← Ch.0684 | Ch.0686 → |
Cơ gia, một thế lực truyền thừa bất diệt, do một Đại đế Nhân tộc tự tay khai sáng, từ xưa tới nay cường thị vô cùng, không ai dám gây chuyện.
Mà nay một tiếng chuông vang lên khiến toàn gia này chấn động. Danh xưng cổ xưa vang vọng nhân tộc Vô Thủy Chung mang tới cho người ta áp lực vô cùng.
Mọi người đều không rõ, Vô Thủy Chung không phải ở trong cổ Hoàng Sơn sao?! Giờ này nó vang lên ở Nam Vực khiến ai ai cũng phải biến sắc, trong lòng kinh hãi.
- Hỗn độn vị phân thiên địa loạn
Mang mang miểu miểu vô nhân kiến
Tự tòng vô thủy phá hồng mông
Khai ích tòng tư thanh trọc biện
Từ bên ngoài Cơ gia truyền ra thanh âm của một lão nhân, lời lẽ cổ xưa, như từ thời thái cổ truyền lại.
Cùng lúc này, Vô Thủy Chung lại vang lên một tiếng lớn, lần này đinh tai nhức óc, như thiên âm đại đạo, chấn nhiếp tâm phách, mêng mông cuồn cuộn ập tới.
Mọi người giật mình. Chẳng lẽ có một vị thế ngoại cao nhân tới đây. Hắn rốt cục có lai lịch như thế nào? Là nhàm vào Cơ gia mà tới?!
- Ta là đại truyền nhân của Vô Thủy Đại đế, nay nghe được có Thánh thể nơi này, đặc biệt tới gặp mặt!
Thanh âm già nua này rất lớn, như tiếng chuông tiếng trống, vang vọng rất xa.
Rất nhiều người hiện ra vẻ sợ hãi. Đại truyền nhân của Vô Thủy Đại đế?! Thân phận người này cũng thật dọa người. Vô Thủy Kinh có người kế thừa, dù thật hay giả cũng khiến người ta sợ hãi.
- Thương hải thàn trần kỷ vạn thu
Đạo hóa hoàng phát trường sinh sầu
Nhất mộng tiện thị sổ thiên tái
Tiên lộ khi khu hà xử du!
Ở bên ngoài sơn môn Cơ gia lại truyền tới một tiếng niệm như kinh phật.
Mọi người rất giật mình. Đây quả thật là một cao nhân khó lường, bằng không không có được ý cảnh và tâm phách như vậy. Trong lòng rất nhiều người tràn ngập kinh thán.
- Người tới hiểu được trận văn Đại đế, bằng không âm ba không thể đột phá cổ trận Cơ tộc ta!
Thánh chủ Cơ gia trầm giọng nói.
Mọi người nghe hắn nói vậy càng thêm vô cùng kinh ngạc, gần như xác nhận đây là một cao nhân thế ngoại, chiếm được kế thừa của Vô Thủy Đại đế.
- Đi, đi ra ngoài nhìn một chút.
Một lão già đời lên tiếng.
Bên ngoài cung điện, mây mù cuồn cuộn, lớp này gối lên lớp khác. Đây là một mảnh thần đảo lơ lửng giữa hư không, trồng đầy cây cối, dược thảo, tràn ngaoạ linh cầm bay múa, như chốn tiên cảnh.
Mọi người đều bay ra, muốn gặp mặt nhân vật thể ngoại cao nhân này. Cả đám bay tới sơn môn.
Xa xa, trên mặt đất lóe lên các loại chung văn, một mảnh cổ trận thật lớn, ngăn cản sơn môn Cơ gia. Điều này khiến rất nhiều người vô cùng kinh hãi, xem ra người tới không có thiện ý.
- Không biết là vị tiền bối cao nhân nào giá lâm?! Vì sao ngăn chặn đường ra của Cơ gia ta?!
