← Ch.1236 | Ch.1238 → |
Một Cổ tộc cường giả toàn thân đen nhánh, hai cánh mở ra rộng tới mười mấy dặm, muốn bay lên bầu trời mà đi, kết quả lại bị hai ngọn núi ép vào giữa, trở thành thịt vụn, tiên huyết như một con sông nhỏ ồ ồ chảy.
Một Cổ tộc cường giả đầu người thân rắn, thân dài đến tám, chín dặm, long hành xà phục, bị một mảnh trận văn xé nát, máu nhuộm đỏ cả đại địa.
Đây là một hồi đại chiến vô cũng thê thảm, mặc dù Cổ Hoàng pháp trận không trọn vẹn, chỉ có không đến ba thành trận đồ được lưu lại, nhưng vẫn như cũ có thể chém chết tất cả thiên hạ hùng chủ.
Lúc này không có trì hoãn gì cả, trận đồ trở nên sống lại, mông lung mờ ảo, phát ra hào quang chiếu khắp viên hành, tinh thành, thần cản giết thần, phật ngăn giết phật!
Viêm Kỳ hét lên một tiếng giận dữ, đôi mắt như muốn nứt ra, Hỏa Lân Động cường giả thì ngoài hắn và Hỏa Kỳ Tử thì toàn bộ đã bị giết hết, mà các Cổ Thánh đuổi theo bọn họ thì ngoài tám, chín người, còn lại cũng nhanh chóng bị tiêu diệt.
Quá nhanh, điều này gần như là thuấn sát.
Đây là uy thế của Đại đế Cổ, khi còn sống đã là có một không hai trong thiên hạ, sau khi chết cũng có thể uy chấn muôn đời, không thể chống lại.
Viêm Kỳ Đại Thánh rống giận, dùng thần trượng xé rách thiên địa, muốn giết ra một con đường sống, lam quang cuốn động của trời cao, hắn có thể bảo vệ mấy người bên cạnh, tạm thời ngăn cản trận đồ, nhưng mà đối phương cũng có Đế binh, rất nhanh đã giết tới gần.
Đạo Diễn Tiên Y phát ra ức vạn ánh hào quang, sau lưng tiên khí ngưng tụ lại, hiện ra mấy chục thanh tiên kiếm màu hoàng kim, cũng nhau chém xuống, đánh cho hắn phải liên tiếp rút lui, trong miệng phun máu.
Đạo Nhất đã thông hiểu pháp trận cấp Hoàng tại nơi đây, nói phương pháp ra vào cho các Đại Thánh bên cạnh hắn, cộng thêm Đạo Diễn Thần Y hộ thể, trở nên mạnh nhất nơi này.
Khí thế mà hiện tại hắn phát ra thì mạnh hơn không ít so với mấy ngày trước, đánh cho Đại Thánh của Hỏa Lân Động phải biến sắc, người này không kém gì hắn cả.
Đây là một cuộc quyết chiến, không chết không ngừng, Cổ tộc có chạy trốn được hay không, thì hoàn toàn trông vào Viêm Kỳ, xem hắn có đủ mạnh hay không, chỉ có hắn mới có thể nghịch thiên.
- Ngươi có dám đánh một trận cũng ta hay không?
Hỏa Kỳ Tử thét dài, mái tóc màu lam trên đầu bay múa, trên cơ thể thon dài cường kiện hiện ra đồ án Kỳ Lân, máu trong người chảy, phát ra âm thanh như tiếng sấm, chấn động khiến cho vòm trời cũng phải nổ tung.
Dáng người Đạo Nhất cao ngất, khuôn mặt sáng lạn như ánh bình minh, mỉm cười nói:
- Có gì mà không dám, nhưng ngươi còn có mạng để đánh một trận cũng ta hay sao?
- Viêm Kỳ, ngươi ngăn trở người mặc Cổ Hoàng y này cho ta, ta đi giết tên đầu sỏ kia!
Hỏa Kỳ Tử lên tiếng, dưới chân hắn xuất hiện một dãy văn lạc, một tấm cổ đồ cũng sinh ra bên cạnh hắn, chở hắn hóa thành một luồng sáng, xông ra ngoài.
