← Ch.196 | Ch.198 → |
Được rồi, ta biết là không tự mắt chứng kiến thì ngươi sẽ không tin đâu. Như vậy đi, ta vừa thông qua quan hệ riêng mà lấy được hai bộ của Tố Nhân Phường đây. Ta mặc cho ngươi xem.
Chi Ni Nhã vỗ tay nhẹ một cái rồi nói:
- Tư Ti, lấy bikini của ta ra đây.
Một loạt tiếng bước chân nhẹ truyền ra phía sau bình phong. Rất nhanh, Tư Ti được Phó Thư Bảo giải cứu khỏi Hoa Điền Cư của La gia mang một cái hộp hoàn toàn bằng vàng đi ra, mắt không nhìn nghiêng, rất biết lễ phép.
- Cái gì là bikini hả? Tên kỳ quái như vậy, không phải chỉ là một cái nội y thôi sao? Không ngờ ngươi lại còn dùng cả một chiếc hộp vàng để đựng. Bikini kia quý giá thế sao?
Nhìn Tư Ti cẩn thận như vậy, Tú Ngọc cũng cảm thấy kỳ quái.
- Cuối cùng là thế nào thì ngươi nhìn ta mặc, chẳng phải sẽ biết sao?
Chi Ni Nhã cười nói.
Đi tới trước mặt Chi Ni Nhã, Tư Ti liền đặt hộp vàng lên trên mặt đất, sau đó mở ra, lấy một bộ bikini màu trắng trong đó ra.
- Giúp ta mặc vào nhé.
Chi Ni Nhã nói nhỏ.
- Vâng thưa công chúa điện hạ.
Tư Ti đáp một tiếng, lập tức cởi áo giúp Chi Ni Nhã.
Rất nhanh, một thân thể nữ nhân trắng trẻo đã xuất hiện trong Phó Thư Bảo. Đẫy đà mà không thiếu đường cong yểu điệu, đôi bầu ngực cao vút, vùng bụng bằng phẳng bóng loáng, còn có vùng cây cỏ màu vàng. Tất cả đều khiến Tú Ngọc công chúa hâm mộ đến chết.
- Nhìn ánh mắt mê đắm của ngươi kìa. Nếu ngươi là một nam nhân thì khẳng định sẽ là một kẻ háo sắc rồi.
Chi Ni Nhã lườm Tú Ngọc một cái, vẻ quyến rũ có thể khiến một nam nhân như sắt thép bị hòa tan trong nháy mắt, cả cặn bã cũng không còn.
- Cái gì chứ? Cũng chỉ là... Thấy ngươi có hơi lớn mà thôi, ai thèm nhìn ngươi mê đắm chứ? Đừng có ra vẻ nữa, mau mặc cái bikini gì đó của ngươi đi.
Tú Ngọc cũng không muốn để Chi Ni Nhã chiếm ưu thế.
- Tư Ti, giúp ta mặc vào đi.
Chi Ni Nhã cười khẽ một tiếng, không đùa với bạn trong khuê phòng của mình nữa.
- Vâng thưa công chúa điện hạ.
Tư Ti đáp một tiếng, lại lấy bộ bikini trong hộp vàng ra, cẩn thận mặc lên người Chi Ni Nhã.
Chi Ni Nhã không mặc quần áo tất nhiên khiến người ta hít thở không thông. Mặc bộ bikini này vào, nàng lại mang một vẻ đẹp mông lung thần bí.
Ba mảnh vải tam giác không thể hoàn toàn che lấp ba địa phương quan trọng trên người nàng nhưng lại bao phủ những đường cong quyến rũ, làm cho người ta nhìn một cái là không sao chống nổi sự hấp dẫn. Tú Ngọc làm sao đã gặp loại nội y như vậy, kinh ngạc vạn phần nói:
- Nội y như vậy... Thiệt là, ngươi không thấy thẹn thùng sao?
Chi Ni Nhã cười nói.
- Nếu thế thì còn thừa một bộ, ta cũng không cần tặng ngươi nữa, tự mình mặc là được rồi.
- Không phải... , phì, dù sao ta cũng muốn một bộ.
Tú Ngọc vội vàng đổi giọng.
- Thật ra vốn là để tặng ngươi đó. Kể cả cái hộp này.
Chi Ni Nhã nói với Tư Ti một câu, Tư Ti liền mang cả chiếc hộp tức trước mặt Tú Ngọc. Trong đó còn một bộ nội y màu hồng.
Cũng không cần Tư Ti giúp, Tú Ngọc tự mình nóng lòng mặc lên rồi. Dường như được may theo vóc người nàng, bộ bikini này mặc vào rất vừa vặn. Bộ ngực của nàng vểnh thẳng lên, nhìn qua giống như đột nhiên to lên hai phân vậy. Hạ thân cũng không tệ, bởi không có sợi lông nào, nơi đó lộ ra vẻ bóng loáng đặc biệt. Cứ như vậy, vải tiếp xúc với nơi hiểm yếu kia, hình dáng cực kỳ rõ ràng mà dụ người. Việc này càng tăng vẻ đẹp trưởng thành của nàng.
- Hì hì... có vẻ là... Không tệ đâu.
Tú Ngọc lập tức vui vẻ nói.
- Vậy ngươi còn muốn xem cuộc thi nội y với ta không?
Chi Ni Nhã nắm chắc cơ hội nói.
