Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 0353

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0353: Thái Hư Thần Vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


Khương gia ở trong lòng người dân Bắc Vực giống như là Thần tộc vậy, địa vị lớn lao tới mức không thể dao động được.

Vùng đất này cũng có không biết bao nhiêu quốc gia, to có nhỏ có, rất nhiều quốc gia cổ thờ phụng thần linh, không ngờ lại là Hằng Vũ Đại đế.

Có thể tưởng tượng nổi Khương gia ở vùng địa vực này có ảnh hưởng lớn tới mức nào.

Tuyết trắng bao phủ, gió lạnh gào thét trên mặt đất, bông tuyết tung bay vô cùng lạnh lẽo, hơi thở thở ra trắng xóa, rất nhanh sẽ biến thành băng.

Trong mùa đông giá rét trên vùng đất này, mỗi một thành trấn đều có rất ít người ra đường, càng không nói là ở vùng dã ngoại hoang vu.

Diệp Phàm đeo Đả Thần Tiên trên lưng, một mình đi trong vùng băng Nguyên tại Bắc Phong. Hắn đi qua mấy chục nước, chỉ còn cách tịnh thổ của Khương gia không tới hai ngàn dặm.

ở trong vùng băng Nguyên này có một ít trại nhỏ, trong mùa đông giá lạnh thế này rất ít người ra ngoài, chỉ ngẫu nhiên mới thấy có một đám chó kéo xe trượt tuyết.

Sau đó không lâu Diệp Phàm tìm được một gã tu sĩ trong một trại nhỏ, cảnh giới tuy mới đến Mệnh Tuyền, sau khi cho hắn mười cân Nguyên liền đồng ý truyền tin giúp Diệp Phàm.

Diệp Phàm không thể tự mình đi tới Khương gia, nếu không sẽ gánh họa sát thân. bởi vì đề cập tới Cửu Bí là động tới khoản thừa kế trọng yếu rồi.

Hắn cũng không thể nào giải thích được, không thể nói mình tiến vào Tử Sơn, bằng không dù là có ý tốt đưa tin cũng sẽ bị giam.

Làm việc với ý tốt nhưng lại rơi vào kết cục thê thảm, hắn chẳng mong chuyện ấy phát sinh chút nào.

- Trong thân thể người của Khương gia vẫn chảy dòng máu của Thần Vương...

ở trong nhà một thợ săn rất ấm áp, Diệp Phàm uống rượu lâu năm, ăn thịt hươu, cùng nói chuyện với người thợ săn già, từ miệng của đối phương biết không ít chuyện của Khương gia.

Trong lò lửa củi gỗ cháy lách tách sưởi ấm cả căn phòng, uống mấy chén rượu lâu năm, nhìn gió lạnh gào thét ở bên ngoài, tuyết trắng cuốn tận trời cao, Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy thực thư thái.

Cuối cùng hắn để lại một khối Nguyên, nhanh chóng rời đi, một lần nữa tiến vào trong gió tuyết.

Trong thời gian một ngày Diệp Phàm tổng cộng tìm được năm tên tu sĩ cảnh giới thấp, cũng đưa cho bọn họ một phong thư. Bởi vì chuyện rất quan trọng nên hắn phải đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

Nội dung trong thư rất đơn giản, có lược đồ thô sơ một bộ phận của Tử Sơn, chỉ thẳng vào nơi nhốt Khương Thái Hư, trên đó cũng viết rõ ràng cái tên này.

Đồng thời hắn còn để lại, chút ấn ký của Đấu Chiến Thánh Pháp, phân biệt chia ra trong năm khối ngọc thạch, tin rằng Khương gia khi nhìn thấy tất cả sẽ không thể không tin tường.

Diệp Phàm làm xong tất cả mọi việc liền xoay người bước đi, không trì hoãn chút nào nữa. Liên tục sử dụng đài Huyền Ngọc vượt qua hư không mấy ngày, hắn đã đi qua mười mấy quốc gia.

Tuy nhiên hắn cũng không rời khỏi vùng đất này mà ở lại trong một tòa thành trì, yên lặng tu luyện, đồng thời tìm hiểu Nguyên Thiên Thư.

Trong nhiều ngày này, cả vùng đất này trở nên vô cùng khẩn trương. Cao thủ của Khương gia xuất hiện hết, dường như đang truy tìm gì đó khiến trong lòng nhiều người cảm thấy rất bất an.

