Vay nóng Homecredit

Truyện:Huyết Mạch Phượng Hoàng - Chương 26

Huyết Mạch Phượng Hoàng
Trọn bộ 31 chương
Chương 26: (không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-31)

Siêu sale Shopee


"Mạt Mạt, cuối cùng cậu tỉnh rồi." Đào Tử đang lo lắng hỏi han.

"Sao vậy?" Tô Mạt dụi dụi mắt ngồi thẳng người, nhìn thấy Ngải Giai đang mê man ngủ đối diện mình.

"Bọn mình định buổi tối ra ngoài ăn, nhưng gọi điện cho cậu mà không ai nghe máy nên mới đến tiệm tìm, nào ngờ vừa và cửa đã thấy cậu và cô gái này đang ngủ say. Vì không biết cậu đang làm gì nên không dám quấy rầy cậu, thế nhưng thời gian trôi qua đã lâu cậu vẫn hôn mê khiến bọn mình lo lắng quá." Đào Tử kéo tay Tô Mạt, nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Coi như là trúng chiêu đi." Tô Mạt cười khổ.

"Trúng chiêu?" Ba người trong nhà đều kinh ngạc, đồng thanh hỏi.

"Ừ, bị cài bẫy rồi. Cô bé này bị thiền niệm đeo bám." Tô Mạt chỉ Ngải Giai.

"Thiền niệm? Cô gái này có lai lịch thế nào? Bị thiền niệm đeo bám cũng không đơn giản đâu. Vậy khi nãy là cậu bị thiền niệm cài bẫy à?" Đào Tử nhìn Tô Mạt từ trên xuống dưới, hỏi.

"Ừ, mình vốn cho rằng đã tiễn cô ấy rồi, lại không ngờ tất cả đều trong tình cảnh do thiền niệm thiết lập. Có điều mình có một phát hiện kỳ lạ, hắn ta sợ lửa." Tô Mạt kể lại chuyện trong mơ.

"Sợ lửa? Ý niệm sao có thể sợ lửa?" Đào Tử ngạc nhiên với phát hiện của Tô Mạt. Dựa theo lẽ thường, thiền niệm nói trắng ra là ý niệm mà thôi, nhưng vì là thiền niệm nên không thể tiêu diệt nó, song chưa từng nghe thấy vật này sợ lửa bao giờ.

"Mình cũng cảm thấy việc này rất lạ." Tô Mạt ngẩng đầu, "Ly Thương, mau dìu Đào Tử ngồi xuống đi, hôm nay mọi người đã bận rộn cả ngày còn lo lắng cho tôi nữa, nghỉ ngơi trước rồi hãy nói."

Cô đứng dậy đến bên cạnh Ngải Giai, tìm thấy điện thoại di động của cô bé, quả nhiên đã có mấy cuộc gọi nhỡ. Tuy nhiên, điện thoại chỉnh im lặng nên không có chuông reo. Đang xem xét thì điện thoại lại sáng lên, là mẹ Ngải Giai gọi đến. Tô Mạt tranh thủ nhận điện thoại, bên kia lo lắng hỏi Ngải Giai đang ở đâu, cô giả giọng cô bé nói trấn an, sau đó cúp máy.

"Mang cô bé này về nhà trước đi, xem ra ngày mai cô ấy mới tỉnh lại được." Tô Mạt ra hiệu cho Hàn Ngạo giúp đỡ.

Bởi vì phải đưa Ngải Giai theo nên họ đành chọn vài món mua về nhà làm bữa tối. Về đến nhà, sau khi thu xếp cho Ngải Giai xong, hai chàng trai thì đi vào phòng bếp, Tô Mạt và Đào Tử ngồi ở phòng khách.

"Lần này cậu định thế nào?" Đào Tử nhìn Tô Mạt mỏi mệt ngồi trên ghế, hỏi tính toán tiếp theo của cô.

"Mình định bảo Ngải Giai mang theo chiếc hộp kia đến xem thử, sau đó mới tính toán. Có điều chuyện quỷ ăn tóc còn chưa kết thúc, thật là đau đầu mà." Tô Mạt xoa mắt, uể oải nói. Không biết sau này còn gặp phải gì nữa, xem ra thật sự là không thể kéo dài.

"Ngày mai mình không đi đâu cả, ở nhà xem lai lịch chiếc hộp kia với cậu, cậu đừng phiền muộn." Đào Tử dịu dàng an ủi Tô Mạt, sau đó nhìn về phía phòng bếp, Ly Thương đang vẫy tay với cô, "Ăn cơm thôi, mình đói quá rồi.

"Sáng hôm sau, khi Ngải Giai tỉnh lại phát hiện mình ở một căn phòng rất xa lạ, cô ngồi dậy nhìn dáo dác. Không phải còn ở trong mơ chứ? Lòng cô bồn chồn, trời đã sáng rồi lẽ ra cô đã trở về thế giới của mình, sao lại ở căn phòng lạ hoắc thế này?

"Cô tỉnh rồi à?" Tiếng nói hờ hững vang lên ở cửa.

Ngải Giai vội ngẩng đầu nhìn hướng phát ra âm thanh, là Tô Mạt.

"Chị Mạt Mạt, chị không sao chứ?" Ngải Giai vén chăn lên đi về phía Tô Mạt, sau khi đánh giá cô một vòng mới thở pháo nhẹ nhõm nói, "Hắn nói có trừng phạt nho nhỏ với chị, em còn tưởng rằng chị đã xảy ra chuyện rồi."

"Chị không sao, hắn cũng không làm hại đến chị được. Yên tâm đi, trái lại hôm qua em không về nhà, mẹ em gọi đến nên chị phải giả giọng em đó. Nếu về nhà thì đừng để lộ nhé. Ăn sáng xong thì về đi, ngày mai mang chiếc hộp đến cho chị xem thử, nghĩ cách mau chóng giải quyết vấn đề của em." Nói xong Tô Mạt kéo Ngải Giai xuống lầu với cô.

Sau khi ăn sáng xong, Ngải Giai liền tạm biệt nhóm Tô Mạt trở về nhà. Trong lòng âm thầm mong đợi đến ngày mai, hi vọng sau ngày mai cô có thể khôi phục cuộc sống bình thường.

"Anh thấy cô bé này thế nào?" Đứng trước cửa sổ, Hàn Ngạo nhìn bóng lưng Ngải Giai đi xa, hỏi Ly Thương bên cạnh.

"Trên người cô ấy có rất nhiều thứ, kiếp trước hẳn không phải là người bình thường." Ly Thương nhìn theo ánh mắt Hàn Ngạo, cuối cùng đưa ra kết luận.

"Mặc kệ kiếp trước như thế nào, kiếp này chung quy vẫn là người. Ngày mai sẽ biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra thôi." Hàn Ngạo nói xong quay người đi đến bên cạnh hai cô gái đang xem ti vi.

Ly Thương lại nhìn ra cửa sổ, nhún vai đi theo Hàn Ngạo đến ghế sô pha.

"Nàng vẫn muốn đối phó ta sao?" Bóng đêm phủ xuống lần nữa, Ngải Giai lại xuất hiện ở thế giới mà cô không muốn, vừa mở mắt đã thấy Mặc sa sầm.

