Vay nóng Tinvay

Truyện:Già Thiên - Chương 1513

Già Thiên
Trọn bộ 1822 chương
Chương 1513: Máu Đế thiêu đốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1822)

Siêu sale Shopee


Một mảng ma quang nằm ngang trên mảnh đất khô cằn, nói chính xác càng giống như quầng lửa, trong đỏ sậm mang theo màu đen, thoạt nhìn thực yêu tà, khủng bố ngập trời, làm cho hư không đều vặn vẹo.

Ở trong quầng lửa có một đạo lại một đạo thân ảnh hình người, tản ra hào quang lãnh liệt, đang giãy giụa, vặn vẹo, đấu tranh phẫn nộ.

Đây là sinh vật gì? Trải qua vạn kiếp mà không hủy diệt, trường tồn từ xưa sống đến hiện tại sao, quả thực khiến tâm thần người ta rúng động.

Không hề nghi ngờ, mảng ma quang này trường tồn từ xưa đến nay vẫn chưa tắt, bao nhiêu vạn năm, những sinh vật hình người này không ngờ thủy chung bị trói buộc ở trong này, giãy giụa, rống giận, không thể không khiến người ta khiếp sợ.

Ngay cả Diệp Phàm đều ngẩn người một hồi, có sinh linh gì có thể sống lâu dài như vậy, tới hiện tại đáp án dường như chỉ có một: là tiên!

Cũng khó trách Đại Thánh mới tới đây thất thanh cả kinh kêu lên, nghi là các tiên gặp nạn.

- Tiên, thật sự tồn ở thế gian sao, bị người trói buộc sao, rốt cuộc người ấy tu vi phải đạt tới cỡ nào mới có thể làm được?

Búp bê gốm sứ cùng đám người trẻ tuổi nói giọng phát run run.

Nếu không nhờ đứng ở trong Thánh vực hoàng kim của Diệp Phàm, bọn họ căn bản không chịu nổi loại uy áp này, tất nhiên sớm đã thân thể vỡ nát. Ngay cả là Thánh nhân bình thường ở trước mặt ma quang đều thân thể nứt ra, chỉ có Đại Thánh mới có thể xuất hiện ở địa phương này.

- Đạo hữu thấy thế nào?

Hồn Thác Đại Thánh lên tiếng hỏi Diệp Phàm.

Lão giống như quá khứ, năm tháng vẫn chưa lưu lại thêm nét nhăn nào trên mặt, thoạt nhìn lão thực bình thường, ăn mặc lại tùy tiện, không khác một lão nông nhân loại, có một ý vị giản dị.

- Tự nhiên không phải tiên!

Diệp Phàm nói.

Ở chiến trường bên này, có Đại Thánh, có lão tộc trtrởng Cổ tộc, cũng có mấy người đến từ Vực ngoại, là nhân vật đỉnh phong nhất ở Bắc Đẩu hiện nay, có thể nhìn xuống chúng sinh.

Nhìn thấy Diệp Phàm đến đây, bọn họ không có địch ý, cũng không có thiện ý, tất cả đều rất hờ hững, đều tự đứng ở một bên.

Người có thân phận này tự nhiên không cần phải hạ mình xuống, hết thảy biếu hiện đều chỉ dựa vào bản tâm, hơn nữa bọn họ cũng có loại thực lực này. Biết Diệp Phàm có binh khí Đế, không thể chọc giận, chỉ cần không đi trêu chọc là được rồi.

Nghe Diệp Phàm kết luận, gần như mọi người đều gật đầu, ngoại trừ người vừa mới tới nơi này không rõ tỉnh huống. Chỉ cần thật sự quan sát cẩn thận một lúc lâu, đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng đó là tiên.

Đại đế nếu phẫn nộ, trời sụp đất nứt, chúng sinh đều hủy diệt, cái gì đều phải bị hủy diệt.

Càng đừng nói là tiên! Nếu thật sự có mấy vị tiên bị trói chặt trong này, phẫn nộ giãy giụa như vậy chỉ sợ không chỉ vùng đất khô cằn này phải nổ tung, mà chính là cả tiểu thế giới này cùng với Trung Châu đều phải nứt ra làm năm bảy mảnh.

Vậy đây rốt cuộc là cái gì, trong lòng mọi người đều tự có đáp án, có người cho rằng đây là một loại thần niệm, là một loại ý chí bất diệt, lúc này hiển hóa.

Cũng có người cho rằng đây có thể là Thần Chi Niệm, bị một loại lực lượng đặc biệt giam cầm tại nơi này.

