← Ch.0670 | Ch.0672 → |
Tô Minh nhắm mắt, khoảnh khắc mở ra, tay phải nâng lên như đang cầm bút, vạch một nét hướng đôi tay Man tượng va chạm với mặt trời và Đế Thiên áo vàng.
Một bút này như ngưng tụ thiên địa khí vận Man tộc, ẩn chứa quy tắc thế giới Man tộc, càng có lời thề của Tô Minh, hóa thành... huy hoàng như thuở khai hoang. Một bút rơi xuống, tiếng nổ điếc tai, đó là đôi tay Man tượng của Tô Minh tay phải mang thời gian, tay trái mang sấm sét va chạm cùng mặt trời, phát ra xé rách kinh thiên động địa, cộng thêm một bút Man Thương của Tô Minh. Dường như trong giây phút này, quy tắc thiên địa Man tộc thay đổi.
Quy tắc thay đổi như là thế giới Man tộc nếu có linh, vậy linh sẽ nhớ kỹ lời thề Man Thần Tô Minh, đặc biệt nhớ câu cuối cùng...
Đời này huyết nhuộm tiên thương ngàn vạn vong!
Chính là câu Man Thần thề, khiến khoảnh khắc Tô Minh xẹt qua một bút, trong tiếng nổ, thần thông mặt trời của Đế Thiên từ giữa tan vỡ, cuối cùng hoàn toàn nổ tung, hình thành trùng kích ở trên bầu trời bốn phía rít gào càn quét. Đi qua đâu là mảnh vỡ hư vô lan tràn, khiến đất nứt rạn. Bên dưới mấy vạn tiên tộc từng tên hoảng sợ nhìn bầu trời, lòng lạnh như băng.
Nếu đất cứ nứt rạn thì người nơi đây không ai sống tiếp được.
Theo thần thông mặt trời sinh mệnh của Đế Thiên áo vàng tan vỡ, y lộ người ra, lảo đảo thụt lùi, hộc máu, đế quan trên đầu thành mảnh vỡ tan biến. Đế bào xé rách, nổ tung, Đế Thiên áo vàng lại lùi, mặt tái nhợt có chút chật vật, đôi mắt tan rã mất đi tia sáng trước kia, nhưng sự oán độc càng mãnh liệt hơn gấp mấy lần. Mãi đến oán độc và cười thảm dung hợp, y nhìn Tô Minh. Y biết, bắt đầu từ giây phút này, có lẽ đối phương thật sự vượt qua mình nắm giữ.
Nhưng... Không phải không có cơ hội!
So với Đế Thiên chật vật thì Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh nhưng hơi tái xanh. Trên người Tô Minh tràn ngập cầu vồng, ánh sáng phát ra từ thân thể cùng bầu trời chiếu rọi, dung hợp cùng mặt đất.
Cảm giác không biết có phải là ảo giác tràn ngập ở thể xác và tinh thần mỗi người đưa mắt nhìn Tô Minh.
Đó chính là Tô Minh và vùng trời này trong chớp mắt vì cơ hội nào đó mà hoàn mỹ dung hợp cùng nhau.
Hắn chính là thiên, hắn chính là địa, hắn chính là thế giới Man tộc. Cái loại dung hợp hoàn mỹ đó khiến người ta nhìn Tô Minh thậm chí có cảm giác đối mặt toàn thế giới.
Loại cảm giác này không thể dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng trong lòng mỗi người cảm giác rất mãnh liệt cũng khó mà hình dung.
"Giới dung hợp..." Cấp Ảm hít ngụm khí, lầm bầm. Y lập tức nhìn ra Tô Minh đạt đến bước đầu tiên vượt qua cả tu hành, đến bước thứ hai, giới dung hợp. Một khi đại thành vậy có thể khiến tu vi tăng vọt theo chất lượng.
