← Ch.0177 | Ch.0179 → |
- Bát Thần Man Kính: Chữ man ở trong này có nghĩa là hoang dã cuồng bạo, kết hợp với nội dung chương này thì "Bát Thần Man Kính" có nghĩa là sức mạnh hoang dã cuồng bạo của tám vị thần.
Rầm! Rầm!
Mười bốn cây cờ lớn màu máu lay động che khuất cả bầu trời, làm cho cảnh sắc chung quanh dần tối đen lại, sương mù bắt đầu tản phát ra, giống như toàn bộ tinh vực quay về thời điểm trời đất mới hình thành.
Hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa lần lượt tung đòn ra, nhưng khó có thể thoát khỏi khu vực bị ánh sáng đỏ bao phủ.
Cây cờ lớn bay phất phới, mỗi một cây đều cao gần trăm trượng, mỗi lần lay động là tản phát ra từng đạo kiếm quang kiên cố không gì phá nổi, mũi nhọn bay khắp trời.
- Khương Nghĩa, tu vi của ngươi đạt đến cảnh giới như vậy, chỉ có thần nguyên có tác dụng với ngươi thôi. Ngươi đi cướp mỏ nguyên Diêu Quang Thánh Địa ta cũng không có ý nghĩa gì.
Một vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa vừa mới nói tới đây thì đã có một đạo kiếm quang xẹt ngang qua, thoáng cái đã chém rách ống tay áo của hắn.
- Ngươi...
Thần sắc người này trở nên khó coi.
- Ta có thể dùng nguyên của ngươi để đổi lấy vài món đồ ta muốn.
Âm thanh Khương Nghĩa bình tĩnh, hắn ngồi ngay ngắn trên con sư tử, hay tay chậm rãi chuyển động.
Mười bốn cây cờ lớn tỏa ánh sáng màu đỏ như hồng thủy ngập trời, chấn động mãnh liệt, nhanh chóng hoán đổi phương vị.
Đôi tay của Khương Nghĩa dường như có ma lực vô tận, tuy động tác rất chậm nhưng lại thấu phát uy áp kinh khủng, làm cho người khác phải sinh lòng sợ hãi.
Ầm!
Cả hư không trở nên chấn động, giống như có một cối xay khổng lồ đang chuyển động trên bầu trời, hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa thấy vậy liền biến sắc.
Cường đại như bọn họ, nhưng lúc này lại giống như một cái bình sứ đung đưa trong mặt biển lớn đang giận dữ, không thể nào trấn trụ thân hình lại được.
Mười bốn cây cờ lớn màu máu kia chấn động mãnh liệt, phát ra những âm thanh leng keng rung động, tạo thành một sức mạnh không gì so sánh nổi, quả thật có thể xé nát cả vòm trời.
- Bát Thần Man Kính!
Hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa rất giật mình.
Hai tay Khương Nghĩa chuyển động càng lúc càng chậm, nhưng uy áp tản phát ra lại càng trở nên kinh khủng hơn.
Dường như đôi tay của hắn có ma tính kỳ dị, cả vòm trời vì hắn mà run sợ, hư không không ngừng sụp đổ xuống. Dưới cỗ ma lực này, mười bốn cây cờ lớn trông như mười bốn vị Huyết thần, uy thế ngập trời.
Phịch!
Một tên thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa vô ý bị một cây cờ lớn trực tiếp làm vỡ nát y phục một bên, thân thể người này chấn động liên tục, sắc mặt xanh mét.
- Ngươi lại tu hành Bát Thần Man Kính của Khương gia đến cảnh giới này...
Việc cảnh giới của Khương Nghĩa cao thâm đến vậy đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hai vị thái thượng trưởng lão Khương gia.
Bát Thần Man Kính chính là thần lực khống khí cao nhất, có ma tính rất lớn, một khi tu hành đến đỉnh phong thì không gì có thể ngăn cản sức mạnh của nó, lực lượng vô cùng kinh khủng.
Loại bí thuật vô thượng này chính là tuyệt học trong kinh cổ của Khương gia, cũng giống như Hư Không Đại Thủ Ấn bên Cơ gia vậy, chính là bí thuật đỉnh phong trong kinh cổ của mình.
