Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0101

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0101: Đỉnh uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Diệp Phàm chẳng có chút lòng thương hại nào với Hàn Phi Vũ cả, cũng không biết mình đã tát bao nhiêu cái rồi, cảm giác tay cũng tê dần, thấy vậy mới ném hắn xuống đất, đứng dậy, đi về phía những người khác, tiếng kêu la thảm thiết lại vang lên.

"Diệp Phàm đừng đánh nữa, nếu đánh là xảy ra án máng đó."

Trương Văn Xương thần sắc rất khẩn trương.

"Không cần lo lắng, bọn họ không dễ chết như vậy đâu."

Lại qua nửa khắc đồng hồ, nơi này mới yên tĩnh lại, lúc đó tất cả mấy người nằm đất đều đã ngất đi.

Diệp Phàm nhìn về phía lão nhân già nua trong tửu quán, sau đó lại nhìn về phía mấy tửu quán xa xa, lúc này mới dừng tay, thấp giọng hỏi:

"Lão nhân của tửu quán bên kia..."

"Những người mở tửu quán ở chỗ này đều giống nhau, đều không có thiên phú, lãng phí thời gian nửa cuộc đời, cho đến già cũng không có thành tựu, nhưng cũng không muốn rời đi..."

Trương Văn Xương thở dài một hơi.

Diệp Phàm gật đầu, sau đó thấp giọng nói:

"Ngươi nói cho ta nghe một chút, về mấy người này, xem ta có thể giải quyết hoàn toàn hậu hoạn cho ngươi hay không."

"Ngươi... không cần phải làm như vậy, không cần phải làm như vậy!"

Trương Văn Xương kinh hãi lắc đầu liên tục.

Nhìn người bạn cũ chất phác giản dị, Diệp Phàm thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, nói:

"Ta sẽ không làm bậy đâu, ngươi cứ nói tường tận cho ta, nếu không thì làm sao khắc phục hậu quả được?"

Diệp Phàm sau khi tỉ mỉ nghe xong, cười lạnh nói:

"Không phải chỉ có 1 tỷ tỷ là người ở cảnh giới Mệnh Tuyền hay sao, mà đã dám kiêu ngạo như vậy, khi dễ đồng môn..."

Trương Văn Xương thở dài một hơi, nói:

"Có quang minh thì phải có hắc ám, có trắng thì phải có đen, ở chỗ nào chẳng vậy, không nơi đâu mà có toàn người tốt, cũng không phải chỗ nào cũng toàn ác đồ, vàng thau lẫn lộn, không thích cũng chỉ có cách nhẫn nhịn..."

Diệp Phàm rất không đồng ý, nói:

"Ta sẽ giải quyết tất cả bọn chúng, sau đó giết chết tỷ tỷ của Trần Phong, nhìn ngươi bị bọn họ khi nhục như vậy, trong lòng ta rất bất an."

Trương Văn Xương nghe xong mấy lời này, vừa cảm động lại vừa sợ, ngăn không cho hắn nói tiếp, sau đó quay đầu nhìn đằng sau một lúc, rồi mới nói:

"Tuyệt đối không nên gây sự, ngươi không biết tu luyện, chỉ do ăn Thánh quả, nên thể chất mới vượt qua thường nhân, do đó mới có thể đánh bại mấy người này, cho nên ngươi không thể hiểu tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh giới đáng sợ tới mức nào..."

Diệp Phàm cười cười, nói:

"Yên tâm đi, ta không làm bậy ở đây đâu."

Trương Văn Xương sắc mặt đột nhiên biến đổi, nói:

"Ngươi đi nhanh lên đi, bằng không khi bọn chúng tỉnh lại, lại mời nữ nhân kia tới, thì phiền phức rất lớn, ngay cả Liễu Y Y xuất quan cũng không ngăn được đâu."

"Ta nếu như đi như vậy, bọn họ chẳng phải sẽ đem hết tất cả mọi chuyển đổ lên đầu ngươi sao."