"Tôi không muốn đối phó anh, nhưng tôi cũng không muốn ở lại thế giới này. Thả tôi về đi." Ngải Giai đứng dậy, kéo tay Mặc cầu khẩn.

"Không thể nào, ta sẽ không để nàng rời đi. Có lẽ cô gái ia đã tìm ra được cách đối phó ta rồi, nhưng ta vẫn sẽ không thả nàng đi đâu." Nhìn chủ nhân đôi bàn tay đang kéo tay mình, vẻ mặt Mặc dịu đi, nhưng giọng nói vẫn kiên quyết như cũ.

Ngải Giai ủ rũ buông tay, đờ đẫn nhìn chằm chằm chăn trên giường. Cô không hiểu tại sao phải vậy? Dù hắn biết tiếp tục giữ cô lại sẽ bị đối phó nhưng vẫn không chịu thả cô đi. Cuối cùng là vì sao?

"Ăn cơm trước đi, nàng đến thế giới này cũng cần bổ sung nguyên khí, đợi một thời gian sau không cần ăn cũng được." Nhìn vẻ mặt chán nản của Ngải Giai, Mặc kéo tay cô, sau đó gọi tỳ nữ bên ngoài vào hầu hạ.

Ngải Giai đờ đẫn để mặc tỳ nữ kéo mình khỏi giường, rửa mặt thay đồ, sau đó kéo đến ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt cô vẫn luôn hờ hững, vô cảm.

"Đừng đối kháng ta bằng cách này, nàng làm vậy cũng không có bất kì kết quả nào đâu." Nhìn Ngải Giai như thể con rối, Mặc hơi phẫn nộ. Nhưng hắn lại không tài nào khiến Ngải Giai bị tổn thương, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy cô rất thân quen.

"Nàng thấy ta sẽ không thoải mái, vậy ta đi. Các người chăm sóc phu nhân cho tốt." Hắn vung tay lên, biến mất tức thì.

Giương mắt nhìn Mặc biến mất, cô thở dài. Dù người đàn ông trước mặt dung túng cho cô rất nhiều, nhưng trong lòng cô vẫn có chút muốn kháng cự. Ngải Giai đứng dậy đi ra khỏi phòng, "Đừng đi theo tôi, hãy để tôi yên tĩnh."

Nghe Ngải Giai ra lệnh, mấy tỳ nữ đành trân trối nhìn nhau. Đi theo thì Ngải Giai không cho phép, không đi theo lỡ cô xảy ra chuyện gì bất trắc sẽ bị chủ nhân trách tội. Nhất thời, toàn bộ chỉ biết đứng ngây như phỗng.

Ngải Giai rảo bước loanh quanh trong thế giới mà cô vô cùng chán ghét này, trong lòng cô càng lúc càng phiền muộn, cô ngóng trông trời mau sáng để cô có thể được giải thoát sớm. Ngải Giai trở về phòng ngã xuống giường, sau đó nhắm mắt lại, buộc mình nhắm mắt ngủ.

"Chủ nhân, ngài tội gì phải thế? Một con người thôi mà, cứ để nàng ta rời đi." vân thanh khó hiểu nhìn khuôn mặt mặc sa sầm.

"Ta cũng không biết, ta chỉ muốn giữ nàng ấy ở lại, dù nàng ấy không vui đi chăng nữa, chỉ cần nàng ấy ở bên cạnh ta, ta đã cảm thấy rất tốt." Mặc cười khổ, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

"Nhưng loài người đã đại khái đoán được nhược điểm của ngài rồi. Nếu quả thật họ đối phó với ngài thì phải làm sao? Tuy ngài sẽ không biến mất nhưng vẫn phải ngủ say thật lâu mới có thể tỉnh lại." Vân Thanh đầy lo lắng nói.

"Dù là như vậy, ta vẫn không muốn để nàng ấy rời đi, chỉ cần bí pháp vẫn còn thì ta vẫn có cơ hội tái sinh. Có điều khi đó nàng ấy hẳn đã luân hồi một lần nữa rồi. Nhưng dù như thế ta vẫn sẽ tìm thấy nàng ấy. Ngươi đến địa phủ một chuyến tra sách Tam Thế giúp ta, xem giữa ta và nàng ấy đã từng xảy ra chuyện gì?" Mặc nhìn khuôn mặt ngủ say của Ngải Giai, vẻ mặt hắn hiện lên sự kiên quyết.

Nghe lời Mặc nói, Vân Thanh quay đầu, nhìn Ngải Giai đang say ngủ, trong mắt ánh lên một tia nham hiểm.

"Mạt Mạt, sao bỗng nhiên cậu lại nhắc đến đá Tam Sinh?" Nhìn chiếc hộp Ngải Giai mang đến đang nằm trong tay Tô Mạt, Đào Tử nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, chẳng qua bỗng cảm thấy bùi ngùi thôi. Cậu cũng biết truyền thuyết của đá Tam Sinh đúng không?" Tô Mạt đặt chiếc hộp xuống, nhìn Đào Tử đang ngồi cạnh cô.

Đào Tử cầm chiếc hộp lên ngắm nghía. Cuối cùng là có gì đặc biệt khiến chiếc hộp này có thiền ý chứ?

"Chị Mạt Mạt hai người đang nói gì thế? Đá Tam Sinh gì cơ? Em không hiểu." Ngải Giai khó hiểu nhìn Tô Mạt và Đào Tử đang thay phiên nhau xem xét chiếc hộp, cảm thấy mù mờ.

"Em chưa nghe đến đá Tam Sinh à?" Tô Mạt ngẩng đầu, hờ hững hỏi Ngải Giai đối diện.

"Đá Tam Sinh? Em có nghe nói tình duyên ba kiếp gì đó nhưng không biết có liên quan tới đá Tam Sinh không?" Ngải Giai nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời.

"Vậy để chị Đào Tử nói em nghe về truyền thuyết đá Tam Sinh." Tô Mạt chỉ Đào Tử, sau đó đi vào phòng bếp, "Mình mang hoa quả ướp lạnh ra."

Đào Tử bất đắc dĩ nhìn bóng dáng Tô Mạt rời khỏi ghế rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt mong đợi của Ngải Giai, bắt đầu kể về truyền thuyết xa xưa.

Truyền thuyết nói ngày xưa có một cô gái tên là Nại Nhi, lúc nàng sinh ra trong miệng ngậm một hòn đá đỏ, rất nhiều người nói là điềm xấu. Khi Nại nhi lớn hơn một chút, mẹ nàng vì vậy mà đi đến miếu xin xăm, mà cũng trong tối hôm đó nàng bị người ta dùng chăn quấn lấy đưa đến một ngôi chùa. Dù nàng kêu khóc thảm thiết nhưng chẳng ai đến cứu, tượng Phật dữ tợn trong chùa như thể đang giương mắt nhìn, cười nhạo nàng. Ở cửa chùa có dựng một tảng đá lớn, trên đó khắc "Sớm sang Bỉ Ngạn", vào lúc nàng định bỏ trốn thì tiếng nói của mẹ nàng vang lên, "Nại Nhi, sau này mẹ sẽ ở đây làm bạn với con."

