← Ch.0454 | Ch.0456 → |
- A...
Ba nhân vật cấp Đại trưởng lão của Âm Dương Giáo ở bên ngoài trấn nhỏ liên tục kêu thảm, thân thể gần như bị đốt thành than, còn đang giãy giụa chưa chết hẳn.
về phần những người khác thì khi Diệp Phàm ném đại hỏa xuống liền thành tro bụi, lúc này cái gì cũng không còn sót lại, trở về với cát bụi.
Tiếng kêu thảm thiết tan nát ruột gan khiến rất nhiều người ở cách đó không xa đều biến sắc. Loại hỏa diễm màu sắc rực rỡ này ngay cả Thái thượng trưởng lão của Thánh địa đều có thể đốt chết. Mỗi người đều thấy toàn thân phát lạnh.
- A...
Giãy giụa cuối cùng, ba nhân vật cấp Đại trưởng lão rốt cục trở thành than, "Phịch" một tiếng té lăn trên đất tan thành từng mảnh rồi sau đó ngọn lửa bùng lên dữ đội, hóa thành tro tàn.
Cường giả Hóa Long biến thứ tâm căn bản không chịu nổi hỏa diễm rực rỡ thiêu đốt, hoàn toàn hình thần đều diệt.
Rất nhiều người là theo Diệp Phàm tới chỗ này, vô cùng khiếp sợ. Diệp Phàm không ngại xa vạn dặm mang thần hỏa tới hóa ra là vì diệt đại địch. thân thể của hắn có thể chịu đựng được nhiệt độ như vậy thật khiến người ta kinh sợ.
Thân thể Diệp Phàm cũng đủ cường đại, mặc dù không có Bồ Đề Tử cũng có thể tiến vào Hỏa Vực tầng thứ bảy, huống chỉ còn có một hạt viên hạt giống của thánh thụ chuyên môn khắc hỏa.
- Các ngươi thật độc...
sắc mặt Thánh nữ Âm Dương Giáo tái nhợt không chút huyết sắc, nàng muốn phá vây mà đi.
Đông-
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên vụt cho hư không sụp đổ ép nàng trở về. Hắn nói:
- Chúng ta ác độc sao? Là ngươi muốn tới giết chúng ta, kết quả lại trách tội ngược lại chúng ta. Không phải ngươi nói muốn chăn nuôi ta, lấy thánh huyết của ta sao? Hiện tại cứ việc ra tay đi!
Xích!
Trong tay Âm Dương Thánh nữ hào quang vạn đạo, vảy ra một nắm cắt màu rực rỡ như một vùng ngân hà đang lưu động. Bảy màu hiện ra, phi thường rực rỡ.
- Mau lui lại, ngàn vạn không nên động vào đám cát màu kia.
Đại hắc cẩu giật mình kêu lên.
Diệp Phàm khẽ lui về phía sau, né tránh ngân hà đầy trời. cắt màu cũng không nặng bao nhiêu, mỗi một hạt đều chảy xuyên hư không, phi thường rực rỡ và xinh đẹp vẫn chảy về phía trước.
- Đây là bột xương Thánh hiền cổ tàn lưu lại luyện thành tinh sa, chạm vào hẳn phải chết.
Hắc Hoàng lộ vẻ ngưng trọng giải thích.
Thánh hiền cổ cho dù chết đi thân thể cũng không hư thối, chỉ có Nguyên nhân đặc thù mới có thể hóa thành bột xương tiêu tán trong thiên địa. Cho dù là như thế, bột xương còn lại cũng đáng sợ vô cùng, ẩn chứa thần lực quỷ dị mà nặng nề như núi.
Nếu là bị người luyện thành binh khí, khủng bố vô cùng, cái gì cũng đều có thể đánh thủng, gần như không thể ngăn cản, lực sát thương cực lớn.
Rốt cục Diệp Phàm hiểu được thi hài của Thánh hiện trong kho báu Thanh Giáo Vương rốt cục quý báu cỡ nào, có thể nói là báu vật vô giá, khó thể đo lường được giá trị của nó.
Keng-
Diệp Phàm rút Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm ra. Hắn không tin loại bột xương này hủy được thánh vật mà Đại Đế dùng để luyện binh, kiếm quang như cầu vồng bổ tới phía trước.
ầm-
Con sông bảy màu mãnh liệt cuộn tới, trong nháy mắt cuồng bạo, chạy chồm rít gào, tản mắt ra một tia Thánh hiền uy áp như núi lớn sụp đổ khiếp tâm thần người.
- Thánh hiền rốt cục cường đại tới mức nào?
Diệp Phàm cũng bị kinh sợ, Khổ Hải màu vàng trong cơ thể sôi trào, cuồn cuộn, trong đó một gốc Thanh Liên chìm nổi.
ầm-
Hai bên gặp nhau phát sinh va chạm mạnh. Tuy nhiên Khổ Hải màu vàng rốt cục chặn lại Thất Thải Thiên Hà, nó khó thể tiến thêm một bước.
Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, hắn lại lần nữa cầm Đả Thần Tiên vụt tới phía trước. Hắn cảm thấy cây roi gỗ này cũng có thể chịu được loại áp lực lớn này, không đến mức bị gãy rời. Dù sao chỉ là bột xương mà thôi, nếu có vấn đề gì hắn có thể mau chóng thu hồi Đả Thần Tiên.
Đông-
Ba Thần Tiên giản dị tầm thường nhưng cực kỳ chắc chắn, vụt lên vùng ngân hà kia gây nên sóng lớn ngập trời. Thánh nữ Âm Dương Giáo cách đó không xa thân hình lắc lư, mi tâm trào ra một dòng máu, lộ ra vẻ khó tin.
Bột xương Thánh hiền nặng nề như núi, chắc chắn bất hủ, bất luận là Long Văn Hắc Kim Kiếm hay là Đả Thần Tiên đều không thể phá hủy nhưng lại lay chuyển thần thức ẩn giấu bên trong.
- Cướp lấy!
