← Ch.195 | Ch.197 → |
Suối nước nóng của Vạn Tuyền Sơn có nhiệt độ vừa phải, cảnh đẹp, còn có thể trị một số loại bệnh tật, làm da dẻ trắng trẻo hơn, cho nên quý tộc tại kinh đô và những người có tiền đều thích tới tắm suối nước nóng ở đây. Dần dần, các khu tắm suối nước nóng mọc lên giống như măng sau mưa mùa xuân trên đỉnh Vạn Tuyền Sơn.
Cả Vạn Tuyền Sơn có không dưới mười mấy khu suối nước nóng, trong đó nổi tiếng nhất là Kim Ngư Ôn Tuyền Quán vô cùng xa hoa trên đỉnh núi.
Kiến trúc cao cao cùng với bài trí xa hoa trong đó hiển nhiên là không tầm thường. Mà quan trọng hơn chính là nó là nơi cao nhất trên Vạn Tuyền Sơn, vừa ngâm mình vừa nhìn khắp cả ngọn núi, cũng có thể thu cả kinh thành vào trong tầm mắt, cảm giác đó đúng là rất khó có được đó.
Ngoài suối trên đỉnh núi đó ra, Kim Ngư Ôn Tuyền Quán này cón có một nơi rất hiếm có, đó là " Động Lý Mỹ Nhân Tuyền". Lối vào Động Lý Mỹ Nhân Tuyền này ở dưới một tảng nham thạch rất giống mỹ nữ, cửa vào không lớn lắm nhưng vừa bước vào thì đã là một cái động cực rộng. Trong động này có ba con suối nước nóng, nước suối trong suốt thấy tận đáy, nhiệt độ nước lại hơi cao một chút, còn có khả năng trị liệu thần bí.
Thật ra thì trong Động Lý Mỹ Nhân Tuyền này cũng không phải chỉ có ba con suối đó, ở dưới sâu còn có những con suối chưa khai phá ra. Bởi cho tới bây giờ còn chưa có ai dò xét hết được cả động quật to lớn này, cho nên cũng không ai biết nó rộng tới bao nhiêu, bên trong còn có bao nhiêu suối nữa.
Chủ của Kim Ngư Ôn Tuyền Quán là một quả phụ tên là Bạch Lý Hương, có quan hệ bất chính với rất nhiều cự thương có tiền tại kinh thành.
Chẳng qua một nữ nhân mà có thể chiếm được một chỗ đứng nhỏ nhoi trong thế giới nam quyền mà lực lượng là chúa tể này, cho dù nàng có dùng thủ đoạn gì đi nữa thì thành tựu của nàng là không thể phủ nhận.
Nữ nhân dù khôn khéo tới mấy thì cũng có lúc mơ hồ. Bạch Lý Hương dường như gặp phải một chuyện mà nàng không hiểu nổi. Đó là chuyện vào hai ngày trước, một nam tử dị quốc tự xưng là tới từ Tư La Quốc rất hào phóng bao cả Kim Ngư Ôn Tuyền Quán của nàng, bảo là tổ chức một cuộc thi nội y gì đó.
Thời hạn thuê là ba ngày, tiền hắn trả dù Kim Ngư Ôn Tuyền Quán kiếm cả tháng cũng không có được. Kẻ ngốc như vậy, chỉ sợ có đốt đèn lồng đi tìm khắp thế giới cũng không thấy nổi. Nàng cũng không do dự, lập tức đồng ý ngay.
Ngày đầu tiên Kim Ngư Ôn Tuyền Quán bị bao, cả một đám cô nương xinh đẹp đủ loại đã tới ở trong này, đủ màu đủ sắc, đến từ các nơi trên thế giới. Nhất thời Kim Ngư Ôn Tuyền Quán giống như là nơi tổ chức cuộc thi hoa hậu thế giới vậy. Mà cái gọi là cuộc thi nội y lại hoàn toàn là một thịnh hội chọn mỹ nữ.
Cứ như vậy, bà chủ Bạch Lý Hương lập tức có một cái nhìn khác đối với tên ngốc dị quốc ra tay hào phóng kia. Nàng nghĩ, có thể triệu tập nhiều mỹ nữ dị quốc như vậy, hắn có thể là một người giàu có đơn giản được không?
Trong lòng mặc dù tò mò về lai lịch của tên ngốc dị quốc nhưng Bạch Lý Hương vốn biết cách xử sự cũng không đi thăm dò. Nhưng ngày thứ hai khi Kim Ngư Ôn Tuyền Quán được bao, một số quý khách tham quan lục tục tiến vào, có người là khách quen của nàng, có người dù không quen nhưng cũng có danh tiếng tại kinh thành, cho dù chưa gặp thì cũng đã nghe danh.
Vốn xuất hiện nhiều khách quý thế này thì nàng còn miễn cưỡng tiếp nhận được, nhưng khi Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã của Thánh Đóa Lan Quốc mang theo cả một đoàn nữ hộ vệ tới, nàng liền không thể ngồi yên được nữa.
Nhưng chẳng qua đây hình như mới chỉ là bắt dầu. Sau đó lại càng nhiều khách quý có thân phận rất tôn quý xuất hiện tại đây. Trong đó bất ngờ có cả Ngọc Chân Công Chúa mà nàng gặp mặt phải quỳ lạy...