Cả đời nàng vẫn không quên được vẻ bất đắc dĩ và tiếng nói yếu ớt khi mẹ nói lên lời này. mẹ cũng không nói đến nguyên nhân đến sau núi, kể từ khi đó nàng không còn gặp lại cha nữa, và cũng không rời khỏi ngôi chùa kia. Mẹ nàng buộc hòn đá đỏ tươi vào một sợi dây rồi đeo lên cổ nàng.

Dần dần Nại Nhi lớn lên, tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành. Có một ngày nàng thấy một chàng trai áo trắng cưỡi ngựa đỏ thẫm, đó là lần đầu tiên Nại Nhi thấy được một người đàn ông khác ngoại trừ cha nàng ra, nàng ngây ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt chàng đến tận khi chàng rời đi.

Đêm hôm đó, Nại Nhi mơ thấy hai người phi ngựa trên thảo nguyên bát ngát, bỗng nhiên mây đen vần vũ, một tảng đá lớn chia cách hai người. Họ rơi xuống ngựa, trên tảng đá lại có dòng chữ "Sớm sang Bỉ Ngạn".

Sau đó cha lại đón mẹ con nàng xuống núi, người ta bắt đầu đưa đến nhà nàng những chiếc rương hòm, còn có một chiếc áo cưới đỏ rực. Vài ngày sau, ngoài cửa vang lên tiếng chiêng trống, mẹ giao cho nàng một con dao găm, như đau xót nói với nàng rằng sau này có lẽ nàng sẽ dùng đến nó.

Nại Nhi truy hỏi mẹ chuyện ngày xưa, mẹ nàng bất đắc dĩ nói cho nàng biết, năm đó bà xin xăm bảo rằng nàng sẽ là hồng nhan gây tai họa cho nhân thế, sẽ làm sụp đổ nước nhà, trừ phi cả đời nàng không gặp người ngoài. Cha của Nại Nhi là trung thần, làm sao ông để con gái mình trở thành họa thủy được. Ông muốn giết Nại Nhi, nhưng mẹ nàng liều chết mới có thể đưa nàng đến sau núi, không ngờ... Có lẽ đây chính là vận mệnh.

Kiệu rước dâu đã đến trước cửa, chiếc kiệu đỏ thẫm, trên đỉnh còn có rồng vàng. Suốt quãng đường chiêng trống vang rền, cuối cùng kiệu ngừng lại, làm kiệu được vén lên, phu quân Nại Nhi chính là chàng trai áo trắng ngày đó. Nhìn mọi người quý trên đất, chàng trai khí phách nói, "Ta chính là vua nước này, nàng là hoàng hậu của ta, còn họ chính là thần dân của nàng." Tiếp theo là tiếng hô to vạn tuế đinh tai, Nại Nhi trở thành hoàng hậu.

Đức vua còn cố tình xây cho nàng một tòa núi đá, gọi là cung Thiên Thạch. Nại Nhi trở thành người vợ duy nhất của đức vua, và ngài cũng trở thành người đàn ông duy nhất của nàng.

Về phần lời nguyền, Nại Nhi chôn sâu nó tận đáy lòng, nàng bắt đầu thấy mình sẽ là người bình thường, không cần cung điện hoa lệ, nô bộc đầy cung, chỉ cần một chàng trai yêu nàng và một đứa con thuộc về họ là đủ rồi. Nhưng tai họa vẫn giáng xuống, dần dần trong cung đồn đãi khắp nơi, nói từ lúc nàng sinh ra trong miệng đã ngậm hòn đá máu, dung nhan nàng khiến đức vua si mê, nàng sẽ mang đến tai họa cho đất nước này... Mà tất cả căn nguyên đều vì nàng đã yêu một người đàn ông không được tự do.

Nại Nhi quỳ gối trước tượng Phật cầu nguyện, nàng hy vọng tai họa sẽ không dáng xuống đức vua. Đáng tiếc Phật Tổ không giúp nàng, Phật Tổ bảo nàng sám hối, bảo nàng quên đi, ngài nói vì họ là nghiệt duyên, đã định trước sẽ không có kết quả. Nàng chỉ trả lại ân oán máu và nước mắt kiếp trước chàng mang đến. Nại Nhi đau khổ cầu khẩn, Phật Tổ thở dài nói, "Kiếp sau đi."

Đức vua bước vào ôm lấy thân thể nàng run run, Nại Nhi khuyên chàng từ bỏ ngai vàng, hai người bỏ đi cùng nhau. Nhưng chàng nói không có quyền lợi thì họ sẽ làm hại nàng, sẽ không bảo vệ nàng được. Nại Nhi chỉ cười, nàng nói muốn múa một điệu vì chàng. Trước thanh đăng cổ Phật, nàng cất bước buồn bã, trong khoảnh khắc sau cùng, nàng đã lấy ra thanh dao mẹ đã cho, cắt đứt cổ họng mình.

Đức vua ôm thân thể Nại Nhi đã mềm nhũn gào khóc, từng giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, nhỏ xuống hòn đá đỏ trước ngực, sau đó hòn đá biến mất. Nại Nhi bình tĩnh nhìn chàng, nói bằng hơi thở cuối cùng, "Đây chính là số mệnh của ta, ta đến trả lại ân oán kiếp trước..."

Đức vua khóc lóc cầu xin Nại Nhi đừng rời bỏ chàng, Nại Nhi lại cười, "Kiếp sau..."

*****

Từ lúc còn ấu thơ, cậu bé U thường mơ một giấc mơ thế này, một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành lặng lẽ múa trước thanh đăng cổ Phật trong ngôi chùa hoang. Trước chùa dựng tảng đá thật to, trên đó viết "Sớm sang Bỉ Ngạn". Mỗi khi U muốn nhìn kĩ tướng mạo của cô gái thì sẽ choàng tỉnh dậy, chỉ nhớ được là nàng đeo một hòn đá màu đỏ trước ngực.

U vốn là thợ săn trên ngọn núi này, nghe mấy ông lão nói dưới chân núi ngày xưa từng là một cung điện tráng lệ, sau vì "hồng nhan họa thủy" mà khiến nước mất. Còn nói lúc nàng ta sinh ra, miệng ngậm một hòn đá đỏ.

Chàng U săn thú kiếm sống, mỗi ngày lúc chạng vạng tối chàng đều đi ngang một miếu thờ. Bởi vì hàng năm không tu sửa, trong miếu đã sớm suy tàn, rách nát. Ký ức về miếu thờ là khi còn bé chàng thường lén đến chơi đùa, kết quả bị cha mẹ phát hiện véo tay xách về nhà. Còn dặn dò chàng không được đến đó chơi nữa, đó là một nơi bị nguyền rủa. Vì vậy sau này lớn lên mỗi khi đi săn thú ngang qua nơi này, chàng chỉ ngồi nghỉ bên ngoài miếu một lát thôi. Ngoài miếu thờ là tấm bia đá thật lớn, có lẽ vì năm rộng tháng dài đã không còn thấy rõ chữ viết trên đó nữa. Bia đá này luôn khiến chàng nhớ đến tảng đá lớn trong mơ.