Đại hắc cẩu vừa nhìn thấy có thể lay chuyển Thất Thải Thiên Hà lập tức ánh mắt phóng ra hào quang, cổ động Diệp Phàm mau chóng ra tay:
- Bột xương Thánh hiền nếu ở trong tay nhân vật cấp Thánh chủ uy lực vô cùng, cho nàng dùng thuần túy là lãng phí.
Diệp Phàm tay trái cầm Long Văn Hắc Kim Kiếm tay phải cầm Đả Thần Tiên, dùng Khổ Hải màu vàng hộ thân ép về phía trước.
Sa... Sa...
Dòng sông bảy màu chảy phát ra tiếng vang kỳ dị, xuyên thủng hư không, lúc sáng lúc tối, chảy chồm ở bên ngoài Khổ Hải màu vàng.
ầm~
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên, trong một giây đánh ra trăm ngàn lần, trực tiếp đánh nát vùng hư không này thành một vùng hoang tàn, chỉ có bột xương Thánh hiền vẫn đang lấp lánh.
ở xa xa, mi tâm Âm Dương Thánh nữ lại chảy ra từng tia máu, nàng đang dùng hết mọi khả năng thu hồi loại báu vật này. Thứ này là nàng vô tình có được trong một ngọn núi, căn bản còn chưa luyện hóa.
Mới vừa rồi nàng đã nghe được lời nói của Hắc Hoàng, rốt cục biết được đây là một loại thần vật như thế nào, tự nhiên không muốn để mất.
Nhưng Diệp Phàm làm sao cho nàng cơ hội, Khổ Hải màu vàng toàn diện cuồng bạo, lập tức bao trùm qua, cố định tất cả tinh sa bảy màu.
Ông-
Một gốc Thanh Liên trong Kim Hải lóe lên, chảy ra tơ sương mênh mông, các loại tinh sa bảy màu đều dáng lên tụ tập qua đó, dính lên trên thân thể Thanh Liên.
- Ngươi... Trả ta thần vật!
Âm Dương Thánh nữ cả kinh giận dữ.
Đông-
Diệp Phàm vung Đả Thần Tiên đánh về phía trước, đoạt lấy bột xương Thánh hiền cổ, không còn kiêng kị gì toàn lực chém giết.
Xoạt-
Âm Dương Thánh nữ đã cảm giác được sự dị thường của roi gỗ tránh đi thật xa, lấy ra một tấm gương: Mặt trước trắng như ngọc, mặt sau tối đen như mực, "Xoát" một tiếng chiếu thẳng tới Diệp Phàm.
- Âm Dương Kính!
Mọi người ở xa xa cả kinh kêu lên. Đây là một món binh khí quỷ dị, giết người trong vô hình. Tuy rằng nó bắt nguồn ở Trung Châu nhưng ở Đông Hoang cũng rất nổi tiếng, có không ít hàng nhái.
Xích-
Bạch quang chính diện chiếu tới, Diệp Phàm cảm giác thần niệm sắp sửa bị hút ra, có một loại lực lượng thần bí đang lưu động suýt nữa khiến linh hồn hắn rời thân thể.
- Hừ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, hồ nhỏ màu vàng ở mi tâm nở rộ thần mang. Một vầng thái dương nhỏ dâng lên hóa hình thành chính hắn ngồi xếp bằng trong hư không, miệng khẽ quát một tiếng.
Trong thiên địa vang lên một tiếng sấm sét, vùng hư không này rung chuyển dữ dội rồi sau đó loại lực lượng quỷ dị kia lập tức biến mất, phía trước Âm Dương Kính lóe lên một luồng bạch quang.
- Đây là Âm Dương Kính, chuyên giết hồn phách, khó lòng phòng bị.
- Đây chỉ là một món hàng nhái mà thôi, Âm Dương Kỉnh chân chính là do Thánh hiền cổ tế luyện ra, uy lực cường đại không thể tưởng tượng. Thánh binh của Đại Đế không ra, có thể quét ngang thiên hạ, chiếu ai kẻ đó chết, gần như không thể chống đỡ.
Xa xa rất nhiều người đang nghị luận, đều vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm ép tới phía trước, Âm Dương Thánh nữ lật Âm Dương Kính, mặt trái màu đen hiện ra hóa thành một cái hắc động cắn nuốt tới Diệp Phàm.
Ông-
Diệp Phàm há mồm phun, Kim Cương Trác bay ra, toàn thân sáng loáng vọt qua như một tia chớp.
Đương-
Hai thứ binh khí chạm vào cũng một chỗ suýt nữa đánh bay cái gương. Âm Dương Thánh nữ bay ngược lại, rất nhanh điểm một cái ở mi tâm mình, một dấu ấn hình trăng cong hiện lên.
Xích... Xích... Xích...
Từng đạo thần mang bắn tới hướng Diệp Phàm. Nàng tuy chỉ là cảnh giới Tứ Cực đại viên mãn nhưng tuyệt đối có thể giết chết rất nhiều tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh. Phàm là nhân vật cấp Thánh tử đều có thể nghịch hành phạt tiên.
cũng lúc đó, Diệp Phàm vọt qua, cầm thánh kiếm vung roi thần đánh phía Âm Dương Thánh nữ.
Đây là một trận đại chiến. Âm Dương Giáo là đại giáo vô thượng của Trung Châu, Thánh nữ của bọn họ tự nhiên là thực lực vô cùng cường đại, so với nhiều Thánh tử của Đông Hoang chỉ hơn chứ không kém.
- Đó là cái gì?
Mọi người kinh ngạc.
Phía sau lưng Âm Dương Thánh nữ xuất hiện một bức Âm Dương Đồ khiến nàng gần như vạn pháp không dính thân, các loại thủ đoạn công phạt của Diệp Phàm bị suy yếu vô hạn.
- Đây là khí cơ cường đại của giáo chủ vô thượng để lại, chuyên dùng để bảo vệ truyền nhân kiệt xuất.
- Đúng vậy, nhất định là một đạo ấn ký cường đại của lão giáo chủ vô thượng của Âm Dương Giáo đánh vào, người thường không có khả năng làm được âm dương hợp nhất.
Diệp Phàm cảm thấy bó tay bó chân. Cái Âm Dương Đồ kia có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, vài lần suýt nữa hút hắn vào trong khiến trong lòng hắn kiêng kị không thôi.
