← Ch.1574 | Ch.1576 → |
Kỳ lân cực lớn dài tới mấy vạn dặm, lao ra Cổ Quáng Thái Sơ, vắt ngang trên bầu trời Bắc Vực, thật rung động lòng người!
Nó sinh có đầu rồng, trên người phủ kín vảy màu lam tím, lấp lánh sáng bóng kim khí lạnh như băng. Ở trên đỉnh đầu nó xuất hiện một cái một phù triện, chùm tia sáng nối thẳng lên trời xé rách vũ trụ. Thời gian đã cách tới mấy trăm vạn năm, chí tôn Hoàng Đạo lại quân lâm thế giới này.
- Trượng đến!
Ở trong miệng nó quát ra hai chữ như vậy, khắp địa vực Đông Hoang đều rung chuyển mấy lần, khí thế của nó uy áp tam giới lục đạo, thế gian chỉ có ta độc tôn!
"Ầm" một tiếng, một luồng lam quang rực rỡ từ Vực ngoại bay tới, xẹt qua vũ trụ tối đen, xuyên qua vô số tinh vực lạnh như băng, trực tiếp buông xuống Bắc Đẩu Tinh Vực.
- Đó là cái gì?!
Mọi người đều kinh sợ, chỉ quát nhẹ một tiếng mà thôi, liền triệu hoán đến một kiện binh khí uy lực mạnh mẽ tuyệt đối đến mức tận cùng. Giờ khắc này toàn diện sống lại, cuồn cuộn tản ra uy nghiêm vô thượng của Thái Cổ Hoàng.
Màu lam đẹp mắt, trong suốt rực rỡ, phát ra hào quang mãi mãi, chiếu sáng khắp mặt đất Đông Hoang, rất nhanh hạ xuống Bắc Vực, thần uy rung chuyển ức vạn dặm.
Đây mới là binh khí cấp Đế chân chính sống lại, mỗi một lũ uy áp đều khiến Đại Thánh sợ run, bất kể cách từ rất xa, đều làm cho Giáo tổ một vực không kiềm nổi phải quỳ sát xuống, quá mức khủng bố.
Từng đợt từng đợt lam quang bùng phát ra, làm cho mặt trời, mặt trăng, tinh tú trên bầu trời toàn bộ ảm đạm xuống, hoàn toàn không thể sánh với khí tượng này, ở trước mặt nó không có một chút chói lọi gì đáng nói.
- Là... Kỳ Lân Trượng!
Có người khiếp sợ phun ra mấy chữ này, thân thể đều run run.
- Đó là binh khí Cổ Hoàng của Hỏa Lân Động, không thể tưởng được nó lại bay trở về!
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Kỳ Lân Trượng là Thần khí chí tôn một đời của Hoàng tộc thái cổ, cả thế gian đều biết. Nó từng biến mất một đoạn năm tháng. Khi tấn công Vĩnh Hằng Tinh vực, bị Đạo Diễn nhất mạch sử dụng Tiên Y cùng với Cổ Hoàng trận trấn áp. Vì chưa kịp sống lại, nên cũng làm cho Đại Thánh Viêm Kỳ của Hỏa Lân Động ngã xuống, Cổ Hoàng tử Hỏa Kỳ Tử phải đi biên hoang vũ trụ xa xôi, đến nay không rõ tung tích.
Tuy nhiên từ nhiều năm trước, Kỳ Lân Trượng đã trở về. Không có người nào dám trấn áp nó lâu dài, mặc dù là Đạo Diễn Tiên Y cùng cấp số cũng không được!
Bởi vì, một khi kiện Thần khí chí tôn Kỳ Lân Trượng này chính mình sống lại, sẽ sinh ra đại chiến binh khí Đế đáng sợ nhất, tất nhiên sẽ có một kiện phải vỡ vụn, đó là hậu quả không thể chấp nhận.
Nhiều năm trước, nó đã quay về Hỏa Lân Động, tuy nhiên con đường thành tiên sắp mở ra, nó bị trong tộc mang theo đi ra Vực ngoại, không ngờ lúc này lại bị lực lượng của Cổ Quáng Thái Sơ triệu hoán trở về.
Đến tận đây sự tình đã sáng tỏ, dài mấy vạn dặm chí tôn cổ đại trong quang đoàn màu tím lam kia là Kỳ Lân Cổ Hoàng!