Đạo Nhất lộ ra dị sắc, ngưng thần chuẩn bị chiến đấu!
Đó là một tấm Kỳ Lân Đồ, giống như có sinh mệnh, chặt đứt trận văn vọt lên từ trong lòng đất, nó bảo vệ Hỏa Kỳ Tử, được xưng là một kiện thần vật.
- Có thể di chuyển trong pháp trận không trọn vẹn của Cổ Hoàng, nếu chỉ tính về chất liệu, thì đây tuy rằng không phải là cấp Đế binh khí, nhưng cũng được liệt vào hàng tiên trân, xuất ra từ tay của Cổ Hoàng.
Đạo Nhất nhẹ nhàng nói.
Mỗi một vị Cổ Hoàng đều có pháp lực quán cổ tuyệt kim, ngoại trà binh khí theo người, có lẽ còn có thể vì con cháu mà luyện một ít pháp khí bảo mệnh.
- Điện hạ, ta đến giúp ngươi tiêu diệt hắn!
Loan Phong, Di La đã biến mất nhiều ngày, đồng thời lên tiếng.
- Quên đi, các ngươi không quen thuộc Cổ Hoàng trận đồ, lại không có Hoàng binh hộ thân, đi được một bước thì đã ngã xuống rồi. Hơn nữa, ta cần gặp hắn, cũng muốn đánh một trận với hắn.
Đạo Nhất nở nụ cười, rất là thoải mái, cũng không để ý gì lắm.
Hắn khẽ vung tay một cái, một miếng ngọc xuất hiện, vậy mà lại khiến cho trong hư không xuất hiện một cái con đường, để cho Loan Phong và Di La rời đi.
- Các ngươi quay về chủ tinh Vĩnh. Hằng, tiêu diệt hết những tên Bắc Đẩu cường giả chưa đuổi tới đây cho ta!
Hắn hạ lệnh.
Loan Phong, Di La tuân chỉ, trong lòng bọn họ rất kích động, mãi tới tận hôm nay mới biết, người này là đứa con nhỏ của Đạo Diễn Thần minh, bị phong ấn trong Thần Nguyên, đợi tới kiếp này sống lại.
Không lâu trước đây, có người tới báo cho bọn họ biết, có thể cầm sách cổ da thần đi tìm Thản Mưu tinh vực, không cần phải ngăn cản Vực ngoại Thánh thú, lại không nghĩ tới, người thần bí này lại có lai lịch lớn như vậy.
Hai người biến mất. Hỏa Kỳ Tử thét dài, hắn tức tới mức sùi bọt mép, chân đạp Tiên Trân Kỳ Lân Đồ, ngay lập tức đã vọt tới gần, đại chiến cũng Đạo Nhất.
Trong tay Hỏa Kỳ Tử, xuất hiện một cây thần trượng màu lam, rực rỡ trong suốt, vậy mà lại tản ra đế uy vô thượng.
Ai cũng không nghĩ, lại xảy ra một màn này, làm cho người ta sợ hãi tận linh hồn, kiện Đế binh thứ ba muốn xuất thế hay sao? Điều này sao có thể xảy ra được!
Đây là một kiện phỏng chế phẩm, giống như đúc với Kỳ Lân thần trượng, cũng là một cấm khí, nhưng mà số lần dùng thì lại có hạn, tuy nhiên uy lực cũng không yếu chút nào.
Năm đó, khi Diệp Phàm giết Thiên Hoàng tử, đã từng đại chiến với mấy vị Cổ Hoàng tử, đã thấy được thứ này, hắn cũng dùng Lục Đinh để ngăn cản được.
Mà lúc này Hỏa Kỵ Tử đột nhiên tế ra một thanh Hoàng binh phỏng chế phẩm, hắn muốn một kích tất sát, muốn dùng thực lực bản thân để xoay chuyển chiến cuộc trong nháy mắt, đánh chết kẻ đầu sỏ của đối phương.
