Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 0326

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0326: Từ Sơn chung hưởng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


- Những người này dùng chân thân hiển lộ, rốt cục là vì sao?!

Hắn lại nghĩ tới vấn đề này.

- Hắc ca, nhờ ngươi hết đó. Ta không thể dùng thần lực được. Ta hoài nghi người kia thật có thể là thần thể Khương gia, nhất định sẽ cảm ứng được sự tồn tại của ta.

Lý Hắc Thủy tiến lên, một đoạn lạc ấn lao ra, ngộ đạo tiên môn tự động mở, hắn và Diệp Phàm ung dung đi vào.

Tổng cộng chỉ có hơn mười người là tiến vào được ngọc điện, không hề nghi ngờ đều là cường giả tuyệt đỉnh thế hệ trẻ, đạt tới Tứ Cực Bí Cảnh.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn ra, có thể nhận ra hơn phân nửa, đều là những người rất có lai lịch.

Thiếu chủ Thiên Yêu Cung, truyền nhân Hoàng Kim gia tộc, Từ Hằng, Hạng Nhất Phi, Vạn Sơ Thánh tử, Khương Dật Phi, hoàng tử Đại Hạ, tiểu ni cô áo trắng.

Những người tới trước đã sớm đàm luận, Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy đi vào liền tìm một chỗ ngồi xuống.

- Diệu Y nghe nói thánh thể thái cổ chiến lực độc nhất vô nhị ở cùng giai, các vị có biết nguyên nhân sâu xa không?

An Diệu Y khẽ hỏi, đôi mắt trong veo, không ẩn chứa chút diệu dục nào.

Trong lòng Diệp Phàm lập tức giật mình, không ngờ An Diệu Y lại nhắc tới thánh thể thái cổ, lập tức yên lặng không nói, nghe người khác đàm luận.

- Ta từng nghe nói, Luân Hải của thánh thể màu vàng, không phải là không khí trầm lắng, có được thần lực không gì sánh nổi.

- Ta cũng ở trong một cuốn sách cổ thấy qua được vài câu, trong Đạo Cung của bọn họ không sinh ra thần chi, tất cả đạo lực đều dùng để tẩm bổ thân thể.

Trước sau có hai người mở miệng. Diệp Phàm kinh ngạc, kiến thức của những người này quả thật không tầm thường, ngay cả những điều này cũng biết. Hắn vốn không hiểu Đạo Cung sao lại như vậy, trước kia còn tưởng rằng khi mình tu luyện xảy ra vấn đề.

Từ Hằng mặc một bộ hắc y, làn da trắng như ngọc. Hắn như một thanh thần kiếm giấu trong tinh khô, thần quang nội liễm nói:

- Loại thể chất này sau khi đại thành, máu huyết có thể sánh được thần dược, trong ghi chép của Luyện Dược Sư cổ có nhắc tới điều này, coi đó là thứ vô cùng quý giá!

- Mọng Từ huynh nói rõ thêm, Diệu Y xin chăm chú lắng nghe!

An Diệu Y hơi nhíu mày, đôi mắt có thần mở to ra nhìn lại.

Từ Hằng rất có lai lịch, tổ phụ Từ Thiên Hùng của hắn còn khủng bố hơn cả Thanh Giao Vương, là đại cường đạo thứ ba Bắc Vực, có thể nói gia học thâm sâu.

Khí chất của hắn có chút lãnh liệt, dù là tươi cười cùng băng khắc nói:

- Đó là điều tổ phụ ta vô tình thấy được trên một thạch bích.

Từ Thiên Hùng là một người có đại cơ duyên, hơn ngàn năm trước đã danh chấn Bắc Vực, từng nhìn thấy ghi chép của một gã Luyện Dược Sư thái cổ trên một vách đá.

Năm đó, có một thánh thể thái cổ đại thành ban thưởng nửa bát thánh huyết, bị Luyện Dược Sư sử dụng, kết hợp các loại dược thảo luyện thành đan, không chỉ có thể cứu sống một người chết mà còn khiến hắn sau đó đột phá một đại Bí Cảnh.

- Có thần hiệu như vậy sao?!

Rất nhiều người đều động dung.

- Trước thời hoang cổ, trên đại địa vô cùng hỗn loạn, ngay cả thánh thể thái cổ cũng có lúc đại chiến tới mấy ngày...

Một nam nhân mặc chiến y màu hoàng kim lên tiếng, sắc mặt hắn như đao tước, góc cạnh rõ ràng.