Vào một ngày bão tuyết, chàng U săn thú trở về, lúc đi ngang qua miếu thờ thấy được dấu chân nho nhỏ, bão tuyết thế này ai đến đây nhỉ? Chẳng thấy nghi ngờ liền đi vào miếu, ngoại trừ vẻ rách nát như trong trí nhớ, đáp lại chàng chỉ có gió núi thổi phần phật, có lẽ người kia đã sớm rời đi rồi. Nghĩ như thế chàng quay người định rời khỏi nơi này, lại nghe thấy dưới bàn thờ có âm thanh yếu ớt.

"Ai?"

Chàng U chạy đến bàn thờ, vén tấm khăn trải bàn cũ rách lên, phát hiện một thiếu nữ con ra bên dưới, trên ngực nàng đeo một hòn đá đỏ. Không đắn đo suy nghĩ, chàng ôm nàng về nhà mình. Khi nàng tỉnh lại, nàng nói với U rằng mình tên là Nại Thạch. Còn thân thế mình thì nàng chẳng hề hé ra dù chỉ một chữ, mà chàng cũng không tiện hỏi đến.

Ngày ngày chàng vẫn lên núi săn thú, còn nàng ngồi trước cửa miếu thờ chờ chàng về. Mỗi lần U ôm Nại Thạch đi về, Nại Thạch đều hỏi, "Chàng biết chữ trên tảng đá này không?"

Chàng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

"Có lẽ là vĩnh viễn không siêu sinh nhỉ?" Nàng cười khanh khách.

Từ lúc Nại Thạch đến, U cũng cười nhiều hơn. chàng săn thú càng ngày càng nhiều, nhà cửa cũng càng lúc càng sạch sẽ. Nhưng lời đồn đại trong thôn càng lúc càng nhiều, họ đều nói Nại Thạch là họa thủy, là điềm xui xẻo, nàng sẽ mang đến tai họa cho thôn làng. Đơn giản vì trên cổ nàng đeo hòn đá đỏ tươi kia.

Năm đó đại hạn, hoa màu, lúa thóc không thu hoạch được, mọi người cho rằng đây là tai họa do Nại Thạch mang đến, kêu gào đòi thiêu sống nàng, tiếng gào thét hỗn loạn bao vây căn nhà nhỏ của chàng U.

U ôm Nại Thạch chạy ra khỏi nhà, đưa nàng đến miếu thờ, "Đừng sợ Nại Thạch, ta sẽ bảo vệ nàng, họ không chứa chấp ta thì chúng ta đi nơi khác. Ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng."

Nại Thạch nhìn U, lệ tràn ra khoé mắt. Đây là đáp án nàng muốn nhận được nhất qua mấy trăm nghìn năm trăn trở.

Nhẹ nhàng dìu nàng ngồi xuống, mắt U dịu dàng, "Nại Thạch, ta tìm thức ăn cho nàng, nàng đừng rời khỏi đây, họ không dám tiến vào đâu. Chỉ cần ta còn sống, thì không ai có thể làm hại nàng được cả."

Nói xong U quay người đi ra ngoài thì bị Nại Thạch gọi lại. Nàng đi đến bên cạnh U, Thảo hòn đá trên cổ mình xuống đeo lên cổ U, "Đây là vật ta đã đeo từ lúc sinh ra, nó sẽ phù hộ cho chàng tìm được ta."

U khẽ khàng hôn lên trán nàng, "Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Lúc rời đi, U nhìn tảng đá trước miếu, nhớ lại lời Nại Thạch, có lẽ trên đó khắc chính là "Vĩnh viễn không siêu sinh" rồi.

Nại Thạch nhìn bóng lưng U rời đi, yên lặng đứng trong điện thờ nghe gió núi rít gào, cũng như nghe thấy tiếng bước chân vọng từ ngoài miếu. Nhánh cây bị đạp gãy răng rắc, tiếng đám người ồn ào phẫn nộ. Khói tràn vào miếu, chỉ chốc lát đã cuồn cuộn cả điện thờ. Nại Thạch không hề giãy giụa, nàng biết đây chính là số mệnh của mình.

Lại lần nữa gặp được Phật Tổ,   ngài bảo nàng sám hối, bảo nàng quên lãng, bảo nàng lại đợi kiếp sau. Lần này Nại Nhi cự tuyệt, nàng cười thê lương, "Kiếp sau, kiếp sau, con đã đi qua rất nhiều kiếp rồi, mỗi một kiếp con và chàng cũng không thể ở bên nhau. Ngài là Đức Phật tối cao cũng không thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho chúng con, vậy con còn cần kiếp sau có ích gì? Cầu xin ngài hãy để con làm một tảng đá bên cầu Nại Hà đi. Von chỉ nguyện có thể nhìn chàng mỗi đời mỗi tiếp đi qua nơi này là được rồi."

"Con quyết định vậy thật sao?" Phật Tổ rất kinh ngạc với quyết định của Nại Thạch, ngài xác định lần nữa, "Con sẽ không hối hận chứ?"

"Ý con đã quyết, nguyện hóa thành tảng đá bên cầu Nại Hà, mãi mãi canh giữ bên bờ sông Vong Xuyên."

Nàng hóa thành đá Tam Sinh, tọa lạc sừng sững bên cầu Nại Hà, nhìn những hồn ma chuyển thể qua lại, tìm kiếm chàng trai đeo hòn đá đỏ trước ngực, nhìn chàng bước ngang qua mình, sau đó luân hồi lần nữa...

Ngải Giai nghe Đào Tử kể về truyền thuyết đá Tam Sinh xong đã giàn giụa nước mắt. Cô khóc cho Nại Nhi và U, tại sao hai người yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Mỗi Kiếp U đều bước ngang qua Nại Nhi nhưng chàng lại hoàn toàn không biết đó là nàng. Có lẽ mỗi một kiếp chàng đều tìm kiếm tung tích của nàng theo bản năng, nhưng làm sao có thể tìm được đây? Nại Nhi cũng đã hóa thành đá Tam Sinh rồi, nàng không còn biết nói, không rơi lệ và đau lòng nữa.

"Họ thật đáng thương." Ngải Giai Khóc thút thít.

Đào Tử thấy mắt Ngải Giai đã sớm sưng đỏ, cất lời hỏi, "Nếu là em, đời đời kiếp kiếp đều bỏ lỡ người mình yêu, cuối cùng có thể đoàn tụ, cho dù là hóa thân thành vật khác, em có bằng lòng ở bên cạnh người đó không?"

Ngải Giai nghi ngờ ngẩng đầu, "Chị Đào Tử, chị nói như vậy là có ý gì?"

"Không, chỉ hỏi em nếu em từng yêu một người, hai người đời đời kiếp kiếp gặp nhau rồi để lỡ mất nhau. Khi gặp lại lần nữa, em cần vứt bỏ rất nhiều thứ, vậy em sẽ chọn ở bên người đó hay là từ bỏ người đó mà chọn cuộc sống của em như bây giờ?"