Bởi vì mấy vị Thánh nhân còn lại cũng đã sắp ngã xuống, mỗi một giây đồng hồ bị trì hoãn thì đều có tiên huyết bắn ra, đây là tổn thất không thể chịu được.
Đạo Nhất thu hồi nét tươi cười lại, trên người hiện lên một luồng sáng màu vàng, một kiện bất hủ Thần Y khủng bố đã khoác lên trên người hắn, hoàng uy tràn ngập khắp nơi.
Hắn cũng có một kiện Đế binh phỏng chế phẩm, lúc này đột ngột đưa ra, kim khí hùng hậu sôi trào mà lên, cuồn cuộn mà ra, muốn xé rách cả thiên địa này.
Hai người còn chưa va chạm, mà đầu tiên là cuộc quyết đấu giữa các Cổ Hoàng binh, không quan hệ tới thực lực của hai người bọn họ, cách không đối chiến.
Thần trượng màu lam lấp lánh đánh xuống, đạo kiếp tiên quang màu vàng bay múa, giữa hai người phát ra các luồng sáng chói mắt, cách không mà va chạm.
- Phốc...!
Hỏa Kỳ Tử há mồm phun ra một búng máu, thân thể vị vãng ra ngoài, mái tóc màu lam của hắn cũng dựng thẳng lên, há mồm phun tiếp ra một luồng lôi quang, có hình dạng giống như một con kỳ lân đang giận dữ, lại một lần nữa vồ tới.
Đạo Nhất vẫn đứng sừng sững không chút nhúc nhích, vẫn như cũ cách không đại chiến với Hỏa Kỳ Tử, giữa hai người có các luồng sương mù mông lung cũng ngàn vạn luồng đạo ngân, hai kiện Hoàng binh phỏng chế phẩm đang tấn công lẫn nhau.
- Có dám cũng ta đi Vực ngoại chiến một trận, bỏ Hoàng binh xuống, bằng thực lực mà chiến một trận hay không?
Hỏa Kỳ Tử quát.
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Đạo Nhất ung dung nói.
- Hoàng binh phỏng chế phẩm của ta đã bị Tiên Đinh đánh nứt, tất nhiên không áp chế được Thần Y của ngươi, ngươi có dám dùng thực lực chân chính đi đánh một trận sinh tử hay không?
Hỏa Kỳ Tử nói.
- Đầu tiên, cảnh giới của ngươi thấp hơn ta cả một bậc, chiến đấu cũng ta thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa. Thứ hai, các ngươi đã sập bẫy, ta không định mở ra chỗ hổng cho ngươi thoát đi. Thứ ba, nếu ngươi có thể may mắn chạy trốn, khi tương lai có cảnh giới đủ cao, ta sẽ ứng chiến!
Đạo Nhất biết được tu vi của Hỏa Kỳ Tử, liền đưa ra ba câu trả lời này.
Hỏa Kỳ Tử bị người ta khinh thường, đôi mắt sáng như thần đãng, trong lòng nghẹn một cỗ tức khí, vừa thét vang chín tầng trời, vừa thúc dục thần trượng, khiến cho nó thiêu đốt lên, muốn liều mạng một trận.
- Không...!
Viêm Kỳ Đại Thánh cả kinh nói, hắn sợ Hỏa Kỳ Tử tổn hao hết căn nguyên, liều lĩnh đồng quy vu tận cũng địch thủ, hơn nữa hắn cảm thấy, làm như vậy thì cũng không nhất định có thể xử lý được Đạo Nhất, người này hơn phân nửa là đã thành Thánh rồi!
Viêm Kỳ quay người lại, Kỳ Lân thần trượng chân chính ở trong tay bỗng bắn ra các luồng sáng xuyên thấu cả vũ trụ, cuốn lấy Hỏa Kỳ Tử, bảo hộ hắn sau lưng.
Tới lúc này thì chiến cuộc đã trở nên vô cũng thê thảm, trước sau tổng cộng có tất cả hai mươi mấy Tổ Vương đi vào thần tinh thứ năm, nhưng lúc này chỉ còn lại có năm, sáu người, sổ còn lại thì đều chết trận toàn bộ.