Một vị nguyên lão lên tiếng.
- Cao nhân thì không dám nhận, ta nghe nói có người làm khó Thánh thể cho nên tới đây một chuyến.
Thanh âm già nua này vang lên, cùng lúc đó, một tiếng chuông chấn động thiên cổ vang lên, phía trước nổi lên hào quang xông tận trời.
Nơi đây là một mảnh rực rỡ, mọi người căn bản không thể nhìn thấu, một lão già đời Cơ gia liếc mắt liền nhận ra đó là một góc trận văn Đại đế, sâu không lường được.
Những người khác đều vô cùng kinh hãi. Người tới xuất đầu vì Diệp Phàm, không tiếc quấy động cạn qua, mạo phạm một thế gia thái cổ.
- Lại có cao nhân như vậy xuất đầu vì Diệp Phàm!
- Một cường giả thể ngoại không ngờ đến đây là vì Thánh thể!
Rất nhiều người cảm thấy căng thẳng trong lòng, âm thầm may mắn vì không ra tay với Diệp Phàm.
- Thánh thể ở đâu, ta muốn thu hắn làm đồ đệ, truyền thụ Vô Thủy Kinh! Ta chấn nhập rời khỏi bển mơ, chứng đạo của ta!
Thanh âm già nua rất chậm rãi.
Kế thừa Vô Thủy!? Rất nhiều người hít sâu một hơi khí lạnh! Đây là loại đại tiên duyên cỡ nào, muốn tặng cho Thánh thể, khiến không ít người đỏ cả mắt!
- Tiền bối, chúng ta vẫn chưa làm khó cho Thánh thể, hắn ở nơi này!
Một lão tu sĩ Cơ gia lên tiếng.
Mà lúc này, Thánh chủ Cơ gia lại nhíu mày, cảm giác có chút gì đó không thích hợp.
Diệp Phàm lưng đeo Đồng Quan đi ra, hắn mơ hồ đoán được một chút, vận chuyển Thần Nhãn nhìn về phía trước, muốn nhận ra chân tướng.
- Đại ca ca không sao cả!
Đột nhiên, một thanh âm non nớt mơ hồ vang lên.
- Hừ, không được lên tiếng, ta vận dụng thần trận, có thể khiến âm thanh khuếch đại vô cùng.
Một thanh âm đáng khinh khác vang lên, không hề có bộ dáng thế ngoại cao nhân gì cả, cũng không còn già nua nữa.
- *&A%
Những người nơi này đều nhận ra đó là một kẻ giả làm cao nhân thế ngoại....
Người Cơ gia lại biến sắc. Thánh chủ Cơ gia đã sớm sinh nghi, lập tức vận chuyển thần uy, điều động Hư Không Kính chiểu xuống.
- Ầm!
Một mảnh thanh huy từ trong cổ Kính buông xuống, chiểu rọi bản thể vạn vật, cường thịnh hơn nhiều kính chiểu yêu, có thể nhìn thấu căn nguyên, nhận rõ hư thật.
Phía trước, tất cả thần quang rực rỡ đều biến mất, có thể thấy rõ hết thảy. Một con đại hắc cẩu đang đứng giữa hư không, trên lưng là một cô bé hai ba tuổi, đang làm bộ giả thần giả quỷ.
Con chó này vô cùng cường tráng, có thể sánh bằng một con trâu mộng, mặc một chiếc quần cộc hoa hòe, rất xứng với xưng hô tiếng người thân chó.
Cô bé kia đẹp như được đúc từ một khối ngọc, lông mi dài, mắt to chớp động, tinh xảo như một búp bê, đáng yêu mà ngoan ngoãn.
- Chết tiệt! Là con chó khốn nạn kia, nó ở Bắc Vực từng thiếu chút nữa lừa gạt, giết được tên Vương Đằng kia!
- Là con chó vô lại kia a! Nơi nơi nó điên cuồng kêu gào thu nhân sủng.