Bởi vì hắn nhìn thấy một lão nhân râu tóc bạc trắng như ẩn như hiện ngồi xếp bằng trong Âm Dương Đồ, mơ hồ mông lung, tản ra khí cơ khủng bố.
- Nếu ta chém Âm Dương Thánh nữ, ấn ký đáng sợ mà lão già kia để lại sẽ không sống lại mà lao tới chứ?
Trong lòng hắn thầm nhủ.
Âm Dương Thánh nữ lo lắng trong lòng. Nàng đang kiên trì muốn chờ người tới cứu viện. Dù sao nơi này xảy ra chuyện lớn, khẳng định sẽ truyền ra ngoài. Nhưng thế công của Diệp Phàm càng ngày càng mãnh liệt, Đả Thần Tiên gần như muốn đập sụp thiên địa, mang đến cho nàng cảm giác áp bách vô tận.
Nếu không có Âm Dương Đồ hiện lên, nàng gần như không chống chọi được, cho dù như thế trong lòng nàng cũng không yên. Cứ tiếp tục như vậy thì tính mạng khó bảo toàn.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sự cường đại của Thánh thể, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Mới cảnh giới Tứ Cực tầng thứ hai mà thôi, lực áp Thánh nữ của Trung Châu cũng không thấy gian nan bao nhiêu.
Keng-
Diệp Phàm rốt cục phát động sát thức, không muốn dây dưa thêm nữa. Thánh kiếm lóe ô mang, kêu lên ong ong. Hắn đem Đấu Chiến Thánh Pháp ẩn chứa bên trong, một kiếm bổ nát Âm Dương Kính.
Phốc!
Huyết quang chợt lóe, kiếm quang để lại một vết máu rất dài trên cánh tay phải của Âm Dương Thánh nữ, suýt nữa thì chém rụng một cánh tay trắng như ngó sen.
- Thánh nữ chớ lo lắng, chúng ta tới rồi.
Vài tên lão nhân bay tới.
Mới đầu trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng, nhưng sau khi nhìn thấy là vài tên cường giả Hóa Long biến thứ hai lập tức yên lòng.
Âm Dương Thánh nữ rốt cục đợi được viện binh tới. Nàng kiên trì thời gian dài như vậy đã là suýt chết nhưng vẫn còn sống, không có người tới nàng khó mà sống sót.
Xoát!
Nàng xoay người bước đi, nhẹ nhàng như một đám mây, tốc độ cực nhanh.
Diệp Phàm tự nhiên không bỏ qua, Bàng Bác cũng đại hắc cẩu chặn đường không cho nàng rời đi.
- Thánh nữ mau lui, chúng ta đến cản vài tên tiểu nghiệt súc này!
Vài tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh vọt tới gần.
- Các ngươi nghĩ rằng mình là ai, đi chết hết đi!
Diệp Phàm thi triển ra dị tượng vọt qua, cố định tất cả bọn họ.
Bàng Bác tế ra Yêu Đế Cửu Trảm, chém hết đám người kia như thái rau dưa.
- Hôm nay ngươi lên trời không đường xuống đất không cửa. Không phải ngươi nói đem ta cũng dị thú chăn nuôi cũng một chỗ sao? Hôm nay nhất định chém ngươi!
Diệp Phàm đuổi sát không bỏ.
- Chúng ta ở đây, ngươi đừng vội ầm ĩ!
Sau khi đuổi ra hơn trăm dặm, lại gặp phải người của Âm Dương Giáo, vài lão nhân sầm mặt chặn đường.
- Hóa Long Bí Cảnh rất giỏi a?
Diệp Phàm căn bản không để tâm, vung thánh kiếm nhào tới giết.
Bàng Bác cũng đại hắc cẩu cũng nhào tới, đám người kia không thể ngăn cản. Không có người Hóa Long biến thứ tư trở lên tới căn bản không giải quyết được vấn đề.
Sau khi đuổi giết ra hơn ngàn dặm, Âm Dương Thánh nữ thiểu chút nữa bị Đả Thần Tiên vụt gãy gân cốt. Nàng miệng phun máu tươi, thét lớn:
- Nếu ngươi giết ta, giáo chủ tất diệt ngươi, cho dù có Thần Vương ấn ký đều không được!
- Ta chờ giáo chủ của các ngươi tới giết ta!
-o0o-
Diệp Phàm vung thánh kiếm, kiếm quang rực rỡ xé rách thiên địa, gần như chém Âm Dương Thánh nữ thành hai nửa. Nếu không phải có Âm Dương Đồ kia chuyển động thì hắn đã chấm dứt trận chiến này.
- A...
Âm Dương Thánh nữ kêu to, trên người xuất hiện một vết máu khủng bố. Nàng căn bản không thể ngăn được thế công của Diệp Phàm. Đã đại chiến mấy trăm hiệp, nàng có thể kiên trì đến lúc này đã là cực hạn.
Ông~
Đả Thần Tiên trong tay Diệp Phàm vụt sụp đổ hư không, rốt cục đánh bay đạo đồ âm dương hợp nhất kia, cầm thánh kiếm ép tới.
- Tiểu bối, ngươi dám giết đệ tử giáo ta?
Trong Âm Dương Đồ cách đó không xa, một lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi xếp bằng, dáng người mơ hồ nhưng khiếp tâm hồn người.
- Giáo chủ!
Âm Dương Thánh nữ kêu to.
- Giết nàng thì sao chứ?
Diệp Phàm cũng không thèm để ý.
lão nhân râu tóc bạc trắng kia ngồi xếp bằng trong Âm Dương Đồ, không nói một lời nhưng trong mắt lạnh băng vô cùng. Đây đã là một loại uy hiếp cũng cảnh cáo.
- ngươi phá hủy trọng địa giáo ta, nểu giết ta thiên hạ không còn chỗ dung thân cho ngươi!
Âm Dương Thánh nữ nhắc nhở.
- Con người ta không sợ nhất chính là uy hiếp. Giáo chủ vô thượng của các ngươi nếu như đủ mạnh, vậy thì đi tranh phong với tuyệt đại Thần Vương thử xem. Hôm nay ta phải giết ngươi!
