← Ch.1379 | Ch.1381 → |
Đại lục cổ lơ lửng trong vũ trụ, thần lực cuồn cuộn từ trong vực môn lao ra, như sấm rền chớp giật công kích phần mộ giả to lớn này. Diệp Phàm mượn đến đây lực lượng của chư thánh, phải trợ giúp Bàng Bác thoát vây.
Trong bóng tối, ánh mắt lãnh liệt kia nhìn lại, nhìn chằm chằm thân ảnh trên đại lục cổ, bất cứ lúc nào sẽ phát động một kích lôi đình.
- Chủ thượng chưa tới sao?
Chu Tước Thánh sứ nghi hoặc.
Những người này pháp lực kinh thế, đạo hạnh cao thâm, trước khi chưa bị Đế Thiên thu phục, người nào không phải là cường giả danh chấn một phương, uy danh hiển hách trên cổ lộ Nhân tộc.
- Chủ thượng có lẽ ở trong lăng tẩm chân chính của Đại đế cổ có thu hoạch thật lớn!
Có một người phán đoán như vậy.
Bọn họ cùng không có nóng lòng động thủ, bởi vì biết rõ sự đáng sợ của Diệp Phàm, ngay cả Bá vương đều thiếu chút nữa bị đánh chết, mặc dù là Diệp Phàm hắn sử dụng thủ đoạn phi thường, nhưng cũng chứng tỏ một ít vấn đề.
Hơn nữa những người này biết rằng, không chỉ một nhóm người bọn họ tới đây, mà khẳng định còn có những người khác sẽ nhảy ra nhằm vào Thánh thể đến từ Táng Đế Tinh.
- Không vội, hiện giờ còn sớm. Chúng ta ở thời khắc mấu chốt cho hắn một kích, để hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng!
Kỳ Lân Thánh sứ nói giọng lạnh căm căm.
Muốn phá vỡ phong ấn trên đại lục cổ này không phải dễ dàng như vậy, nhất thời nửa khắc khó có thể thành công, bọn họ muốn đợi tới cơ hội tốt nhất mới phát động một kích trí mệnh.
- Hắn quá kiêu ngạo, sáu vị Sứ giả khuyên hắn phục vụ cho chủ thượng, kết quả lại bị hắn giết cái sạch sẽ, từ lúc đó đã chú định kết cục bi thảm của hắn rồi!
Những người này địch ý rất sâu đậm, đang âm thầm ẩn phục, lẳng lặng quan sát hết thảy phát sinh trên đại lục cổ, chờ cơ hội ra tay.
- Ta thực hy vọng nhìn thấy cảnh tượng hắn bị trấn áp, nhìn thấy vẻ mặt hối hận của hắn vì không chịu quy thuận chủ thượng!
Kỳ Lân Thánh sứ cười lãnh khốc nói.
"Ầm!"
Bên trong vực môn lao ra lực lượng càng ngày càng cuồng bạo, là sinh tử nhị khí, có khí tức của Đại Thánh, cũng có pháp lực của Âm Thần... đủ các loại hỗn loạn cùng một chỗ, hình thành một lực lượng mãnh liệt như cuồng phong bão táp.
Người trong bóng tối biến sắc, loại lực lượng này chấn động bọn họ, thế công càng ngày càng cường đại, vượt qua tưởng tượng của họ, lối vào của phần mộ trong đại lục cổ đã xuất hiện khe nứt.
- Hắn... như thế nào làm được? Lực lượng này cũng quá đáng sợ đi! Không ngờ hắn lại dẫn tới một lực lượng ghê gớm như vậy. Đúng là hắn mượn lực!
Bất kể là cao thủ dưới trướng Đế Thiên, hay là các cường giả khác đều biến sắc, loại sóng gió ba đào này càng ngày càng lớn, khủng bố tuyệt thế khôn cùng.
