Vay nóng Tinvay

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 11

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 11: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


Tô Mạt và Hàn Ngạo lợi dụng quỷ đầu to thuận lợi vào địa lao, hơn nữa còn giải cấm chế cho Đào Tử. Nhưng vấn đề bây giờ là phải làm sao để an toàn rời khỏi phủ Quỷ Vưomg.

Nhìn quỷ đầu to trên mặt đất, Tô Mạt suy nghĩ một chút rồi hỏi Đào Tử bên cạnh.

"Đào Tử, không phải cậu biết thuật dịch dung (*) sao? Có thể giả dạng thành quỷ đầu to không? Sau đó chúng ta trà trộn ra ngoài."

(*) Thuật dịch dung là kỹ xảo hóa trang.

"Chuyện này làm thì cũng được đó, nhưng chuồn êm xuôi được không?" Đào Tử cũng hơi hoang mang.

"Không có gì là không thể; cậu cứ làm theo lời mình, biến thành quỷ đầu to, sau đó cải trang con quỷ đầu to này thành cậu. Dù sao chúng ta cũng đã rút quỷ cốt của hắn, hắn không còn năng lực chống cự, lại hạ một cấm chế cho hắn là được. Đến lúc đó sống hay chết thì phải xem vận may của hắn thôi."

Nghe lời Tô Mạt nói, Đào Tử do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Được rồi, vậy thì làm theo cách của cậu đi." Dứt lời, Đào Tử lấy một chiếc túi gấm nhỏ màu vàng trong ngực.

Trong khoảng thòi gian bị giam giữ, có lẽ do cô luôn già bộ hôn mê nên đám ma quỷ này không hề phòng bị cô. Những thứ cô đã chuẩn bị sẵn vẫn còn ở trong người. Không ngờ cuối cùng lại phát huy tác dụng.

Trong túi gấm màu vàng không có vật gì đặc biệt, chỉ có một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ, to cỡ lòng bàn tay. Mở chiếc hộp ra, một mùi hương thoang thoáng bay ra. Trong hộp là chất kem màu trắng không biết làm từ thứ gì.

Đào Tử quệt ngón tay lấy một ít kem rồi bôi lên mặt mình, một phần khác lại bôi lên mặt quý đầu to. Chuẩn bị tất cả xong xuôi, Đào Tử nhắm mắt lại, miệng thì thầm.

Một màn như sương mù hiện ra trước mắt, lớp khí màu trắng bao phủ xung quanh quỷ đầu to và Đào Tử, lớp khí dày đặc dần rồi lại từ từ mờ đi, quỷ đầu to vừa ở dưới đất đã biến thành Đào Tử. Đào Tử đang ở bên cạnh Tô Mạt lại biến thành quỷ đầu to.

Vẻ mặt Tô Mạt bình thản như thưòng gặp chuyện này. Vậy mà Hàn Ngạo lại ngạc nhiên nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, cũng không hề lên tiếng hỏi han. Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Xem ra chiêu thức này của Đào Tử quả thật là tuyệt diệu.

"Trời ạ, đầu của con quỷ này nặng quá đi mất. Mỗi ngày nó phải kéo lê theo không biết mệt sao?"

Đào Tử đã biến thành quỷ đầu to, đang dùng tay đỡ cái đầu to đùng và luôn miệng oán trách.

"Ha ha, cậu chịu đựng một chút đi nào. Đến khi chúng ta chạy trốn thuận lợi thì cậu biến lại là được rồi." Tô Mạt vừa che miệng không để tiếng cười vang lên quá lớn, vừa chỉ vào Đào Tử trước mặt cười khúc khích."Phì, nãy giờ không nhìn kỹ dáng vẻ của con quỷ đầu to này, bây giờ ngắm nghía ở khoảng cách gần như vậy thật sự là vừa nhìn đã cả đời khó quên. Phì, cậu nhìn dáng vẻ nó xem."

Quỷ đầu to dưới đất rơi lệ đầy mặt. Hu hu hu, đâu phải mình thích dáng vẻ này đâu chứ, kì quái đến mức chọc cười như vậy sao? Đào Tử và Hàn Ngạo cùng sa sầm mặt mày nhìn Tô Mạt.

"Đến lúc nào rồi còn rảnh rỗi ngắm nghía nữa. Đi nhanh nào."

Đặt quỷ đầu to đã biến thành Đào Tử trở về vị trí Đào Tử ban nãy, ba người vội vàng đứng dậy rời khỏi địa lao.

Đám thủ vệ ngay cửa thấy ba người đi ra, dĩ nhiên không có phản ứng gì. Chỉ nhìn lướt qua một cái rồi cho họ rời khỏi địa lao.

Sau khi ba người ròi khỏi địa lao thì vội vàng đi đến cửa sau. Thấy trời càng lúc càng tối, phải nhanh chóng rời khỏi phủ Quỷ Vương thành Nam mới có thể thật sự an toàn.

Đang suy nghĩ thì bị tên quỷ câu hồn đón tiếp Vị Ương vào sảnh yến tiệc lúc trước cản lại.

"Tôi còn đang suy nghĩ tùy tùng bên cạnh Vị Ương đâu mất rồi, hóa ra các người lại ở đây. Ơ, các người muốn đi đâu với tên quỷ đầu to này vậy?"

Tô Mạt và Hàn Ngạo thầm kêu khổ, sao tự dưng lại xuất hiện tên cản đường này vậy chứ? Nhưng trên mặt không dám biểu lộ vẻ khác thường.

Hàn Ngạo tiến lên một bước, thi lễ với quỷ câu hồn rồi cười nói, "Hóa ra là ngài quỷ câu hồn. Trước nay chúng tôi chưa được thấy vẻ tráng lệ của phủ Quỷ Vương thành Nam, vì vậy lần này theo chủ nhân nhà tôi ra ngoài trái nghiệm sự đời. Đúng lúc đi dạo lại gặp được vị quỷ đầu to đây, anh ta nghe nói chúng tôi là tùy tùng của trang viên tbành Tây thì dẫn chúng tôi đi ngắm cảnh sắc trong phủ thành Nam.