"Chuyện này... em không biết, nếu như phải từ bỏ cuộc sống bây giờ của em, vậy người nhà em phải làm sao? Nhưng nếu từ bỏ người đó, vậy mãi mãi bọn em cũng sẽ để lỡ nhau phải không?" Ngải Giai rối rắm nhìn Đào Tử, cô cũng không biết rốt cuộc nên chọn thế nào.

"Hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa, em sẽ mãi mãi ôm nuối tiếc, như vậy em muốn lựa chọn thế nào?" Dường như Đào Tử vô cùng cố chấp với vấn đề này, cô nhìn chằm chằm Ngải Giai, như thế nếu không có đáp án thì sẽ không bỏ qua vậy.

"Em..." Ngải Giai do dự rất lâu, cuối cùng không thể nói ra được đáp án của bản thân. Cô nghĩ, dù sao bản thân cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, huống chi chuyện thế này cũng không xảy ra với cô.

Đào Tử ngẩng đầu nhìn Tô Mạt đang đăm đăm nhìn Ngải Giai, ánh mắt hai người giao nhau, vẻ phức tạp trong đó khiến Ngải Giai không sao hiểu nổi.

"Mang chiếc hộp về đi, chị với chị Mạt Mạt bàn bạc xem. Nhưng mà Ngải Giai à, chuyện của em có giúp hay không, quyền lựa chọn cuối cùng đều là ở em. Chị kể chuyện cho em nghe Thật ra là muốn cho em biết, duyên phận không dễ có được, nếu như em thật sự bỏ qua, sợ rằng khi ký ức của em hoàn toàn trở lại, em sẽ hối hận không thôi." Đào Tử cầm lấy chiếc hộp, trả lại cho Ngải Giai, ánh mắt đầy thâm ý khiến trong lòng Ngải Giai bỗng nảy sinh một cảm xúc khó tả.

Đào tử đưa Ngải Giai ra cửa, quay người nhìn Tô Mạt đang lười biếng ngồi dựa vào ghế sofa, "Mạt Mạt, trước đó cậu nói về đá Tam Sinh là vì có Cuội nguồn liên quan đến hai người họ sao?"

"Ừ, thấy chiếc hộp mình liền cảm giác thiền niệm này không đơn giản như vậy. Có thể hắn vốn chẳng phải là thiền niệm, chỉ là mình tò mò quá trình hắn hóa thành thiền niệm thôi." Tô Mạt nhớ đến lúc mình cầm chiếc hộp trong tay, cảm giác đó... Cô bất giác nhìn hai tay mình.

"Nếu tò mò thì chi bằng cậu đi tra sách Tam Thế đi. Xem thử hai người đó có khúc mắc gì, thuận tiện có thể hỏi thăm tung tích ma ăn tóc luôn." Đào Tử thấy Tô Mạt đang đờ đẫn, cười khúc khích đề nghị.

"Như vậy cũng là ý kiến hay, có điều mình ngại đi tìm Chuyển Luân Vương quá. Lỡ như ngày nào đó ông ta thật sự tìm mình đánh cờ, vậy đúng là bi kịch." Tô Mạt cười nhìn ra ngoài cửa sổ, "Hay là tối nay mình sẽ đi một chuyến, ngày mai có thể nói chuyện rõ ràng với Ngải Giai, thuận tiện xem thử việc này chúng ta có nên giúp hay không."

Ánh nắng ban trưa ấm áp, căn phòng yên bình, Ngải Giai ôm chiếc hộp về nhà, không ngừng nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng của Đào Tử và câu chuyện hôm nay đã nghe. Nếu đổi lại là cô, thì cô sẽ lựa chọn thế nào? Bỗng chốc cô cảm giác cả người mình mỏi mệt, đầu óc rối loạn, bèn dứt khoát lắc đầu rồi tiếp tục đi về phía nhà.

"Mạt Mạt đâu?" Trời tối Hàn Ngạo về đến nhà nhìn quanh một vòng, bèn hỏi Đào Tử đang ngồi dựa trên ghế sô pha.

"Đi xuống địa phủ rồi." Đào Tử uể oải, hưởng thụ việc Ly Thương bưng trà rót nước.

"Đi địa phủ làm gì? Đi khi nào?" Vừa nghe Tô Mạt đi địa phủ, Hàn Ngạo đã sốt ruột, định mở kết giới đi tìm cô.

"Mạt Mạt bảo anh chờ ở nhà, cô ấy sẽ nhanh chóng trở về. Cô ấy đi tra sách Tam Thế." Đào Tử cản bước chân Hàn Ngạo, "Không sao đâu, bây giờ Mạt Mạt đã không giống như trước nữa, cô ấy không còn nguy cơ kiếp số nghìn năm mà còn trở nên rất mạnh nữa."

Hàn Ngạo quay đầu lại, cuối cùng dừng bước, sau đó ngồi xuống ghế lặng lẽ chờ Tô Mạt về.

Tô Mạt một mình đi xuống đường Hoàng Tuyền, trong lòng đã thầm thấy hối hận. Sớm biết như vậy cô đã chờ ở nhà, khi Hàn Ngạo về nhất định sẽ đi với cô. Bây giờ cô đã nói với Đào Tử bảo Hàn Ngạo ở nhà chờ cô, đi một mình chán quá đi mất. Vừa đi Tô Mạt vừa thầm ảo não, nhưng đã đi được nửa đường không thể nào quay lại được. Tô Mạt bắt đầu tăng tốc hi vọng có thể mau chóng đến thành Phong Đô.

*****

Đi được một hồi thì Tô Mạt bắt đầu cảnh giác, cảm thấy như có gì đó đang theo sau mình. Cô không quay đầu lại, dù sao đây cũng là đường Hoàng Tuyền, quay đầu lại sẽ không tốt cho bản thân. Lại đi một khoảng nữa, cảm giác bị theo đuôi vẫn tồn tại, Tô Mạt dứt khoát dừng bước, "Ra đi, muốn đi cùng thì cứ quang minh chính đại, sao phải lén lút?"

Lâu thật lâu mà phía sau không có tiếng trả lời, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn tồn tại, Tô Mạt dứt khoát ngồi xuống, đợi người theo mình chủ động xuất hiện. Bóng người núp ở chỗ tối không ngờ bản thân bị Tô Mạt nhanh chóng phát hiện, cô ta định ấn núp một chốc thì Tô Mạt sẽ bỏ đi, nhưng không ngờ Tô Mạt lại ngồi đấy đợi cô ta xuất hiện.

Ở đây chỉ có một con đường Hoàng Tuyền, chỉ cần Tô Mạt không đi thì cô ta vẫn phải đứng ở đây mãi, chuyện chủ nhân sai bảo không tài nào hoàn thành được. Nghĩ như thế bóng dáng kia thoáng do dự, sau đó đứng dậy.

"Chịu ra rồi à?" Thấy bóng dáng kia chịu xuất đầu lộ diện, Tô Mạt đứng lên lẳng lặng quan sát người vẫn theo đuôi mình.

"Hoa yêu?" Quan sát thật lâu, Tô Mạt kinh ngạc phát hiện ra trước mắt mình là một hoa yêu, cô còn tưởng rằng là con người nữa kia, hơi thở kia bắt chước hệt như loài người.