"Không có chuyện gì đâu, bọn họ không dám giết ta, người đồng môn mà vô cớ giết đồng môn, thì sẽ phải lấy mạng đổi mạng, ngươi không cần lo lắng cho ta, mau rời khỏi nơi này!"

Trương Văn Xương lo lắng đẩy Diệp Phàm, giục hắn mau chóng rời khỏi nơi này.

Đúng lúc này, Diệp Phàm cảm thấy Hàn Phi Vũ và Trần Phong đang nằm trên mặt đất đã tỉnh lại, hắn nhất thời lớn tiếng nói:

"Được, vậy ta sẽ lập tức rời khỏi nơi đây."

Nói xong những lời này, hắn lại đá Hàn Phi Vũ và Trần Phong đang nằm trên mặt đất mấy cái, hai người kia cố gắng nhẫn nhịn, cũng không rên la, bọn họ giả vờ ngất đi, chờ sau khi Diệp Phàm rời đi, sẽ tỉnh dậy gọi người giết hắn.

"Đi nhanh đi."

Trương Văn Xương khẩn trương lo lắng giục, nói:

"Bên ngoài sơn môn có một con sông, ta biết khả năng bơi của các ngươi rất tốt, sau khi rời khỏi đây, thì ngươi trực tiếp nhảy xuống sông, cố gắng lặn xuống bê dưới, nếu không thì nữ nhân kia có thể phi hành, sẽ rất nhanh phát hiện ra ngươi mà thôi."

"Được, ta biết rồi."

Diệp Phàm lớn tiếng nói, sau đó xoay người rời đi, Trương Văn Xương cũng đi theo tiễn hắn.

Hai người vừa rời đi, Trần Phong lập tức ngồi dậy, cắn răng nghiến lợi nói:

"Còn muốn chạy... Không dễ dàng như vậy đâu, ta phải lột da róc thịt người!"

Cùng lúc đó, Hàn Phi Vũ cố gắng nhịn đau do các xương bị gãy, ngồi dậy, hai mắt tỏa ra sát khi, nói:

"Trần huynh, mau đi mời tỷ tỷ của huynh đuổi theo giết hắn, nhất định phải bắt lại hắn, không lột da da của hắn, thì không thể nào làm tan mối hận trong lòng ta!"

Sau khi Diệp Phàm đi tới sơn môn, quay đầu nói với Trương Văn Xương:

"Ngươi yên tâm, ta không có chuyện gì, nhanh đi về đi."

"Ngươi đi nhanh đi, nhất định phải bảo trọng!"

Trương Văn Xương giục, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.

"Được, tái kiến!"

Diệp Phàm xoay người, nhanh chân rời đi.

Trước Ngọc Đỉnh động thiên có một con sống rất rộng, cũng rất chảy xiết, Diệp Phàm đi về phía hạ du của con sông, cũng không có bỏ chạy, ngược lại đi rất chậm, hắn đang đợi truy binh.

Hiện tại, hắn rất tự tin vào tốc độ của mình, nếu như hắn dùng hết lực lượng để phi hành, Kim Sắc Khổ Hải sẽ có sóng lớn ngập trời, còn kèm theo cả tiếng sấm ầm ầm, toàn thân hắn được bao phủ bởi kim quang và thiểm điện, sấm chớp ì ùng, tốc độ nhanh tới mức khó có thể tin.

"Nếu như đánh không lại, ta cũng có thể đào tẩu..."

Không tới nửa khắc đồng hồ, phía thượng du con sông liền vang lên mấy tiếng phá không, có mấy đạo nhân ảnh đang ngự Thần Hồng bay tới.

"Còn muốn chạy... Không dễ dàng như vậy đâu!"

Một cái cô gái áo lam quát lớn, tay áo phất phới, đáp xuống phía trước, chắn đường của Diệp Phàm.

Sau đó, ba người khác cũng bay tới, chặn đứng đường lui của Diệp Phàm, vây hắn vào giữa. Bốn người này đều là tu sĩ cảnh giới Mệnh tuyền, 2 nam 2 nữ, tất cả đều tầm khoảng 27, 28 tuổi, thần sắc đều bất thiện, căn bản không coi Diệp Phàm là người đang sống.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào cô gái áo lam trước mặt, hỏi:

"Ngươi là tỷ tỷ của Trần Phong à?"