"Ồ, không còn sớm nữa, sau này vẫn còn cơ hội, chi bằng các người theo tôi về sảnh tiệc đi. Đại điển sắp bắt đầu rồi. Quỷ đầu to cũng đi chung với chúng tôi đi, đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này là buổi lễ long trọng trăm năm hiếm có trong Quỷ giới chúng ta. Huống chi nghe nói cậu còn bắt được một con người làm tế phẩm, cũng coi như có công lao không nhỏ, đi thôi."

Quỷ câu hồn nói xong cũng không nhìn đến phản ứng của ba người phía sau, dẫn đầu đi trước mở đường.

Xung quanh đây đã tụ tập không ít yêu ma quỳ quái, nếu ra tay, tất nhiên ba người sẽ thua thiệt, cũng chỉ có thể theo quỷ câu hồn về sảnh tiệc trước đã, sau đó mới quyết định. Nghĩ đến đây, ba người đành ủ rũ đi theo quỷ câu hồn trở lại sảnh tiệc.

Tại yến tiệc, tâm trạng Vị Ương khá thấp thỏm. Cô đang lo lắng cho an nguy của Tô Mạt và Hàn Ngạo, không biết họ có thuận lợi vào được địa lao cứu bạn hay không.

Vẫn còn đang suy nghĩ thì thấy ba người đi theo sau quỷ câu hồn áo tím, cẩn thận nhìn kỹ thì đúng là Tô Mạt và Hàn Ngạo mà mình đang lo lắng và còn có một con quỷ đầu to theo cùng.

Quỷ câu hồn áo tím thấy Vị Ương đang nhìn về phía này nên đi đến.

"Vừa nãy tôi đi dạo phía sân sau lại đúng lúc nhìn thấy tùy tùng của cô nên dẫn về đây. Được rồi, các người nghỉ ngơi ở đây đi, tôi đi xem thử xem có gặp mấy vị bạn cũ không." Quỷ câu hồn nói xong thì khoát tay áo với Vị Ương, sau đó rời đi.

Đám người Tô Mạt ngơ ngác nhìn nhau. Quỷ câu hồn này đưa họ về rồi còn hắn thì lại bỏ đi, thật sự chẳng biết nói sao.

Vị Ương nhìn ba người trước mặt, cũng không biết phải làm thế nào. Cô hé miệng, cũng muốn hỏi họ cứu người thế nào rồi, nhưng ngại quỳ đầu to trước mặt nên cuối cùng không nói gì, chỉ ra hiệu cho họ ngồi xuống.

"Vị Ương, đây là Đào Tử - chị em tốt của tôi. Chủng tôi đã thành công rồi, đáng tiếc rằng đúng lúc định rời đi thì bị quỷ câu hồn cản lại." Vừa ngồi xuống Tô Mạt đã chỉ quỳ đầu to bên cạnh giới thiệu với Vị Ương.

"Chị em tốt của cô? Nhưng mà... Này, nếu cô không nói tôi còn không chú ý, chị em cùa cô thật là mánh khóe, ưng hom nay tất cả nhân vật đến đây đều không đơn giản, rất dễ bại lộ. Các người phải nhanh nghĩ ra cách rời

đây đi. Nếu không thì phải ẩn thân cho tốt, một khi bị ai đó nhìn ra sơ hở thì ba người không ai rời đi được đâu.

Tô Mạt nhìn tình hình xung quanh, nhíu mày.

"Chúng tôi cũng muốn đi, nhưng mà... Quanh đây quỷ quái càng lúc càng nhiều, e rằng rất khó."

"Như vậy cũng là một vấn đề, thế này đi, tôi đã giúp đến đây rồi, cũng không ngại giúp thêm chút nữa. Nhưng đành phải để bạn thân của cô chịu chút uất ức." Vị Ương vừa nói, vừa lấy ra một chiếc bình ngọc tinh xảo từ túi thêu đeo bên người.

"Bình ngọc này được làm bởi một người trong bức tranh treo trong nhà tôi. Tuy trong tranh đã thu rất nhiều tội nhân đáng bị trừng phạt, nhưng bình ngọc này sạch sẽ. Bạn của cô có thể tạm thời trốn trong đây. Đợi đến khi đại điển kết thúc, đích thân tôi sẽ đưa các người rời đi."

Nghe Vị Ương nói, Tô Mạt và Đào Tử đưa mắt nhìn nhau. Đào Từ lấy tay nâng cái đầu to nhẹ nhàng gật gật, đồng ý vói đề nghị của Vị Ương.

Thấy Đào Từ gật đầu, Vị Ương cẩn thận nhìn tình xung quanh. Cũng may lúc đó cô lựa chọn vị trí tương đối vắng vẻ, vì vậy không mấy ai chú ý đến bên này.

Xác nhận tình hình ổn thỏa, Vị Ương tiện tay tạo một kết giới. Sau đó đặt bình ngọc lên tay, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Đào Tử. Đào Tử cảm thấy mắt mình hoa đi, đến khi mở mắt ra đã là một màn tối đen. Có lẽ cô đã vào trong bình rồi.

Hàn Ngạo và Tô Mạt ngồi ở yến tiệc chỉ nhìn thấy Vị Ương cầm bình ngọc trong tay nhìn Đào Tử chằm chằm. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Đào Tử lại bắt đáầu nhạt đi sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Hai người rất kinh ngạc với công năng của chiếc bình ngọc này. Cũng thầm xuýt xoa người đã tạo ra thứ tuyệt diệu như thế là người thần kì thế nào.

Cất giấu Đào Tử xong thì trời cũng đã tối hẳn. Đại điển Bách Quỷ Dạ Hành trăm năm khó gặp trong Quỷ giới cuối cùng đến lúc khai màn.

Theo tiếng nổ ầm vang, đại điển Bách Quý Dạ Hành tại Quỷ giới chính thức mở màn.