Diệp Phàm biết thư nhất định đã được đưa tới, người của Khương gia biết tin rồi. Tới tận lúc này hắn mới thở phào một cái. Chuyện nên làm đã làm được rồi, có thể cứu được Khương Thần Vương ra hay không thì phải trông vào thực lực của Khương gia thôi.

Mấy ngày sau, một tin tức kinh người truyền ra từ Bắc Vực. Thần Vương Khương Thái Hư có thể còn sống.

Tin tức này đưa ra long trời lở đất, chấn động khắp đại địa, giống như chắp cánh truyền ra bên ngoài.

Sau đó khắp Đông Hoang đều chấn động, tất cả đại giáo và Thánh địa đều biết tin tức này, khiến rất nhiều đại nhân vật đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Thần Vương Khương Thái Hư là một truyền kỳ, được xưng là người có lực công kích mạnh nhất Bắc Vực năm ngàn năm trước, không ai có thể so được.

Năm đó khi thanh danh hắn đại chấn thiên hạ, tuổi tác cùng chưa lớn, thậm chí trong mắt rất nhiều nhân vật lớp cao tuổi thì hắn vẫn là một đứa trẻ con thì đã tu thành Thần Vương thể tới cảnh giới Đại Thành.

Rất nhiều người đều phỏng đoán nếu cho hắn thời gian thì tiền đồ không thể đo lường được.

Tuổi không lớn lại như mặt trời ban trưa, chỉ cần ra tay sẽ khiến bốn phương chấn động.

Đúng vào thời kỳ toàn thịnh nhất này thì hắn đột nhiên lại bốc hơi khỏi nhân gian, không hề xuất hiện nữa, vĩnh viễn biến mất trong mắt người đời.

Năm đó rất nhiều người đoán ra hắn có thể bế tử quan, tấn công lên cảnh giới rất cao.

Nhưng theo thời gian trôi qua, một ngàn năm, hai ngàn năm...từ từ mọi người mới tin rằng vị Thần Vương kinh thế này đã xảy ra chuyện bất ngờ, không còn tồn tại trên thế gian nữa.

Mà Khương gia là chịu đả kích lớn nhất. Thần Vương thể xuất thế là dấu hiệu báo trước rằng một gia tộc sẽ trở nên cường thịnh, không ngờ Khương Thái Hư vừa mới quật khời đã liền xảy ra chuyện bất trắc.

Năm đó Khương gia vì thế mà gây chiến. Bọn họ hoài nghi một số Thánh địa ra tay, có cao thủ tuyệt thế liên hợp lại, ám hại Thần Vương Khương Thái Hư.

hơn bốn ngàn năm trước gió nổi mây phun, suýt nữa phát sinh đại chiến giữa các Thánh địa, may mắn cuối cùng cũng giải thích rõ ràng được, gió bão bình ổn xuống.

Năm tháng từ từ trôi qua, chớp mắt đã qua bốn ngàn năm. Tên tuổi của Khương Thái Hư gần như sắp bị người đời lãng quên, không ngờ giờ lại xuất hiện một lần nữa.

Tất cả mọi người đều kinh sợ. Thần Vương năm đó phong thái kinh thế, tư thế oai hùng vô cùng giờ còn sống, đúng là khiến rất nhiều người gần như không thể tin được.

- Sống chết đừng như Khương Thái Hư.

Đây là lời than thở của một số nhân vật tổ tông trong bốn ngàn năm qua.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Khương Thái Hư bốn ngàn năm trong phong thái như ngọc, chiến lực chấn kinh bốn phương, bất kể thế nào cũng đều khiến mọi người chú ý, là một thiên tài tạo nên phong vân tuyệt đại.

- Vì sao yên lặng một thời gian dài như vậy?

Đây là nghi vấn của rất nhiều người.

Dưới tình huống bình thường thì Thần Vương có thể sống trên bốn năm ngàn năm. Nhiều năm trôi qua như vậy, Thần Vương hào hoa phong nhã ngày xưa giờ đã gần tới năm ngàn tuổi rồi.

Có thể nói hắn đã tới lúc hết tuổi thọ mà chết già, sinh mạng khô cạn rồi, làm sao lại còn truyền ra tin tức hắn còn sống chứ?

Thần Vương tư thế oai hùng phấn chấn giờ đã đi vào tuổi già. Một lão Thần Vương tuổi thọ không còn nhiều có thể có gì mạnh mẽ nữa chăng?

