Vay nóng Homecredit

Truyện:Già Thiên - Chương 1172

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1172: Đế chiến mười vạn năm kết thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Quỷ thuyền thượng cổ đáng sợ tái hiện sát khí, chúng trôi nổi trong vũ trụ đáng sợ nhiều năm như vậy, như là một đám âm hồn vô thanh vô tức, phàm là xuất hiện tất có đại sát kiếp.

Mọi người vốn tưởng rằng đã trải qua mười vạn năm lâu dài như vậy, hẳn chuyện cũ đã trở thành là mây khói, nhưng hôm nay chứng thật năm tháng khó có thể ma diệt, chúng vẫn là nghịch thiên như thế.

Mảng lớn hạm đội đông nghìn nghịt, kim loại lạnh băng sáng ảm đạm, nhưng cũng là một bãi tha ma đáng sợ nhất thế gian, sóng dao động đang lan rộng ra!

- Mau, tiến hành không gian nhảy vượt!

Ngay cả Thánh nhân đều cấp bách, có người xé mở hư không trực tiếp rời đi, mà có người thì cấu trúc tinh môn, muốn mang hạm đội đi.

Bọn họ cách cũng đủ xa, có thời gian chuẩn bị, một nửa số người rút lui thành công tránh thoát một kiếp.

Chỉ có ở khu vực Diệp Phàm bọn họ không thể thành công, bởi vì một loại Hư Không đại đạo trong đó chủ yếu là hướng tới phía bọn họ, nói chính xác là do Diệp Phàm gây ra.

Nhật Bất Lạc Vương tộc khẩn trương, năm chiếc mẫu thuyền cũng một mảng hạm đội căn bản không có biện pháp tiến hành không gian nhảy vượt, bị một loại lực lượng thần bí giam cầm không thể thoát đi được.

Đây là một hồi đại tai họa!

Ngoại trừ Nhật Bất Lạc Vương tộc, còn có một nửa mẫu hạm đội của các Vương hầu bị ngăn trở, cấu trúc tinh môn thất bại, ở trước mặt Hư Không đại đạo pháp tắc không gian của bọn họ hoàn toàn vô dụng.

- Đây là lực lượng gì, thần tắc đại đạo của thuyền âm hồn thượng cổ không thể địch nổi, chúng ta đều phải chôn vùi như thế sao?

Mọi người đều sắc mặt trắng bệch, muốn dùng thân thể độn đi, lại phát hiện hoàn toàn không có khả năng, tất cả đều bị Hư Không lực cố định.

Bọn họ không thể quên thảm trạng của hai vị Thánh nhân vừa rồi, như là có một đôi bàn tay to vô hình nắm kéo bọn họ, lôi bọn họ vào bên trong cánh cửa tử vong, ngũ quan vặn vẹo giày không thoát.

"Hướng tới ta rồi!"

Diệp Phàm da đầu run lên, mặc cho hắn có muôn vàn thủ đoạn, tất cả thần thông cũng không cách nào thoát khỏi. Đây là dư ba lực lượng của Đại đế Cổ mênh mông cuồn cuộn mười mấy vạn năm.

Hắn cảm thấy được bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt nát tan thành bụi, ở trước mặt loại lực lượng này, hắn thật sự rất nhỏ bé, mặc dù sắp sửa thành Thánh cũng không sao nhích động.

Phía trước vô thanh vô tức, đại tai nạn đáng sợ đang phát sinh, hai chiếc mẫu thuyền cũng mấy trăm chiến hạm hộ vệ nứt ra từng khúc, đứt từng tấc rồi biến thành bụi trong vũ trụ.

Cổ dao động lập tức sẽ lan đến gần nơi đây!

"Ta không muốn chết! Đại đế Cổ vô duyên vô cớ bóp chết ta làm gì?" Liên quan đến sự sống còn, Diệp Phàm rõ ràng cảm nhận được lực lượng rất mênh mông.

Đối với chúng sinh mà nói, Đại đế Cổ có thể so với Thần minh không có lực lượng của người nào có thể chống lại!

Tình huống nguy cấp, cổ dao động kia rất nhanh lan tới, chiếc mẫu thuyền thứ ba cũng cả đội chiến hạm dập nát. Lúc này Thánh khí hoàn toàn yếu ÓI vô dụng, không chịu nổi một kích của dư ba.

Tình huống nguy cấp tới đỉnh điểm, trong lòng Diệp Phàm lại bình tĩnh lại, có lẽ sắp chết nhưng lúc này không được hoảng loạn. Thân thể khó có thể rứiích động, chỉ có tâm tư ổn định mới được.

"Lực lượng mang tính hủy diệt là thuộc về hai vị Đại đế khác, Hư Không đại đạo tuy cũng đang lan tràn, nhưng cũng không phá hủy sinh linh..."

