Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 0381

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0381: Thần Lệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


- Lý tiền bối anh minh, tuệ nhãn như đuốc. Hai người này rõ ràng là thua trắng mà còn không muốn nhận.

- Đại chiến Nguyên Thuật đã có kết quả rồi, là đàn ông thì đừng có ỉ ôi như thế, mau giao hạt giống Kỳ Lân ra đi.

Mặt mấy thanh niên của thế gia Nguyên Thuật cổ đều mang ý cười, cất lời nói, tất nhiên rất bụi khi thấy tình huống này, càng hy vọng nhiều "bạn cũ" ra mặt giúp bọn họ.

Lý Hắc Thủy vô cùng tức giận, rất muốn đạp lên mặt mấy kẻ này mấy đạp. Những nghi tới đối phương chác không biết bối cảnh của mình và Diệp Phàm, hắn từ từ bình ổn lại, lạnh lùng nở nụ cười.

- Kỳ trân của Cổ Phong tiểu huynh đệ cắt ra có giá trị cao hơn mới đúng.

Thiếu chủ Yêu Nguyệt Không của Thiên Yêu Cung mở miệng, vào thời khắc mấu chốt đứng về phía Diệp Phàm.

Hoàng tử Đại Hạ Hạ Nhất Minh cùng gật đầu:

- Một Vương tộc thái cổ còn sống là báu vật vô giá, có thể thông qua nó để hiểu được bí mật của thái cổ.

- Lời này sai rồi.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung lắc đầu, trên mặt hiện lên biểu hiện như cười như không, nhìn lướt qua Diệp Phàm nói:

- Vương tộc thái cổ không phục tùng thì cũng không có tác dụng gì. Ngược lại kiện hung binh tuyệt thế kia mới có giá trị không thể lường được, các ngươi làm sao so nổi chứ?

- Lời nói của Lý huynh quá đúng. chỉ là một con khỉ thái cổ mà thôi, cũng chẳng có chỗ gì hay.

Nam Cung Kỳ mỉm cười gật đầu.

Diệp Phàm bình tĩnh nói:

- Các ngươi nói Vương tộc thái cổ còn sống không sánh được với hung binh, vậy ta chỉ ví dụ rất đơn giản. Ta hỏi các ngươi, Cửu Chuyển Thiên Công của bộ tộc đấu Chiến Thánh Viên ra sao nào?

Người của thế gia Nguyên Thuật cổ lập tức cứng lưỡi. Nếu lý luận thì đó là kế thừa bất hủ, giá trị khó có thể tính nổi.

- Nó có thể sánh với cổ kinh của các Thánh địa, có thể vượt qua hung binh kia hay không?

Diệp Phàm hỏi thế khiến người của thế gia Nguyên Thuật cổ cứng họng, muốn cãi cũng không cãi nổi.

- Chúng ta vừa rồi do dự nhưng hiện tại nghĩ lại, giá trị của Vương tộc thái cổ quá lớn, không thể đánh giá được, đích xác là quý báu hơn.

- Đúng vậy, Đấu Chiến Thánh Viên ngay cả ở thời đại thái cổ cùng chỉ có một hai con, có khả năng so với Đại đế, công pháp tất nhiên là cổ kinh kinh thế, là vật báu vô giá.

Một số lão nhân ở nơi này đều gật đầu lên tiếng phụ họa. Bọn họ tuy ham hố thần dược nhưng cũng không tới mức đổi trắng thay đen.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung lắc đầu cười nói:

- Lời của chư vị sai rồi. Nhân tộc không thể tu luyện Cửu Chuyển Thiên Công của bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên, bởi vậy cũng không thể nói là quý báu được.

Diệp Phàm cười lạnh nói:

- Ngươi toàn nói quàng nói xiên. Tu luyện tới cực hạn cuối cũng đều tương thông. Giá trị của Cửu Chuyển Thiên Công không thể đo lường nổi. Hơn nữa cá biệt cũng có cổ kinh của Thánh địa là có được từ kế thừa thái cổ đó thôi.

- Tại sao lần nào cùng là ngươi chõ mồm vào nói giúp thế?

Lý Hắc Thủy đã cay cú lão già này lắm rồi.

- Thanh niên nói chuyện nên tôn trọng người lớn một chút, để ý họa từ miệng mà ra đó.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung trầm mặt xuống.

- Ngươi còn đáng để ta tôn trọng sao?

Lý Hắc Thủy lắc đầu.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung lập tức lộ sát khí nói:

- Không coi bề trên vào đâu, hôm nay ta phải dạy ngươi một bài học.

