← Ch.0038 | Ch.0040 → |
"Vạn vật đều có điểm bắt đầu của mình, mà trong thân thể chính ta cũng có một nơi như vậy, là nơi cội nguồn của sinh mệnh và sức sống, chứa đừng tinh khí toàn thân, được gọi là Sinh Mệnh Nguyên Luân, cũng có thể gọi là Sinh Mệnh Chi Luân." Lão nhân Ngô Thanh Phong giọng điệu chậm rãi bình thản nói.
"Sinh Mệnh Chi Luân này nằm ở đâu?" Bàng Bác hỏi.
"Ngay dưới rốn." Lão nhân Ngô Thanh Phong dùng tay chỉ vào dưới rốn của hắn nói: "Vị trí của nó vừa vặn là điểm phân cách hoàn mỹ nhất của phần thân trên và phần thân dưới."
Điệp Phàm có phần ngạc nhiên, lập tức nhớ tới đường tỷ lệ vàng của thân thể hoàn toàn khớp với vị trí mà ông ta vừa nói đến. Từ bàn chân đến đỉnh đầu dùng tỷ lệ 0.618 làm đường phân cách, được gọi là đường tỷ lệ vàng của thân thể, phía dưới rốn vừa hay là vị trí này, tỷ lệ cấu tạo của thân thể như vậy là đẹp nhất.
Trên thực tế, các bộ phận thân thể có rất nhiều điểm phân cắt vàng, mà những điểm các bộ phận này đều là những chỗ rất quan trọng trên cơ thể, song so sánh với điểm phân cắt vàng lớn nhất của thân thể --- dưới rốn, từ bên ngoài xem ra thì có vẻ không quan trọng bằng.
Lúc này nghe lão nhân Ngô Thanh Phong nói nơi nào là SInh Mệnh Chi Luân, vị trí cội nguồn cất giữ sinh mệnh tinh khí của thân thể, lập tức trong lòng Điệp Phàm lóe lên một tia sáng, điểm phân cắt vàng quan trọng nhất của cơ thể có lẽ chính là "nơi cội nguồn của vạn vật."
Sinh Mênh Chi Luân hoàn toàn không phải một điểm mà là một khu vực, theo lời lão Ngô Thanh Phong giảng, nó lấy điểm dưới rốn làm trung tâm, tạo thành một vòng tròn lớn cỡ lòng bàn tay làm nơi chứ đựng tinh khí.
Lão nhân Ngô Thanh Phong nghiêm túc, chăm chú nhấn mạnh: "Sinh Mệnh Chi Luân, là sinh tử của người thường, là nguồn gốc của đạo nhân, là vị trí căn bản của tu sĩ."
Theo lời của lão nhân Ngô Thanh Vân này, Sinh Mệnh Chi Luân là vị trí cội nguồn của thần lực, tu sĩ muốn bước lên tiên lộ, tất cả đều phải bắt đầu từ nơi này.
"Cuộc đời của phàm nhân, Sinh Mệnh Chi Luân không ngừng khô cạn, năm tháng trôi qua cứ mỗi năm sẽ để lại một vết tích trên đó giống như vòng tuổi của cây cối vậy. Khi thân thể đến điểm cuối, Sinh Mênh Chi Luân cũng khắc đầy những vết thương của năm tháng, đó cũng là thời khắc mà nó hoàn toàn tan vỡ."
"Sinh Mệnh Chi Luân của chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu vết tích rồi?"
Diệp Phàm và Bàng Bác vốn là thanh niêm hai mươi mấy tuổi nhưng giờ đều biến thành hình dáng mười một mười hai tuổi, thân thể xảy ra biến hóa phản lão hoàn đồng khiến người khác kinh ngạc.
"Sinh Mệnh Chi Luân của ngươi có mười một vết tích."
Nghe được kết quả này, Bàng Bác lập tức toét miệng cười, so với đám bạn học mất đi sức sống thanh xuân, chuyện xảy ra đối với hắn đúng là nghịch thiên, sau đó hắn chỉ về phía Diệp Phàm hỏi: "Hắn thì sao, hẳn cũng như ta chứ."