Tin tức không ngờ để lộ ra, tầng cao của Khương gia rất tức giận nhưng mãi vẫn không điều tra ra được điều gì.

Sau đó không lâu một tin tức mới lại truyền ra, Thần Vương Khương Thái Hư bị nhốt trong Tử Sơn. Tin tức này truyền ra lại càng chấn động thế gian.

Tất cả mọi chuyện đều đã trồi lên mặt nước. Thần Vương mất tích bốn ngàn năm hóa ra lại ở trong Tử Sơn, khiến cả thiên hạ đều kinh ngạc.

Một vấn đề khó hiểu của lịch sử cuối cũng đã được giải. Nhưng khiến người ta càng liên tưởng nhiều hơn đó là Thần Vương Khương Thái Hư bị nhốt bốn ngàn năm không chết, rốt cục tin này làm sao lại truyền ra được?

Thừa kế của Vô Thủy Đại đế có phải đã có người nhanh chân lấy được hay không?

Thần Vương kinh thế gần năm ngàn tuổi chưa chết, ở trong Tử Sơn có chiếm được gì hay không? Hắn còn có thể sống được bao lâu?

Kế thừa bí quyết chữ Đấu trong Cửu Bí có phải lại sắp thấy ánh mặt trời hay không?

Không chỉ có Đông Hoang chấn động mà cả chư tử bách giáo tại Trung Châu cũng giật mình. Bọn họ vây quanh Tử Sơn, không ngờ trong đó lại có thể có một vị Thần Vương còn sống.

Diệp Phàm sau khi nghe nói tới mấy tin tức này cũng không khỏi nhíu mày. Tin tức này tuyệt đối không phải do Khương gia tiết lộ ra, tuyệt đối là có người cố ý.

Mười ngày sau Khương gia lấy Thánh binh Cực Đạo ra chạy tới Tử Sơn.

Thái Dương Thần Lô còn có tên là Hằng Vũ Lô, dùng thánh vật Hoàng Huyết Xích Kim luỵện chế thành, dùng tiên hòa vô thượng ở Đọa Nhật Lĩnh trong Thái Sơ cấm địa tế luyện, có thể đánh nát thiên địa, đốt sạch vạn vật.

Uy lực của thánh vật này không thể tưởng tượng được, cho dù có là người rống nát núi sông như Khổng Tước Vương, thần uy chấn thể như Xích Long lão đạo nếu bị bắn trúng thì tuyệt đối cũng sẽ biến thành tro bụi trong một kích.

Khương gia lấy ra Thánh binh Cực Đạo — Hằng Vũ Lô đồng thời cũng thúc dục Cơ gia lấy ra Hư Không Kính, Diêu Quang lấy ra Long Văn Đinh.

Điều này đã chứng thực tin tức Thần Vương bị nhốt trong Tử Sơn. Lúc này lập tức gió nổi mây phun, lời đồn đại bay đầy trời.

Lần tấn công thứ ba vào Tử Sơn được tiến hành nhanh hơn dự định.

Trong tay Khương gia có sơ đồ phác thảo một bộ phận bên trong Tử Sơn, dẫn tới những thế lực lớn tới cửa muốn xem tột cùng là cái gì.

Đối với việc này tầng cao của Khương gia chỉ có một đáp án, cùng tiến vào Tử Sơn. cùng sử dụng chung sơ đồ. Bọn họ muốn mượn lực lượng của các Thánh địa và chư tử bách giáo của Trung Châu, nghĩ cách cứu viện Khương Thái Hư.

Không nói tới kế thừa của Vô Thủy Đại đế, chỉ bí quyết chữ Đấu trong Cửu Bí đã đủ để Khương gia phải đem hết khả năng mà ra tay. Có thể nói đây là loại bí thuật độc nhất vô nhị, giá trị quan trọng khó có thể đánh giá nổi.

Nửa tháng sau thiên hạ phong vân tề tụ ở Tử Sơn. Nơi này đã trở thành nơi rồng cuộn hổ chồm, rất nhiều đại nhân vật của Đông Hoang và Trung Châu đều tới đây, chưa có hành động gì đã đủ khiến thiên hạ chấn kinh.

bởi vì cơ hội chỉ có thể có một lần, vận dụng Thánh binh Cực Đạo, nếu vẫn không thể công phá thì có nghĩa là sẽ chẳng bao hắn công phá nổi nữa.

Vùng đất của Khương gia cũng bình tĩnh lại. Diệp Phàm đi trong gió tuyết, rốt cục cũng nhìn thấy một hình dáng đại khái ở phía xa.

