Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 0391

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0391: Đả Thần Tiên hiến uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Lazada


lão yêu nghiệt sống đến bốn ngàn năm mà không chết đã gây áp lực cực lớn không gì bằng lên người Khương gia, nửa người nửa quỷ trường tồn trên thế gian, ai có thể áp chế được bọn họ?

Không khí sâu trong địa cung làm người ta khó thở, thần sắc của mỗi người Khương gia đều cực kỳ nặng nề, khẩn trương nhìn chằm chằm các nhân vật khủng bố ở bên ngoài.

Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ thối lui sang một bên, thần sắc bọn họ lạnh nhạt, khí thế như vực sâu không lường, đều là hùng chủ một phương, ngay cả đối mặt với ba tên xác sống khủng bố cũng không có gì e ngại.

Ba lão yêu nghiệt tiến lên, thân thể thỉnh thoảng tràn ra làn sương đen, khí tức tử vong dày đặc làm người ta loạn nhịp tim, mùi thối làm cho người ta buồn nôn.

Bụp!

Trong đó một người ra tay thử, bàn tay khô héo gần như hư thối đánh lên hư không, một đoàn khí đen trào ra, lực lượng âm minh lưu chuyển bắt đầu mài mòn trận văn.

Oong!

Một lão yêu nghiệt khác càng dọa người hơn, con mắt trống rỗng bắn ra hai tia sáng xanh mượt, đục thủng hư không bắt đầu xóa đi trận văn Đại đế.

Hai đạo ánh sáng xanh như phóng ra từ Cửu U địa ngục, âm lãnh lấp lóe, có một cỗ lực lượng tử vong đang lưu chuyển sôi trào như Hoàng Tuyền.

Những người khác đều biến sắc, ngay cả đại năng Khương Vân cùng giật mình, hô:

- Thần niệm thật hùng mạnh!

Bọn họ biết ba lão yêu này còn chưa chân chính dùng hết toàn lực, hiện giờ chỉ là thử mà thôi, nếu phát động một kích sấm sét thì nhất định sẽ càng khủng bố hơn.

- Trận văn đại đế quả nhiên không thể lý giải, dù là khiếm khuyết thì vẫn kinh thiên động địa.

- Nếu hơi đầy đủ một chút, thì thế gian này không có người phá giải được, đáng tiếc nó cuối cũng chỉ là một góc mà thôi, thiếu sót quá nhiều.

Ba tên xác sống cảm thán một trận, ngay cả bọn họ có thần niệm vô cùng mạnh mẽ cũng không thể ngộ ra được gì, chỉ có thể cậy mạnh phá hủy.

Rống giận như bão tố, lao đi như vạn chiến mã. Ba lão yêu nghiệt nghịch thiên đột nhiên phát ra một cỗ khói đen dày đặc, bao phủ toàn thân như mở ra cánh cửa địa ngục, sát khí thảm thiết ngập trời.

Ầm!

Đột nhiên, đầu của bọn họ trào ra một cỗ dao động mênh mông như biển, rung động cả Thần Thành, đó là ba cỗ thần niệm khủng bố tới cực điểm tựa như sóng thần liên miên.

Ầm!

Địa cung vô tận lập tức sụp đổ, đá văng tung tóe, bắn lên tận trời, Hóa Long Trì hiện ra giữa bầu trời.

Địa cung nối dài dưới lòng đất vô tận đều biến thành phấn bụi, tại chỗ xuất hiện một cái vực sâu khủng bố, đó là thần niệm đáng sợ của ba lão yêu nghiệt kia.

mãnh liệt tràn ra không có chút giữ lại, lập tức tạo thành hậu quả đáng sợ như thế thì đúng là nghe mà rợn người, khiến người ta gần như không thể tin được.

Bốn ngàn năm không chết không phải chỉ có hư danh, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng này thì đều phải da đầu tê buốt, thần niệm như thủy triều đánh sâu vào hủy diệt tất cả những gì cản trở nó.

Nó khiến cho mọi người toàn thân phát lạnh, lông tóc toàn thân dựng thẳng, người Khương gia như rơi vào hầm băng, làm sao chống lại được đây?

Mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ không tự chủ rút lui, rời xa ba lão yêu nghiệt này, trong lòng vô cùng kiêng kỵ, ba nhân vật kia quá khủng bố, làm cho người ta kinh sợ.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ba đạo thần hỏa sáng lên vọt lên cao trăm ngàn trượng, to như ngọn núi cực kỳ khủng bố, đại biểu âm lãnh, giết chóc, tử vong.

Ba lão yêu nghiệt tắm trong lửa, bị ngọn lửa khủng bố quấn quanh, trong đó một người đỏ máu như, đó là thần hỏa bản mạng của hắn, như mây chiều nhuộm đỏ bầu trời, càng như núi lửa phun trào.

Một tên khác thì ngọn lửa xanh biếc ngập trời, ngọn lửa tràn ra từ cơ thể xông lên trời cao, thiêu bầu trời thành màu xanh lục, cao đến ngàn trượng như một ngọn núi xanh biếc đang lay động.

lão yêu nghiệt thứ ba thì toàn thân tối đen như mực, ngọn lửa đen thẳng hướng bầu trời, giống như nối liền Cửu U với Cửu Thiên, xỏ xuyên trên trời dưới đất.

Xích hỏa, bích hỏa, hắc hỏa cùng màu với hủ thân của bọn họ, đại biểu huyết tinh, âm lãnh giết chóc, tử vong.

-Ra tay!

Ba lão yêu nghiệt khẽ gầm lên, trong đầu tràn ra dao động thần niệm làm người ta run sợ đánh lên trận văn Đại đế, ngay cả hư không cũng bị đập vỡ vụn, không ngừng cắn nuốt cùng tàn phá các văn lạc.

- Không xong, cản bọn họ lại.

Rất nhiều lão nhân Khương gia đều ngồi không yên, lao tới trước ra tay chống lại.

Ba tên xác sống này quá mạnh, chiếu theo tốc độ này thì có lẽ không đến một canh giờ là có thể hủy diệt trận văn Đại đế khiếm khuyết này, thần niệm của bọn họ không có gì sánh nổi, khiến cho trời trăng cũng phải mờ ảo biến sắc.

Nhưng mà các lão nhân kia dù là Thái thượng trưởng lão Khương gia, nhưng ở trước mặt ba lão yêu nghiệt sống hơn bốn ngàn năm thì căn bản không đủ nhìn, có thể nói kém quá xa.

binh khí của bọn họ đánh ra đã bị thần niệm hữu hình cản trở, tan vỡ từng đoạn thành tro bụi, quả đúng là lấy trứng chọi đá không chịu được một đòn.

- Ba tên xác sống này...

Cách đó không xa, mười ba nhân vật cấp Thánh Chủ đều hít một hơi lạnh, mấy tên sống bốn ngàn tuổi này quả nhiên hùng mạnh đáng sợ cực độ, căn bản không hề khiêm tốn giống như ba tên đã nói.

Ba tên xác sống này tuyệt đối có thể uy hiếp tới bọn họ, tuy rằng thân thể hư thối, nhưng lực thần niệm mênh mông như biển rộng, ai có thể chống lại nổi?

Một đám lão nhân Khương gia tay cầm tay, tinh khí toàn thân bùng lên như thiêu đốt tiến tới trước, hợp lực tế ra mấy chục thần bình đánh ra ngoài trận văn.

- Đom đóm cũng đòi đua sáng với ánh trăng?

Một tên cười lạnh, một mình ra tay, toàn thân hắn đỏ đậm như máu, thần niệm hùng hồn như biển máu đánh ra ngoài, cả thế giới lòng đất như bị nhuộm đỏ.

Ầm!

Một mình hắn hủy diệt tất cả thần bình mà đám lão nhân Khương gia dốc hết khả năng đánh ra, trở thành một mảnh tro bụi. Cùng lúc đó, thần niệm không gì sánh nổi đánh sâu vào, lực lượng thần thức như biển máu xuyên thấu qua trận văn khiếm khuyết lao vào, như lưỡi dao máu vung lên.

Phốc... Phốc...