Ngô Thanh Phong vốn đã biết thể chất của Diệp Phàm nhưng vẫn như trước xem xét tỷ mỷ một phen, cuối cùng thu được kết luận cũng không khác mấy so với những người khác, Sinh Mệnh Chi Luân của Diệp Phàm tĩnh lặng vô cùng, Khổ Hải rắn chắc như thần thiết, vững như bàn thạch, chắn chắn không thể lay động, vốn không cách nào mở ra được.
"Thể chất của hắn vô cùng đặc thù, không nhìn thấu được, không thể nói rõ được có bao nhiêu dấu vết, có lẽ cũng không kém hơn ngươi bao nhiêu." Nói tới đây, sắc mặt lão nhân Ngô Thanh Phong lộ vẻ khác lạ, nói: "Khí huyết dồi dào, thực có thể so sánh với voi hổ, nếu như có thể tu hành... Thật đáng tiếc."
Diệp Phàm và Bàng Bác rốt cuộc cũng biết được cái gì là Sinh Mệnh Chi Luân song trong lòng hai người vẫn còn rất nhiều thắc mắc.
"Sinh Mệnh Chi Luân có thể nói là căn cơ của tu sĩ, nếu như đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, giữ nguyên Sinh Mệnh Chi Luân trong sáng, không hề có chút dấu vết, luôn luôn như lúc mới sinh, có lẽ có một chút hy vọng thành tiên."
"Thành tiên rất khó sao?"
"Tiên mà trần thế nói tới chỉ là tu sĩ có thể phi thiên độn địa thôi. Còn tiên chân chính trong truyền thuyết có tồn tại hay không rất khó xác định, Theo ta biết, Đông Hoang mênh mông bát ngát này đã mấy nghìn năm rồi không có ai thành tiên. Có lẽ cũng chỉ có Thánh Địa cùng những cổ thế gia truyền thừa từ thời thái cổ hay là một số Cổ Yêu mới biết được một ít chân tướng."
"Lão nhân gia, ngài đang phá vỡ tín niệm của chúng ta đấy. Vừa muốn tu hành ngài đã nói cho chúng ta tiên không nhất định tồn tại, điều này thực quá đả kích người rồi."
"Hoa mùa xuân không qua được mùa thu, ve sầu không sống tới đông, sinh mệnh phàm nhân cũng chỉ hơn trăm, nếu như bọn họ tồn tại tới mấy nghìn năm trên thế gian cũng có thể coi là phá hỏng thiên lý, khó có thể không coi là tiên theo một ý nghĩa nào đó."
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều hiểu ý của lão nhân muốn nói, tu sĩ bước lên tiên lộ, từ ngày bắt đầu tu hành trở đi đã có thể xem như vượt ra khỏi ranh giới người phàm. Cường giả thậm chí có thể sống tới mấy nghìn năm, phá vỡ quy tắc của thiên địa, cho dù cuối cùng không thể thành tiên nhưng cũng không uổng công tranh đấu cả đời rồi, dù sao cũng đã phá vỡ gông cùm của thiên lý, cải biến số phận.
"Thật ra ta cũng không hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của tiên, có thể do chúng ta không chạm tới thế giới đó mà thôi."
Sau đó, Diệp Phàm cùng Bàng Bác không ngừng đặt câu hỏi, lão nhân cũng kiên trì giảng giải cho bọn họ.
"Ta luôn nghe người ta nói về Khổ Hải, rốt cuộc nó là cái gì?"
"Đó là biển đau khổ vô tận che đậy Sinh Mệnh Chi Luân."
"Nghĩa là gì?" Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều không hiểu.
"Tu sĩ sau khi đạt tới cảnh giới nhất định, Sinh Mệnh Chi Luân nhìn to cỡ bàn tay nhưng trong đó lại như một phiến thiên địa chân chính, Khổ Hải trời sinh, cùn tồn tại với nó."
"Xin ngài giải thích kỹ hơn được không? Sinh Mệnh Chi Luân dường như ở cùng chỗ với Khổ Hải, chúng có quan hệ gì?"
"Khổ Hải và Sinh Mệnh Chi Luân trùng khít, hay nói đúng hơn, Khổ Hải bao phủ lấy Sinh Mệnh Chi Luân, không dùng năm tháng để ma luyện Sinh Mệnh Chi Luân, Khổ Hải sẽ từng bước từng bước một xâm chiếm."