Hai tay Khương Nghĩa càng ngày càng chậm, cuối cùng gần như dừng lại trên không trung. Nhưng uy áp do hắn phát ra lại kinh khủng hơn, phảng phất như có tám đại thần đang vận dụng sức mạnh hoang dã cuồng bạo của tự nhiên.
Cả phương trời này dường như đã biến thành một ao đầm lầy, làm cho hành động hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa càng lúc càng chậm, sắp bị trói chặc lại bên trong rồi. Mà mười bốn cây cờ lớn tản phát ánh sáng màu đỏ ngập trời kia không ngừng ép sát hai người lại, không gian càng lúc càng nhỏ.
Phốc!
Ngay lúc hai tay Khương Nghĩa gần như dừng lại kia, đột nhiên hắn dùng hai tay đập mạnh lại một cái.
Không gian phía trước thoáng cái đã sụp đổ, mười bốn cây cờ lớn đồng thời rung động. Lực lượng của tám vị thần truyền tới như sóng cao vạn trượng, vô cùng bá đạo, trực tiếp đánh bay hai vị thái thượng trưởng lão.
- Ngươi...
Khóe miệng hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa chảy ra một vệt máu.
- Bát Thần Man Kính quả nhiên đáng sợ, không hổ danh được tôn xưng là bí thuật vô thượng. Nhưng mà, nếu như pháp lực của ngươi chỉ đến vậy thì sợ rằng không những không giết được chúng ta, mà còn phải lưu tánh mạng lại.
Thần sắc hai người lãnh mạc, lời nói trầm thấp. Bị Khương Nghĩa đánh đến nỗi phải chảy máu như thế, bọn họ không còn bình tĩnh được nữa.
- Giết ta? Các ngươi cứ tới đây thử một chút!
Khương Nghĩa ngồi ngay ngắn trên con sư tử khổng lồ, hai tay lại bắt đầu chuyển động.
Cùng lúc đó, một người trong hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa tế ra một cái hồ lô màu tím vàng, tên còn lại tế ra một cái chuông đồng. Cả hai vũ khí này đều huyền phù trên đỉnh đầu hai vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa, tản phát ra từng đạo ánh sáng màu ngọc bích, bao phủ bọn họ lại ở bên trong.
Mười bốn cây cờ lớn phát động kiếm quang, mặc dù tản phát áng sáng ngọc chói mắt, nhưng lúc này lại không thể đến gần tấn công hai người kia được.
Ba người hùng mạnh tỷ thí với nhau làm chấn động cả vòm trời, giống như là ngân hà đang trút xuống mặt đất, khí tức hủy diệt tràn ngập cả một phương trời.
Mặt đất bị lung lay dữ dội, nhưng vì có một cây cờ lớn cao gần trăm trượng được cắm ngay trên mặt đất tỏa ra ánh sáng màu đỏ bao phủ mấy ngàn người phàm ở bên trong, nên không có ai bị thương cả.
- Bát Thần Man Kính...
Diệp Phàm nhìn lên bầu trời, tự nói với mình. Hắn đang nhớ lại một vài dòng ghi về môn tuyệt học này trong sử ký Phong Thiện thư.
- Bát thần, vị thứ nhất tên là Thiên Chủ, nằm ở Thiên Tề. Vị thứ hai là Địa Chủ, che trời hòa âm, nơi thờ cúng tất phải ở dưới núi cao. Vị thứ ba là Binh Chủ...(1)
Không lâu sau lại có dị thú gào thét, mấy chục kỵ sĩ vọt tới. Thủ hạ của Khương Nghĩa đã cướp bóc thành công, lấy được rất nhiều nguyên.
Ầm!
Khương Nghĩa vận chuyển Bát Thần Man Kính, hai tay chuyển động mạnh mẽ trong hư không, đẩy lui hai vị thái thượng trưởng lão ra.
- Đi!
Hắn bay lên trời với mấy vị kỵ sĩ kia, mười bốn cây cờ lớn màu máu bao vây hai vị thái thượng trưởng lão ra, làm cho hai người này không thể truy kích.
Bốn cây cờ lớn bằng máu ở dưới đất cũng đột ngột tự động rút lên, đi theo sau nhóm người cướp bóc.
