← Ch.229 | Ch.231 → |
Phó Thư Bảo vẫn còn có chút không tin hỏi lại:
- Luyện lão, ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?
Luyện Thiên Thử nói:
- Chủ nhân Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong hao phí cả đời tìm hiểu Luyện Thiên Thần Quyển. Nhưng mà cho đến tận giây phút cuối đời, ông ấy vẫn không thể được như ý nguyện. Thành tựu duy nhất của ông ta chính là có thể rót tinh thần lạc ấn vào bên trong Luyện Thiên Thần Quyển. Về phần ông ấy tìm hiểu được cái gì, đến trình độ nào, Luyện Thiên Thử ta cũng không thể biết rõ.
Phó Thư Bảo hỏi.
- Luyện lão, như vậy ngươi có biết Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong đoạt được Luyện Thiên Thần Quyển từ đâu không?
Luyện Thiên Thử nói:
- Cái này ta cũng không biết. Chẳng qua, có lẽ tấm địa đồ da thú nằm trong tay La Nghiêm sẽ có một chút manh mối.
Phó Thư Bảo nói:
- Lúc trước, ta từng có cơ hội đoạt lấy tấm địa đồ da thú đó, nhưng không nắm chắc sẽ phá giải được, cho nên mới tùy ý để cho La Nghiêm mang nó đi giao dịch cùng với tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch. Chẳng qua bây giờ, ta cũng không hối hận khi làm như vậy. Luyện lão, ngươi nói vậy ta ngược lại có chút nắm chắc có thể dễ dàng đoạt lại tấm địa đồ da thú cùng cách phá giải bí mật từ trong tay Kim Dịch rồi.
- Ách, tại sao tiểu chủ nhân lại nắm chắc như vậy? Kim Dịch kia chính là là một tên gia hỏa nửa người nửa thú, không những có thể tu luyện được lực lượng của nhân loại, trong đầu hắn còn có Linh Thú Lực đan, nếu như hắn trở lại địa bàn của Xà nhân tộc, như vậy thì thả hổ về rừng rồi.
- Dĩ nhiên ta phải nắm chắc. Chỉ cần có nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển trong tay, bất kể là Mạc Khinh Vân hay là Kim Dịch, bọn hắn đều sẽ chủ động tìm tới ta. Bây giờ không tới chẳng qua là bởi vì thời gian cùng thời cơ còn chưa chín muồi mà thôi. Mà việc duy nhất ta cần phải làm lúc này chính là khiến cho bản thân cường đại hơn, đồng thời thành lập nên một thế lực chỉ thuộc về ta, đủ để có thể chống lại thế lực của bọn họ.
Thế lực mà Phó Thư Bảo muốn thành lập tuyệt đối phải chống lại được quái vật không lồ giống như là thế lực của Thanh Dật vương tước. Muốn đạt tới mục tiêu như vậy quả thật là một việc vô cùng khó khăn, thậm chí là không có khả năng, nhưng tòa nhà cao vạn trượng cũng được xây lên từ đất bằng, hắn tin tưởng rằng bản thân có thể làm được.
- Tiểu chủ nhân, tốc độ tu luyện của ngài đã rất nhanh rồi. Ngay cả chủ nhân Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong cũng không thể so sánh với ngài. Đôi khi ta nghĩ, điều ông ấy không thể nào làm được, liệu ngài có thể làm được hay không?
Luyện Thiên Thử nói, trong mắt chuột tràn ngập hi vọng.
- Luyện lão, ý của ngươi nói có phải là phá giải Luyện Thiên Thần Quyển phải không?
Luyện Thiên Thử nhẹ gật đầu, nói:
- Vâng, đúng vậy! Chủ nhân có thể rót tinh thần lạc ấn vào bên trong Luyện Thiên Thần Quyển, mà ngài lại có thể tiếp thu tinh thần lạc ấn của ông ấy. Đó cũng không phải là việc trùng hợp, mà là một loại an bài, hoặc giả nói đây là việc mà đã được âm thầm an bài từ sớm. Cho nên ta có một loại cảm giác, nếu như có người nào đó có thể phá giải Luyện Thiên Thần Quyển, người đó nhất định phải là tiểu chủ nhân ngài.
- Thiên mệnh đã chú định từ trước sao?
Phó Thư Bảo cười khổ nói:
- Ta cũng không biết Luyện Thiên Thần Quyển đến tột cùng là xuất xứ từ nơi nào, lại ấn chứa bí mật gì. Có thể nói là hoàn toàn không có đầu mối, cho dù ta có lòng nhưng cũng đành bất lực.
- Tiểu chủ nhân, kỳ thật ta lại có cách nhìn khác...
Luyện Thiên Thử muốn nói lại thôi.
- Cái gì?
Phó Thư Bảo nội tâm khẽ động. Trầm mặc một chút, Luyện Thiên Thử mới lên tiếng.