Người này là Kim Xích tiêu, là truyền nhân Hoàng Kim gia tộc ở Bắc Nguyên, cực kỳ cường đại, địa vị có thể sánh ngang hoàng tử Đại Hạ. Hắn cũng từng nhìn thấy ghi chép liên quan.

Năm đó, thánh thể thái cổ đại thành, dùng máu huyết tự thân cứu sống không ít bạn bè bị thương, được ghi lại trong cổ tịch. Mười giọt máu liền có thể khôi phục huyết nhục, xương cốt.

- Trước thời hoang cổ, đại địa rất loạn sao?

Đôi mắt An Diệu Y lưu chuyển, nhìn về phía Kim Xích Tiêu.

- Quả thực rất loạn, yêu tà hoành hành, tuy nhiên chung quy cũng bị thánh thể và Đại đế cổ trấn áp!

Kim Xích Tiêu nói.

Bên cạnh, một nam nhân áo tím cười lạnh. Hắn khí vũ hiên ngang, khí chất tôn quý, đôi mắt còn thâm thúy hơn cả tinh không.

- Yêu ma hoành hành? Ta thấy cổ sinh vật còn chưa tuyệt, vẫn hoành hành đại địa.

Hắn là Yêu Nguyệt Không, là thiếu chủ Thiên Yêu Cung, đến từ phía Tây Đông Hoang. Yêu cung cổ kính này vạn kiếp bất diệt, truyền thừa từ rất xưa, có thể sánh ngang với các Thánh địa.

- Yêu Nguyệt Không ngươi có ý gì?!

Kim Xích Tiêu lạnh giọng, mày kiếm dựng ngược lên.

Mới vừa rồi ngươi nói ở thời đại thái cổ, đại địa náo động, Yêu tộc hoành hành.

Ta còn chưa hỏi ngươi có ý tứ gì đó?!

Yêu Nguyệt Không áo tím triển động, bay phấp phới, ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhích nhưng khí thế bức nhân.

Yêu Cung cổ lão chấn nhiếp thiên hạ từ xưa tới nay, cũng không biết đã xuất hiện bao nhiêu Yêu Vương cường đại. Nghe nói Thanh Giao Vương cũng từ nơi này đi ra.

Thân phận của Yêu Nguyệt Không vô cùng cao quý, thực lực lại khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

- Lời của ta chẳng lẽ không đúng?

Kim Xích Tiêu đối chọi gay gắt, cũng không e ngại đối phương. Đơn giản vì hắn cũng rất có lai lịch.

Hoàng Kim gia tộc ở Bắc Nguyên, cùng giáp giới với Bắc Vực của Đông Hoang, nghe nói là từ Đông Hoang đi ra, thậm chí còn có lời đồn bọn họ chính là hậu nhân của cổ sinh vật, trong cơ thể có chảy xuôi máu huyết hoàng kim thái cổ.

Một nhà này ở Bắc Nguyên cũng có địa vị giống như hoàng triều Đại Hạ bất hủ ở Trung Châu, không thể lay chuyển được, tự nhiên địa vị không thua kém gì Thiên Yêu Cung.

Yêu Nguyệt Không hừ lạnh một tiếng nói:

- Năm đó, cổ sinh vật gây sóng gió, bị Đại đế cổ trấn áp, cả gia tộc không thể không tới tận Bắc Nguyên, rời xa Đông Hoang.

Hai người không lâu trước cùng đại chiến một trận, kết thù kết oán thâm hậu, hiện giờ đối chọi gay gắt như vậy, rất có thể lại lao vào đánh đấu.

Diệp Phàm cảm giác rất giật mình, hắn đã ngửi thấy mùi gì đó. Không ngờ Hoàng Kim gia tộc và Thiên Yêu Cung lại có lai lịch thần bí và xa xôi như vậy.

- Yêu Nguyệt Không, chúng ta là hoàng kim vương tộc nhất mạch trong Nhân tộc, ngươi cũng đừng có chọc vào chúng ta!

- Một cổ sinh vật ngày xưa gây sóng gió thế mà giờ lại tự cho mình là hoàng kim vương tộc trong Nhân tộc sao?!

Tuy rằng là đại địch nhưng hai người cũng không có ý định sẽ vung tay giao đấu, rất nhanh trở nên bình tĩnh. Bọn họ cũng không muốn để người khác xem náo nhiệt.

An Diệu Y tự mình châm rượu, sau đó bàn tay trắng nõn khẽ chuyển, hai chiếc chén ngọc liền phân biệt bay tới trước mắt Kim Xích Tiêu và Yêu Nguyệt Không.

- Diệu Y kính hai vị thiếu chủ, không cần so tranh khí phách làm gì, mời thử loại rượu này!