Mọi người đều rúng động, tất cả đều không thể tin được chuyện này là thực. Điều này vượt quá nhận biết của thế nhân.
- Như thế nào có thể, Kỳ Lân Cổ Hoàng còn sống ư? Đã qua đi mấy trăm vạn năm, mặc dù hắn trở thành cao thủ Hoàng Đạo cũng không thể còn sống đến bây giờ được!
- Hắn là làm thế nào được vậy? Đại đế cổ không phải đều tọa hóa hết rồi sao? Không ngờ hắn lại sống mấy trăm vạn năm, phá vỡ lẽ thường!
Cả thế gian đều khiếp sợ!
Cũng không biết có bao nhiêu người đang chú ý, há hốc miệng, rồi sau đó dẫn tới một hồi tiếng kinh hô. Quá mức không đúng thực, làm cho rất nhiều người da đầu đều run lên.
Đương nhiên, đây cũng chỉ giới hạn trong tu sĩ bình thường, còn nhân vật cấp Đại Thánh, Giáo tổ uy chấn một vực đều có chuẩn bị tâm lý. Từ xưa tới nay đủ loại dấu hiệu cho thấy, trong cấm địa Sinh Mệnh tất nhiên là người cấp số này!
Kỳ Lân Cổ Hoàng xuất thế, hắn còn sống!
Tin tức này chấn động Bắc Đẩu. Truyền khắp thiên hạ, rồi sau đó lại rất nhanh lan tràn ra hướng chỗ sâu trong vũ trụ, kết quả làm cho vạn vực chư thiên đều run rẩy!
Hắn từng là chí tôn một thế hệ uy áp chín tầng trời mười tầng đất, thống ngự vũ trụ bát hoang. Nơi đi qua vạn linh thần phục, sau khi trải qua năm tháng dài lâu lại nghịch thiên trở về.
Hắn xuất hiện có được ý nghĩa bất đồng với hai vị chí tôn cổ đại xuất thế, là lần đầu tiên hướng tới thế gian chứng thực một sự thật: Cổ Hoàng tửng có người còn chưa chết. Điều này có ý nghĩa quá lớn, làm đảo điên nhận biết vốn có trong ý nghĩ của rất nhiều người!
"Ầm" một tiếng, hào quang màu tím lam bùng nổ, cuồn cuộn mãnh liệt, bao phủ Bắc Vực, trong nháy mắt này kỳ lân cực lớn liền hóa thành một nam nhân trung niên, một đầu tóc dài màu lam dày rậm tung bay, đồng tử màu tím sắc bén giống như Thiên Đao, bễ nghễ nhân gian giới!
Hắn oai hùng vĩ ngạn, tiên khí vờn quanh cơ thể, đứng sừng sững trên không trung vẫy tay một cái, cây Kỳ Lân Trượng do Vĩnh Hằng Lam Kim luyện chế thành kia liền bay tới đây.
- Phụ thân!
Truyền đến một tiếng gọi run rẩy, nghẹn ngào, có bi thương có vui mừng lại có đau khổ: Nàng nắm chặt lấy Kỳ Lân Trượng, vẫn luôn theo nó từ Vực ngoại tới nơi này.
Đây là một mỹ nữ tuyệt thế, mái tóc dài màu thủy lam, ngọc thể thon dài, trên gương mặt xinh đẹp đầy nước mắt lóng lánh, quá vui mừng mà khóc, kích động tới cực điểm. Nàng như là điên lên rồi phóng vọt tới thật không tương xứng chút nào so với phong thái khí chất tuyệt thế của nàng. Đúng là Hỏa Lân Nhi.
Nàng không nghĩ tới còn có một ngày gặp lại, còn có một ngày xum hợp, toàn thân đều run rẩy. Năm đó phụ thân nàng đã tới lúc tuổi già, phong ấn hai huynh muội bọn họ, thật đúng là sinh ly tử biệt, ruột gan đứt từng khúc!
Bởi vì bọn họ biết, lần từ biệt đó chính là vĩnh biệt: bọn họ sẽ rơi vào trong giấc ngủ say, mà phụ thân của họ cũng sẽ sau đó không lâu tọa hóa. Mặc dù huynh muội bọn họ mấy trăm vạn năm sau sống lại, cũng không gặp lại phụ thân được nữa.