"Tô là Vân Thanh." Bị nhìn thấu thân phận, Vân Thanh không tỏ vẻ gì, cô ta khẽ cúi người hành lễ với Tô Mạt.

"Tại sao đi theo tôi? Vả lại cô là hoa yêu đến địa phủ làm gì?" Tô Mạt khó hiểu nhìn hoa yêu đứng trước mặt.

"Tôi tuân lệnh chủ nhân đến địa phủ tra sách Tam Thế." Vân Thanh không hề che giấu, nói thẳng mục đích của mình, "Một mình đi cô đơn quá nên lúc tôi thấy cô đến đường Hoàng Tuyền nhất thời tò mò liền đi theo. Chắc hẳn cô là thầy âm dương nhân gian hả? Tôi đã bất lịch sự, xin cô đừng trách."

"Không cần khách sáo như vậy, thật ra cô cũng gan dạ lắm, cô không sợ tôi sẽ ra tay thu phục cô giống như mấy thầy âm dương kia sao?"

"Cô sẽ làm vậy ư?" Vân Thanh nhìn Tô Mạt, giống như rất chắc chắn cô sẽ không làm hại mình.

"Không, vì tôi lười ra tay." Nói xong Tô Mạt tiếp tục đi về phía thành Phong Đô, có điều tốc độ đã chậm lại, như thể cố ý chờ Vân Thanh đuổi theo.

Cứ thế một người một yêu nhàn nhã bước đi, không biết họ đang trò chuyện gì, suốt quãng đường còn có không ít tiếng cười nói khiến quỷ sai qua đường cũng bất giác dừng bước xem. Nhưng khi thấy Tô Mạt thì họ lại khôi phục bình thường, tiếp tục thi hành công vụ của mình.

Có bạn đi cùng  nên quãng đường cũng nhanh hơn, Tô Mạt và Vân Thanh đã đến thành Phong Đô, vì cùng mục đích họ liền đi thẳng đến đá Tam Sinh bên cầu Nại Hà. Lúc này có không ít hồn ma đầu thai đang xếp hàng soi vào đá Tam Sinh Xem kiếp trước và kiếp này của bản thân, sau đó bước lên cầu, uống chén canh Mạnh Bà, quên hết tất cả chuyện cũ, lần nữa đầu thai.

"Huyết mạch thần thú sao lại ở đây?"

Tô Mạt kinh ngạc quay đầu lại nhìn quỷ sai đang gọi mình, hóa ra là tùy tùng bên cạnh Chuyển Luân Vương.

"Tôi định đến tra sách Tam Thế, chẳng qua thấy nhiều hồn ma đang xem đá Tam Sinh như vậy e rằng muốn mượn sách Tam Thế xem thử sẽ khó khăn đây." Tô Mạt chào quỷ sai, sau đó quay đầu nhìn hàng ngũ thật dài, thở dài chẳng biết làm sao.

"Sách Tam Thế à? Cô tra nó làm gì?"

Quỷ sai kinh ngạc nhìn cô, không hiểu vì sao Tô Mạt phải làm vậy. Cô vốn là huyết mạch thần thú, kiếp số luân hồi đã được định trước rất tốt, dù xem sách Tam Thế cũng không tra được nhân quả của cô. Đại khái mệnh của Tô Mạt hoàn toàn bị che dấu, ngay cả Chuyển Luân Vương cũng chưa chắc đã rõ. Dĩ nhiên những điều này đều do Chuyển Luân Vương điện hạ thỉnh thoảng nói với hắn. Mấy lần trước Tô Mạt đến địa phủ, tuy có huyết mạch thần thú nhưng hoàn toàn chưa được kích phát, ngoại trừ cô có thể vận dụng Phượng Hoàng Hỏa ra thì không còn gì đặc biệt. Nhưng lần trước hắn đến nhân gian mời cô, lúc cô vừa thức tỉnh, hắn đã cảm nhận được sự tôn kính xuất phát từ người cô, đó mới là uy nghiêm của huyết mạch thần thú. Có điều những việc này bản thân Tô Mạt cũng không ý thức được, giống như lúc này cô hoàn toàn không biết trên trán cô luôn ẩn hiện dấu ấn Phượng Hoàng vàng óng.

"Không phải chuyện của tôi, tra chuyện của người khác. Hỏi nhỏ một câu nhé, tôi có thể đi cửa sau không?" Tô Mạt cẩn thận đánh giá quỷ sai trước mặt thật lâu, bỗng dưng cười gian xảo.

"Đi cửa sau? Cửa sau gì cơ?" Quỷ sai không hiểu.

"Mang sách Tam Thế đến đây cho tôi mượn xem đi, nếu bắt tôi xếp hàng không biết phải chờ bao lâu nữa." Tô Mạt nhìn hàng ngũ dài lê thê, cảm thấy đau đầu.

"Việc này..." Quỷ sai hơi khó xử gãi đầu, "Tô cô nương, vậy cô theo tôi đến chỗ Chuyển Luân Vương đi, sách Tam Thế ở chỗ điện hạ."

"Ngài không nói sớm, đi thôi." Vừa nghe thấy ở chỗ Chuyển Luân Vương, không biết tại sao Tô Mạt lại thở phào nhẹ nhõm. Cô không hiểu vì sao mình có cảm giác như thế, dứt khoát lắc đầu đi theo quỷ sai đến cung điện Chuyển Luân Vương.

Phía sau Vân Thanh yên lặng đi theo, cô ta không bao giờ ngờ được người mình đụng phải lại vô cùng quen thuộc với người địa phủ, thậm chí còn biết cả Chuyển Luân Vương, nói như vậy mọi chuyện không dễ hành sự rồi.

"Vân Thanh, cô đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đã đến rồi."

Tiếng nói của Tô Mạt cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Thanh, cô ta vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạt. Cung điện đầy uy nghiêm trước mặt khiến cô ta sợ hãi, định lùi về sau thì bin Tô Mạt kéo lại.

"Sao vậy? Đi theo tôi."

Vân Thanh đi theo Tô Mạt đến đại điện, , không đợi Tô Mạt hành lễ cô ta đã quỳ mọp xuống, khiến Tô Mạt có chút kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó cũng cúi người quỳ bái.

Chuyển Luân Vương đã sớm dự liệu được rằng Tô Mạt sẽ đến, nên không thấy ngạc nhiên, tuy nhiên ánh mắt ông nhìn Vân Thanh trong chốc lát khiến cô ta sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ cúi gằm đầu nhìn mặt đất, đến tận khi được một luồng khí lực nhẹ nhàng nâng lên.

"Cô sợ cái gì? Chuyển Luân Vương rất tốt, đừng sợ." Tô Mạt khó hiểu với phản ứng của Vân Thanh, nhẹ vỗ lưng cô ta trấn an. Đến khi Vân Thanh bình ổn lại, cô mới nói mục đích đến đây với Chuyển Luân Vương.

"Người đâu, mang sách Tam Thế đến đây." Ông bảo quỷ sai bên cạnh mang sách Tam Thế đến cho Tô Mạt.

Nhận được sách, cô không hề vội vàng lật xem mà là đưa cho Vân Thanh, "Không phải cô cũng muốn tra sách Tam Thế sao? Cô xem trước đi."