"Đúng vậy".

Sắc mặt nàng âm trầm như nước, lạnh như băng nhìn Diệp Phàm, nói:

"Còn nhỏ tuổi như vậy, mà lại xuất thủ độc ác vô cùng, nếu như để cho ngươi lớn lên, sau này không biết bao nhiêu người sẽ gặp xui xẻo, hôm nay, ta sẽ diệt trừ cái tai họa này đi."

Diệp Phàm cũng không nổi giận, nói:

"Đúng là buồn cười, đến tột cùng là ai độc ác, ai là tai họa, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng đã hiểu rõ."

Cô gái áo lam từ trên cao nhìn xuống, dò xét hắn, nói:

"Ngươi có ý gì, xuất thủ đả thương người khác rồi còn nói lý ư?"

"Đệ đệ của ngươi là hạng người gì, chẳng lẽ ngươi còn không biết, ngang ngược, khi nhục đồng môn, tuyên bố đánh cho ta tàn phế, tài nghệ không bằng người, sau khi bị giáo huấn, lại tìm người chặn giết ta, ngươi đúng là Hảo tỷ tỷ nha, quả nhiên là cùng 1 mẹ sinh ra, ngay cả phẩm tính cũng giống nhau."

"Ngươi... Muốn chết!"

Cô gái áo lam hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Phàm lại dám chống đối mình như vậy, sắc mặt phi thường khó coi.

Ba người đứng bên cạnh cũng không để Diệp Phàm vào trong mắt, một nam tử trong đám người này, hững hờ mở miệng nói:

"Trần Ngọc, ngươi mời chúng ta tới đây, có phải là chuyện bé xé ra to không, chuyện này vốn không phải hưng sư động chúng, không phải chỉ là một phàm nhân hay sao, có khác gì một con kiến hôi đâu, trực tiếp giết đi cho rồi, nói nhiều với hắn vô ích."

"Giải quyết nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."

"Ta còn phải đi về, đối phó với 1 phàm nhân như thế này, một đầu ngón tay cũng có thể điểm chết, đâu cần chúng ta phải tới nơi này."

Hai người còn lại đúng là đã coi Diệp Phàm là 1 người chết, đâu có để hắn ở trong mắt.

"Đừng có giết hắn, giữ lại cho đệ..."

Từ phía thượng du con sông truyền tới tiếng kêu, Trần Phong đang chạy xuống chỗ này.

Hàn Phi Vũ lấy tay che ngực, khóe miệng chảy máu, vọt tới chỗ này, nghiến răng nghiến lợi, nói:

"Đừng cho hắn chết quá sảng khoái!"

"Các ngươi coi ta là người đã chết rồi ư?" Diệp Phàm nhìn bốn người đứng gần, sau đó nhìn Trần Phong và Hàn Phi Vũ cười cười.

Một vị nam tử đứng bên cạnh, cười nhạo nói:

"Ngươi cho rằng mình có thể sống rời đi hay sao?"

Một vị nữ tử khác mang vẻ mặt khinh miệt, nói:

"Không biết sống chết, chỉ là một phàm nhân, ta chỉ cần 1 bãi nước bọt cũng có thể giết ngươi, giết ngươi như giết 1 con rệp không có gì khác nhau cả."

"Kiếp sau đừng có lỗ mãng như vậy, nếu không cũng sẽ như ngày hôm nay, đến chết như thế nào cũng không biết."

Một nam tử khác chế nhạo nói.

Trần Ngọc áo lam phất phơ, sát khí trên mặt dần dần biến mất, nói:

"Giết hắn đúng là làm bẩn tay, để cho Hàn Tiểu tử kia giết đi, miễn cho người trong môn phái lại nói xấu."

Nhìn thấy Trần Phong và Hàn Phi Vũ đang chạy tới đây, Diệp Phàm lắc đầu cười cười, sau đó thở dài một hơi, nói:

"Đúng là tranh cướp đến mức toi mạng a."

