← Ch.0295 | Ch.0297 → |
Tây Hoàng Kinh vô cùng thần diệu, Diệp Phàm yên lặng vận chuyển cảm nhận được đủ loại khó tin, qua một tháng này, hắn nghe được tiếng tụng kinh "Thệ ngã". Trong Đạo Cung, phảng phất như có tiếng tụng kinh, âm thanh hiến tế của thượng cổ xé rách bầu trời, mờ ảo mà đến. Mặc dù lúc sinh thời, đã có "Ta" sống ở quá khứ, có người cho rằng, đó là "Thệ ngã" tụng kinh ở kiếp này.
Đương nhiên, rất nhiều người CŨNG không tán thành thuyết pháp này, nhân vật tuyệt đỉnh tin rằng, đó là "Đạo ta", một mặt đạo tính của chính mình đang bắt giữ tích tụ đạo, dẫn động đại đạo thế giới.
Bất kể kêu là "Thệ ngã", hay xưng hô là "Đạo ta", qua một tháng này hắn đều đang dẫn động thiên địa, tẩm bổ chủ mệnh, để cho "Ta" của kiếp này bất hủ bất diệt
Trong thời gian một tháng qua, trong Đạo Cung của Diệp Phàm, ngũ khí như rồng, quay quanh bay múa, hắn nghe luân âm đại đạo, cơ thể tỏa sáng, không ngừng lột xác.
Khi ngày thứ ba mươi qua đi, tâm pháp của Tây Hoàng Kinh ghi lại ngưng vận chuyển, tinh khí trên bầu trời điên cuồng ùn ùn kéo tới, hoàn toàn bao phủ chỗ bế quan của Diệp Phàm.
Kéo dài suốt ba ngày, "ầm" một tiếng nổ vang, loạn thạch xuyên qua không gian, Diệp Phàm đứng lên, trong con ngươi bắn ra hai luồng thần mang hình rồng.
Mái tóc đen của hắn rối tung, thân thẳng đứng, trong cơ thể tràn ngập lực lượng cường đại, hắn có cảm giác như một quyền có thể đánh rơi rụng một con rồng, trong cơ thể có được lực lượng dùng không hết...
Nắm tay màu vàng của Diệp Phàm tràn ngập cảm giác lực lượng, khẽ vung lên hư không đều run rẩy "ù ù". Hắn có ảo giác có thể "làm thịt" một con chân long.
Thác nước ngàn thước đổ xuống ầm ầm, bọt văng trắng xóa. Diệp Phàm đứng trong đầm, một quyền đánh về phía trước. Thác nước chảy ngược như dải lụa màu trắng đổi chiều.
- Bế quan một tháng, đã đột phá cảnh giới. Thánh thể thái cổ quả nhiên khủng bố.
Đồ Phi líu lưỡi.
Diệp Phàm một tay giơ khối đá lớn mấy vạn cân lên, sau đó nghiêng người ném mạnh ra ngoài. Tảng đá rất nhanh biến nhỏ, biến mất trên trời cao.
Phía cuối trời, một đàn chim nhạn bay qua, kết quả đều bị đập rớt xuống.
Đồ Phi nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu sau mới kêu lên:
- Gia súc, thật là gia súc. Dùng tảng đá mấy vạn cân ném một đàn chim nhạn ở trên trời rơi xuống, chưa từng thấy kẻ nào biến thái như ngươi.
Thể chất của Diệp Phàm quá cường đại, có lực nhổ núi nâng núi, đánh vào thân thể ai có thể chịu đựng?
- Gâu, gâu, gâu...
Xa xa, ngoài hai mươi dặm truyền đến tiếng chó sủa giận dữ. Hắc Hoàng gào thảm:
- Con bà nó, còn thiên lý hay không? Ngủ cũng bị tảng đá từ trên bầu trời rơi xuống đập gần chết.
Đồ Phi nghẹn họng trân trối, nghe tiếng kêu thảm thiết của đại hắc cẩu lập tức cười điên cuồng.
- Gâu. Họ Đồ ngươi chờ đó. Bổn hoàng biết là ngươi làm.
Đại hắc cẩu ở phương xa tru lên.
- Con bà nó, liên quan gì đến ta.
