← Ch.1492 | Ch.1494 → |
Tu Di Sơn, một cái tên khí thế rầm rộ, là tiên địa tối cao của Phật môn. có rất nhiều truyền thuyết về nó, để lại vô tận câu đố trên thế gian.
Tòa Tiên sơn tối cổ này, không riẻng gì nổi danh ở Bắc Đẩu Tinh Vực, chính là ở các cổ tinh vực khác cũng đều có vô số truyền thuyết, đại biếu căn bản, ý nghĩa trọng đại của Phật Giáo.
Ngày nay Diệp Phàm dẫn dắt đại quân tới nơi, chân chính đối mặt với Tu Di Sơn. vừa thấy rõ hình dáng của nó trong lòng rúng động.
Tu Di Sơn quá lớn, cao nhất lấp trong bầu trời, nguy nga hùng vĩ, có thể chọc thủng vòm trời, có thể lấp đầy biển cả. vắt ngang cổ kim, muôn đời bất hủ.
Đứng ở trước mặt nó khiến người ta có cảm giác sâu sẳc bản thân mình nhỏ bé, như là con kiến nhìn lên các vì sao, hơn kém thật xa. cảm nhận bản thân mình quá mong manh.
- Tương truyền, Tu Di Sơn cao tầm vạn bốn ngàn do tuần (đơn vị đo chiều dài cổ Ấn Độ: 1 do tuần tương đương 7 dặm = 11,265 km).
Đông Phương Dã xách theo cây gậy lớn nhe răng nói. Dã nhân có cảm giác mình như con kiến càng nhìn lên cây đại thụ che trời.
Một do tuần ước chừng một vạn ba ngàn thước, như vậy tính xuống, độ cao của Tu Di Sơn so với mặt biển quà thực chính là một cái con số không thể tưởng tượng, đương nhiên độ cao này khẩng định là bị người ta khoa trương.
Ngọn núi to lớn bao la hùng vĩ này có thể thấy được rõ ràng, có thể nói ở Bắc Đẩu Tinh Vực không còn có cổ sơn nào bàng bạc, mờ mịt khôn cũng, hùng vĩ hơn so với ngọn núi này.
Tu Di Sơn chính là ngọn núi chính, ở chung quanh nó còn có mấy ngọn núi lớn, đồng dạng rất tráng lệ. có thác nước bạc buông xuống, có tiếng thiện xướng không dứt bên tai, phụ trợ cho Tu Di ở giữa càng thêm to lớn hùng vĩ.
Dưới chân núi có hồ nước bao quanh, nhìn về nơi xa không thấy gì. Khi tới gần lại khiến người ta giật mình, hồ nước này cực kỳ rộng lớn. rất giống như một biển cả.
- Có lẽ đây là Thất Bảo Trì!
Lý Hắc Thủy nói.
Phật Kinh có ghi lại, trong quốc thổ cực lạc có Thất Bảo Trì, cái hồ này là thiên nhiên mà có, không phải nhân tạo, tên cổ là Thất Bảo Trì, còn có tên là Bát Công Đức Trì, bởi vì trong hồ tràn ngập Bát Công Đức Thủy.
Nước trong veo lóng lánh có tên là Bát Vị Thủy, hoặc là Bát Định Thủy, có tầm loại tính đặc thù: trong vắt. thanh lành, thơm ngọt, mềm nhẹ, trơn bóng, an hòa, giải khát và dường chư căn.
Bát Công Đức Thủy rất quý báu. Phật đồ hành hựơng đều khát vọng, uống vào có đủ loại diệu dụng: Có thế rời xa ô trọc, tinh khiết hóa thân thể, thanh tịnh tâm linh- tăng trưởng dường dục lục căn. rời xa đau khổ.
Muốn đi lên Tu Di trước phải vượt biển, vượt qua Bát Công Đức Hải này.
Long Mã kêu lên:
- Đều uống sạch nó đi! Đế xem nó còn tôn quý và quý hiếm như thế nào!
Nói tới đây, nó mở ra mồm to, chuẩn bị toàn bộ uống vào bụng, mà còn tế ra pháp khí định dùng để thu lấy nước.
Nhưng mà, Bát Công Đức Hải phát ra phật quang vô lượng, vang lên từng hồi phật âm điếc tai, lập tức ngăn chặn pháp thuật của nó, một giọt nước cũng không lấy được vào tay.
Ai nấy đều biết: Tu Di Sơn không dễ tấn công, nhưng không nghĩ tới chi mới là nước ở dưới chân núi đã bất phàm như vậy, như là một đạo hùng quan vắt ngang ở trước mẳt.