Vừa mới nói xong, Diệp Phàm trực tiếp đánh về 1 nam tử đứng cách khoảng 3m, vung tay lên rất nhanh.

Một phàm nhân đột nhiên xuất chiêu sát thủ, một là mấy người không có phòng bị, hai là tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, giống như 1 đạo thiểm điện, chớp mắt đã đến cạnh nam tử kia, vung tay tát hắn 1 cái, làm cho hắn bay ra xa, thanh âm làm chấn động cả màng nghĩ, trong tai hắn vang lên những tiếng ong ong.

"Ba "

Lực lượng của cái tát tai này lớn đến mức khó có thể tưởng tượng!

Đầu tên nam tử kia trực tiếp vỡ ra, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và không cam lòng, đến chết cũng không hiểu nguyên nhân gì, một phàm nhân vì sao lại đáng sợ như vậy, nhưng chưa kịp nghĩ thì hắn đã bị đập chết tươi.

Mà trong quá trình này, một nữ tử khác cũng kêu lên thảm thiết, Diệp Phàm tế xuất Kim Thư như thái dương thần hỏa rực rỡ, xẹt qua một cái, đã cắt luôn đầu chúng xuống đất, máu tươi phun ra, tử thi đồ ầm xuống mặt đất.

Những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, Diệp Phàm đã giải quyết xong 2 tên tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, Trần Ngọc và tên nam tử còn lại mau chóng lui về phía sau, đồng thời lấy ra vũ khí của mình, chặn ở trước người.

"Chuyện này..."

Hai người cảm giác toàn thân lạnh run, tuyệt đối không bao giờ ngờ rằng, thanh niên thanh tú trước mắt lại kinh khủng tới vậy, giơ tay ra một cái đã lấy mạng 2 đồng bạn của họ.

"Câu nói của các ngươi đúng là vô cùng thích hợp với các ngươi."

Diệp Phàm lắc đầu, nói:

"Ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào..."

Sắc mặt của Trần ngọc và tên nam tử kia khó coi tới cực điểm, không nói lời nào, bay lên trời, ý muốn phi hành chạy trốn.

Ở không xa, Trần Phong và Hàn Phi Vũ đang ngẩn ngơ, hai người quả thật không dám tin vào mắt mình, 2 tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền chỉ trong nháy mắt đã chết, điều này làm cho tim của chúng run lên lẩy bẩy.

"Chạy đi đâu!"

Kim Thư thu vào trong thân thể Diệp Phàm, một cái Kim Sắc Tiểu Đỉnh bay ra, giống như 1 tia chớp màu vàng đuổi theo tên nam tử kia.

"Leng keng "

Hai vũ khí va chạm vào nhau vang lên tiếng kêu, linh bảo của tên nam tử kia đã bị đánh nát, Kim Sắc Tiểu Đỉnh xuyên thủng đầu hắn, thân thể hắn lập tức rơi xuống đất.

Kim Sắc Tiểu Đỉnh cũng không có dừng lại, nhanh chóng đuổi theo Trần Ngọc, kim quang óng ánh, không gì không phá được, trực tiếp đập linh bảo của Trần Ngọc thành bột mịn

"Không!"

Trần ngọc kinh hoảng kêu to, tế xuất ra thần thông, một ngọn lửa rực rỡ từ trong tay nàng bắn ra, nhằm vào Kim Sắc Tiểu Đỉnh, đồng thời tay nàng liên tiếp vẫy vẫy trong không trung, mấy đạo lôi điện theo đó mà đánh xuống, làm cho bầu trời sáng lòa.

Thế nhưng, tất cả những thứ này không cách nào ngăn cản được tiểu đỉnh, kim quang của nó rực rỡ, cực kỳ đẹp mắt, không gì không phá được, trực tiếp xuyên thủng cái trán của Trần Ngọc, lưu lại một cái lỗ máu băng ngón tay, tử thi lập tức rơi xuống.

Tiểu đỉnh rực rỡ ngời ngời, bay trở về, vô cùng loá mắt, xem ra đúng là đạo vận do trời sinh.

