← Ch.1445 | Ch.1447 → |
Hơn một vạn tu sĩ của Thất Nguyệt tông theo người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn, Hứa Trung Phàm hướng dẫn xé gió bay lên trên, đi qua đâu là tràn đầy giết chóc, tiếng nổ ầm ầm làm thiên địa chấn động mãnh liệt. Mãi khi bên trên họ lại xuất hiện một thạch đài to lớn, kích cỡ khoảng mười vạn trượng. Bên trên đang có mấy vạn tu sĩ đánh nhau, có thẻ thấy bên trong gồm Tu La môn, Nhất Đạo tông, Thất Nguyệt tông. Còn có các đại quân tu sĩ do mấy đại trưởng lão Thất Nguyệt tông dẫn dắt.
Chẳng qua Thất Nguyệt tông tại đây thì Thất Nguyệt tông ở trong thế yếu, bị buộc liên tục thụt lùi, chiến trường thạch đài thành nơi Tu La môn, Nhất Đạo tông chém giết.
Khi người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn dẫn hơn một vạn tu sĩ đến liền khiến mấy tu sĩ khác trên bình đài chú ý. Từng ánh mắt tập trung nhìn, trong đám tu sĩ Thất Nguyệt tông nổi lên tiếng reo hò.
Trong Nhất Đạo tông có tiếng gầm:
- Giết!
Tu La môn trải qua phán đoán, từ bỏ giằng co với Nhất Đạo tông, lao hướng Thất Nguyệt tông. Hiển nhiên hai tông môn muốn liên hợp diệt Thất Nguyệt tông, nhìn từ ưu thế thì Thất Nguyệt tông có Cổ Thái đại trưởng lão chiếm ưu thế nhất định trong không gian tầng thứ hai.
Khi ba bên phát ra tiếng reo hò chém giết thì người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn mắt chợt lóe, bay ra, truyền âm vào đầu Tô Minh.
- Chỗ này là đệ lục trọng thiên, bên trên còn đệ thế trọng thiên, mỗi tầng sẽ có bình đài ngày càng to. Tông lão ở trong đó, không biết là tầng thứ mấy. Chúng ta sẽ chặn lại những người khác, ngươi mau đi đi!
Người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn nói xong dẫn theo tu sĩ của Thất Nguyệt tông giết vào trong đại quân Nhất Đạo tông, Tu La môn, trong phút chốc vang tiếng nổ điếc tai.
Tô Minh ngửa đầu nhìn lên trên, cách hư vô mênh mông có thể thấy bên trên tồn tại một khối đá to khổng lồ, nhưng vì cự ly khá xa muốn đi qua cần có thời gian.
Tô Minh lắc người mang theo bốn con chó trắng lao nhanh lên trên đệ thất trọng thiên. Khi Tô Minh bay ra thì trong Tu La môn, Nhất Đạo tông có bóng người bay ra vọt tới gần hắn. Hai bóng người này một nam một nữ, tu vi cùng là Đạo tôn.
Giờ phút này, hai người bay ra dấy lên tiếng rít kinh người, như hai sao băng chuyển đổi quỹ tích từ mặt đất vọt lên trên muốn xé rách hư vô, tốc độ cực nhanh đến gần Tô Minh. Hai Đạo tôn bùng phát tu vi, thuật pháp thần thông. người đàn ông đầu trọc Đạo tôn của Nhất Đạo tông là một ông lão, sắc mặt âm trầm, khi ra tay thì xung quanh lấp lánh ánh sao, như trong phút chốc xuất hiện bầu trời, mỗi một ngôi sao bên trong là thần thông do lão luyện hóa ra.
Nữ Đạo tôn của Tu La môn bên cạnh ông lão của Nhất Đạo tông thoạt trông độ tuổi đôi mươi nhưng mắt âm trầm và cảm giác năm tháng hiển nhiên cũng là một lão quái. Nữ Đạo tôn của Tu La môn bay ra, vung tay, trên cổ tay của nàng xuất hiện một chuỗi chuông ngân. Tiếng chuông trong trẻo quanh quẩn, xung quanh nữ Đạo tôn của Tu La môn, trong hư vô có vô số chim phwọng rực rỡ xoay quanh, rít sắc nhọn lao hướng Tô Minh.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, trong bốn con chó trắng có hai con lao hướng nữ Đạo tôn của Tu La môn. Hai con khác mắt hung tợn tới gần ông lão của Nhất Đạo tông, vang tiếng nổ điếc tai trong hư vô hóa thành trùng kích lan ra bốn phương tám hướng.