Tú Ngọc cười đáp:
- Đi chứ. Đúng rồi... Ngươi còn phải giới thiệu người bạn Tư Cơ gì đó của ngươi cho ta. Ta muốn gặp hắn nói chuyện nhiều hơn về loại nội y này.
Chi Ni Nhã đáp:
- Hắn tên là Suất Phu Tư Cơ. Thật ra ta cũng không thân hắn lắm, cũng là có người bạn giới thiệu thôi. Nội y của Tố Nhân Phường đều do hắn thiết kế cả, dù chỉ nhìn một lần nhưng cũng đã muốn hỏi hắn về loại đồ này rồi. Ta nghĩ hắn cũng không đến nỗi keo kiệt không nói đâu.
- Vậy còn chờ gì nữa. Chúng ta lập tức đi tìm hắn đi. Cuộc thi nội y hình nhưng cũng sắp bắt đầu rồi.
Tú Ngọc hơi lo lắng nói.
- Tư Ti, ngươi đi xuống đi. Ta và Tú Ngọc công chúa tự mình đi là được.
Chi Ni Nhã nói.
- Vâng thưa công chúa.
Đáp đơn giản một tiếng, Tư Ti liền xoay người lui xuống.
Chi Ni Nhã nhìn bóng lưng Tư Ti rời đi, sửng sốt cúi đầu nói một câu:
- Kỳ quái. Hôm nay tại sao Tư Ti nhưng biến thành người khác vậy?
Chẳng qua đó chỉ là một loại cảm giác không rõ ràng, suy nghĩ một chút mà không ra, Chi Ni Nhã cũng không để ý nữa.
Ngay lúc Tú Ngọc và Chi Ni Nhã đang bận chuẩn bị mặc quần áo thì ngoài Phương Thảo Cư toàn là tiếng cười nói, không khí cũng rất vui vẻ náo nhiệt rồi. Cuộc thi nội y đầu tiên trên thế giới này rốt cục đã bắt đầu rồi.
o0o
Đi cả đoạn đường, La Kiệt rốt cục cũng đã tới được nơi tổ chức cuộc thi nội y là Kim Ngư Ôn Tuyền Quán.
Đi tới cửa lớn, đang muốn mang người tiến vào thì hắn lại thấy hộ vệ của Dật Hương Công Chúa và thị vệ của Ngọc Chân Công Chúa Tú Ngọc cũng đều ở bên ngoài, còn cả thị vệ của một số quý tộc và gia tộc lớn cũng đều phải ở ngoài cửa, vậy là hắn đành phải châm chước một chút, bỏ ý niệm trong đầu đi.
Tại đất kinh đô, dù hắn có thể ngang tàng nhưng nếu vẫn dẫn người vào thì nhất định sẽ dẫn tới phẫn nộ của quần chúng. Như vậy thì cái được không bù nổi cái mất rồi. Nhất là lại còn trước mặt hai công chúa mỹ lệ nữa.
- Các ngươi ở ngoài chờ ta đi. Ta tới gặp công tử Tú Cát đã.
La Kiệt phân công đơn giản một chút. Đám gia nô gật đầu nghe theo, tìm chỗ ngồi, nằm nghỉ ngơi.
Đang muốn đi vào, La Kiệt đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, quay đầu lại phát hiện ra là Ngả Mễ Đại Na gọi hắn.
- Kiệt công tử, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?
Ngả Mễ Đại Na cười bắt chuyện.
- Vẫn như vậy thôi. Đúng rồi, Ngả Mễ Đại Na tiểu thư sao cũng tới đây thế?
La Kiệt nói.
- Ta tới kinh đô xử lý chuyện nội bộ của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, nghe thấy có cuộc thi nội y nên mới lại đây xem một chút. Ta cũng không quen thuộc với chỗ này lắm, không biết Kiệt công tử có thể dạo chơi với ta không?
Ngả Mễ Đại Na nói.
- Như vậy thì cùng đi đi.
Mặc dù Ngả Mễ Đại Na không thể sánh với công chúa tuyệt sắc như Chi Ni Nhã nhưng cũng là người tuyệt đẹp. Được cùng đi với nàng cũng là chuyện mà La Kiệt rất chờ mong.
Cười nói cả đường đi, Ngả Mễ Đại Na theo La Kiệt tiến vào Kim Ngư Ôn Tuyền Quán. Không mấy người nhận ra Ngả Mễ Đại Na nhưng người nhận ra La Kiệt lại rất nhiều, bắt chuyện không ngừng.
Chẳng qua dù là ai thì La Kiệt cũng chỉ nói đôi ba câu rồi không để ý tới nữa, vẫn luôn tìm thân ảnh Tú Cát trong đám người này.
- Kiệt công tử, ngươi tìm ai thế?
Ngả Mễ Đại Na nhìn một cái là nhận ra.
La Kiệt cũng không giấu diếm, nói thẳng.
- Ta tìm Tú Cát công tử. Ta đã hẹn hắn tới chỗ này.
- Tú Cát sao?
Ngả Mễ Đại Na hơi nghi ngờ:
- Ta vừa mới nghe tin là Tú Cát và Băng Oánh có mâu thuẫn gì đó, Tú Cát vẫn trốn Băng Oánh, chưa lộ diện cơ mà.
La Kiệt mỉm cười, không cho là đúng.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |