← Ch.0361 | Ch.0363 → |
Diệp Phàm đi vòng quanh vực sâu, bắt đầu khắc vẽ ở mặt trên, ngưng kết Nguyên Thiên Văn Lạc, kết hợp thuật xem địa thế cùng vọng khí thuật, suy diễn mọi thứ của Vạn Long Sào.
Nữ Thánh Chủ đang ở trong băng cung không bị hủy hoại, làm cho hắn thấy được một tia hy vọng, vì vậy muốn suy diễn xem bên dưới cuối cùng là gì.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới tinh thần mỏi mệt đứng dậy, mơ hồ đã đi quanh vực sâu một vòng.
- Sao rồi?
Đại hắc cẩu nóng vội nhất.
Vạn Long Sào là tuyệt thế hung địa, nhưng cũng ẩn chứa thần tàng vô tận, nếu có thể đi vào thì sẽ có đại tạo hóa.
- Ở trên vực sâu chỉ có thể suy diễn khái quát, khó mà nhìn thấu được gì.
- Vậy thì làm sao đây, thế thì bỏ đi hay là tiếp tục mạo hiểm?
Bàng Bác hỏi.
Diệp Phàm nói:
- Có thể đi xuống dưới một đoạn xem thử, ta suy diễn vực sâu mênh mông không có gì, nguy hiểm chân chính là ở trong long sào.
- Tiểu tử ngươi phải nắm thật chắc, nếu không thì chúng ta tương đương nhảy vào hố lửa đấy.
Đại hắc cẩu nhe răng nhếch miệng.
Đồ Phi ủng hộ tiếp tục đi xuống dò xét, nói:
- Tuyệt đối đáng giá thử một lần, cổ Thánh địa Minh. Thần Cung nhất định chiếm được truyền thừa thần bí từ bên dưới, nói không chừng chúng ta cũng sẽ có thu hoạch.
Cuối cùng, mấy người đạt được nhất trí, chuẩn bị dò xét một chuyến.
Từ trận đại chiến ở Bất Lão Điện, cái chuông vàng của đại hắc cẩu xuất hiện thì không lâu sau nó có thể bay được, trước mắt không cần người khác hỗ trợ.
Nhằm dự kiến ổn thỏa, bọn họ chuẩn bị sẵn Huyền Ngọc thai, khi cần thiết sẽ xuyên qua hư không chạy lên trên.
Long khí sôi trào mãnh liệt như thủy triều, đi xuống dưới bị lực cản rất lớn, bọn họ không dám lập tức đi sâu xuống, tốc độ rất chậm, đi xuống dưới từng chút một.
Càng đi xuống dưới càng tối, đến sau cùng thì vươn tay không thấy ngón, may là thần thức của bọn họ đều rất mạnh, có thể cảm giác được cảnh vật xung quanh.
- Vực sâu này do người ta mở ra.
Trên vách vực sâu có dấu đao búa rõ ràng, thấy kết quả này làm mấy người chấn động, là ai dám đào bới Vạn Long Sào?
Rất rõ ràng, Vạn Long Sào che giấu dưới lòng đất đã bị khai quật lên, sau đó mới xuất thế.
Nửa đường bọn họ lại gặp băng cung trong suốt lấp lánh.
Cứ cách một thời gian, băng cung sẽ bị long khí trào ra đưa lên, lơ lơ lửng lửng.
Cô gái trong băng cung cả người sáng bóng, mái tóc đen nhánh rất an bình, đúng là nghiêng thành vô song, thật khó tưởng tượng được nàng là một vị nữ Thánh Chủ.
- Hình như bổn hoàng thấy mi mắt của nàng ta hơi giật một cái!
Đại hắc cẩu phát lạnh rùng mình một cái, lui ra sau.
- Con chó chết này đừng có dọa người bậy bạ nữa!
Đồ Phi quát to.
đã trôi qua bảy tám vạn năm, mấy người không tin nàng ta còn sống, ngay cả Đại đế cổ cũng không thể sống lâu như vậy.
Băng cung bay lên cao, mấy người thì đi xuống dưới, xuất phát vào Vạn Long Sào. Kỳ ngộ đi đôi với nguy hiểm, bọn họ muốn đánh cược một lần.
Một ngàn thước, hai ngàn thước, ba ngàn thước...
Bọn họ cũng phải kinh hãi, đi tới chừng bốn ngàn thước còn chưa thấy đáy, tựa như vĩnh viễn không tới tận cùng thẳng hướng đến U Minh.
Diệp Phàm không thể không dừng lại, tiếp tục dùng Nguyên Thiên Văn Lạc suy diễn, bằng không sai một bước sẽ là đại kiếp nạn sống chết.
Thật lâu sau, hắn thở ra một hơi, kết quả cho thấy không có nguy hiểm, vẫn cứ tiếp tục đi xuống.
Năm ngàn thước, sáu ngàn thước...
Đi xuống hơn chín ngàn thước, rốt cuộc bọn họ cảm ứng được đáy vực sâu, cách đáy đất còn vài trăm thước.
- Má nó, cái này không chừng là hố tự nhiên, sâu tới vạn thước rồi!
Đại hắc cẩu lẩm bẩm lầm bầm.
- Cẩn thận một chút.
Diệp Phàm nhắc nhở, sắp tới đáy vực sâu, cũng không xa Long Sào, nói không chừng sẽ có nguy hiểm.
Tiếp cận đáy vực sâu, nhịp tim bọn họ tăng vọt, quả đúng là đi tới đầm rồng hang hổ.
Rốt cuộc, bọn họ đặt chân tới đáy, một loại khí tức xa xưa thê lương ập tới, tựa như trở về đến thời đại thái cổ.
Đáy vực sâu cũng không tối lắm, có những mảnh vụn Thần Nguyên lẻ tẻ đang lấp lóe hào quang.
Nhưng mà vực sâu thật quá lớn, khó mà chiếu sáng toàn bộ, còn có những chố tối tăm. Phóng mắt nhìn ra xa là một mảnh trống trải, căn bản không giống như lòng đất, tựa như đi tới một mảnh chiến trường cổ.
- Đó là cái gì?
Ở ngay phía trước hình như có kiến trúc xa xưa, rách nát khó coi, không thành hình dạng.
Bọn họ nhanh chóng đi tới trước, ở ngoài Vạn Long Sào lại phát hiện ra kiến trúc, thật nằm ngoài dự kiến của bọn họ.
- Hình như là một cái tế đàn, không lẽ là chỗ hiến tế?
- Gần như sụp đổ hoàn toàn, đã bỏ phế không biết bao nhiêu năm tháng.
Còn chưa tới gần, mấy người đã nhìn ra đó là một cái tế đàn xa xưa, rất khó phỏng đoán nó đã tồn tại bao nhiêu năm, khắc đầy dấu vết năm tháng, ngay cả tảng đá cũng sắp mục nát.
- Đó là...
Tròng mắt Diệp Phàm co rụt.
- Sao có thể như thế được?
Bàng Bác thất thanh hô to.
Trong khoảng khắc tới gần, hai người vô cùng khiếp sợ, trên mặt tràn ngập thần sắc không thể tin nổi.
Ở bên ngoài tế đàn còn không nhìn ra được gì, đến khi đi lên bài đá sụp đổ tới mặt sau, trái tim bọn họ đập rộn lên không thể bình ổn được.
Ở trên cùng là Ngũ sắc Tế Đàn, do cổ thạch năm màu xây dựng lên, tràn ngập khí tức năm tháng. Tuy rằng đã có một số sụp đổ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác kích động tột đỉnh, gần như dán sát lên nó, tay không ngừng sờ mó, luôn miệng lẩm bẩm.
Thật quá giống!
Nếu không phải đang ở đáy vực sâu, bọn họ thật sự nghĩ tới mình đang ở đỉnh Thái Sơn, trở về khoảng khắc chín con rồng kéo theo quan tài.
Tòa Ngũ Sắc Tế Đàn này giống y như ở Thái Sơn, phong cách cùng hình thức không có quá nhiều khác biệt, ngay cả chất liệu cũng không khác mấy.
- Con đường trở về...
- tương lai nhất định có thể trở về...
Diệp Phàm cùng Bàng Bác không ngừng lẩm bẩm, khó bình tĩnh lại được, sờ vuốt đài đá xa xưa.
- Hai ngươi làm sao vậy?
Đồ Phi hỏi.
- Không phải là bị sinh vật cổ bám lên người đó chứ?
Đại hắc cẩu lui ra mấy bước.
Qua thật lâu sau, Diệp Phàm cùng Bàng Bác mới hơi bình tĩnh một chút, cái này là con đường hy vọng của bọn họ, Địa cầu cùng thế giới này có đủ loại liên hệ, bọn họ tin chắc có thể trở về.
- Trước kia các ngươi có nhìn thấy tế đàn như thế này chưa?
Diệp Phàm hỏi.
Đồ Phi lắc đầu, tỏ vẻ từ trước đến giờ chưa nghe thấy qua, ngay cả sách cổ cũng không có ghi chép.
- Trận văn Đại đế!
Đại hắc cẩu kêu to, cái mặt gần như dán sát lên đó, tới lượt nó kích động thiếu chút tru lên.
Đồ Phi bị nó làm hoảng sợ nhảy dựng lên, cũng vội tới quan sát, hai chữ Đại đế rất có sức hấp dẫn, không ai có thể bình tĩnh được.
- Cái này nhất định là Đại đế bố trí...
Đại hắc cẩu gần như phát run, cặp mắt trợn to như cái chén nhìn chằm chằm bên dưới, nơi đó có mấy phù văn kỳ quái, khó suy đoán được ý trong đó.
Nó dùng móng vuốt vuốt ve những đường văn lạc kia, nói:
- Nếu có thể suy đoán được một hai phần mười, đời này cũng hưởng thụ không hết.
Trong lòng Diệp Phàm vừa động, nói:
- Ngươi có thể chữa trị Ngũ sắc Tế Đàn hay không, có thể nhìn ra được công dụng của nó không?
- Trừ khi Đại đế sống lại, bằng không thì không cách nào chữa trị được. Ta không nhìn rõ được loại văn lạc này.
Hắc Hoàng lắc đầu, thật cẩn thận khắc lại phù văn.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác thở dài, bọn họ cẩn thận tìm kiếm ở tế đàn đổ nát, nhưng không có thu hoạch gì.
Chỉ có đại hắc cẩu như chiếm được thần tàng khủng bố, miệng ngoác tận mang tai, ngây ngô cười khúc khích không thôi.
Dừng lại chỗ này rất lâu, bọn người Diệp Phàm mới rời đi, đi đến Vạn Long Sào phía trước. Nơi đó long khí như con sông không ngừng nổi sóng, chín con rồng lớn xoay chuyển phảng phất như có sinh mệnh.
Phía trước đặt thành hàng ngang, tổng cộng chín cái hang lớn, lấp lánh hào quang, long khí cuồn cuộn trào ra tỏ bên trong.
Diệp Phàm xem địa thế, nhìn long khí, không ngừng khắc họa trên mặt đất, dùng Nguyên Thiên Văn Lạc suy diễn, cuối cùng đi tới chỗ đầu tiên.
Tổng cộng chín cái long động, bên trong thông nhau, đều hướng tới Vạn Long Sào, bọn họ đi vào được long khí tẩy rửa, lỗ chân lông giãn ra cả người thoải mái.
- Không đúng, chẳng lẽ là chỗ đó?
Đại hắc cẩu bắt đầu hoài nghi, lộ ra thần sắc cả kinh.
- Nói mau, là chuyện gì?
Đồ Phi thúc giục.
- Con bà nó, chín cái long động, ta biết đây là chỗ nào rồi!
Đại hắc cẩu tựa như nghĩ thông suốt.
- Ngươi nhớ ra cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Năm đó Vô Thủy Đại đế đi qua một chỗ thai nghén ra rồng, nhất định là nơi này!
Hắc Hoàng cực kỳ khẳng định.
- Làm sao ngươi biết được chuyện của Vô Thủy Đại đế?
Đồ Phi hoài nghi.
- Bổn hoàng từng xem một quyển sách cổ, bên trên có ghi chuyện này.
Đại hắc cẩu bâng quơ nói, liếc hắn một cái, nói tiếp:
- Nơi này có thể sáng ngang với một châu có Cửu Long bảo vật, nhưng mà cuối cùng Vô Thủy Đại đế lựa chọn Tử Sơn.
Tử Sơn là một châu có chín con rồng lớn bảo vệ xung quanh, lưu lại truyền thừa của Vô Thủy Đại đế, ngay cả Thánh binh Cực Đạo của hắn cũng phong ấn ở đó.
Đồ Phi giật mình nói:
- Không thể nào, Vạn Long Sào là một cái Tử Sơn thứ hai? Chẳng phải nói các Thánh địa Đông Hoang cùng chư tử bách giáo Trung Châu đều không thể công phá được.
- Vô Thủy Đại đế đã tới Vạn Long Sào, rất nhiều dấu tích đều là hắn mở ra...
Diệp Phàm khó mà bình tĩnh được.
Vô tình bọn họ đã đi tới trước một đoạn, đều không lên tiếng nói chuyện nữa, mà dùng thần niệm truyền âm.
- Là mùi gì, sao thơm như vậy?
Đại hắc cẩu khịt khịt mũi.
Bọn họ nhìn chằm chằm long khí cách đó mười mấy dặm, đi vào một nơi tràn đầy hang hốc như tổ ong, bị chấn trụ tại chỗ.
Chín cái long động đều thông tới trước, đó là một cái sào huyệt thật lớn, đứng nhìn từ xa có tia sáng chói lòa, bên trong tuyệt đối có Thần Nguyên kinh thế.
Rất rõ ràng, đó là Vạn Long Sào.
Cách xa mấy dặm, nhưng bọn họ không dám đi tới, mơ hồ thấy được bên trong có những khối Thần Nguyên chìm nổi, bên trong dường như giam cầm sinh vật.
- Con bà nó, gặp cá lớn rồi, tuyệt đối là Vương tộc thái cổ, mấy tên này thật là biết chọn chỗ, ở ngay trong Vạn Long Sào.
Đại hắc cẩu ngứa răng.
Mấy người đều há hốc mồm, sinh vật thái cổ hùng mạnh đáng sợ thấm sâu lòng người, càng không cần nói Vương tộc của chúng, quả là không cần tưởng tượng.
- Thật quá đáng tiếc, đã đi tới chỗ này, rõ ràng thấy được Thần Nguyên lớn như thế, nhưng chỉ có thể ngừng lại đây.
Bàng Bác cảm thấy hết sức tiếc nuối.
- Ta thật không cam lòng mà!
Diệp Phàm đang cần Nguyên rất gấp, mơ hồ thấy trong Vạn Long Sào có Thần Nguyên tuyệt thế, nhưng không thể lấy được.
- Vương tộc thái cổ quá nửa còn có sinh mệnh, truyền thừa Thánh địa Minh Thần Cung năm xưa có thể là do bọn họ giao cho, có lẽ chúng ta có thể trao đổi với bọn họ...
Đồ Phi nói.
- Đừng có mơ!
Đại hắc cẩu lắc đầu.
Dựa theo nó đoán, Thánh địa Minh Thần Cung kia nhất định là do người mang dòng máu sinh, vật thái cổ sáng lập, là vì bảo hộ nơi này.
- Nói vậy, Thần Vương vô địch Khương gia xóa bỏ tai họa ngầm uy hiếp loài người?
Mấy người kinh ngạc hô, một cái Thánh địa bị diệt còn có ẩn tình như vậy.
- Chúng ta nên rời đi thôi, chỉ cần nhảy ra một cái Vương tộc thái cổ, trên mặt đất nhất định xác chết như núi, máu chảy thành sông, căn bản không thể chống lại.
Đại hắc cẩu đánh trống lui quân trước tiên, bởi vì hiểu được càng nhiều mới càng rõ ràng cái thứ khủng bố kia.
- Sẽ có một ngày, nếu Thánh thể của ta đại thành, nhất định quay lại nơi này một trận.
Diệp Phàm tự nói.
- Mùi thơm càng nồng.
Ngay cả Đồ Phi nghẹt mũi cũng cảm thấy say mê.
- Đó là...
Đại hắc cẩu vốn muốn chạy trốn liền kích động, nói:
- Nhất định là thần dược Thái cổ, kỳ trân kinh thế quý gấp mấy lần Thần Nguyên.
Thế gian này gần như không tìm được bảo vật hiếm thấy sánh ngang với thần dược Thái cổ, bởi vì một gốc thần dược có thể làm cường giả cái thế khô cạn thọ Nguyên có thể tái sinh, càng không cần nói công hiệu với người khác.
Nó là chí bảo vô giá, ngay cả ở thời đại Thái cổ cũng rất khó kiếm được vài gốc, càng không nói đương thời gần như tuyệt tích hoàn toàn.
Diệp Phàm vận chuyển Nguyên Thiên Thần Giác, hai mắt bắn ra ánh sáng tím, nhìn tới trước tìm kiếm thần dược Thái cổ.
- Thật là một gốc thần dược Thái cổ.
Tâm thần hắn chấn động, phát hiện một gốc thánh vật.
← Ch. 0361 | Ch. 0363 → |