Vay nóng Tinvay

Truyện:Kỳ Thiên Lộ - Chương 099

Kỳ Thiên Lộ
Trọn bộ 180 chương
Chương 099: Tế vô nhai độ kiếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-180)

Siêu sale Shopee


Cổ thần hồn cố gắng nổ tung Thiên Diễn, Thanh Đế năm người liên thủ áp chế, không ai tưởng tượng được uy lực khi Thiên Diễn nổ bạo lớn đến bao nhiêu, Thiên Diễn thiếu chút nữa hiển lộ ở thế giới này, bị năm người Thanh Đế lại thêm Tần Tiểu Thiên nắm giữ chủ động, Thiên Diễn lâm vào bị động, hắn nhìn thấy không còn cách kháng cự, kết quả cuối cùng rất có thể bị Tần Tiểu Thiên khống chế.

Tính cách của cổ thần hồn thập phần cường hãn vô tình, mắt thấy hi vọng tan biến, hắn không chút do dự lựa chọn hủy diệt, chẳng qua là không ngờ tới, trong thời gian rất ngắn Tần Tiểu Thiên đã khống chế Thiên Diễn, cho dù hắn lựa chọn đồng quy vu tận, cũng không cách đem Tần Tiểu Thiên và năm người Thanh Đế cùng tiêu diệt.

Năm người Thanh Đế bị cổ thần hồn điên cuồng nổ ra, phân thân bị nghiền bể tan một nửa, cũng bị hất văng ra khỏi Thiên Diễn.

Cổ thần hồn cuồng bạo cũng làm cho Tần Tiểu Thiên bị thương tổn, đại não của hắn một mảnh hỗn loạn, tinh điểm trong cơ thể loạn bậy vo tròn, mặc dù Thiên Diễn không bị hủy, nhưng uy lực lại ảnh hưởng liên lụy tới thế giới này, hủy diệt mất mười tinh hệ.

May mắn chính là, Tần Tiểu Thiên trong lúc bị hắn nổ bạo, cuối cùng có thể tránh thoát một kiếp. Cho đến khi đám người Thanh Đế xuất hiện bên cạnh, hắn mới biết được đã thoát khỏi nguy hiểm.

Hiên Long bọn họ thoát đi thật mau, nếu hơi chậm một chút, Tinh Diệu khẳng định là không bảo vệ được, đám người Tế Vô Nhai sẽ không may, vận khí của bọn họ tốt, nhờ có sự lịch duyệt phong phú của Hiên Long, tốc độ chạy trốn nhanh như lưu tinh.

Phân thân của Thanh Đế, Bác Tụ và Lí Cường bị tổn thất ít nhất một nửa, Bối Dã Đan Đỉnh của Thiên Cô cũng thiếu chút bị hủy, duy nhất không hề tổn thất chính là Xích Minh, người này vẫn luôn trốn bên dưới đan đỉnh, tất cả công kích đều do Thiên Cô và Bối Dã Đan Đỉnh thừa nhận.

Tần Tiểu Thiên hữu khí vô lực hỏi: " Kết thúc rồi phải không?"

Thanh Đế vẫn tiêu sái như trước, bất quá sắc mặt có chút xanh xao, cũng hợp với tên Thanh Đế, nói: " Đáng tiếc... nếu có thể có được tất cả trí nhớ của cổ thần hồn, hắc hắc!" Trong lòng hắn có điểm tiếc nuối, biết lần này thật sự là may mắn.

Cổ thần hồn quá mức cường đại, một chút cũng không chịu né tránh, nếu như hắn không điên cuồng đánh ra, mà tiếp tục ẩn núp trong Thiên Diễn, cho dù Tần Tiểu Thiên hoàn toàn nắm Thiên Diễn trong tay, cũng tồn tại một mối họa thật lớn, cho nên hắn điên cuồng ngược lại đúng là một chuyện tốt.

Thông qua cổ thần hồn đoạt xá, Tần Tiểu Thiên không chỉ hiểu rõ được huyền bí trong đó, vẫn còn dưới sự trợ giúp của mấy người Thanh Đế thành công đánh lui hắn, chiếm được quyền khống chế Thiên Diễn.