"Ta đang chờ mong tới thời khắc, nhất khí phá vạn pháp!"

Hào quang lóe lên, tiểu đỉnh đã nhập vào trong thân thể của Diệp Phàm, biến mất không còn tăm hơi.

"Kim Sắc Khổ Hải của ta khắc hẳn với người thường, ẩn chứa thần lực lớn gấp nhiều lần thường nhân, đúng là không làm cho ta thất vọng..."

Diệp Phàm cũng không có quá nhiều cảm khái với trận chiến này, khi hắn nhìn thấy 4 người này, thì biết nhất định mình có thể giết sạch bọn họ.

Cách đó không xa, Trần Phong và Hàn Phi Vũ sắc mặt trắng bệch, xoay người bỏ chạy, hai chân của bọn hắn đang run rẩy, trong khi chạy trốn thì xiêu vẹo, có thể nói bọn họ đã bị dọa cho vỡ mật.

"Nếu đã tới, thì không cần phải về nữa."

Diệp Phàm bước vài bước đã tới gần, đưa tay ra phía trước, Trần Phong lập tức mất mạng tại chỗ, ngã sấp xuống cát bụi.

Hàn Phi Vũ kinh hoảng kêu to:

"Đừng có giết ta... Ta là..."

"Ngươi là ai cũng không quan trọng, thúc công của ngươi đã bị ta giết rồi."

"Cái gì? Ngươi..."

Hàn Phi Vũ mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng hét lớn:

"Không!"

"Hàn trưởng lão đang ở dưới địa ngục chờ ngươi đó!"

Diệp Phàm hạ thủ vô cùng nhanh chóng, chỉ điểm nhẹ tay, Hàn Phi Vũ lập tức mất mạng.

Sau khi xử lý hiện trường một cách sạch sẽ, Diệp Phàm vừa mới đứng dậy, thì phía chân trời đã truyền đến tiếng vang phá không, một lão nhân hạc phát đồng nhan (1), mang theo Trương Văn Xương nhanh chóng hạ xuống.

(1) Hạc phát đồng nhan: tóc hạc dung mạo thì giống như trẻ con: ý nói tóc trắng rồi, nhưng dung mạo vẫn còn trẻ con.

"Cám ơn trời đất, ngươi vẫn bình yên vô sự."

Trương Văn Xương vô cùng kích động, nhanh chóng chạy tới, nói:

"Ta đã mời Mã Vân trưởng lão tới, người sẽ giúp ngươi ra khỏi đây."

Diệp Phàm rất cảm động, cười nói:

"Yên tâm đi, mạng của ta rất dai."

"Ngươi..."

Đúng lúc này, Mã Vân trưởng lão thần sắc đột nhiên biến đổi, hắn ngửi thấy được mùi vị máu tanh, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

"Ngươi đã giết chết tất cả bọn chúng rồi?!"

"Bọn họ muốn giết ta, không có cách nào, ta vạn bất đắc dĩ nên mới phản kích."

Diệp Phàm bình tĩnh đáp.

Lão nhân này cũng không xa lạ gì với Diệp Phàm, ba năm trước đây, chính là lão đã mang Liễu Y Y và Trương Văn Xương về Ngọc Đỉnh động thiên, cũng chính là người đầu tiên nhìn ra Diệp Phàm là Thái Cổ Thánh Thể.

"Ngươi..."

Mã Vân trưởng lão tuy rằng tiên phong đạo cốt, nhìn rất xuất trần, thế nhưng lúc này cũng lộ ra sát ý.

"Mã Vân trưởng lão, ta vẫn rất tôn kính ngài, từ lần thứ nhất gặp mặt, ta đã biết ngài là một vị trưởng giả nhân từ, hi vọng ngài không để cho ta thất vọng, thị phi khó đoán, ta nghĩ ngài chắc chắn cũng biết rõ."

Nói tới đây, Diệp Phàm bay lên giữa không trung, hoàng kim thần hỏa sáng rực rỡ bao phủ toàn thân hắn, giống như thần xuống trần gian, tiếp tục nói:

"Bằng tốc độ của ta, ngài không cản được ta đâu."