- Tiểu chủ nhân, ta cảm thấy, bí mất cất chứa bên trong Luyện Thiên Thần Quyển rất có thể sẽ liên quan đến việc làm cách nào có thể vượt qua cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, khiến cho Lực Sĩ đột phá hạn chế của sinh mạng và thân thể, trở thành tồn tại siêu nhiên vượt qua tự nhiên cùng giới hạn sinh tử.
Thuyết pháp này khiến cho Phó Thư Bảo khó thể bình tĩnh được.
Tu luyện lực lượng cùng với hai nhánh Lực Sĩ đều đến từ thời đại khởi nguyên, nhưng tuế nguyệt tang thương cùng chiến tranh hầu như đã hủy diệt toàn bộ văn minh nhân loại. Những thứ truyền thừa từ thời đại đó đều phát sinh biến hóa, một vài tư liệu trân quý đều bị hủy diệt, tàn lưu lại chẳng qua cũng chỉ là phượng mao lân giác, đã ít lại càng thêm ít. Chẳng qua thuyết pháp vượt qua cảnh giới Đại Vô Vũ Trũ Lực vẫn tồn tại. Bởi vì thiếu khuyết tư liệu và không có chứng minh, cho nên bây giờ mọi người đều gọi cảnh giới đó là "Vị Tri" (Không biết)
Đây là một cách xưng hô mơ hồ không rõ ràng.
Nhưng đối với bất kỳ một người tu luyện lực lượng nào mà nói, đây lại là một hấp dẫn không thể kháng cự.
Vượt qua tự nhiên cùng hạn chế sinh tử, ai lại không muốn?
Rất lâu sau, Phó Thư Bảo mới lên tiếng.
- Được rồi trước hết, ta đem phương hướng phá giải giả thiết thành: "Bên trong Luyện Thiên Thần Quyển ấn giấu phương pháp tu luyện đến cảnh giới Vị Tri, thử một chút xem có thu hoạch hay không?
Phó Thư Bảo biết bây giờ tâm pháp tu luyện cao cấp nhất của Luyện Thiên Thần Quyển chính là tâm pháp tu luyện cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực. Nếu như nó còn tâm pháp cao cấp hơn, như vậy nhất định sẽ là tâm pháp tu luyện cảnh giới Vị Tri.
- Được rồi, đại khái tiểu chủ nhân có thể thử một lần. Trong lúc đó ta sẽ đi dạo xung quanh để làm quen địa hình một chút.
Thân thể của Luyện Thiên Thử lóe lên một cái, trong chớp mắt đã biến mất giữa cánh rừng rậm.
Luyện Thiên Thử vừa đi, toàn bộ khu rừng dường như cũng yên tĩnh lại.
Một lần nữa nắm trong tay nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển, Phó Thư Bảo cảm thấy mờ mịt. Tuy rằng hắn đã tự định cho mình một mục tiêu, nhưng lại là một cái mục tiêu huyễn hoặc vô vị, căn bản là không thể hạ thủ.
- Mặc kệ, thế giới này không có sự tình nào thành công trong chớp mắt. Thử một lần, thất bại cũng không tổn thất gì, ngược lại nếu không thử một lần, đó mới là một điều nuối tiếc.
Điều chỉnh lại tâm tình, xóa bỏ mọi tạp niệm, Phó Thư Bảo tiến vào trạng thái không minh.
Lực lượng Luyện Nguyên Tố chậm rãi rót vào bên trong Luyện Thiên Thần Quyển. Thời gian dần qua, một loại cảm giác kỳ quái tràn ngập trong đầu hắn. Loại cảm giác này hắn vô cùng quen thuộc, giống hệt cảm giác lần thứ nhất hắn tiếp xúc với Luyện Thiên Thần Quyển.
Nhưng mà cảm giác kỳ diệu này cũng chỉ giống như là đã từng quen thuộc mà thôi. Nếu như muốn từ đó đạt thêm chỗ tốt thì tuyệt đối là việc không thể nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Phó Thư Bảo mở mắt. Đã thất bại!
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn ngạc nhiên phát hiện ít nhất đã qua thời gian hai đồng hồ cát.
Phần chuyên chú cùng cố chấp này khiến cho ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cẩn thận hồi tưởng lại một lần quá trình phá giải Luyện Thiên Thần Quyển, thật lâu sau Phó Thư Bảo mới lắc đầu cười khổ.
- Trước kia, thời điểm tiến vào Luyện Thiên Thần Quyển ta có thể đơn giản đạt được nội dung ẩn chứa bên trong. Nhưng bây giờ giống như là tiến vào một căn phòng đen kịt không chút ánh sáng, chắc hẳn đây là bởi vì đã mất đi một nửa. Xem ra nếu muốn tiến thêm một bước trong việc phá giải, nhất định cần phải tìm một nửa còn lại, sau đó dung hợp mới được.
Như vậy nhất định phải giải quyết phiền toái từ phía Mạc Khinh Vân.
Cho nên, vấn đề lại trở về khởi điểm, đó chính là khiến cho bản thân cường đại lên, cùng xây dựng được một nhánh thế lực cường đại thực sự thuộc về hắn.
← Ch. 229 | Ch. 231 → |