Thông qua cuộc đấu lần này, cổ thần hồn lọt vào đả kích nặng nề, không có trăm ngàn năm thậm chí vạn ngàn năm chập phục tu dưỡng thì cũng đừng mong làm ra được gì, đến lúc đó, Tần Tiểu Thiên nhất định có thể tìm kiếm được con đường riêng của mình.

Cho đến lúc này, trong đầu Tần Tiểu Thiên vẫn vo tròn như tương hồ, đây là một hồi chiến đấu hồ đồ nhất hắn đã trải qua, cơ hồ là dựa vào bản năng mà đánh, bản năng này không phải đã có từ trước, mà là bắt chước một trăm lẻ tám quang điểm mới có được bản năng này, cho dù thắng, cũng thắng thật khó hiểu.

Thiên Cô nói: " Tiểu Minh, nơi này chỉ có ngươi không có việc gì, mang theo chúng ta đi đến một tinh cầu gần nhất đi."

Xích Minh nhếch miệng cười nói: " Ai, hình như nhìn các ngươi ai cũng đầu tóc dơ bẩn... hắc hắc... Ách, được rồi, được rồi, đừng đánh..."

Lí Cường giơ tay như muốn đánh, làm Xích Minh sợ đến vội vàng kêu lên.

Hắn dẫn theo mọi người, triển khai tinh không đại na di, trong thời gian ngắn đi tới một tinh cầu gần đó, trên đường còn thuận tay chụp lấy một Tinh Diệu, đó là Tinh Diệu do Hiên Long điều khiển, được Xích Minh mang theo rơi xuống mặt ngoài một tinh cầu. Bởi vì tốc độ quá mau, Hiên Long còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi xuống đất, lúc này hắn mới phát hiện toàn là người quen.

Tế Vô Nhai vừa nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, không khỏi hoan hô một tiếng, lập tức nhìn thấy mấy người Lí Cường, kinh ngạc nói: " Đại ca? Ngươi... tại sao ngươi ở chỗ này?"

Lí Cường mỉm cười nói: " Như thế nào? Không tốt hay sao?"

Tế Vô Nhai hưng phấn nói: " Tốt a... đương nhiên tốt, ta đã sắp bị mộc long này hành hạ muốn chết... Ai!"

Lí Cường không khỏi ha ha cười to, nhìn Hiên Long ôm quyền nói: " Hiên Long đại ca, làm phiền ngươi rồi."

Hiên Long gật đầu chắp tay, hết thảy cũng không cần nói. Giao tình của hai người không giống tầm thường, hắn cũng không cần nói lời khách sáo.

Tần Tiểu Thiên nói: " A Cô, đến ra mắt trưởng bối của sư môn ta."

Nghe Tần Tiểu Thiên giới thiệu, Trình Kiến Côn, Mã Tu, Lí Nguyên đều choáng váng, lắp bắp không nói được nên lời.

Nói giỡn, mấy vị này đều là nhân vật trong truyền thuyết, không ngờ lại có thể đứng ngay trước mắt của mình?

Lí Cường luôn cấp cho vãn bối mới gặp mặt lần đầu một chút lễ vật. Mấy người Thanh Đế thì không xem ba người Trình Kiến Côn vào trong mắt, tựa như Hiên Long, từ khi gặp mặt tới bây giờ cũng không có chủ động nói được mấy câu với bọn họ, đây không phải là tỏ vẻ gì, mà là cảnh giới chênh lệch quá lớn, thật sự không có cách nào khác trao đổi.

Trình Kiến Côn, Mã Tu và Lí Nguyên nghĩ không ra nguyên giới chi chủ lại là người bình dị thân thiết như vậy, lòng sùng bái đối với hắn lên tới cực điểm, ba người rất tự giác đứng phía sau Tế Vô Nhai, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, cũng không dám nói thêm cái gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn xem.

Nhìn lên tinh không, nơi đó đã trở thành một vùng trời vẫn thạch bay ngang, do sự nổ mạnh đã hình thành nên sự lơ lửng giữa thái không trung.