Tô Mạt và Hàn Ngạo đi theo Vị Ương đến tế đàn phủ Quỷ Vương thành Nam. Trong khu tế đàn trống trải rộng lớn, đủ loại quỷ lần lượt xuất hiện tại các ngả đường. Nhìn lướt qua lại khiến người ta dễ dàng liên tường đến buối lễ khai mạc hoạt động nào đó.

Bao quanh khu tế đàn có một dãy trống, kì lạ là trước dãy trống không hề có bất kì con quỷ nào, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng trống thùng thùng thùng vang dội.

Số lượng quỷ từ từ tăng lên, như đã luyện tập nhiều lần từ trước, tất cả bọn chúng đều đi tuyến đường của mình theo trật tự nghiêm chỉnh.

"Hoành tráng thật, nhưng mà tế đàn rộng lớn như vậy phải cần bao nhiêu người vô tội mới có thể làm đưọc nhiều trống da người như thế? Đáng tiếc là sức em quá yếu ớt, nếu không em thật sự muốn đánh đám quỷ này hồn phi phách tán." Tô Mạt thấp giọng rỉ tai nói với Hàn Ngạo bên cạnh.

Nhìn vẻ mặt Tô Mạt, làm sao Hàn Ngạo không cảm thấy tức giận chứ? Vừa vào tế đàn, anh đã phát hiện dãy trống da người bao quanh nơi đây. Nếu như không phải chủ nhân những lớp da này trước khi chết bị hành hạ thê thảm, có oán khí ngút trời, làm sao trống có thể tự vang khi không có người gõ. Tiếng trống này chính là oán khí phát ra từ những người bị hại.

Vị Ương quay đầu nhìn vẻ mặt của hai người, vỗ nhẹ bả vai họ.

"Chú ý điều chỉnh tâm trạng, nhiều quỳ như vậy không sợ bại lộ thân phận à? Đừng để oán khí bao quanh chỗ này làm mê muội."

Lời nhắc nhở của Vị Ương khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo giật thót. Hai người nghĩ lại vẫn còn rùng mình, nhìn lẫn nhau. Không ngờ khí trường trong tế đàn Bách Quỷ Dạ Hành này lại mạnh mẽ đến vậy. Chỉ vừa mới bắt đầu mà hai người đã bị trúng đòn, nếu không có Vị Ương nhắc nhở, sợ rằng lúc này thân phận hai người đã sớm bại lộ rồi.

Thật là nguy hiểm!

Thấy hai người họ đã tự chủ được tinh thần, Vị Ương thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ vào đám quỷ xuất hiện theo thứ tự bên trong tế đàn, thản nhiên nói.

"Ma quỷ ở đây đa dạng lắm, có lẽ có nhiều loại quỷ mà hai người chưa từng gặp phải không? Dù sao hai người cũng ở lại, chi bằng theo tôi đi xem Bách Quỷ Dạ Hành hiếm có này đi. Ở Nhân giới tuyệt đối không gặp được đâu."

"Ừ, vậy cũng được, Bách Quỷ Dạ Hành của chúng tôi cao lắm chỉ là du hồn chết oan trôi dạt giữa nhân gian. Nhưng tại Quỷ giói của cô lại là yêu ma quỷ quái hoành hành thật sự, như bầy quỷ múa loạn vậy."

Nhìn cảnh tượng trong sân, Tô Mạt rất cảm thán còn Vị Ương che mặt cười.

"Vậy cô xem, cô biết được bao nhiêu loại trong số các loài quỷ ở đây? Tôi có thể phổ cập giáo dục miễn phí cho cô một buổi đấy."

Tô Mạt và Hàn Ngạo hướng ánh mắt vào tế đàn. Bởi vì lúc nãy được Vị Ương nhắc nhở nên cũng rất chuyên tâm, tránh để bị oán niệm của trống da người quấy nhiễu thêm nữa.

Lúc này tế đàn đã tụ tập đủ loại quỷ, ngoại trừ mười hai loại quỷ ra còn có rất nhiều loại quỷ mà họ chưa từng nhìn thấy.

Đưa tay chỉ vào một loài quỷ không biết tên trong tế đàn, Tô Mạt quay đầu hỏi Vị Ương.

"Đám kia là gì vậy? Đại đa số quỷ tôi biết đều từ trong sách cổ, nhưng có mấy loài này thật sự chẳng có ấn tượng gì."

Nhìn theo hướng ngón tay của Tô Mạt, trong tế đàn quá thật có mấy loài quỷ mang hình thù kì dị. Vị Ương quan sát kỹ lưỡng.

"Không ngờ Quỷ Vương thành Nam càng ngày càng có máu mặt, thậm chí tà thần Ngũ Thông Thần (*) cũng đến."

(*) Ngũ Thông Thần là dâm thần hoành hành tại thôn quê, có lai lịch phức tạp. Có người nói là quỷ ở Liễu Châu thời Đường, có người nói là kẻ chết trận được Chu Nguyên Chương tế điện, năm người làm một đội.

*****

"Đây chính là Ngũ Thông Thần? Nhưng sao tướng mạo lại khác với miêu tả trong sách cổ quá vậy. Hơn nữa không phải Ngũ Thông Thần chỉ có một thôi sao, chẳng qua hình dáng khác nhau, dáng vẻ không phải quỷ củng chẳng phải yêu? Nhưng Ngũ Thông Thần cô nói dường như là đám quỷ kia thì phải?"

Tô Mạt nhìn vào trong sân thấy mấy con quỷ lạ mắt, dĩ nhiên rất khó hiểu. Phải biết rằng trước khi Tô Mạt được truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, Đào Tử từng đặc biệt "phổ cập" một khóa tăng cường cho cô, trong đó có ghi về Ngũ Thông Thần. Nhưng Ngũ Thông Thần trong trí nhớ của cô với thực tế trước mắt lại khác nhau một trời một vực.

Đầu tiên là chênh lệch số lượng, trong trí nhớ của cô Ngũ Thông Thần chỉ có một, cũng coi như là tà thần Nhưng trước mắt lại có tận năm.