Diệp Phàm vung kiếm chém tới.
Âm Dương Thánh nữ cực lực chống lại, Đạo đồ kia cũng bay trở về. Tuy nhiên Diệp Phàm không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đấu Chiến Thánh Pháp cũng bí quyết chữ Giai đồng thời thi triển, muốn một đòn chấm dứt chiến đấu. Hắn sợ có người tới cứu viện.
- ngươi...
Âm Dương Thánh nữ bay lui, còn muốn tiếp tục chạy trốn.
- Tiễn ngươi lên đường!
Thánh kiếm khẽ ngân, kiếm quang xung thiên, chiến lực gấp mười chém xuống, bổ đôi Đạo đồ kia ra. Âm Dương thánh nữ kêu to, lại không thể ngăn được, đương trường bị bổ thẳng thành hai nửa.
Phốc-
Diệp Phàm phất tay một kiếm, bổ tan thần niệm nàng ta, hoàn toàn diệt trừ. Âm Dương Thánh nữ ngọc nát hương tan, máu nhuộm Đông Hoang, từ đây bị chung kết tính mạng.
- Đây...
- Âm Dương Thánh nữ bị giết, đây chính là gợn sóng rất lớn a!
người đuổi theo tới đây đều ngây dại. Diệp Phàm chém một vị Thánh nữ của Trung Châu, tuyệt đối là tin tức chấn động Đông Hoang. Đó là một nữ đệ tử kiệt xuất nhất của đại giáo vô thượng!
Một kiếm cuối cùng uy lực cực lớn, không ai nghĩ nhiều cái gì, đều cho rằng Âm Dương Thánh nữ kiệt lực mà không biết là bí quyết chữ Giai của Diệp Phàm phát uy.
- Tiểu bối...
Thanh âm của lão nhân mơ hồ trong Âm Dương Đồ lạnh băng vô cùng.
- Lên, làm thịt lão luôn!
Bàng Bác mạnh mẽ vô cùng, dẫn đầu phát động công kích tới bức đồ này. Hắc Hoàng cũng bổ nhào tới.
Diệp Phàm tự nhiên biết không thể buông tha cho ấn ký này, nếu không sẽ có phiền toái. Đây là ấn ký của một giáo chủ vô thượng, hơn phân nửa đã nhìn ra bí quyết chữ Giai.
Xa xa, rất nhiều tu sĩ trợn mắt há hốc mồm. Hai người một chó này thật đúng là thế mạnh, giết Thánh nữ của Âm Dương Giáo, ngay cả sinh mệnh ấn ký của lão giáo chủ đều muốn xóa đi.
DỊ tượng của Diệp Phàm, Yêu Đế Cửu Trảm của Bàng Bác, trận văn phức tạp khó hiểu của đại hắc cẩu gần như đồng thời ra tay. cuối cùng đánh nát Âm Dương Đồ, chém rụng đầu lão nhân kia.
- Thật hung tàn. Một tia ấn ký của Thánh chủ Âm Dương Giáo bị diệt rồi!
Mọi người trợn mắt há mồm.
Ngay trong cũng ngày, tin tức bay đầy trời truyền khắp Nam Vực, thổi quét Đông Hoang. Trong thế hệ trẻ tuổi rốt cục có Thánh nữ ngã xuống.
Âm Dương Giáo nổi giận lôi đình.
Tất cả mọi người của Đông Hoang đều bị kinh sợ. Thánh thể cuối đời quá điên cuồng, giết chết Thánh nữ của đại giáo vô thượng Trung Châu khiến người người đều chấn động.
Nhưng chính vào lúc này Diệp Phàm đẩy ba mươi thiên tài nhỏ tuổi đi ra, người của rất nhiều giáo phái đều ở hiện trường, rất nhiều người đều nhận ra là trẻ em ở môn phái mình.
Âm Dương Giáo cảm nhận được áp lực cực lớn, rất nhiều giáo phái Đông Hoang căm thù bọn họ, mấy Thánh địa lớn đều ra mặt đồng thời gây áp lực đối với Âm Dương Giáo.
- Gặp lại nhé Nam Vực!
Một ngày kia, đám người Diệp Phàm, Bàng Bác vượt qua hư không đi tới khu vực trung bộ nơi Bất Tử Sơn và Thánh Nhai, rời khỏi vùng đất thị phi này.
Trung bộ Đông Hoang có rất nhiều truyền thừa Yêu tộc cổ xưa, là VÙng đất bắt nguồn của Yêu tộc, còn có Thánh địa thượng cổ dạng như Phong tộc. Khu vực trung tâm tụ tập một số thế lực lớn đỉnh cấp nhất của Yêu tộc và Nhân tộc.
Ngoài Bất Tử Sơn, Tiên Lăng Mộ trong bảy cấm địa Sinh Mệnh cũng ở khu vực này.
Có thể nói, khu vực trung bộ là vùng đất lãnh phồn thịnh và cổ xưa nhất của Đông Hoang, là vùng đất bắt nguồn của mọi truyền thừa. Tương truyền Cửu Bí đều từ nơi này mà ra.
Đông Hoang - Trong cái tên có một chữ "Hoang" bởi vì nó mênh mông vô ngần. Có Đại Hoang vô tận không một bóng người, có một số khu vực từ xưa đến nay chưa từng có người đặt chân.
- Sai lệch 600 vạn dặm, con chó chết ngươi nhất định là cố ý!
Đồ Phi kêu lên.
Bọn họ vượt qua hư không, đi tới Bất Tử Sơn ở khu vực trung bộ Đông Hoang. Kết quả sai lệch chừng 600 vạn dặm, xuất hiện ở trong một vùng Đại Hoang không thấy dấu chân người.
Nếu không phải phát hiện nửa khối bia đá trên một ngọn núi lớn, còn không biết tới địa phương nào nữa. Đây là di tích ngày xưa một đại giáo cường thịnh sau khi bị hủy diệt để lại.
- Nó tuyệt đối cố ý. Làm sao có thể một lần sai lệch đến 600 vạn dặm, nhắm mắt lại khắc đạo văn, mở ra vực môn cũng sẽ không quá đáng như vậy.
Lý Hắc Thủy cũng nguyền rủa không thôi.