Lúc ban đầu còn là khí tức của Đại Thánh, về sau loại dao động này tuôn ra, chẳng khác nào như đích thân Đại Thánh công kích. Hơn nữa, lực lượng này không phải chỉ có một cổ, mà rất nhiều cổ, cộng thêm lực lượng các loại pháp trận, cùng với dao động pháp tắc của Âm Linh, Thi Thần... địa phương này sắp bị đánh vỡ nát rồi.
- Ha ha...
Bàng Bác cười to, rốt cục thì thấy được hy vọng. Hắn bị nhốt lâu lắm rồi, đã sớm muốn đi ra ngoài, nhưng lao ngục giam giữ hắn này quá kiên cố.
Ngày nay cơ hội tới, Diệp Phàm sắp thành công cứu hắn thoát ra.
Trên bầu trời, thần năng điên cuồng công kích. Bên trong thông đạo Diệp Phàm dùng mấy chục tòa pháp trận xây dựng thành, pháp lực như là đại dương mênh mông cuồn cuộn mãnh liệt tuôn ra, đánh nổ tung lối vào phần mộ giả kia.
- Như thế nào nhanh như vậy đã thành công rồi! Quả thật là nghịch thiên!
Tất cả người trong bóng tối đều ngạc nhiên thán phục.
- Tương đương... với mười mấy vị Đại Thánh ra tay, mặc dù không phải chân chính công kích tới đây, nhưng cùng không sai biệt lắm, công kích cường đại như vậy, ai có thể chống đỡ được?!
"Ầm!"
Rốt cục, trong bóng tối có người không kiềm nổi ra tay, tế ra một kiện cấm khí cấp Thánh Vương, trực tiếp đánh tới Diệp Phàm, dẫn nổ trên bầu trời chụp xuống.
Đó là một loại ánh sáng hừng hực chiếu sáng vũ trụ, có thể xé rách vòm trời nứt toạt mặt đất. Đây chỉ là công kích mới vừa đến mang tính thử mà đã bá đạo như thế, có thể nghĩ mà biết kẻ ra tay đáng sợ đến mức nào.
"Ông!"
Diệp Phàm đảo ánh mắt một cái, như là trải qua gần cả trăm năm, kiện binh khí kia bị hắn nắm trong tay ném về hướng đại lục cổ nơi đó. Hắn vận chuyển bí quyết chữ "Binh", không có đối kháng, mà là thuận thế dẫn nó đánh về hướng lối vào phần mộ, bùng phát lên một quầng đốm sáng rực rỡ.
Một kích này không thể đả thương mảy may đến Diệp Phàm, ngược lại bị hắn sử dụng, cống hiến ra một lực lượng cực mạnh.
- Không thể để hắn tiếp tục, phải triển khai công kích, ngăn cản hết thảy!
Trong bóng tối một người hừ lạnh một tiếng, dựng thân đứng lên hóa thành một luồng sáng công tới hướng Diệp Phàm.
Không hề nghi ngờ, đây là một vị Vương của Thánh nhân, lai lịch không rõ, chuyên nhằm vào Diệp Phàm mà chờ ở nơi đây.
"Xoạt!"
Một đạo kim quang hừng hực hiện lên, cả thân thể Diệp Phàm thiêu đốt, bùng cháy lên, hóa thành một ngọn lửa hình người, hắn huyết khí phương cương nhanh chóng như tiên quang bất hủ, trong nháy mắt đã tới trước mặt.
Hắn chủ động công phạt, đón đánh địch thủ!
"Phốc!"
Đây là một lần tiến công chớp nhoáng, Diệp Phàm cậy vào bí quyết chữ "Hành" cùng với thân thể chí cường, lần lượt va chạm với người kia, nắm tay màu vàng đánh nát Pháp bảo, đập nát bàn tay hắn, rồi sau đó pháp lực xoắn ốc kéo dài cánh tay ra, đánh cho cả cánh tay người kia biến thành màn mưa máu.