Đồ Phi mắng.
Diệp Phàm đứng ở dưới núi đá cao ngàn thước, vung nắm tay màu vàng, tiếng động "Phốc phốc" không ngừng truyền ra. Hắn như đang đánh vào bùn, mỗi một quyền đều ngập vào trong núi, thật là dễ dàng.
Cuối cùng, hắn vung cánh tay màu vàng, dùng lực đánh một cái, xuyên vào trong lòng núi.
- Thật sự là gia súc.
Cằm của Đồ Phi thiếu chút nữa thì rớt xuống đất. Hắn tế ra một cái gương đồng bát quái, tử khí mông lung, đánh về phía trước nói:
- Ta thử xem tu vi hiện tại của ngươi.
Đây là một bảo kính đồng đỏ, là Vũ khí mà tu sĩ Tứ Cực Bí Cảnh mới có thể vận dụng. Chắc chắn mà cường đại, như một tòa Tử Sơn đè xuống dưới.
"Thương..."
Diệp Phàm búng tay, ngón tay màu vàng đánh lên kính đồng đỏ, phát ra một tiếng vang giòn tan. Tứ Cực bảo kính lại bị nứt nẻ, sáng lạn như pháo hoa vỡ nát trong không trung.
Hào quang màu tím xông lên tận trời, một cỗ năng lượng cường đại tàn phá mười phương, khiến thác nước chảy ngược, núi đá lay động mà Diệp Phàm lại sừng sững bất động.
Đồ Phi kêu thảm thiết nói:
- Thân thể của ngươi chẳng lẽ là thánh vật luyện thành sao? Bảo bối của ta...
Hắn đau lòng không thôi. Tuy rằng Vũ khí không ít nhưng bị người đánh nát một kiện dễ dàng như vậy vẫn khiến hắn rất đau lòng.
Diệp Phàm khí huyết như sông hồ, cảm nhận được sự cường đại của bản thân. Tu luyện Tây Hoàng Kinh rốt cục tiến vào Đạo Cung tam trọng thiên, đem Can Thần Tàng tu thành (gan), thuộc Mộc trong Ngũ hành.
Nhưng hắn vẫn không tu ra Thần, không giống người khác có Thần hộ thể.
Đồng thời, hắn phát hiện mình đang tu luyện ngược Ngũ hành. Tâm thuộc Hỏa, Phế thuộc Kim, Can thuộc Mộc. Hắn trước tu Tâm Thần Tàng, rồi tu Phế Thần Tàng, lại tu Can Thần Tàng chính là Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc, ngược Ngũ hành mà thành.
Nếu không có gì bất ngờ, cảnh giới tiếp theo của hắn tất nhiên tu Tỳ Thần Tàng không thể nghi ngờ. Bởi vì nó là Thổ trong Ngũ hành, Mộc khắc Thổ.
- Ngươi căn bản không cần binh khí, thân thể cường đại hơn so với bất kỳ Pháp bảo nào.
Đồ Phi thật hâm mộ.
- Ta thiếu Nguyên, cần một lượng Nguyên khổng lồ.
Đồ Phi thần sắc phức tạp, thở dài:
- Chỉ cần có Nguyên, ngươi ở Đạo Cung Bí Cảnh sẽ không có bình cảnh, có thể tăng tiến vùn vụt.
- Cho nên, ta muốn mượn Nguyên. Ngươi có bao nhiêu Nguyên, đưa hết cho ta mượn, tương lai trả lại gấp mười.
Diệp Phàm nghiêm túc mở miệng. Hắn có một loại cảm giác gấp gáp, bức thiết muốn tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh.
- Chút xíu Nguyên của ta, còn chưa đủ nhét kẽ răng của ngươi. Phải biết rằng, nếu ngươi muốn tiến vào Đạo Cung tứ trọng thiên cần mười vạn cân Nguyên. Đây chính là một con số khiến người ta vàng mắt.
- Ngươi có bao nhiêu Nguyên?
Diệp Phàm rất muốn đột phá.
- Ta có hơn một phương, đại khái khoảng bốn ngàn cân.
- Còn không được vạn cân. Ngươi là con cháu của đại cường đạo cơ mà?