Hắn muốn ra tay, tuy nói Lý Hắc Thủy nhưng hiển nhiên muốn lôi cả Diệp Phàm vào, cùng trấn áp cả hai.

- Hai người cùng quá cuồng vọng, đúng là nên dạy dỗ lại.

- Làm nhục nhân vật tiền bối chính là tội lớn, phải trấn áp bọn họ mấy năm.

Đệ tử của thế gia Nguyên Thuật cổ mong có người ra mặt, lúc này đều cười lạnh mở miệng phụ họa.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung từng bước ép tới. Hắn sau khi tìm được lý do thì không kiêng nể gì nữa, định động thủ trước mặt mọi người.

- Lý Nhất Thủy, mẹ ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm.

bên ngoài đám người đột nhiên truyền tới một tiếng hô rất to.

Những lời này vừa thốt lên liền khiến mọi người ở đây như hóa đá.

Diệp Phàm biết nhất định là Bàng Bác. Loại lời nói này rất khác phong cách của thế giới này, chỉ có hắn mới có thể hô ra được.

- Kẻ nào, kẻ nào?

Lý Nhất Thủy giật mình, không ngờ có kẻ dám nói như vậy, khiến hắn có cảm giác như bị lửa thiêu mông.

Cho tới lúc này mọi người mới ầm ầm phá lên cười. Rất nhiều nhân vật lớp cao tuổi đều rất buồn cười mà không dám cười, còn đám thanh niên lại chẳng kiêng nể gì, cười lăn cười bò ra.

Diệp Phàm trêu ghẹo:

- Ông lão à, hay là ngươi cứ về nhà ăn cơm trước đi, mẹ ngươi đang tìm ngươi đó.

- Ha ha...

Tất cả mọi người đều cười to, ngay cả khóe miệng của người thế gia Nguyên Thuật cổ cũng co giật, cố nén nụ cười không cho bộc phát.

Lý Nhất Thủy thân là Thái thượng trưởng lão của Huyễn Diệt Cung, tuổi tác có thể nói là đã tới lúc gần xuống mồ rồi, có người lại bảo mẹ hắn gọi hắn về ăn cơm, điều này sẽ khiến hắn cảm thấy thế nào chứ?

giờ phút này hắn giống như bị người đạp phải đuôi, thẹn quá hóa giận, lành lạnh nhìn Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy, sát khí vô hạn bùng lên, muốn giết hai người tiết giận.

- Ta tiên các ngươi lên đường.

- lão già kia đừng có tưởng mình là Thánh Chủ, muốn trấn áp ai thì trấn áp.

Lý Hắc Thủy cùng chẳng bối rồi, ném một tấm Hắc Thiết Lệnh vào mặt Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung.

- Tiểu bối mà dám bất kính với ta như vậy, dù có lấy tính mạng các ngươi cũng không đủ.

Lý Hắc Thủy lạnh lùng nói, ầm một tiếng liền bát lấy Hắc Thiết Lệnh, định ra tay bóp nát nhưng hắn thử vài lần cũng không lay chuyển nổi, cảm thấy rất bất ngờ.

- lão già ngươi nhìn xem đó là cái gì đi.

Lý Hắc Thủy cười lạnh.

- Thần lệnh của lão bất tử.

Rất nhiều nhân vật cao tuổi bên cạnh kinh sợ mà kêu lên.

Thiết lệnh tối đen như mực, không hề sáng bóng chút nào. Nó chỉ lớn bằng bàn tay, mặt trên có khác một ngọn núi bị mây mù bao phủ, mơ hồ không rõ.

Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung nhìn thiết lệnh trong tay, ánh mắt sững lại, thân thể run nhè nhẹ nói:

- Sao các ngươi lại...

- Đúng là... Thần lệnh của lão bất tử.

- Bọn họ là ai, vì sao lại có được thứ này?

Tất cả những nhân vật lớp cao tuổi đều kinh hãi, tuy không biến sắc như cùng giống như nhìn thấy rắn rết mãnh thú vậy.

lão bất tử thần bí mà khủng bố, là cường đại cường đại nhất Bắc Vực, Thần Vương rốt cục cao tới đâu thì không ai có khả năng biết được.

Ngàn năm trước hắn đuổi giết một vị Thánh Chủ, suýt nữa đã bức hắn phải tiến vào cấm địa Thái Sơ, lại ở ngoài Thánh địa vây mấy năm, chờ đại nhân vật kia đi ra mới chém đầu rời đi.

Hắn đại biểu cho sự thần bí đáng sợ, đến nay cũng chưa ai nhìn thấy hình dáng thật, là nam hay nữ cũng không biết.

Mọi người chỉ biết hắn có tuổi rất cao rồi, thực lực sâu không thể lường được. Nhưng rốt cục hắn đã sống bao lâu thì lại chẳng ai nói rõ được.

Trên mặt đất của Bắc Vực này đại danh của hắn rất khủng bố, rất nhiều người đều nói thà trêu Thánh Chủ cùng đừng có là địch với hắn, bằng không chết như thế nào cũng không biết.

Hắc Thiết Lệnh mà hắn truyền ra tổng cộng chỉ có hai ba khối, là Thần Lệnh giữ mạng, dù là người của Thánh địa cũng kiêng kị vô cùng.

Lúc này An Diệu Y, Kim Xích Tiêu và các Thánh tử cũng đều lộ thần sắc khác thường.

lớp nhân vật cao tuổi nhìn về phía Lý Hắc Thủy và Diệp Phàm thì ánh mắt đều đã thay đổi. Nam Thần Lệnh của lão bất tử, ở Bắc Vực thực chẳng có mấy người dám xuống tay.

- Ngươi không phải muốn lấy mạng chúng ta sao? Đến đây mà giết này.

Lý Hắc Thủy đi về phía trước hai bước.

sắc mặt Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung vô cũng khó coi. Hắn lúc này tiến thoái không xong. Ai dám ở trước mặt công chúng là giết người của lão bất tử chứ? Có cho Lý Nhất Thủy mượn mười lá gan hắn cũng không dám ra tay, trừ phi là chính hắn không muốn sống nữa.

- Keng.

Hắn quá thất thần, bàn tay run lên lại để rơi Hắc Thiết Lệnh xuống đất, phát ra tiếng kim loại giòn tan.

- Ngươi quăng Thần Lệnh đi, muốn ra tay với chúng ta sao?

- Ta lỡ tay thôi.

Sắc mặt của Thái thượng trưởng lão Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung đại biến, vội vàng cầm Hắc Thiết Lệnh lên, sợ yêu ma tuyệt thế xuất hiện dùng một bàn tay đập chết hắn.

- Hai vị tiểu hữu, lão hủ vừa rồi có nhiều sai sót, xin các ngươi tha thứ cho. Ta già cả hồ đồ rồi, các ngươi đừng nên so đo nữa.

sắc mặt Lý Nhất Thủy đỏ bừng, khi nói ra những lời này hận không thể tìm một lỗ nẻ mà chui xuống.

Hắn đưa Thần Lệnh trở lại bằng hai tay, sau đó xoay người rời đi. Hắn thật sự không thể tiếp tục ở lại, cảm thấy vô cùng thất bại và sỉ nhục.

- về nhà ăn cơm đi.

Bàng Bác lại ầm ầm hô.

- Ai thế, ta rất sùng bái ngươi.

Lý Hắc Thủy cười to tìm khắp xung quanh.

Những người khác cũng không kiềm nổi mà khóe miệng co giật. Kẻ này cùng quá thiếu đạo đức, khiến Lý Nhất Thủy về sau làm sao dám gặp người khác nữa?

- Tiền bối thua rồi.

Diệp Phàm nhắc lại kết quả quyết đấu Nguyên Thuật.

- Sai, tiểu hữu ngươi vẫn phải giao hạt giống Kỳ Lân ra đây đi.

Nam Cung Kỳ lắc đầu. Người của thế gia Nguyên Thuật cổ một mực chắc chắn là hung binh vô giá, bọn họ thắng.

Tứ đại thế gia Nguyên Thuật cổ thâm căn cố đế ở Bắc Vực, rất có lực ảnh hưởng, có rất nhiều đại giáo cần nhờ vả bọn họ, tất nhiên ở đây có không ít "bạn cũ".

- Giao hạt giống Kỳ Lân ra đi, các ngươi thua rồi.

- thắng bại đã rõ, mau nhận thua với Nam Cung tông sư đi.

- Hay là cứ coi như hòa mà thu tay đi.

Đám đệ tử trẻ tuổi của thế gia Nguyên Thuật cổ và đám bạn cũ đều mở miệng gây áp lực. Dù sao đối phương cùng có Thần Lệnh, bọn họ muốn lấy tiến làm lùi, lấy thế hòa mà ngừng tay.