Rất nhiều người chỉ liếc mắt đã nhận ra thân phận của đại hắc cẩu. Mọi người nhìn thấy hắn và Diệp Phàm từng đi cùng nhau, lập tức hiểu ra nguyên do.
- *&A%$, con chó này thật lớn mật, chuyên lừa gạt hại người, không ngờ dám tới gạt cả Cơ gia!
Đại hắc cẩu và cô bé tới đây cứu Diệp Phàm, nghĩ rằng đã tới muộn, vì sợ Diệp Phàm gặp nguy cho nên mới diễn trò vừa rồi.
- Mong Thánh chủ Cơ gia lượng thứ!
Diệp Phàm mở miệng.
Một ít người Cơ gia có sắc mặt không dễ nhìn, nhưng cũng không phát tác, rất nhiều người đang chằm chằm nhìn đại hắc cẩu, nhìn phiến thần trận bốn phía. Đây chính là một góc Để văn hàng thật giá thật.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, Cơ tộc cũng không muốn tạo ra nhiều phong ba cho nên không truy cứu, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu vì sao lại vang lên thanh âm Vô Thủy Chung. Đại hắc cẩu lấy ra một khối ngọc thạch, lập tức phát ra tiếng chuông từ từ, có thêm kinh thần trận cho nên phóng đại vô hạn.
Đây quả thật là tiếng chuông trên Tử Sơn, được nó lạc ấn trong một khối thần thạch, có thể dùng để lừa dối, ngay cả Thánh chủ Cơ gia cũng bị che mắt.
- Đại ca ca, bé nhớ chú!
Đôi mắt đứa bé đỏ hoe, vươn đôi tay bé nhỏ chạy tới. Ba năm chưa gặp, cô bé vẫn như vậy, không hề có chút biển hóa nào.
Diệp Phàm cười cười, khẽ nhéo cái mũi cô bé, xoa xoa đầu rồi đặt cô bé lên vai. Cô bé vô cùng ngoan ngoãn, khiến ai ai cũng yêu thích.
- Tiểu tử, ba năm không gặp, ta giúp ngươi chăm sóc đứa nhỏ, không dễ dàng gì! Ngươi chuẩn bị thiên tài địa bảo gì cho ta đó?! cấp cho ta một hộp Long Tủy, mấy thước khối Thần Nguyên đi!
Đại hắc cẩu nhe miệng nói.
Bàng Bác uất ức nhiều năm, tiến nhanh lên nói:
- Con chó chết, ngươi còn nhớ ta chứ?!
- Ngươi là ai? Ta không biết ngươi!
Đại hắc cẩu ra bộ không quen biết nói.
- *A&&%%$, ta đánh chết ngươi! Vẽ một đám trận văn vớ vẩn, sai lệch cả một đại vực, truyền tống ta tới tận Trung Châu, ta đã muốn chôn sống ngươi rồi!
- Con chó chết, ngươi tìm Đồ Phi về đây cho ta!
Đám người Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên cũng lao lên.
- Chiếc quan tài này ta sao nhìn thấy quen thể?! Hình như là vật cũ của ta!
Đại hắc cẩu liền chuyển đề tài, đôi mắt trừng to ra, nhìn thẳng cổ quan.
Diệp Phàm không ở Cơ gia lâu, cáo biệt Xích Long đạo nhân và những người tới tương trợ rồi cùng bbm Lý Hắc Thủy, đại hắc cẩu rời đi. Cùng đồng hành còn có Cơ Tử Nguyệt.
Cách Cơ gia ngàn dặm, trong một mảnh dãy núi nguyên thủy, bọn họ đặt Đồng Quan xuống, dưới yêu cầu mạnh mẽ của đại hắc cẩu, chuẩn bị mở ra xem bên trong rốt cục có gì.
- Con chó chết ngươi có nắm chắc không?!