"Ngươi... ngươi lại có thể tu luyện?!"

Trên mặt của Mã Vân trưởng lão tràn đầy sự khiếp sợ, tự nói:

"Ngươi là Thái cổ thánh thể, rõ ràng không cách nào tu luyện... Nhưng bây giờ lại đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, chẳng lẽ Thánh quả của Thái cổ cấm địa lại thần hiệu tới như vậy. Loại tốc độ tu luyện này... Quá kinh khủng."

"May mắn mà thôi."

"Ngươi có nguyện ý gia nhập Ngọc Đỉnh động thiên không?"

Trên mặt của Mã Vân trưởng lão trần ngập thần sắc chờ mong.

"Hảo ý của ngài lòng ta tâm lĩnh, ta tự do đã quen rồi, thực sự không thích hợp gia nhập bất cứ môn phái nào."

Mã Vân lộ ra thần sắc vô cùng hối hận, than thở:

"Ngày đó chúng ta đã nhìn lầm ngươi, lại tự đá ngươi ra ngoài cửa..."

"Mã trưởng lão, chuyện hôm nay ngài xử trí thế nào?"

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.

Phía dưới, Trương Văn Xương hoàn toàn ngây dại, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm bị kim quang rực rỡ bao phủ, hắn có cảm giác mình không thể nào tin được.

"Phẩm tính của những người kia ta đều biết."

Mã Vân trưởng lão trầm ngâm một lát, mới nói:

"Ngươi... Đi đi."

"Đa tạ tiền bối." Diệp Phàm tiếp tục mở miệng, nói:

"Ta muốn mang Văn Xương đi."

"Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?"

Mã Vân trưởng lão lắc đầu, nói:

"Lúc trước, là ta đã mang Văn Xương và Y Y về môn phái, đúng là chiếu cố bọn họ không đủ, hôm nay ta nhận Văn Xương làm đệ tử, sau này không có ai còn dám khi nhục hắn."

"Vậy ta an tâm rồi, đa tạ Mã trưởng lão."

Trương Văn Xương ở phía dưới giống như đang ở trong mộng, hắn có cảm giác những thứ này không chân thực chút nào.

"Xin tiền bối đừng nói chuyện của ta ra ngoài."

Mã Vân gật đầu, nói:

"Ta hiểu."

Diệp Phàm đáp xuống đất, tới gần Trương Văn Xương, nói:

"Hẹn gặp lại, sau này ta sẽ còn đến thăm ngươi."

Khi Diệp Phàm đã đi rất lâu rồi, Trương Văn Xương vẫn đang lặng im nhìn về phương xa.

"Ngươi tuy rằng đơn giản, nhưng tâm địa rất thiện lương, phúc hậu cũng chính là phúc khí..."

Mã Vân trưởng lão đi tới, vỗ vỗ đầu vai hắn, nhìn về phía phương hướng của Diệp Phàm rời đi, suy nghĩ xuất thần, không biết lão đang suy nghĩ cái gì.

Hai ngày sau, Diệp Phàm nghe nói Thái Cổ thế gia Khương Gia và Diêu Quang Thánh Địa liên thủ, sắp tiến vào Thái Cổ cấm địa, sau khi hắn nhận được tin này, thì nhanh chóng tiến về nơi đó.

Cái Sinh mệnh cấm địa kinh khủng này, nằm ở trong tâm địa vực của yến quốc, từ bất kể phương hướng nào cũng có thể tới được đấy, nhưng bởi muốn xác định lộ tuyến của Diêu Quang Thánh Địa và Thái Cổ thế gia Khương gia, cho nên tất cả các tu sĩ đều lựa chọn phương vị này.

Đã qua mấy ngày, cường giả của Khương gia và Diêu Quang Thánh địa đều ở trong tiểu trấn của 1 ngọn núi lớn, không có hành động gì chứng tỏ họ sắp lên đường, những tu sĩ khác cũng không có cách gì hơn là đành phải ngồi ở trong trấn hồi hộp chờ đợi.