Sau lúc trấn định Diệp Phàm cảm giác thời gian như là ngưng lại, trong đầu hắn nhanh chóng làm ra đủ loại phán đoán, với thần thức màu vàng khai mở áo nghĩa của Đại Hư Không Thuật mà hắn hiểu được.

"Hư Không đại đạo hướng ta mà đến, ta có khả năng hấp thu, chỉ có hai đạo khác..."

Thần thức màu vàng cộng minh giao hòa cũng đại đạo vô thượng kia, hắn phát hiện thân thể đã có thể nhích động, không còn bị giam cầm. Phán đoán của hắn là chính xác!

"Coong!"

Tiếp theo Diệp Phàm há mồm phun ra một cái cổ Kính, đạo văn đan vào, đại khí phong cách cổ xưa, mặt trên khắc có nhật nguyệt ngân hà, vũ trụ hỗn độn, giải thích Hư Không huyền bí.

Đây là một kiện vương binh, là lúc Cơ Hạo Nguyệt lưu lại quốc gia Vĩnh Hằng, bị người của Thiên Đường đoạt được, rơi vào tay hắn, không nghĩ tới lúc này trở thành tấm bùa giữ mạng.

Kính này vừa ra, Hư Không đại đạo hồ đồ kia như là có thần trí, giống như một người sống lại, bảo vệ hắn.

"Rốp!"

Hư Không Kính phòng chế phẩm dập nát, vạn đường văn lạc lạc ấn bên trong trở thành từng luồng hào quang chìm sâu vào trong vũ trụ, bị đại đạo kia hấp thu.

Diệp Phàm giật mình, cổ Kính này cũng không cường đại, ngay cả hắn đều có

thể dập nát, nhưng lại giống như một cái cầu nối, làm cho Hư Không đại đạo ngủ say mười mấy vạn năm sống lại.

"Ầm ầm!"

Ở khu vực trung tâm thuyền âm hồn, quan tài Thần linh chín lớp tản phát ra từng đợt từng đợt hào quang, đó là tiên quang, đan vào thành một mảng văn lạc.

Hư không u ám dần dần chuyển hóa thành hào quang sáng ngời, phía trước quan tài hết thảy đều có thể nhìn thấy, hai loại dao động thần bí khác bị áp chế, lực lượng mang tính hủy diệt đang lùi bước.

Một loại dao động nguyên thủy cấp Đại đế đang tranh hùng, giằng co lẫn nhau, ma diệt lẫn nhau, phức tạp khó hiểu, thoạt nhìn cực kỳ yêu tà.

"Vì sao lại như vậy?"

Diệp Phàm gần như chưa bao giờ rúng động giống như hôm nay, không phải nói Đại đế khó có thể gặp nhau, không thể cũng một thế mà chiến sao? Nhưng lúc này lại gặp được ba loại Đế văn.

Hư Không đại đạo với một địch hai, đối kháng không một tiếng động, tinh không vũ trụ đều rung chuyển cả lên, ngân hà đầy trời đều phải rơi xuống.

"Xoạt!"

Ba luồng hào quang từ trong cổ quan vọt lên, chìm sâu vào tinh hải phía trên bầu trời mênh mông, hóa thành vĩnh hằng, trở thành thiên đạo, hòa hợp với căn nguyên của thế giới.

Bọn họ vặn vẹo, giằng co, đan vào, như là Thần minh đang sinh tử kịch chiến!

- Này... Chẳng lẽ trận chiến đấu kéo dài mười mấy vạn năm, là kết thúc Đại đế Cổ quyết đấu!

Giọng nói của Diệp Phàm đều run run.

Thật sự khó có thể tưởng tượng, lại xảy ra loại chuyện này. Tại chỗ sâu trong vũ trụ này, ở trong tinh hải vô cũng lại gặp được dư ba lực lượng của Hư Không Đại đế.

Còn hai người kia là ai?

Diệp Phàm biết ràng đây không phải là chân chính Đại đế quyết đấu, bởi vì đương sự đều sớm đã tọa hóa, thời gian quá mức lâu dài, đây chỉ là đạo của họ kéo dài, chinh phạt.

Nhân vật phong lưu muôn đời tự táng mình trong tinh không, chỉ là dư ba cũng làm cho bốn vị Đại Thánh nuốt hận, làm cho mấy chục Cổ Thánh ngã xuống, hình thành thuyền âm hồn khủng bố.

Đây là bí mật của quỷ thuyền, là ba nhân vật vô thượng tạo thành, ngày nay dư ba của họ còn không có tắt.

- Là bọn họ... Nhất định là bọn họ!

Diệp Phàm chợt cảm giác cả thân thể phát lạnh, hắn hiểu rõ lai lịch của hai người kia, nhất định là đến từ Bất Tử Sơn!

Năm đó, trước có Thánh thể đại thành, sau có Hư Không Đại đế, hai đời thần

uy trấn áp náo động hắc ầm, bình ổn kiếp nạn ở Bất Tử Sơn.

Thế nhân đều biết, Thánh thể đại thành cuối cùng tuổi già sức yếu, lúc tuổi già bị người đánh chết, ngã xuống ở Thánh Nhai.

Hư Không Đại đế đời kế tiếp, chống lại hết thảy, cuối cùng cũng dần dần già đi, lúc thành công thu tay lại thì cũng đã tới cuối đời, về lại gia tộc không lâu liền tự táng mình vào trong hư không loạn lưu.

"Ở thời đại đó quá gian nan, Bất Tử Sơn không chỉ có một vị tồn tại vô thượng. Hư Không Đại đế từng giết chết một vị sau lại một mình xâm nhập vào, mang trong lòng ý đồ ngọc thạch câu phần quyết đấu cũng hai người bọn họ!"

Có thể nói đó là một đoạn năm tháng Nhân tộc gian nan nhất, một vị Đại đế

Nhân tộc cũng mấy vị tồn tại vô thượng chinh phạt và chu toàn, mới có thể khó khăn bình ổn náo động thật sự. Mà các cấm địa Sinh Mệnh khác cũng có hành động.

Rất khó tưởng tượng, năm đó Hư Không Đại đế đến tột cũng đối mặt với khốn cảnh như thế nào.

Hậu nhân thông qua trong văn hiến thái cổ mờ nhạt nhận được tin tức đứt khúc vụn vặt. Trở lại như cũ tìm ra một sự thực năm đó, dưới thời Hư Không Đại đế, bảy đại cấm địa Sinh Mệnh đều từng hoạt động mạnh!

Đây là bí tân không có ghi vào sử sách, mà chỉ hậu nhân tụ tập những lời đồn đãi, những truyền thuyết mới có thể đưa ra suy đoán: đó là một đại thế của hắc ầm, trong các Đại đế Cổ, Hư Không Đại đế có thể nói là người gian khổ nhất, bởi vì hắn đối mặt với quá nhiều khó khăn.

Một mình hắn đến tột cũng phải chịu đựng áp lực như thế nào? Không thể tưởng tượng, bởi vì hắn đối mặt có thể không chỉ là một chỗ vùng cấm nổi loạn.

Không có người nào biết được hắn làm thế nào thành công bình ổn tất cả đại loạn, càng không có người nào biết được, rốt cuộc hắn phải trả một cái giá như thế nào.

Tất cả những điều này, thế gian hiện nay không có mấy người biết được. Diệp Phàm cũng là nghe được một ít lời đồn mà thôi, sau lại từ Cơ Tử chứng thực, thấy hắn ngầm thừa nhận mới tin tưởng.

Thế gian cũng có lời đồn nói Thái Hoàng của Đại Hạ hoàng triều có thể là thế thân thứ hai của Hư Không Đại đế, vì thế Diệp Phàm cũng hỏi qua Cơ Tử, hắn lại ảm đạm lắc đầu.

Bí tân thời thái cổ chỉ có mấy điều lưu truyền tới nay, nói rằng: Hư Không Đại đế đối mặt với khó khăn nhiều nhất, có thể bình ổn náo động bản thân hắn cũng trả phải giá khó có thể tưởng tượng, từ khi hắn ra đời vẫn luôn chiến đấu đến cuối đời, cho đến tuổi già sức yếu.

Một người đối mặt với mấy đại cấm địa, chung quy là bình đại loạn hắn phải trả giá như thế nào? Diệp Phàm từ trong miệng Cơ Tử biết được một sự thật: Hư Không Đại đế không có Bất Tử Dược nên chỉ sống một đời!

Không cần nghĩ cũng biết: Đó là một khúc bi ca.

Trong các Đại đế hắn chiến đấu nhiều nhất, đối mặt với nhiều địch nhân nhất, phải trả một cái giá lớn nhất!

Nhân tộc sau này xuất hiện thịnh thế có quan hệ rất lớn với hắn, là do nền móng hắn tạo ra. Khi hắn còn sống đánh cho địch thủ rét lạnh, chư địch đối mặt với đời sau của Đại đế Nhân tộc cũng không dám tiếp tục náo loạn.

- Hư Không Đại đế lúc tuổi già, tuổi già sức yếu, lúc sắp tọa hóa lại cẩn thận tự táng mình trong hư không vô ngần. Thế nhân không biết, trận chiến của hắn cũng chưa kết thúc, cũng hai vị tồn tại vô thượng chiến tới trong tinh không...