Lí Cường nói: " Nơi này vẫn không an toàn, vẫn thạch nổ tung rất nhanh sẽ ảnh hưởng tới đây, ân, ta có ký hiệu của tinh lộ, ta mang theo mọi người đi một chỗ, để khôi phục thân thể một chút, a a, khó được có chút cảm giác mệt nhọc."

Mọi người theo Lí Cường na di qua một truyền tống trận, Lí Cường nói: " Lúc đầu giá cấu truyền tống trận đi nguyên giới thì cố ý ở tại một tinh cầu khá lớn phụ cận bày ra một truyền tống trận, a a. Có thể tiết kiệm thời gian và tinh lực không ít, ta mang theo mọi người đi một chỗ, linh khí nơi đó dường như sung túc, là một tinh cầu có tính mạng."

Tinh điểm trong cơ thể Tần Tiểu Thiên một mảnh hỗn loạn, Tinh Thị Liên ngoài thân hoàn toàn lùi về trong cơ thể, bây giờ hắn giống như là một người bình thường.

Tế Vô Nhai khởi động trận pháp, mọi người được truyền đến một hành tinh.

Hiên Long xem xét Định Tinh Bàn một chút, kinh ngạc nói: " Di, nơi này là bên bờ Huyễn Tinh Thần Trận."

Lí Cường gật đầu nói: " Nơi này tương đối vắng vẻ hẻo lánh, cũng an toàn một chút."

Hắn và Thanh Đế, Bác Tụ ba người biết, Thiên Diễn cũng không hoàn toàn ổn định, nếu như phát sinh biến hóa, thì có thể nhờ vào Huyễn Tinh Thần Trận, dựa vào uy lực của thần trận áp chế Thiên Diễn. Bởi vì bọn họ từng đi qua tổng xu nữu của Huyễn Tinh Thần Trận, đối với Huyễn Tinh Thần Trận tương đối hiểu rõ, cho nên hắn mới quyết định đi đến viên tinh cầu này.

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Tinh cầu này có ai không?"

Lí Cường nói: " Có, nhưng đều là người tu chân chỉ đi ngang qua. Có lẽ là có tiên nhân, nhưng cũng không phải người bổn địa, cũng không có tu chân môn phái, là một viên tinh cầu vô chủ. A a, người không có bản lãnh thì không dám tới, ở chỗ này sẽ phải chịu thần trận ảnh hưởng."

Thanh Đế nhìn mọi người một cái, nói: " Tiểu Thiên, đây là một cổ ngọc giản lớn..."

Tần Tiểu Thiên lập tức hiểu rõ ràng, đây là muốn hắn cấp cho trí nhớ và kinh nghiệm của cổ thần hồn, cười nói: " Một cái không đủ, các ngươi có năm người, a a, ta cũng không có cổ ngọc giản."

Trên mặt mọi người đều lộ ra ánh mắt chờ mong. Kinh nghiệm và trí nhớ như thế đối với năm người mà nói đều là vô giới chi bảo, bảo vật gì cũng không bằng, cho dù là thần khí cũng không ngoại lệ.

Tần Tiểu Thiên có ý định không hề giữ lại tất cả trí nhớ và kinh nghiệm, đều khắc vào trong cổ ngọc giản, thậm chí đem cả kinh nghiệm mình làm sao ngưng kết tinh điểm cũng ghi vào bên trong. Đối với sư tôn và mấy người Thanh Đế, hắn phi thường tín nhiệm và kính trọng.

Hiên Long nhỏ giọng hỏi Lí Cường: " Đây là cái gì?"

Thanh Đế ở một bên nhàn nhạt nói: " Đối với ngươi không có ích gì."

Hiên Long nhất thời im lặng. Trên đời này người có tư cách không xem mình vào mắt, tất cả đều đang ở trước mặt, trong lòng âm thầm than thở, cũng không nói gì nữa.

Lí Cường cười nói: " Hiên Long đại ca, ngươi muốn xem, ta có thể cho ngươi, a a, nhưng... đối với ngươi đích xác không có tác dụng gì, ghi chép của nơi này chính là kinh nghiệm tu thần."

Hiên Long gật đầu, hắn biết ý tứ trong lời nói của Lí Cường, nói là không tác dụng, kỳ thật là nói cho Thanh Đế nghe, nhưng thật ra bất cứ pháp môn tu luyện gì, đối với tiên nhân như Hiên Long cũng đều có tác dụng dẫn dắt.