Hơn nữa, trong ấn tượng của cô, Ngũ Thông Thần chẳng ra thể loại nào cả. Nói là yêu quái nhưng lại mặt xanh nanh vàng, mặt mày đáng ghét. Nói là quỷ thì lại có tà pháp mà ác quỷ không thể đạt được.

Trước nghi ngờ của Tô Mạt, Vị Ương cười giải thích, "Dù sao đây cũng là Quỷ giới, dĩ nhiên sẽ có sai lệch với miêu tả tại nhân gian. Hơn nữa cũng chưa từng thấy loài người các cô tiêu diệt được Ngũ Thông Thần chân chính mà." Nhìn bọn quỷ nhảy múa trong sân, Vị Ương nói tiếp, "Ngũ Thông Thần này tuy thuộc tà thần nhưng nếu người ta cung phụng đâu ra đấy cũng có thể là thần tài. Không những thế còn linh nghiệm hơn cả chính thần. Nhưng một khi ai đó xúc phạm Ngũ Thông Thần thì kẻ đó chắc chắn sẽ tan cửa nát nhà."

Ba người ngoài tế đàn thảo luận về đám quỷ, khi thời gian dần trôi, tế đàn rốt cuộc bắt đầu có biến chuyển.

Nhịp trống da người càng lúc càng dồn dập, trong tế đàn chẳng biết từ khi nào đã phủ màn sương mỏng, tựa như trắng mà không phải trắng, khiến người ta cảm thấy mơ hồ. Tế đàn xuất hiện một bầu không khí không tên, muốn miêu tả thì lại chẳng mảy may có đầu mối nào.

"Hai người cẩn thận, sương mù này kết hợp với tiếng trống sẽ khiến cho khí trường mang sắc thái cổ xưa. Hai người tuyệt đối đừng mắc bẫy mà bại lộ thân phận."

Nhìn sương mù màu trắng kéo đầy tế đàn, Vị Ương vộỉ vàng ngừng giải thích về Ngũ Thông Thần, nhắc nhở Tô Mạt và Hàn Ngạo suýt nữa trúng đòn.

Nghe Vị Ương nhắc nhở, hai người nghiêm mặt lại, không gặng hỏi trong tế đàn có ai vói ai nữa mà thầm niệm pháp chú để tĩnh tâm. Sau dó lẳng lặng nhìn biến chuyển trong tế đàn, không lên tiếng nữa.

Vị Ương thấy hai người đã tiến vào trạng thái đề phòng thì gật đầu, cũng chuyển ánh mắt vào tế đàn. Xem ra có lẽ Quỷ Vương thành Nam sắp xuất hiện rồi.

Quả nhiên, khi màn sương mù càng lúc càng đậm và nhịp trống da người vang vọng hơn, quỷ trong tế đàn cũng không vì sương mù kéo đến mà yên tĩnh, toàn bộ lại còn lắc lư theo tiết tấu của tiếng trống.

Thấy cảnh tượng trong sân, Tô Mạt và Hàn Ngạo nhìn nhau, xem ra tiếng trống không những quấy nhiễu hành động của con người mà còn có thể phối hợp với sương mù mê hoặc đám ma quỷ. Nhìn mấy con quỷ này gần như đã mất đi lí tri. Tình cảnh lúc này có thể nói là phù hợp với ý nghĩa của bốn chữ "bầy quỷ múa loạn".

Cuối cùng, khi lớp sương mù dày đặc dần mỏng đi, quỷ trong sân cũng từ từ yên tĩnh lại, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Phía chân tròi lấp ló một vầng trăng màu máu sáng rực. Dưới vầng trăng máu như có thứ gì đó đang bay về phía bên này.

Tô Mạt và Hàn Ngạo ngẩng đầu lên nhìn vật đang bay đến tế đàn, không ngờ đó chính là một chiếc xe ngựa màu vàng nhạt. Kì lạ là xung quanh xe ngựa không có tôi tớ đi theo, cũng không có gì đặc biệt. Có lẽ thân phận người trong xe ngựa này không hề đơn giản, nếu không đã không thể từ trên trời giáng xuống như thế.

Tô Mạt lặng lẽ đưa tay huých Vị Ương, "Người đó là ai thế?"

"Quỷ Vương thành Nam. Hiện tại kinh ngạc vẫn còn sớm, chờ chút nữa cô thấy hắn sẽ càng kinh ngạc thêm."

Vị Ương không quay đầu lại nhìn Tô Mạt đang kinh ngạc ở phía sau, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc xe ngựa màu vàng nhạt từ từ đáp xuống, đôi mắt thấp thoáng vẻ mong đợi. Thế nhưng Tô Mạt và Hàn Ngạo ở sau lưng Vị Ương không nhìn thấy được.

Cuối cùng xe ngựa màu vàng nhạt đáp xuống con đường trong sân, đám quỷ đang ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại.

Một bàn tay trắng nõn đưa ra từ trong xe ngựa, vén tấm màn xe che phía trước. Khi tấm màn được vén lên, đám quỷ trong tế đàn bắt đầu rối rít quỳ lạy. Phút chốc tiếng hoan hô và tiếng bái lạy của đám quỷ vang vọng khắp cả bầu trời phủ Quỷ Vương thành Nam.

"Cung thỉnh Quỳ Vương, Quỷ Hậu hiện thân. Quỷ Vương, Quỷ Hậu trường lạc bất tận..."

Xe ngựa ánh vàng đáp xuống, khiến cho đám quỷ đang múa may loạn xạ yên tĩnh trở lại.

Khi bàn tay trắng nõn vén màn xe ngựa lên, tất cả quỷ trong phủ rối rít quỳ lạy.

Vị Ương chỉ đứng ngoài tế đàn nhìn chiếc xe ngựa ánh vàng đáp xuống. Khi toàn bộ quỷ quỳ xuống lạy, cũng chỉ có cô và Tô Mạt, Hàn Ngạo bên cạnh cô là hoàn toàn không nhúc nhích.

Thấy phản ứng của Vị Ương, Tô Mạt và Hàn Ngạo hơi kinh ngạc.