Chủ sơn, đứng sừng sững trong sáng ở giữa biến, nguy nga khổng lồ, bao la hùng vĩ tới tột đinh, như có như không có thể thấy được một ít chùa chiền to lớn rải rác trên núi.
Về phần Đại Lôi Âm Tự thì không nhìn thấy, vị trí nằm trên đỉnh núi cách mặt đất tầm vạn bốn ngàn do tuần, mặc dù có được Thiên Nhãn, cũng không nhìn thấy, hoàn toàn bị vách núi chung quanh che chẳn.
- Thật bao la! Ta cảm nhận được lực lượng như đại dương mênh mông lưu chuyển ở trên núi, ta nghĩ dù không có Pháp trận gì phòng ngự, chỉ riêng cái hồ này chúng ta có đánh lên, đều không nhất định có thể xuyên qua Phật lực của nó!
Yến Nhất Tịch áo trắng bay phần phật, không kiềm nối thở dài.
Cả ngọn núi đều phát sáng, niệm lực tường hòa mà tinh thuần lượn lờ, mà lại có một mảng lớn hào quang bốc lên, làm cho nơi này không còn là phàm thổ, mà như vùng đất của tiên gia.
Từng đợt từng đợt ánh bạc bốc hơi lên, cũng có hào quang màu vàng mờ nhạt chảy xuôi, đây là tín ngưỡng lực thuần túy nhất, thêm vào trên thân núi, hòa tan trong đó không ra.
Loại lực lượng mênh mông này khiến tâm thần người ta đều run rẩy, căn bản không thể đo lường, cả ngọn núi sớm đã thần hóa. một gốc cây một cọng cỏ đều có phật tính, được hào quang rực rỡ kia làm dịu trong sáng.
Đây là mấy chục vạn năm nay, niệm lực của Phật đồ toàn vũ trụ hội tụ mà thành, trải qua tích lũy năm tháng dài lâu mới có cảnh tượng khó tin ngày nay.
Ở chỗ sâu trong vũ trụ, rất nhiều sinh mệnh cổ địa đều có đạo chính thống của A Di Đà Phật, vô tận tín ngưỡng vượt qua hư không, không chịu ảnh hưởng khoảng cách, cuối cùng toàn bộ chảy xuôi về phía Tu Di Sơn.
Thần vực ở Bỉ ngạn nếu so với Tu Di Sơn quả thực giống như gặp sư phụ. kém quá xa. đây mới chân chính là Thần hải do tín ngưỡng lực hóa thành!
Lúc này, tầng tầng sóng hào quang mênh mông cuồn cuộn, tràn ngập cả tòa cổ sơn, có vẻ trang nạhiẻm mà thần thánh, rung động lòng người.
"Boong..."
Tiếng chuông vang vang rung trời, từ trong một ngôi chùa trên Tu Di Sơn truyền ra, như một bộ kinh văn lọt vào tai, tuyên truyền giác ngộ làm cho người ta tinh táo.
- Thật tự cao tự đại! Hòa thượng trên Tu Di Sơn là muốn cảnh cáo chúng ta sao?
Thần Tầm Công chúa cười lạnh nói, dường như nàng có thành kiến rất sâu với Phật môn.
Điều này cũng khó trách, Đấu Chiến Thắng Phật vốn là phu quân của nàng, từ khi vào Phật môn không bao giờ quay đầu lại nữa. Trong đủ loại tình cảm như thế, ở bên ngoài mọi thuyết xôn xao, điều kỳ quái và đáng sợ nhất chính là nói Đấu Chiến Thắng Phật có thể bị lạc lối, mất đi chân ngã.
- A Di Đà Phật! Chư vị thí chủ hưng sư động chúng, đến đây làm gì? Phật môn là đất lành, không chịu nổi loại đao quang kiếm ảnh này!
Một lão tăng xuất hiện, đứng dưới chân Tu Di Sơn, miệng tụng phật hiệu.
Diệp Phàm nhìn thấy liền trực tiếp lấy ra một cây bảo cung, đây là pháp khí hắn luyện chế ở trên cổ lộ Nhân tộc, rút ra một mũi tên thánh cốt, mắc lên dây cung, kéo thẳng hình dạng như trăng tròn, bắn vút đi.
Đây là một chùm tia sáng đáng sợ, ẩn chứa đạo thần lực lượng của Diệp Phàm, kèm theo tiếng sấm rền chớp giật, như cuồng phong gào thét nhằm thẳng vào lão tăng dưới chân Tu Di Sơn.
"Ầm ầm..."
Trời sụp đất nứt. một mũi tên thánh cốt trực tiếp xé rách thiên địa, như là có thể phá hủy hết thảy ngăn cản, làm cho hư không phía trước vỡ nát.