Thanh Đế nhìn lướt qua Lí Cường, không ngăn cản, biết vị đồ đệ này là người rất tốt.

Tần Tiểu Thiên nói: " Sư tôn, sư bá, bây giờ còn không thể dùng cổ ngọc giản ghi chép, chờ ta khôi phục một chút, cẩn thận sửa sang trí nhớ lại một lần, a a, lúc cổ thần hồn đoạt xá, lưu lại không ít thứ tốt, ta chuẩn bị sửa sang lại rồi nhớ kỹ, như vậy các ngươi cũng có phương tiện dễ hiểu."

Thanh Đế cười gật đầu, nói: " Tốt, như vậy cũng tốt! Dù sao lý giải của ngươi cũng tương đối khắc sâu."

Thiên Cô nói: " Chúng ta tìm một nơi linh khí sung túc, nơi này quá gần truyền tống trận, có lẽ sẽ có người quấy rầy, Tiểu Minh, ngươi tìm một chỗ, đưa mọi người qua đó."

Lúc này Xích Minh lộ vẻ rất nghe lời, lập tức thuấn di đi, tốc độ thật mau, sau nửa giờ tìm được một địa phương thích hợp, quay lại cũng không nhiều lời, bọc mọi người thuấn di đi.

Vừa nhìn bờ hồ mênh mông, phân bố vô số cây cỏ, sương mù bao phủ, vài cọng cây nhỏ lắc lư trong gió. Mọi người vừa hiện thân thì làm vài loài chim màu trắng hoảng sợ bay lên, tung cánh bay lên bầu trời, côn trùng kêu vang tạo thành một mảnh.

Xích Minh đắc ý cười nói: " Linh khí nơi này không tệ, bờ hồ cũng lớn, hẳn là không có người đế quấy rầy."

Lí Cường xuất ra bốn viên thần đan, đưa cho mấy người Thanh Đế, nói: " Khôi phục trước đã, chuyện gì để sau này hãy nói, tiểu Minh, Hiên Long đại ca, các ngươi chịu trách nhiệm bảo vệ." Vừa nói thì cũng uống một viên thần đan, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu khôi phục.

Tần Tiểu Thiên không dám chậm trễ, cũng lập tức ngồi xuống sắp xếp lại tinh điểm trong cơ thể.

Bởi vì hấp thu phần lớn năng lượng và vật chất trong Thiên Diễn, tinh điểm đã có thể chống đỡ với quang điểm sự vận hành, chỉ cần không bị cổ thần hồn đảo loạn, điều chỉnh cũng không cần cố hết sức, dần dần, tinh điểm trong cơ thể và quang điểm trong Thiên Diễn bắt đầu hòa hợp.

Mấy người Lí Cường ngồi xuống bốn tháng, Tần Tiểu Thiên là người cuối cùng tỉnh lại. Tinh điểm trong cơ thể đã ổn định, kỳ quái chính là tựa hồ có một cỗ lực lượng đang trợ giúp hắn sửa sang lại Thiên Diễn, điều này làm cho hắn có được sự trợ giúp rất lớn.

Thiên Diễn tựa hồ cũng bình tĩnh trở lại, nguyên bổn Thiên Diễn sắp hỏng mất, ở trong thời gian mấy tháng nhanh chóng khôi phục, tựa như một chiếc xe vừa được tu chỉnh lần nữa, nhìn qua so với trước kia còn tốt hơn nhiều.

Bất quá trong lòng Tần Tiểu Thiên có một loại cảm giác bất an, không biết vấn đề nằm ở nơi nào, đặc biệt là lúc tinh điểm trong cơ thể hoàn toàn đón nhận quang điểm trong Thiên Diễn, cảm giác bất an càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm mãnh liệt.

Rốt cuộc là từ nơi nào xảy ra vấn đề? Hắn suy nghĩ mãi mà không có kết quả.

Mấy ngày nay Tế Vô Nhai tâm thần bất an, biết thiên kiếp sắp đến nơi.

Trong khoảng thời gian này, hắn và ba người Trình Kiến Côn mỗi ngày chạy quanh bờ hồ. Hiên Long cũng rất tận trách nhiệm, doanh địa có Xích Minh thủ hộ, hắn đi theo mấy người Tế Vô Nhai, xem như là một hộ vệ bảo tiêu. Bên trong bờ hồ cũng có nhiều loại quái thú, cũng không quá lợi hại, ba người Trình Kiến Côn chơi đùa rất tận hứng. Tế Vô Nhai cũng không có lo lắng chuyện độ kiếp, có Hiên Long ở đây, độ kiếp sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mấy người Lí Cường dựa vào thần đan, chữa trị xong thương thế, sau khi tỉnh lại thì phát hiện tu vi của mình lại tăng thêm một chút.

Đối với họ mà nói, tu vi chỉ tiến một chút thì cũng là may mắn, bởi vì tu vi của bọn họ thật sự rất cao, muốn tăng thêm một chút, không có mấy trăm hay một ngàn năm thời gian cũng không thể làm được. Lần này hành động Thiên Diễn, có được chút thu hoạch ấy cũng rất đáng giá, đừng nói chi sẽ có được trí nhớ và kinh nghiệm của cổ thần hồn.

Tế Vô Nhai thỉnh thoảng lại sững sờ xuất thần. Lí Cường từng trợ giúp rất nhiều người độ kiếp, vừa nhìn đã biết vấn đề, nói: " Huynh đệ, có phải cần độ kiếp rồi không?"

Hiên Long ở một bên cười nói: " Ta phỏng chừng còn hai ngày thời gian, nhiều nhất không vượt qua ba ngày, thiên kiếp sẽ đánh đến nơi."

Thanh Đế nói: " Nơi này gần thần trận, thiên kiếp chỉ sợ sẽ lợi hại hơn một chút, ngươi có thể giúp hắn."

Tần Tiểu Thiên muốn nói gì, nhưng lại ngậm miệng lại, từ lúc ở trong Thiên Diễn độ kiếp không qua, trong lòng hắn đối với chuyện độ kiếp sinh ra cảm giác sợ hãi không nhỏ, vừa nghĩ đến Đại Diễn Thần Lôi là cả người không được tự nhiên, bởi vậy hắn rất hâm mộ Tế Vô Nhai có được nhiều người hỗ trợ như vậy.

Lúc đầu khi hắn độ kiếp, nếu như có Thanh Đế bọn họ, hắn tự tin mình sẽ vượt qua đại tiên kiếp kinh khủng đó, đáng tiếc khi đó không ai hỗ trợ. -

Dù đã trải qua, nhưng Tần Tiểu Thiên vẫn còn một nghi vấn: " Tại sao trong Thiên Diễn, có thể xuất hiện kiếp lôi lợi hại như vậy?" Lúc này trong lòng chợt hiện lên một tia linh quang: " Chẳng lẽ là cổ thần hồn giở trò quỷ?"

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Cổ thần hồn có thể là thông qua đại diễn thần lôi, mới đưa một bộ phận trí nhớ mạnh mẽ đánh vào trong linh hồn của mình, từ lúc đó, hắn đã xem mình là đối tượng để đoạt xá.

Tần Tiểu Thiên nhịn không được lắc đầu cảm thán, nếu như hết thảy đều là thật sự, cổ thần nọ cũng thật là quá đáng sợ.

Mọi người đang ở phía tây bắc của bờ đầm, diện tích chiếm chừng hơn một trăm mẫu, là một trong nhưng khu đất khá rắn chắc của ao đầm, bởi vì đã trưởng thành ngàn năm, khối đất này cao hơn ao đầm chừng năm thước hơn, tựa như là một tòa núi nhỏ, nguyên bổn chủ nhân của ao đầm này là một con cá sấu lớn, bị Xích Minh tiện tay xóa đi, nơi này tạm thời biến thành doanh địa của mọi người.

Tế Vô Nhai bắt đầu bố trí trận pháp, cao thủ chung quanh không có ai tiến lên hỗ trợ, đây là chuẩn bị phải do hắn tự mình làm ra.