Liên tiếp sáu lão nhân bị thần niệm đỏ máu xuyên thủng, đương trường cắt thành nhiều đoạn, xương thịt tan nát thành một đống bùn máu, chết thảm đương trường.

Đây đều là đại nhân vật Khương gia, nhưng trước mặt thần niệm của lão yêu nghiệt nghịch thiên bốn ngàn năm không chết, lại giống như đứa trẻ mới sinh không chịu được một đòn.

Oong!

Khương Vân biến sắc, hành động cực nhanh, một bàn tay lớn lao ra kéo các lão nhân trở về, bằng không thì sẽ không ai còn sống sót.

Ngay cả như thế vẫn có chút chậm trễ, thần niệm đỏ máu kia nhanh như tia chớp, lại xuyên thủng thân thể hai người, biến họ thành một bãi máu sệt.

Làm sao chống lại đây?

Tên xác sống cùng thời đại với Khương Thái Hư, cho dù không còn thân thể, nhưng có thần niệm này là đủ để tung hoành Đông Hoang, có mấy ai áp chế được bọn họ?

Ngoài sân, trong lòng mười ba đại năng đều toát hơi lạnh, càng thêm cảnh giác đề phòng ba lão yêu nghiệt tuổi tác kinh người kia.

Bốn ngàn năm trước, ba tên xác sống này đã là đại năng, thời gian xa xưa như thế, cho dù thân thể bọn họ đã không thể tu hành, nhưng thần thức hải lại khiến người ta khiếp sợ.

- Không hổ là đại năng tiền bối tiến vào Bất Tử Sơn còn sống đi ra.

Trên đầu Khương Vân đội tháp cổ không hoa văn, trong tay cầm chiến giáo kim loại đen sáng bóng, bước nhanh tới trước ngăn cản ba lão yêu nghiệt phá hoại trận văn.

- Nhóc con Khương gia ngươi tới tìm chết hả? Khi chúng ta tranh đấu với huyền tổ Khương Thái Hư của ngươi, tổ phụ của ngươi còn chưa biết ở chỗ nào nữa.

Một lão yêu nghiệt cười lạnh.

Nhưng bọn họ không hề ngừng lại, không muốn để cho Khương Thái Hư có quá nhiều thời gian, không ngừng dùng thần niệm phá hoại trận văn.

Khương Vân vung chiến giáo, chấn động tháp cổ đánh về phía ba tên xác sống, thân hình nhanh như tia chớp.

Xoạt.... Xoạt.... Xoạt....

Từng đạo thần niệm đánh vào trận văn, tuy rằng bị suy yếu không thể đi quá xa, nhưng vẫn cực kỳ khủng bố, như cái lưới tử vong bao phủ Khương Vân.

Bị ba loại sát niệm màu đen, đỏ, lục bao phủ, tháp cổ trên đầu hắn bị xuyên thủng, chiến giáo trong tay găy ngang, nhanh chóng rút lui trở về.

Làm sao bây giờ, ai có thể cản được ba cái lão yêu?

Người Khương gia gần như tuyệt vọng, ngay cả Khương gia có mạnh hơn đi nữa thì lúc này cũng không còn cách nào, ai mà ngờ tới ngay cả Hằng Vũ Thánh Lô cũng bị trói buộc.

Nếu không Đại Đế Thánh binh vừa ra thì không ai cản nổi, địch thủ xâm phạm có mạnh cỡ nào cũng chỉ có thể nuốt hận trốn chạy.

- Không thể để cho bọn chúng tiến vào!

Một đám lão nhân Khương gia mặc kệ sống chết lại vọt tới, ngăn cản gần như tự sát.

Đáng tiếc những người này có thừa dũng khí, nhưng thật sự không thể so sánh với lão yêu nghiệt sống bốn ngàn năm. Dù có mấy người là Thái thượng trưởng lão Khương gia, cũng không có tác dụng gì.

Phốc... Phốc....

Liên tiếp mười mấy người bị ba lão yêu đánh thành thịt vụn, tất cả đều là một chiêu chết ngay, chênh lệch thực lực quá lớn như lạch trời.