Cuối cùng mười bốn cây cờ lớn cũng tản phát ánh sáng màu đỏ chói mắt, sau đó xuyên thủng cả hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Hai vị thái thượng trưởng lão đuổi giết, không chịu bỏ qua. Cùng một thời gian, viện binh của Diêu Quang Thánh Địa đã chạy tới kịp lúc, tiếng hô vang truyền khắp trời.
Các mỏ nguyên trong phương viên mười vạn dặm xung quanh mỏ cổ Thái Sơ đều được các Thánh Địa Đông Hoang chia đều, Diêu Quang Thánh Địa không chỉ có một mỏ nguyên này, tất cả các nơi đều có cao thủ trấn giữ.
Đáng tiếc Khương Nghĩa đã sớm chuẩn bị, sau khi cướp xong liền mở Vực Môn ra, hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng các thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa chỉ còn cách không công mà lui, sắc mặt người nào người nấy rất khó coi.
Diệp Phàm thầm chắc lưỡi hít hà, mười ba nhóm giặc cướp kia cũng quá kiêu ngạo, ngay cả Thánh Địa mà cũng dám cướp đoạt.
Thật ra lai lịch của mười ba nhóm giặc cướp kia không hề tầm thường, có những cường giả thoát ly ra khỏi các Thánh Địa Đông Hoang hay các thế gia Thái Cổ, có những Đại Năng từ Trung Châu lưu lạc tới đây, còn có những bậc kiêu hùng từ Bắc Mạc tới.
Trường phong ba này nhanh chóng qua đi, mấy ngàn người phàm mới tới bị chia ra, phân đến các mỏ nguyên.
Mặc dù mới đi đến các mỏ nguyên, nhưng cảnh tượng không gây cho người ta cảm giác mới lạ gì. Mỏ nguyên được các đạo văn bao phủ không khác gì cảnh sắc bên ngoài, vẫn là cảnh tượng hoang vu.
Nhà đá thấp bé, những tảng đá màu nâu đỏ...tất cả tạo thành những mỏ nguyên, không hề có chút sức sống.
Những người khai thác nguyên ở nơi xa mặt không hề thay đổi, làm những hành động thủ công khô khan, ra vào mỏ nguyên để vận chuyển những khối đá to lớn.
Bọn họ gần như đã chết lặng, không hề có phản ứng gì với những người mới đến, giống như linh hồn đã bị vứt bỏ.
Rất nhiều người cả kinh trong lòng, trong tương lai họ sẽ trở thành những người như vậy sao? Làm những lao động thủ công đơn giản, lặp đi lặp lại ngày qua ngày, trở thành một cái xác biết đi.
Qua ba ngày sống ở đây, Diệp Phàm biết thêm được nhiều điều.
Việc khai thác nguyên thật ra cũng không có gì, chỉ hao tổn thể lực mà thôi. Nhưng một khi trong quặng mỏ có chuyện yêu tà xảy ra thì vô cùng nguy hiểm, đừng nói là người tươờng, dù là tu sĩ cường đại cũng khó mà sống sót.
Có rất ít người có thể sống được mười năm, người mang theo nhiều kim tệ trở về Nam vực lại càng ít.
Diệp Phàm cau mày lại, quanh đây có đạo văn phủ kín ngăn cách với ngoại giới, chỉ có những thời kỳ đặc thù thì mới có thể rời đi. Xem ra hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận nếu như muốn chạy trốn.
Thật ra hắn cũng không lo lắng, đây đúng là một bảo địa danh phù kỳ thực (2), ở dưới đất có rất nhiều nguyên. Nếu như hắn có thể khai thác đủ rồi dùng để tu hành, chắc chắn cảnh giới sẽ tăng cao.
Điều làm hắn kiêng kỵ nhất khi ở khu vực này chính là Diêu Quang Thánh nữ. Nếu Diêu Hi tới nơi này, mọi việc hắn tính toán sẽ khó thực hiện được.
Nghĩ đến cái áo ngực còn ở trong ngực mình kia, hắn khẽ cười cười một chút.
Nhưng hắn lại nghĩ rằng Diêu Hi dù sao cũng là Diêu Quang Thánh nữ, dù nàng ta có đến Bắc vực, chắc cũng không tiến vào nơi khai thác mỏ cát bụi đầy trời này, nhất định có chuyện quan trọng khác nên nàng ta mới tới đây.