Đồ Phi trợn trắng mắt, nói:
- Cường đạo nếu có rất nhiều mỏ quặng Nguyên thì không làm cường đạo nữa rồi. Lại nói, kho báu của gia gia ta, làm sao ta dám động vào.
- Nguyên là một vấn đề lớn.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Ngươi cũng không cần phải gấp. Ta đi ra ngoài một chuyến, gom giúp ngươi hai vạn cân không thành vấn đề.
Đồ Phi tính toán đi tìm Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân, Ngô Trung Thiên.
- Nhưng ta là một phế thể, ngươi giúp ta như vậy không đáng giá.
- Đồ Phi ta không phải là người già mồm cãi láo. Nói thật, ta có một loại trực giác, cảm thấy ngươi có thể sẽ phá vỡ nguyền rủa của thánh thể thái cổ. Nghĩ lại xem, nếu như có ngày nào đó, ngươi trở thành một người Thánh thể thái cổ đại thành, nửa đời sau của ta cũng không cần tu luyện cũng có thể hoành hành Đông Hoang cùng Trung Châu. Chỉ cần ngươi ở trên đời một ngày, con cháu đời sau của ta đều có thể hoành hành thiên hạ. Thánh thể đại thành dù thế nào đi nữa cũng có thể sống hơn vạn năm chứ hả.
- Nếu cả đời ta đều chỉ dừng ở Đạo Cung Bí Cảnh thì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu ngươi không đột phá được, đến lúc đó tặng đỉnh của Vạn Vật Mẫu Khí cho ta, vừa khéo để ta bù đủ cái nắp của Thôn Thiên Quán.
Đồ Phi nửa đùa nửa thật nói.
- Gâu, gâu, gâu...
Đại hắc cẩu xuất hiện ở đường chân trời, đằng đằng sát khí. Nó đang ngủ yên lại bị người đập cho mặt mũi bầm dập, khó chịu tới cực điểm.
- Hiện tại ta liền rời đi, lâu thì một tháng mau thì nửa tháng nhất định sẽ trở về. Bảy thước khối Nguyên tuyệt đối không thành vấn đề.
Đồ Phi nói tới đây, bay lên trời.
Đại hắc cẩu xụ mặt chạy tới, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thần sắc bất thiện nói:
- Tại sao ta đột nhiên cảm thấy là do ngươi gây ra?
- Ta làm cái gì?
Diệp Phàm giả bộ hồ đồ.
- Đừng giả bộ. Con bà nó, tảng đá nặng mấy vạn cân từ trên trời giáng xuống, đè bổn hoàng xuống dưới đó, người bình thường không làm được.
Cái đuôi trụi lủi của đại hắc cẩu sắp dựng thẳng đứng rồi.
Diệp Phàm chết cũng không chịu nhận, cuối cùng nhập nhằng cho qua, tránh khỏi một trận người chó đại chiến.
Thạch Trai đã trùng kiến xong, ở nơi non xanh nước biếc. Những căn phòng rất tinh mỹ, tốt hơn trước kia rất nhiều.
Trọng yếu nhất là hoàn cảnh biến hóa. Thiếu nữ và trẻ em là cao hứng nhất, mỗi ngày đều có thể ngÂm Minh trong suối mát chơi đùa, không cần phải ngày ngày đối mặt bão cát như trong quá khứ nữa.
Ngoài trai đá xếp thành một hòn núi nhỏ, tuy nhiên phần lớn đều là đá nền. Diệp Phàm chuyển tất cả đá của Thạch Trai trước kia tới, sợ bỏ quên cái gì.
Diệp Phàm cùng Trương ngũ gia bận rộn, từ trong đống loạn thạch chọn cối xay, đôn, thớt đá ra ngoài, tổng cộng có hơn năm mươi kiện thạch khí.
Đại hắc cẩu ở bên cạnh "Như hổ rình mồi", sợ bỏ qua chỗ tốt nào.
- Lão gia, người xác định muốn cắt ra?
Diệp Phàm hỏi.
- Cắt đi, ta muốn nhìn xem tổ tông để lại cái gì.
Trương ngũ gia bình tĩnh đáp.