Người khác ở lại đây chỉ là vì đề phòng vạn nhất, chỉ có khi hắn thật sự không thể chống đỡ được, thì những người này mới có thể tiến lên hỗ trợ.

Dưới sự chú ý của mọi người, trận hình của Tế Vô Nhai từng chút một được hình thành, đám người Trình Kiến Côn thì hoa mắt, Mã Tu và Lí Nguyên không lên tiếng. Đối với bọn họ mà nói, thủ đoạn bày trận của Tế Vô Nhai quá mức cao minh, rất nhiều huyền bí thủ pháp bày trận đều xem không hiểu.

Tế Vô Nhai vừa bày trận vừa giải thích, Lí Cường đôi khi cũng chen vào mấy câu, chỉ điểm những chỗ sơ hở của trận pháp. Trong lòng mấy người Trình Kiến Côn hô to quá sung sướng, trên mặt mọi người đều lộ ra ánh mắt hưng phấn.

Tần Tiểu Thiên cũng có thể xem như là cao thủ trận pháp, đối với thủ đoạn bày trận của Tế Vô Nhai cũng rất bội phục, vừa nhìn đã nhận ra là cao thủ được học tập trận pháp có hệ thống, thủ pháp bày trận phi thường lão luyện, chi tiết tỉ mỉ lại thập phần chu đáo, cơ hồ đều là phòng ngự trận pháp.

Thiên Cô mắt lạnh bàng quan, đột nhiên lên tiếng: " Cho một ít thủ đoạn phản kích thì tốt hơn."

Thanh Đế hài lòng gật đầu.

Thiên Diễn bị Tần Tiểu Thiên thu lấy, hắn cũng không để ý, chỉ cần có thể có được trí nhớ và kinh nghiệm của cổ thần hồn, thì cũng đã rất thu hoạch, dù sao hắn là tiên giới chi chủ, thiếu một thần khí Thiên Diễn cũng không có gì đáng ngại.

Xích Minh nằm trên một đống cỏ mềm mại, nhàm chán nhìn bầu trời, cho đến khi Tần Tiểu Thiên đi tới bên cạnh, hắn cũng còn một bộ dáng nhàn rỗi, lại dương dương nói: " Tiểu Thiên, ngươi cũng là một tên quái vật... Ai, nhàm chán a."

Tần Tiểu Thiên bị dọa cho hoảng sợ, ngồi xuống hỏi: " Sư tôn, tại sao ta lại là quái vật?"

Xích Minh hừ một tiếng nói: " Nói là quái vật vẫn còn tốt, ngươi so sánh với quái vật còn muốn phải..." Trong lúc nhất thời hắn tìm không được từ thích hợp diễn tả, một hồi lâu thở dài: " Ta cho mình là thiên tài trong thiên tài, không nghĩ tới thu một đồ đệ so với ta còn muốn khoa trương, ai, vận khí a, vận khí tới thì núi lớn cũng ngăn không được, tiểu tử, vận khí của ngươi cũng thật là tốt quá phải không?"

Không ngờ hắn lại có chút ganh tỵ với thành tựu của đồ đệ.

Tần Tiểu Thiên thổi phù một tiếng nói: " Sư tôn, ngài lại phát lao tao gì đây?"

Lí Cường ở một bên cũng cười, nói: " Tiểu Thiên, đừng thèm để ý sư tôn ngươi, hắn đang hướng ta khoe khoang, ha ha."

Xích Minh thích ý vặn eo một cái, nhìn Tế Vô Nhai, lộ ra một tia cười đắc ý, nói: " Ngô, cũng là đại ca hiểu rõ ta... hắc hắc."

Hắn làm tức giận đến Lí Cường đá tới một cước, cười mắng: " Không biết cả ngày ngươi lo suy nghĩ cái gì, đó có gì đáng đắc ý? Mọi người có cơ duyên của mình, mọi người có vận khí của mình."

Vào giữa trưa ngày thứ hai, thiên kiếp của Tế Vô Nhai đã tới.

Phía sau Tế Vô Nhai không xa là Hiên Long và Lí Cường, mấy người Thanh Đế ở xa hơn một chút, bọn họ đều ở trong phạm vi của thiên kiếp, nơi này ngoại trừ Tế Vô Nhai ra, không ai quan tâm tới thiên kiếp. Còn ba người Trình Kiến Côn, tự nhiên có Tần Tiểu Thiên bảo vệ.