Diệp Phàm vốn định một mình thâm nhập, thế nhưng sau khi suy nghĩ kĩ tất cả các tình huống, mồ hôi lạnh của hắn toát ra liên tục, quyết định đi theo sau Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia.

"Để bọn hắn đi trước đối mặt với nguy hiểm, ta ở phía sau đục nước béo cò."

Thánh dược có sự mê hoặc rất lớn đối với hắn, cho dù nguy hiểm tới cỡ nào, hắn cũng phải có được, ưu thế lớn nhất của hắn là từng ăn được 1 loại Thánh quả, có thể chống lại sự nguyền rủa bên trong cấm địa.

Bên ngoài khu vực núi lớn, mỗi ngày đều xuất hiện thêm rất nhiều khuôn mặt xa lạ, các tu sĩ của Đông Hoang không ngừng kéo tới, người càng ngày càng nhiều.

Mấy ngày nay, Diệp Phàm chỉ loanh quanh ở khu vực phụ cận, có được nhiều tin tức có giá trị.

Năm đó có một Tiên môn tấn công Thái cổ cấm địa, kết quả là hoàn toàn biến thành tro bụi, từ đó Thái cổ cấm địa vốn đáng sợ lại càng đáng sợ hơn, đối với tu sĩ có ảnh hưởng rất lớn, nó có thể giam cầm tất cả thần thông và lực lượng, thậm chí có thể giết 1 Đại Nhân vật như giết 1 phàm nhân.

"Nơi này đối với ta mà nói, nó là một sự kỳ ngộ!"

Diệp Phàm không có e ngại, trái lại, trong đối mắt của hắn hiện lên thần quang trong vắt.

Lại qua nửa tháng, Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia vẫn không có hành động gì, dường như họ đang đợi cái gì đó.

Mà trong những hôm này, Diệp Phàm nhìn thấy được 4 người Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn, được rất nhiều cường giả của Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa bảo vệ tiến vào trong tiểu trấn.

Diệp Phàm nhíu mày, hắn khẳng định 2 nhà này chắc chắn từng cử người thâm nhập vào Thái cổ cấm địa, một số đang trao đổi tình huống với họ, thậm chí có thể đồng hành với họ.

"Chết rồi, chết rồi, tất cả mọi người đã chết rồi..."

Một lão nhân tóc trắng xóa đứng trên đỉnh núi, không ngừng khóc khóc cười cười.

Diệp Phàm đi tới gần, hướng về hắn hỏi:

"Lão nhân gia, người đang nói cái gì vậy?"

"Chết rồi, chết rồi, tất cả mọi người đều chết rồi, chỉ cần đi vào cấm địa, không ai có thể sống sót..."

Hắn vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng, nói:

"Ta đã thấy máu chảy thành sông, hài cốt chất chồng như núi..."

"Người..."

Diệp Phàm kinh nghi bất định nhìn hắn.

"Mau quay đầu lại, bằng không thì ngươi cũng sẽ chết..."

Lão Phong tử (2) này không ngừng khóc khóc cười cười, nói:

"Xương khô vô biên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nó... lại tới nữa rồi..."

(2): Lão Phong tử: lão nhân bị điên.

Diệp Phàm nghe mà không làm sao hiểu được.

Nhưng vào lúc này, một lão bà vô thanh vô tức đã xuất hiện gần đó, kinh ngạc nhìn lão phong tử cách đó không xa, tự nói:

"Chẳng lẽ là hắn? Sáu ngàn năm trước, chẳng phải tất cả cường giả trong Tiên môn thánh địa cường thịnh kia đều bị diệt vong trong Thái cổ cấm địa rồi hay sao, tại sao ta lại thấy được hắn..."

Diệp Phàm nghe thấy mấy lời này, da đầu cảm thấy tê dại.

"Xương khô vô biên, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nó... lại tới nữa rồi..."

Lão phong tử tóc trắng xóa, khóc khóc cười cười, không ngừng đi tới đi lui ở bên ngoài.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)