Tình huống vô cũng nguy cấp, cứ tiếp tục như vậy nữa, thì mọi người đều sẽ chết, đối phương có Đế binh, có Cổ Hoàng trận đồ, không thể đối kháng được.
- Hoàng tử, ngươi mượn dùng Kỳ Lân Đồ đi trước đi!
Viêm Kỳ âm thầm truyền âm, trong lòng hẳn cực kỳ chua xót, dự cảm được điều không hay.
Nhưng mà, Đạo Nhất vẫn đang bình tĩnh mà đứng ở cách đó không xa, không cho bọn hắn cơ hội gì, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Hỏa Kỳ Tử.
- Chẳng lẽ trời muốn diệt ta hay sao?
Viêm Kỳ Đại Thánh tuyệt vọng, điều duy nhất đáng mừng chính là, còn có một vị Cổ Hoàng nữ chưa tới, nếu không thì thật sự là mất hết tất cả hy vọng.
Đạo Nhất đã hoàn toàn khống chế cục diện, Cổ tộc bại vong là chuyện không sớm thì muộn, hắn mở ra Thiên Nhãn, sau đó xé tan mây mù, nhìn về phía Vực ngoại, nhìn chằm chằm vào phi thuyền của Diệp Phàm và lão dong binh, hắn cười, nói:
- Hai vị có khỏe không?
Lão dong binh thở dài:
- Lão hũ có mắt không tròng, ra mắt điện hạ!
- Tiền bối là một thế hệ kỳ nhân, cần gì phải vậy, nơi này còn có một chút hung hiểm, hãy sớm rời đi đi.
Đạo Nhất lên tiếng.
- Tốt!
Lão dong binh Hoắc Bạch rất rõ ràng, xoay người bước đi, biến mất vào chỗ sâu trong vũ trụ.
- Vị đạo huynh này, ngươi có thần khí nội uẩn, tiên cốt ẩn sâu, hơn phân nửa chính là Kim thân bất diệt kia phải không, hay là xuống dưới đây một lần được không?
Đạo Nhất cười nói.
Luồng sáng hừng hực vọt lên, Cổ Hoàng trận trên hành tinh tràn ra, rất nhiều ký hiệu đại đạo bay lên, đây cũng không phải là trận đồ, mà là thần năng của nó được kéo dài tới, cũng vô cũng đáng sợ.
Diệp Phàm cũng cười, nói:
- Gặp lại chính là duyên, đạo huynh đã có thịnh tình như vậy, ta há có thể từ chối ư!
Oanh...!
Hắn mặc một kiện ngũ sắc thần giáp, so với trước kia đã cường đại hơn rất nhiều lần, đây là vô thượng bảo giáp của Vương của Thánh nhân, ngày nay đã rơi vào trong tay hắn.
Thứ này đương nhiên là kết quả sau vài ngày hoạt động ở chủ tinh Vĩnh Hằng.
Rồi sau đó, Diệp Phàm cầm một cái Lục Đinh loang lổ vết tích trong tay, ép về phía những Hoàng Đạo ký hiệu kia. Chịu kích thích và uy áp, cái đinh bàng đồng này phát ra khí tức mênh mông, bắt đầu toàn diện phàn kích và áp chế.
- Đây là...!
Đạo Nhất lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh hãi, mất đi sự ung dung khi nãy, loại khí tức này mênh mông như một đại dương, tuyệt đối là một kiện Đế binh, có thể xé ra một bộ phận trận đồ.
Hai kiện Cổ Hoàng binh hợp cũng một chỗ, khẳng định có thể đánh ra một đường sống, làm tất cả bố trí của hắn biến thành con số không, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đạo Nhất thần sắc ngưng trọng, không thể trấn định được thêm nữa.
- Đạo huynh, thân thể ta có bệnh nhẹ, cần tiên dược chữa thương, thương lượng một chút thế nào, có thể để ta mượn sinh mệnh cổ thụ của ngươi được không?
Diệp Phàm tỏ vẻ rất chân thành.
← Ch. 1236 | Ch. 1238 → |