- Hạt gạo mà đòi tỏa sáng với ngọc trai?

Một lão yêu cười lạnh, giữa mi bắn ra tia xanh lục, liên tục xuyên thủng từng lão nhân khiến bọn họ mất mạng không đáng giá.

- Khương Thái Hư, ta triệt hạ con cháu của ngươi, dòng họ của ngươi từ giờ bị diệt!

Ba lão xác sống tiếp tục ra tay.

- Lui lại!

Khương Vân quát ngưng những người khác, buộc họ lui trở về trước Hóa Long Trì.

Phía trước trận văn Đại đế khiếm khuyết là một băi máu, đều là thi cốt của những nhân vật Khương gia lớn tuổi, đáng tiếc cả đời oai phong, đến tuổi già vì bảo hộ lão tổ tông mà rơi xuống kết cục này.

Thời gian không bao lâu, Khương gia lại chết không ít đại nhân vật, người Khương gia nơi này không ai không đau buồn.

Rắc!

Ba lão xác sống khủng bố hủy diệt từng đạo văn lạc tiên thiên, chiếu theo tốc độ này thì căn bản không cần đến hai canh giờ.

- Ba tên hủ thi ngoài kia, ai dám chiến với ta một trận?

Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng, bước lên thẳng đến phạm vi công kích của lão yêu mới dừng lại.

- Nhóc con chưa dứt sữa, dù là tổ sư gia của ngươi sống lại, cũng không dám nói với ta như vậy.

Ba lão yêu khinh miệt liếc Diệp Phàm, lưỡi ra tay với hắn.

- Tiểu hữu mau trở lại!

Khương Vân quát khẽ, các lão nhân khác cùng truyền âm muốn ép hắn trở về.

"Để ta thử xem!"

Diệp Phàm âm thầm truyền âm, không lui về.

Kỳ thật, trong lòng hắn đang hồi hộp, thật sự không có chút nắm chắc, chậm rãi rút ra Đả Thần Tiên nắm trong tay, chờ đợi cái roi này có thể phát ra thần uy.

- Ba cái xác phía trước, không phục thì thử ra tay với ta xem, ta phun nước miếng cũng có thể dim chết các ngươi.

Diệp Phàm khiêu khích, đứng ở phạm vi an toàn không dám lượt qua giới tuyến nửa bước.

Một lão yêu nghiệt hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn nhiều lời với tiểu bối như vậy, trực tiếp ra tay. Một đạo thần niệm màu đen đục thủng hư không, mênh mông như thủy triều khủng bố lập tức tới trước mắt.

Oong!

Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên dốc sức đánh tới trước, roi gỗ cổ xưa tự nhiên không khác gì cây gậy gỗ bình thường, nhưng vân không bị hủy diệt ở trong thủy triều đen.

Ngược lại, nó bổ ra cơn sóng đen, thần niệm màu đen mãnh liệt mênh mông như biển cuốn ngược trở về, làm sụp đổ cả một mảnh.

Nhưng dù sao lực lượng đó quá lớn, dù là không đánh lên người Diệp Phàm cùng ném hắn bay ra ngoài, như một chiếc lá giữa biển rộng bị sóng biển đánh bay trăm trượng, rơi xuống trước Hóa Long Trì.

Tuy nhiên hắn không bị thương, chỉ là bước chân hơi lảo đảo.

Ở bên kia, lão yêu nghiệt kia hét to một tiếng, ngã ngửa ra sau, thân thể lung lay thiếu chút ngã ngửa xuống đất.

Mọi người hoảng sợ, mọi người đều tận mắt thấy rõ ba tên xác sống này khủng bố cỡ nào, nhưng mà trước mắt lại ăn thiệt thòi to.

- Đả Thần Tiên, sao nó xuất hiện ở nơi này?

Một lão yêu nghiệt giật mình mắt trợn to.

Diệp Phàm cảm thấy đầu to ra, tên kia làm sao biết đây là Đả Thần Tiên? Binh khí đến từ tinh không khác, là do Luyện Khí Sĩ Tiên Tần mang tới, chẳng lẽ hắn thấy qua hay sao, biết được bí ẩn trong đó?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)