Tuy biết Vị Ương chắc chắn mang thân phận chủ nhân, lại không ngờ rằng khi toàn bộ quỷ đều quỳ lạy thì Vị Ương vẫn đứng im tại chỗ.

Không giống với Tô Mạt và Hàn Ngạo, hai người bởi vì chỉ mải nhìn xe ngựa đáp xuống nên quên mất việc quỳ lạy theo người khác để tránh gây chú ý. Còn Vị Ương thì rõ ràng hoàn toàn không có ý định quỳ xuống bái lạy.

Ngoài tế đàn, Tô Mạt và Hàn Ngạo suy đoán thân phận thật sự của Vị Ương. Thời khắc này, trong tế đàn, chủ nhân bàn tay trắng nõn vén màn xe lên kia cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt.

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông kia, Tô Mạt và Hàn Ngạo đều sửng sốt. Quỷ Vương thành Tây mà họ tiêu diệt hồi đầu xấu không thể tả. Nhưng vị Quỷ Vương thành Nam trưóc mắt lại đẹp đến mức khiến người ta không thốt nổi thành lời.

Quỷ Vương thành Nam thật sự có thể nói là tuấn tú tuyệt trần, khuôn mặt như tượng tạc, nét nào ra nét đấy, anh tuấn vô cùng.

Bề ngoài nhìn như có chút phóng đãng ngang ngạnh, nhưng đôi mắt sáng quắc không thể khinh thường, khác một trời một vực so với Quỷ Vương thành Tây. Nếu ngày đó đối thủ của họ là người đàn ông này thì ai chết vào tay ai thật sự còn chưa biết được.

Mái tóc dài đen nhánh suôn dày buộc hờ sau ót, dưới mày kiếm là đôi mắt đào hoa dài nhỏ chan chứa dịu dàng, khiến người ta vừa nhìn đã như không kiềm được mà lạc vào trong đó.

Dưới chiếc mũi cao thẳng là cánh môi có độ dày vừa phải như hoa anh đào, lúc này đang nhoẻn một nụ cười khiến người người lóa mắt. Bộ trường bào ánh vàng, từ cổ áo đến ống tay áo thêu hoa văn hình rồng vàng đậm, thể hiện rõ thân phận tôn quý của Quỷ Vương trước mắt.

Hắn bước xuống xe ngựa, không hề nhìn mọi người mà đưa đôi tay trắng nõn về phía xe ngựa, giống như đang chờ đợi ai đó bước xuống.

Quả nhiên từ bên trong xe ngựa chìa ra một bàn tay ngọc ngà, trắng hơn cả làn da của Quỷ Vương trước xe ngựa.

Tô Mạt nhìn bàn tay kia, tò mò không biết Quỷ Hậu này nghiêng thành nghiêng nước đến cỡ nào. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, khi chủ nhân đôi tay kia lộ ra dung mạo, thì cô mãi vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Cùng với bàn tay, bóng dáng sau màn che cuối cùng cũng xuất hiện.

Tóc dài buộc cao, khi khom lưng bước ra khỏi xe ngựa, những sợi tóc mượt mà sau lưng nghịch ngợm rơi lả tả xuống trước ngực.

Vầng trán sáng bóng, nép dưới đôi lông mày thanh như chiếc lá là đôi mắt đen láy và sâu thẳm như có thể hút hồn người khác. Lông mi dài và cong, khóe mắt hơi xếch tăng thêm vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người. Dưới chiếc mũi anh tuấn là đôi môi đầy đặn như cánh hoa hồng nổi bật trên làn da trắng.

Y đặt tay vào tay Quỷ Vương thành Nam, mượn đà rơi vào lòng hắn. Nhìn khắp một lượt, khi thấy Vị Ương đứng ngoài tế đàn, y bỗng mỉm cười, hiển hiện vẻ xinh đẹp cực hạn khiến mắt Quỷ Vương đang ôm y tối sầm lại.

Vẻ mặt không thể tin của Tô Mạt lúc nhìn người trong lòng Quỷ Vương khiến Vị Ương mỉm cười.

"Sao hả? Không ngờ à? Cũng đã nói trước là màn giật gân còn ở phía sau rồi mà."

Tô Mạt nhìn Vị Ương, lại nhìn sang Hàn Ngạo bên cạnh, có chút rối rắm.

"Tôi rất ngạc nhiên đó, còn tưởng rằng chủ nhân của đôi tay kia phải là một cô gái nghiêng thành nghiêng nước. Ai ngờ rằng, đường đường Quỳ Hậu lại là một người đàn ông chứ!"

"Ha ha, còn có việc cô không ngờ đến nữa kia."

Vị Ương che mặt cười, nhìn người đàn ông trong lòng Quỷ Vương. Nhác thấy ánh mắt Vị Ương, người đàn ông trong lòng Quỷ Vương không biết kề tai hắn nói gì, thế nhưng Quỷ Vương thành Nam lại ôm y đi về phía Vị Ương.

Nhìn Quỷ Vương từ từ đến gần, Tô Mạt và Hàn Ngạo liền đề phòng. Vị Ương quay đầu lại nhìn hai người đang cảnh giác, khoát tay áo như trấn an, "Đừng lo, có tôi ở đây không có chuyện gì đâu."

Cuối cùng, Quỷ Vương ôm người đàn ông đến trước mặt Vị Ương, không hề nhìn Hàn Ngạo và Tô Mạt, khẽ gật đầu với Vị Ương, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông trong ngực đã đẩy hắn, ý bảo để mình xuống.

Chân vừa chạm đất, người đàn ông đã nhào về phía Vị Ương. Tô Mạt và Hàn Ngạo chưa kịp phản ứng thì người đàn ông trước mắt đã ôm chầm lấy cô, kêu lên một tiếng khiến hai người sững sờ.

"Chị, chị vẫn khỏe chứ?" Tiếng nói ôn hòa như gió xuân khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng cách xưng hô lại thật sự khiến Tô Mạt và Hàn Ngạo sợ hãi vã cả mồ hôi lạnh.

Vị Ương không đẩy người đàn ông ôm mình ra, ngược lại quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, trên vẻ mặt như cười như không còn mang theo nét ranh mãnh.