Không hề nghi ngờ, loại suy đoán sau thực điên cuồng, giống nhau đều là Thái Cổ Hoàng. Nhân vật cấp số Đại đế mới có thể sinh ra loại Ác linh này, mà tới mấy vị cùng một chỗ quả thực quá mức kinh người.

Diệp Phàm cẩn thận dò xét, thật sự quan sát cẩn thận, vẫn không phát hiện Thần Chi Niệm của Bất Tử Thiên Hoàng năm đó, hắn càng tin tưởng thuộc loại suy đoán trước là loại ý chí thần niệm cường đại.

"Rống..."

Trong quầng lửa màu đỏ sậm truyền đến từng tràng tiếng gào rống, chấn cho Đại Thánh đều khí huyết cuồn cuộn, thân thể lay động, Diệp Phàm vội vàng làm cho Thánh vực hoàng kim chống đỡ dầy thêm một ít, bảo hộ mấy người trẻ tuổi.

- Đây phải là ý chí cường đại cỡ nào, qua năm tháng vô tận đã làm tan biến tới trạng thái suy yếu nhất mà vẫn còn có thể như vậy, thật sự nghe mà rợn cả người!

Mọi người đều cảm thán! Những sinh vật hình người này khiến mọi người sợ hãi! Mặc dù suy yếu đến không bằng một phần vạn ngày xưa, nhưng nếu thoát ra được cũng đủ để cho Đại Thánh gây chiến.

- Nói vậy đây là ý chí của Đại đế cổ lưu lại, bằng không người khác không có khả năng có lạc ấn ý chí cường đại như vậy!

Một vị Đại Thánh đến từ Vực ngoại nói, hắn có mười hai đôi cánh màu vàng, không biết thuộc vào loại ác điếu tộc nào.

Mọi người gật đầu. Lưu lại dao động đã cường đại như vậy, cũng chỉ có thể là chí tôn cổ đại.

- Đạo hữu cho rằng ma quang đỏ sậm này là cái gì?

Hồn Thác Đại Thánh hỏi Diệp Phàm, hoàn toàn là ngang hàng luận giao, rất là nghiêm túc và thành khẩn.

Nhớ ngày xưa, nhân vật cao cao tại thượng bực này, cường đại đến cảnh giới Vương của Thánh nhân đều phải tránh lui từ xa, càng đừng nói là ngày xưa Diệp Phàm còn chưa thành Thánh.

Ngày nay hết thảy đã khác, tiểu tu sĩ ngày xưa này đã trtrởng thành tới trình độ đủ để cho Đại Thánh kiêng kị. Bất luận kẻ nào đều phải thận trọng và nghiêm túc đối đãi với hắn.

- Thoạt nhìn như là máu huyết đang thiêu đốt!

Diệp Phàm nói.

- Không sai! Ta cùng với mấy vị đạo hữu cũng nghĩ như vậy! Lần này cố ý đến để chứng thực!

Hồn Thác Đại Thánh gật đầu.

Mấy tiểu bối búp bê gốm sứ, tất cả đều như ngừng lại hô hấp, đứng ở sau lưng Diệp Phàm, còn thật sự lắng nghe, không dám quấy rầy những cường giả này đối thoại.

Những người này không phải cùng một thế giới với bọn họ, ngày thường sao có thể nhìn thấy, hôm nay Diệp Phàm mang đám búp bê gốm sứ cùng đi để mở mang kiến thức, hoàn toàn là một loại cưng chiều.

Hồn Thác lấy ra một cái bao giấy, mở ra, bên trong là bùn đất màu đen, tản ra khí tức khiến mọi người sởn tóc gáy, làm cho Đại Thánh của Vực ngoại kinh dị, không khỏi thối lui lại.

- Tương truyền, đây là máu của một vị Cổ Hoàng rơi trong bùn đất biến thành, sau khi tinh khí tản hết trở thành hình dáng này!

Hồn Thác Đại Thánh nói xong, trong miệng khẽ quát một tiếng, bắn ra một dải tơ mang theo những bùn đất này chìm sâu vào trong ma quang phía trước.

"Ầm!"

Toàn bộ thế giới đều rung động một trận, thiên địa như là sụp đổ, quầng lửa màu đỏ sậm kia kịch liệt thiêu đốt, còn hừng hực hơn.

Nhưng, ở phụ cận bùn đất màu đen kia đã có phát sinh biến hóa kinh người. Nó gặp phải bài xích thật lớn, quầng sáng màu đỏ sậm không ngờ lại hóa lỏng, hóa thành từng tia từng tia màn sương máu, sát khí chấn kinh muôn đời.