Đó là một loại thống khổ, đến nay mỗi lần nghĩ lại vẫn như trước đau đớn xé nát tim gan. Không thể tưởng được... mấy trăm vạn năm trôi qua lại có thể gặp lại, có được cảnh tượng như vậy.
Hỏa Lân Nhi rốt cuộc không kiềm nổi gào khóc, bổ nhào tới, nhảy vào trong lòng nam nhân oai hùng khiếp người kia, khóc lóc thiên hôn địa ầm, hoàn toàn không giống với ngày thường.
Nam nhân trung niên lúc trẻ tuổi, nhất định là vô cùng anh tuấn, mà hiện tại lại là khí chất càng xuất chúng, thần võ kinh người, có được Thần tư cái thế!
Trong cặp mắt sâu sắc kia của hắn xuất hiện gợn sóng, trên mặt xuất hiện vẻ ôn hòa, vỗ nhẹ nhẹ bờ vai Hỏa Lân Nhi, nói:
- Đừng khóc! Chờ vi phụ đánh ra một cái càn khôn bất hủ đến, cùng theo nhau thành tiên!
Hắn nói rất nhẹ nhàng hòa ái, nhưng lại có một loại khí phách cái thế, vạn đạo thiên địa này tất cả đều gào thét, ở dưới áp bách của hắn đều bị thần phục, đều run sợ.
Đây là Hoàng của thái cổ, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều là pháp tắc, khắp thế gian có ai tranh hùng!
- Phụ thân... con sợ, không muốn cách xa Người nữa!
Hỏa Lân Nhi vẫn luôn rất kiên cường, thân là thiên nữ một thế hệ Hoàng tộc, rất ít khi thấy nàng lộ ra vẻ sợ hãi này.
- Không cần sợ! Vi phụ sẽ không có việc gì, chờ ta trở về!
Kỳ Lân Cổ Hoàng kiên định nói, trong con ngươi tràn ngập tia sáng kinh người.
- Phụ thân... Van cầu Người mang con theo, đừng để con một người rời đi, dù chỉ trong chốc lát!
Hỏa Lân Nhi khóc ròng nói.
- Con không thể đi cùng một chỗ với ta, bằng không cả đời đều sẽ bị đạo của ta áp chế! Ngày nay ta chỉ có thể khống chế trong chốc lát, thời gian quá dài, tất nhiên sẽ có ảnh htrởng lớn lao đối với con.
Kỳ Lân Cổ Hoàng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, không để cho nàng nói thêm gì nữa, lấy tay vuốt hai má của nàng. Ngay sau đó con ngươi đột nhiên hừng hực lên, trong bàn tay bộc phát ra một đoàn hào quang rực rỡ bao bọc lấy Hỏa Lân Nhi, xé rách ra tinh không, trực tiếp đưa nàng vào chỗ sâu trong vũ trụ xa xôi.
- Phụ thân!
Tổ địa của Hỏa Lân Động, trên một viên đại tinh, Hỏa Lân Nhi bi thương, khóc lóc nước mắt che mờ hai mắt. Trong lòng nàng sợ hãi tới cực điểm, mềm nhũn quỳ gối trên mặt đất, có lẽ lần này thật sự là vĩnh biệt!
Cha con hai người nói với nhau không nhiều lắm, nhìn như bình thản, nhưng chứa đầy tình cảm. Đây là Cổ Hoàng muốn bảo hộ nàng, không để nàng chịu một chút thương tổn, trong lòng có quá nhiều thứ không bỏ qua được.
Phụ thân của nàng đi quyết chiến, đi liều mạng, phải đại chiến trên con đường thành tiên, có thể còn phải đối mặt với uy hiếp của các Cổ Hoàng và Đại đế khác. Lần này có thể là một con đường có đi không có về.
Anh hùng từ đó một đi không trở lại!
Muốn dẫn nàng cùng nhau thành tiên, không hề chia lia, những lời này lúc còn rất nhỏ nàng đã từng nghe qua, ngày nay thật sự lại tới một ngày này, sẽ có một kết quả thế nào đây? Trong lòng Hỏa Lân Nhi đều đang run rẩy, chưa từng có cảm giác bất lực giống như hôm nay.
Kỳ Lân Cổ Hoàng cuối cùng nhìn thoáng qua chỗ sâu trong vũ trụ, rồi cầm trong tay Thần trượng do Vĩnh Hằng Lam Kim luyện chế thành, bước ra một bước, trực tiếp hiện ra ở Nam Vực trước cái khe lớn Tiên lộ.