Quá nhanh, cường thế một kích, cứng rắn va chạm với một Vương của Thánh nhân rất cường đại, mà chỉ một chiêu đã đánh cho đối phương bị thương nặng, thiếu chút nữa phế bỏ.
- Sát!
Trong bóng tối, lại lao ra mấy thân ảnh, rất nhanh hợp lực cùng nhau công kích Diệp Phàm, đồng thời ngay lúc đó xuất hiện một pháp trận tuyệt thế, muốn trấn áp phong bế Diệp Phàm trong đó.
Trong hư không, thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, một nữ nhân xuất hiện bên ngoài đại lục cổ, chính là Bạch Hổ Thánh sứ thủ hạ dưới trướng Để Thiên, cùng nổi danh với Kỳ Lân Thánh sứ, Chu Tước Thánh sứ.
- Chủ thượng thấy được Yêu Hoàng Xích, đang ở trong phần mộ kia tìm kiếm!
Nàng mang đến một tin tức như vậy.
- Vậy chúng ta tự mình động thủ đi! Hiện giờ những người này ra tay rồi, chúng ta tế ra trận đồ của chủ thượng truyền xuống, nhất định phải trấn áp giết chết hắn!
Có người nói.
- Đợi lật nữa đi! Trận đồ kinh thể như vậy phải ở thời khắc mấu chốt tế ra, để cho hắn hối hận trong tuyệt vọng!
Kỳ Lân Thánh sứ nói.
"Ầm!"
Đột nhiên, truyền đến một tiếng nổ vang trời sụp đất nứt, xuất hiện một nam nhân mặc giáp trụ màu bạc, cầm trong tay chiến qua, pháp lực ngập trời, chiến khí mênh mông, chấn động đại lục cổ.
- Này... người này quá cường đại, khí tức có điểm quen thuộc, dường như là... nhị đệ tử thân truyền của Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên!
- Đúng rồi! Ta cùng với chủ thượng đi bái phỏng Đại Thánh Thích Thiên, từng gặp mặt nam nhân này. Nhị đệ tử của Hộ đạo giả ra tay, muốn giết Thánh thể, thật đúng là huyền diệu!
Đám người Kỳ Lân Thánh sứ, Chu Tước Thánh sứ, Bạch Hổ Thánh sứ trong mắt đều lộ ra dị sắc, còn thật sự cẩn thận quan sát.
Bọn họ biết rõ, Đại Thánh Thích Thiên che chở cho Bá vựơng. ở Thành thứ năm mươi Nhân tộc từng ra mặt, ra tay giải vây cho Bá thể, thiếu chút nữa đã trấn áp Diệp Phàm.
"Ầm!"
Một đạo khí tức cường đại khác xuất hiện, cường đại tuyệt thế, thân ảnh hắn rất mơ hồ, sát khí sôi trào, hiện lên cảnh tượng thây chất thành núi máu chảy thành sông, làm cho tinh không đều run rẩy.
- Trời ạ! Chẳng lẽ là Đại Ma Thần tự mình ra tay?!
Chu Tước Thánh sứ cả kinh kêu lên.
- Không đúng! Không có mạnh như vậy, đây là một người khác.
Ai cũng không nghĩ tới, ngay thời điểm phần mộ của Yêu Hoàng mở ra, trên mảnh đại lục cổ này cũng phát sinh đại chiến, dẫn tới nhiều cao thủ như vậy.
Chỉ trong nháy mắt, gần như là hơn mười người đồng loạt xuất hiện, đều là cao thủ tuyệt đỉnh đồng loạt công kích tới hướng Diệp Phàm.
- Nhiều người như vậy đánh giết, ta xem ra hắn chạy đàng trời không khỏi nắng, chúng ta cũng ra tay đi, mau tế ra góc trận đồ của chủ thượng!
Trong đám bộ hạ của Đế Thiên có người đề nghị.
- Được! Không thể cho hắn có thời gian, bằng không cả đại lục này thật sự bị lực lượng mênh mông kia phá mở ra rồi!