Diệp Phàm hoài nghi.
- Nhất định nắm chắc!
Bộ dáng nó rất khẳng định, như nắm chắc trong tay, cuốic ùng nói thêm một câu:
- Nơi này gần Cơ gia, một khi có biển cố phát sinh, bọn họ sẽ cầm Hư Không Kính tới trấn áp, không cần quá lo lắng đâu!
- Ngươi rốt cuộc có làm được không?!
Từ khi Bàng Bác bị truyền tống tới Trung Châu, hắn luôn rất hằn học với đại hắc cẩu, luôn cảm thấy nó làm việc không hề đáng tin tưởng.
- Ta mà làm việc thì ngươi yên tâm đi!
Đại hắc cẩu nói.
- Yên tâm cái rắm!
Bàng Bác muốn trực tiếp vã cho nó một cái.
- Có chó khốn nạn, ngươi cũng không nên xằng bậy, vạn nhất chiếc Đồng Quan này thật sự có đại nguy hiểm, Hư Không Kính nhà ta cũng không biết có thể khắc chế được đâu đó!
Cơ Tử Nguyệt nhăn mũi nói.
- Cẩu cẩu, nhất định phải cẩn thận!
Thanh âm cô gái nhỏ dịu dàng, non nớt, còn ra vẻ dặn dò.
- Mở ra nhìn một chút đi! Ta cũng muốn nhìn rốt cuộc nó chứa gì.
Hầu tử cũng theo tới. Từ khi hắn dùng Thiên Nhãn nhìn thấy thi thể Thánh Hoàng, trong lòng hắn khó có thể bình tĩnh được.
Phiến dãy núi này đặc biệt yên tĩnh, khi Đồng Quan bị buông xuống, gần như tất cả chim thú đều chạy hết, không có bất cứ con nào dám dừng lại.
Hắc Hoàng khắc một đám trận văn phiền phức, cùng chư thiên tinh thần đối ứng, Diệp Phàm xem địa thế, cũng bố trí một chút, ngừa những chuyên phát sinh ngoài ý muốn.
Hai canh giờ sau, bọn họ thối lui rất xa, Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Binh thôi động. Một tiếng âm thanh ma sát vang lên, cả dãy núi đều lay động.
Nắp quan tài bị xốc lên, mọi người thối lui hết ra ngoài nhiều dặm, đứng quan sát từ xa.
Đang!
Khi Diệp Phàm mở cái nắp ra được hơn phân nửa thì hắn thật sự không chịu nổi, dù một góc trận văn Đại đế của Hắc Hoàng trấn áp những vẫn không thể kháng cự được.
Hơn nữa, hắn dùng tiên trân trong Vạn Long Sào phòng thân, dùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh phòng hộ nhưng da dẻ toàn thân vẫn nứt nẻ, khí lực thiếu chút nữa tiêu biển.
Ầm!
Hắn cuối cùng đẩy ra một chưởng, sau đó hóa thành một viên lưu tinh bay ngược ra sau. Trong quá trình này, hắn thấy được Nguyên Thiên Thần Trận vỡ nát chừng mười tám tòa.
Một âm thanh nặng nề vang lên, từ phía chân trời mọi người nhìn thấy một đạo ánh sáng chói mắt từ trong cổ quan phóng lên.
- Mau, thúc dục góc trận văn Đại đế!
Hầu tử thúc dục.
Hắc Hoàng ra tay, thần văn khắc vào đại địa hoàn toàn thức tỉnh, lóe ra một mảnh quang hoa sáng ngời, bắt đầu giam cầm cổ quan ở trung tâm, muốn cố định nó để xem rốt cục đó là thứ gì.
Nhưng mà điều khiến mọi người giật mình chính là hết thảy đều vô ích. Đồng Quan thôn phệ hết thảy, luyện hóa toàn bộ số trận văn này thành tinh khí, trực tiếp nuốt vào.