Lúc này Diệp Phàm đang chấn chỉnh lại xương cốt của mình, mỗi lần làm là thống khổ không thôi. Nhưng vì có rất nhiều bộ vị đã bị biến dạng, nên hắn phải tiếp tục chấn chỉnh lại.
- Ông bà ngươi, đau chết mất!
Trong đêm khuya vắng lặng, Diệp Phàm nhe răng trợn mắt lên, từng bước nắn xương cốt của mình thẳng lại, đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Qua nhiều lần chấn chỉnh, cả người hắn không ngừng biến hóa. Hắn cũng không sợ mình làm như vậy sẽ bị người khác chú ý, bởi vì mấy ngày nay hắn đã dùng bụi than vẽ loạn lên mặt, tránh để người khác thấy được diện mạo thật.
Qua mấy ngày nữa là sẽ đến một lượt đổi mỏ nữa, hắn không lo lắng việc dung mạo mình thay đổi làm cho người khác hoài nghi.
Cuối cùng Diệp Pham được phân công đến khu vực khai thác mỏ thứ mười lăm.
Trong mấy ngày vừa rồi, hắn luôn chăm chú học hỏi những kiến thức về nguyên, cả việc làm sao khai thác được nó.
Nguyên vô cùng trân quý, nhưng lại cực kỳ thưa thớt.
Đầu tiên phải xác định quáng mạch, thì mới có thể mở được mỏ nguyên, hầu như là một cái quáng mạch sẽ tạo thành một mỏ nguyên.
Nguyên ở khu vực này cũng không phải là vô tận, một cái quáng mạch kích thước nhỏ có thể đào ra được mấy cân nguyên đã là tốt rồi, những mỏ nguyên cằn cõi thậm chí chỉ có được mấy lượng nguyên.
Một mỏ nguyên kích thước rất lớn có thể sẽ đào được một cân nguyên, đây không phải là số lượng kinh người gì, nhưng rất ít khi phát hiện được một quáng mạch như vậy.
- Không trách được bà già Cơ Huệ kia cho ta một khối nguyên lớn cỡ nắm đấm đã cảm thấy trả đủ ân tình ta với Cơ gia.
Nguyên đúng là vật báu quý hiếm, một khối nguyên lớn cỡ nắm đấm đã đủ tu sĩ cảnh giới Thần Kiều tăng lên một cảnh giới, mà lúc đó hắn đúng là một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều.
Nhưng mà đối với cái thể chất như một cái động không đáy của Diệp Phàm, một khối nguyên lớn cỡ nắm đấm còn chưa đủ để hắn tăng lên một cảnh giới.
Không thể nói đây là một khuyết điểm, bởi vì tuy hắn cần nhiều tinh khí tính mệnh, nhưng thần lực của hắn cũng hùng hồn hơn rất nhiều so với người thường, những tu sĩ cùng giai không thể nào sánh bằng được.
Ngoài ra hắn còn có thể không ngừng hấp thu nguyên, luyện hóa nó để chính mình sử dụng mà không sợ bị hạn chế.
Mà đối với các tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, tuy một khối nguyên có thể giúp họ tăng lên một cảnh giới, nhưng bọn họ lại không thể hấp thu ngay lập tức. Phải trải qua một thời gian rất lâu, họ mới từ từ luyện hóa nó vào trong thể nội được.
Nếu có một ngon núi nguyên ở trước mắt mình, Diệp Phàm có thể không ngừng luyện hóa, còn các tu sĩ tầm thường lại không được. Họ chỉ có thể giương mắt nhìn ngọn núi đó rồi từ từ luyện hóa.
Dĩ nhiên việc sử dụng ngoại vật để giúp cảnh giới tăng lên chỉ dùng được đối với những tu sĩ cảnh giới còn thấp, một khi tu đến bí cảnh thứ ba, hầu như các tu sĩ không thể dùng ngoại vật được nữa, họ phải ngộ đạo thì mới tăng cảnh giới lên được.
Sau khi tu luyện đến bí cảnh thứ ba, chỉ có ngộ đạo mới giúp tu vi tăng lên, không còn những đường tắt khác.
Khu vực khai thác mỏ thứ mười lăm là một mảnh đất bao la rộng lớn, nhưng những tảng đá màu nâu đỏ ở đây rất cứng cáp, việc khai thác không dễ dàng chút nào.