Lão tăng biến sắc vung tay áo, lập tức trên Tu Di Sơn buông xuống mờ mịt tín ngưỡng lực, hóa thành như thác nước, trực tiếp nện lên trên mũi tên thánh cốt, "bốp" một tiếng vỡ nát. trở thành bột mịn.
Mọi người biến sắc, lực lượng của Diệp Phàm cường đại biết bao, một tên của hắn bắn ra đủ để uy hiếp đến Đại Thánh bậc thấp, nhưng lại trực tiếp bị tín ngưỡng lực hủy diệt.
Địa phương này quá mức khủng bố, niệm lực vô cùng tận này so với hải dương còn mênh mông, so với tinh tú còn hùng hậu hơn, không gì sánh nổi!
- Thí chủ đây là có ý gì, động võ ở Phật môn đất lành, bắn tên vào lão nạp, có chút quá phận!
Lão tăng nói.
Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Ta bắn ngươi chính là vô căn cứ theo lời Phật! Mà ngươi biết rõ vì sao ta tới đây, lại còn nói chuyện gì đao quang kiếm ảnh, hỏi ngược lại chúng ta! Để ta giúp ngươi chém bỏ tạp niệm!
- A Di Đà Phật!
Lão tăng tụng phật hiệu, liên tiếp nói tội quá tội quá!
- Tặc trọc! ít ở nơi đó niệm kinh đi! Mau giao cháu lớn ta ra đây, bằng không quét ngang Tu Di Sơn các ngươi!
Đông Phương Dã giơ lên cây lang nha đại bổng quát to, hắn nửa người trên ở trần, cơ thể màu đồng cổ cường tráng bắp thịt cuộn cuộn như rồng quấn quanh, chớp động sáng bóng.
- Bần tăng biết sai rồi, phạm vào sân niệm. Tự mình giải thân!
Lão tăng nói.
"Bốp" một tiếng vang nhỏ, thân thể lão vỡ nát, hóa thành nhiều điếm sáng, cuối cùng dung nhập trên Tu Di Sơn.
Mọi người ngẩn ra, sau đó hít ngược một hơi khí lạnh. Đây chí là một đạo hư niệm mà thôi, thuộc loại niệm lực trên Tu Di Sơn nảy sinh ra một bóng dáng, cũng không phải chân thân cổ Phật gì đó.
Tu Di Sơn này là vô cùng tận niệm lực của Phật đồ hội tụ mà thành, quả nhiên là sâu không lường được.
"Boong..."
Tiếng chuông lại vang lên, âm ba truyền ra tới mấy vạn dậm. gột rửa linh hồn người ta.
Ngay giữa sườn núi Tu Di Sơn một mảng sương mù tiêu tán đi, lộ ra một tòa Cổ Miếu. Đây hiển nhiên không phải Đại Lôi Âm Tự, mà chỉ là một tòa miếu rất trọng yếu trong Phật môn.
Một nhà sư trung niên đứng ở trước cửa miếu, hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng tụng phật hiệu, nói:
- Chư vị thí chủ mời trở về đi! Nơi đây chỉ có tăng đồ và Phật. Cũng không có người các vị muốn tìm!
- Người xuất gia không nói dối, ngươi là đệ tử cửa Phật, lại ăn nói bừa bãi. Hoa Hoa ở ngay trên núi này, vì sao nói không có?
Diệp Đồng quát.
Hắn tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, trong cơ thể có vầng mặt trời nở rộ, cả thân thể mỗi một tấc máu thịt đều phát sáng, lớn tiếng chất vấn như vậy khí thế kinh người, như là một Thiên thần hạ giới.
- Xưa nay hư danh đều thành khói, nơi này chỉ có Phật và Lý!
Nhà sư trung niên nói.
Mọi người đã nhìn ra. đây là một người chân thật, sinh động, mà không phải là niệm lực tinh thuần sinh ra.
- Ít nói lời vô nghĩa. giao ra Hoa Hoa. độ người làm nô bộc, nơi đây cũng xưng được với chỉ có Phật và Lý?
Lệ Thiên cười lạnh nói.
- Ở đất lành Phật môn cũng không Hoa Hoa. mời thí chủ trở về đi!
Nhà sư trung niên vẻ mặt bình thản nói.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cứ công phá sơn môn, tự mình đi lên tìm Hoa Hoa!
Long Mã quát to chói tai.
- A Di Đà Phật! Nơi đây là chỗ người xuất gia thanh tu, chư vị không được vô lễ, mời đi ra xa!