- Khụ. Người có lỡ tay ngựa có mất móng. Trùng hợp mà thôi!
Đại hắc cẩu ho khan, che giấu sự chột dạ của mình.
- Cẩu cẩu thật đáng yêu nha, còn mơ hồ còn hơn cả bé.
Tiểu bé như phấn điêu ngọc trác, rất có lòng đồng tình, là một người duy nhất còn tin tưởng đại hắc cẩu.
Đại hắc cẩu lúc này muốn đâm đầu vào bia đá. Cho dù là da mặt nó rất dày cũng không chịu nổi hai chữ "đáng yêu" này. Nếu là người khác nó sớm đã nhe răng nhếch miệng.
- Hắc Hoàng "đáng yêu", có phải ngươi nên nghĩ biện pháp hay không? Chúng ta sẽ không phải bay 600 vạn dặm chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Gâu!
- Cẩu cẩu không nên cắn người nha!
Tiểu bé còn không cao bằng chân Hắc Hoàng, nhẹ nhàng vỗ nó, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
- cũng không phải thật sự muốn đi Bất Tử Sơn, chẳng qua là làm ra vẻ cho người thấy mà thôi, cho rằng ngươi phải đi tới đó tìm thần dược kéo dài mạng sống.
Hắc Hoàng lẩm bẩm.
- Vậy cũng phải đi một vòng chứ, làm ra vẻ mà!
Diệp Phàm nói. Lần này mục đích chủ yếu nhất của hắn là đi Thánh Nhai, tìm kiếm bí thứ ba trong Cửu Bí.
- Ta nói với các ngươi, tốt nhất không nên dễ dàng tới gần Bất Tử Sơn. Địa phương đó rất đáng sợ, niên đại hắc ám phát sinh đại náo động đáng sợ, Bất Tử Sơn là một ngọn nguồn trọng yếu.
Hắc Hoàng cảnh cáo.
Thánh thể đại thành dùng đại pháp lực vô thượng từ Bất Tử Sơn chặt đi một khối vách núi. Khi hắn cường thịnh thì cũng không phát sinh cái gì, nhưng lúc tuổi già không biết vì sao máu nhuộm Thánh Nhai. Có người đoán là có quan hệ rất lớn với Bất Tử Sơn.
- Chúng ta trước tiên ở khu vực trung bộ xem kỳ một chút, nơi này là nơi bắt nguồn của rất nhiều truyền thừa cổ kính. nghe nói cũng là nơi bắt nguồn của Nhân tộc Đông Hoang, có rất nhiều bí mật.
Khu vực trung bộ là khu vực trung ương của Đông Hoang. là đất lãnh muôn đời bất hủ, có rất nhiều đại giáo ở đây khai tông lập phái, hưng thịnh hơn Nam Vực và Bắc Vực rất nhiều.
Các Thánh địa: Tử Phủ, Phong tộc, Đạo Nhất, Vạn Sơ đều ở đây, rồng giấu phượng nấp, hội tụ vô tận thanh tú của Đông Hoang, muôn đời không suy phồn thịnh đến nay.
Ngoài ra, Yêu tộc có chừng hơn vạn loại truyền thừa xa xưa trải rộng khu vực trung bộ, tất cả đều là cự phách Yêu tộc không chết sau đại chiến của niên đại hắc ám mười mấy vạn năm trước khai sáng.
Từ xưa truyền thừa tới nay, tuy nói bọn họ là Yêu tộc nhưng vừa sinh ra đã là hình người. có thể nói là trời sinh cường đại vô cùng; hình thành các loại thế gia Yêu tộc cổ xưa.
Bọn người Diệp Phàm vừa xuất hiện ở khu vực trung bộ đã bị người phát hiện, rất nhiều người đều lộ ra vẻ khác thường, nhẹ giọng nghị luận.
Thánh thể giết chết Thánh nữ của đại giáo vô thượng Trung Châu truyền khắp Đông Hoang, tất cả mọi người đều đã biết. Hiện giờ ai cũng biết hắn sinh mệnh không nhiều, trong những ngày cuối cùng tuyệt đối không thể trêu chọc.
Âm Dương Giáo tuy rằng tức giận nhưng lần này thật sự đuối lý. Cướp bóc trẻ em thiên tài, bị các phái Đông Hoang căm thù, bị mấy Thánh địa lớn gây áp lực cuối cùng rời khỏi Đông Hoang.
Đương nhiên, khi bọn họ rời đi vẫn thử vượt qua hư không tiến vào cấm địa Thái Cổ hái thần dược. Kết quả người đi vào như đá chìm đáy biển, không còn một tiếng động nào.
Bọn người Diệp Phàm tiến vào một tòa cổ thành tên là "Vọng Không". Đây là một trong mười cổ thành của khu vực trung bộ, Hắc Hoàng giống như người rành đường đi lối lại, chạy thẳng đến một tòa đài cao.
- Ta đã nói con chó chết này cố ý chệch đường đi Bất Tử Sơn, nếu không làm sao có khả năng lệch lạc 600 vạn dặm. Nó hiển nhiên là muốn tới Vọng Không Thành.
Lý Hắc Thủy nói.
Cổ thành rất rộng lớn. khu vực trung tâm không có quàng trường mà là một đài cao thật lớn. Lúc này ánh nắng chiều chiếu xuống, cả tòa đài cao có những điểm sáng mờ màu đỏ lấp lánh.
- Cảnh còn người mất a...
Đại hắc cẩu nhìn tòa đài cao này, dường như cảm khái vô hạn nói:
- Năm đó, một vị Đại Đế thường ở nơi này nhìn lên tinh không vô ngần, ngồi một lần là suốt cả đêm, nhưng người tài vô thượng tới đâu cuối cùng cũng không ngăn được năm tháng xâm nhập.
Vô Thủy Đại Đế.
Diệp Phàm không cần nghĩ cũng biết nó nói tới nhất định là Vô Thủy Đại đế, trong lòng không khỏi máy động. Tòa Vọng Không Thai này có chú ý gì sao? Một vị Đại Đế thường ngồi ở nơi này, có lẽ có điểm gì đặc biệt.