"Đây là em ruột của tôi, tên là Tử Khanh, cũng là người tạo nên bức họa trong trang viên và chiếc bình ngọc. Quỷ Hậu của Mặc Uyên - Quỷ Vương thành Nam."

Tô Mạt và Hàn Ngạo nhìn về phía Vị Ương.

Trong mắt Vị Ương hiện vẻ trấn an, dường như nói cho họ biết đừng quá lo lắng, có mình ở đây đương nhiên phủ Quỷ Vương thành Nam này cũng an toàn.

Trái tim lơ lửng đã yên ổn trở lại, hai người thoáng nhìn nhau rồi lại nhìn Vị Ương, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang ôm Vị Ương bị Quỷ Vương Mặc Uyên kéo về lòng mình.

Vị Ương buồn cười nhìn vẻ mặt không tình nguyện của em trai mình khi bị kéo đi, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Uyên, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Nụ cười lóa mắt trên mặt Mặc Uyên biến mất, hắn nhìn Vị Ương, giọng nói dễ nghe nhưng có vẻ lạnh lùng.

"Không ngờ lại có thể mời được chị cả đến đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này, đã lâu không gặp, đợi sau khi đại điển kẽt thúc chi bằng chị theo tôi về phủ nghi ngơi vài ngày, tránh cho Tử Khanh luôn nhắc đến chị."

Vị Ương khẽ mím cười, "Cũng được, mọi người có thể cùng ôn chuyện cũ, nhưng có thể thấy cậu nhiều lời như thế này cũng thật kì lạ." Nói xong cô quay đầu nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo, "Không ngại ở lại vài ngày với tôi chứ?"

Mặc Uyên nhìn thấy Tô Mạt và Hàn Ngạo luôn quan sát mình và Từ Khanh.

"Chị giao thiệp với loài người từ lúc nào thế? Nên chú ý một chút, quỷ trong đại điển này cao thấp không đều, cẩn thận gặp phiền phức." Khi nhìn thấu thân phận của hai người, Mặc Uyên nhíu mày cất tiếng khuyên Vị Ương.

"Tôi làm việc khi nào phải nhìn mặt người khác chứ, không sao cả, có điều cậu nói cũng đúng, hôm nay quỷ ở đây quá đông, đây là bạn tốt ở Nhân giới của tôi, khó lắm mới đến thăm tôi được một lần, coi như tôi xin cậu chút sĩ diện, giúp tôi thu xếp ổn thỏa cho họ trước. Đến lúc tôi đi thì tôi sẽ tự đưa họ đi luôn."

"Cũng được, vậy để họ ở bên cạnh chị đừng nên đi lung tung, đợi sau khi đại điển kết thúc rồi tính." Tử Khanh không đợi Mặc Uyên trả lời, giành trước nhận lời với chị mình.

Mặc Uyên bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh đành phải gật đầu, mọi người lại đưa mắt nhìn cảnh tượng trong tế đàn.

Sau khi Quỷ Vương Mặc Uyên ngồi xuống, đám quỷ trong sân lần nữa sục sôi, trên lối vào là quỷ đầu to bị biến thành Đào Tử đang bị quỷ binh kéo ra. Thấy tế phẩm xuất hiện, không khí trong sân càng cuồng nhiệt hơn.

Quỷ binh ra sức ném quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử lên không trung, chỉ thấy một trăm con quỷ dưới đất ùa lên, phóng đến tế phẩm.

Tô Mạt và Hàn Ngạo không ngờ kết quả của tế phẩm là như thế, đồng thời thầm cảm thấy may mắn vì đã kịp thời cứu được Đào Tử, nếu không hiện tại người bị chúng quỷ tranh đoạt sẽ là Đào Tử rồi.

Cảnh tượng tranh đoạt trong sân không duy trì bao lâu, quỷ đầu to hóa thân thành Đào Tử nhanh chóng bị tên tà thần Ngũ Thông Thần mà nhóm Tô Mạt vừa thảo luận cướp đi. Chỉ trong thoáng chốc, năm tên tà thần mặt mày dữ tợn đã xé tế phẩm vừa cướp được thành bốn năm mảnh, máu tươi văng tung tóe khiến tâm trạng tất cả loài quỷ đang có mặt càng kích động.

"Đi thôi." Mặc Uyên đứng dậy, thản nhiên lên tiếng, "Tế phẩm đã có chủ, đại điển này cũng xem như kết thúc, trở về phủ rồi nói."

Nói xong hắn kéo Tử Khanh đứng dậy rồi rời khỏi vị trí của mình, Vị Ương nhìn vào sân, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Mạt và Hàn Ngạo còn đang sững sờ:

"Chán òm, đừng xem nữa, đi thôi."

Tiếng Vị Ương khiến hai người hoàn hồn, hai người không chần chừ nữa, đi theo Vị Ương rời khỏi tế đàn Bách Quỷ bẩn thỉu ghê rợn này.

*****

Rời khỏi tế đàn Bách Quỷ tràn ngập chướng khí, Tô Mạt và Hàn Ngạo đi theo Quỷ Vương Mặc Uyên trở về sân sau trong phủ.

Mặc Uyên đưa họ đến phòng nghị sự, sau đó cho quỷ hầu và quỷ binh lui xuống.

Nhìn đám quỷ binh quỷ hầu lui xuống, cửa phòng cũng được quỷ binh lui ra thuận tay đóng lại, Mặc Uyên ngồi ở ghế chủ trì thản nhiên cất lời, giọng nói có chút lành lạnh.

"Chị, bây giờ có thể giải thích tế phẩm kia là thế nào chưa?"

Thấy Mặc Uyên hơi tức giận, Tử Khanh đưa tay cầm lấy tay Mặc Uyên, y lo lắng nhìn hai người, sợ họ sẽ xung đột.

Vị Ương thấy Mặc Uyên hơi giận nhưng không hề sợ hãi chút nào, chỉ nhún vai, sau đó lấy chiếc bình ngọc chứa Đào Tử trong ngực ra, mở nắp bình.