Vân Thanh sững sờ nhìn sách Tam Thế trước mặt, cảm thấy kinh ngạc. Cô ta không ngờ Tô Mạt dám đưa đồ của Chuyển Luân Vương cho cô. Khoan nói Tô Mạt không biết thân phận và bối cảnh của cô ta, lẽ nào Tô Mạt không sợ Chuyển Luân Vương trách tội sao?

Thấy Vân Thanh bàng hoàng, Tô Mạt lại đưa sách Tam Thế đến gần hơn, "Cầm lấy đi, cô còn đứng đó làm gì?"

"Cô ta không cầm được sách Tam Thế đâu. Nha đầu ngốc, cô cho rằng ai cũng có thể xem được sách Tam Thế sao?" Chuyển Luân Vương bỗng cất lời, ngăn cản hành động của Tô Mạt.

"Không cầm được à? Tiểu nữ còn cho rằng nó giống với đá Tam Sinh ấy chứ." Tô Mạt ngại ngùng rút tay lại, sau đó nhìn Vân Thanh, "Vậy cô nói xem tra cho ai, tôi tra giúp cho."

"Cô nói người cô muốn tra là Ngải Giai à?" Tô Mạt nhìn chằm chằm Vân Thanh, ánh mắt phút chốc đầy cảnh giác, xem ra cô đã sơ ý quá rồi.

"Đúng, chủ nhân của tôi là người đã bắt Ngải Giai về, ngài luôn cho rằng dường như giữa hau người có một mối quan hệ khắng khít với nhau, nên ra lệnh cho tôi đến đây tra sách Tam Thế." Vân Thanh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Mạt, trong lòng thấp thỏm. Lúc này áp lực tỏa ra từ người Tô Mạt khiến cô ta kinh ngạc. Xem ra ban đầu, cô ta đã đánh giá thấp thực lực của cô gái này rồi."Lẽ nào chủ nhân cô không biết cô không cầm được sách Tam Thế sao?" Tô Mạt ngạc nhiên nhìn Vân Thanh.

Trên thực tế cô rất có thiện cảm với hoa yêu này, dù biết cô ta do chủ nhân chiếc hộp kia cử đến, nhưng cô vẫn không cảm thấy chán ghét Vân Thanh.

"Chắc hản không biết, chủ nhân cũng chưa từng lật xem sách Tam Thế, cho dù tôi không hoàn thành nhiệm vụ, chủ nhân cũng sẽ không trách tội tôi. Xem ra cô cũng biết Ngải Giai à?" Vân Thanh đại khái đã đoán ra thân phận của Tô Mạt, "Cô chính là người đã giúp Ngải Giai sao? Nếu đã bị cô bắt được, muốn chém muốn giết tùy cô định đoạt." Nói xong cô ta nhắm mắt lại, ra vẻ thấy chết không màng.

"Tại sao tôi phải giết cô? Không sai, tôi thật sự đang giúp Ngải Giai, nhưng tôi đến đây tra sách cũng vì xem thử chủ nhân cô và Ngải Giai có khúc mắt sâu xa thế nào thôi. Nếu đã là định mệnh, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Có điều nếu bọn họ không có duyên phận gì ràng buộc, đương nhiên tôi sẽ nghĩ cách đối phó với chủ nhân cô rồi. Nếu chúng ta tra cùng một người, vậy thì xem chung đi." Tô Mạt nói xong quay người nhìn Chuyển Luân Vương, "Kính xin điện hạ chỉ bảo cách sử dụng sách Tam Thế."

"Trong lòng cô nghĩ đến ngày tháng năm sinh của người cô muốn tra, sách Tam Thế tự nhiên sẽ hiện hết tất cả mọi chuyện về cô ta trước mặt cô. Có điều cô chỉ có thể xem, đừng quan tâm những thứ khác, biết chưa?" Chuyển Luân Vương vung tay lên, ra hiệu quỷ sai mang ghế cho Tô Mạt.

Tô Mạt ngồi xuống, đặt sách Tam Thế trước mặt mình, sau đó nhắm mắt lại, tập trung tinh thần nghĩ đến ngày tháng năm sinh của Ngải Giai. Không bao lâu, cô thấy trước mặt sáng rực, hiện ra một cảnh tượng lạ lẫm. Có lẽ cô đã vào sách Tam Thế rồi, chẳng qua không biết đây là kiếp thứ mấy của Ngải Giai mà thôi.

Trước mắt cô xuất hiện một gian nhà nhỏ xập xệ, phòng ngoài có vẻ đơn sơ nhưng phòng trong lại khá sạch sẽ. Một người phụ nữ đang ngồi trước nhà khâu vá lại áo quần, cách đó không xa một đứa bé nho nhỏ đang nằm trong nôi, trông vô cùng an nhàn. Từ nụ cười mỉm của người phụ nữ, có thể nhìn ra cô ta rất hạnh phúc.

"Ta đã về rồi." Một giọng nói sang sảng vang lên, cửa nhà mở ra, người đàn ông đi vào. Người phụ nữ vội vàng đứng dậy bước đến nhận lấy đồ trong tay người đàn ông, vừa định đặt xuống thì đã được anh ta ôm lấy hôn một cái, sau đó mới lưu luyến buông ra. Anh ta bước đến bồng đứa trẻ đang ngủ say trên tay.

Quả là một gia đình hạnh phúc. Tô Mạt thầm ca ngợi, có lẽ là kiếp trước của Ngải Giai rồi. Đang suy nghĩ bỗng bên ngoài dậy tiếng ồn ào, Tô Mạt nhìn ra ngoài, một đám thổ phỉ hung ác đột ngột xông vào sân.

Người chồng bồng đứa bé kinh hoảng, người vợ vội núp phía sau. Anh ta liền cầm đòn gánh đặt ngay cửa, khẩn trương nhìn cửa nhà.

"Ầm", cửa phòng bị đá văng ra, đứa bé bị giật mình khóc ré lên, người phụ nữ vội vàng che miệng con lại, sợ tiếng khóc chọc giận bọn cướp.

Đáng tiếc dù tiếng khóc của đứa bé đã nhỏ lại nhưng đám thổ phỉ vẫn thấy được dáng vẻ người phụ nữ. Chúng cười dữ tợn, trói chặt người đàn ông một bên, sau đó xé rách quần áo người phụ nữ. Đứa trẻ nhỏ vô tội bị chúng ném mạnh xuống đất, không còn tiếng khóc nào vang lên nữa. Người đàn ông vùng vẫy quyết liệt, bị đám thổ phỉ đấm đá túi bụi. Còn người phụ nữ vì thể xác và tinh thần đồng thời bị hành hạ, đã sớm như một con rối mất đi hồn phách, không còn sức sống.

Màn đêm buông xuống, đám thổ phỉ đã hành hạ xong, cướp sạch đồ trong nhà cỏ rồi bỏ đi, chỉ để lại gia đình ba người toàn thân đầy máu.