- Không cần nghĩ nhiều, vị Đại Đế kia chỉ tu luyện một đoạn thời gian mà thôi, cũng không để lại cái gì.
Đại hắc cẩu lắc đầu.
- Tảng đá này là một món bảo bối, mười mấy vạn năm vẫn trong suốt sáng bóng như vậy. Một tòa đài cao không sứt mẻ, làm sao không có người khuân đi?
Đồ Phi là tên miệng rộng, nghĩ gì nói nấy.
Không ít người đi đường trợn trừng mắt, dường như rất bất mãn đối với những lời này.
- Tảng đá này rất đặc biệt, buổi tối dẫn đường ánh trăng. tẩm bổ cả tòa cổ thành, khiến nơi này trở thành một nơi thanh tú, không ai dám phá hư.
Một lão già mở miệng.
Đoàn người Diệp Phàm rất khiến người chú ý. Tiểu bé ngồi cười trên người đại hắc cẩu, giống như một tinh linh nhỏ bé đáng yêu, đi đến đâu cũng khiến người ta nhìn vào.
Diệp Phàm cũng không che giấu chân dung, bên cạnh lại đi theo một con đại hắc cẩu, lập tức khiến cho người ta đoán ra lai lịch. Bọn họ lên một gian tửu lầu ngay cạnh Vọng Không Thai.
- Đó không phải Thánh thể sao, làm sao đột nhiên đi tới khu vực trung bộ?
- đã sớm nghe người ta nói, đại nạn của hắn sắp tới. Nghe nói muốn tới Bất Tử Sơn ở trung bộ tìm kiếm cơ hội sống sót.
- Nơi đó cũng dám đi vào? Niên đại hắc ám vô cùng náo động, tất cả mọi người đều thấy sự khủng bố của nó, ngay cả lão Thánh chủ lúc tuổi già cũng không nguyện vào Bất Tử Sơn.
Việc buôn bắn của tửu lâu khu vực trung tâm cổ thành tự nhiên là rất thịnh vượng, người ra người vào rất nhiều, không ít người đều nhìn lại.
Bọn người Diệp Phàm chọn một gian phòng, đẩy cửa sổ ra vừa khéo có thể nhìn thấy Vọng Không Thai. Lúc này sắc trời dần tối, sao trời lấp lánh, có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu dải khắp trong thành.
Đại hắc cẩu vươn dài cổ nhìn ra ngoài, nhìn vào Vọng Không Thai dường như đang chờ đợi cái gì.
Đồng thời, bọn người Bàng Bác phát hiện người chung quanh Vọng Không Thai có thêm không ít, trong quán trà tửu lâu cũng kín chỗ.
-o0o-
- Chuyện gì thế nhi?
Lý Hắc Thủy kinh ngạc.
- Khách quan, đây chính là ngày Vọng Không mỗi năm một lần, ánh sao như nước, sẽ nhìn thấy cảnh tượng rất mỹ lệ. người ở trong thành đều đã quen, tới đây xem đều là người xa lạ nghe danh mà tới. Chẳng lẽ các vị không phải chuyên môn vì thế mà tới sao?
Đám người Diệp Phàm càng thêm tin tưởng, hết thảy đều là đại hắc cẩu cố ý. Nó chạy tới đây là vì nhớ chuyện xưa.
Ông~
Khi sắc trời hoàn toàn tối đen, sao sáng hiện lên đầy trời, có thể nhìn thấy tảng lớn ánh sao như đám mây trắng nhẹ nhàng rải xuống phi thường xinh đẹp. Cả tòa cổ thành đều biến thành một vùng thánh khiết.
Nhất là Vọng Không Thai lại càng sáng ngời lấp lánh, lưu động hào quang khiến người mê say, khuấy động trăng sao, khiến cho trong thành trở nên xinh đẹp.
- Mỗi năm một lần, nhìn phát chán rồi. Kỳ thật cũng chỉ có như vậy, cũng không phải thật là kỳ cảnh Phi Tiên, chẳng qua là ánh trăng bị hấp dẫn tới mà thôi.
- những lão bất tử kia cứ khăng khăng nói nơi này là nơi Đại Đế cổ nhìn lên tinh vực xa xa, nói thành thần bí khó lường. Nhưng ngay cả chính bọn họ đều không nói ra được Nguyên do, cứ muốn chúng ta hàng năm đến thử thời vận.
Đây là một đám con cháu thế gia, đi lên một nhà tửu lâu chọn một vị trí gần song cửa. gần với tửu lâu mà bọn người Diệp Phàm chọn, có thể nhìn thấy tình huống ngoài kia.
- Vừa rồi nghe người ta nói Thánh thể vào Vọng Không Thành, thật sự là hắn.
Có người nhỏ giọng nói.
- Phong Lâm, đó là tỷ phu ngươi mà, còn không qua chào hỏi một tiếng?
Có người cười chế nhạo.
- Nói lung tung nữa ta cho ngươi một trận. đã sớm nói, hắn cũng đường tỷ ta không có quan hệ gì, căn bản không đính hôn.
Phong Lâm trầm giọng nói.
- Tỷ tỷ ngươi quả thật quá kiêu ngạo. Đó chính là Thánh thể phá vỡ nguyền rủa. không ngờ không lọt vào mắt. Như vậy cũng tốt. đại ca ta có cơ hội rồi.
Một người trẻ tuổi cười khẽ.
Phong Lâm nói:
- ngươi ít nói loại lời này. May mà đường tỷ ta không lựa chọn, bằng không hắn cũng không sống được mấy ngày, rất nhanh sẽ chết đi, cho dù phá vỡ nguyền rủa lại có tác dụng gì.
Thanh âm bọn họ đều ép xuống rất thấp gần như không thể nghe thấy nhưng là cường đại như đám người Diệp Phàm làm sao có khả năng không nghe thấy.
- Đi tới Bắc Vực, hơn phân nửa vẫn còn có chút quan hệ với Phong tộc.
Bàng Bác cười nói.
- Không có quan hệ gì, đến lúc đó ta sẽ tự mình tới cửa trả lại ba trăm vạn cân Nguyên là được.
Diệp Phàm mỉm cười lắc đầu.