Diệp Phàm động thủ, liên tục cắt ba cái đôn đều là phế thạch, cái gì cũng không có. Trương ngũ gia cũng tự mình động thủ, cắt ra bốn cái khóa đá, đồng dạng không có thu hoạch.
- Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai, lão đạo kia trông nhầm sao?
Hai người đưa mặt nhìn nhau.
- Cẩn thận như vậy làm chi, một hơi đều đập nát, thống khoái một chút.
Đại hắc cẩu thúc giục.
- Té sang một bên đi.
Diệp Phàm trừng mắt liếc nó một cái.
Đột nhiên, một làn hương thơm tỏa ra, như lan như xạ, thấm vào ruột gan, say đến tận đáy lòng người ta.
- Mùi vị gì đó?
Quả nhiên mũi chó thính nhất. Hắc Hoàng gần như sắp ghé sát vào cối xay, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra ngoài.
- Cắt ra thứ gì rồi.
Trương ngũ gia thần sắc ngưng trọng. Ông đang cắt một cái cối xay, mùi thơm chính từ trong khe đá tỏa ra.
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, ném cái thớt trong tay tới gần quan sát. Đây thật đúng là chuyện lạ, cát đá làm sao lại có mùi thơm tỏa ra?
Sẽ không phải là phong ấn thứ gì sinh vật thái cổ cổ quái gì đó chứ?
Ngón tay hắn lóe kim mang, ý bảo Trương ngũ gia lui ra phía sau. Hắn đón lấy cối xay, đại hắc cẩu cũng thò cái đầu lớn qua nhìn chằm chằm.
Xoạt... Xoạt... Xoạt...
Vụn đá bay tán loạn, rất nhanh lớp da ngoài cối xay bị bóc ra hơn một nửa. Diệp Phàm phát hiện có giọt nước tràn ra.
Mới rồi Trương ngũ gia dùng sức hơi lớn một chút, cối xay này rất giòn, rạn ra một vết nứt, giọt nước từ vết nứt này truyền ra, mùi thơm cũng từ chỗ đó.
- Cắt ra bảo bối rồi.
Đại hắc cẩu tai to mặt lớn, mắt như chuông đồng, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm.
Diệp Phàm cẩn thận bóc ra từng lớp mỏng, cuối cùng từ chính giữa của cối xay cắt ra một hạt nhục đậu khấu, màu phấn hồng có điểm giống quả đào.
- Nó... bằng thịt.
Đại hắc cẩu lộ vẻ đơ mắt cứng lưỡi.
- Đây là thứ gì?
Diệp Phàm nghi hoặc trong lòng. Hắn từng đọc qua Nguyên Thiên Thư, nhưng chưa từng thấy ghi chép gì có liên quan.
Trương ngũ gia cũng có chút trợn mắt há hốc mồm, cảm giác khó tin.
Mùi thơm chính là hạt nhục đậu khấu này phát ra. Vỏ của nó đã rách, một nửa chất lỏng trong suốt còn lại trong cối xay, mùi thơm ngào ngạt, khiến người ta không kìm nổi muốn một ngụm nuốt chửng.
- Thơm như vậy, không phải là quả trường sinh bất lão chứ?
Đại hắc cẩu hai mắt tỏa sáng.
Trương ngũ gia nghe vậy, trong lòng khẽ động nói:
- Tổ tông có lời, thứ bị phong trong đá không chỉ có Nguyên.
- Những thứ này... Hẳn đều là kỳ thạch hiếm có thiên hạ, thứ bên trong không thể đoán trước.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào số thạch khí.
Trong Nguyên Thiên Thư không có ghi lại như vậy. Loại hạt nhục đậu khấu này vượt qua phạm trù vật liệu đá, chỉ có thể quy làm kỳ thạch. Chỉ sợ những thứ mà Nguyên Thiên Sư để lại có ý nghĩa không tầm thường.
- Màu sắc của nó biến đổi, mùi thơm cũng nhạt. Đây là chuyện gì?
Trương NGŨ gia biến sắc.
Hạt nhục đậu khấu màu phấn hồng dần dần biến thành màu xanh, mùi thơm quả thật nhạt đi rất nhiều.
← Ch. 0295 | Ch. 0297 → |