Kỳ Lân Thánh sứ lạnh lùng nói, rồi há mồm phun ra một khối trận đồ. Trận đồ mới vừa xuất hiện liền nổi lên gió bão sấm sét mảnh liệt, hào quang hừng hực như là một mảng vòm trời úp chụp xuống hướng Diệp Phàm.
Đây là một trận đồ uy lực tuyệt luân, mới vừa tới gần liền chấn nhiếp rất nhiều cao thủ hoảng hốt, tất cả đều lộ vẻ sợ hãi, lông tơ bị sát khí quét ngang rơi rụng lả tả.
Ngay cả Diệp Phàm đều vô cùng kinh ngạc, đây khẳng định là một kiện đại sát khí, nếu như bị đập trúng phỏng chừng kim thân bất diệt của hắn đều không chịu nổi, có thể sẽ văng bắn máu màu vàng khắp nơi.
- Người nào, dám mượn lực của chúng ta, thật là to gan lớn mật!
Ngay thời điểm này, ở chiến trường bên kia, bên trong lăng tẩm Yêu Hoàng truyền ra một tiếng quát ác nghiệt.
Có Đại Thánh biết được ngoài phần mộ có một mảng pháp trận, đang hướng dẫn thần lực của họ dọc theo một cái thông đạo nhằm phía một vực khác.
Mà lúc này, ở chỗ sâu trong lăng mộ Yêu Hoàng cổ, trận chiến đang hồi gay cấn, cũng càng ngày càng kịch liệt, Âm Thần mãnh liệt chụp tới, lại thêm bốn tồn tại tuyệt đỉnh như Thiên Lôi phóng tới.
"Ầm!"
Thạch nhân lúc đầu đã bị Yêu Hoàng Xích đả thương, nguyên khí đại thương, giờ này lại càng bị thương nặng bay tung ra ngoài, thiếu chút nữa bị hai Thi Thần đánh chết.
Ngoài ra, một số cao thủ khác cũng bại lui liền rời xa chiến trường, không muốn chân chính liều mạng.
- Đây là người nào, mà lại ở ngoài phần mộ xây dựng một cái thông đạo như vậy mượn lực lượng của chư hùng, thật sự là ăn gan Thần mà!
Thạch nhân cùng với một số cao thủ thối lui rời khỏi chiến trường, sau khi xác định tọa độ không gian, liến phóng tới chỗ đại lục cổ giam giữ Bàng Bác bên này, hơn nữa có cả Âm Thần cũng đuổi sát theo sau.
"Ầm!"
Những cường giả này xuất hiện, không hề nghi ngờ là một hồi đại tai nạn, làm cho cả phiến tinh không này sợ run, hơn nữa tồn tại cấp số Thánh linh cùng Âm Thần này chấn nhiếp mọi người.
Bọn họ phóng ra dao động cường đại làm cho góc trận đồ của Đế Thiên truyền xuống kia bị chấn lệch khỏi quỹ đạo trước đó.
- Là ngươi! Trên mình người có lời nguyền rủa, từng giết qua Thánh linh nhất mạch ta không chỉ một người!
Thạch nhân vừa xuất hiện, lập tức sinh ra cảm ứng liền lộ ra sát khí lành lạnh quát lớn.
Diệp Phàm từng bị chí cường giả của Thánh linh nhất mạch nguyền rủa, một khi chân thân xuất hiện, không còn che giấu được. Đồng thời khi vận dụng huyền công đại chiến tất nhiên sẽ bị Thánh linh ở gần đó cảm ứng được.
- Lại là ngươi!
Truyền đến thanh âm của Hộ đạo giả Nhân tộc Thích Thiên, lão cũng là một trong số người bại lui, ở chỗ này nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt lập tức sa sầm xuống quát lên.