- Không muốn qua lại cũng không được. Vừa tới nơi đây liền nghe thấy tiếng nghị luận như vậy. Lại nói, hạn kỳ nửa năm sắp tới rồi, nếu bọn họ nhìn thấy ngươi vẫn luôn không chết, không biết sẽ có biểu tình gì. Chắc rằng sẽ rất đặc sắc. Hắc hắc!
Lý Hắc Thủy cười nói.
Bỗng nhiên có người cả kinh kêu lên, rất nhiều người trong quán trà tửu lâu đều vọt ra ngoài, tất cả nhìn lên trời cao.
- Báu vật!
- Báu vật từ thiên ngoại bay tới!
- Đúng vậy, là từ tinh không lao xuống.
Rất nhiều người giật mình kêu to. Bọn họ đều là tu sĩ, thị lực tự nhiên đặc biệt cường đại, chính mắt nhìn thấy một vật sáng từ thiên ngoại rơi xuống.
Vọng Không cổ thành chấn động, tất cả mọi người đều phóng lên cao, hướng về phía chân trời muốn tranh đoạt báu vật từ Vực Ngoại bay tới.
Trong quá khứ xa xôi không phải không có loại truyền thuyết này. Trong tinh không mênh mông vô ngần kia ngẫu nhiên sẽ rơi xuống thần vật cường đại.
Đêm vọng không mỗi năm một lần, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không ai có thể bình tĩnh. Gần như tất cả đều xông lên trời cao, ra tay cướp đoạt vật phát sáng kia.
Cặp mắt đại hắc cẩu trừng sắp rớt ra ngoài, lẩm bẩm nói:
- Con bà nó, thật sự có liên quan cũng Vực Ngoại? Xem ra năm đó ta không nghe lầm!
Đó là một vật thể phát sáng rất lớn, tốc độ cực nhanh, như một vệt sáng bạc lao xuống dưới. Nó giống như một vòng tròn khổng lồ, lóe lên sắc kim loại sáng bóng.
Nó dường như là dùng thanh kim luyện chế thành, bị một tầng năng lượng quang huy trắng ngần bao phủ ở trong, có vẻ rất thần bí.
Ầm~
Có tu sĩ vừa xông qua đã bị hào quang rực rỡ bắn ra đánh thành tro bụi. Loại lực lượng này cực kỳ đáng sợ, lại có thể phá hủy không gian, khiến người ta sợ hãi.
- Quả nhiên là báu vật, hào quang phát ra đã khủng bố như vậy, nhất định phải đoạt lấy.
Rất nhiều tu sĩ càng thêm điên cuồng, đều xông lên phía trước. Người thực lực kém không dám tới gần, thực lực cường đại thì đều thò tay hoặc tế Pháp bảo ra muốn thu lấy thần vật.
Ầm~
Nhưng cái vòng tròn này đáng sợ vô cùng, bắn ra chùm sáng phá hủy hư không khiến rất nhiều tu sĩ cường đại đều thịt nát xương tan, không thể chịu nổi oanh kích như vậy.
Ông~
Hào quang màu bạc lóe ra, nó hạ xuống trên Vọng Không Thai, lóe lên hào quang yêu dị.
những người khác khó hiểu, vẫn nhào tới phía trước, cố gắng tranh đoạt.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác hai mặt nhìn nhau, nghẹn họng trân trối. Bọn họ phát hiện thần vật Vực Ngoại này chính là đĩa bay.
- Không ngờ gặp phải loại đồ vật này, đoạt lấy nó nói không chừng chúng ta có thể dựa vào nó mà về nhà.
- Vũ trụ mênh mông, tinh không vô ngần ẩn giấu rất nhiều bí mật. Trong thế giới tu SĨ CÓ thể phi thiên độn địa này không ngờ lại nhìn thấy một loại văn minh.
Trong lòng Diệp Phàm cũng Bàng Bác kích động đến không hơn được nữa, đều đứng bật dậy. Họ tràn ngập tò mò đối với chủ nhân của đĩa bay Vực Ngoại, hạ quyết tâm nhất định phải kết giao.
Đường kính của vòng tròn do thanh kim luyện chế thành có tới trăm trượng, lưu động sắc kim loại lãnh liệt, đáp xuống Vọng Không Thai như một con hung thú viễn cổ đang ngủ đông.
Mọi người vây quanh bốn phía nhưng lại không ai dám ra tay nữa. Hào quang do vật thể kim loại khổng lồ này bắn ra có thể chôn vùi không gian, mới vừa rồi tu sĩ tử thương thảm trọng.
- Chưa từng nhìn thấy kỳ vật thiên ngoại to lớn như vậy, chỉ sợ không phải nhân vật cấp giáo chủ vô thượng không thể động vào.
- Đây là một báu vật, đáng tiếc chỉ có thể nhìn không thể tiến lên thu lấy. Quả thật khiến người ta bất đắc dĩ.
Rất nhiều tu sĩ nghị luận, lại không dám vọng động. Giáo huấn bằng máu ở ngay trước mắt, không ai dám không tiếc tính mạng.
- Đây là thứ gì, từ trong tinh vực rơi xuống lại không bị đốt thành tro tàn. Chẳng lẽ là binh khí của Thánh hiền cổ hay sao?
Đại hắc cẩu hồ nghi.
Diệp Phàm cũng Bàng Bác ngầm thảo luận trong chốc lát, rồi sau đó đồng thời dùng thần thức thăm dò vòng tròn bằng thanh kim, muốn dùng thần niệm kết nối với sinh vật bên trong.
Theo bọn họ rất có khả năng là một loại văn minh thiên ngoại. Nếu như có thể thành lập quan hệ tốt đẹp với bọn chúng, nói không chừng có thể nhờ vào đó mà vượt qua tinh vực, trở về đầu kia của tinh không.
Ba~
Đáng tiếc thần niệm không thể lọt vào trong. Bên ngoài vòng tròn thanh kim lượn lờ hào quang dịu dàng, ngăn cản hết thảy, ngăn cách thần thức của hai người ờbênngoài.
Đó là một tầng hàng rào năng lượng thần bí, đạo lực cũng thần thức đều không thể xuyên thấu qua, bảo hộ nó ở trong. Điều này làm bọn họ nhíu mày.