Mặc dù có hai đại siêu cấp cao thủ trợ giúp, Tế Vô Nhai vẫn phi thường khẩn trương. Truyền thuyết độ kiếp thất bại thật sự là nhiều lắm, rất nhiều tu chân cao thủ vì sợ hãi độ kiếp mà trốn vào nguyên giới, không dám dễ dàng đi ra ngoài, cứ như vậy, bọn họ không cách nào tiến bộ, muốn tiến vào Đại Thừa kì thì không thể nào, chỉ có thể ở mãi trong nguyên giới, cho đến ngày nào đó không chịu được nữa, mới có thể rời đi nguyên giới để độ kiếp.

Bầu trời nhanh chóng âm trầm xuống tới, trong chốc lát mây đen cuồn cuộn.

Ánh mắt Tế Vô Nhai khẩn trương, nhịn không được hỏi: " Muốn tới rồi phải không?"

Lí Cường từng giúp nhiều người vượt qua độ kiếp, người có thể để cho hắn phải ra tay giúp cũng không nhiều, đều là những bằng hữu tốt nhất, cho nên hắn từng nhìn thấy qua tràng diện người tu chân độ kiếp, biết đây là dấu hiệu, nói: " Thiên kiếp của mỗi người cũng không khác nhau lắm, nhưng quá trình cụ thể thì không giống, chuyện này ngươi hẳn là sớm biết, giống như kiếp lôi bắt đầu này, a a, xem tình hình... lần này cũng không kém nhiều lắm, ngươi tự coi chừng."

Phi kiếm của Tế Vô Nhai hóa thành kim mang, vờn quanh người phòng hộ.

" Ta biết, a a, lần đầu tiên... đây là kiếp xử nam của ta..." Thanh âm nói chuyện của hắn cũng thay đổi, khẩn trương đến hai tay run nhè nhẹ, trong lòng dâng lên không biết bao nhiêu tư vị.

Tần Tiểu Thiên dùng Tinh Thị Liên hình thành vòng bảo hộ bảo vệ ba người Trình Kiến Côn, khoảng cách với Tế Vô Nhai khá xa.

Trình Kiến Côn hiếu kì nói: " Di, bầu trời tối đen rồi?"

Mã Tu nhỏ giọng nói: " Đây là thiên kiếp sao, rốt cuộc đến rồi."

Tần Tiểu Thiên xuất một cây Tinh Thị Liên thăm dò vào trong kiếp vân, hắn phát hiện năng lượng đang tụ tập rất nhanh, gật đầu nói: " Hẳn là kiếp lôi, ân? Sao lại yếu kém như vậy?" Trong lòng hắn cảm thấy rất kinh ngạc.

Năng lượng ba động do Tinh Thị Liên truyền trở về cũng không có gì lợi hại, hắn có chút không nghĩ ra, tại sao lúc mình độ kiếp, năng lượng lại phản ứng mãnh liệt như vậy?

Chín đạo kiếp lôi màu xanh trắng liên tiếp đánh xuống, nhìn qua giống như cơn mưa tia chớp thật to, đối với mọi người mà nói chỉ là chuyện nhỏ quá mức, chín đạo kiếp lôi bị trận pháp bố trí của Tế Vô Nhai ngăn trở, chỉ có đạo kiếp lôi cuối cùng thì có chút lợi hại hơn một chút, phòng hộ trận pháp bị rung chuyển, ngay sau đó lại thêm chín đạo kiếp lôi, uy lực lần này lớn hơn gấp đôi vừa rồi, phòng hộ trận pháp bị nghiền bể tan tành.

Chín đạo kiếp lôi cuối cùng mới là khảo nghiệm Tế Vô Nhai.

Trình Kiến Côn nhìn thấy trận pháp bể tan tành, sắc mặt trắng bệch, nhịn không được nói: " Tiểu Thiên, nhiều cao thủ như thế... tại sao không bố trí một cái lồng phòng ngự lợi hại hơn?"

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Ta cũng không rõ ràng, tổ sư cô có biết không?"