Đào Tử ở trong bình thấy trước mắt xuất hiện một tia sáng liền đi về phía ánh sáng đó, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, cô che mắt lại theo bản năng.

Khi nắp bình mở ra, một luồng sương mù cũng bay ra từ trong bình ngọc, thân hình Đào Tử từ từ hiện ra trước mắt mọi người, có lẽ vì ánh sáng chói nên Đào Tử đang che mắt.

"Đây là bạn tốt của tôi ở Nhân giới bị quỷ đầu to bắt giữ làm tế phẩm cho đại điển lần này, nhưng cậu biết kết quả của tế phẩm rồi đấy, lẽ nào muốn tôi trơ mắt nhìn cô ấy bị xé thành từng mảnh nhỏ sao?"

Vị Ương thản nhiên nói, dường như thật sự chỉ giải thích với Mặc Uyên tại sao cuối cùng tế phẩm lại biến thành bạn mà thôi.

Đôi bàn tay của Mặc Uyên bị nắm rất chặt, Tử Khanh đang xin xỏ cho chị gái mình, cảm nhận nhiệt độ trên tay, biểu cảm trên mặt Mặc Uyên ôn hòa trở lại tuy nhiên đôi mắt vẫn thoáng vẻ bất đắc dĩ. Y nhìn Tử Khanh bên cạnh, đặt bàn tay vẫn đang nắm chặt ấy vào lòng bàn tay mình, sức lực vừa phải, không làm bị thương Tử Khanh nhưng cũng khiến Tử Khanh không rút ra được.

"Ngồi xuống cả đi, nếu đã đến đây thì đều là khách. Các vị cứ yên tâm, nếu là bạn của chị Tử Khanh, tất nhiên bản vương sẽ không làm khó. Lát nữa bản vương sẽ bảo quỷ hầu chuẩn bị phòng cho các vị, các vị cứ việc ở đây. Nếu muốn rời khỏi, bản vương cũng có thể đưa các vị đến nơi an toàn hơn. Không biết chị có hài lòng với sắp xếp này không?"

Có được lời cam đoan của Mặc Uyên, gánh nặng trong lòng như được bỏ xuống, Vị Ương khẽ thở dài, "Đương nhiên tôi yên tâm về lời cậu. Người một nhà nên tôi không nói gì khác nữa, làm phiền rồi."

"Nếu chị đã nói người một nhà thì còn nói phiền với không phiền gì chứ? Ba vị cứ an tâm đi, từ trước đến nay Mặc Uyên nói được thì làm được. Khi nào các vị muốn đi cứ việc nói thẳng, chúng tôi sẽ sắp xếp, các vị vốn không thuộc về thế giói của chúng tôi nhưng bị ép tới đây, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi thôi."

Tiếng nói dịu dàng cùa Tử Khanh khiến bọn Tô Mạt giật mình, vậy mà... người này lại có thể nhận ra mình không thuộc về thế giới của họ.

Có điều...

Có thể tạo ra bức họa phong ấn người khác và bình ngọc chứa được người bên trong, còn có thể nhìn thấu sự việc xem ra người đàn ông này không hề đơn giản, điều khiến người ta tò mò nhất chính là một người đàn ông như thế lại trở thành người yêu của Quỷ Vương, quả thật lợi hại.

"Cảm ơn." Chỉ hai chữ đơn giản nhưng đã bày tỏ được lòng biết ơn của ba người họ đối với Vị Ương và sự thành toàn của Mặc Uyên cùng Tử Khanh.

Mặc Uyên chỉ khẽ gật đầu không nói gì hết, còn Vị Ương thì đi đến cửa gọi quỷ hầu dẫn ba người đến gian phòng đã được sắp xếp.

Khi tất cả đều được sắp xếp đâu ra đấy, quỷ hầu cũng lần lượt lui ra, cuối cùng Đào Tử có phần không kiềm nén được, nhìn Tô Mạt đề nghị, "Ở đây chúng ta thật sự an toàn sao? Có nên nhân lúc này rời khỏi đây không?"

"Mình tin Vị Ương." Tô Mạt đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng, giọng nói tràn ngập sự kiên định, "Trước mắt đây không phái là lúc suy nghĩ đến điều này, mình tin Vị Ương sẽ bảo vệ chúng ta chu toàn, hiện tại quan trọng nhất là làm sao để chúng ta có thể rời khỏi kết giới. Bị giam ở đây lâu như vậy, không biết bây ngoài kia đã là lúc nào? Kiều Dật và Tử Ngâm rốt cuộc ở đâu? Ra sao?"

Tô Mạt đưa ra rất nhiều câu hỏi trong lòng mình, những khúc mắc cô nói lên lúc này cũng chính là nỗi lo của Hàn Ngạo và Đào Tử.

Từ đầu tháng cô hồn đã xảy ra một loạt chuyện khiến ba người đến nơi quái quỷ này, không biết bây giờ thế giới bên ngoài ra sao nữa.

Không khí yên lặng tĩnh mịch bao trùm căn phòng, lúc này đây họ đều rất hoang mang, không biết tình trạng này đến bao giờ mói kết thúc, và lúc nào mới có thế trở lại nhân gian.

"Ba vị đang nghĩ gì thế?" Tiếng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của họ khiến ba người đồng thời ngẩng đầu lên, Tử Khanh đang đứng tại cửa mỉm cười nhìn họ, khuôn mặt vốn mê hoặc cười lên lại càng có cảm giác hút hồn.

"Sao chỉ có mình anh đến? Vị Ương đâu?" Thấy Tử Khanh xuất hiện một mình, ba người đều rất kinh ngạc.

"Ừ, tôi đến gặp các vị, nhân tiện muốn biết tại sao các vị lại đến thế giới này?" Y dịu dàng giải thích, "Thời gian của tôi không nhiều, lát nữa Mặc sẽ đến tìm tôi, cho nên hay nói ngắn gọn cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ tìm ra đầu mối có thể giúp các vị rời khỏi đây, trở về thế giới của các vị."