Đây là tàn huyết của cường giả cấp Đại đế đối kháng với máu bùn của Cổ Hoàng!

Mọi người đều không khỏi thối lui lại, ý thức được suy đoán chính xác, đúng thật là máu huyết của một vị Đại đế đang thiêu đốt.

- Nói như vậy, những sinh vật hình người này là lạc ấn bất diệt ẩn chứa ở trong máu?

- Không sai! Đúng như thế!

Mọi người đều cảm thán, chí tôn cổ đại quá cường đại, dao động lạc ấn của tàn huyết lưu lại đã khủng bố như vậy, nếu như chân thân xuất thế thì phải đáng sợ cỡ nào.

- Có ai muốn đi vào bên trong xem thử đến tột cùng ra sao không?

Hồn Thác Đại Thánh hỏi.

Mọi người lập tức trầm mặc, nhiều năm qua cũng không ai có thể đi vào. Mảng ma quang này nằm chắn ngang ở phía trước, thật sự chấn nhiếp tâm hồn mọi người, ai dám mạo hiếm? Chỉ có thể ở vòng ngoại quan sát và thôi diễn.

- Lần này lão hủ mượn đến đây hoàng khí, muốn đi vào dò xét xem đến tột cùng là gì! Có người nào muốn đi cùng không?

Hồn Thác nói.

Lời này vừa nói ra, "xoát xoát...", năm sáu vị Đại Thánh lập tức thối lui cách lão cũng đủ xa, như là né tránh ôn thần, không muốn bị dính vào.

Nhiều năm qua, các Đại Thánh Vực ngoại sớm đã hiểu biết rõ ràng về thế giới này, cũng từng tiến hành phân tích một ít nhân vật có thực lực.

Đối với Hồn Thác bọn họ định vị là một Tang Môn tinh. Ngay cả khuyên can đều có thể khuyên chết mấy vị Đại Thánh, người như thế không phải cố ý mà chính là vị Thần xui xẻo trời sinh.

Trên thực tế, kết hợp theo các án lệ ở dĩ vãng, mọi người càng tin tưởng lão là thuộc về loại người sau: một bộ dáng trời sinh vận mệnh xui xẻo thê thảm, tiếp xúc quá nhiều sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Có người đi khắp nơi tra sách cổ, nói đây là một loại số mệnh đặc biệt, trời sinh âm u thê thảm, vận mệnh xui xẻo áp đỉnh, nhưng cuối cùng lại đều sẽ dừng ở trên mình người khác, từ đó giảm bớt tội của bản thân.

Đại Thánh tự nhiên không tin những điều này. Tu sĩ càng là cường đại càng tin tưởng chính mình, sao có thể tin những lời nói vô căn cứ này, nhưng không ngừng liên tiếp phát sinh chuyện bi thảm, tự nhiên là xem lão như một con quạ đen xui xẻo.

Ngày nay, lão nắm giữ Hoàng khí thì càng thêm nguy hiểm.

- Xem ra chỉ có tiểu hữu cùng ta là người trong đồng đạo!

Hồn Thác nói, nhìn về phía Diệp Phàm.

Bởi vì chỉ có hắn chưa động, những người khác đều lướt ngang ra xa tám trăm trượng, ngay cả mấy vị lão tộc trtrởng Cổ tộc cuối cùng đều là úy kỵ tránh né từ xa, Diệp Phàm không biết nói gì.

Búp bê gốm sứ sắp khóc, mím miệng dùng sức túm góc áo Diệp Phàm, ý bảo hắn ngàn vạn lần đừng đáp ứng. Nhiều năm qua ngay cả những đứa nhỏ này đều từng nghe nói về chuyện cũ huy hoàng của Hồn Thác, như tiếng sấm bên tai.

Diệp Phàm nở nụ cười, nói:

- Tốt, ta nguyện ý đi lên một chuyến!

Vừa nghe lời này, đám người búp bê gốm sứ, từng khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch, thật sự là không muốn cùng đi quá gần vị Thần xui xẻo này. Ngay cả Đại Thánh đều bị nguyền rủa đã chết, cái mạng nhỏ của bọn họ lại càng mềm mại a!

- Tốt! Ma quang bên kia gần như sắp dập tắt, chúng ta từ đó đi qua!

Hồn Thác nói.

Diệp Phàm đi ở phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với lão. Dù sao cũng là một vị tiền bối cao nhân Cổ tộc, thực lực cực độ cường đại, vả lại có Hoàng khí nơi tay, hắn không thể không phòng bị.