Thiên Cô cười nói: " Lồng phòng hộ lợi hại hơn? Ngươi nơi này chỉ tùy tiện là ai cũng có thể tạo ra một tiên trận lợi hại, tại sao mọi người không động thủ?"

Trình Kiến Côn lắc đầu, Lí Nguyên nhỏ giọng nói: " Tại sao?"

Thiên Cô giải thích: " Bởi vì là Tế Vô Nhai độ kiếp, mà không phải là những người khác. Bất luận là người tu chân nào độ kiếp, chỉ nghe nói có người hỗ trợ, mà không ai có thể thay thế. Nếu như bố trí một tiên trận, kiếp lôi không cách nào ứng trên thân thể người độ kiếp, như vậy kiếp lôi cũng sẽ không thể biến mất, ngược lại ngày càng dữ dội hơn, cho đến khi tiên trận bị nghiền nát.

Một khi tiên trận bị phá vỡ, người độ kiếp phải đối mặt không phải chỉ là kiếp lôi ban đầu, mà là kiếp lôi có thể phá rớt tiên trận, a a, đến lúc đó, không có tiên trận phòng hộ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên lúc đầu bày trận vẫn tốt hơn, trận pháp này cũng có chỗ tốt, đã làm hao đi một bộ phận kiếp lôi để phá trận, thì kiếp lôi sau đó sẽ dễ dàng hơn một chút."

Tế Vô Nhai trang bị siêu cường, chiến giáp và phi kiếm trên người là do Lí Cường tự mình luyện chế, độ kiếp thì dùng linh đan ngọc phù vô số, hơn nữa lại được rất nhiều tiền bối chỉ điểm, cho nên hắn độ kiếp khác với người khác. Ngay cả Tần Tiểu Thiên cũng không thể không cảm thán, Tế Vô Nhai có đại ca như Lí Cường, cho dù phải trải qua cửa ải khó khăn nhất của người tu chân, cũng chỉ kinh sợ mà không nguy hiểm, dễ như trở bàn tay.

Chín đạo kiếp lôi, Tế Vô Nhai chỉ dựa vào chiến giáp xuất sắc và phi kiếm đã hoàn toàn đối phó, kiếp vân lập tức tiêu tán, Tế Vô Nhai kinh ngạc nói: " Di, không phải còn có phong kiếp... tâm hỏa kiếp... tâm ma kiếp... ân, tại sao lại không có?"

Thanh Đế nhíu mày nói: " Kỳ quái, tại sao lại tiêu kiếp nhanh như vậy?"

Thiên Cô và Bác Tụ trong mắt cũng khó hiểu, Lí Cường cúi đầu trầm tư, Tần Tiểu Thiên bất an nhìn trời, nói: " Người tu chân độ kiếp cũng quá dễ dàng phải không? Ta cảm thấy không đúng."

Xích Minh nhếch miệng cười nói: " Có gì không đúng, không có việc gì nữa phải không? Ai, rốt cuộc kết thúc."

Tế Vô Nhai lại đứng thêm chốc lát, chung quanh vẫn như cũ không hề động tĩnh. Chính hắn cũng không biết là có tâm tình gì, độ kiếp quá dễ dàng cũng không phải chuyện tốt. Bởi vì không có trải qua thiên kiếp tẩy lễ, đối với việc tăng lên thực lực không có lợi.

Tựa như đã chuẩn bị một bàn tiệc hào hoa, nguyên bổn vốn cho là có mười khách tới, kết quả chỉ tới một người, còn chưa ăn đã bỏ chạy, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác mất mác mãnh liệt.

Tần Tiểu Thiên đột nhiên chợt quát: " Ai nha, phiền lớn a... ?"

Xích Minh mắng: " Con thỏ nhỏ đáng chết, hét gì? Làm lão tử giật nảy mình!"

Thanh Đế ánh mắt biến đổi, nói: " Không xong!"

Thiên Cô nhắm mắt suy tư.

Lí Cường cũng nói: " Không đúng!"

Một cỗ áp lực vô hình đột nhiên phủ xuống, Xích Minh kêu lên quái dị: " Di? Đó là thứ gì vậy?"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-180)