Dù có chút cứng ngắc nhưng lúc này ai cũng không so đo gì nữa, không thể trả mặt giao đấu mà đưa tay ra uống cạn hai chén rượu này.

Bên cạnh có người hỏi.

- Nguyệt Không huynh, Thiên Yêu Cung dữ thế trường tồn, năm đó xuất hiện rất nhiều đại yêu, ở thời kỳ thái cổ cùng đại chiến với thánh thể không ít lần, không biết ngươi biết được gì?

Yêu Nguyệt Không tóc đen nhẹ bay, thần sắc bình tĩnh nói:

- Yêu tộc mặc dù từng đại chiến Nhân tộc nhưng đã sớm thành quá khứ, hiện tại chung sống hòa thuận, ân oán năm đó đã tiêu tan vào lịch sử rồi!

- Nguyệt Không huynh không cần hiểu lầm, ta không có ý gì khác.

Người kia vội vàng đứng dậy chắp tay. Trong mắt hắn, Thiên Yêu Cung thậm chí còn khủng bố hơn cả Thánh địa.

An Diệu Y cười cười, hai hàm răng lộ ra vẻ sáng bóng, đôi mắt lấp lánh nói:

- Nguyệt Không huynh không cần để ý, Diệu Y cũng muốn hỏi vấn đề này. Chúng ta cùng nhau lý giải một chút về thánh thể thái cổ.

Diệp Phàm khó hiểu, nữ tử này vì sao lại như vậy, nàng đối với thánh thể thật sự hứng thú như vậy sao?!

- Thánh thể đại thành, không thể địch...

Đây là đánh giá của tổ tiên Yêu Nguyệt Không về thánh thể thái cổ.

Ở thời đại thái cổ, Yêu tộc vô cùng cường thịnh, Thiên Yêu Cung dù không nói là hiệu lệnh thiên hạ nhưng cũng không khác nhiều, đại yêu xuất hiện lớp lớp. Nhưng khi đại chiến với thánh thể thì phải dùng máu huyết trả giá, những cự đầu của Yêu tộc không ngừng ngã xuống, thiếu chút nữa vì thế mà diệt vong.

- Thánh thể có thể khắc chế tất thảy dị tượng, tất cả lĩnh vực pháp tắc đều không có hiệu quả với hắn, khi đại chiến sinh tử thì như đi vào chỗ không người!

Phần lớn nơi này đều là nhân vật cấp Thánh tử, có người tu thành dị tượng thượng cổ, có thể khóa một Bí Cảnh đại chiến. Nếu gặp phải thánh thể, không hề nghi ngờ những thứ này đều vô dụng. Đây là tin tức khiến người ta cảm giác rất bất an.

Diệp Phàm cảm giác có chút không được tự nhiên. Những người này từng câu đào móc hết bí mật của hắn ra, cũng không phải là điều gì tốt đẹp.

Yêu Nguyệt Không không nói nhiều:

- Chư Thánh địa không ai từng bồi dưỡng thánh thể thái cổ sao?

Hắn nhìn lướt sang Hạng Nhất Phi và Vạn Sơ Thánh tử.

Những người khác mở miệng nói:

- Cũng từng nghe nói nhưng lại không biết tình hình cụ thể!

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Hạng Nhất Phi và Vạn Sơ Thánh tử. An Diệu Y tự mình châm rượu cho hai người nói:

- Hạng huynh có thể tiết lộ đôi chút không?

- Đó đã là chuyện của mấy vạn năm trước rồi! Đáng tiếc chung quy thất bại!

Hạng Nhất Phi nói.

Đại Diễn Thánh địa từng vô tình phát hiện ra một gã thánh thể, tiêu phí trăm vạn cân Nguyên, khiến hắn tấn chức Đạo Cung ngũ trọng thiên.

- Đó là một cái động không đáy! Đại Diễn tuy có thể lấy ra ngàn vạn cân Nguyên nhưng sẽ nguyên khí đại thương. Rất nhiều tiền bối phỏng đoán dù trợ giúp hắn đột phá, tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh nhưng còn có thể gặp phải bức tường chắn còn khó khăn hơn!

- Sau đó, vận mệnh tên thánh thể kia như thế nào?

Có người hỏi. Đây là vấn đề mọi người quan tâm nhất.

Hạng Nhất Phi không trả lời mà trầm mặc không nói.

- Ta nghe nói thánh thể kia rất đáng thương!

Từ Hằng ôn hòa mở miệng.

- Năm đó, một Thánh địa tuy có thể lấy ra ngàn vạn cân Nguyên nhưng không nhìn thấy hy vọng, tất nhiên cũng ngừng lại.

