng bí pháp lần trước để đến đó trong nháy mắt, đáng tiếc gần đây dường như cơ thể cô bắt đầu xảy ra vấn đề, vẫn nên cố hết sức giữ gìn sức khỏe là hơn.

Lúc này tại thành phố A, thầy Thôi đang làm phép lên người rơm, bên cạnh bàn còn đặt một người rơm khác có lỗ ở vị trí trái tim, hình nhân đó đại biểu cho người đã không còn tim kia.

Chú ngữ của thầy Thôi càng lúc càng nhanh, trên trán ông ta không ngừng đổ mồ hôi, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Không ngờ dù đã trừ khử được người chồng nhưng lúc muốn thu linh hồn của người này lại bị kẻ khác phá hoại. Không những thế mà kẻ đó còn tiêu diệt luôn cả ác ma ông ta nuôi dưỡng, khiến nguyên khí của ông ta thương tổn nặng nề, ép ông ta phải ra tay lấy âm thai trước. Tuy rằng như vậy hiệu quả luyện hóa sẽ giảm nhiều nhưng còn hơn là không có.

"Sao vẫn chưa thành công? Còn bao lâu nữa mới có thể giải quyết người phụ nữ kia, lấy được âm thai đây? Ông đã thất bại một lần, còn lần nữa thì không cần tôi nói kết quả, tự ông cũng biết rõ."

Phía sau thầy Thôi không biết từ khi nào lặng lẽ xuất hiện một người áo đen, nhưng vì trời tối nên không thấy rõ mặt mũi. Tuy nhiên, qua giọng nói có thể đoán được đó là một người đàn ông trẻ tuổi.

Dường như thầy Thôi e ngại người này, ông ta không dám quay đầu lại song mồ hôi trên trán càng lúc càng đầm đìa, ông ta không ngừng tăng nhanh tốc độ niệm chú, hi vọng lần này sẽ thành công. Người đàn ông phía sau ông ta tâm trạng thất thường, nếu làm hỏng chuyện này, e rằng người chết ở đây sẽ chính là ông.

Nghĩ đến đây, thầy Thôi hạ quyết tâm, cắn vào đầu lưỡi mình rồi phun một ngụm máu lên người rơm Tử Ngâm, sau đó ông ta ngồi xuống đất, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.

Nỗi tuyệt vọng trong lòng Tử Ngâm đã lên đến đỉnh điểm, thế nhưng dường như ông trời không định bỏ qua cho cô.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, Tử Ngâm ngẩng đầu, cô nhìn thấy cửa phòng ngủ mình đang từ từ mở ra, một người đi ra từ bên trong, trong khoảnh khắc ông ta đi ra, tiếng chuông cửa bên ngoài và âm thanh trong phòng đều biến mất một cách kì lạ.

"Ông là thầy Thôi sao? Thầy Thôi, sao ông lại đến nhà tôi? Ông vào bằng cách nào? Ông đến cứu tôi sao?" Như bắt được cái phao cứu mạng Tử Ngâm hỏi một tràng dài.

Thầy Thôi cười ha hả, "Cô gái, chỉ có thể trách cô số mệnh không tốt, mang phải âm thai trăm năm khó gặp, tôi không phải đến cứu cô mà là đến lấy mạng cô, chồng cô đã chết, cô nên cùng cậu ta làm một đôi vợ chồng vong mệnh đi."

Nói xong ông ta không đợi Tử Ngâm hiểu đã điều khiển bùa chú được chuẩn bị sẵn đánh về phía Tử Ngâm, còn Tứ Ngâm vì quá mức kinh ngạc nên không kịp tránh né.

"Aaaaa!"

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Tử Ngâm V vọng khắp nhà, cô cảm thấy bụng mình như muốn nứt ra.

"Đau quá, con của tôi, ông đã làm gì con tôi?"

"Không có gì, chỉ muốn đưa nó đến nơi cần dùng thôi, cô an tâm đi đi." Dứt lời, thầy Thôi đưa tay về phía bụng Tử Ngâm ra chiêu, một vật thể hình dáng trẻ con nhẹ nhàng bay ra khỏi bụng cô, Tử Ngâm đau đớn không kêu rên được tiếng nào, cô nhìn thấy linh hồn đứa trẻ bay ra từ bụng mình, thoáng hiểu ra vấn đề. Một khi thứ đó rơi vào tay thầy Thôi, con của cô sẽ hoàn toàn từ biệt thế giới này, cô vùng vẫy muốn bắt lại linh hồn con mình.

"Hừ, không biết tự lượng sức."

Thầy Thôi vung tay lên, đánh thêm một lá bùa vào người Tử Ngâm, cô đau đớn ngã xuống đất, trơ mắt nhìn hồn phách con mình bị thầy Thôi nắm trong tay.