Nhà sư trung niên chắp hai tay hợp thành chữ thập nói.
Diệp Phàm lên tiếng:
- Phật nói, chúng sinh ngang hàng, mỗi người đều có phật tính, đều có thể thành Phật. Chúng ta và ngươi có cái gì khác nhau? Tự mình có thể leo lên tới Tu Di Sơn, còn không mau tránh đường!
Nhà sư trung niên thần sắc chợt ngưng trọng nói:
- Chư vị rõ ràng đều là đại ma, đều mang theo sát ý mà đến, bị lạc lối thật rồi, sao có thể cho các ngươi đi vào!
- Tức cười! Đến tột cùng ai mới là đại ma? Trấn áp sư đệ ta biến thành nô bộc, chúng ta tới cửa nghĩ cách cứu viện, lại bị ngươi định nghĩa là ma. ta xem ra chính ngươi bị tẩu hỏa nhập ma rồi!
Diệp Đồng trách máng.
Đúng lúc này, trên đỉnh Tu Di Sơn một nhà sư còn trẻ tuổi đi xuống phía dưới, mặc tăng bào màu xanh nhạt, thoạt nhìn siêu trần thoát tục, nói:
- Thí chủ sai làm rồi! Phật độ chúng sinh, chú ý chính là một chữ từ bi, ngày nay độ người hữu duyên kia vào cửa Phật, là may mắn cho hắn, sao có thể gọi là trấn áp?
- Phật Đà độ hóa chính là nhân gian gặp khó khăn, hóa giải ách nạn. Mà các ngươi độ hóa lại là người cảnh giới kém, trấn áp làm nô bộc, trước sau khác nhau quá lớn. Quả là tham, sân si, vọng... đều chỉếm đầy đủ hết!
A Di Đà Phật lập giáo, khai sáng Phật môn, tín đồ khắp thế gian, thu thập tín ngưỡng lực, đây là một loại độ hóa quảng đại, tuy nhiên cũng không phải ép buộc ý chí người khác, mà là giữa nhau có tự do theo hay bỏ.
A Di Đà Phật là độ một cái đại thế, phổ độ chúng sinh, thu tín ngưỡng lực, nhưng cũng làm cho tinh thần của tín đồ ng đủ, thân thể nhẹ nhàng cường kiện, hai bên bổ ích cho nhau.
Ngày nay loại độ hóa nhằm vào Hoa Hoa này, trái ngược với kinh gốc, sớm đã hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn là trấn áp thô bạo, tẩy rửa nguyên thần, làm cho hắn mất đi bản thân mình.
- Nếu với độ hóa dừng can qua cũng không sao. Nhưng Hoa Hoa cũng không phải kẻ ác, có quan hệ gì với các ngươi chứ? Mà lại bị thô bạo trấn áp, hôm nay phải giải thích rõ, bằng không liền đánh sụp Tu Di Sơn này!
Người của Thiên Chi Thôn quát to, giống như Sư Tử Hống.
- Các vị thí chủ chấp niệm quá sâu. xuyên tạc Phật ý, tội quá tội quá! Cối hư không tĩnh mịch, chớ để dính vào!
Nhà sư trẻ tuổi nói.
Hiển nhiên, địa vị của hắn không tầm thường, vả lại pháp lực rất mạnh, mang theo một loại ung dung và tự tin.
"Keng!"
Đột nhiên, Diệp Phàm vẫn luôn trầm mặc động rồi! Hắn rút ra một thanh kiếm tiên màu đỏ sậm, bổ thẳng tới, tiên quang bắn phá hơn mười dậm, "phù" một tiếng trúng ngay người này, chém rụng đầu hắn xuống.
Tu Di Sơn rất mạnh, có tín ngưỡng lực vô cùng tận chảy xuôi, nhưng đối với một kích bất ngờ của binh khí Đế này cũng không thể phòng bị toàn bộ được.
- Cõi hư không tịch mịch, tội quá tội quá!
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Phốc!"
Cái đầu của nhà sư trẻ tuổi hóa thành vũng máu, thân thể bị tan rã, hoàn toàn diệt vong, tràn ngập vẻ không cam lòng.
- Cái gì nên nói đều nói! Rõ ràng là mơ ước thần thông Phật môn của đệ tử ta,
lại không ngừng vọng ngừ, không bằng giúp ngươi tứ đại giai không đi!
Diệp Phàm nghỉ một chút, nói tiếp:
- Ta cũng có phương pháp độ hóa khó khán cho nhân gian, muốn lập giáo ở
Tây Mạc, phổ độ chúng sinh, bắt đầu từ Tu Di Sơn đi!
← Ch. 1492 | Ch. 1494 → |