Tất nhiên có người hiểu biết là đứng về phía Diệp Phàm, tranh chấp tại nơi này. Càng nhiều người coi như chuyện không liên quan tới mình, cứ đứng xem trò vui thôi.

- Buồn cười.

Đột nhiên tại đây có thêm một bóng người. Xích Long lão đạo đã đi rồi lại quay lại, giống như ôn thần khiến toàn bộ thạch viên trong khoảnh khắc liền lặng ngắt như tờ.

- Các ngươi biết giá trị của Vương tộc thái cổ sao?

Hắn bình thản nhìn người của thế gia Nguyên Thuật cổ, không có dao động gì truyền ra nhưng lại áp bức người ta thở không ra hơi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Xích Long lão đạo và Cổ Phong có quan hệ gì? rõ ràng muốn ra mặt giúp hắn.

- rõ rằng đã thua mà còn muốn cậy thế khinh người à? Các ngươi còn muốn giữ sĩ diện chác?

Thần sắc Xích Long lão đạo lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng nhìn Nam Cung Kỳ nói:

- Nếu đã không nói đạo lý thì ta liền diệt luôn các ngươi, có phục hay không?

Tất cả mọi người đều kinh hãi. Quan hệ của Xích Long lão đạo và Cổ Phong không kém nên mới muốn ra tay vì hắn. Rất nhiều người để lộ vẻ khác thường. Ngay cả An Diệu Y, Yêu Nguyệt Không và các Thánh tử cũng không phải là ngoại lệ.

Đám người Nam Cung Kỳ mặt trắng như tuyết, tất cả đều bị trấn áp. lão đạo này ngay cả Thánh Chủ cũng dám đuổi giết, bọn họ làm sao dám chọc vào chứ?

- Chúng ta nhận thua rồi.

Nam Cung Kỳ cúi đầu nhận thua.

Xích Long lão đạo ra mặt thì ai dám không phục? không chỉ hắn nói có lý, dù không có lý cũng phải phục.

- Đa tạ tiền bối.

Diệp Phàm tiến lên chào.

Xích Long lão đạo gật gật đầu sau đó nhìn lướt qua mặt mọi người, ánh mắt sắc bén vô cùng nói:

- Nếu ai dám gây bất lợi đối với hắn chính là bất kính với lão đạo ta.

Lời này vừa nói ra liền khiến mọi người phải hít sâu một hơi khí lạnh. Có yêu ma tuyệt thế này bảo hộ thì ai còn dám động tới Cổ Phong chứ?

Mà Diệp Phàm vốn có Nguyên Thuật kinh người, rất nhiều đại giáo đã muốn mượn sức hắn, giờ lập tức không dám chậm trễ.

- Cổ Phong tiểu đệ chiến thắng tông sư Nguyên Thuật, vừa xuất hiện đã thành danh, thắng hơn trăm vạn cân Nguyên, nhất định phải mời khách đó.

An Diệu Y âm thầm truyền âm, sóng mắt lưu chuyển.

Ngay cả các Thánh tử và Thánh nữ tâm cao khí ngạo cũng đều động tâm tư. Đối phương trong tương lai rất có thể sẽ trở thành Nguyên Thiên Sư, bọn họ tất nhiên muốn kiết giao cho tốt.

- Coong...

Đột nhiên Vô Thủy Chung lại vang lên.

Thần Thành cộng hưởng khiến tất cả mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ. Bọn họ biết đợt tấn công vào Tử Sơn lần này cuối cùng có kết quả rồi.

- Rống...

Đột nhiên tiếng gầm đáng sợ truyền ra, cùng với đó là những tiếng kéu thảm thiết.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tất cả mọi người đều biến sắc.

- Rống...

Tiếng gầm rung trời vang lên. Dường như có rất nhiều sinh vật không rõ tên đã xuất hiện trong Thần Thành.

- Tấn công Tử Sơn có kết quả rồi nhưng tại sao lại có những tiếng gầm này...

Rất nhiều tu sĩ vô cùng kinh ngạc.

- Không tốt, sinh vật thái cổ xuất thế.

Từ phương xa truyền tới những tiếng kêu hoảng sợ.

- Tử Sơn bị công phá, rất nhiều sinh vật thái cổ thoát ra, đuổi giết tới đây.

Lại có tiếng cảnh báo truyền khắp không gian tới nơi này.

Thần Thành đại loạn, sinh vật thái cổ khủng bố xuất thế, vượt qua hư không mà tới, tiến vào Thần Thành. Đây là tin tức đáng sợ nhất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)