Như có cuồng phong rít gào, ông lão của Nhất Đạo tông con ngươi co rút nhưng hiển nhiên lão không phải là người thứ nhất bị con chó trắng bên người Tô Minh làm rung động. Ông lão của Nhất Đạo tông lao nhanh ra sau, Tô Minh đạp la bàn xuất hiện sau lưng lão. Tô Minh giơ tay phải lên ấn hướng ông lão của Nhất Đạo tông. Ông lão của Nhất Đạo tông vụt xoay người, mắt lóe sát khí, giơ tay trái lên. Trước mặt ông lão của Nhất Đạo tông có vô số ngôi sao lấp lánh lao hướng Tô Minh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại vang tiếng nổ điếc tai. Khóe miệng Tô Minh tràn máu nhưng không lùi mà còn tiến lên. Ông lão của Nhất Đạo tông lộ vẻ mặt hoảng sợ, mới nãy đánh ra một kích lão cảm giác tu vi mất đi một phần, không phải tan trong hư vô mà bị tam hoàng tử hút đi. Tình hình này khiến ông lão của Nhất Đạo tông cảnh giác, giờ thấy Tô Minh bất chấp bị thương lao tới làm mắt lão co rút. Ông lão của Nhất Đạo tông đang định thụt lùi nhưng có hai con chó trắng từ hai bên vọt tới.
Lại vang tiếng nổ điếc tai, sóng gợn vặn vẹo, mắt ông lão của Nhất Đạo tông đầy hoảng sợ, hộc ngụm máu, nhanh chóng thụt lùi. Tô Minh ở sau lưng ông lão của Nhất Đạo tông mặt lạnh lùng cất bước đuổi theo.
Ông lão của Nhất Đạo tông vô cùng kinh sợ, lúc trước lại một lần nữa tiếp xúc, lão lập tức phát hiện tu vi bị hút hết hai phần, cộng với lúc trước là ba phần tu vi đã mất. Tô Minh truy kích đến gần, ông lão của Nhất Đạo tông lộ vẻ mặt kinh sợ, không rảnh lo thân phận, vội vàng thụt lùi.
Người khác trông thấy như là ông lão của Nhất Đạo tông sợ Tô Minh, vội vã lùi lại. Nữ Đạo tôn của Tu La môn thấy tình hình này thì mặt trầm trọng, sự việc khác thường thì là có điều kỳ lạ. Một Đại Đạo tôn bị tu sĩ đạo tiên cảnh truy sát, chuyện này khiến người rất khó tin.
Tô Minh lạnh lùng nhìn ông lão của Nhất Đạo tông chạy nhanh như bay, thu lại tầm mắt liếc nữ Đạo tôn của Tu La môn chứng kiến vụ việc. Dù nữ nhân này có tu vi Đạo tôn nhưng bị ánh mắt của Tô Minh liếc một cái, chợt nghĩ đến biểu tình kinh sợ của ông lão của Nhất Đạo tông, bản năng lùi mấy bước.
Tô Minh không tiếp tục truy sát, thu lại ánh mắt, mang theo bốn con chó trắng lao lên trên. Giờ phút này, không ai dám ngăn cản Tô Minh nữa, không khí quái dị tràn ngập trên chiến trường, trong tinh thần mọi tu sĩ thấy màn Tô Minh truy sát ông lão của Nhất Đạo tông.
Nữ Đạo tôn của Tu La môn không ngăn cản Tô Minh rời đi, còn ông lão của Nhất Đạo tông giờ đã lùi ra xa hơn ngàn mét thì mặt xanh như tàu lá chuối, sắc mặt âm trầm. Ông lão của Nhất Đạo tông trơ mắt nhìn Tô Minh đi xa, khi thấy hắn đã khuất bóng thì thầm thở phào. Mặc dù cảm giác này rất bức bối nhưng nghĩ tới thần thông khủng bố của Tô Minh thì ông lão của Nhất Đạo tông đặt quyết tâm sau này gặp tam hoàng tử sẽ không tùy tiện trêu vào.
- Người này... Quá tà, tổn thất ba phần tu vi không đơn giản là biến mất mà là bị hút đi. Ta cần tốn vài ngàn năm mới bổ sung lại được.
