Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 0520

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 0520: Lỗi thời
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


- Kỳ Sĩ Học Viện, một vạn năm mới mờ một lần, thật là mong chờ a!

Diệp Phàm tỏ vẻ trông đợi, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, nói:

- Ài, thật là đáng tiếc a. ta đã tự chém tu vi, sau này không làm Pháp tu được nữa rồi.

- Con bà nó, tiểu tử ngươi cùng thật là tham lam quá đi!

Đại hắc cẩu là kẻ nổi giận đầu tiên, âm thầm truyền âm, tỏ ra bộ dáng tiếc hận sắt không rèn thành thép.

Hiện tại Diệp Phàm đã nghĩ tới chuyện tìm nơi nào đó ẩn tu tới cảnh giới Thánh chủ. Lúc này hắn muốn cổ kinh thì có cổ kinh, muốn thánh vật của Đại đế thì có thánh vật, căn bản không cần thiết phải mạo hiểm đi khắp nơi nữa.

- Nơi đó có liên quan tới Vực ngoại, có quan hệ nhân quả tới Tử Vi cổ tinh, chẳng lẽ ngươi không muốn đi nhìn qua một chút sao?

Đại hắc cẩu tức giận nói.

- Vô Thủy Đại đế có đi vào trong đó không?

Diệp Phầm truyền âm hỏi.

- Từ xưa tới này nào có mấy người được như Vô Thủy Đại đế? Tuy người không có đi vào đó, nhưng nghe nói cuối cùng vẫn đánh vào trong, chiếm được tất cả những gì cần thiết.

Đại hắc cẩu lẩm bẩm.

Diệp Phàm không thèm để ý tới nó nữa, hắn cảm nhận được một loại nguy cơ, do đó mới muốn biến mất khỏi con mắt thế sian trong một thời gian, chi khi nào đạt tới Thánh chủ thì mới có thể hoành hành thiên hạ được.

- Ngươi không muốn đi Trung Châu sao?

Lão già mặc áo lông màu vàng rất bất ngờ, Kỳ Sĩ Học Viện một vạn năm mới mờ một lần, có ý nghĩa rất trọng đại, không ai có thể từ chối được.

- Trung Châu. Bắc Nguyên. Tây Mạc, Nam Lĩnh, Đông Hoang, tất cả vương aiả tại năm khu vực này đều tranh đấu cả vạn năm rồi, ngươi mà không đi thì thật là đáng tiếc, Kỳ Sĩ Học Viện cũng không chỉ có những thứ như bề ngoài thể hiện đâu.

Tây Vương Mau nhắc nhờ.

Mỗi một Thánh địa đều chỉ có thể tiến cử hai người, ngay cả hoàng triều bất hủ cùng vậy, có thể thấy được thực lực của người được chọn phải cao tới mức nào, kém nhất cùng là cấp Thánh tử và Thánh nữ.

Kỳ Sĩ Học Viện, một vạn năm mới mờ một lần, tuyệt đối xứng với danh hiệu vùng đất thánh, có ảnh hưởng rất sâu xa, các truyền thừa cổ xưa trên thế sian đều vô cùng nguyện ý đưa đệ tử tới đó, khẳng định là có chỗ tốt thật lớn mà không muốn cho người khác biết.

- Ta cũng rất muốn đi, nhưng ngay cả thần y Đông Hoang cùng đã nói rồi, ta nhiều nhất chỉ có thể ra tay toàn lực mười lần, hiện tại đã làng phí ba cơ hội rồi.

Diệp Phàm kiếm cớ.

Tất cả mọi người tại đây đều không biết nói gì, đám người Lý Hắc Thủy thì khỏi nói, họ biết rất rõ chi tiết về hắn. Còn Tây Vương Mau và ba lão già thì chợt có ánh sáng khác thường lóe lên trong mắt.

Hắn đã ba lần ra tay, đầu tiên là chém Âm Dương Thánh tử, sau đó là đến lượt Tử Phủ Thánh tử, cuối cùng là Vạn Sơ Thánh tử, khiến cho rất nhiều người đều cực kỳ nghi ngờ lời nói của thần y.