- Mau, truyền tin tức này ra ngoài. VỊ Thánh chủ nào đến trước, báu vật này chính là của người đó.
- Mau truyền tin về gia tộc, để tộc trưởng tới thu thần vật.
Rất nhiều người nhanh chóng làm ra phản ứng, trong nháy mắt tin tức truyền khắp bốn phương tâm hướng. Trong lúc nhất thời Vọng Không cổ thành sôi trào.
Đột nhiên, y phục phất phới, một bóng người già nua ở không trung xa xa xuất hiện. Hắn tóc bạc mặt hồng hào, rất giống như một lão thần tiên thế ngoại.
- Đại năng của Tiên Hạc tộc tới rồi.
Rất nhiều tu sĩ nhân loại cảm giác chuyện không ổn. Tiên Hạc nhất mạch của Yêu tộc ở trong thành này, trước mắt thật sự là ở gần quan được ăn lộc. Một nhân vật cấp Thánh chủ xuất hiện, người khác còn tranh cái gì?
Sau khi hắc ám đại náo động mười mấy vạn năm trước kết thúc, hàng vạn cự phách Yêu tộc ẩn cư ở khu vực trung bộ Đông Hoang, Tiên Hạc tộc là nổi bật trong số đó. Nghe nói tộc chủ năm đó là Thánh hiền cổ, bễ nghễ Đông Hoang.
Hắn lựa chọn một trong mười cổ thành làm chỗ ở, không ai nói một tiếng không cũng không một người dám nhảy ra tranh phong. Gần như có thể nói Tiên Hạc tộc là chủ nhân của thành này.
- Các ngươi đều lui ra, để lão hủ kiến thức một chút rốt cục là vật gì.
Hai mắt đại năng Tiên Hạc tộc bắn ra từng luồng sáng rọi, không kìm được gật đầu.
Vòng tròn thanh kim như có linh, cảm giác được khí tức nguy hiểm, hào quang màu trấng bao phủ ở bên ngoài càng thêm sáng rực lên, trương lên một quầng sáng thật lớn.
- Thần vật Vực Ngoại, để lão hủ nhìn xem có điểm gì đặc biệt.
lão tộc trưởng của Tiên Hạc tộc ra tay, bàn tay ngang trời che phủ bầu trời trực tiếp chụp vào vòng tròn.
- Tộc trưởng cẩn thận, nó có thể chôn vùi hư không.
ở đây có không ít người của Tiên Hạc tộc vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng khủng bố đều mở miệng nhắc nhở.
Ầm~
Vòng tròn thanh kim rung động bắn ra một luồng hào quang chói mắt, bổ ra một vết nứt thật lớn ở trong hư không rồi lan tràn ra phía chân trời.
lão tộc trưởng của Tiên Hạc tộc sừng sững bất động, mặc cho hư không chung quanh sụp đổ hắn vẫn như một vị Thánh linh, cũng không hủy diệt. Tuy nhiên hắn cũng nhíu mày.
Ông-
Vòng tròn thanh kim run rẩy, hào quang bắn ra càng dày đặc, hư không không ngừng phá hủy. Nó đang cực lực ngăn cản bàn tay kia thò xuống.
lão tộc trưởng Tiên Hạc tộc tuy rằng pháp lực ngập trời nhưng đối mặt với cảnh tượng khủng bố như vậy cũng không dám mạnh mẽ chộp tới. Hắn dùng đạo lực kinh thế phong tòa trời cao. Một con Tiên Hạc thật lớn hóa hình mà ra, hình thành một màn trời sáng lạn ép xuống phía dưới, muốn bao trùm vòng tròn thanh kim ở phía dưới.
Ầm~
Hư không tan biến, thần vật Vực Ngoại thần bí vọt lên trời cao, cũng không bị phong ấn ở phía dưới. Nó dự cảm thấy nguy cơ, muốn bay vọt lên trời mà đi.
- Chạy đi đâu!
lão tộc trưởng của Tiên Hạc tộc khẽ quát một tiếng, trong miệng lao ra một luồng hào quang, rất nhanh đánh lên trên, "Ba" một tiếng đánh lên vòng tròn thanh kim, khiến cho nó lay động một hồi suýt nữa thì rơi xuống dưới. Quầng sáng của nó ảm đạm một chút.
- lão hữu. ta tới giúp ngươi một tay.
Một tiếng thét dài truyền đến, tốc độ mau đến tột cũng. Tốc độ người tới vượt xa tốc độ âm thanh vô số lần.
Đây là một lão nhân cao lớn uy mãnh, toàn thân kim quang hừng hực như ngọn lửa thiêu đốt xẹt qua vòm trời mà tới. Mái tóc màu vàng bay loạn, làn da như kim quang lưu động, giống như một vị thần.
Đây chính là lão Kim Sí Bằng Vương danh tiếng lẫy lừng, cao thủ tuyệt thế tiếng tăm lừng lẫy của Yêu tộc. Hắn cũng là đại nhân vật của Yêu tộc ở khu vực trung bộ, đủ để bễ nghễ thiên hạ.
Ầm~
Hắn thò một bàn tay ra chộp tới, muốn thu lấy vòng tròn thanh kim, tuy nhiên lại bị lão tộc trưởng của Tiên Hạc tộc ngăn cản.
- lão Bằng Vương, ngươi đang giúp ta hay là muốn chiếm làm của riêng?
- Chúng ta lão huynh lão đệ còn phân biệt cái gì, để ta lấy trước, lát nữa trả lại cho ngươi.
lão Bằng Vương cười ha hả, toàn thân kim quang rực rỡ như hoàng kim đúc thành.
- vẫn là để lát nữa ta cho ngươi xem.
Tiên Hạc tộc trưởng lắc đầu.
Ầm~
Vòng tròn thanh kim phát ra hào quang cường thịnh mãnh liệt nhất, dập nát hư không, chôn vùi hết thảy vật chất hữu hình. lão Kim Sí Bằng Vương giật nảy mình, bàn tay màu vàng chưa kịp né tránh bị đánh trúng.
← Ch. 0454 | Ch. 0456 → |