Đương nhiên, hắn cũng không kiêng kị nhiều lắm, bản thân cũng có binh khí Đế, cùng lắm thì có thể bỏ chạy, không cần sợ hãi.

Bên này, ma quang đích xác sắp bị dập tắt, chỉ có từng đám từng đám ngọn lửa mỏng manh nhấp nhô, nhưng không ngừng nằm chặn ngang con đường phía trước.

Thiêu đốt mấy chục vạn năm, thậm chí trăm vạn năm, loại máu này còn chưa bị cháy khô cạn, từ đó đủ để nói rõ sự đáng sợ của nó, không có người nào dám lơ là xem thường.

Vị Thần xui xẻo Hồn Thác lấy ra Hoàng khí, đây là một cái hồ lô có màu xanh đen, dường như chân chính là toái cây kết xuất ra, mà không phải luyện chế thành. Lúc này miệng hồ lô hướng ra phía ngoài phun trào hỗn độn khí.

Đây là tổ khí của Nguyên Thủy Hồ, là Hoàng binh Cực Đạo tiếng tăm lừng lẫy của Nguyên Hoàng.

Hồn Thác cầm nó, tản phát ra vầng hào quang dịu dàng, cất bước đi trên hư không hướng vào chỗ sâu trong cấm địa, tránh khỏi những ngọn lửa và lạc ấn hình người kia.

Diệp Phàm thấy thế, lấy ra cái đỉnh đồng xanh sứt mẻ treo lơ lửng trên đầu, cầm kiếm tiên trong tay đi theo vào. Đám người búp bê gốm sứ vừa khẩn trương vừa chờ mong, bị Diệp Phàm thi triển pháp thuật, tất cả đều hóa nhỏ, nắm trong lòng bàn tay.

Ở phía sau, tất cả Đại Thánh ánh mắt đều chớp chớp thần quang nhìn chằm chằm cái đỉnh đồng xanh. Đây chính là thành tiên khí trong truyền thuyết, là vật của Đế Tôn lưu lại, bất kỳ một người nào đều nóng mắt.

Nhưng, không có người nào dám vọng động, bởi vì người này là một sát tinh. Ngay cả Tu Di Sơn đều thiếu chút nữa bị san bằng, ngày nay nếu không nắm chắc, ai cũng không dám ra tay.

Quầng lửa màu đỏ sậm thực đáng sợ, có được lực sát thương kinh thế, cái đỉnh đồng xanh đều bị bức phải phát sáng. Dù sao đó là máu Đế đang thiêu đốt, mặc dù tinh khí đều tiêu tán không còn bao nhiêu.

Hồn Thác cùng Diệp Phàm một trước một sau, hữu kinh vô hiếm đi qua khỏi khu ma quang, sắp thoát khỏi quầng lửa màu đỏ sậm, né tránh lạc ấn hình người.

Trong lúc đó, búp bê gốm sứ nhỏ giọng nhắc nhở:

- Diệp thúc thúc! Lão khuyên can đều có thể chết người, đi vào cùng với lão như vậy, có thể sẽ càng bi thảm hay không? Ai ai cũng đều nói lão là Thần xui xẻo chuyển thế!

Cô bé tuy rằng dùng thần niệm truyền âm, nhưng Hồn Thác là người gì chứ, hoàn toàn có thể nghe rõ mồn một, lão quay đầu lại lộ ra một vẻ cười hiền lành:

- Tiểu oa nhi thật đáng yêu! Rất giống cháu gái của ta ngày xưa, về sau ở Bắc Đẩu ta bảo hộ cháu!

Búp bê gốm sứ vừa nghe lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, miệng méo xệch sắp khóc, cố nói:

- Ta không có nghe, ta cái gì cũng chưa nghe thấy, cầu xin lão đừng nói gì với ta nữa!

- Hà hà...

Diệp Phàm cười một tràng.

Bọn họ bình an đi qua khu vực này, đi tới một chỗ sâu trong cấm địa, lập tức cảm nhận được một loại khí cơ càng khủng bố hơn. Ngay lập tức cái đỉnh đồng xanh sáng rực lên, so với các lần khác rực rỡ hơn rất nhiều lần.

- Đây là...

Ngay cả Hồn Thác đều kinh hãi, mở to hai mắt.

- Đây chính là kết cục sao?!

Toàn thân Diệp Phàm máu màu vàng sôi trào, rung động nhìn hết thảy trước mắt...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1822)