Trong mấy ngày qua, dường như đây được coi là tin tốt đầu tiên.

Trong mắt ba người đều thoáng một tia hi vọng. Đúng vậy, bi giam ở đây lâu như vậy sao không muốn trở về thế giới của mình được chứ, có điều sóng trước chưa yên thì sóng sau lại đến. Vất vả lắm mới tìm được Đào Tử, nếu Tử Khanh có thể giúp họ rời khỏi đây vậy thì quá hoàn mỹ rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Mạt bắt đầu kể lại cho Tử Khanh biết chuyện cô và Đào Tử trở về tiệm, chạm vào bùa chú trên chiếc bình nhỏ ra sao; bị kết giới hút vào đây như thế nào; đại khái là nói hết tất cả những gì mình đã trải qua cho Tử Khanh biết.

DĨ nhiên ngoại trừ chuyện tiêu diệt Quỷ Vương thành Tây và dùng thiên lôi là cô giấu đi. Vì cô không hề quen người này, ăn nói tùy tiện e rằng cả ba người họ đều không kết quả tốt.

Nghe Tô Mạt kể lại, Tử Khanh không nói gì nữa mà cúi đầu, không biết đang suy tính gì.

Ba người lặng lẽ nhìn Tử Khanh. Đợi chờ ngóng trông vị Quỷ Hậu xinh đẹp này giải đáp nghi ngờ cho họ.

Trong phòng rất yên tĩnh, cảm giác như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, cuối cùng Tử Khanh lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.

"Tôi nhớ ra trận pháp này rồi. Đây là trận Thất Tuyệt, là một tà trận thượng cổ. Thất Tuyệt đơn giản là bảy trận trong trận, độ khó mỗi trận không giống nhau. Song dường như hai vị chẳng gặp phải nguy hiểm gì cả. Có lẽ các vị may mẳn? Xét tình hình hiện giờ, các vị hẳn đã qua được năm trận, chỉ còn hai trận chưa qua được. Có điều tôi chỉ có thể nói, tự cầu phúc đi thôi."

Nói đến đây, Tử Khanh dừng lại một chút, suy nghĩ rồi mới tiếp, "Không cần phải lo lắng vấn đề thời gian đâu, thời gian trong kết giới này gần như không thay đổi so với thế giới của các vị, đến khi trở về tự khắc sẽ biết thôi. Chỉ là tôi chưa hề nghiên cứu trận pháp này, biết bấy nhiêu đây thôi."

Nghe Tử Khanh nói vậy, trên mặt Tô Mạt hiện vẻ lo lắng. Đúng là giống như lời Tử Khanh đã nói, ban đầu cô cũng liên tưởng đến tà trận thượng cổ. Nhưng khi đến đây dường như chưa gặp phải nguy hiểm khó khăn gì, ý nghĩ trong lòng cô có chút dao động. Bây giờ nghe Tử Khanh xác nhận, chút nghi ngờ kia rốt cuộc cũng hóa trầm trọng, cứ như thế đè nặng lòng Tô Mạt.

Tử Khanh quan sát phản ứng của ba người. Thấy rõ Đào Tử và Hàn Ngạo còn chưa hiểu tà trận này, vì vậy vẻ mặt vẫn chưa có gì thay đổi, còn Tô Mạt thì hiểu đôi chút.

Giống như suy nghĩ của Tử Khanh, Đào Tử và Hàn Ngạo chẳng hề biết gì về trận Thất Tuyệt mà Tử Khanh nói cả. Tuy từ lúc đến thế giới này cho tới nay đã gặp phải chuyện lớn lẫn chuyện nhỏ song chung quy không có gì quá nguy hiểm. Giờ đây, khi thấy phản ứng của Tô Mạt, có lẽ chuyện không đơn giản như họ nghĩ.

Không khí bỗng dưng trở nên nặng nề hơn.

"Các vị đừng suy nghĩ nhiều quá, không phải nhân gian có câu nói rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (*) sao? Các vị đã vào đây thì nhất định phải đối mặt, có nghĩ nhiều hơn nữa thì kết quả vẫn vậy thôi. Chi bằng thả lòng tinh thần, nghỉ ngơi thật tốt, điềm tĩnh đối mặt với nguy hiểm chưa biết sắp đến."

(*) Có nghĩa là chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.

Dường như lời an ủi của Tử Khanh mang lại tác dựng, Tô Mạt ngẩng đầu cười thản nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì, khích lệ Đào Tử và Hàn Ngạo.

"Tử Khanh nói rất đúng, dù sao cũng phải đối mặt, vậy thì còn âu lo gì nữa chứ? Chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt, đợi ngày trở về thế giới của chúng ta!"

"Đúng vậy." Nhìn tinh thần ba người dường như khá hơn một chút, Tử Khanh cười cười đứng dậy cáo từ, "Tôi cũng phải đi đây. Nếu không lát nữa Mặc Uyên lại đến tìm. Các vị nghi ngơi cho khỏe đi, chọn ngày xong tôi sẽ đưa người rời khỏi đây." Dứt lời, y nháy mắt với ba người rồi rời đi.

Nhìn Tử Khanh đi khỏi, Đào Từ quan sát Tô Mạt, biết lúc này trong lòng Tô Mạt không hề nhẹ nhõm như biểu hiện trên mặt. Cô đi đến bên cạnh ôm lấy Tô Mạt, an ủi bạn thân mình.

Nhìn Đào Tử lại nhìn Hàn Ngạo, Tô Mạt thở dài vỗ vỗ tay Đào Tử.

"Không sao, chuyện gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Khi nào chúng ta ra khỏi nơi quái quỷ này nhất định phải thư giãn một chút mới được. Đại điển Bách Quỷ Dạ Hành này đã kết thúc, cũng không còn sớm nữa, trời đã sắp sáng rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."

Như lời Tô Mạt nói, bầu trời bên ngoài cũng vừa hửng sáng. Thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh cuối cùng cũng qua đi. Phải chăng đây là minh chứng cho việc họ sẽ thuận lợi phá được trận Thất Tuyệt?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-31)