Ầm!
Đột nhiên, phiến dãy núi nguyên thủy này dập nát, mỗi tấc không gian đều hóa thành bột mịn, phiến phiến vỡ tan, lập tức lao ra hỗn độn khí vô tận.
- Không ổn!
Diệp Phàm kêu lớn một tiếng, thu hết mọi người vào Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh, sau đó cùng Hắc Hoàng khởi động Huyền Ngọc Thai đã sớm chuẩn bị tốt, rời khỏi nơi này.
Vô thanh vô tức, phạm vi ngàn dặm lập tức diệt vong, không chỉ những dãy núi mà ngay cả bụi bặm cũng biến mất sạch sẽ. Nơi này chỉ còn là một vực sâu vạn trượng!
Cơ gia cách đó không xa.
Mọi người lúc này đều vô cùng sợ hãi, vội vàng dùng Hư Không Kính phòng hộ. Mọi người bay lên bầu trời, ở xa xa quan sát.
Đồng Quan bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt hết thảy, sau đó loảng xoảng một tiếng rồi tự hành khép lại, phóng lên cao, bay về phía Nam.
- Là chiếc Đồng Quan kia!
Một ngày này, rất nhiều người ở Nam Vực nhìn thấy Đồng Quan bay qua bầu trời, cũng có người định thử ngăn cản nhưng đều hóa thành bụi khói.
Mấy người Diệp Phàm từ phía sau đuổi sát, đầu đại hắc cẩu khi nào cũng cúi gằm, bị mấy người Bàng Bác liên tục trách máng nó làm việc không đáng tin cậy.
Rất nhiều thể lực lớn Nam Vực bị kinh động, cũng có người của Cơ gia một đường chạy theo, muốn xem đến tột cùng là thứ gì.
Đương nhiên, bọn người Diệp Phàm là truy đuổi sát nhất, một đường Nam tiến, rất nhanh đi tới cấm địa thái cổ, Đồng Quan lập tức chìm sâu vào trong.
Mọi người dừng lại, không ai dám tiếp tục đi vào. Đây là một mảnh tuyệt địa, từ xưa tới này không biết có bao nhiêu cao thủ táng mạng nơi này, đi vào chắc chắn phải chết.
Đồng Quan bay về cấm địa thái cổ vượt xa suy nghĩ và dự đoán của mọi người. Mấy người Diệp Phàm đều bay lên trời cao nhìn vào bên trong.
Trong đó, Hỏa Nhãn Kim Tỉnh của Hầu tử có thể nhìn rõ được chín tòa Thánh sơn, Thần Nhãn của Diệp Phàm cũng có thể nhìn được đại khái, cẩn thận quan sát.
Đang!
Một tiếng nổ lớn vang vọng cấm địa thái cổ, phá vỡ sự yên lặng của trăm vạn năm. Khi cổ quan đánh vào bên trong liền như thần lôi từ cửu tiêu đáng xuống, âm thanh ma sát truyền khắp ngàn dặm.
Hoa hoa hoa...
Giữa sườn núi, chín long thi khổng lồ hiện lên, phát ra một mảnh ô quang, xích sắt rung động, quấn lấy Đồng Quan, kéo về phía đỉnh Thánh sơn.
- Cái này...
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, chín con rồng lại tự hành chuyển động kéo quan tài.
Ầm!
Chín con rồng kéo quan tài xuất hiện từ đỉnh chín tòa Thánh sơn khiến cả phiến khu vực tói đen sáng bừng lên, một cỗ khí tức khiến người ta sợ hãi phát ra, bao phủ phạm vi ngàn dặm, như Đại đế Nhân tộc thức tỉnh.
- Từ trong vực sâu thái cổ đi ra!
Cũng không biết ai sợ hãi hô lớn, nhìn thấy một hình ảnh kinh nhân đi lên.
← Ch. 0684 | Ch. 0686 → |