Kết quả là bà chủ Kim Ngư Ôn Tuyền Quán Bạch Lý Hương dù là đi vệ sinh cũng không nhịn được mà suy nghĩ, cái tên ngốc dị quốc kia rốt cục là ai?
Nhưng khiến nàng càng kỳ quá hơn đó là cái tên ngốc dị quốc kia trả tiền cho nàng rồi biến mất luôn. Nàng tìm khắp cả Kim Ngư Ôn Tuyền Quán cũng chẳng thấy nổi một sợi lông của hắn.
Thế này là thế nào chứ?
o0o
Những căn phòng tốt nhất tất nhiên là phải dành cho Dật Hương Công Chúa Chi Ni Nhã và Ngọc Chân Công Chúa Tú Ngọc ở rồi. Nơi đó gọi là Phương Thảo cư.
Vốn vì làm hài lòng hai vị công chúa, Bạch Lý Hương còn cố ý nhường phòng mình ở cho một vị công chúa nhưng Chi Ni Nhã và Tú Ngọc đều từ chối đề nghị này. Thế nên hai người bọn họ liền tới ở tại Phương Thảo Cư.
Hoàng đế Tú Lực tới già mới được một cô con gái, cho nên tuổi của Ngọc Chân Công Chúa Tú Ngọc cũng không lớn, cũng gần với Chi Ni Nhã, dáng vẻ hơn mười bảy, cho nên dân gian cũng thích gọi nàng là công chúa chứ không gọi là Ngọc Chân Công Chúa.
Tú Ngọc bình thường được hoàng đế Tú Lực rất yêu chiều, mặc dù có tiếng tăm rất tốt trong dân chúng nhưng thật ra cũng là một thiếu nữ điêu man, có cá tính riêng của mình. Cũng bởi nàng có cá tính riêng cho nên lúc ở Thánh Đóa Lan Quốc mới trở thành bạn tốt của Chi Ni Nhã, nên dùng từ dân gian thì có thể gọi là "khuê mật".
Trong Phương Thảo Cư, ở trong một suối nước nóng đang bốc hơi nghi ngút, cạnh suối là một đám quần áo tán loạn, từ áo khoác tới nội y đều có.
Đây là quần áo của Tú Ngọc công chúa.
Giờ phút này nàng đang vẫy tay với Chi Ni Nhã, muốn Chi Ni Nhã cùng tắm suối nước nóng với mình. Cánh tay nàng giống như được tạo từ bạch ngọc, cực kỳ trắng mịn, dường như chỉ đâm một cái là sẽ vỡ tan, cũng sẽ chảy ra mật ngọt thơm mát. Vóc người nàng nhỏ hơn Chi Ni Nhã một vòng, bộ ngực đầy đặn giống vươn thẳng, trên đỉnh có hai hạt đậu, khiến người ta nhìn mà nhung nhớ.
Thắt lưng thon nhỏ, vô cùng mềm mại. Một cặp chân dài trắng trẻo không chút tì vết, hai đầu gối giống như hai vỏ sò mịn màng. Chân ngọc long lanh, mỗi một bàn chân nhưng đều được nghệ sĩ điêu khắc, dùng từ hoàn mỹ cũng không đủ để miêu tả. Hai đùi trắng như ngọc, không có chút lông nào. Vẻ đẹp này khiến người ta hít thở không thông, mềm mại mịn màng không cách nào tưởng tượng được.
Vóc người lung linh như vậy, Tú Ngọc có vẻ đẹp hoàn toàn không giống với Chi Ni Nhã. Chi Ni Nhã là vẻ đẹp mạnh mẽ, tràn đầy nóng bỏng còn Tú Ngọc lại là sáng long lanh, khéo léo động lòng người, có vẻ văn nhược mà trong trẻo. nếu như Chi Ni Nhã có thể ví dụ như trái đào chín mọng thì Tú Ngọc chính là một trái táo.
- Chi Ni Nhã, mau tới đây. Chỗ này không có người ngoài, ngươi còn thẹn thùng sao?
Tú Ngọc vẫy hai tay, không thấy Chi Ni Nhã có dấu hiệu xuống tắm suối nước nóng với mình, lập tức chu miệng nói.
Chi Ni Nhã lắc lắc đầu, cười nói:
- Ta là tới xem cuộc thi nội y, nếu tắm suối nước nóng với ngươi thì còn làm sao có thể chứng kiến màn đặc sắc này được chứ?
- Không phải chỉ là nội y thôi sao?
Tú Ngọc không cho là đúng nói:
- Nếu như không phải là nể mặt ngươi thì ta thèm vào tới địa phương quỷ quái này xem cuộc thi nội y gì đó chứ.
Chi Ni Nhã cười khẽ một tiếng:
- Thế là ngươi không biết rồi. Những thứ nội y thần kỳ này, ngươi có nằm mơ cũng không thể thấy đâu. Một khi mặc vào, sức hút có thể sẽ tăng lên vài lần đó.
Dật Hương Công Chúa đã được Phó Thư Bảo chân truyền, công phu thổi da bò rất cao.
- Ta không tin.
Tú Ngọc nói.
← Ch. 195 | Ch. 197 → |