Mắt cô chảy hai dòng huyết lệ, muốn mở miệng cất lời nhưng chẳng thể nói được gì nữa, cô hiểu mình sẽ phải rời khỏi thế giới này, rời khỏi chồng, con, cha mẹ. Tử Ngâm rất không cam tâm, cô từng có một cuộc sống hạnh phúc vô vàn, không ngờ tất cả lại bị phá hủy toàn bộ chỉ trong ngày ngắn ngủi, cô thật sự không cam lòng.

"Ơ?"

Vừa dán bùa phong ấn linh hồn lên con của Tử Ngâm thầy Thôi đã cảm nhận được oán niệm mãnh liệt từ cô.

"Ha ha ha ha, thật là không uổng công, không ngờ người phụ nữ này còn chút giá trị, linh hồn của cô vừa hay có thể cho tôi tế luyện một con ác quỷ mới."

*****

Đương lúc thầy Thôi muốn cướp lấy linh hồn Tử Ngâm, một ngọn lửa hình Phượng Hoàng lao về phía ông ta, như cảm thấy nguy hiểm, thầy Thôi vội lách mình, tuy không bị đánh trúng hoàn toàn nhưng cũng bị thương.

Quay đầu nhìn lại, Phượng Hoàng vàng rực đang vờn quanh Tô Mạt đứng ở cửa nhà, trong lòng bàn tay cô còn có một ngọn lửa chưa đánh ra.

"Phượng Hoàng Hỏa? Không ngờ thế gian này vẫn còn huyết mạch thần thú thượng cổ tồn tại, xem ra người tiêu diệt ác quỷ của tao là mày." Nhìn Tô Mạt phá hỏng việc của mình, ông ta hung ác nói.

"Ông hại sinh mệnh vô tội, cướp đoạt âm thai, bây giờ còn muốn lấy sinh hồn tế luyện ác quỷ, người như ông sống trên đời này quả thật là sai lầm, ông đã muốn chết vậy thì tôi tiễn ông một đoạn. Có điều, với trạng thái nguyên thần rời khỏi thể xác như ông hiện giờ, ông cảm thấy có thể thắng tôi sao?"

Thầy Thôi kinh hoàng, cô gái trước mặt còn khá trẻ tuổi, không ngờ lại có thể nhìn ra ông ta đã xuất nguyên thần khỏi thể xác. Đừng nói là nguyên thần, dù cho có cả hồn xác vẹn toàn, ông ta chắc chắn cũng không phải là đối thủ của huyết mạch Phượng Hoàng.

Thầy Thôi cầm lấy linh hồn âm thai đã phong ấn, lách mình chui vào phòng ngủ, Tô Mạt thấy thế cũng vội đuổi theo.

Tô Mạt vừa theo thầy Thôi vào phòng liền ngạc nhiên, căn phòng này đã sớm bày trận pháp rồi, nhìn kiểu dáng này chắc là một trận phong ấn. Ông ta muốn phong ấn ai?

Trông thấy thầy Thôi nhe răng cười, cầm lấy linh hồn âm thai bị phong ấn trong tay, hung tợn nói, "Tao biết tao không thể trốn thoát được. Nhưng dù tao có trở về thì người kia cũng không cho tao sống yên, đằng nào cũng chết, nếu vậy thì để cho âm thai này theo tao đi, bọn mày đừng hòng lấy được nó."

Nói xong ông ta quăng linh hồn âm thai bị phong ấn vào trận pháp, sau đó niệm chú.

Tô Mạt hoảng hốt muốn ngăn cản, đáng tiếc pháp tính của trận pháp này tương đối mạnh, huống hồ thầy Thôi kia còn trả giá bằng tính mạng để khởi động trận pháp, cô cũng thật sự bất lực, đành trơ mắt nhìn trận pháp được khởi động.

Khi trận pháp dần dần kết thúc, con của Tử Ngâm cũng từ từ biến mất. Đến trễ một bước, trận pháp này cô không giải được. Trừ khi, trừ khi chờ đợi cơ duyên, cô thật sự đã cố hết sức rồi.

Tô Mạt quay trở về phòng khách, linh hồn Kiều Dật đã ở trong nhà, anh nhìn thi thể vợ mình dưới đất, muốn tiến lên ôm cô lại phát hiện tay mình chỉ có thể xuyên qua thân thể vợ.

Kiều Dật ôm đầu khóc òa lên, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, rơi xuống đất lại không biến mất. Tử Ngâm thấy nước mắt của Kiều Dật thì kinh ngạc bước đến nhặt lên, xem ra ý trời như thế cũng là số kiếp của họ.