'Mới nãy hắn ngưng tụ khí vận Man tộc thế giới nhưng đó chỉ là ngưng tụ chứ không phải udng hợp. Đó là khí vận lấy thân hình tên này làm vật dẫn bùng phát, bây giờ thì xuất hiện dung hợp, loại dung hợp này đã không đơn giản là ngưng tụ cùng vật dẫn, mà là khống chế! Người này suy thì Man tộc suy, người này thịnh thì Man tộc thịnh. Đây là dấu hiệu Man Thần, hắn đúng là Man Thần đời thứ bốn rồi. Lý do khí vận Man tộc như vậy là bởi vì công nhận Man Thần thệ mới nãy của hắn!’ Cấp Ảm nhìn chằm chằm Tô Minh, dấy lên tràn ngập sát khí.
'Bị đất Man tộc công nhận, Túc Mệnh... Không uổng là Túc Mệnh!'
Khoảnh khắc lòng Cấp Ảm dấy lên sát khí thì Tô Minh hít sâu, cúi đầu nhìn Đế Thiên, cất bước đi tới.
"Khí vận vào thân hề, ta định lấy tay tiêu diệt Đế Thiên!" Đây là lời thề Man Thần của hắn, đại biểu hắn nhất định phải làm được.
Bây giờ Đế Thiên áo vàng đã vô cùng yếu ớt, sinh mệnh thiêu đốt làm y trọng thương, thuật pháp tan vỡ khiến y bị phản phệ mãnh liệt, y... đã không là đối thủ của Tô Minh.
Khi Tô Minh nhoáng người lao hướng Đế Thiên áo vàng, y không hề trốn tránh, vẻ mặt kỳ quái như là đặt quyết tâm. Cấp Ảm luôn quan sát cuộc chiến không lựa chọn ra tay chợt nhấc chân mạnh giẫm xuống. Một bước này trời đất ầm vang, dao động mãnh liệt bỗng lấy Cấp Ảm làm trung tâm như cuồng phong quét bốn phía.
"Đủ rồi!" Cấp Ảm hừ lạnh, tay phải nâng lên, quạt mở ra. Khói đen dấy lên ở bốn phía hóa thành chín con hắc long lao hướng Tô Minh.
Tô Minh sớm biết Cấp Ảm sẽ ra tay, đối phương là tà tông nhưng dù gì cũng là người tiên tộc, vì lập trường nên tuyệt đối không khả năng nhìn phân thân Đế Thiên lần lượt chết đi.
Giây phút Cấp Ảm thi triển thần thông thì xung quanh Tô Minh sóng gợn lăn tăn. Những sóng gợn lấp lóe thành màu đen tầng tầng ngăn cản Tô Minh tiến lên. Cấp Ảm cất bước xuất hiện ở trước mặt Tô Minh.
Tay áo y vung lên, lực lượng tu vi vượt qua Đế Thiên áo vàng ập hướng Tô Minh. Sau lưng hắn, mấy hướng khác chín hắc long gầm rống tới gần.
Tô Minh vẻ mặt như thường, từ khi đứng ra đấu với Đế Thiên thì hắn liền biết, cuộc chiến này sẽ cực kỳ gian nan. Chẳng những phải đấu với phân thân Đế Thiên, nếu gây chuyện quá lớn thì Cấp Ảm cũng sẽ ra tay.
Thậm chí... trên bầu trời dù vặn vẹo và tan vỡ nhưng vẫn tồn tại hai vòng xoáy trận pháp to lớn, chưa từng tan biến mất chỉ là hơi u tối như bị che giấu. Nhưng chỉ cần nó tồn tại thì biểu thị cuộc chiến cuối cùng sẽ có người tiên tộc mới giáng xuống. Thậm chí chỗ Đế Thiên bản tôn tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn phân thân chết hết. Mặc dù bản tôn không thể đích thân đến nhưng chắc có cách khác phái người mạnh tới.
Những điều này là không thể ngăn cản, bày ra trước mặt Tô Minh chỉ có một con đường, chính là... chiến!
Chiến thiên hôn địa ám, chiến nhật nguyệt vô quang, chiến biển máu ngập trời, chiến... diệt tiên ngàn vạn!
Huống chi Tô Minh biết hiện giờ Man tượng của mình chỉ xuất hiện hai cánh tay, trong cơ thể có xúc động mãnh liệt, dường như mình còn có thể mạnh hơn nữa!