Khu vực này đã mở được mười mấy hầm mỏ nguyên rồi, nhưng số lượng nguyên lại rất ít, mỗi một hầm chỉ khoảng một cân nguyên mà thôi.
Mỗi một nguyên mạch chỉ có một cân nguyên, số lượng đúng là rất ít. Nhưng mà nguyên khai thác được lại trong suốt, có ít tạp phẩm, phẩm chất rất cao.
Ngoài ra, khu vực khai thác nguyên thứ mười lăm này cũng rất rộng lớn, Diêu Quang Thánh Địa cũng mới bắt đầu khai thác ở đây, còn rất sớm để kết luận rằng ở đây không có quáng mạch siêu cấp.
Vào ngày thứ hai mươi, sau khi đã hiểu rõ những điều cần biết về nguyên, rốt cuộc Diệp Phàm bị đưa đến mỏ, bắt đầu khai thác nguyên.
- Vô lượng thiên tôn, a di đà phật, để cho ta khai thác nguyên, luyện hóa sạch sẽ các ngươi.
Bỗng nhiên từ bên trong quặng mỏ Diệp Phàm vừa mới đến có một tiếng kêu làm người khác phải kinh sợ truyền ra.
Nghe thấy tiếng kêu này, những người khai thác nguyên có kinh nghiệm đều quay đầu bỏ chạy, bộ dáng rất sợ hãi.
- Ông bà nhà ngươi, chẳng lẽ ngay ngày đầu đi khai thác mà ta đã gặp phải chuyện yêu ma rồi?
Xương cốt Diệp Phàm đã bình phúc, những người bình thường không thể nào so sánh với hắn được. Thoáng cái hắn đã là người đầu tiên đi ra khỏi quặng mỏ.
- Trong cái quặng mỏ đó có yêu ma!
- Cái quặng mỏ này có đồ không tốt, toàn bộ người đi vào đều chết hết. Có một lão tu sĩ Diêu Quang Thánh Địa vô cùng cường đại, nhưng còn chưa kịp nói lời nào thì đã chết ngay bên trong.
Ngay ở bên ngoài quặng mỏ thấu phát ra một cỗ khí tức yêu ma tà dị, giống như có sinh vật gì đó muốn lao ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy điều này, Diệp Phàm lập tức chạy nhanh thoát khỏi nơi đây. Hắn có dự cảm xấu, tuyệt đối không được ở lại nơi này nữa.
Ngay lúc đó, có rất nhiều người còn ở bên trong quặng mỏ đều chết đi, tử thi la liệt khắp nơi.
Khu vực khai thác mỏ thứ mười lăm trở nên hỗn loạn, những người khai thác nguyên vô cùng sợ hãi.
Sau khi chạy ra được mấy dặm, Diệp Phàm mới dừng lại, rồi quay đầu nhìn về mỏ nguyên.
(1) Thiên Chủ, còn được gọi là thiên thần, đây chính là vị thần làm chủ bầu trời, cùng với Địa Chủ, Âm Chủ, Dương Chủ, Nhật Chủ, Nguyệt Chủ, Tinh Thần Chủ, Tứ Thì Chủ (vị thần bốn mùa) được xem như là tám vị thần thiên nhiên. Cuốn sử ký Phong Thiện thư thứ 28 đã có viết: "Thiên Thần, nhất viết thiên chủ, được cúng tế ở Thiên Tề. Thiên Tề là một con sông nằm ở dưới chân núi ngoại ô phía nam con sông Tri Tri Hà (một con sông tỉnh Sơn Đông Trung Quốc)
Tám vị thần thiên nhiên đúng là Thiên Thần, Địa Thần, Âm Thần, Dương Thần, Nhật Thần, Nguyệt Thần, Tinh Thần, Tứ Thì Thần. Mà căn cứ vào một số ghi chép trong Phong Thiện thư, trong bát chủ thì có Binh Chủ chứ không có Tinh Thần Chủ. Các đế vương như Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế đã từng đến Thiên Tề uyên thủy (con sông Thiên Tề) để cúng tế tám vị thần.
(2) danh xưng đúng với hiện thực.
← Ch. 0177 | Ch. 0179 → |