Tô Mạt che miệng, nước mắt chảy xuống, cô chỉ có thể đứng đây xem không thể làm được gì cho họ cả. Cô thấy người đàn ông còn sót lại hơi tàn, vất vả ôm đứa bé đã máu thịt nhầy nhụa vào lòng, lết từng chút đến bên cạnh người phụ nữ. Vẻ mặt người phụ nữ đã dại ra, máu không ngừng chảy xuống theo khóe mắt, thứ duy nhất minh chứng cô ta còn sống. Cô ta nhìn thấy con và chồng mình, muốn khóc nhưng hoàn toàn không cất lên thành tiếng nổi, chỉ có thể giãy giụa đến gần chồng mình.

"Thế tử, kiếp sau chúng ta sẽ ở bên nhau, cho dù làm súc vật, ta vẫn sẽ cho nàng hạnh phúc. Là ta có lỗi với nàng, ta... không bảo vệ được... con... con của chúng ta, cũng... không bảo vệ được nàng. Chỉ mong... có... kiếp sau." Người đàn ông nói xong liền trợn to mắt rồi tắt thở, người phụ nữ không thốt ra được tiếng nào, dùng hết sức lực cuối cùng nhổ lấy cây trâm gỗ cài trên đầu chồng đã làm cho, đâm thẳng vào ngực mình, kết thúc sinh mạng.

Lúc này Tô Mạt đã giàn giụa nước mắt, cô không hiểu tại sao gia đình hạnh phúc như vậy lại gặp phải chuyện bất trắc. Lúc cô định bước đến xem gia đình họ thì hình ảnh lại thay đổi, cô xuất hiện tại phủ đệ vô cùng xa hoa. Hai con chó nhỏ không ngừng vùng vẫy, bị người ta xách lên, trong đó có một con bị ném xuống đất.

"Nhanh lên nào, con nhỏ như vậy ăn thịt mới mềm. Nhanh đi nấu nước đi, tôi vừa vứt con này xuống đất thì cả hai con đều chết rồi."

Kẻ đó giơ tay lên vứt con còn lại xuống đất. Hai con chó nhỏ hấp hối đối mặt nhau, mắt chảy lệ, chúng rên rỉ. Tuy không biết nói, nhưng Tô Mạt biết rõ đây chính là hai vợ chồng đã bị sát hại tàn nhẫn của kiếp trước. Không ngờ kiếp này lại biến thành động vật, vậy mà cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

Hình ảnh lại thay đổi, lần này hiện ra một khuê phòng của tiểu thư phú hộ, trong phòng nồng nặc mùi thuốc, chứng tỏ sức khỏe của chủ nhân rất tệ.

Một chàng trai đi đến, cầm tay thiếu nữ đang mê man trên giường, "Chờ ta trở về, nhất định phải chờ ta trở về, dù có tốn biết bao nhiêu tiền của và tâm huyết, ta cũng nhất định sẽ tìm được cách cứu nàng."

Thiếu nữ đang ngủ mê tựa thể nghe được tiếng của chàng trai, nước mắt chảy xuôi theo khuôn mặt nàng. Chàng trai đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó sải bước rời đi, như sợ mình vừa quay đầu lại sẽ luyến tiếc không đi được nữa.

Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã vài tháng, thỉnh thoảng thiếu nữ tỉnh lại, sau đó lại đờ đẫn nhìn phương xa, nhưng sức khỏe nàng càng ngày càng kém. Rốt cuộc vào một buổi sáng, tỳ nữ không thể đánh thức nàng dậy được nữa, chàng trai mệt mỏi phong trần chạy trở về, trong tay còn cầm một chiếc hộp. Có điều lúc chàng về đến nơi lại chứng kiến nàng đã rời xa cõi đời, chiếc hộp trong tay rơi xuống đất, mấy viên thuốc lăn ra, chàng cất tiếng gào khóc mà không thể thốt thành lời.

Hóa ra chàng trai nghe đồn có một vị quái y có thể chữa trị cho hôn thê của mình, nhưng phải làm được mọi yêu cầu kì quái của hắn đề ra, nếu không thì hắn sẽ không chữa. Khi hắn nhìn thấy chàng, hắn đã ra yêu cầu là muốn lưỡi của chàng. Vì người yêu, chàng tình nguyện cắt lưỡi của mình đi, nhưng cuối cùng mọi sự vẫn muộn.

Đến đây, Tô Mạt không khỏi cảm thán vận mệnh tàn khốc, mấy kiếp luân hồi nhưng vẫn không thể cho họ sống bên nhau hạnh phúc đến già. Cứ thế Tô Mạt đi theo sách Tam Thế nhìn rất nhiều lần họ chuyển thế, mỗi kiếp họ đều không thể bên nhau, mỗi kiếp đều bị chia lìa. Cuối cùng...

Đến một kiếp, có lẽ lúc luân hồi chàng trai không uống canh Mạnh Bà, chàng nhớ lại người yêu đã chia lìa kiếp trước, thậm chí nhớ cả những kiếp trước nữa. Thế là chàng đau khổ cầu khẩn trời xanh đừng tiếp tục chia cách họ. Nếu tất cả là lỗi của chàng, chàng bằng lòng mãi mãi không chuyển thế, chỉ cầu mong mỗi kiếp nàng không phải chịu đựng vận mệnh đau xót như thế với mình.

Không biết có phải lòng thành kính của chàng đã cảm động trời xanh hay không. Kiếp này, chàng không gặp lại nàng nữa. Chàng bắt đầu dốc lòng tu hành, mỗi một kiếp chàng đều thấy được bóng dáng nàng thướt tha bước qua. Mỗi một kiếp chàng chỉ có thể đau lòng nhìn theo, yên lặng chúc phúc cho nàng. Đến tận ngày kia, khi mở mắt ra, chàng thấy mình đang ở trong một thế giới xa lạ, bên trong không có gì cả, nhưng khi bản thân nghĩ đến gì thì ở đó sẽ xuất hiện cái đấy. Như thế chàng chính là thần linh trong thế giới này.

Chàng mừng rỡ, rồi nghĩ đến nàng, thế nhưng nàng lại không xuất hiện. Trải qua rất lâu, rốt cuộc chàng hiểu rõ tình cảnh của mình. Không biết tại sao chàng lại hóa thành ý niệm, có thể nói là thiền ý. Nói cách khác chàng mãi mãi sẽ không biến mất, mà còn có thể sáng tạo ra thế giới của mình.

Có lẽ đối với chàng đây là việc tốt nhất trên đời, nhưng Tô Mạt biết đây chính là một canh bạc. Từ đầu đến cuối nó đánh cược xem trên đời này có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu hay không? Khi chàng gặp lại nàng, nàng có nhận ra được người mình yêu đời đời kiêp kiếp hay không, có yêu chàng lần nữa hay không?

Trăm nghìn năm trôi qua, vì cô độc chàng đã tìm được rất nhiều cô gái tương tự nàng, nhưng cuối cùng đều lần lượt thất vọng. Đến tận khi chiếc hộp bị Ngải Giai tìm được, chàng mới cảm thấy cô vô cùng quen thuộc, chàng mặc kệ tất cả mang cô đến thế giới của mình.

Chuyện xảy ra sau đó Tô Mạt đã hoàn toàn nắm rõ. Nhìn hình ảnh hai người, trong lòng cô thầm quyết định kết cuộc cho canh bạc này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-31)