- Kỳ Sĩ Học Viện dạy bộ cổ kinh gì?

Khương Hoài Nhân không kìm được hỏi, mấy người bọn họ vô cùng động tâm.

Một lão già áo tím, vô cùng cao quý, giống như bậc Đế vương bễ nghễ thiên hạ, nói:

- Chúng ta không có cổ kinh, không truyền thụ huyền pháp, chỉ giảng dạy các cảm ngộ của bậc tiên hiền mà thôi.

Diệp Phàm vẫn luôn tin lằng, đạo của bản thân thì phải do bản thân mình ngộ ra, cuối cùng cần siêu thoát khỏi các sở học từ xưa tới nay thì mới được, mỗi vị Đại đế đều tự khai sáng đạo của bản thân, mới có thể trở thành tồn tại vô thượng được.

- Sẽ có một ngày, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy Đông Hoang to lớn. Trung Châu bát ngát này cũng không phải là quá lớn. Kỳ Sĩ Học Viện có lẽ sẽ mở ra một chân trời mới cho ngươi.

Một lão già như ẩn trong sương mù mờ mịt nói.

- Có thể có liên quan đến Vực ngoại, đây là cơ hội khó có được a!

Đại hắc cẩu lại âm thầm truyền âm xúi giục hắn.

Diệp Phàm cùng động tâm, có lẽ tại đó hắn có thể tìm được đường về nhà, tuy nhiên hắn cũng không muốn tới đó làm cái đích cho mọi người chỉ trích, một khi tiến vào Kỳ Sĩ Học Viện, chẳng khác nào chứng thực với thế gian rằng sức khỏe của hắn không có gì đáng ngại.

Tới lúc đó nói không chừng sẽ có tuyệt thế Hoàng Chủ âm thầm ra tay, trực tiếp aiết chết hắn. nếu mà ở quá xa như vậy thì uy hiếp của Lão Phong Tử cũng không còn tác dụng.

- Ta nghe nói ba người mạnh nhất trong lịch sử của Kỳ Sĩ Học Viện cuối cũng đều biến mất. không biết bọn họ đi nơi nào rồi?

Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.

Điều này cũng không được coi là bí mật gì, nhưng các truyền thừa cổ xưa lại không truy cứu, nên những người khác cũng không biết được sự việc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

- Đó là một loại kỳ ngộ, nếu không thì các Thánh địa đều có cổ kinh, còn có cả cao thủ tuyệt thế, làm gì cần đưa đệ tử của mình vào trong Kỳ Sĩ Học Viện nữa?

Lão già mặc áo lông màu vàng mỉm cười.

- Các vị tiền bối coi trọng, vàn bối vô cùng cảm kích, chỉ là thân thể có chút không khỏe, không thể tới nghe các tiền bối dạy dỗ được rồi!

Diệp Phàm uyển chuyển từ chối.

- Mỗi người có một chí hướng riêng mà thôi!

Một lão già gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

- Tiền bối, khi đó nhất định chúng ta sẽ tới, chỉ là e rằng không được cho vào!

Liễu Khấu kích động nói.

- Ngươi chỉ cần đánh bại một vị Thánh tử là được.

Lão già áo tím uy nghiêm lại lộ ra một tia tiếu ý.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi có bảy cơ hội xuất thủ nữa, giúp mỗi người chúng ta giải quyết một tên Thánh tử đi!

Khương Hoài Nhân cười hắc hắc.

Lão già áo tím không nói gì cả, chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó không để ý tới nữa.

Khi bọn họ rời khỏi khu đầm lầy này, đại hắc cẩu đã rất nhanh chóng quên chuyện về Kỳ Sĩ Học Viện, nó cẩn thận bước đi từng chút một, nhím chằm chằm vào ba con Long Thu, ánh sáng màu vàng chiếu thẳng lên trời.

- Cẩu cẩu, đừng có chảy nước miếng như vậy nữa.

Cô bé con nhẹ nhàng vỗ nó một cái.

- Ngươi mà dám động đến Long Thu, ta sẽ nhốt ngươi tại Bắc Cực Hải Nhãn hai ngàn năm!