Hạng Nhất Phi nói.

- Hiện giờ, các đại Thánh địa cũng khai thác một số lượng lớn quặng mỏ Nguyên ở Bắc Vực, nếu lấy ra ngàn vạn cân Nguyên cũng không quá tổn thương nguyên khí!

Có người mở miệng nói.

- Đáng tiếc là vẫn mất nhiều hơn được! Ai có thể biết được sau khi tiến vào Tứ Cực thì còn có gông cùm xiềng xích gì nữa hay không?! Không ai nguyên ý đặt cược như vậy!

Vạn Sơ Thánh tử lắc đầu.

Lý Hắc Thủy cũng xen vào nói:

- Hiện tại không phải có một thánh thể thái cổ đó sao!? Ta thấy các đại Thánh địa có thể tính toán, bồi dưỡng ra một cao thủ vô địch thiên hạ rồi.

Rất nhiều người không đáp. Đây đúng là một chủ ý không hay ho gì. Không nói Diệp Phàm có ân oán với Diêu Quang, chỉ riêng hắn không phải là đệ tử do Thánh địa bồi dưỡng ra thì cũng đã bị phủ quyết một cách trực tiếp rồi.

- An tiên tử vì sao lại cảm thấy hứng thú với thánh thể thái cổ như vậy?!

Diệp Phàm bỗng nhiên mở miệng nói.

- Diệu Y một lòng hướng đạo, chỉ muốn minh bạch điều này mà thôi! Trong một bản ghi chép của tiền bối, ta thấy thánh thể thân cận đại đạo cho nên muốn hiểu rõ hơn một chút mà thôi!

Hoàng tử Đại Hạ cười lớn nói:

- Thánh thể, ngày xưa danh truyền thiên hạ! Ta càng ngày càng chờ mong hắn có thể phá vỡ lời nguyền, tiến vào Tứ Cực Bí Cảnh!

An Diệu Y bỗng nhiên đứng lên, ngọc thể thướt tha đi vào một bàn ngọc, cầm tới một chiếc tiểu đỉnh màu đồng thau nói:

- Chư vị, Diệu Y muốn mời các vị đánh giá. Thứ này có lai lịch gì?

Chiếc tiểu đỉnh này có màu lục tú, trên đó có khắc một ít ngư trùng điểu thú, phong cách cổ xưa. Tuy nhiên nó lại không có thần lực, đạo văn dường như đã bị tổn hại.

Thần sắc mọi người khẽ động, An Diệu Y không thể tùy tiện lấy ra một thứ vớ vẩn để bọn họ đánh giá. Tối nay nàng mời mọi người tiến tới hơn phân nửa chính là vì thứ này.

Mọi người lần lượt tiến tới, tất cả mọi người trước sau quan sát một lần, tuy nhiên cũng không nhìn ra chỗ nào dị thường.

Khi Diệp Phàm cầm thứ này trong tay, trong lòng chợt nhảy dựng lên. Ở trên đỉnh này hắn thấy được một ấn ký mặt quỷ quen thuộc.

Là đồ vật tên ngoan nhân kia lưu lại.

Khương Dật Phi mặc một thân áo trắng, siêu quần thoát tục, phong thần như ngọc, từ đầu tới cuối không nói gì, mãi tới khi hắn tiếp nhận chiếc tiểu đỉnh trong tay Diệp Phàm thì thần sắc hơi ngưng trệ.

- An tiên tử từ đâu mà có thứ này?

- Khương huy quả nhiên gia học thâm sâu, nhất định biết nó đại biểu cho thứ gì!

An Diệu Y sóng mắt như nước, nhìn về phía Khương Dật Phi nói.

- Ấn ký do một vị Đại đế lưu lại!

Đúng lúc này, thiếu chủ Yêu Nguyệt Không của Thiên Yêu Cung cùng chấn động.

- Sau lưng chư vị đều là những thế lực kế thừa lâu đời nhất Đông Hoang, quả nhiên kiến thức quảng bác, Diệu Y bội phục!

An Diệu Y cười nói.

- An tiên tử ngươi là muốn nói cho chúng ta biết thứ này đại biểu có thể tìm được nửa kiện Vũ khí Cực Đạo kia sao?!

Khương Dật Phi bình tĩnh nói.

An Diệu Y gật đầu:

- Đúng thế! Tuy nhiên lại cần thần thể, thánh thể, thiên yêu thể đều xuất hiện mới có thể tìm được nửa kiện Vũ khí Cực Đạo kia!

Bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên, truyền khắp thiên địa khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, thân thể chấn động.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1822)