Lòng ông lão của Nhất Đạo tông cay đắng, đây là một trong lý do lão nghĩ tới Tô Minh là sợ hãi.
Tô Minh mang theo bốn con chó trắng hóa thành cầu vồng xé gió lao lên trên, khoảng mười lăm phút sau đã thấy bình đài to lớn trên đệ thất trọng thiên. Trên bình đài có mấy vạn tu sĩ chém giết nhau ngăn cản đối phương bay lên, cản bất cứ ai từ mặt đất bay lên đệ bát trọng thiên.
Khi Tô Minh xuất hiện liền có tu sĩ trông thấy, nhiều thần thông oanh kích. Bốn con chó trắng quanh người Tô Minh xoay tròn bốn phía thân thể hắn, hóa thành luồng sáng trắng. Những thuật pháp thần thông đánh vào luồng sáng trắng vang tiếng nổ điếc tai. Tô Minh nhảy lên, không mất một cọng lông. Tô Minh không lập tức bay lên đệ bát trọng thiên mà càn quét, phát động giết chóc.
Tô Minh chỉ giết tu sĩ của Nhất Đạo tông, còn Tu La môn thì trừ phi chủ động ra tay, nếu không hắn chẳng thèm liếc mắt cái nào. Trên đường Tô Minh đi qua trong mấy vạn người, có bốn con chó trắng vòng quanh, thế như chẻ tre để lại những cái xác khô sau lưng. Các tu sĩ bị dấu ấn tay phải của Tô Minh hút hết sự sống và tu vi.
Tinh Thần Tiên rít gào, xung quanh Tô Minh phát ra tiếng nổ ầm ầm, mỗi lần quất là các tu sĩ quanh hắn sẽ làm vẻ mặt mờ mịt như mất hồn, hắn tăng nhanh tốc độ xâm nhập.
Mãi khi một ánh mắt như tia chớp từ trong đám đông phía xa rơi vào người Tô Minh, hắn dừng bước, tay phải thả lỏng cần cổ một người đàn ông đầu trọc Đạo tôn của Nhất Đạo tông bị hắn bóp lấy. Tô Minh lờ đi xác khô ngã xuống đất, gnáoi đầu lại nhìn hướng ánh mắt truyền tới trên chiến trường mấy vạn tu sĩ chém giết.
Tô Minh thấy một thanh niên, một thanh niên mặc áo to màu vàng. Thanh niên điển trai, đứng đó, được các tu sĩ bảo vệ. Tay trái thanh niên cầm mũ giáp, là cái mũ giáp có hai sừng dữ tợn, tóc dài bay bay. Ánh mắt của thanh niên và Tô Minh cách chiến trường giao nhau.
Khóe môi thanh niên cong lên, lạnh nhạt nói:
- Hoàng đệ!
Thanh âm vang khắp chiến trường, rơi vào tai Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường, tu vi của Nhị hoàng tử chưa đạt tới Đạo tôn nhưng đã đến ngũ trọng đạo linh, cách Đạo tôn chỉ có một bước. Một bước này không dễ chut nào, bởi vậy Chứng Đạo quả là vật cực kỳ quan trọng với Nhị hoàng tử.
Thanh niên mặc áo dài màu vàng thùng thình lên tiếng:
- Đã nhiều năm chúng ta không gặp mặt như thế này, hoàng đệ thân yêu của ta.
Bốn ông lão bên cạnh Nhị hoàng tử cùng nhìn chăm chú vào Tô Minh.
Bốn ông lão đều có tu vi Đạo tôn.
- Đại hoang huynh ở đệ bát trọng, nếu ngươi và ta gặp nhau tại đây, theo lý thì nên để ngươi đi đệ bát trọng mới đúng. Nhưng gặp ngươi xong thì ta bỗng đổi ý, ngươi có muốn đấu với ta một trận không?
Thanh niên áo vàng mắt trái lóe tia sáng âm u, mắt phải hỗn độn như ẩn chứa vòng xoáy. Nhị hoàng tử nhìn Tô Minh, lời nói quanh quẩn trên chiến trường. Tu sĩ ở giữa Tô Minh và Nhị hoàng tử như bất lực bị đẩy ra hình thành một con đường trống.
← Ch. 1445 | Ch. 1447 → |