Chẳng qua cảm giác mạnh mẽ này dù cường nhưng vẫn không đủ bùng nổ, dường như nhiệt huyết sôi trào chưa đạt tới đỉnh. Muốn khiến mình càng mạnh, muốn để Man tượng xuất hiện càng nhiều thì hắn cần một lần hoàn toàn triệt để bùng phát. Trong bùng phát, trong thông suốt, trong chiến đấu và nguy hiểm, trùng kích tiềm lực bản thân, khiến cảm giác có thể mạnh thêm biến thành sự thật.
Những chuyện này lúc trước Tô Minh vẫn không hiểu hết, nhưng khi hắn chiến đấu với Đế Thiên áo vàng không địch lại, trong điên cuồng và quyết tâm phải giết Đế Thiên, cảm nhận dấu vết cực kỳ mãnh liệt của trung kỳ Man Hồn, cho nên... hắn trở thành trung kỳ Man Hồn.
Bây giờ hắn cần là cảm nhận dấu vết hậu kỳ Man Hồn, trong chiến đấu vô tận để mình trở thành hậu kỳ Man Hồn, thậm chí là Man Hồn đại viên mãn, hay là... tu mệnh!
"Kẻ ngăn cản Tô ta, cùng tội với Đế Thiên!" Trong người Tô Minh nhiệt huyết đang đốt cháy, theo thanh âm truyền ra, tay phải hắn nâng lên chộp hướng mặt đất.
Trên mặt đất, các pháp bảo mạnh mẽ lúc trước tà tông, tiên tông đấu nhau thi triển ra giờ hai bên không chiến tranh nữa mà thụt lùi nhưng không cất đi nó. Bây giờ trong mấy vạn tiên tộc dưới đất, Huyết Kỳ Lân trong tà tông chính là mục tiêu của Tô Minh.
Ảo ảnh Huyết Kỳ Lân tản ra bao phủ ngoài người đệ tử tà tông như là bảo vệ, nhưng hôm nay Tô Minh ở giữa không trung tay phải chộp lấy, người Huyết Kỳ Lân run lên, ngẩng đầu phát ra tiếng gào thê lương.
Theo tiếng gào, hình ảnh khiến đệ tử tà tông hoảng sợ xuất hiện. Huyết Kỳ Lân chỉ gào lên, thân hình không bị khống chế bay hướng bầu trời.
Mặc dù Huyết Kỳ Lân là báu vật của Tà Thị tông, do máu đệ tử Tà Thị tông tổ thành nhưng có thể lộ ra ở đất Man tộc thì trên người nó có càng nhiều là vô tận tử khí. Tử khi sinh ra ở đất Man tộc, là một trong quy tắc và khí vận đất Man tộc. Bây giờ ở trước mặt Tô Minh, hắn muốn kỳ lần cho mình sử dụng thì con thú này không thể phản kháng.
Chỉ chớp mắt Huyết Kỳ Lân đã bay lên trời, nhưng không tới gần thì tay phải Tô Minh ấn pháp quyết chỉ vào nó. Huyết Kỳ Lân gào thét thê lương, thân hình tan vỡ. Theo nó tan vỡ, thật nhiều tử khí bỗng ùa ra ngoài.
Cũng chính lúc này, sau lưng Tô Minh là chín hắc long tới gần, trước mặt hắn Cấp Ảm nhoáng một cái gần sát. Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, giây phút Huyết Kỳ Lân tan vỡ, tay trái hắn nâng lên ấn pháp quyết.
Chỉ thấy Huyết Kỳ Lân tan vỡ toát ra nhiều tử khí, tử khí ở giữa không trung hình thành ấn ký to lớn, đó là... thanh minh ấn.
"Vỡ!" Tô Minh nhẹ nói.
Thanh minh ấn bỗng nổ tung, khiến thiên địa chấn động. Trên đầu Tô Minh, không khí vặn vẹo như có vô tận tử khí giáng xuống lao hướng hắn, lấy hắn làm trung tâm càn quét ra ngoài. Tô Minh ở chính giữa, tóc tung bay, quần áo phấp phới, mắt lộ sát khí đỏ rực.
Ai cản đường... giết kẻ đó!
← Ch. 0670 | Ch. 0672 → |