- Ngươi đã đến rồi, đã có thể động thủ!
Đạo nhân đến từ Tiên Lăng Mộ lên tiếng, vẫn như cũ ngồi xếp bằng trên chiếc chiến xa cổ xưa, trên hai đầu gối nằm ngang một thanh Tiên kiếm. Toàn thân đều bao phủ trong hỗn độn.
Bên kia, chủ nhân Bất Tử Sơn ngồi trên lưng con Thần hổ cực lớn, cầm trong tay một cây đại kích do Long Văn Hắc Kim luyện chế thành, ép sụp vòm trời, khí nuốt vạn dặm, cũng gật gật đầu.
Mà ở cách đó không xa, cùng với bốn người, mấy chí tôn cổ đại của các cấm địa Sinh Mệnh đều xuất thế, đi tới nơi đây, nhất định phải triển khai công kích trời sụp đất nứt.
Địa phương này như là sắp dập nát, đạo tắc thiên địa thành tro, tràn ngập ra khí tức khủng bố, xỏ xuyên qua cổ kim tương lai!
Chưa từng có một thời đại nào giống như hôm nay, bảy nhân vật cấp Đại đế cổ tập trung cùng một chỗ, cùng xuất hiện ở cùng một thế hệ, mở ra khơi dòng một kỳ tích xưa nay chưa bao giờ có.
Bọn họ thu liễm dao động thần lực, chỉ là đứng như thế đã khiến cho thiên địa mênh mông này sắp bị hủy diệt, khắp vũ trụ rộng lớn dường như đều phải tan biến, lục hợp bát hoang xa xa, ở chỗ sâu nhất vũ trụ đều cảm ứng được loại khí cơ đáng sợ này.
Kiếp này thật nghịch thiên, chỉ xuất hiện ở kiếp này, kiếp này không bao giờ có thể phục chế nhìn thấy lại lần nữa!
Chờ đợi đã muôn đời, chờ mong vô tận, đều bạo phát ở kiếp này, chấp nhận triển khai một trận chiến cuối cùng thảm thiết nhất, để đi vào trong Tiên vực chân chính thành tiên.
- Thời gian chính xác, địa điếm chính xác, đều đã xuất hiện, đánh vào đi!
Kỳ Lân Hoàng giơ lên Thần trượng màu lam sáng lạn là người thứ nhất ra tay, đảnh vào trong cái khe thật lớn, nhắm vào cửa thành hùng vĩ đóng chặt kia triển khai thế công mạnh nhất.
Giờ khắc này, dao động của Cổ Hoàng chân chính xuất hiện, trấn áp trời xanh muôn thuở, dập nát cổ kim tương lai, loại lực lượng này quá mức đáng sợ! Trong nháy mắt này cho dù ở chỗ vũ trụ sâu nhất đều cảm ứng được một loại khí tức đáng sợ.
Tuy nhiên, Kỳ Lân Hoàng cũng không phải muốn diệt thế, lực công kích sát phạt cái thế của hắn cũng không có một tia nào quét ra phía tinh tú Vực ngoại hay dao động mảy may đến địa vực Đông Hoang, mà toàn bộ nhằm vào tiên môn kia.
Phát ra hào quang sáng lạn nhất, chiếu rọi chói mắt nhất! Thái Cổ Hoàng ra tay, lực công kích cường đại nhất thế gian này rốt cục lại xuất hiện!
- Đánh ra một cái càn khôn sáng sủa, đánh ra một con đường thành tiên!
Chí tôn cổ đại cùng nhau rống to!
Mọi người đều nhích động, đồng loạt ra tay! Giờ khắc này dao động binh khí Đế chấn động vòm trời, nở rộ tiên quang bất hủ. Đại đế cổ đứng trên thiên hạ, từ xưa đến nay cường đại nhất thế gian này, hiện giờ mấy người đồng loạt ra tay, muốn đánh đi vào trong Tiên vực!
Bảy thân ảnh như là bảy tấm bia to bất hủ, đứng sừng sững ở trước con đường thành tiên, dùng nhiệt huyết với sinh mệnh để tấn công, hành khúc chiến ca vang vọng chín tầng trời, hóa thành vầng hào quang rực rỡ nhất muôn đời!
Kiếp này chỉ cho phép thành công không được thất bại!
← Ch. 1574 | Ch. 1576 → |