Tô Mạt ngồi xuống bên người Tử Ngâm, tay đặt lên đầu cô ấy, luồng khí màu xám toát ra khỏi đầu, cuối cùng hóa thành hình dáng Tử Ngâm.

Tô Mạt thở dài, hỏi Kiều Dật đang ôm đầu gào khóc:

"Anh muốn gia đình đoàn tụ không?"

Kiều Dật ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tô Mạt:

"Cô nói là..."

"Tôi không cách nào làm cho người chết sống lại, con của anh chị đã bị phong ấn, hồn phách vợ anh cũng đã biến thành màu xám, nếu không nhanh xử lí, tương lai nhất định sẽ gây hại cho nhân gian. Nhưng tôi có cách giải quyết vấn đề của anh chị, cũng có cách giúp cả nhà anh chị đoàn tụ, chỉ là phải chờ đợi cơ duyên, anh có bằng lòng phối hợp với tôi hay không?"

Kiều Dật ngơ ngác nhìn Tô Mạt.

"Cô nói thật sao? Cơ duyên ư? Phải đợi bao lâu? Vì vợ và con, tôi bằng lòng tất cả. Cũng đã thành ma rồi, tôi còn gì để sợ nữa chứ?"

Tô Mạt nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ tán thưởng, lấy chiếc bình nhỏ thu hồn phách vẫn mang theo bên người, sau đó nói, "Tôi sẽ thu anh vào đây, chờ cơ duyên đến thì tôi sẽ thả anh ra, cam đoan cả nhà anh chị sẽ đoàn viên"

"Cảm ơn cô."

Bóng dáng Kiều Dật từ từ nhạt đi, cuối cùng hóa thành làn khói trắng bay vào bình nhỏ. Tô Mạt cầm theo bình chứa hồn phách Kiều Dật đi vào phòng ngủ, sau đó thiết lập một kết giới, đặt chiếc bình kia vào trong.

Làm xong tất cả Tô Mạt trở lại phòng khách nhìn Tử Ngâm vừa mới tỉnh lại, mặt Tử Ngâm mơ hồ vẻ dữ tợn, cô thấy Tô Mạt thì lạnh lùng hỏi, "Lão già kia đâu?"

"Ông ta đã chết rồi, hơn nữa còn lấy tính mạng để phong ấn chồng và con chị, nhưng tôi có cách để cả nhà anh chị đoàn tụ, tái nhập luân hồi."

Tử Ngâm nhìn Tô Mạt chằm chằm, dường như đang suy nghĩ đến tính chân thật trong lời nói của cô.

"Nếu không tin cô có thể đi vào phòng ngủ cảm nhận khí tức của họ."

Tử Ngâm đi vào phòng ngủ, cảm nhận rõ ràng khí tức của chồng cô. Cô dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt chất chứa nỗi bi thương vô hạn, "Cô nói có thể giúp chúng tôi, tôi xin cô, hãy cứu họ đi."

Tô Mạt thấy Tử Ngâm bình tĩnh trở lại thì thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại tôi cũng bất lực, có điều chị đừng lo lắng, cơ duyên đến dĩ nhiên tôi sẽ giúp anh chị, về phần khi nào cơ duyên đến thì chị chỉ cần làm theo lời tôi, tự nhiên sẽ hiểu được."

"Tôi phải làm thế nào?"

"Chị phải khống chế oán khí của mình, kiên nhẫn chờ đợi đến khi người có thể giúp chị xuất hiện, phong ấn này sẽ hiện vết rách, đến lúc đó chị nhờ người kia giúp là được. Vì vậy chị tuyệt đối không được làm tổn thương bất cứ ai, cũng không được rời khỏi căn phòng này, nếu không hành tung của chị sẽ bị quỷ sai phát hiện, linh hồn có oán khí như chị sẽ bị đánh đến hồn phi phách tán. Chị có thể làm được không?"

"Được, tôi hứa với cô, chỉ cần cả nhà tôi đoàn tụ, dù phải làm bất cứ điều gì tôi cũng bằng lòng." Nói xong Tử Ngâm cúi gập người bái lạy Tô Mạt, sau đó đi đến cạnh ban công ngồi xuống.

Tô Mạt lại nhìn Tử Ngâm rồi quay người rời khỏi căn nhà xảy ra rất nhiều chuyện này.

Thế nhưng Tô Mạt không biết, khi thầy Thôi lấy tính mạng của ông ta ra trả giá để tiến hành phong ấn âm thai, thân thể ở trong tiệm của ông ta cũng ngã ầm xuống đất, người rơm ở trên bàn cũng bốc cháy. Người áo đen trong phòng nhìn thấy thầy Thôi ngã xuống thì hừ khẽ, quay người rời khỏi tiệm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-31)