Âm thanh của Dao Trì Tây Vương Mau truyền đến, rất nhu hòa, nhưng lại khiến cho đại hắc cẩu run rẩy toàn thân.

- Thật là hoài niệm a. khi xưa được ăn một con, tới giờ vẫn còn thèm!

Nó dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy lẩm bẩm.

Bọn họ đi qua một vùng đồi núi, thoát khỏi khu đầm lầy này, Lý Hắc Thủy mới nói:

- Tiểu Diệp Tử, ngươi thực sự không đi sao, nơi đó có chỗ tốt rất lớn đây, nếu không thì các Thánh tử và Thánh nữ, còn có các loại Vương thể sẽ tuyệt đối không đổ xô về đó đâu.

- Một thế hệ cường giả trẻ tuổi mạnh nhất của năm đại địa vực cùng nhau hội tụ, đây chính là một sự kiện lớn a, bỏ qua thì thật đáng tiếc, một vạn năm mới có một lần a?

Ngô Trung Thiên cùng chêm vào.

Khương Hoài Nhân cũng nói:

- Ta vẫn còn muốn nhìn ngươi đại triển thần uy, đánh bại từng đại Thánh tử một, lực áp chư vương, vô địch cả năm địa vực, đây chính là phong thái hoành trắng tới mức nào a, chúng ta đi theo cùng được nỡ mày nỡ mật.

- Đúng vậy, tới lúc đó thuận tiện đùa giỡn mấy vị Thánh nữ Đông Hoang, công chúa tuyệt đẹp của Trung Châu, nữ Bồ Tát của Tây Mạc, đây là cuộc sống tiêu dao khoái hoạt tới mức nào a!

Liễu Khấu cười quái dị.

Diệp Phàm mỉm cười, lắc đầu, quá mức lý tưởng hóa thì sẽ chỉ gặp bi kịch mà thôi, nhất định tại đó thì mỗi bước đi sẽ tràn ngập sát khí, nụ cười cùng dính máu, không biết có bao nhiêu người muốn tử chiến tại đó.

- Ta dám khẳng định rằng tiểu tử Bàng Bác kia cùng đi Kỳ Sĩ Học Viện, nói không chừng hắn còn ở đó chờ người đấy.

Lý Hắc Thủy nói.

- Hắn còn phải cảm ơn bổn hoàng mới đúng, ta đã tặng cho hắn cơ duyên lớn tới vậy, trực tiếp truyền hắn tới đúng nơi cần tới.

Đại hắc cẩu khoác lác.

Nhưng lời này vừa thốt ra, Lý Hắc Thủy, Khương Hoài Nhân và Liễu Khấu cùng nhau gõ nó mấy nhát, vô cùng căm giận, Đồ Phi là bằng hữu tốt nhất của bọn hắn, lại bị con chó chết bầm này truyền loạn đi đâu mất tiêu.

- Bắc Nguyên lớn như vậy, không biết khi nào hắn mới về được, Đồ Thiên gia gia đã từng nói, nếu mà chỉ dựa vào bản thân hắn thì ít nhất cũng phải mất trên hai mươi năm thì mới bay về được.

Đại hắc cẩu chột dạ, không dám hé răng nhắc lại chuyện này nữa.

- Cẩu cẩu, khi nào thì người đưa Đồ Phi ca ca trở về, không phải ngươi đã nói sẽ vượt qua hư không đi đón hắn hay sao?

Cô bé nhẹ nhàng hỏi.

- Hiện giờ thời cơ còn chưa đến, trận văn bàn cờ do Hư Không Đại đế lưu lại có chút cổ quái, rất khó tính toán ra tọa độ, ta cũng không muốn đi nhầm tới Tu Di Sơn đâu.

- Viên huynh, tới lúc đó ngươi đi cùng chúng ta tới Kỳ Sĩ Học Viện luôn, Tiểu Diệp Tử đã không đi, chỉ một minh bọn ta đi thì cũng thấy nhàm chán

Khương Hoài Nhân muốn lôi kéo hầu tử này.