"Cho nên mới có chuyện vượt qua Khổ Hải sao?"
Ngô Thanh Phong lão nhân gật đầu nói: "Không sai, căn nguyên của tất cả tu sĩ đều ở Sinh Mệnh Chi Luân, một trong những mục đích của cái gọi là tu hành ấy là hoàn toàn vượt qua Khổ Hải."
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều giật mình nói: "Theo lời ngài, Khổ Hải vô biên, bao phủ Sinh Mệnh Chi Luân, làm sao có thể độ hết được?"
"Đúng vậy, độ không hết được, cho nên ngay cả tu sĩ cường đại tài năng kinh người sau vài ngàn năm, hơn vạn năm cũng chỉ có thể hóa thành một nắm cát vàng mà mà thôi." Ngô Thanh Phong lão nhân lộ vẻ khao khát nói: "Tiên chân chính trong truyền thuyết cần phải hoàn toàn vượt qua Khổ Hải, biến nó thành Sinh Mệnh Cam Tuyền, chỉ một giọt có thể khiến người chết sống lại."
"Ai, cái này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, tiên rốt cuộc có tồn tại hay không vẫn còn là một vấn đề." Bàng Bác thở dài một tiếng nói: "Hay là ngài giảng cho chúng ta vài thứ thực sự tồn tại đi."
"Không độ hết được Khổ Hải song tu sĩ nếu muốn kéo dài sinh mệnh quyết không thể để bị vây trong Khổ Hải." Đôi mắt lão nhân Ngô Thanh Phong lấp lóe thần quang, nói: "Sinh ra lần nữa trong Khổ Hải, trong cô quạnh mà tạo thành sinh cơ bừng bừng, tu luyện thành thần mạch, tế thành Thiên Kiểu, hiểu thông Bỉ Ngạn, đi tới điểm cuối của Khổ Hải."
Diệp Phàm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy không hiểu được hỏi: "Khổ Hải bao phủ Sinh Mệnh Chi Luân, cả hai có thể nói là trùng khít, tu luyện ra Thần Kiều, tới Bỉ Ngạn, thoát khỏi Khổ Hải, vậy không phải thoát ra khỏi Sinh Mệnh Chi Luân sao? Vậy không phải rời xa điểm cội nguồn của tu sĩ sao, có thể rời khỏi sao?"
Lão nhân Ngô Thanh Phong nghe xong gật đầu tán dương nói: "Ta đã nói rồi, Sinh Mệnh Chi Luân là cội nguồn của tu sĩ, là nơi căn cơ của hết thảy, nhưng cũng không nói ngoại trừ nó ra còn có nơi khác."
Bàng Bác lập tức trợn tròn hai mắt nói: "Còn cái gì khác nữa?"
"Muốn thành tiên chỉ tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân tuyệt đối không đủ, Thần Kiểu là để vượt qua khổ hải hướng tới một bí cảnh then chốt khác trên thân thể..."
"Nói vậy lẽ nào không chỉ có một Sinh Mệnh Chi Luân, còn có cái khác... Hay có thể nói, trong thân thể còn có nhiều thứ cùng loại với Sinh Mệnh Chi Luân?" Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
"Muốn trở thành cường giả đỉnh phong của thế gian chỉ cần tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân tới mức tận cùng là đủ rồi. Nhưng nếu muốn thành tiên, chỉ tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân thôi vậy còn thiếu nhiều lắm." Nói tới đây, Ngô Thanh Phong lão nhân lắc đầu vì ngay cả lão cũng không biết tiên liệu có tồn tại hay không. Lão tiếp tục nói: "Ngay cả là bất thế kỳ tài, cả đời chỉ tu luyện một Sinh Mệnh Chi Luân cũng đủ, có thể được lợi vô cùng rồi. Nếu muốn tu ra thần mạch, tế ra Thiên Kiều, rồi đạt tới Bỉ Ngạn, thu được sinh mệnh lâu dài cũng không phải đơn giản như vậy. Các ngươi đừng nên mơ tưởng xa vời, nên nhớ kỹ, chỉ có tạo dựng căn cơ vững chắc mới là điều quan trọng nhất!"
← Ch. 0038 | Ch. 0040 → |