Diệp Phàm tự nói.

Lúc này, mọi người đều có thể nhích động, Hư Không đại đạo vừa ra, áp chế hai loại lực lượng mang tính hủy diệt kia, mọi người như được đại xá, cực nhanh rút lui.

Trận đế chiến từ mười mấy vạn năm trước hạ xuống màn che, tới lúc này dư ba cũng phát ra hào quang chung cực, đã có kết quả.

"Xoạt!"

Quan tài chín lớp thời đại Thần thoại, một tầng cuối cùng lại mở ra!

Diệp Phàm từ rất xa mở Thiên Mục, dùng hết một thân đạo hạnh quan sát, muốn nhìn rõ rốt cục là thể nào.

Khí tức của Đại đế Cổ lan rộng, mặc dù cách xa rất xa, tất cả mẫu hạm cũng đều rung chuyển, tất cả sinh linh đều quỳ sát xuống.

Tới giờ khắc này, miếng đỉnh đồng xanh phát sáng, mài đến giờ khi đối mặt với khí cơ đáng sợ nhất thế gian, nó mới sống lại, củng cố thân thể Diệp Phàm, cả phiến tinh không này chỉ có hắn không có quỳ xuống.

Cổ quan mở ra, một khối thân thể hùng vĩ rơi xuống, trong tay cầm có một kiện binh khí vỡ nát nhiễm Đé huyết, đúng là Vĩnh Hằng Lam Kim luyện chế thành.

"Ầm!"

Vĩnh Hằng Lam Kim từ mười mấy vạn năm trước đã bể thành mấy chục mảnh, lúc này Đế binh này hóa thành từng đạo từng đạo lưu quang bay tản ra khắp bốn phương tám hướng, rồi biến mất trong vũ trụ.

Đây là binh khí Cực Đạo của Hư Không Đại đế năm đó hủy diệt địch nhân!

Đồng thời ngay lúc đó, lại một khối thân thể vĩ ngạn từ trong cổ quan rơi xuống, khí tức Đại đế Cổ tràn ngập, chấn động lục hợp bát hoang.

- Hư Không! Ngươi chiến đấu cả đời, sắp chết cũng kéo theo chúng ta, mặc dù hận nhưng cũng kính phục...

Đây là tàn niệm của một thân ảnh hùng vĩ mười mấy vạn năm trước.

- Tính được chúng ta sẽ đến liền giả chết táng mình trong quan, mặc dù tuổi già sức yếu, nhưng rốt cuộc vẫn là bày bố cục làm chúng ta ngã xuống. Thật không cam lòng...

Đây chính là tàn niệm của một thân thể khác phát ra.

Mười mấy vạn năm trước bọn họ đã ngã xuống, khi đó thân thể hẳn đã tan rã, nhưng dư ba tàn niệm ngày xưa lưu lại không tiêu tan, giữ lại cho đến bây giờ, ngày nay nứt ra từng khúc, rồi hóa thành hai luồng hào quang hòa nhập vào trong vũ trụ.

"Ầm!"

Thành phiến hạm đội tan rã, thuyền âm hồn không còn tồn tại nữa!

Chỉ còn lại một cỗ quan tài cổ, chấn vỡ nát xích sắt trôi nổi vào chỗ sâu trong vũ trụ hắc ầm, đơn độc ra đi lẻ loi không mục đích.

- Mau, khởi động truyền tống pháp trận, cướp lấy Thần Tàng của thuyền âm hồn!

Rất nhiều Vương hầu kêu to.

Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn cổ quan kia đi xa, hắn có một loại thương cảm, vì Hư Không Đại đế mà cảm khái.

Chiến đấu cả đời, thê lương đến cuối đời, cuối cùng một người một cỗ quan tài đơn độc đi xa trong vũ trụ, cứ như vậy kết thúc.

Hắn nhớ tới lời nói của Hắc Hoàng nói qua, lòng có cảm xúc.

"Đại đế Nhân tộc chân chính là vô địch!"

"Đại đế Nhân tộc chân chính đều đã chết..."

Hư Không từ khi bắt đầu ra đời, vẫn luôn chiến đấu đến già, mặc dù trước khi tọa hóa tuổi già sức yếu, vẫn còn ở trong vũ trụ một mình nghênh chiến với hai vị tồn tại vô thượng, mà không có người nào biết đến.

Hắn không có Bất Tử Dược, nên chỉ sống một đời.

Diệp Phàm tự nói:

- Đại đế Nhân tộc... chân chính... đều đã chết.

Cỗ quan tài phong cách cổ xưa lẻ loi đi xa, tiến vào trong bóng đêm, cho đến khi không còn nhìn thấy.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1822)