- Không có thời gian, ta muốn đi Thần Khư tìm kiếm Bất Tử Bàn Đào Thụ của tộc ta.

Hầu tử luôn nhắc đi nhắc lại chuyện này.

Mấy người đều hít vào một hơi lạnh, cái nơi Thần Khư này thật là tà môn, Thánh nhân viễn cổ không đi vào được, hầu tử này cũng quá là lớn mật đi.

- Viên huynh, điều này rất nguy hiểm!

Diệp Phàm khuyên bảo, nói:

- Nếu ngươi muốn cứu người, ta có thể cho người một Thánh quả.

Khi đi vào chỗ vắng người, Diệp Phàm đưa ra một trái cây màu vàng, có hình dáng tiểu đỉnh, đưa cho nó.

- Bất Tử Thần Dược của Thần Tàm tộc!

Hầu tử vô cùng ngạc nhiên, trong đôi mắt bắn ra ánh sáng sắc như dao.

Vương giả vô thượng trong thời thái cổ, Thần Tàm cửu biến, vô địch trên trời dưới đất. được Nguyên Thiên Sư chính miệng nói ra, hiện giờ ai nấy đều biết đến.

- Ngươi biết nó sao?

- Đương nhiên!

Trong đôi mắt của hầu tử bắn ra ánh sáng màu vàng lấp lánh.

Bất Tử Thần Dược của Thần Tàm tộc tên là Cửu Diệu Bất Tử Dược, phải mấy ngàn năm. thậm chí hơn vạn năm mới thành thục một lần, biến ảo vô cùng, mỗi một lần cũng không giống nhau, tổng cộng có chín loại quả thay nhau sinh trưởng.

Rốt cuộc Diệp Phàm hiểu được, vì sao sau khi Bất Tử Thần Dược trong cấm địa Thái Cổ chia rễ cây ra, sẽ sinh ra chín loại Thánh quả khác nhau, vốn nó tên là Cửu Diệu do có chín loại hình dáng.

- Chẳng lẽ mỗi một đại Vương tộc thái cổ đều nắm giữ một loại Bất Tử Thần Dược?

Diệp Phàm hỏi.

Hầu tử gật đầu, nói:

- Gần như vậy, trước thời thái cổ thì mấy loại Bất Tử Thần Dược đều có chù, sau đó hẳn là rơi vào trong tay Đại đế của Nhân tộc, sau đó lại bay vào trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh.

- Bất Tử Thần Dược của Vô Thủy Đại đế là cái gì, dường như vẫn còn ở trong Tử Sơn, không có bay đi?

Diệp Phàm không nóng không lạnh hỏi Hắc Hoàng.

- Bất Tử Thần Hoàng Dược!

Hắc Hoàng theo bản năng phun ra vài câu, sau đó lập tức im miệng lại.

- Con chó chết bầm này cũng biệt thật nhiều thứ!

Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.

- Hình như không có chuyện nào mà nó không biết cả.

Khương Hoài Nhân cũng nói thêm.

- Đúng là loại thần dược này, đứng hạng nhất hạng nhì đấy!

Ngay cả hầu tử cũng vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nóng lên.

- Con bà nó, sớm đã biết rằng con khỉ gió này không phải là thứ gì tốt mà...!

Đại hắc cẩu thì thầm với âm thanh không thể nghe rõ được.

- Bất Tử Thần Hoàng Dược rất đặc biệt sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, nó có thể giúp cho người ta sống lại, thoát thai hoán cốt, dược hiệu cũng là số một số hai trong các loại Bất Tử Thần Dược, cũng không chỉ có mỗi công hiệu kéo dài thọ nguyên đâu.

Hầu tử cũng không thèm để ý tới con đại hắc cẩu bất kính này.

- Có phải ngươi cũng có một huynh đệ còn sống không?

Đại hắc cẩu nghiến răng nghiến lợi.

- Không có, khi tới đại nạn vào năm đó, hình như ta chỉ có một vị thúc thúc tận tít xa Tây Mạc, không biết sống chết thế nào.

Hầu tử thở dài.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1822)