Hắn dùng Nguyên Thiên Thần Giác quan sát ở ngoài mười dặm.

Đó quả là một vùng tịnh thổ thần thành. Bên ngoài bị đóng băng thành một vùng đất chết, tuyết lớn như lông ngỗng bay tán loạn nhưng phía trước trời quang mây tạnh, tràn ngập một màu xanh lá mạ.

Mây tía bốc lên, sương mù đủ màu lưu chuyển, vô cùng sáng lạn. những ngọn núi lớn lơ lửng trên bầu trời, căn bản không rơi xuống mặt đất.

Mỗi một ngọn núi lớn đều có khí tức mênh mông, dường như đã tồn tại từ lúc khai thiên lập địa, tỏa ra khí tức cổ xưa của chốn u minh.

Có ngọn núi có sương mù đầy màu sắc vờn quanh, cảnh sắc như tranh, thác nước đổ xuống từ mấy ngàn trượng giống như một dải tơ bạc rơi thẳng xuống mặt đất, như ngân hà chín tầng trời đổi chiều vậy.

Có ngọn núi là nguy nga nặng nề, tràn ập mây phủ, chấn nhiếp lòng người.

Mà đây chỉ mới vẻn vẹn là một góc của tảng băng. Cảnh tượng chỗ sâu nhất căn bản không thể nhìn thấy, nghe nói có rất nhiều Thần Miếu từ thời hoang cổ.

Ngoài ra có thể chắc chắn là Khương gia có một tòa Thần Thành vĩnh viễn không rơi xuống, đừng sừng sững trên mây. Tuy rằng nó không thể so với quỷ mộ của Thánh thành Bắc Vực nhưng cũng thực kinh người, trải qua thời đại thái cổ vẫn không hề sụp đổ.

- Nghe đồn có mấy Thánh địa đều có Thần Thành lơ lửng trên bầu trời, chẳng lẽ có gì liên hệ sao?

Diệp Phàm trầm tư.

Hắn không thể không thở dài. Thế lực lớn như vậy, khí thế như vậy, quả nhiên là đứng đầu Đông Hoang, sâu không thể lường nổi.

- Nghe đồn Tứ Cực Quyển trong Hằng Vũ Kinh cũng giống như Luân Hải Quyển trong Đạo Kinh, Đạo Cung Quyển trong Tây Hoàng Kinh, được xưng là đứng đầu Đông Hoang.

Diệp Phàm lắc lắc đầu. Tuy rằng hắn rất muốn có được nhưng nhìn khí thế của Khương gia thì hắn biết gần như không có khả năng rồi.

Hắn nghĩ tới lời khoác loác trong quá khứ, muốn lấy tâm pháp của Dao Trì thì lại thấy xấu hổ. Nếu không phải hắn được Hắc Hoàng đưa tới chốn cũ ở Dao Trì thì tuyệt đối không thể nào có được.

Bắt đệ tử của các Thánh địa, tìm tòi thần thức căn bản không có khả năng thành công. Hắn đã thử vô số lần đối với con cháu Cơ gia, kết quả là thức hải của bọn họ trực tiếp sụp đổ.

Càng hiểu biết nhiều hắn lại càng tràn ngập với những thế lực bất hủ này. Chỉ bằng lực lượng một kích mà muốn chống lại bọn họ gần như không có khả năng, trừ phi là đi trên con đường của Đại đế.

- Xem ra gần như không có khả năng gặp Tiểu Đình Đình rồi.

Diệp Phàm tự nhủ.

Cuối cùng nhìn thoáng qua một cái, Diệp Phàm xoay người rời đi...lúc này không thể ở lại. Một ngày kia khi tu vi của hắn đại thành, có thể trực tiếp tiến vào, không phải nhìn từ xa như vậy nữa.

Diệp Phàm đi trong băng Nguyên, rời đi rất nhanh, tới một tòa thành trấn ở bên ngoài ngàn dặm, nhìn thấy đường phố không rộng rãi nhưng lại có cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

- Đó là...

Hắn ngẩn ra.

ở phía trước có một tiệm rượu thoạt nhìn thực giản dị, một ông lão mặt đầy nếp nhăn, trên người mặc áo vá, động tác rất chậm đang lau bàn.

- Khương lão bá, hắn sao lại ở chỗ này?

Diệp Phàm giật mình. Vì sao lại như vậy? Tiểu Đình Đình cũng ở đây sao?...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1822)