Phía sau âm phong gào rít giận dữ, quỷ khóc thần gào, không ngờ hai Âm Thần cường đại lại truy đuổi tới, mang theo vô tận Âm Linh đại quân ào tới.
- Bàng Bác độ kiếp!
Tới giờ khắc này, Diệp Phàm biết rằng không thể trì hoãn, liền ngầm truyền âm cho Bàng Bác. Bằng không ắt phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa tính mạng đều phải bị uy hiếp.
- Tốt quá!
Bên trong phần mộ giả, Bàng Bác ứng tiếng nói. Tiếp theo không hề áp chế cảnh giới, bắt đầu đột phá cửa ải.
Diệp Phàm cùng như thế, không còn áp chế pháp lực, toàn thân máu màu vàng sôi trào, nở rộ ra ngàn vạn đạo hào quang rực rỡ. Hắn dùng hết khả năng đột phá cửa ải.
Ở trước người và sau lưng hắn, tổng cộng hiện lên mười tám cái cổ tự va chạm kịch liệt, phân biệt là chín cổ tự trong Thái Dương tiên kinh, cùng chín cổ tự trong Thái Âm tiên kinh mới thu được.
Mười tám cái cổ tự này đối với Diệp Phàm quá trọng yếu, giúp cho Luân Hải Kinh văn của hắn đạt tới đại viên mãn, thăng hoa tới cực hạn. Từ trong đó hắn thưởng thức được một loại tiên khí cơ.
"Ầm!"
Sấm rền chớp giật, thiên kiếp tới là đột ngột như thế, vô cùng cuồng bạo như thế, bao phủ cả mảng thiên địa này.
Không chỉ là một người độ kiếp, còn thêm một người, đây là song trọng độ kiếp, mà biểu hiện của mỗi người không giống nhau, chồng lại cùng một chỗ, cực kỳ khủng bố!
Nhất là kiếp phạt của Diệp Phàm vượt qua lẽ thường khiến người ta kinh sợ, Thích Thiên, Thạch nhân vừa nhìn thấy sắc mặt liền xanh mét, xoay người bước đi, trong lòng bọn họ vô cùng chấn động, biết rõ một khi rơi vào trong đó hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
- Ngao...
Hai Âm Thần gào lên tràn ngập sợ hãi, mang theo đại quân Âm Linh chạy trốn, bọn họ đối với thiên kiếp càng tối kỵ, bọn họ sợ nhất là các loại chí dương này.
về phần những người trước đó công kích Diệp Phàm, lại lông tóc dựng đứng, từng người như gặp phải rắn rết, cùng không quản gì nữa, bỏ chạy thục mạng.
- Nếu đã đến đây, thì không nên chạy trốn!
Diệp Phàm hiệp cùng lôi hải như đại dương mênh mông truy đuổi theo.
Đúng vậy, thiên kiếp của hắn như là một đại dương mênh mông, từ phía trên vũ trụ "đập" thẳng xuống!
"Ầm!"
Diệp Phàm chúi đầu đuổi giết xuống, đầu tiên là đuổi theo nhị đệ tử của Hộ đạo giả Thích Thiên, người này cực kỳ cường đại, là một trong mấy người sớm nhất ra tay công kích Diệp Phàm.
- A...
Hắn vô cùng kinh hãi, cực nhanh bay trốn theo hướng sư tôn hắn bỏ chạy.
Diệp Phàm cười lạnh, mang theo lôi quang vô tận đâm đầu xuống người này, rồi tiến thêm một bước đuổi giết mấỵ tên thủ hạ của Đế Thiên ở phía trước. Những tên này đều là mục tiêu hắn muốn giết chết sạch sẽ.
Sư tôn, chủ thượng... bọn chúng đều ở ngay gần đó, Diệp Phàm muốn cho Thích Thiên, Đế Thiên... trơ mắt nhìn hắn xóa bỏ toàn bộ đám người này, mà lại không đủ sức ngăn cản.
← Ch. 1379 | Ch. 1381 → |